Edit: Thanh Hưng

Hướng Dương liếc mắt nhìn bên ngoài, nói: "Không có gì, mấy ngày nữa là tốt rồi."

Trần Hoa Đoan lại cảm thấy không đơn giản như vậy, kinh nghiệm nhìn người của anh ta rất phong phú, mấy ngày nay Lâm Sơ đều gượng cười, sao anh ta có thể không phát hiện ra chứ. Trần Hoa Đoan im lặng không lên tiếng nhìn lịch bàn Hướng Dương đang cầm trên tay, nhướng nhướng mày, không nói gì nữa, quơ quơ tập tài liệu trong tay, thương lượng công sự với anh ta (HD).

Hạng mục kia của Tân Hòa muốn hoàn thành trước cuối năm, mắt thấy còn không tới thời gian 1 tháng, bọn họ cần tranh thủ thời gian, hai người phân công hợp tác, nhân viên cũng chia thành hai nhóm, sau khi họp liên tục ba giờ đồng hồ thì tất cả công việc đều được phân chia đến từng cá nhân, mọi người giành giật từng giây.

Lâm Sơ trợ thủ, lo trong lo ngoài giằng co cả ngày, thứ bảy cần làm thêm giờ, cô lại không thể đi học thêm, cũng không cách nào về nhà, chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ Lâm, mẹ Lâm nói: "Làm sao lại làm việc bận rộn như vậy chứ, đúng rồi, con nói Nguyên Đán có chuyện gì mà không đi nhà Tiểu Trầm thế, vậy lần sau là khi nào đi? Mẹ mua quần áo mới cho con."

Lâm Sơ dừng một chút, nói: "Chờ qua năm rồi hãy nói."

Sau điện thoại lại chuyển sang tay cha Lâm, (di.da.l.qy.do) cha Lâm dặn dò cô mặc thêm mấy bộ quần áo, nhỏ giọng nói: "Đừng mặc đồ mẹ con mua cho con lần trước, quá mỏng dễ bị cảm!"

Mắt miệng Lâm Sơ khô khốc, cúi đầu đáp một tiếng.

Đàn ông đến tột cùng là loại sinh vật như thế nào, Lâm Sơ thật sự nghĩ không ra. Khi còn bé cô cảm thấy cha Lâm là người ba tốt nhất thế giới, đến bây giờ cô cũng vẫn cho là như vậy, chỉ là ông có là một người chồng đúng mực hay không thôi, bây giờ ông có phải một người đàng hoàng chân chính không, Lâm Sơ không dám nghĩ tới. Mỗi lần điện thoại của cha Lâm vang lên, cô đều hoảng hốt không yên.

Sau khi mọi chuyện qua đi cô đã từng nhớ lại đoạn cuộc sống kia, hầu như mỗi ngày cha Lâm đi gọi hay nghe điện thoại đều sẽ trốn tránh, ông nói cho mẹ Lâm là chuyện đàn ông, sau đó trốn vào phòng trả lời điện thoại. Khi đó Lâm Sơ đã không còn nhỏ, cô biết cha mẹ sẽ làm những hành động mà đứa bé không thể nhìn, cũng hiểu được khi người lớn nói chuyện đứa bé không thể nghe lén. Trong lúc vô tình cô nghe được một vài đối thoại, đơn giản chỉ là "Anh ăn chưa", "Anh ăn rồi" , "Vợ anh có ở nhà", Tiểu Lâm Sơ bĩu môi, tiếp tục ăn đồ ăn vặt, ai mà biết rằng bên đầu điện thoại kia sẽ là một người phụ nữ xinh đẹp chứ? Khi đó Lưu Nhàn đi học ở một trường tiểu học khác, trấn nhỏ chỉ có ngần ấy đứa bé, ra khỏi trường học luôn có thể vô tình gặp ở trên đường, Lâm Sơ từng thấy người đàn bà điên kia dắt Lưu Nhàn đi ở trên đường, người đàn bà điên rất tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp như trước, cô ta cũng không lẩm bẩm nữa, thoạt nhìn không khác gì người thường.

Lâm Sơ một đường đi theo phía sau, nghe người phụ nữ điên kia nhỏ giọng nói chuyện, dịu dàng như nước, cô nhìn bốn phía tìm gạch, muốn đập tới, chỉ là còn chưa tìm được gạch thì cô ta đã đi mất, về sau nữa, nghe nói người phụ nữ điên kia đến một trấn nhỏ khác, từ đó về sau không còn thấy cô ta nữa.

Lâm Sơ nhận thấy mình luôn dùng thái độ hoài nghi nà đối diện với đàn ông, bao gồm cả cha Lâm bây giờ. Cô bao bọc mình quá chặt, hậu quả chính là tạo thành cục diện như hôm nay, cô không dám cất bước, cho dù cô vừa thầm mắng Trầm Trọng Tuân, nhưng cũng lại rất nhớ anh. Cô thật sự có thể "Không biết xấu hổ" mà đi nắm chặt một người đàn ông ư?

***

Thứ bảy Lâm Sơ làm thêm giờ, Trầm Trọng Tuân cũng "làm thêm giờ".

Cẩn thận tính toán, anh đã bốn ngày không gặp Lâm Sơ, loại tư niệm này tựa như phụ cốt chi thư dây dưa hành hạ, trước kia những lúc bận rộn anh cũng sẽ liên tục một tuần không về nội thành, nhưng không đến nỗi sẽ trở thành như vậy, hiện tại anh lo lắng Lâm Sơ quá sắt đá, thật sự giống như khi gặp chuyện không may lúc trước, một câu "Chia tay" là sẽ chặt đứt tất cả cảm tình, cố gắng bảo vệ bản thân không bị thương tổn.

Trầm Trọng Tuân tính đúng thời gian, đứng chờ cô ở gần lớp học thêm, nhưng đợi qua nửa giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lâm Sơ, suy nghĩ một chút, anh lại đi một chuyến tới hoa viên Quan Cẩm, quả nhiên cũng là không có ai.

Cuối cùng anh đi tới bên cạnh công ty Lâm Sơ, nhưng lại không dám lái xe vào mà chỉ dừng ở trên đường lớn, ngộ nhỡ Lâm Sơ thật sự ở công ty, thấy xe anh nhưng lại không thấy anh, Trầm Trọng Tuân hi vọng Lâm Sơ chủ động tới tìm anh, anh bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc tại sao mình lại đồng ý làm thí nghiệm này chứ?

Nhưng mà hôm nay tương đối may mắn, anh vừa định lần nữa nổ máy xe, đã lại thấy Trần Hoa Đoan đi từ trong đường nhỏ ra ngoài, phía sau thế nhưng lại đi theo Lâm Sơ.

Lâm Sơ mặc một cái áo khoác, không quàng khăn quàng cổ anh tặng, thoạt nhìn gầy yếu mỏng manh, không chịu nổi gió lạnh bây giờ, trái tim Trầm Trọng Tuân căng thẳng.

Trần Hoa Đoan đứng ở bên lề đường nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: "Tiền Lẻ nói phải mười phút nữa mới đến, chúng ta chờ trước đã."

Anh Béo và Tiền Lẻ đi xe của công ty ra ngoài làm việc, ngày hôm qua Trần Hoa Đoan vừa mang xe của mình đi bảo dưỡng, hôm nay chỉ có thể giành xe với nhân viên để dùng.

Mấy ngày này Lâm Sơ thường xuyên ngủ trễ, đau răng lần nữa phát tác, sáng sớm lúc súc miệng cô bị nước lạnh kích thích tới suýt nữa rơi lệ, phải rót thêm nửa ly nước nóng nữa mới sống lại. Vào lúc này cô ôm má nhẹ nhàng nhấn, Trần Hoa Đoan nhìn cô: "Đau răng à?"

Lâm Sơ gật đầu một cái, Trần Hoa Đoan nói: "Có nghiêm trọng không, đã như thế này lại còn phải cùng anh chạy qua chạy lại hai nơi, nếu đau quá thì em trở về nghỉ ngơi đi."

Lâm Sơ cười nói: "Không có chuyện gì, đau một chút rồi cũng sẽ đỡ thôi."

Trần Hoa Đoan chọc chọc gương mặt của cô: "Răng em cứ ba ngày hai bữa lại đau thế không được, có vấn đề thì phải lập tức đi nha sĩ, tuần trước con anh mới vừa đi nhổ hai cái răng sâu, bác sĩ anh dẫn thằng bé đi rất có năng lực, có cần anh giới thiệu cho em không?"

Lâm Sơ cũng hy vọng có thể trị được tận gốc, lập tức nói: "Vâng, em cũng định ngày mai đi khám nha sĩ."

Trần Hoa Đoan cười một tiếng: "Vậy thì thật tốt, ngày mai anh cũng muốn dẫn con trai đi khám lại, tiện dẫn em cùng đi luôn."

Lâm Sơ sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền anh ta như thế: "Không (lqd) cần làm phiền anh, em có thể tự mình đi được." Nhưng Trần Hoa Đoan cũng không còn cho cô cơ hội cự tuyệt, hai ba lần thuận tiện tìm mấy câu lấy cớ, Lâm Sơ không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.

Trầm Trọng Tuân ngồi ở trong xe, thấy hai người bọn họ đứng gần nhau như vậy, vốn đã có chút không vui vẻ, lại thấy Trần Hoa Đoan chạm tay vào mặt của Lâm Sơ khoa tay múa chân, cũng sắp dán lên, mà Lâm Sơ vẫn còn ở nơi đó cười đến không tim không phổi, lại còn cười xinh đẹp như thế, Trầm Trọng Tuân bực mình không thôi, siết chặt tay lái.

Chỉ chốc lát sau xe của anh Béo đã tới rồi, Trầm Trọng Tuân chỉ thấy hai người đàn ông trên xe đi xuống, nhường xe cho Trần Hoa Đoan, sau đó Trần Hoa Đoan và Lâm Sơ đơn độc lái xe rời đi.

Trầm Trọng Tuân phản xạ có điều kiện, lập tức nổ máy xe đuổi theo, nhưng thứ bảy đường xá rất đông đúc, khắp nơi đều là đèn xe, vừa đi vừa dừng một trận, vừa ngẩng đầu, anh đã không tìm được chiếc xe kia nữa rồi, Trầm Trọng Tuân tức giận đập còi một cái, trút giận lên Lâm Sơ.

Lâm Sơ cực kỳ vô tội, cô vừa chịu đựng đau răng, còn vừa phải nghe Trần Hoa Đoan sai khiến, buổi chiều chạy đi hai nơi, buổi tối còn theo anh ta tham gia một bữa tiệc.

Trần Hoa Đoan còn quan tâm cô hơn ngày trước, đặc biệt thay cô gọi một cốc nước ngô, nghiêng đầu nói với cô: "Nước ngô ít đường, lại nóng, bây giờ em đau răng, uống cái này không bị ảnh hưởng gì."

Lâm Sơ ấm áp trong lòng, nói tiếng cảm ơn. Cô ấm áp là bởi vì Hướng Dương, Lâm Sơ cho là Hướng Dương nhờ Trần Hoa Đoan chăm sóc cô, sao biết Trần Hoa Đoan lại có ý định khác.

Lúc uống rượu Trần Hoa Đoan thay cô cản vài ly, cười nói với người khác: "Đừng bắt nạt em gái tôi!"

Người khác cười anh ta hộ hoa, xem em gái như bảo bối, Trần Hoa Đoan cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Sơ vừa ôm cốc nước ngô vừa trả lời câu hỏi của người bên cạnh, không tự chủ được cười cười.

Hơn mười giờ Trần Hoa Đoan mới đưa Lâm Sơ về đến hoa viên Quan Cẩm, rất có phong độ thân sĩ mở cửa xe thay cô, Lâm Sơ cũng có một chút không có thói quen, mấy phần thụ sủng nhược kinh, mấy phần khó chịu.

Trần Hoa Đoan dặn dò: "Trở về thì ngủ sớm một chút, chất lượng giấc ngủ rất quan trọng, mười giờ trưa mai anh tới đón em, buổi tối lúc đánh răng nhớ pha thêm nước ấm."

Lâm Sơ không ngừng gật đầu không ngừng nói cảm ơn, thật lâu sau mới đưa mắt nhìn Trần Hoa Đoan lên xe rời đi, lúc này cô mới xoay người đi vào trong lầu.

Trầm Trọng Tuân núp trong góc tường đã sớm xanh mét mặt, lại vì bóng đêm quá tĩnh lặng, xung quanh quá yên tĩnh, toàn bộ đối thoại của bọn họ đều chui vào trong tai anh không sót một chữ, Trầm Trọng Tuân giận đến đấm tường, ý định của Trần Hoa Đoan rõ rành rành, chỉ có Lâm Sơ còn chẳng hay biết gì, cô là thật sự không biết rõ tình hình, hay đang xem Trần Hoa Đoan như lốp xe dự phòng?

Lâm Sơ tuyệt đối bị oan uổng, trong lòng của cô, Hướng Dương là anh cả, Trần Hoa Đoan là trưởng bối. Tuổi tác của Trần Hoa Đoan còn đó, quan hệ anh em với  Hướng Dương cũng còn đó, cho dù thế nào cô cũng sẽ không suy nghĩ lung tung, càng không cần phải nói lúc Trần Hoa Đoan ở chung với cô cũng tuyệt đối giữ lễ, hoàn toàn không có nơi nào làm cho người khác hiểu lầm, còn nữa Trần Hoa Đoan rõ ràng biết sự tồn tại của Trầm Trọng Tuân, hai người cũng đã gặp mặt, dù thế nào Lâm Sơ cũng sẽ không nhạy cảm đến mức phát giác ra sự khác thường của anh ta.

Hướng Dương đang ngủ lại nhận được điện thoại của Trầm Trọng Tuân, đầu óc có chút mơ hồ, thật lâu sau mới nghe được giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng của anh (TTT): "Có phải anh biết Trần Hoa Đoan có ý đồ với Lâm Sơ không? Những lời ngày đó anh nói với tôi là cố ý đúng không?"

Hướng Dương nhướng mày: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Trầm Trọng Tuân nhất thời không mở miệng, Hướng Dương từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày nói: "Lâm Sơ cậu cũng biết đấy, loại chuyện thế này có gì mà cậu phải lo lắng, coi như Trần Hoa Đoan có một trăm suy nghĩ khác với Lâm Sơ, Lâm Sơ cũng sẽ tuyệt đối không thích anh ta, Trần Hoa Đoan người này có vợ trước còn có con trai, chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày chính là uống rượu xã giao, Lâm Sơ phản cảm nhất là văn hóa bàn rượu, cậu cho rằng sao em ấy lại muốn cùng cậu tách ra một thời gian? Không phải là cả ngày cậu phải xã giao trên bàn rượu, làm cho em ấy lại bắt đầu suy nghĩ lung tung ư!"

Bàn rượu mang cho Lâm Sơ vô số lo lắng, trước kia Lâm Sơ cũng biết Trầm Trọng Tuân phải đi xã giao, chỉ là cô chưa từng tận mắt nhìn thấy, nên cũng có thể khống chế bản thân không nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng lần trước vừa thấy, lại làm dấy lên dòng hồi ức như thủy triều của cô, từ bé Lâm Sơ đã bắt đầu sợ hãi những chuyện này.

Cô cũng không kháng cự hôn nhân, ngày trước mẹ Lâm buộc cô đi xem mắt, cô chỉ hy vọng tìm được một người đàng hoàng có thể tin tưởng, cô không cần đối phương có sự nghiệp thành công, chỉ cần bình thường không làm người khác chú ý là tốt nhất, nhưng cố tình cô lại chọn một người có chỉ số nguy hiểm cao như Trầm Trọng Tuân.

Lâm Sơ bụm má nằm ở trên giường, lại không tự chủ vẽ  bảng ở trong lòng, làm phân tích số liệu.

Tình yêu của cô dành cho Trầm Trọng Tuân là không thể nghi ngờ, tình yêu của Trầm Trọng Tuân dành cho cô cũng không thể nghi ngờ, nhưng những dòng số liệu khác cũng tỏ rõ, Trầm Trọng Tuân quá ưu tú, quá chói mắt, theo thời gian tình yêu sẽ từ từ phai nhạt đi, không biết có thể địch nổi hấp dẫn nhiều màu sắc bên ngoài không?

Ngày hôm sau là chủ nhật, tròn một tuần Lâm Sơ và Trầm Trọng Tuân tách ra, cô tám giờ rời giường, ngồi ở đầu giường ngẩn người mười lăm phút, sau đó đánh răng rửa mặt, nghe lén Tang Phi Yến lớn tiếng cãi vã với bạn trai ở phòng bên cạnh, xác định đàng trai ở đất khách chân đứng hai thuyền.

Từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô lại ôm chậu quần áo bẩn đi giặt, Thi Đình Đình vừa ngâm nga một khúc hát vừa ăn mặc trang điểm, đi hẹn hò với đàn ông, đối tượng hẹn hò cũng không phải bạn trai của cô ấy.

Thi Đình Đình nói: "Đồng nghiệp bình thường, nói là mời tôi đi ăn cơm xem phim, buổi tối mời tôi đi xem kịch."

Lâm Sơ thở dài một tiếng, cô không có quyền chất vấn thái độ của người khác với tình cảm, bây giờ cô tự thân khó bảo toàn.

Hôm nay Trầm Trọng Tuân cũng dậy sớm, buổi chiều anh phải cùng lãnh đạo đi khảo sát vài nơi, chỉ là hiện tại anh tâm thần không yên, vẻ mặt tiều tụy, ngẩn người một lát, anh lấy điện thoại ra gọi cho Lữ Lâu Nhàn.

"Có thể cho tôi mượn thám thử tư của cô không?"

Từ lễ Giáng Sinh đến bây giờ, chỉ mơi hơn mười ngày ngắn ngủi, Trình Hạo còn chưa chết tâm, Lữ Lâu Nhàn hoàng tước tại hậu, mọi cử động của chồng đều ở trong lòng bàn tay của chị ta.

Lữ Lâu Nhàn không hiểu dụng ý của Trầm Trọng Tuân, sau khi nghe xong chị ta không thể tưởng tượng nổi: "Anh và Lâm Sơ chia tay á?" Nếu không tại sao phải theo dõi cô (LS) chứ.

Trầm Trọng Tuân nói: "Không phải là chia tay, chỉ là muốn xin cô giúp một chuyện." Cũng không phải là anh không tin tưởng Lâm Sơ, anh là không tin tưởng người như Trần Hoa Đoan, lại thêm đã gần tới cuối năm, anh thật sự không thể phân thân, lúc nhớ Lâm Sơ anh vội vàng hy vọng có thể biết được hành tung của cô.

Lữ Lâu Nhàn không biết hai người bọn họ đang chơi cái trò tình thú gì, dù sao cũng chỉ là một cái nhấc tay, đơn giản chỉ là thuận tiện giám thị thêm một mục tiêu nữa mà thôi, chị ta vui lòng làm việc thiện, về sau cũng có thể đòi một nhân tình.

Vì vậy mười giờ sáng Lâm Sơ chui vào trong xe Trần Hoa Đoan, híp mắt lên tiếng chào hỏi người bạn nhỏ Trần Vũ Phi, tất cả những việc này đều được ghi lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện