“Phù Sinh công công? Ngươi nghe rõ lời ta nói không?” Tả Phỉ đợi một lúc, Phù Sinh vẫn không ngẩng đầu lên trả lời, luôn duy trì tư thế như lúc đầu, hơi cúi đầu hình như không muốn để hắn nhìn thấy.


Trong lòng mơ hồ khó chịu, sắc mặt Tả Phỉ không biến sắc gọi Phù Sinh lần nữa, nhưng âm thầm trách tên thái giám này đúng thật không biết chừng mực. Lẽ nào ỷ vào việc Trưởng công chúa yêu thích nên coi thường quy củ, hắn đường đường là thống lĩnh Cấm Quân cũng không để trong mắt.


“Tiểu nhân chỉ là một tên cung nhân bình thường, không đáng để thống lĩnh đại nhân nhọc lòng nhớ đến.” Phù Sinh âm thầm hít sâu, lúc này mới chậm rải ngẩng đầu, thản nhiên nhìn thẳng Tả Phỉ.


Khoảng khắc cùng ánh mắt Phù Sinh kết nối, trong đầu Tả Phỉ hơi choáng, cảm giác đã từng quen biết xuất hiện, nhưng trong nhất thời tam khắc không nhớ nổi gặp nơi nào. Hắn nheo mắt lại, nét mặt vẫn không biến đổi, trong đầu cố gắng lục lội, muốn nhanh chóng nhớ ra để tìm cách ứng phó.


“Không biết lúc trước Phù Sinh công công và Tả mỗ từng gặp nhau chưa? Tả mỗ thấy công công rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ rõ, nếu như là người quen cũ, kính xin công công nhắc nhở.” Tả Phỉ suy nghĩ một lát vẫn không có cách nào xác định. Nhưng hắn đối với chuyện này có cảm xúc rất sâu, liền chủ động lên tiếng hỏi.


“Bẩm đại nhân, thời gian tiểu nhân vào cung không lâu, ngoại trừ Tập viện, thì chỉ đi lại trong tẩm cung Trưởng công chúa, hôm nay là lần đầu tiên gặp Tả thống lĩnh. Ta nghĩ đại nhân nhận lầm người.” Phù Sinh không hề hoang mang đáp lời, nửa điểm căng thẳng cũng không có.


“Vậy trước khi vào cung quê hương ngươi ở đâu?” Tả Phỉ không nhịn được truy hỏi.


Phù Sinh khẽ nhíu mày, xem ra Tả Phỉ đối với mình có hứng thú, tiếp theo không biết hắn còn hỏi vấn đề gì. Nếu cứ để hắn hỏi, không biết có bị nhìn ra hay không. Đang lúc suy tư làm sao ứng phó rồi kết thúc cuộc nói chuyện này, thì âm thanh Vũ Yến từ phía sau truyền tới.


“Phù Sinh, người ở chỗ này sao? Làm hại ta đi tìm mệt muốn chết.” Vũ Yến ung dung đi tới, nhìn thấy Tả Phỉ, không quên hành lễ, sau đó xoay người nhìn Phù Sinh lên tiếng.


Vừa nãy nghe tiếng Vũ Yến, Phù Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, đã có người thay mình làm chứng, cũng không cần ở lại chỗ này day dưa với Tả Phỉ. Chờ Vũ Yến bước tới gần, mới nhìn thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, phỏng chừng đã đi một đoạn đường rất dài.


“Vũ Yến, lúc nãy ta đi Tập viện tìm Từ công công thỉnh giáo một số chuyện, sau khi ra ngoài cứ mãi lo suy nghĩ, nên lạc đường đi nhàm tới chỗ này. Tả thống lĩnh đang hỏi dò ta, may là ngươi tới, cuối cùng coi như có người làm chứng giúp ta.” Tuy lời nói này là Phù Sinh nói với Vũ Yến nhưng giữa các câu chữ không hề nể mặt Tả Phỉ.


Vũ Yến hiếm thấy Phù Sinh nói chuyện hòa nhã với mình, trong đó còn mang theo sự dựa dẫm, nàng nhíu mày, lại nhìn vẻ mặt Tả Phỉ lúng túng, trong lòng liền rõ ràng. Nàng lười tính toán với Phù Sinh ở chỗ này, cũng may, người Phù Sinh gặp là Tả Phỉ, bất luận xảy ra chuyện gì hắn đều sẽ nể mặt Trưởng công chúa.


“Tả thống lĩnh, Phù Sinh là nô tài do đích thân Trưởng công chúa chọn từ Tập viện, quy củ trong cung mới học không lâu, cũng không có cơ hội từng trải. Đối với đường đi vẫn chưa quen thuộc mới đi nhầm vào đây, đều do Vũ Yến quản giáo không nghiêm, trở về sẽ trách phạt hắn. Kính xin Tả đại nhân mở cho một con đường.” Giọng điệu Vũ Yến mang sự cầu tình nhưng trong lúc vô tình hay cố ý đã đề cập tới Trưởng công chúa, quả nhiên Tả Phỉ lập tức phất tay cho qua.


“Ở đây bất kể là ai đều không được tự tiện xông vào, càng không thể lưu lại. Bởi vì Phù Sinh công công gây ra hiểu lầm, mọi người đều tụ tập quá lâu, nếu tiếp tục nữa đối với người nào cũng không tốt, kính xin Vũ Yến quản thúc nhiều hơn. Nếu xảy ra c lần nữa, Tả mỗ sợ phải làm khó dễ.” Ánh mắt Tả Phỉ đảo qua Phù Sinh, trong mắt nhiều thêm vài phần cảnh cáo.


“Tả thống lĩnh nhắc nhở rất phải, chắc chắn Vũ Yến sẽ bẩm báo phần ân tình này với Trưởng công chúa. Vũ Yến mang theo Phù Sinh cáo lui trước.” Vũ Yến cười với Tả Phỉ, kéo kéo tay áo Phù Sinh, hai người cùng nhau hành lễ rồi cáo lui.


Tả Phỉ xoay người nhìn bóng lưng Vũ Yến và Phù Sinh, con mắt híp lại, như đang tìm kiếm cái gì.


Lâm Triệt thấy hai người đi xa, nhưng thống lĩnh vẫn đứng đó quan sát, tâm tư liền nổi lên nghi ngờ, bước lên thấp giọng hỏi: “Thống lĩnh thấy Phù Sinh không thích hợp?”


“Hắn tới đây, ta nghĩ đúng là đi nhầm. Bất quá, sau này ngươi gặp lại người này trong cung, nhất định phải để tâm, có bất cứ dị thường nào, lập tức báo cáo cho ta.” Tả Phỉ nói không được vì sao trong lòng có chút nao nao, nhưng đối với chuyện bảo vệ Hoàng cung, hắn rất có trách nhiệm. Hắn không có cách nào hoàn toàn yên tâm về Phù Sinh công công, nên đặc biệt lưu ý hơn để phòng ngừa vạn nhất.


Vũ Yến dẫn Phù Sinh đi rất vội vàng mồ hôi trên trán gần như sắp nhỏ xuống, nhưng nàng hoàn toàn không có ý trì hoãn. Tất nhiên Phù Sinh có thể đuổi kịp, nhưng thấy Vũ Yến đi như vậy rất vất vả, lúc nãy còn chủ động thay mình giải vây, nên thấy không đành lòng, mới mở miệng khuyên nàng đi chậm chút: “Vũ Yến, ngươi đi chậm thôi, nếu không ngươi sẽ mệt chết.” Hiếm thấy Phù Sinh xuất phát từ hảo ý, nhưng nhận lại là sự quát mắng.


“Im miệng! Đi mau!” Vũ Yến không thèm quay đầu, bước chân càng nhanh hơn, hầu như muốn bay lên.


Phù Sinh lắc đầu, đối với nữ nhân này nàng cũng rất bất đắc dĩ. Hình như mình nói cái gì làm cái gì, Vũ Yến đều không vừa ý. Bất quá trước mắt không phải chỗ thích hợp cãi nhau, chẳng muốn chấp nhặt với nàng.


Ước chừng đi gần nửa canh giờ, rốt cuộc trở về chính đạo, lúc này Vũ Yến mới chậm bước lại, từng ngụm từng ngụm thở gấp. Phù Sinh theo sau lưng nàng, nhìn bộ dáng này, càng không rõ.


“Ngươi biết chỗ đó là nơi nào không? Ai cho phép ngươi tùy ý lưu lại hàn huyên?” Vũ Yến thuận khí, chậm rãi giải thích.


“Chỗ đó rất khủng bố sao? Tại sao Cấm Vệ Quân còn ngươi nữa, nhắc tới đều là dáng vẻ quái đản?” Phù Sinh sờ sờ chóp mũi, nghe Vũ Yến nói như thế mới hỏi ngược lại.


“Đó Thăng Bình Cung, tẩm cung của Du phi nương nương lúc còn sống, là ái phi được Tiên Đế tiền  sủng ái nhất.” Vũ Yến nhìn bốn phía xung quanh, nhỏ giọng nói.


“Sủng phi tiên đế? Khi còn sống? Lẽ nào đây là quỷ ốc?” Phù Sinh liên tưởng tới phi tử đã mất này, mọi người đối với Thăng Bình Cung kiên kỵ như vậy, khẳng định trước đây đã xảy ra chuyện gì rất khủng bố.


“Phi, phi, phi, cái gì quỷ ốc? Cái miệng của ngươi toàn nói ra những thứ vô căn cứ. Thật không biết tại sao Trưởng công chúa lại thích nghe ngươi nói chuyện!” Vũ Yến thể hiện bộ dáng chỉ tiếc sắt không thể mài thành kim, cộng thêm buồn thay cho Trưởng công chúa, không khỏi chọc Phù Sinh bật cười thành tiếng, thành công hóa giải không khí nghiêm nghị.


“Được rồi, vậy ngươi nói một chút đi, Thăng Bình Cung có gì đặc biệt.” Nhìn thấy ánh mắt Vũ Yến bay tới, Phù Sinh thu lại ý cười, ôm cánh tay chờ Vũ Yến lên tiếng.


“Thật ra tình hình cụ thể ta cũng không biết, đây là cấm kỵ trong cung, bất luật là ai đều không được phép thảo luận. Chỉ nghe nói thời điểm đó Du phi rất được sủng ái, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, làm không ít người đỏ mắt. Kết quả, có một đêm, quỷ thần xui khiến, toàn bộ Thái Bình Cung, không một ai trốn thoát.”


“Có tra được ai làm không?”


“Tra được thì làm gì có lời đồn quỷ thần xui khiến!” Vũ Yến lườm một cái, Phù Sinh này đúng là ngốc thật, tại sao lúc nào cũng không hiểu lời mình.


“Coi như là vụ án bí ẩn, cũng không đến nỗi cấm kỵ như vậy.” Bản năng Phù Sinh cảm thấy việc này không đơn giản như lời Vũ Yến.


“Không đơn thuần như bên ngoài, hình như dính tới chuyện lập Thái tử. Cụ thể ta không biết, nếu như ngươi không sợ chết, tự mình đi hỏi Trưởng công chúa.” Vũ Yến thấy dáng vẻ Phù Sinh say sưa lắng nghe, chuyên chú hết sức, sợ nàng lại tiếp tục hỏi tới. Chỉ dùng lời này hù dọa nàng, nghĩ thầm Phù Sinh có lá gan to hơn nữa cũng không dám dùng đề tài cấm kỵ này hỏi Trưởng công chúa.


“Đúng rồi, tại sao đột nhiên ngươi lại xuất hiện ở Thăng Bình Cung?” Nếu nơi đó là cấm địa, Vũ Yến biết đầu đuôi câu chuyện nhiều như vậy nhất định sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.


“Còn không phải vì tìm ngươi! Trưởng công chúa thấy ngươi chưa về, sợ ngươi có chuyện, cho người đi hỏi mới biết ngươi từ Tập viện đi ra liền không thấy tăm hơi. Công Chúa phái ta đi dọc ven đường tìm ngươi. Gấp rút như vậy là vì sợ ngươi đi vào Thăng Bình Cung, kết quả ngươi thật sự đã tới, nếu không phải ta vừa kịp lúc đến, hôm nay ngươi khó thoát khỏi tay Tả thống lĩnh.” Vũ Yến thật sự khâm phục suy đoán của Trưởng công chúa, nếu không phải Công Chúa ra lệnh, đánh chết nàng cũng không chủ động tìm tới Thái Bình Cung, nhưng nếu vậy sẽ không tìm được Phù Sinh.


“Trưởng công chúa đâu? Nàng ở chỗ nào? Ta phải đi gặp nàng để tạ ân mới phải.” Phù Sinh âm thầm khen gợi tâm tư Thẩm Mộ Ca kín đáo, cẩn thận, lại thầm than nàng đối với mình hiểu quá rõ ràng.


“Ngươi đừng gây thêm chuyện, trước tiên theo ta trở về rồi nói. Trưởng công chúa đi gặp Hoàng Thượng, ở lại bên đó dùng bữa tối, không trở về sớm đâu.”


“Gặp Hoàng Thượng? Sao lại đi vào canh giờ này?” Phù Sinh buồn bực, trước kia luôn ở ngự thư phòng chỉnh lý tấu chương, rồi trở về dùng bữa tối. Hôm nay thấy Công Chúa ở lại trong phòng, còn tưởng không cần phải đi.


“Phù Sinh, ta vẫn muốn nói với ngươi, đừng quá để ý chuyện của chủ tử. Ngươi thế này sớm muộn gì cũng rước họa vào thân, có biết hay không?” Ngữ khí Vũ Yến ít khi nghiêm khắc, tuy bình thường nàng hay sỉ nhục Phù Sinh nhưng trịnh trọng cảnh cáo như bây giờ là lần đầu tiên.


“Ta hiểu rõ.” Phù Sinh gật đầu. Nàng từ trong mắt Vũ Yến nhìn thấy một chút sợ hãi đồng thời cũng biết Vũ Yến thật sự lo lắng.


Thấy Phù Sinh nghe rõ lời mình, Vũ Yến không nói thêm, hai người trầm mặc sóng vai trở về.


Lòng Thẩm Mộ Ca hơi loạn, một mặt lo lắng tung tích Phù Sinh, cho dù đã phái Vũ Yến đi tìm, cũng đặc biệt dặn dò phải tới Thái Bình Cung xem thử, nhưng vẫn lo lắng. Nếu thật sự Phù Sinh xuất hiện ở Thái Bình Cung, kinh động tới Phụ Hoàng thì phải làm sao bây giờ. Phàm là ai tiến vào Thái Bình Cung, Cấm Quân đều phải bẩm báo cho Hoàng Thượng, lúc đó Phụ Hoàng đòi ngươi, mình làm sao bảo vệ Phù Sinh đây?


“Mộ Ca, sao hôm nay lại tới vào giờ này?” Tinh thần Thẩm Thế Triết không tệ, buổi chiều ngủ một giấc dài, sau khi thức dậy nghe nô tài bẩm báo Trưởng công chúa đến rồi, liền sai người làm ít bánh ngọt.


“Phụ Hoàng, nhi thần không hiểu chuyện Diệp Minh Sơ được sắc phong làm đại sứ đưa thân.” Thẩm Mộ Ca không vòng vèo, tập trung tinh thần vào chính sự.


“Chuyện đơn giản thế này, lẽ nào con không nghĩ ra?” Hoàng Đế nở nụ cười, hửng hờ nhìn Trưởng công chúa.


“Phụ Hoàng muốn Diệp Minh Sơ từ dòng thứ biến thành dòng chính, sau đó phân tán quyền thừa kế phủ Trấn Quốc Công?” Thẩm Mộ Ca trầm ngâm, lên tiếng nói ra suy đoán của mình.


“Không tệ, vừa nói liền đoán đúng một nửa.” Hôm nay hình như tâm tình Hoàng Đế đặc biệt tốt, đối với kiến giải của nữ nhi hiếm khi khen gợi.


“Trẫm làm như thế, không chỉ muốn phủ Trấn Quốc Công thêm một người thừa kế, còn muốn Trấn Quốc Công biết, trẫm tuyệt đối không cho phép hắn lén lút bảo vệ Diệp Minh Đức, khiến việc phòng thủ biên quan buông lỏng.” Hoàng Đế nói ra lời này, ánh mắt léo lên sự tàn nhẫn.


“Nhưng Phụ Hoàng không lo lắng Diệp tướng quân bất mãn với quyết định của Phụ Hoàng sao? Lúc đó chỉ sợ phòng thủ biên quan...” Nhất thời Thẩm Mộ Ca biết rõ Hoàng Đế muốn một ná bắn hai chim, nhưng lại xuất hiện vấn đề đáng lo lắng khác.


“Nếu trẫm đã dám đem hắn trấn thủ biên quan nhiều năm như vậy, tự nhiên có đạo lý. Trấn Quốc phủ xuất hiện vấn đề là từ trên người Diệp Vĩnh Diên, ngoan cố quá mức!” Hoàng Đế xua tay ra hiệu không sao, Diệp Minh Đức sẽ không làm chuyện gì xấu.


“Diệp Minh Sơ có biết kế hoạch của chúng ta không?” Nếu bây giờ Diệp Minh Sơ đã là đại sứ đưa thân, thì kế hoạch hòa thân hắn biết được bao nhiêu? Nếu như hắn biết tất cả, vậy bên phía Trấn Quốc Công làm sao bãi bình đây? Còn nếu như hắn không biết, vậy tính mạng của mình giao cho hắn, sao có thể yên tâm đây?


“Hiện tại vẫn chưa biết. Đợi đến biên quan, tự nhiên hắn sẽ biết. Mộ Ca, lần này hòa thân, liên quan trọng đại, người không liên quan tuyệt đối không thể tiết lộ. Nếu không cẩn thận bị phong thanh, chỉ có thể - Giết.” Ý tứ Hoàng Đế sâu xa nhìn Thẩm Mộ Ca, hình như đang ám chỉ thâm ý nào đó. Ánh mắt tìm kiếm này khiến Thẩm Mộ Ca lạnh sống lưng, thân thể không tự chủ lung lây mấy lần.


“Không còn sớm, Mộ Ca ở lại bồi trẫm dùng bữa đi. Phụ tử chúng ta đã lâu không trò chuyện với nhau.”


Bữa cơm này Thẩm Mộ Ca không thể nào tập trung được, hơn nữa nàng không thể không tiếp nhận ánh mắt Phụ Hoàng thỉnh thoảng lơ đãng quan sát mình. Trong lòng nàng lo lắng cho Phù Sinh, vội vàng muốn biết Vũ Yến đã tìm được nàng chưa. Nhưng nãy giờ vẫn không thấy Cấm Vệ Quân nào tới đây bẩm báo, như vậy có phải Phù Sinh không đến Thái Bình Cung không? Miễn không tới đó là tốt rồi, còn lại bất kỳ chỗ nào nàng đều có biện pháp bảo vệ Phù Sinh.


Dáng vẻ Thẩm Mộ Ca đăm chiêu đều rơi vào mắt Hoàng Đế, nhưng Thẩm Thế Triết không nói toạc ra. Lẳng lặng nhìn vài lần, rồi kết thúc bữa tối sớm một chút để nàng trở về sớm.


Vừa ra khỏi cửa điện, Thẩm Mộ Ca liền thấy bóng Tả Phỉ. Trong lòng hoảng loạn, Thẩm Mộ Ca trực tiếp bước tới chỗ hắn, miễm cưỡng ngăn lại người đang muốn vào trong bẩm báo.


“Không biết muộn thế này Tả thống lĩnh còn muốn yết kiến Phụ Hoàng, có chuyện gì gấp sao?” Âm thanh Trưởng công chúa rất nhu hòa, nhưng lại có sự uy quyền không cho phép ai vượt qua.


“Hồi Trưởng công chúa, hôm nay mạt tướng phát hiện có một người khả nghi ở Thái Bình Cung, nên đến đây bẩm báo Hoàng Thượng.” Tả Phỉ hành lễ xong, hơi do dự nhưng rốt cuộc hắn vẫn nói lời thật.


“Sao? Là người nào? Làm chuyện gì khả nghi? Bổn cung muốn nghe một chút.” Thẩm Mộ Ca đè lại khí tức hỗn loạn, chỉ lo lắng nghe tên Phù Sinh. Nhưng nàng biết rõ người Tả Phỉ nói chính là Phù Sinh.


“Là tiểu thái giám lạ mặt, tên...”


Tả Phỉ còn chưa nói hết lời đã bị Trưởng công chúa đánh gãy: “Tên Phù Sinh đúng không? Là người của bổn cung, nàng làm sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện