Phù Sinh lấy thân phận đại nội cao thủ được đưa vào đoàn người đưa thân, hơn nữa là do Vũ Yến tự mình giới thiệu với Diệp Minh Sơ, hắn giống như thị vệ cận thân, rập khuôn bảo vệ từng bước bên loan giá Trưởng công chúa.


Diệp Minh Sơ là con trai thứ của Trấn Quốc Công, mẫu thân không có bao nhiêu thế lực, bây giờ đột ngột được phong làm đại sứ thân, tất nhiên không dám tự ý bất cẩn. Thấy Vũ Yến đích thân mở miệng, hắn hiểu đây là Trưởng công chúa ra lệnh, nên nào dám dị nghị.


Tuy tính cảnh giác tăng lên rất nhiều, nhưng Diệp Minh Sơ không có ý để đội ngũ thả chậm tốc độ, dù sao làm vậy sẽ khiến khả năng nguy hiểm tăng cao, hắn cảm thấy phải tốc chiến tốc thắng. Chỉ là khi bất thường truyền tới tai hắn đã không kịp. Xe ngựa Trưởng công chúa ngồi đang ở đoạn đường dài hẹp uốn lượn, mà đội ngũ quá đông, phía trước phía sau cách khá xa. Hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, khiến hắn mau mau đặt tay lên võ kiếm bên hông. Giơ tay ra hiệu hàng người phía sau dừng lại, Diệp Minh Sơ trợn to mắt, cẩn thận tìm kiếm âm thanh len lút kia phát ra từ nơi nào.


Phù Sinh cưỡi ngựa đi bên cạnh, vẻ mặt hờ hững, hoàn toàn không có gì căng thẳng. Thẩm Mộ Ca ngồi trong buồng xe ngựa, nàng ăn mặc thường phục không có đeo khăn hồng voan, vốn nghĩ hôm nay có thể ung dung, đang muốn thưởng thức trà, thì xe ngựa dừng lại, trong lòng lập tức bất an.


Lắng tai nghe xong sau đó Diệp Minh Sơ nhảy xuống ngựa, tựa hồ không có dị thường gì, thế nhưng hắn không hề xin chỉ thị mà đột nhiên cho đoàn người dừng lại, vẫn là hành động vô cùng khác thường. Thẩm Mộ Ca bỏ chén trà xuống, chậm rãi di chuyển tới gần cửa sổ. Nhưng nàng chưa kịp lên tiếng hỏi thì âm thanh Phù Sinh truyền vào: “Xin Trưởng công chúa yên tâm, không có chuyện gì lớn.”


Tay vừa đặt trên rèm cửa sổ nghe Phù Sinh nói, Thẩm Mộ Ca liền bỏ tay xuống, bất an trong lòng cũng biến mất. Có lẽ chính mình sốt sắng thái quá mới trông gà hóa cuốc. May chưa vém rèm lên hỏi nếu để Phù Sinh nhìn thấy vẻ mặt mình vừa nãy, nói không chừng sẽ âm thầm chế nhạo bổn cung. Thẩm Mộ Ca tự giễu lắc đầu.


Diệp Minh Sơ đi phía trước đội ngũ không có lạc quan như vậy, mới ra lệnh cưỡng chế đoàn người dừng lại không lâu, trước mắt liền xuất hiện không ít bóng người, nhìn dáng vẻ hình như chờ chực đã lâu. Bọn họ ẩn nấp trong bụi cỏ trên đỉnh núi, nếu không chủ động hiện thân, mình cũng khó phát hiện. Bây giờ bọn họ lại chiếm cứ điểm cao nhất, có lẽ tìm thời cơ thuận lợi có thể bao quanh vây nhốt.


Mồ hồi lạnh bắt đầu rỉ ra, Diệp Minh Sơ híp mắt quan sát thế cuộc trước mắt, người tới thân phận không rõ nhưng quyết không thể xem thường. Trong lòng có chút bận tâm, quan chức dọc đường được thông báo từ sớm, cấp dưới báo cáo đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng xuất phát từ việc đảm bảo an toàn, nên không đem lịch trình cụ thể của Trưởng công chúa thông báo cụ thể. Lẽ nào mới vào Tấn Trung, ngay trên đường quan đạo lại gặp tặc phỉ?


“Chư vị, tại hạ là mệnh quan triều đình, đang có công vụ trong người, có thể tạo thuận lợi hay không?” Diệp Minh Sơ ôm quyền mở miệng trước.


“Ngươi chính là đại sứ đưa thân?” Người này khá khinh thường cười nhạo, còn dễ dàng nhận ra thân phận hắn.


Diệp Minh Sơ sững sờ, xem ra đối phương tới là có mục đích. Không chỉ biết rõ thân phận của hắn hơn nữa ngày tháng tới đây cũng tính toán rất chính xác. Nhưng hắn vẫn duy trì trấn định, liếc mắt ra hiệu tùy tùng tăng cường bảo vệ Công Chúa, tiếp theo xoay người lại, cất cao giọng nói: “Nếu đã biết, xin hỏi chư vị còn muốn mạo phạm sao?”


Diệp Minh Sơ tự nhiên chỉ xe ngựa ở chính giữa, nhưng khi một đám tặc phỉ đề cập tới Trưởng công chúa cũng là đại đại bất kính. Không nghĩ tới hắn đưa ra uy hiếp mà bọn hắn vẫn không có bất kỳ ảnh hưởng gì, tên đứng đầu lập tức cười ha hả, những tên phía sau cũng cười theo.


Tiếng cười ngang ngược vang vọng tại vách núi, càng lộ ra tình thế vi diệu, sắc mặt Diệp Minh Sơ dần dần nghiêm túc. Nếu đối phương không cùng mình làm tốt hiệp thương, xem ra hôm nay ở chỗ này phải hỗn chiến một hồi.


“Ta nói, ngươi để mỹ nhân ngồi trên xe ngựa ở lại, những người khác có thể cho đi.” Tên cầm đầu đứng ở chỗ cao kia đeo cái mặt nạ màu bạc, âm thanh khá trong trẻo.


“Vô liêm sỉ, bọn tội phạm các ngươi lại dám mơ tưởng tới Trưởng công chúa!” Diệp Minh Sơ đột ngột rút kiếm ra, thẳng tắp chỉ người trên đó, trong mắt lửa giận che kín.


“Hóa khí cũng không nhỏ. Nhưng hôm nay ngươi không có cơ hội xưng anh hùng.” Người mang mặt nạ hoàn toàn không xem Diệp Minh Sơ ra gì, mặc dù hắn thấy sau khi Diệp Minh Sơ rút kiếm khỏi vỏ thì đông đảo binh sỉ phía sau cũng rút vũ khí.


“Nếu các ngươi cầu tài, ta có thể lưu lại một ít, không tính toán với các ngươi. Nhưng nếu lòng các ngươi mang tà niệm thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.” Diệp Minh Sơ đưa ra cảnh cáo cuối cùng, hắn đã cắn răng oán hận.


“A… Đáng tiếc ta muốn xem ngươi thủ hạ có bao nhiêu vô tình!” Nhún vai một cái, nhẹ nhàng vỗ hai tiếng, trong nháy mắt toàn bộ vách núi che kín cung thủ, khóe miệng sau lớp mặt nạ giương lên.


“Cẩn thận! Chú ý đề phòng!” Diệp Minh Sơ ngẩng đầu nhìn tình hình chung quanh, lập tức phát ra hiệu lệnh. Vệ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh vây quanh xe ngựa Trưởng công chúa tầng tầng lớp lớp.


Phù Sinh giật giật mũi, liếc nhìn tình hình phía trước, sờ môi. Nàng vẫn tràn đầy hứng thú nhìn Diệp Minh Sơ cùng đám giặc cướp đàm phán. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã vỡ tan, tâm trạng không khỏi cảm thấy Diệp Minh Sơ quá vô vị.


Muốn nói vừa rồi chẳng qua do mình hơi nghi hoặc một chút, nhưng hiện tại Thẩm Mộ Ca đã hiểu rõ tình huống bên ngoài. Bọn sơn tặc này đã chỉ mặt gọi tên muốn bắt cóc nàng, điều này cũng khiến nàng hơi sốt sắng. Cẩn thận từng li từng tí di chuyển thân thể tới sát thùng xe bên phía Phù Sinh, Thẩm Mộ Ca vén rèm lên, âm thanh trầm thấp nói: “Diệp hộ vệ, tình hình bên ngoài ứng phó được không?”


“Ta thấy Diệp đại nhân có thể ứng phó.” Ngữ khí Phù Sinh không mặn không nhạt, nàng thấy không có cái gì đáng phải hoảng lên. Chỉ là khi Thẩm Mộ Ca vén rèm hỏi, trong mắt nàng có chút lo lắng, nên Phù Sinh không thể triệt để đứng ngoài cuộc, xem ra phản đem căng thẳng ngoài kia ép xuống.


Thẩm Mộ Ca trầm mặc chốc lát, không tiếp tục truy hỏi. Nàng vẫn duy trì không hạ rèm xuống, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó. Tất nhiên Phù Sinh nhìn thấy cử động của Thẩm Mộ Ca, nghiêng đầu không hiểu nhìn nàng, cũng không chủ động thay nàng hạ đóng rèm.


“Diệp hộ vệ không cảm thấy cái gì đó không bình thường sao?” Âm thanh Thẩm Mộ Ca vang lên, nhưng chỉ đủ để hai người nghe thấy.


“Không biết Công Chúa nói cái gì đó không bình thường là cái gì?”


“Công Chúa gặp nạn, thân là nhất đẳng thị vệ, nhưng không để ý chút nào, mà giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái như vậy. Bổn cung thật không rõ, liệu Diệp hộ vệ có thể cho bổn cung đáp án được không?”


Thân thể Phù Sinh lập tức cứng đờ, biểu tình nhẹ như mây bay vừa rồi vì câu nói này mà biến mất. Trừ trừ muốn mở miệng nói với Thẩm Mộ Ca, lại cảm thấy trận này sáp nhập không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nở nụ cười mấy lần.


Thẩm Mộ Ca khẽ hừ một tiếng, hạ rèm cửa, còn không quên để lại cái liếc mắt cho Phù Sinh. Không cần nghĩ nàng cũng biết đạo tặc xuất hiện chính là tác phẩm của Diệp thiếu trang chủ. Nếu không ban ngày ban mặt hơn nữa đang trên đường quan đạo, làm sao có đạo tặc nào có gan to như vậy, điểm danh lớn tiếng muốn bắt cóc Trưởng công chúa.


Yên lặng không nói gì lắc đầu một cái, Phù Sinh chỉ thở dài, tại sao Thẩm Mộ Ca luôn luôn dễ dàng nhìn thấu mình như vậy? Rõ ràng nàng vẫn ngồi trong xe ngựa, lại giống như có Thiên Lý Nhãn nhìn rõ mọi chuyện. Buồn bực gãi gãi lỗ tai, Phù Sinh ngẫng đầu, cùng người đeo mặt nạ đứng trên đỉnh núi ở đằng xa nhìn nhau, nàng còn chưa kịp gật đầu ra hiệu, liền nghe Diệp Minh Sơ lớn tiếng quát: “Các bộ nghe lệnh, nâng khiên, liều chết bảo vệ Trưởng công chúa!”


Nghe được chỉ lệnh, một đội quân cầm giáo và khiên xuất hiện, trong nháy mắt năm mươi người lập dàn chắn trước xe ngựa Trưởng công chúa. Ngựa Phù Sinh cỡi cũng bị thế trận này quấy nhiễu, hí lên vài tiếng thì ngừng lại, nhưng cũng bất đắc dĩ bị lấn ra ngoài.


Ai ngờ Phù Sinh không bởi vì trận chiến này mà kinh hoảng, càng chưa từng tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười thỏa mãn. Hình như nàng đối với biện pháp ứng phó của Diệp Minh Sơ khá thỏa mãn, đang muốn ra ám hiệu để người trên đỉnh núi rút đi, bên tai lại truyền tới tiếng gió vun vút, lập tức cảnh giác.


Không chờ nàng xoay người nhìn rõ, một mũi tên dài từ bên phải phía sau chênh chếch bay tới, không có ý tốt bắn về phía cửa sổ xe ngựa Thẩm Mộ Ca, may có tấm khiên hộ vệ, thay nàng đỡ mũi tên. Mũi tên thứ nhất vừa xuất ra, Phù Sinh liền phi thân bay lên, hạ xuống bên trên xe ngựa, giật lấy tấm khiên ở gần nàng nhất chắn trước mặt.


Âm thanh mũi tên vù vù kéo nhau mà tới, cũng đều bị các tấm khiên cản trở, không thu được gì. Phù Sinh hạ người đứng chặn trước cửa xe, trước ngực có tấm khiên vững chắc, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, phòng bị đâm sau lưng. Nghe bên trong xe ngựa khác thường, mau mau dán lỗ tai tới, quả nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ, không cần nghĩ cũng biết Thẩm Mộ Ca muốn đứng dậy mở cửa.


“Nàng ở bên trong đợi, không được lộn xộn, có nghe thấy không?” Phù Sinh rống lên, mãi tới khi tiếng bước chân dừng lại, lúc này mới rảnh rỗi thở một hơi.


Thời điểm mũi tên nhọn kia bắn về phía xe ngựa, Phù Sinh mau chóng dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía đỉnh núi, chỉ thấy người mang mặt nạ cũng giật mình thì biết chỗ này còn có đội nhân mã khác mai phục. Sau khi Diệp Minh Sơ nghe động tĩnh liền quay đầu lại kiểm tra toa giá Trưởng công chúa có an toàn hay không, hắn thấy đã có đầy đủ ba lớp phòng vệ, còn vị hộ vệ họ Diệp kia cũng vững vàng canh gác cửa xe, trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm.


Xoay người tập trung tinh thần, chuẩn bị hướng mắt về trước sẵn sàng tiến công, nhưng hắn nhìn thấy đối phương hình như có ý lui lại. Đề ngừa bị dẫn vào tròng, Diệp Minh Sơ phái một tiểu đội đi trước xem chừng, còn phần lớn binh lực ở lại, chống đỡ tiễn trận.


Người mang mặt nạ ra lệnh rút lui, trong nháy mắt cả đám người chiếm cứ bên vách núi biến mất, mà cơn mưa tiễn hỗn loạn vừa rồi cũng ngừng tức khắc, điều này đã cho Diệp Minh Sơ cơ hội, nhưng hắn không dám khinh địch, cho dù không còn tiễn phóng tới, hắn cũng không lập tức ra lệnh binh lính tiến lên. Đoạn đường này địa hình vô cùng quỷ dị, phía trước khó có thể dự đoán, hơn nữa mới bị đánh lén, lòng hắn vẫn còn sợ hãi.


Chờ thêm giây lát, người hắn phái ra thăm dò cũng quay lại hồi báo, xác nhận bốn phía không còn mai phục, lúc này mới cưỡi ngựa quay lại trước xe ngựa của Trưởng công chúa. Hắn nhìn Diệp hộ vị một tay nắm khiên một tay cầm kiếm gật đầu ra hiệu, biểu thị rất hài lòng với thái độ bảo vệ Công Chúa lúc nãy. Diệp Minh Sơ xuống ngựa hơi hơi đến gần xe ngựa, chắp tay nói: “Để Trưởng công chúa chấn kinh, thuộc hạ đáng tội chết, mời Trưởng công chúa giáng tội.”


Phù Sinh vừa lên ngựa của mình, nghe Diệp Minh Sơ gấp gáp thỉnh tội, không nhịn được bĩu môi. Trong lòng thầm nghĩ: Diệp Minh Sơ không hổ là người phủ Trấn Quốc Công, cổ hủ cực kỳ. Vừa mời hóa giải tập kích đã vội vàng đến thỉnh tội. Với tình trạng này, bình an vô sự tiếp tục đi mới là việc làm cần thiết.


Âm thanh Trưởng công chúa vững vàng vang lên mang theo động viên: “Diệp đại sứ tận tâm bảo vệ, bổn cung cảm kích khôn cùng. Kính xin Diệp đại sứ đừng tiếp tục tự trách. Đoạn đường tiếp theo, cực khổ Diệp đại sứ rồi!”


Lần này, khóe miệng Phù Sinh càng giật mạnh hơn, nàng ghét nhất là thời điểm Thẩm Mộ Ca cố làm ra thái độ đường hoàng. Nhưng nghĩ lại, thân là Trưởng công chúa, tất nhiên trong mọi hoàn cảnh cần phải động viên thần dân. Mà tận mắt thấy Thẩm Mộ Ca ở trước mặt mình biểu lộ, trong lòng không chịu được nóng lên.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện