“Ai? Ai?” Diệp Minh Sơ xoay đầu 180 độ theo hướng Phù Sinh chạy đi, nhưng miệng  chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân, người trước mắt lập tức biến mất khỏi đại sảnh.


Vốn được sắp xếp ở một góc không đáng chú ý, Phù Sinh lại sử dụng khinh công, nên không cần tốn quá nhiều công sức, hầu hết các đại thần Liêu tộc không ai chú ý. Chỉ có Mông Lỗ Cát nhìn thấy bóng lưng Phù Sinh rời khỏi, thâm ý trong mắt nồng nặc, khóe miệng mỉm cười uống hết chén rượu.


Bỏ chén rượu xuống, nghiêng mặt thấp giọng nói với người bên cạnh, sau đó Mông Lỗ Cát cũng đứng dậy, bước chân hơi vội vàng đi ra ngoài. Lần này, lại bị không ít người nhìn thấy, còn mở lời hỏi: “Mông Lỗ Cát, ngươi muốn đi đâu? Đại Vương còn chưa tới, yến hội vẫn chưa bắt đầu.”


“Haha, ta biết! Vừa nãy thèm quá, uống không ít rượu, bây giờ mót. Thừa dịp Đại Vương còn chưa đến, ta phải mau mau đi giải quyết. Nếu không sợ chút nữa sẽ làm hỏng việc.” Mông Lỗ Cát nhếch miệng cười trả lời, giống như lời hắn nói là sự thật nên không hề cảm thấy lúng túng.


“Tuổi còn trẻ mà không biết khống chế, lẽ nào ngày thường không thấy rượu thịt, mỹ nhân sao?” Vốn dĩ mấy đại thần bắt gặp Mông Lỗ Cát đứng dậy có chút hoài nghi, nghe hắn nói xong liền nở nụ cười, phất phất tay ra hiệu để hắn đi mau.


“Tất cả như cũ.” Bước nhanh khỏi cửa, thời điểm đi ngang người Diệp Minh Sơ, Mông Lỗ Cát âm thầm để lại một câu.


Diệp Minh Sơ thấy hướng Phù Sinh chạy đi, trong lòng lo lắng vô cùng, nhưng hắn không thể rời khỏi, dù sao Phù Sinh chỉ là một hộ vệ bình thường trong đội ngũ đưa thân nên không ai đặc biệt để ý. Còn hắn không giống, hắn là đại sứ đưa thân, cho dù Lặc Dương Cách muốn hạ uy phong của hắn nên không ngó ngàng, nhưng không có nghĩa mọi cử động không bị ai giám sát. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu, chính là yên phận ngồi ở đây kiềm chế sự chú ý, để nhân thủ do Mông Lỗ Cát an bài dễ dàng hành động.


Hy vọng Phù Sinh không tùy tiện hành động ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch, cũng hy vọng Mông Lỗ Cát thực hiện thuận lợi. Trong lòng Diệp Minh Sơ nóng như lửa đốt nhưng bên ngoài thì bất động thanh sắc.


Trên đường chạy tới tân phòng, Phù Sinh hoảng loạn chưa từng có, nàng không chút do dự sử dụng tuyệt học Phi Diệp sơn trang, đại mạc phi nhạn, chiêu này nàng từng sử dụng trong đại hội võ lâm ở Lục gia trang, ngày đó vừa ra tay liền tạo thành náo động. Nàng biết ở biên thành, làm như vậy rất dễ bị bại lộ thân phận, bởi vì ở đây có nhiều người quen biết nàng hơn ở Giang Nam. Thế nhưng nàng không quản được nhiều, trời vừa sáng tâm tư đã tùm la tùm lum, lúc nào cũng có dự cảm không tốt. Tiếp theo còn tận mắt chứng kiến Lặc Dương Cách vô lễ với Thẩm Mộ Ca, ngực nàng tức muốn thổ huyết. Bây giờ tất cả mọi dấu hiệu cho thấy, rất có thể Lặc Dương Cách quyết tâm muốn động phòng sớm hơn, giờ khắc này làm sao ngoảnh mặt làm ngơ cho được!


“Thẩm Mộ Ca, nàng không thể xảy ra chuyện gì!” Trong lòng nói thầm, Phù Sinh vận thêm công lực tiến tới phía trước nhanh hơn. Nhưng nàng quên một điểm: Không biết tân phòng ở nơi nào!


Chỉ có thể kiếm bên trong hành cung, nàng nhanh chóng loại trừ địa phương nha hoàn tập trung đông nhất. Rốt cuộc, trời cao không phụ người có lòng để nàng nhìn thấy Lặc Dương Cách lắc lư ở đằng trước. Quả nhiên đã thay quần áo khác, không giống bộ lúc hắn bái đường. Nhưng phương hướng hắn đi lại không phải tiến ra phòng khách nơi buổi tiệc sắp diễn ra, như vậy, hắn muốn đi đâu?


Phù Sinh thả chậm bước chân, ẩn mình sau cây trụ to, âm thầm theo sau Lặc Dương Cách. Quả nhiên không bao lâu hắn dừng chân trước căn phòng treo đầy lụa đỏ, hỉ nương và nha hoàn nhìn thấy hắn đều giật nảy mình, vội vã quỳ xuống hành lễ.


“Bản vương muốn cùng Vương phi nói mấy câu, các ngươi lui xuống đi.” Lặc Dương Cách kéo kéo vạt áo trước ngực, ho nhẹ hai tiếng.


“ Nhưng Đại Vương, chuyện này không hợp quy củ.” Hỉ nương theo từ trong cung lên tiếng, làm gì có chuyện mới vừa bái đường đã vội vàng động phòng, các khách nhân còn chờ bên ngoài.


“Hừ, đây là Liêu thành, ta là Đại Vương, lời ta nói chính là quy củ. Đừng đem quy củ ở Đại Thịnh áp lên người ta, bản vương không mắc bẫy!” Tâm tình Lặc Dương Cách táo bạo, hắn gần như không còn kiên nhẫn.


Phù Sinh ở cách đó không xa quan sát phản ứng của hắn, luôn cảm thấy hắn có phần kỳ quái. Tuy bình thường tính cách Lặc Dương Cách không ôn hòa mấy, nhưng không đến nỗi hai ba câu liền nổi giận, đặc biệt vào ngày đại hỉ. Tiếng gầm vừa rồi lập tức có tác dụng, hỉ nương và nha hoàn run lẩy bẩy không dám nhiều lời, cửa tân phòng bị Lặc Dương Cách dùng lực đẩy mạnh.


“Ầm!” Tiếng cửa mở dọa Thẩm Mộ Ca nhảy dựng, cho dù vừa rồi nàng mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp ngoài cửa. Hai tay đặt trên đùi không tự chủ xiết chặt khăn tay, nàng không ngờ thời khắc này Lặc Dương Cách lại đến. Đây rõ ràng kế hoạch có biến? Nhưng giờ hắn tiến vào, hắn muốn làm gì? Đại não trống không, đáp án sống động vô cùng: Bất cứ lúc nào, tân lang vào tân phòng chỉ vì mục đích duy nhất, động phòng với tân nương.


Thẩm Mộ Ca có chút rối loạn, nếu Lặc Dương Cách thật sự dùng sức mạnh ép buộc, nàng phải ứng phó như thế nào? Luận về sức mạnh, võ công, đương nhiên nàng không đánh lại hắn, còn nếu lớn tiếng kêu cứu, tất cả mọi người cũng không ai cảm thấy nàng là người bị hại. Như vậy chỉ có một biện pháp duy nhất, trước khi hắn hành động, nàng phải tự sát bảo vệ trong sạch.


Nhưng… Nhưng… Thẩm Mộ Ca không muốn chết!


Nàng không nỡ chết, suốt đoạn đường nàng ẩn nhẫn, hơn nữa thời điểm đáp ứng Phụ Hoàng hòa thân, nàng không muốn có kết quả thế này. Làm sao có thể dễ dàng chết rồi tác thành cho Lặc Dương Cách, làm sao có thể tự bỏ tương lai tốt đẹp cùng Phù Sinh. Thẩm Mộ Ca hò hét trong lòng: Phù Sinh, Phù Sinh, ngươi ở đâu? Mau đến cứu bổn cung!


Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, tiếng cười Lặc Dương Cách truyền vào tai Thẩm Mộ Ca, còn cả mùi vị trên người hắn tràn ngập cả căn phòng. Dạ dày nàng muốn trào ngược, bây giờ càng hiểu rõ hắn có ý đồ gì, nàng thật sự muốn nôn mửa.


“Trưởng công chúa, đại mỹ nhân?” Lặc Dương Cách lên tiếng, mang theo ý thăm dò.


Thấy đối phương không có phản ứng, Lặc Dương Cách vui vẻ bước lại gần, quả nhiên người đang ngồi ngay ngắn trên giường, run rẩy một hồi. Mặc dù rất nhẹ, nhưng không cách nào tránh khỏi mắt hắn, trong lòng mừng thầm, Trưởng công chúa đang thẹn thùng. Nếu không phải bởi vì mỹ nhân quá mức mê người, toàn bộ nữ nhân Đại Liêu cũng không sánh kịp, hắn làm sao không thể chờ đợi mà bỏ buổi tiệc chạy đến đây tìm vui.


“Lặc Dương Cách, hiện tại không phải nên tham gia tiệc với các đại thần sao? Thế nào lại xuất hiện?” Thẩm Mộ Ca cố gắng trấn định lên tiếng chất vấn, nhưng âm thanh mềm mại càng khiến lòng Lặc Dương Cách cồn cào.


“Yến tiệc lúc nào cũng có thể, nhưng một khắc xuân tiêu, bản vương không muốn trì hoãn. Trưởng công chúa, không bằng chúng ta liền…” Dứt lời, Lặc Dương Cách thở hổn hển đi tới.


“Làm càn!” Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Mộ Ca bật thốt uy nghiêm Hoàng gia.


“Ha hả, Trưởng công chúa đừng quên, ở đây là Đại Liêu, chúng ta đã thành thân. Nếu ta không đụng vào nàng, mới gọi là làm càn!” Lặc Dương Cách không ngờ Trưởng công chúa kiều diễm thướt tha lại có mặt cường liệt thế này, rất có phong phạm nữ nhân Liêu tộc, càng khiến hắn yêu thích không thôi.


“Ngươi, đừng tới đây!” Tầm mắt Thẩm Mộ Ca bị khăn voan che khuất, hoàn toàn không thấy rõ tình hình nhưng nàng cảm nhận rõ âm thanh và khí tức của Lặc Dương Cách. Nguy hiểm từng bước ép sát, nàng đang muốn giơ tay vén khăn voan lên, liền nghe Lặc Dương Cách hét thảm một tiếng.


“A!A! Ngươi, ngươi là ai?” Lặc Dương Cách duỗi tay nhắc khăn voan lên thì tay phải bị người ở phía sau bóp chặt, nhưng thân thể vẫn không chuyển qua được. Người đó dùng thêm lực, gần như có thể nghe được tiếng vang xoạt xoạt, xem ra tay hắn gãy rồi!


Vội vội vã vã kéo khăn voan xuống, đập vào mắt Thẩm Mộ Ca đầu tiên là Lặc Dương Cách chật vật ôm chặt cánh tay, mà mặt Phù Sinh thì đỏ bừng. Ở Giang Nam, Thẩm Mộ Ca đã từng thấy cảnh tượng thế này, đây chứng tỏ Phù Sinh đã tới gần biên giới nổi giận. Nếu không cản trở, sợ Lặc Dương Cách sẽ mất mạng tại chỗ.


“Phù Sinh, dừng tay.” Thẩm Mộ Ca vừa vui sướng vừa kích động hoảng loạn khuyên can, tim nàng đập liên hồi.


“Nàng biết vừa rồi hắn muốn làm gì không?” Phù Sinh bình tĩnh nhìn Thẩm Mộ Ca, lực tay không hề giảm chút nào.


“Biết!” Liễm lông mày, tất nhiên Thẩm Mộ Ca hiểu rõ ý vị hèn mòn hạ lưu trong lời Lặc Dương Cách nói. Nàng thừa nhận, nếu như Phù Sinh không xuất hiện kịp thời, tình cảnh sẽ khốc liệt hơn nhiều.


“Vậy ngươi nói, hắn có đáng chết hay không?” Giọng điệu Phù Sinh lãnh mạc, như băng trùy, thẳng tắp đâm vào tim Lặc Dương Cách.


“Ngươi, to gan! Ngươi dám giết bản vương? Hừ! Ngươi có biết ta là ai không? Ở Đại Liêu…” Mặt Lặc Dương Cách đỏ lên, liều mạng quay đầu liếc mắt nhìn người đang khống chế mình. Nhưng tay phải đau đớn vô cùng, hơn nữa khí lực đối phương rất lớn, nếu hắn cứ ngoan cố xoay người, e cánh tay hắn phải gãy lìa.


“Ngâm miệng chó lại!” Phù Sinh hung ác rống lên, khí lực trên tay tăng thêm mấy phần, ngón tay trực tiếp bấm vào da thịt Lặc Dương Cách, máu tươi lập tức chảy ra.


“Aaaaaa! Ngươi, hỗn đản. Rốt cuộc ngươi là ai!” Cổ Lặc Dương Cách nổi gân xanh, trán đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn không thể nào nhúc nhích. Trơ mắt chịu đựng gân tay phải bị người này dùng tay không cắt đứt.


“Ta là ai ngươi không cần phải để ý, ngươi chỉ cần biết, ta là người Đại Thịnh, tới đây trừng phạt vì ngươi dám bất kính với Trưởng công chúa, hôm nay ta tiễn ngươi lên đường.” Âm thanh Phù Sinh giống như thần sát, vừa giống như sứ giả địa ngục, làm Lặc Dương Cách rét run.


“Hừ, quả nhiên là người Đại Thịnh. Trên chiến đường đánh không lại thì dùng thủ đoạn đê hèn đánh lén!” Tay phải Lặc Dương Cách dần dần mất cảm giác, tri giác cũng không còn. Nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo thanh minh.


“Ngươi không có tư cách đánh giá Đại Thịnh. Vì ngươi phải rời khỏi thế giới ngay lập tức, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi Trưởng công chúa. Nhanh!”


“Phi! Nữ nhân của ta, ta muốn chạm thì chạm, ngươi có tư cách gì mà quản? Hơn nữa, đây là Hoàng Đế Đại Thịnh đem nàng gả cho ta, muốn trách thì trách phụ thân nàng. Nàng đã gả cho ta, ta muốn ngủ với nàng hay đem nàng ban thưởng cho người khác, là tự do của ta, Đại Thịnh không đủ tư cách hỏi.” Tính tình Lặc Dương Cách dũng mãnh, cùng dã tính theo lượng máu tươi chảy ra mà bộc phát, càng nói càng càn rỡ. Nghe Phù Sinh bắt hắn xin lỗi, Lặc Dương Cách lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thẩm Mộ Ca.


“Xem ra ngươi chán sống rồi! Một khắc cũng không muốn nói thêm. Vậy ta đưa ngươi đi đầu thai!” Phù Sinh giơ một tay khác lên đặt vào cổ Lặc Dương Cách.


“Dừng tay!” Rốt cuộc Thẩm Mộ Ca cũng tỉnh táo lại sau khi nhìn thấy Phù Sinh cắt đứt gân tay Lặc Dương Cách, hiện giờ Phù Sinh còn muốn vặn cổ hắn, vội vàng mở miệng ngăn lại.


“Ta mới vừa hỏi nàng cái gì? Nàng trả lời ta cái gì? Bây giờ còn ngăn cản ta?” Phù Sinh nổi giận, rống lên, cả người chấn động theo. Nàng mở miệng hít thở không khí, giống như không hiểu tại sao tới giờ khắc này mà Thẩm Mộ Ca vẫn bình tĩnh như vậy.


“Đừng quên kế hoạch của chúng ta. Hắn, không thể chết trong tay chúng ta.” Ánh mắt Thẩm Mộ Ca vội vã rời khỏi người Lặc Dương Cách chuyển qua đối điện với Phù Sinh.


“Cũng là chết, thì chết trên tay người nào có gì khác biệt?” Phù Sinh vẫn kẹp chặt Lặc Dương Cách không có hắn động đậy.


“Hắn mà chết trong tay chúng ta, nếu ngày sau Mông Lỗ Cát bội ước, đây chính là cái cớ tốt nhất.” Thẩm Mộ Ca mím mím môi, kiên định giải thích.


“A, ngươi nói sao, hóa ra là tên khốn Mông Lỗ Cát làm kẻ phản bội. Tiểu tử chết bầm, đáng lẽ ta phải nhổ cỏ tận gốc.” Cuối cùng Lặc Dương Cách cũng bắt được đầu mối trong cuộc đối thoại giữa Phù Sinh và Thẩm Mộ Ca. Nghe bọn họ nhắc tới Mông Lỗ Cát, trong lòng đại thể nắm được tình hình, lạnh lùng bật cười.


“Ngày nào còn có ta, ngươi sẽ không thể giết được hắn!” Phù Sinh ghé vào lỗ tai Lặc Dương Cách cười lạnh.


“Ngươi… Ngươi là… Là Diệp Phiêu Diêu?” Sắc mặt Lặc Dương Cách kinh hãi, đầu lưỡi hơi thắt lại, dáng vẻ không thể nào tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện