“Hả? Nàng thật sự chú ý mặt nạ như thế?” Diệp Phiêu Diêu thấy vào thời điểm này mà Thẩm Mộ Ca vẫn không quên đề nghị nàng tháo mặt nạ xuống. Trước đó không phải vẫn tốt sao? Lẽ nào tháo mặt nạ một lần, thì không bao giờ chấp nhận nữa?



Nhưng giai nhân hoài niệm dung mạo thật sự của nàng, đương nhiên Diệp Phiêu Diêu không tiếp tục xoắn xuýt. Giơ tay gọn gàng tháo mặt nạ bỏ xuống bàn, nụ hôn nồng nhiệt nhanh chóng rơi trên môi Thẩm Mộ Ca.



Lúc trước các nàng hôn môi, đại thể là Diệp Phiêu Diêu chủ động tiến công, còn Trưởng công chúa thì ỡm ờ ngầm đồng ý cho hành vi lỗ mãng của nàng. Lâu dần, tâm Thẩm Mộ Ca cũng hóa mềm, hay Thẩm Mộ Ca động tình, hai người liền trở nên si mê quấn chặt lấy nhau. Nhưng chung quy sự lo lắng vẫn chắn ở trái tim Thẩm Mộ Ca, làm nàng vừa muốn say mê cùng Diệp Phiêu Diêu triền miên, lại không thể không bị lý trí đánh tỉnh, nhắc nhở bản thân phải duy trì khoảng cách với đối phương. Nhưng đến hiện tại, cái gì cũng không còn quan trọng nữa, chỉ muốn Diệp Phiêu Diêu tới gần, gần thêm nữa, chân thật cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau, khí tức và nhịp tim hòa cùng một chỗ, mới có thể làm Thẩm Mộ Ca biết, bản thân nàng còn sống sót, gánh vác quyết định lớn lao như vậy, tất cả đều đáng giá.



Nghĩ tới đây, Thẩm Mộ Ca liền giơ tay vòng qua cổ Diệp Phiêu Diêu, cả người mềm nhũn oa trong lòng nàng, đem bản thân giao phó cho Diệp Phiêu Diêu, coi nàng là chỗ dựa kiên cố. Hiếm thấy lần này Diệp Phiêu Diêu không có tác quái, cũng không gấp gáp hướng dẫn, nàng chậm rãi nhu tình liếm láp môi Thẩm Mộ Ca, để nó dần dần nhiễm nhiệt độ của mình, đem ấm áp trong lòng truyền qua. Tuy vừa nãy ngoài miệng trêu đùa hù dọa Thẩm Mộ Ca thế nhưng Diệp Phiêu Diêu chỉ đơn giản hôn môi, không có hành động gì quá phận. Nàng hiểu lòng Thẩm Mộ Ca đang nặng trĩu, từ khi nàng đưa ra quyết định bắt đầu kế hoạch thì đã biết rõ phải trả giá bao nhiêu để đánh đổi. Tình hình như thế, lẽ nào nàng còn nhân cơ hội bắt nạt Thẩm Mộ Ca?



Diệp Phiêu Diêu biết mặt mình biến thành như hiện giờ, chắc chắn nội tâm Thẩm Mộ Ca hổ thẹn vô cùng, mà từ trước tới giờ Trưởng công chúa lại không biết cách biểu đạt tình cảm, nên tâm tình lúc nào cũng có trúc trắc. Vì vậy Diệp Phiêu Diêu luôn tìm cơ hội trêu đùa nàng, để nàng thuận thế biểu đạt tâm ý trước mặt mình, như vậy cũng giúp Thẩm Mộ Ca giảm bớt gánh nặng trong lòng.



Xưa nay, Diệp Phiêu Diêu đều đứng trước mặt Trưởng công chúa, dùng quan điểm của bản thân đánh giá nàng, hiện tại rốt cuộc đã có thể đứng bên cạnh nàng, cùng nàng nỗ lực hướng tới mục đích chung, nhưng lúc này mới phát hiện thứ mà mắt nhìn thấy không giống như vậy. Diệp Phiêu Diêu từ một người ngoài, dần dần tan vào sinh mệnh Thẩm Mộ Ca, bắt đầu học cách đứng vào lập trường của nàng để nhìn thế giới này.



“Phiêu Diêu… Phiêu Diêu.” Thẩm Mộ Ca chìm đắm trong ôn nhu Diệp Phiêu Diêu dành cho mình, nỉ non gọi tên nàng, tay đặt trên cổ nàng không ngừng vuốt ve, cảm nhận nhiệt độ của nàng.



Đây chính là cảm giác quyến luyến không muốn rời xa, tương hỗ lẫn nhau. Hơi thở Thẩm Mộ Ca trộn lẫn khí tức Diệp Phiêu Diêu, nhiệt độ hai người từ từ tăng cao, sóng nhiệt làm nổi bật mật ý nồng đậm, hận không thể triệt để giao hòa vào nhau. Thẩm Mộ Ca cảm thấy vẫn còn chưa đủ, yêu thương mãnh liệt trong lòng không cách nào diễn đạt hết, nên học theo cách Diệp Phiêu Diêu thường làm, lè lưỡi, thăm dò muốn mở hàm răng đối phương.



Đối với Thẩm Mộ Ca, đây là một kiểu đột phá, ánh mắt Diệp Phiêu Diêu lóe lên kinh ngạc không nhỏ. Nhưng rất nhanh bị động tác ngốc nghếch của Thẩm Mộ Ca chọc cười, xem ra bình thường chỉ dạy còn chưa đủ tốt, Diệp Phiêu Diêu âm thầm than thở.



Đầu lưỡi ở bên ngoài day dưa nhiều lần, giống như không tìm được lối vào, điều này làm Thẩm Mộ Ca có chút lo lắng, càng ngày càng muốn bỏ cuộc. Lần đầu tiên chủ động lại ngốc như vậy.



“Mộ Ca, làm theo ta.” Diệp Phiêu Diêu hơi há miệng, đem đầu lưỡi mềm mại đưa vào.



“Theo ta, cùng nhau động.” Đầu lưỡi Thẩm Mộ Ca thành công đưa vào miệng Diệp Phiêu Diêu nhưng lại không biết phương hướng, chỉ đứng yên một chỗ không biết phải làm sao, may có Diệp Phiêu Diêu dẫn dắt.



Mềm mại sinh động rốt cuộc quấn quýt cùng một chỗ, tùy ý càng quét trong miệng, dắt theo sợi chỉ bạc vì đối phương lưu lại dấu vết đặc thù. Kết thúc nụ hôn sâu, Thẩm Mộ Ca rời khỏi ngực Diệp Phiêu Diêu, hai má đỏ ửng, vẫn không ngừng thở hổn hển, cố gắng đè nén kích động trong lòng.



Nhưng không dám giương mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu, cũng không biết tại sao, từ khi cùng nàng gặp lại lần nữa, Thẩm Mộ Ca cảm thấy nàng không còn giống chính mình. Lúc trước coi như tận mắt nhìn người khác thân mật, nàng cũng không có chút phản ứng nào, càng khỏi phải nói là chủ động đòi lấy như vừa rồi. Hiện tại nhớ lại, cả người lập tức nóng ran. Chỉ là Thẩm Mộ Ca đã lén lút mê luyến cảm giác này, hình như mỗi lần Diệp Phiêu Diêu đối với mình như vậy, thì những phiền não kiềm nén trong lòng lập tức tiêu tan, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.



“Mộ Ca, nàng thích cảm giác này? Thích ta đối với nàng như vậy sao?” Diệp Phiêu Diêu nhìn Thẩm Mộ Ca, dáng vẻ nàng động tình, không kìm lòng được lên tiếng hỏi nàng, nhưng lại cảm thấy hỏi nàng như vậy thì bản thân sẽ xong đời.



“Ừm.” Thẩm Mộ Ca trả lời nhỏ tới mức không thể nghe thấy, thành công dấy lên đám lửa trong lòng Diệp Phiêu Diêu. Trong mắt cấp tốc nổi lên tia ánh sáng đỏ, muốn đem Thẩm Mộ Ca nuốt vào trong bụng, sắc mặt Diệp Phiêu Diêu biến đổi bất định, giống như đang đánh cờ với bản thân, trong đầu có hai suy nghĩ đói chọi lẫn nhau. Có một âm thanh đang reo hò: Muốn nàng, ngay lập tức muốn nàng, còn một âm thanh khác lại lành lạnh cảnh cáo: Nếu như bây giờ muốn nàng, tương lai có thể mất nàng vĩnh viễn.



Diệp Phiêu Diêu không biết ý nghĩ kia đến từ đâu, có thể trong tiềm thức luôn có khái niệm như thế, vĩ lẽ đó mỗi khi nàng kích động thì luôn cảm thấy không thích hợp. Nghĩ như vậy, hai tay ôm eo Thẩm Mộ Ca tự động rủ xuống, vừa vặn đặt trên cái mông vểnh cao.



“A! Tay nàng… Đặt chỗ nào?” Nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở, âm thanh vẫn nhỏ giống như muỗi ruồi. Coi như trong lòng đã sớm muốn cùng Diệp Phiêu Diêu thân cận, nhưng Thẩm Mộ Ca vẫn không có cách nào nói ra những lời trắng trợn.



“Ai!” Thở dài một hơi, cuối cùng Diệp Phiêu Diêu cũng bình tĩnh lại, trong sáng trong mắt cũng khôi phục. Đỡ Thẩm Mộ Ca đứng lên, mãi đến khi nàng từ trên đùi mình hoàn toàn đứng thẳng lên.



Dư âm vừa nãy vẫn còn, nhưng lý trí của Diệp Phiêu Diêu đã chiến thắng kích động trong lòng. Nàng không có gì tiếc nuối, thiên sơn vạn thủy vào cung tìm Thẩm Mộ Ca, biết được tình cảm của nàng dành cho mình, cũng đã đợi được nàng nguyện ý hứa hẹn bên nhau tới già, mình còn gì không vừa lòng đây? Nếu còn một đời có thể bên nhau, cần gì phải gấp gáp nhất thời.



Thẩm Mộ Ca đứng dậy, chỉnh lại quần áo, chợt nhớ đến tình cảnh nhìn thấy trong phòng Thẩm Ngữ Cầm, nhất thời cảm giác dáng vẻ của mình bây giờ giống với Thiên Thành mấy phần. Lúc đó đột nhiên Thiên Thành vạch trần thân phận Diệp Phiêu Diêu, thành công ngắt lời nàng, nên chưa có cơ hội cẩn thận truy hỏi chuyện của muội muội và Lục Thành Nhan, hiện giờ mới nhớ lại.



Châm hai ly trà nóng lần nữa, Thẩm Mộ Ca và Diệp Phiêu Diêu cùng nhau thưởng thức, không khí ái muội trong phòng triệt để tiêu tan. Nhấp ly trà thứ ba, Thẩm Mộ Ca lên tiếng hỏi Diệp Phiêu Diêu: “Nàng cùng tiểu Lục tử bên cạnh Thiên Thành có quan hệ thế nào? Nàng cảm thấy hắn là người ra sao?”



“Tiểu Lục tử?” Diệp Phiêu Diêu không nghĩ Thẩm Mộ Ca sẽ chú ý tới Lục Thành Nhan, càng không ngờ nàng lại đột ngột hỏi mình, trong lúc nhất thời không hiểu ý của nàng.



“Ừm, thật ra tiểu Lục tử cũng không phải thái giám bình thường. Hắn là người do Thiên Thành dẫn từ Giang Nam về, thiếu trang chủ Lục gia trang - Lục Thành Nhan. Cái tên này, chắc nàng đã từng nghe.” Thẩm Mộ Ca nghiêm túc nói.



“Ừm, từng nghe. Chỉ là không để ý nhiều, nhưng Lục trang chủ không để nàng tiếp xúc sự vụ trong trang, nên rất ít đi lại trên giang hồ.” Diệp Phiêu Diêu không có ý lừa nàng, những lời này cũng là lời nói thật. Vì chưa hiểu rõ ý Thẩm Mộ Ca nên nàng không thể tùy tiện nói ra thân phận thật sự của Lục Thành Nhan, dù gì đây cũng là việc riêng trong Lục gia trang.



“Hôm nay ta đi tìm Thiên Thành nghị sự, trong lúc vô tình bắt gặp bọn họ ở cùng một chỗ.” Thẩm Mộ Ca suy tư làm sao đem chuyện này nói ra mà không thất lễ.



“Thiên Thành thường xuyên tìm tiểu Lục tử tiêu khiển, cái này không có gì ngạc nhiên. Nàng cũng biết, Thiên Thành công chúa luôn có vài sở thích đặc biệt không tầm thường, sao nàng lại kinh ngạc?” Diệp Phiêu Diêu không rõ, thành tích trong cung của Thiên Thành rất nổi bật, đã sớm không phải là bí mật, Thẩm Mộ Ca chỉ nhìn thấy Lục Thành Nhan ở trong phòng Thiên Thành thì cần gì phát sầu.



“Nếu tiêu khiển bình thường thì tốt rồi, bọn họ lại… Lại… Ai!” Thẩm Mộ Ca thử nói lại chuyện hôm nay nàng nhìn thấy, lời tới miệng nhưng không cách nào nói ra.



“Đừng nói hai người đó ngủ chung lại bị nàng tóm gọn nha, hahaha…” Diệp Phiêu Diêu nhìn bộ dáng Thẩm Mộ Ca muốn nói lại thôi, thuận miệng trêu ghẹo. Ngược lại nàng biết thân phận thực sự của Lục Thành Nhan, nghĩ thầm hai nữ nhân, ban ngày có thể nháo ra chuyện gì chứ!



Nhưng thật lâu không nghe Thẩm Mộ Ca phủ nhận, Diệp Phiêu Diêu tò mò nhìn sang, thấy nàng nhíu chặt lông mày, rõ ràng bị người nói trúng tâm sự. Trong lòng hồi hộp, chẳng lẽ mình nói mò mà trúng thật? Diệp Phiêu Diêu di chuyển thân thể, thấp giọng hỏi: “Không phải ngủ cùng nhau thiệt chứ? Thiên Thành nàng là…?” Lần này Diệp Phiêu Diêu tỉnh táo chút, nếu nàng và Thẩm Mộ Ca có thể tình nguyện bên nhau, thì Thiên Thành và Lục Thành cũng có thể. Mà phải thừa nhận, tỷ muội hai người có sở thích quá giống nhau, chắc là di truyền.



Nếu như Thiên Thành đã biết thân phận Lục Thành Nhan, tại sao vẫn đưa nàng vào cung? Không sợ sớm muộn gì cũng bị phát hiện sao? Chờ chút, Diệp Phiêu Diêu suy đoán nhiều như vậy, mới phát hiện một vấn đề mấu chốt, mà bản thân đã quên. Tại sao Thiên Thành muốn giữ Lục Thành Nhan ở bên cạnh?



Việc này Thẩm Mộ Ca nên tri tình, Diệp Phiêu Diêu dự định thăm dò hỏi ý nàng: “Mộ Ca, nếu Thiên Thành biết thân phận Lục Thành Nhan, lại giữ nàng ở trong cung lâu như vậy, chẳng lẽ không sợ Lục gia cho người tìm kiếm chung quanh sẽ gây ra phiền phức sao?”



“Lúc trước ta có đề cập với Thiên Thành, nhưng muội ấy nói tự có sắp xếp. Tuy Thiên Thành là muội muội ta, nhưng ta không có quyền bắt Thiên Thành phải nghe lệnh của ta. Huống chi…” Lời kế tiếp, Thẩm Mộ Ca không biết nên nói như thế nào. Bởi vì nàng còn nhớ mục đích Thiên Thành muốn thu phục Lục Thành Nhan, hoàn toàn giống với lý do trước đây nàng tiếp cận Diệp Phiêu Diêu.



“Huống chi cái gì? Nàng xác định hôm nay nhìn thấy là vụng trộm không phải chơi đùa?” Diệp Phiêu Diêu truy hỏi mới phát hiện vẻ mặt Thẩm Mộ Ca không tốt, nhíu mày muốn xác nhận một lần.



“Bọn họ cũng giống chúng ta, nàng nói làm sao có thể là chơi đùa bình thường?” Thẩm Mộ Ca không che lấp, trực tiếp thẳng thắng nói trắng ra.



Diệp Phiêu Diêu nhận được câu trả lời khẳng định, xem ra Lục Thành Nhan đã rơi vào ma chưởng của Thiên Thành. Nhưng ngày ấy hồi cung, nàng đã ngủ lại tẩm cung Thiên Thành công chúa, tại sao Lục Thành Nhan không nhắc tới việc này. Chỉ nhớ hôm đó vẻ mặt Lục Thành Nhan có chút quái dị, nhưng nàng không hề nghĩ tới phương diện này, ai biết lại có thể như thế!



“Thái độ Thiên Thành công chúa thế nào? Thừa dịp lần này xuất cung, ta cũng sẽ tìm hiểu xem sao, hầu như Lục gia trang muốn đem người của mình tập hợp tới, mục tiêu là khóa chặt kinh thành. Đến đây tìm người, chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Diệp Phiêu Diêu có chút bận tâm, thế cuộc đang căng thẳng, các nàng vừa lập ra kế hoạch, nếu vô cơ bị Lục gia trang quấy rối, không phải chuyện gì tốt.



Hơn nữa Lục Thành Nhan là nữ tử, nhưng Lục Ngự Phong vẫn như cũ chuẩn bị truyền vị trí Trang chủ cho nàng, có thể thấy hắn rất kỳ vọng vào nhi tử của mình. Coi như vô cớ mất tích, nhưng rõ ràng Lục gia trang vẫn không bỏ qua việc tìm kiếm. Thêm vào địa vị Lục gia trên giang hồ, thì dù Thiên Thành giấu kỹ cỡ nào cuối cùng cũng bị tìm được.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện