Đột nhiên mặt Diệp Phiêu Diêu ửng đỏ, tuy không phải lần đầu tiên nghe Thiên Thành gọi như vậy nhưng thời điểm đó nàng âm thầm đắc ý. Hiện tại chỉ có nàng với Thiên Thành, nàng lại cảm thấy có chút lạ lẫm, thêm vào hình như Thiên Thành thật sự coi nàng là phu quân tương lai của Hoàng tỷ mình làm cả người nàng khó chịu không nói ra được.



"Thiên Thành công chúa, hôm nay ta đến tìm Công Chúa vì chuyện liên quan tới tiểu Lục tử." Diệp Phiêu Diêu không có đáp lại nét mặt tươi cười của Thiên Thành, nàng vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc ngay khi vừa bước vào cửa.



Vốn dĩ Thiên Thành cũng đoán được Diệp Phiêu Diêu sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm mình, huống hồ khi không có Hoàng tỷ theo cùng, nhưng không ngờ vừa mở miệng liền nhắc Lục Thành Nhan. Điều này làm nàng bắt đầu nghiêm túc, con mắt thỉnh thoảng đánh giá Diệp Phiêu Diêu, suy nghĩ hàm nghĩa trong câu nói này.



"Công Chúa không cần che giấu, ta biết tiểu Lục tử chính là Lục Thành Nhan. Mà ta cũng biết, người của Lục gia trang đã đến kinh thành tìm người." Diệp Phiêu Diêu thấy Thiên Thành trầm mặc không nói, sắc mặt không tốt lắm, cũng không thèm để ý tâm tình nàng biến hoá thế nào, trực tiếp vào vấn đề chính.



Thiên Thành kinh ngạc, chợt nhớ tới lời Hoàng tỷ từng nhắc nhở, bây giờ Diệp Phiêu Diêu xác minh lần nữa, xem ra việc này không thể tiếp tục che dấu. Nàng lo lắng vuốt ống tay áo, xoay người hướng ghế dựa đi đến. Quá trình động tĩnh rất lớn, làm Diệp Phiêu Diêu không ngừng nheo mắt theo sự lung lay của cung trang.



"Vậy ngươi nói, ta nên làm như thế nào?" Sau khi Thiên Thành ngồi xuống, lập tức mở miệng hỏi.



Diệp Phiêu Diêu nhíu mày, quái dị nhìn Thiên Thành một chút. Nàng không hiểu, đã nói rõ tới mức này, còn cần phải hỏi sao? Tạo ra cái cớ hợp lý, mau chóng đem Lục Thành Nhan đi nơi khác, chính là biện pháp tốt nhất. Nàng không tin Thiên Thành không biết nhưng tại sao lại hỏi như thế?



"Thả Lục Thành Nhan, càng nhanh càng tốt."



Diệp Phiêu Diêu vừa nói vừa bí mật quan sát Thiên Thành, nàng muốn biết suy đoán trong lòng mình là đúng hay sai. Chỉ thấy Thẩm Ngữ Cầm nghe xong liền cau mày, hiển nhiên quá rõ ràng không muốn nghe đáp án này, càng không muốn thâm nhập thảo luận.



"Còn biện pháp khác không?" Một lúc lâu, âm thanh Thiên Thành trầm thấp vang lên.



"Có, trừ phi Công Chúa khiến Lục Thành Nhan can tâm tình nguyện ở lại. Hơn nữa còn phải thuyết phục được người Lục gia trang." Diệp Phiêu Diêu không phải không suy nghĩ khả năng này, có điều muốn thực hiện được thì độ khó không nhỏ.



Thiên Thành hiểu rõ cười cười, lời này tương đương với việc làm vô ích. Nếu như nàng có thể làm được cần gì phải kéo dài đến hiện tại. Nàng không phải chưa từng thử, thế nhưng nhìn Lục Thành Nhan ngơ ngơ ngác ngác, mặt mày cứ toe toét, đối với những ám chỉ của nàng không hề có phản ứng gì. Bây giờ nếu Lục Thành Nhan biết có thể trở về nhà, không biết có bao nhiêu cao hứng, làm sao có khả năng lưu lại hoàng cung!



"Lần này Lục Ngự Phong đích thân đòi người. Ta nghĩ, coi như việc này tới tai Hoàng Thượng thì Phụ Hoàng của Công Chúa cũng chưa chắc sẽ thiên vị. Huống hồ, trên người Lục Thành Nhan còn có bí mật khác, Công Chúa cũng không muốn người khác biết có phải không?" Diệp Phiêu Diêu thấy Thẩm Ngữ Cầm rơi vào xoắn xuýt, lại tiếp tục đề cập ra mấy điểm yếu.



"Được, lời ngươi nói hôm nay, ta đều nghe rõ ràng. Cảm tạ tỷ phu quan tâm Thiên Thành." Thẩm Ngữ Cầm trầm ngâm một lát, tiếp tục ngẩng đầu, nhìn Diệp Phiêu Diêu mỉm cười, lời nói thể hiện khí thế.



Diệp Phiêu Diêu vừa rời khỏi tẩm cung Thiên Thành công chúa, liền nghe giọng Thu Thiền sốt ruột không ngừng gọi nàng ở sau lưng.



Nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Thu Thiền gấp gáp chạy tới trước mặt mình, trán đầy mồ hôi. Cho rằng có chuyện gì quan trọng, Diệp Phiêu Diêu hướng về Thu Thiền thi lễ, sau đó chờ nàng mở miệng. Ai ngờ Thu Thiền nhìn Diệp Phiêu Diêu ra hiệu nàng tới gần chút.



Chờ Diệp Phiêu Diêu đến gần, Thu Thiền nhìn bốn phía một vòng, thấy xung quanh không có người bên ngoài chú ý, mới lấy một quyển sách nhỏ trong ống tay áo ra. Thần thần bí bí nhét vào tay Diệp Phiêu Diêu, không chờ đối phương mở ra, liền vội vàng nắm chặt tay Diệp Phiêu Diêu, thấp giọng nói: "Phù Sinh, đây là tấm lòng của ta và Vũ Yến, ngàn vạn lần đừng phụ kỳ vọng mà chúng ta dành cho ngươi."



Diệp Phiêu nhìn hành động Vũ Yến khác thường, lời nói càng khiến nàng không tài nào hiểu nổi. Nhưng vừa nghe tên Vũ Yến, đành phải kiên nhẫn tiếp tục lắng nghe. Thế nhưng đột nhiên nhét sách vào tay mình, còn không cho mở ra liền, lẽ nào là mật hàm? Hay bí mật gì đó nên phải mang về xem? Rốt cuộc Vũ Yến và Thu Thiền kỳ vọng gì ở mình đây? Diệp Phiêu Diêu bối rối âm thầm suy nghĩ.



"Phù Sinh đừng sợ! Các tỷ tỷ không hại ngươi. Cái này cũng vì muốn tốt cho ngươi, ta thiên tân vạn khổ lựa chọn cho ngươi ở chỗ Thiên Thành công chúa. Ngươi yên tâm, tuyệt đối thích hợp với ngươi, cũng là thứ tốt đẹp nhất. Miễn là ngươi chịu để tâm, dành thời gian học hỏi, tương lai Trưởng công chúa sẽ không bạc đãi ngươi." Thu Thiền nhìn ánh mắt Phù Sinh mờ mịt, cười nhẹ nói vài câu.



Diệp Phiêu Diêu càng nghe càng như rơi vào sương mù, nhưng đại khái cũng nghe ra chút ý tứ. Cuốn sách trong tay nàng ghi chép cái gì đó được lấy từ chỗ Thiên Thành công chúa, hơn nữa còn liên quan tới Trưởng công chúa. Đại thể là như vậy nhưng tại sao vừa rồi Thẩm Ngữ Cầm không trực tiếp đưa cho nàng? Cần gì phải đi một vòng lớn như vậy?



Thu Thiền ở bên cạnh nhìn dáng vẻ hiểu như không hiểu của Phù Sinh, đang muốn bổ sung thêm vài câu để khai thông, liền nghe âm thanh Thiên Thành công chúa từ đằng xa truyền đến. Không thể làm gì khác đành đứng nhìn Phù Sinh đi xa, trong lòng âm thầm cổ vũ Phù Sinh cố lên!



Thẩm Ngữ Cầm ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu, phân tích những lời Diệp Phiêu Diêu nói, rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra một biện pháp, và cũng là biện pháp tốt nhất có thể thực hiện. Lập tức đứng dậy ra lệnh Thu Thiền đi tìm tiểu Lục tử, tối nay nàng phải triệt để bắt giữ Lục Thành Nhan, miễn đêm dài lắm mộng.



Nếu là trước đây nàng không ngừng ám chỉ cho Lục Thành Nhan nhưng người này không hề đáp lại cái gì. Bây giờ lửa xém tới lông mày, Thẩm Ngữ Cầm quyết không thể lãnh phí thời gian làm những trù tính của nàng tan nát, kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ. Tuy bình thường nàng thích hồ đồ, cũng từng lấy thứ này thứ kia hù Lục Thành Nhan, nhưng nếu thật sự dùng đao thật súng thật ra trận cũng là lần đầu tiên, trong lòng khó tránh căng thẳng, đành để Thu Thiền bồi tiếp.



Thu Thiền cẩn thận quan sát dáng vẻ Thiên Thành công chúa sốt ruột, nghĩ mãi không ra, luôn cảm thấy gần đây trạng thái Công Chúa luôn thay đổi thất thường. Hiện giờ một đường đi thẳng tới phòng tiểu Lục tử, đã vậy còn không cho mình lắm miệng hỏi nhiều, nhìn giống như người đang đói bụng khẩn trương đi tìm đồ ăn. Chân Thu Thiền có chút đau, muốn xin Công Chúa đi chậm một chút, nhưng nàng kịp mở miệng, đã nhìn thấy bóng Công Chúa càng ngày càng xa. Nhỏ bước chạy theo, Thu Thiền bất đắc dĩ cảm thấy gần đây các chủ tử ai cũng bất thường, điều này nàng và Vũ Yến đã âm thầm cùng nhau thảo luận nhiều lần. Gần như mất cảm giác nhưng hai vị Công Chúa vẫn như cũ không định kỳ mang đến kích thích mới cho hai người. Mới vừa trợ giúp Phù Sinh, bây giờ lại phải bận tâm thay tiểu Lục tử.



Thẩm Ngữ Cầm đã sớm thăm dò tính cách Lục Thành Nhan, đặc điểm lớn nhất của người này chính là đơn thuần và ngốc nghếch, nhưng đối với mình thì đặc biệt mềm lòng. Trên đường đi tìm Lục Thành Nhan, Thẩm Ngữ Cầm cắn răng kiên định với kế hoạch của mình, bởi vì nếu không cách nào khống chế Lục gia trang, thì khả năng Hoàng tỷ thắng lợi càng thấp.



Đi tới ngoài cửa phòng Lục Thành Nhan, Thẩm Ngữ Cầm nghiêng người phân phó Thu Thiền: "Tối nay ngươi phải thủ tại chỗ này, không cho phép bất cứ ai đến gần. Cho dù Hoàng tỷ, ngươi cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản!" Nàng không muốn giống như lần trước bị Hoàng tỷ nhìn thấy, thật sự quá lúng túng.



Phần phật một tiếng, cửa phòng Lục Thành Nhan mở toang, người bên trong bị động tĩnh lớn làm giật mình, nhìn những thứ đang xảy ra nhưng chưa kịp hiểu rõ, liền thấy ngươi đứng trước mắt quần áo xốc xếch. Định thần nhìn thật kỹ, hoá ra Thiên Thành công chúa, Lục Thành Nhan vội vàng bỏ sách qua một bên, tiến lên nghênh tiếp, hỏi: "Công Chúa, tại sao Công Chúa đến đây?"



Lục Thành Nhan đánh giá Thiên Thành, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, trong mắt mông lung, khoé miệng hơi nhún, dáng vẻ làm người ta không cách nào dời mắt nổi.



Nhưng ánh mắt không muốn di chuyển cũng phải dời đi nơi khác, bởi vì cổ áo Thiên Thành công chúa mở rộng, bị xả lung ta lung tung, so với lúc còn ở thư phòng càng khiến nàng sởn cả tóc gáy.



Lục Thành Nhan nuốt nước miếng một cái, tiếp theo mở miệng nói: "Công Chúa, sao không nói chuyện? Có phải thân thể không thoải mái không?" Thấy Thiên Thành vẫn không nói gì, còn tưởng nàng sinh bệnh.



Thẩm Ngữ Cầm đang xoắn xuýt không biết làm thế nào lừa gạt Lục Thành Nhan, may mắn người này chủ động quan tâm, liền thuận thế gật gù, sẵn tiện bày ra vẻ mặt thống khổ, trong miệng bắt đầu rên rỉ. Lặng lẽ tiến lại gần Lục Thành Nhan, thấy khoảng cách vừa đủ, lập tức mềm nhũn co gắp ngã vào ngực nàng.



Tuy Lục Thành Nhan bị Thẩm Ngữ Cầm làm giật mình, hoàn toàn sững sờ nhưng nàng đã có kinh nghiệm, không giống lần trước trực tiếp té xỉu. Hai tay dùng sức đỡ Thẩm Ngữ Cầm, từ từ di chuyển tới ghế dựa.



"Tiểu Lục tử, giúp ta một chút được không? Ta bị trúng độc, chỉ có người mới giải được!" Âm thanh Thẩm Ngữ Cầm vô lực, bồng bềnh trong không trung.



"Trúng độc? Ngươi là Công Chúa, ai dám hạ độc?" Lục Thành Nhan mờ mịt, chờ nghe rõ hai chữ trúng độc liền khẩn trương khủng hoảng.



Thẩm Ngữ Cầm âm thầm cắn răng, hận không thể gõ cái đầu gỗ tên Lục Thành Nhan này. Bình thường thì ngốc ngơ ngác, tại sao thời điểm này lại đột nhiên biến thành người thông minh như vậy? Nhưng cũng may nàng có kinh nghiệm doạ người phong phú, liền dùng tay đỡ trán, giả bộ khó chịu. Nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Lục Thành Nhan một chút, nói tiếp: "Là người trong cung muốn làm chuyện xấu, hạ xuân dược để ta sủng hạnh trai tơ."



Lần đầu tiên Lục Thành Nhan nghe chuyện hoang đường thế này, ở trong cung còn có người dám ép buộc Công Chúa sủng hạnh người khác? Nhưng thấy Thiên Thành hình như rất khó chịu, không giống giả bộ. Có điều Công Chúa trúng xuân dược, tìm đến nàng cũng vô dụng thôi, nàng không phải đại phu.



"Để ta đi kêu ngự y?" Lục Thành Nhan cẩn thận từng li từng tí hỏi, nhưng lại nhận được ánh mắt sắc như dao của Thẩm Ngữ Cầm.



"Nếu như có thể tìm ngự y, ta tìm ngươi làm cái gì? Bây giờ chỉ có ngươi mới giúp được ta, người khác ai cũng đều vô dụng." Thẩm Ngữ Cầm ép đầu càng thấp hơn, chỉ sợ vẻ mặt mình để lộ sơ hở.



"Ta? Ta có thể giúp Công Chúa sao?" Lục Thành Nhan ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ bản thân lại có năng lực giúp Công Chúa giải độc.



Khoé miệng Thẩm Ngữ Cầm câu lên, rất tốt, Lục Thành Nhan mắc câu. Kế hoạch tiếp theo có thể thuận lợi tiến hành rồi. Thẩm Ngữ Cầm không lo được nhiều như vậy, chỉ muốn giành giật thời gian, trước khi người của Lục gia trang động thủ phải khống chế được Lục Thành Nhan.



"Tiểu Lục tử, ta cho phép ngươi... Muốn ta!" Thẩm Ngữ Cầm nói từng chữ từng chữ rõ ràng, nhìn sấm sét giữa trời quang trong mắt Lục Thành Nhan.



Trong nhất thời hai mắt Lục Thành Nhan phóng to, cho rằng Thiên Thành công chúa trúng độc nên thần trí không rõ, tuỳ tiện bắt ai đó nói chuyện như vậy. Đang muốn lên tiếng nhắc nhở, liền bị đôi môi ấm áp niêm phong lời muốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện