Lục Thành Nhan thay đổi động tác, dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, tách khỏi Thu Thiền đang dần áp sát. Nàng giả bộ không biết đáp: "Nào có bí mật gì, Thu Thiền tỷ để bụng chuyện của Thiên Thành công chúa như vậy, tại sao không trực tiếp hỏi Công Chúa? Cả ngày vây quanh ta, cũng không hỏi được nguyên cớ gì."


Thu Thiền phẫn nộ nói: "Nếu Công Chúa chịu nói, ta cần phải hỏi ngươi?"


Lục Thành Nhan mở hai tay, nói: "Ầy, tỷ cũng nhìn thấy. Nếu Công Chúa không nói, ta còn có thể nói gì!"


Thu Thiền không tin nhìn Lục Thành Nhan chằm chằm, tiền tiền hậu hậu tả tả hữu hữu đều nhìn một vòng, thấy biểu hiện hắn thành khẩn, không giống nói dối. Thật ra trong lòng nàng cũng không nghĩ có bí mật gì quá to lớn, thế nhưng từ sau ngày đó Thiên Thành công chúa trở nên rất quái lạ, hơn nữa mỗi khi nhắc tới tiểu Lục tử, tư thái đều xuất thần. Điều này mới khiến Thu Thiền nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng phản ứng của tiểu Lục tử vừa rồi, lại làm nàng thấy bản thân đa nghi rồi.


Lục Thành Nhan thấy Thu Thiền chịu buông tha, mới dám lén lút thở dốc. Nàng không biết nói dối lừa gạt người khác, lần đầu tiên chính là lúc dẫn Thập Trọng Sinh vào Lục gia trang. Bây giờ nghĩ lại, không thế đi tìm Diệp Phiêu Diêu, ngay cả bản thân nàng cũng không có cơ hội thoát khỏi Hoàng cung, hơn nữa, trong lòng hình như có cái gì đó làm nàng không muốn rời khỏi Thiên Thành công chúa. Vừa nghĩ tới sau khi xuất cung sẽ không được nhìn thấy Thiên Thành, Lục Thành Nhan cảm thấy rất khó vượt qua.


Hoàng tỷ và Tín Vương cùng nhau đến thăm, dù Thiên Thành đã khỏe hoàn toàn, cũng không thể không để lộ vài phần mảnh mai, nếu không hai người họ sẽ có mấy phần lúng túng. Nàng giả ý chống trán, lộ ra vẻ uể oải, làm Tín Vương thật sự nghĩ nàng còn mang bệnh trong người, vội vã khuyên mau chóng nghỉ ngơi.


"Khang Nguyên, Thiên Thành không có gì đáng lo ngại. Có điều ngủ nhiều hơn thường ngày nên cảm thấy mệt mỏi như thế. Đệ không cần quá sốt sắng." Thẩm Mộ Ca cười an ủi Thẩm Khang Nguyên, tiện thể đánh cho Thiên Thành một ánh mắt.


Thiên Thành tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của Hoàng tỷ, lại nghe Hoàng tỷ giải thích tình trạng của mình, không thể làm gì khác sốc lại tinh thần, cùng Tín Vương mở ra chuyện cười: "Tín Vương huynh bệnh còn nặng hơn muội, không ngờ huynh lại đích thân đến thăm, trong lòng Thiên Thành thực sự băn khoăn."


Hiện tại Thẩm Khang Nguyên không giống mấy lần trước đây, câu nệ cùng xa lạ, hơn nữa có Thẩm Mộ Ca bên cạnh, càng làm hắn cảm thấy ba người là huynh muội thủ túc đang tụ họp nói chuyện phiếm trong nhà. Nên không hề đem chuyện Thiên Thành trêu ghẹo để trong lòng, chỉ ngây ngốc nở nụ cười hai lần.


"Hoàng tỷ, tỷ nhìn xem, sau khi Tín Vương huynh bị bệnh một trận, liền đáng yêu dễ thân cận hơn trước đây. Không biết muội khỏi bệnh, có phải càng đáng yêu hơn không?" Tất nhiên Thẩm Ngữ Cầm biết, Tín Vương sẽ không dám chủ động lên tiếng xin đi cùng Hoàng tỷ, nàng đoán được Hoàng tỷ là duyên cớ.


Thẩm Mộ Ca lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiên Thành, mặc kệ nàng pha trò. Thẩm Khang Nguyên chưa từng trải qua cảm giác bị người khác trêu chọc nên lén lút đỏ mặt. Lần này đúng thật làm Thẩm Mộ Ca cảm thấy kinh ngạc, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lòng âm thầm giật mình. Quá khứ qua lại không nhiều, cứ luôn nghĩ Tín Vương là người có tâm cơ sâu nặng, không thích nhiều lời, bây giờ gần gũi một ít, mới biết người này quá dễ đỏ mặt.


Tín Vương bệnh nặng mới khỏi, hiếm thấy buông xuống tâm tư, ba người tán gẫu hòa hợp vô cùng. Ngay lúc Thiên Thành muốn mở miệng giữ hai người ở lại dùng bữa thì hạ nhân bên người Tín Vương đi vào bẩm báo, người của phủ Thừa Tướng vào cung thăm Tín Vương. Thẩm Khang Nguyên nghe xong, vốn dĩ sắc mặt xán lạn lập tức âm trầm, lòng tràn đầy không vui, hình như muốn mở miệng từ chối.


Thẩm Mộ Ca ở bên cạnh thấy rõ, vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Khang Nguyên, Thừa Tướng quan tâm sức khỏe đệ, mới nhân cơ hội hiếm có sai người đến thăm, đệ đừng phụ tâm ý. Mau mau trở về thôi, ngày tháng chúng ta gặp nhau còn nhiều lắm."


Thẩm Ngữ Cầm theo đó phụ họa theo: "Đúng vậy! Tín Vương huynh, chờ muội hoàn toàn khỏe lại, sau này huynh muốn tới thì cứ tới."


Thẩm Khang Nguyên thấy hai người đều mở miệng khuyên mình, tất nhiên không tiện nói gì thêm. Do dự một lúc thì đứng dậy xin cáo từ trước. Nhìn bóng Tín Vương rời đi, Thẩm Ngữ Cầm trầm ngâm hồi lâu, lại đảo mắt nhìn Hoàng tỷ, thấy vẻ mặt nàng không có biểu hiện đặc thù gì, giống như không hề nhìn theo phương hướng Tín Vương ly khai, vẫn lẳng lặng uống trà.


Thẩm Ngữ Cầm cắn cắn môi, lên tiếng hỏi: "Hoàng tỷ, hôm nay tỷ đặc biệt lôi kéo Tín Vương huynh lại đây, nguyên nhân chính là gì?"


Thẩm Mộ Ca bỏ chung trà xuống, nhếch miệng cười nhạt, không nhìn Thẩm Ngữ Cầm để bản thân nàng tự đoán.


"Hoàng tỷ, tỷ đừng bí hiểm bắt muội phải đoán nữa, những ngày qua muội bị bệnh, giờ đây đầu óc muội hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ ra. Hoàng tỷ nói cho muội biết đi, nếu không đầu muội càng không tỉnh táo, gây thêm phiền phức cho Hoàng tỷ." Thẩm Ngữ Cầm thấy Hoàng tỷ phản ứng liền biết nàng đang muốn thử thách mình, mau mau làm nũng xin tha.


"Rõ ràng muội đã hiểu, còn miễn cưỡng muốn Hoàng tỷ nói ra. Thiên Thành, từ nay về sau, rất nhiều chuyện, cho dù chúng ta mặt đối mặt, cũng không nhất định muốn nói là nói, như vậy mới tốt." Sắc mặt Thẩm Mộ Ca vẫn như trước, nghiêm túc không hề hạ xuống, ngữ điệu mang theo sự khẳng định.


"Muội biết, Hoàng tỷ. Nhưng Tín Vương là người Liễu gia, tại sao đột nhiên Hoàng tỷ lại yên tâm như thế?" Thẩm Ngữ Cầm nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù lung lay Tín Vương là lựa chọn không tồi nhưng tính tình Hoàng tỷ luôn luôn cẩn thận, lại gần gũi Tín Vương một cách đột ngột.


"Thân phận Khang Nguyên đặc thù, nhưng hắn cũng có ưu điểm đáng tin cậy. Then chốt ở đây là làm sao dẫn dắt lợi dụng." Thẩm Mộ Ca biết nhất định Thiên Thành sẽ thấy bất ngờ khi quan hệ giữa nàng và Khang Nguyên chuyển biến bất ngờ, vừa vặn mượn cơ hội này thay đổi cách nhìn của Thiên Thành về hắn.


Thiên Thành nghiêm túc phân tích lời Hoàng tỷ, cân nhắc ý vị câu nói dẫn dắt và lợi dụng. Ở ngự thư phòng rèn luyện một thời gian, không chỉ khiến nàng cấp tốc trưởng thành, còn cho nàng năng lực biểu diễn sân khấu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hoàng Đế từ từ đem sự chú ý chuyển lên người nàng, so với Trưởng công chúa, Thiên Thành công chúa có sự quyết đoán đặc hữu của riêng mình, phần quyết đoán này đến từ phần tình cảm vẫn còn trống không trong người nàng. Chưa có người chân chính chiếm giữ nội tâm Thẩm Ngữ Cầm, nên không có gì uy hiếp được nàng, thời điểm xử lý sự tình sẽ ít đi mấy phần do dự và cân nhắc. Có thể Thẩm Thế Triết phát hiện nhu tình nơi đáy lòng Thẩm Mộ Ca bị người khác mở ra, sẽ không cách nào lý trí lãnh khốc như trước đây nên luôn nhìn nàng chằm chằm.


"Ý của Hoàng tỷ là chuẩn bị tín nhiệm Tín Vương, tiếp theo lợi dụng hắn?" Thẩm Ngữ Cầm nhanh chóng thông suốt tâm ý trong lời Thẩm Mộ Ca nói.


Thẩm Mộ Ca hài lòng gật gật đầu, ý cười trong mắt càng sâu. So với việc Thẩm Khang Nguyên thân cận, thì Thiên Thành lột xác càng khiến nàng hài lòng hơn. Bất kể là năng lực xử lý chính vụ hay khả năng lĩnh ngộ, nhạy bén trong các quan hệ phức tạp, Thiên Thành đều cho nàng kinh hỉ rất nhiều. Hay một ngày nào đó, nàng thật sự có thể bỏ xuống phần gánh nặng mà Trưởng công chúa phải mang, yên lòng đem trách nhiệm gìn giữ giang sơn chuyển giao cho Khang Bình và Thiên Thành.


Nhắc tới Khang Bình, đây là lo lắng lớn nhất trong lòng nàng. Không biết bây giờ hắn ở chỗ nào, có an toàn hay không? Diệp Phiêu Diêu nói mấy ngày nữa, người Phi Diệp sơn trang sẽ tới, đến lúc đó nhất định dốc toàn lực cứu Diệp Tứ Tiêu, cũng mong có thể nhìn thấy Khang Bình an toàn trở về.


"Hoàng tỷ, tỷ không sao chứ?" Thẩm Ngữ Cầm đắc ý hưởng thụ Thẩm Mộ Ca khen ngợi, lại phát hiện ánh mắt Hoàng tỷ trở nên ảm đạm, liền biết nàng đang nghĩ chuyện gì đó phiền lòng.


"Vấn đề Lục gia trang, muội làm thế nào rồi?" Thẩm Mộ Ca nhớ tới Khang Bình, dĩ nhiên không quên dò hỏi tình huống Lục Thành Nhan.


Trong đầu Thẩm Ngữ Cầm lập tức hiện ra gương mặt của Lục Thành Nhan. Mà gương mặt đó, cũng không phải bình thường nhìn thấy, chính là một ngày kia, nàng đâm vào tính mạng mình, dáng dấp đó khắc sâu vào đáy mắt Thẩm Ngữ Cầm. Thừa dịp ửng đỏ chưa nổi lên, Thẩm Ngữ Cầm nhanh chóng dùng tay vỗ vỗ mặt mình, không để bản thân nhớ tới hồi ức hỗn độn trước đó.


Thẩm Mộ Ca tò mò nhìn Thiên Thành cử động, hiện tại nàng tìm thấy manh mối, mỗi lần đề cập chuyện liên quan tới Lục Thành Nhan, phản ứng của Thiên Thành sẽ trở nên quái lạ. Một lần, hai lần thì thôi, nhưng gần đây đều như vậy khiến Thẩm Mộ Ca không thể coi thường.


"Thiên Thành, muội nói thật cho Hoàng tỷ biết, tột cùng tâm tư muội dành cho Lục Thành Nhanh là gì?"


"Hả? Cái gì? Hoàng tỷ, tỷ nói cái gì? Thiên Thành không hiểu." Thẩm Ngữ Cầm hốt hoảng che giấu, nhưng ánh mắt không cách nào kết thúc, chỉ lung tung phập phồng.


Thẩm Mộ Ca âm thầm thở dài, nàng là người từng trải, lại vô cùng hiểu rõ tính tình muội muội, nhìn thấy tình hình hiện tại, nếu nàng không biết đáp án chỉ có thể trách mắt mình bị mù. Nhưng làm sao Thiên Thành đã theo Lục Thành Nhan quấn quýt lấy nhau cơ chứ? Không phải trước đó vẫn son sắt thề sẽ biến người ta trở thành người của mình ư?


"Bây giờ muội còn định gạt tỷ sao? Muội thành tâm muốn che giấu cũng không sao, chỉ sợ đến thời điểm ngộ thương Lục Thành Nhan, sẽ không dễ xử lí." Thẩm Mộ Ca ý vị sâu xa khuyên bảo, trong giọng nói không ẩn giấu uấn nộ.


Giờ khắc này Thiên Thành giống như hài tử bị phát hiện làm sai chuyện gì đó, cúi đầu không dám nhìn Hoàng tỷ, lại không dám trả lời, nhưng nghe tới câu ngộ thương Lục Thành Nhan thì lập tức hoảng sợ lắc đầu, luyến tiếc cùng không nỡ hiện rõ mồn một.


"Hoàng tỷ, muội... Muội... Muội cũng không biết tại sao bản thân lại biến thành thế này. Nếu tỷ không hỏi, thật sự muội không biết còn có thể nói với ai. Muội... Muội không dám nói, ngay cả nàng, muội cũng không dám." Thẩm Ngữ Cầm biết ánh mắt  đã bán đứng trái tim mình, trước mặt Hoàng tỷ muốn giấu cũng không thể. Mấy ngày gần đây lòng nàng phiền muộn không thôi nhưng tâm ý càng ngày càng rõ ràng, đơn giản một mạch nói ra hết.


Thẩm Mộ Ca cau mày, ung dung khi khuyên bảo muội muội biến mất không thấy tăm hơi, tuy nói nàng sớm chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ Thiên Thành đã hãm sâu. Tuy Thiên Thành vẫn chưa ý thức hoàn toàn, nhưng nhìn phản ưng này, cộng thêm những gì bản thân từng trải, nàng đành phải bất đắc dĩ thở dài.


"Hoàng tỷ, muội nên... Làm sao bây giờ? Muội rất sợ bản thân không làm được. Muội sợ không thể lợi dụng nàng, sẽ khiến tỷ thất vọng, lại sợ không thể triệt để vô tình với nàng, làm chúng ta rơi vào nguy hiểm." Nước mắt Thẩm Ngữ Cầm che kín toàn bộ khuôn mặt, nàng bất lực khóc lớn, mấy ngày nay nàng buồn bực miễn cưỡng áp chế khủng hoảng, cuối cùng có thể hoàn toàn bạo phát ra ngoài.


Thẩm Mộ Ca lập tức đứng dậy bước qua ôm Thiên Thành vào lòng, nhẹ giọng hống: "Không sao, Thiên Thành, muội làm rất tốt, muội vẫn luôn làm tốt. Hoàng tỷ chưa từng thất vọng về muội, muội không nên có ý nghĩ như thế."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện