​Tịch Liễu nói: "Ta muốn ăn cháo."
​Hai mươi mấy loại cháo đều đặt tới trước mặt Tịch Liễu, nàng nếm thử từng loại, tuy nhiên tất cả đều không giống mùi vị mà đáy lòng nàng thèm muốn.

Cái kia không giống như vậy! Trong trí nhớ của nàng cháo rất thơm, chỉ cần cầm bát cháo trong tay là có thể cảm nhận được hương vị của hạnh phúc.

Mà những thứu này, nhìn tuy là đẹp mắt, ăn vào hương vị cũng không kém, nhưng lại thiếu cái cảm giác kia khiến cho nội tâm Tịch Liễu rối bời.
​"Ta ăn no rồi."
​Tịch Liễu không cười, nàng đứng dậy đi vào phía tẩm cung.

Ma Quân vội vàng đuổi theo: "Nương tử, giữa trưa ngươi còn muốn ăn cái gì?"

​"Ăn cháo, nhưng mà không phải những thứ này."
​Bước chân dừng lại, Tịch Liễu quay người nhìn về phía Ma Quân, trầm tư suy nghĩ rồi nói: "Ta nhớ rõ có một loại hương vị đặc biệt ngon, ta muốn thử xem "
​"Được, ta nhất định giúp nàng tìm được hương vị mà nàng muốn."
​Ma Quân nghiêm túc đồng ý.

Khóe môi Tịch Liễu cong lên nhưng đáy mắt lại không có cười ý, giống như một cái xác không hồn vậy.
​Trong trí nhớ của hắn Phượng nữ không phải như vậy, lúc thức dậy, nàng cười, mặt mày cong cong, tiếng cười êm tai đi vào lòng người.

Nội tâm Ma Quân bỗng cảm thấy mình thật thất bại, trong đầu vang lên câu nói của Tịch Liễu ngày ấy: " Nếu như thích thì chỉ cần liếc một cái thôi cũng đã thích rồi."
​Hắn biết rõ! Thật ra Tịch Liễu không thích hắn, mặc dù nói là vợ của hắn, nhưng ngay cả một chút hành động thân mật cũng không có.
​"Ai!"
​Ma Quân xuất hiện ở hoa viên, Hiên Viên Mặc vẫn đang đứng chờ ở đằng kia, hắn không muốn đi, mặc dù bị Tịch Liễu đuổi nhưng hắn vẫn muốn đứng chờ ở đây, hoặc là chỉ muốn nàng liếc nhìn mình một cái.

Bỗng nhiên bị quát lên như vậy, Hiên Viên Mặc lạnh lùng lườm Ma Quân một cái rồi lặng thinh.
​"Ngươi còn không đi!" Ma Quân hừ lạnh: "Nàng không thích ngươi, ngươi còn mặt dày không chịu đi."
​Hiên Viên Mặc không đáp lại, ánh mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào căn phòng đã đóng kín kia.
​Tịch Liễu ăn xong bữa sáng rồi trở về.

Hình như nàng có chút không vui, Hiên Viên Mặc rất muốn hỏi nàng một chút, có phải ở Ma giới không được tốt nhưng lại sợ nàng phản cảm nên hắn cứ đứng ở đây xoắn xuýt từ nãy tới giờ.

​Ma Quân thấy hắn không để ý tới, liền đi tới gõ của phòng Tịch Liễu, thanh âm vô cùng ôn nhu: "Nương tử, bản tôn vào trong nhé."
​Cánh cửa vừa đẩy ra, Hiên Viên Mặc không tự chủ được liền tiến lên hai bước, muốn nhìn Tịch Liễu một chút, kết quả sau khi vào cửa Ma Quân liền đóng phịch của lại.
​Hiên Viên Mặc cắn chặt răng, đôi đồng tử hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.

Ngay tại thời điểm hắn quyết định xông vào, Ma Quân đột nhiên mở cửa đi ra.
​Trông thấy Hiên Viên Mặc thay đổi, ánh mắt ảm đạm chợt lóe lên, cười tủm tỉm: "Nương tử bảo bản tôn đi chuẩn bị một ít thức ăn cho nàng ấy, vợ chồng chúng ta ân ái, ngươi vẫn nên đi đi, đừng đứng ở chỗ này làm chướng mắt bọn ta."
​Người mù cũng có thể nhận ra hắn đang nói dối, đi vào cùng lắm mới được một phút, rõ ràng là bị đuổi ra đây.

Hiên Viên Mặc nhếch môi, khinh thường nhìn hắn.
​Ma Quân cảm thấy quá mất mặt liền phất tay áo rời đi.

Lông mày Hiên Viên Mặc nhăn lại, thân hình biến mất trong không trung.
​Tịch Liễu đang bên mép giường, ánh mắt không có tiêu cự, cả người giống như một con búp bê không có linh hồn, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm nàng rơi xuống đất.
​Hiên Viên Mặc không ngờ nàng lại trở nên như vậy.


Lúc tức giận nàng sẽ mắng chửi người, thậm chí còn lấy đao chém người.

Lúc sợ hãi nàng sẽ la rất to.

Khổ sở sẽ khóc thút thít như mưa, vui vẻ sẽ cười lớn làm cho cả thế giới như bừng sáng.

Nàng chưa từng giống như bây giờ, vẻ mặt sinh động đều biến mất, hệt như một con rối mặc người ta muốn làm gì thì làm.
​Trái tim hắn như bị cái gì đâm thoáng qua một cái, rất là đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện