Hắn đã làm quá nhiều rồi, hắn đã hèn mọn như một hạt cát rồi nhưng căn bản Tịch Liễu không để trong lòng, Hiên Viên Mặc còn muốn lợi dụng hắn để Tịch Liễu khôi phục lại trí nhớ, để nàng hận hắn.

Đây đều là do bọn họ tự chuốc lấy, hắn chỉ muốn Phượng nữ mà thôi.

"Ta gả cho ngươi, ngươi đừng giết hắn, đừng giết hắn.

"
Tịch Liễu gào lên, nàng giãy dụa cuối cùng cơ thể của nàng cũng cử động được.

Nàng chạy tới bên Hiên Viên Mặc, dùng sức đẩy chân Ma Quân ra khỏi lưng của Hiên Viên Mặc.

"Tịch Liễu"
Miệng Hiên Viên Mặc đầy máu, ngay cả lồng ngực cũng bị nhuốm thành màu đỏ.

Tịch Liễu vừa khóc vừa lau khóe miệng đầy máu cho Hiên Viên Mặc: “Mặc ca ca, huynh quên ta đi, rồi sau đó huynh hãy đến địa phủ đầu thai.

"

Nàng không biết, vì nàng, Hiên Viên Mặc đã không thể đến địa phủ được nữa.

Thứ chờ đợi hắn, chỉ là sự cô tịch đến vĩnh cửu.

"Đi!"
Ma Quân nắm bả vai của Tịch Liễu, kéo nàng dậy, không để ý đến sự giãy giụa của nàng mà chạy về phía tẩm cung.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, cho dù hiện tại Tịch Liễu hận hắn, không yêu hắn, nhưng qua ngàn năm, vạn năm, hắn cũng không tin, thành ý của hắn không làm Tịch Liễu cảm động.

"Tịch Liễu "
Hiên Viên Mặc cố gắng đứng dậy, hắn bước từng bước loạng choạng về phía Tịch Liễu.

Nhưng tốc độ của Ma Quân thật sự quá nhanh, mới chỉ qua vài giây, đã không còn thấy bóng dáng của hai người bọn họ.

Tịch Liễu bị ném lên trên giường, mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt.

Nàng trừng mắt với Ma Quân: "Cho dù ngươi ép ta gả cho ngươi, ta cũng sẽ không yêu ngươi, thậm chí có khả năng ta sẽ nhân lúc ngươi ngủ say mà giết chết ngươi!"
"Đợi ngươi sinh cho bản tôn mấy đứa nhỏ, bản tôn không tin ngươi vẫn còn cái ý niệm này, bản tôn không tin ngươi còn có thể cam lòng để con mình không có cha.

"
Ma Quân thật sự điên rồi, vậy mà hắn lại còn muốn ép bức Tịch Liễu sinh con cho hắn.

Lời còn chưa dứt, hắn đến bên người Tịch Liễu.

"Aaaahhhhh….

thả ta ra "
Tịch Liễu đánh đấm loạn xạ lên người Ma Quân, nàng cố gắng giãy dụa, nhưng quần áo trên người nàng vẫn bị cởi ra.

Da thịt non mềm sáng bóng làm dục vọng trong người Ma Quân trỗi dậy mãnh liệt, tay hắn hướng về phía quần của Tịch Liễu.


Đột nhiên! Một lực lượng khủng lồ đánh úp về phía Ma Quân, hắn không kịp phòng bị nên đã bị bay ra khỏi giường và cả người đập mạnh vào tường.

Hiên Viên Mặc đến, trông thấy quần áo của Tịch Liễu bị xé rách, đôi mắt điên láy của hắn chợt biến thành màu đỏ, gân xanh cũng nổi lên dữ tợn.

"Mặc ca ca "
Tịch Liễu vừa khóc vừa nhào vào lòng Hiên Viên Mặc, nàng ôm hắn thật chặt: "Huynh mang ta đi đi, ta rất sợ.

"
"Bổn tọa sẽ ngăn cản Ma Quân, nàng chạy trước đi, chạy càng xa càng tốt.

"
Hiên Viên Mặc dùng sức đẩy Tịch Liễu về phía cửa, dường như có một lực lượng vô hình đẩy nàng ra bên ngoài vài mét.

Hiên Viên Mặc ở đằng sau la to: "Còn nhớ trò chơi trước kia chúng ta vẫn hay chơi không? Không được quay đầu lại, ai chạy xa thì người đó thắng.

"
Tịch Liễu vừa khóc vừa nghe lời chạy về phía trước.

Nàng biết rõ, nàng rất vô dụng, nàng ở lại sẽ chỉ làm liên lụy Hiên Viên Mặc.

"Sao? Ngươi muốn đồng quy vô tận à?"

Ma Quân đứng lên, nhìn Hiên Viên Mặc rồi cười lạnh, bạo hồn châu ở lồng ngực hắn vẫn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu thứ ánh sáng đó trở nên chói mắt nghĩa là nó sắp nổ tung, tất cả mọi thứ sẽ bị hủy hoại.

Tịch Liễu không hề hay biết.

Trên đường tới đây, Hiên Viên Mặc đã suy nghĩ kỹ, cũng đã nghĩ kỹ muốn cùng Ma Quân đồng quy vu tận.

"Bổn tọa sẽ không để cho ngươi làm Tịch Liễu bị thương!"
Hiên Viên Mặc đứng chắn ở trước cửa, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Ma Quân.

Hắn đang đợi! Đợi đến khi Tịch Liễu chạy xa một chút, bảo đảm rằng nàng có thể tránh được ảnh hưởng của bạo hồn châu.

"Ngươi cho rằng nếu Tịch Liễu không có bản tôn che chở thì nàng vẫn có thể sóng sót ở Ma giới?"
Ma Quân hừ lạnh, đáy mắt tràn đầy cuồng ngạo!
Hắn mới là Vương Giả, tên phàm nhân này bất quá chỉ là một con kiến hôi, vậy mà còn dám vọng tưởng đến đối kháng với hắn, quả thực là buồn cười.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện