Chân cô như bị ai giữ lại cho tới khi anh chạy tới huých mạnh vào vai cô rồi nhảy xuống sông kêu lớn.
- Ân Di!
Cô giật mình nhìn xung quanh, đã có rất nhiều người đứng vây quanh khiến cô sợ hãi. Một lát sau anh kéo Ân Di vào bờ rồi nhấc bổng cô ấy lên đặt xuống đất, miệng liên tục gọi.
- Ân Di.. Ân Di..tỉnh lại đi Ân Di.
Cô run run ngồi xuống kế bên Ân Di. Mọi người xung quanh nói.
- Hô hấp nhân tạo đi, cô ấy chắc uống nước nhiều rồi.
Anh liếc mắt nhìn cô rồi cúi xuống nhìn Ân Di sau đó lên tiếng.
- Ở đây ai biết hô hấp nhân tạo không? Làm ơn giúp tôi.
- Cậu Gia Minh, cúi xuống hôn lên môi cô ấy rồi ép ngực là được. Nhanh lên không người ta chết đó.
Một nụ hôn đặt lên môi Ân Di khiến trái tim cô nhói đau. Lát sau đó Ân Di ho lên vài tiếng rồi mở mắt nhìn anh, nở nụ cười yếu ớt.
- Anh Gia Minh! Đúng thật là anh rồi.
Anh ậm ừ gật đầu.
- Để anh đưa em về.
- Dạ.
Anh nhấc bổng Ân Di vào lòng rồi nói.
- Tôi đưa em ấy về trước.
Cô gật đầu.
- Anh đưa cô ấy về đi, em tự đi về được.
Ân Di mỉm cười đắc ý nhìn cô, thực chất chẳng có cuộc sểnh chân nào cả, là do cô cố ý làm vậy để được sự quan tâm. Cũng chẳng có gì đến mức cô ấy phải hô hấp, tất cả đều là cố ý.
Mọi người giải tán, cô buồn bã bước đi. Bước đi vô hồn giống như có ai đó dẫn lối đi cho mình mà chẳng thể nào tự chủ được đôi chân. Rõ ràng trong đầu cô nghĩ một đường nhưng đôi chân lại bước một đường. Bước dọc bờ sông qua đồi thảo nguyên, xung quanh đều là cây cối ngút cả tầm mắt. Đêm xuống, sương mù dày hơn, nơi cô đang đứng hoàn toàn vắng vẻ, không có lấy một bóng dáng ai cả. Cô giật mình thoát khỏi u mê
- Đây là đâu thế này? Khu vực này trước sau không một ánh điện, bỗng đâu văng vẳng tiếng cú kêu chói tai khiến hai cánh tay cô nổi da gà. Cô rất sợ, sợ trời tối, sợ ở một mình giữa đêm khuya thế này. Cô muốn khóc khi những cơn gió rít lên, những hình ảnh quá khứ liên tục hiện về khiến cô sợ hãi tận cùng. Ngày bé cô đã chết hụt một lần vì đuối nước, cô vẫn nhớ nước xông vào mũi khiến cô sặc vì không thở được, cái cảm giác chênh vênh ấy thực sự rất đáng sợ. Cô liếc mắt nhìn xung quanh, chẳng muốn suy nghĩ tại sao lại bước tới đây vì càng nghĩ sẽ khiến tâm lý càng bất ổn, hơn hết bây giờ là tìm đường về. Nhắm mắt lại, cô tự an ủi bản thân phải bình tĩnh, không được lo lắng, miệng niệm Phật cho tâm được thanh thản.
Đi được một đoạn, cô thấy bóng dáng người đàn ông áo đen lấp ló bên ngôi mộ, nghe được tiếng bước chân, ngay lập tức người đàn ông quay lại trong chớp nhoáng rồi chạy thẳng. Dáng người ấy khiến cô liên tưởng tới Gia Long, theo cảm giác cô gọi lớn.
- Gia Long!
- Này anh gì ơi, đợi tôi mới.
Người đàn ông áo đen vẫn chạy, mặc kệ cho cô gọi lớn hơn. Cô tiến từng bước chân lại gần ngôi mộ, dưới ánh trăng sáng, cô mập mờ thấy được dòng chữ khắc trên bia đá “ Nguyễn Diệu Nhi, hưởng dương 13 tuổi “
- Diệu Nhi???
Vậy bóng dáng người vừa nãy đích thị là Gia Long. Hoá ra ngôi mộ Diệu Nhi nằm ở đây. Thế nhưng Gia Long tới đây làm gì, lẽ nào vì nhớ nhung nên tới thăm cô ấy. Nghĩ lại càng không đúng, mẹ ba nói cậu ấy trí não chỉ như người mới lên 5 lên 6 thôi mà.
Tiếng động vật kêu lên khiến cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ, thôi chết, phải sớm tìm đường về mới được. Trên bầu trời những đám mây đen dần che lấp ánh trăng, nhìn về con đường trước mặt nó dài tận cùng, cách duy nhất lúc này chính là quay trở lại điểm tổ chức lễ hội hoa đăng. Cô quay đầu lại, tiếp tục đi,tiếp tục cố gắng,bất kể đường có xa cô vẫn sẽ tươi cười đến khổ trở về nhà..
.......
- Đã tìm thấy cô ấy chưa?
- Thưa cậu vẫn chưa thấy mợ đâu ạ.
- Lục tung cái thị trấn này cũng phải tìm bằng được cho tôi.
Anh tức giận sút mạnh hòn đá xuống sông.
- Đường Diệu Anh! Rốt cuộc cô đang ở đâu!
Anh mới về nhà 15-20phút thôi mà khi quay trở lại đã không thấy cô đâu, kể từ lúc đó tới bây giờ đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn không thấy cô xuất hiện. Anh thừa nhận khi nãy thái độ anh có hơi quá đáng với cô, nhưng thật lòng lúc đó chỉ là cảm xúc nhất thời, hoàn toàn không có ý gì cả.
******
Đêm càng lúc càng tĩnh mịch,trên con đường cô bước vắng tanh, đi bao lâu con đường vẫn dài dằng dặc, nỗi sợ trong cô nguôi đi, cô bình tĩnh bước đi thẳng. Vừa đi vừa lầm bầm.
- Gia Minh đáng ghét!
- Gia Minh thối tha.
Cô vừa đi vừa nhiếc móc sao giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Vừa dứt lời thì chiếc ô tô rọi thẳng trước mặt cô, cô mỉm cười nghĩ đó là anh. Chiếc xe dừng lại, người trong xe bước xuống là người đàn ông lạ mặt.
- Mợ cả. Tôi đưa cô về.
- Anh biết tôi à?
- Mợ lên xe đi, tôi đưa mợ về Trần Gia.
Người này biết cô, bây giờ cô cũng chẳng có lựa chọn nào nữa, lập tức bước vào trong xe. Vừa đi vừa hỏi.
- Là chồng tôi bảo anh tới đón tôi à?
- Mợ mệt thì ngủ lát đi,về đến nhà tội sẽ gọi mợ dậy.
Cô nghĩ thầm “ người này thật kỳ Lạ, hỏi một đằng trả lời một nẻo “
Lát sau tiếng chuông điện thoại anh ta vang lên, cô nghe được anh ta nói.
- Đang trên đường về nhà rồi cậu.
Đi được một đoạn khá dài cô hỏi tiếp
- Bao lâu nữa thì về đến nhà vậy?
- 15phút nữa thôi mợ.
- Khoan đã. Từ nãy giờ đi cũng được 20p rồi, ô tô đi tốc độ nhanh còn vậy, tức là cách nhà rất xa.
- Dạ vâng. Mợ đi tới cuối thị trấn luôn rồi.
Cô thật sự không dám tin mình có thể đi bộ tới đó. Lẽ nào thực sự là “ Ma đưa “
Chiếc xe dừng lại cách một đoạn nữa là tới Trần Gia. Người lái xe nói.
- Trước mặt là Trần Gia rồi mợ. Mợ xuống xe đi bộ vào đi.
- Thế cậu k vào à? Mà hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ.
- Tôi còn bận chút việc.
Cô bước xuống xe lững thững đi bộ về, kịp lúc chiếc xe của Gia Minh tiến tới trước cổng. Thấy bóng dáng cô, anh vội vàng mở cửa xe bước xuống trước mặt cô nói lớn.
- Rốt cuộc cô đã đi đâu vậy hả? Có biết là tôi vất vả tìm cô cỡ nào không?
Cô ấm ức nhìn chằm chằm anh nhưng không nói gì. Anh thấy vậy kéo cô ôm thật chặt, giọng nhẹ xuống.
- Tôi lo cho cô lắm!
Cô thẫn thờ rồi đẩy anh ra khỏi.
- Lên phòng rồi nói!
Dứt lời cô ấm ức bước đi lên phòng, vừa đi vừa muốn khóc, chẳng hiểu sao ban nãy còn mạnh mẽ thế mà khi thấy anh ngay trước mặt chỉ muốn khóc thật to. Cô bước đi trước, anh bước theo sau rồi cánh cửa phòng đóng sập lại.
Cô mở ngăn kéo tủ lấy bộ quần áo lụa, anh kéo tay cô lại.
- Thái độ này là ý gì?
- Buông tay tôi ra.
- Cô phải nói cho rõ, cái kiểu giận hờn gì thế.
- Tôi chả giận hờn ai cả, là anh tự nghĩ vậy thôi!
- Cô có biết tôi đi tìm cô khắp nơi, lo lắng cho cô rồi để bây giờ phải nhìn thấy vẻ mặt này của cô à. Tôi đã làm gì sai.
- Anh không sai.. là tôi sai!
- Tôi nói cô đứng chờ một lát, chân cô không đi lung tung là không chịu được à?
- Nghe này..hình như anh đang cố tình gây sự với tôi thì đúng.
- Cô biết bơi đúng không?
- Ừ!
- Sao khi nãy cô không cứu con bé?
- À thì ra là bây giờ anh trách tôi không cứu em gái anh chứ gì? Tại sao tôi phải cứu khi rõ ràng chính nó là người chủ động làm mình ngã.
- Cô vừa nói cái gì?
- Tôi không nói với anh nữa, buông ra tôi đi thay đồ.
Cô dứt mạnh tay mình ra khỏi tay anh rồi bước vào buồng tắm đóng sập cửa lại. Anh bên ngoài tức giận chống hai tay vào eo đạp mạnh vào thành giường.
- Không biết tốt xấu! Lo cho cô ta để làm gì chứ!
- Ân Di!
Cô giật mình nhìn xung quanh, đã có rất nhiều người đứng vây quanh khiến cô sợ hãi. Một lát sau anh kéo Ân Di vào bờ rồi nhấc bổng cô ấy lên đặt xuống đất, miệng liên tục gọi.
- Ân Di.. Ân Di..tỉnh lại đi Ân Di.
Cô run run ngồi xuống kế bên Ân Di. Mọi người xung quanh nói.
- Hô hấp nhân tạo đi, cô ấy chắc uống nước nhiều rồi.
Anh liếc mắt nhìn cô rồi cúi xuống nhìn Ân Di sau đó lên tiếng.
- Ở đây ai biết hô hấp nhân tạo không? Làm ơn giúp tôi.
- Cậu Gia Minh, cúi xuống hôn lên môi cô ấy rồi ép ngực là được. Nhanh lên không người ta chết đó.
Một nụ hôn đặt lên môi Ân Di khiến trái tim cô nhói đau. Lát sau đó Ân Di ho lên vài tiếng rồi mở mắt nhìn anh, nở nụ cười yếu ớt.
- Anh Gia Minh! Đúng thật là anh rồi.
Anh ậm ừ gật đầu.
- Để anh đưa em về.
- Dạ.
Anh nhấc bổng Ân Di vào lòng rồi nói.
- Tôi đưa em ấy về trước.
Cô gật đầu.
- Anh đưa cô ấy về đi, em tự đi về được.
Ân Di mỉm cười đắc ý nhìn cô, thực chất chẳng có cuộc sểnh chân nào cả, là do cô cố ý làm vậy để được sự quan tâm. Cũng chẳng có gì đến mức cô ấy phải hô hấp, tất cả đều là cố ý.
Mọi người giải tán, cô buồn bã bước đi. Bước đi vô hồn giống như có ai đó dẫn lối đi cho mình mà chẳng thể nào tự chủ được đôi chân. Rõ ràng trong đầu cô nghĩ một đường nhưng đôi chân lại bước một đường. Bước dọc bờ sông qua đồi thảo nguyên, xung quanh đều là cây cối ngút cả tầm mắt. Đêm xuống, sương mù dày hơn, nơi cô đang đứng hoàn toàn vắng vẻ, không có lấy một bóng dáng ai cả. Cô giật mình thoát khỏi u mê
- Đây là đâu thế này? Khu vực này trước sau không một ánh điện, bỗng đâu văng vẳng tiếng cú kêu chói tai khiến hai cánh tay cô nổi da gà. Cô rất sợ, sợ trời tối, sợ ở một mình giữa đêm khuya thế này. Cô muốn khóc khi những cơn gió rít lên, những hình ảnh quá khứ liên tục hiện về khiến cô sợ hãi tận cùng. Ngày bé cô đã chết hụt một lần vì đuối nước, cô vẫn nhớ nước xông vào mũi khiến cô sặc vì không thở được, cái cảm giác chênh vênh ấy thực sự rất đáng sợ. Cô liếc mắt nhìn xung quanh, chẳng muốn suy nghĩ tại sao lại bước tới đây vì càng nghĩ sẽ khiến tâm lý càng bất ổn, hơn hết bây giờ là tìm đường về. Nhắm mắt lại, cô tự an ủi bản thân phải bình tĩnh, không được lo lắng, miệng niệm Phật cho tâm được thanh thản.
Đi được một đoạn, cô thấy bóng dáng người đàn ông áo đen lấp ló bên ngôi mộ, nghe được tiếng bước chân, ngay lập tức người đàn ông quay lại trong chớp nhoáng rồi chạy thẳng. Dáng người ấy khiến cô liên tưởng tới Gia Long, theo cảm giác cô gọi lớn.
- Gia Long!
- Này anh gì ơi, đợi tôi mới.
Người đàn ông áo đen vẫn chạy, mặc kệ cho cô gọi lớn hơn. Cô tiến từng bước chân lại gần ngôi mộ, dưới ánh trăng sáng, cô mập mờ thấy được dòng chữ khắc trên bia đá “ Nguyễn Diệu Nhi, hưởng dương 13 tuổi “
- Diệu Nhi???
Vậy bóng dáng người vừa nãy đích thị là Gia Long. Hoá ra ngôi mộ Diệu Nhi nằm ở đây. Thế nhưng Gia Long tới đây làm gì, lẽ nào vì nhớ nhung nên tới thăm cô ấy. Nghĩ lại càng không đúng, mẹ ba nói cậu ấy trí não chỉ như người mới lên 5 lên 6 thôi mà.
Tiếng động vật kêu lên khiến cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ, thôi chết, phải sớm tìm đường về mới được. Trên bầu trời những đám mây đen dần che lấp ánh trăng, nhìn về con đường trước mặt nó dài tận cùng, cách duy nhất lúc này chính là quay trở lại điểm tổ chức lễ hội hoa đăng. Cô quay đầu lại, tiếp tục đi,tiếp tục cố gắng,bất kể đường có xa cô vẫn sẽ tươi cười đến khổ trở về nhà..
.......
- Đã tìm thấy cô ấy chưa?
- Thưa cậu vẫn chưa thấy mợ đâu ạ.
- Lục tung cái thị trấn này cũng phải tìm bằng được cho tôi.
Anh tức giận sút mạnh hòn đá xuống sông.
- Đường Diệu Anh! Rốt cuộc cô đang ở đâu!
Anh mới về nhà 15-20phút thôi mà khi quay trở lại đã không thấy cô đâu, kể từ lúc đó tới bây giờ đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn không thấy cô xuất hiện. Anh thừa nhận khi nãy thái độ anh có hơi quá đáng với cô, nhưng thật lòng lúc đó chỉ là cảm xúc nhất thời, hoàn toàn không có ý gì cả.
******
Đêm càng lúc càng tĩnh mịch,trên con đường cô bước vắng tanh, đi bao lâu con đường vẫn dài dằng dặc, nỗi sợ trong cô nguôi đi, cô bình tĩnh bước đi thẳng. Vừa đi vừa lầm bầm.
- Gia Minh đáng ghét!
- Gia Minh thối tha.
Cô vừa đi vừa nhiếc móc sao giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Vừa dứt lời thì chiếc ô tô rọi thẳng trước mặt cô, cô mỉm cười nghĩ đó là anh. Chiếc xe dừng lại, người trong xe bước xuống là người đàn ông lạ mặt.
- Mợ cả. Tôi đưa cô về.
- Anh biết tôi à?
- Mợ lên xe đi, tôi đưa mợ về Trần Gia.
Người này biết cô, bây giờ cô cũng chẳng có lựa chọn nào nữa, lập tức bước vào trong xe. Vừa đi vừa hỏi.
- Là chồng tôi bảo anh tới đón tôi à?
- Mợ mệt thì ngủ lát đi,về đến nhà tội sẽ gọi mợ dậy.
Cô nghĩ thầm “ người này thật kỳ Lạ, hỏi một đằng trả lời một nẻo “
Lát sau tiếng chuông điện thoại anh ta vang lên, cô nghe được anh ta nói.
- Đang trên đường về nhà rồi cậu.
Đi được một đoạn khá dài cô hỏi tiếp
- Bao lâu nữa thì về đến nhà vậy?
- 15phút nữa thôi mợ.
- Khoan đã. Từ nãy giờ đi cũng được 20p rồi, ô tô đi tốc độ nhanh còn vậy, tức là cách nhà rất xa.
- Dạ vâng. Mợ đi tới cuối thị trấn luôn rồi.
Cô thật sự không dám tin mình có thể đi bộ tới đó. Lẽ nào thực sự là “ Ma đưa “
Chiếc xe dừng lại cách một đoạn nữa là tới Trần Gia. Người lái xe nói.
- Trước mặt là Trần Gia rồi mợ. Mợ xuống xe đi bộ vào đi.
- Thế cậu k vào à? Mà hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ.
- Tôi còn bận chút việc.
Cô bước xuống xe lững thững đi bộ về, kịp lúc chiếc xe của Gia Minh tiến tới trước cổng. Thấy bóng dáng cô, anh vội vàng mở cửa xe bước xuống trước mặt cô nói lớn.
- Rốt cuộc cô đã đi đâu vậy hả? Có biết là tôi vất vả tìm cô cỡ nào không?
Cô ấm ức nhìn chằm chằm anh nhưng không nói gì. Anh thấy vậy kéo cô ôm thật chặt, giọng nhẹ xuống.
- Tôi lo cho cô lắm!
Cô thẫn thờ rồi đẩy anh ra khỏi.
- Lên phòng rồi nói!
Dứt lời cô ấm ức bước đi lên phòng, vừa đi vừa muốn khóc, chẳng hiểu sao ban nãy còn mạnh mẽ thế mà khi thấy anh ngay trước mặt chỉ muốn khóc thật to. Cô bước đi trước, anh bước theo sau rồi cánh cửa phòng đóng sập lại.
Cô mở ngăn kéo tủ lấy bộ quần áo lụa, anh kéo tay cô lại.
- Thái độ này là ý gì?
- Buông tay tôi ra.
- Cô phải nói cho rõ, cái kiểu giận hờn gì thế.
- Tôi chả giận hờn ai cả, là anh tự nghĩ vậy thôi!
- Cô có biết tôi đi tìm cô khắp nơi, lo lắng cho cô rồi để bây giờ phải nhìn thấy vẻ mặt này của cô à. Tôi đã làm gì sai.
- Anh không sai.. là tôi sai!
- Tôi nói cô đứng chờ một lát, chân cô không đi lung tung là không chịu được à?
- Nghe này..hình như anh đang cố tình gây sự với tôi thì đúng.
- Cô biết bơi đúng không?
- Ừ!
- Sao khi nãy cô không cứu con bé?
- À thì ra là bây giờ anh trách tôi không cứu em gái anh chứ gì? Tại sao tôi phải cứu khi rõ ràng chính nó là người chủ động làm mình ngã.
- Cô vừa nói cái gì?
- Tôi không nói với anh nữa, buông ra tôi đi thay đồ.
Cô dứt mạnh tay mình ra khỏi tay anh rồi bước vào buồng tắm đóng sập cửa lại. Anh bên ngoài tức giận chống hai tay vào eo đạp mạnh vào thành giường.
- Không biết tốt xấu! Lo cho cô ta để làm gì chứ!
Danh sách chương