Đúng là nhà giàu lấy vợ cũng khác người, chọn vợ nhanh hơn cả mua mớ rau mớ cỏ ngoài chợ. Sau đó cô có đưa mắt nhìn anh thêm một chút, ngoài cái thái độ lạnh lùng kia thì mọi thứ thật hoàn hảo, khí chất toát lên như một bậc vương giả cao cao tại thượng. Cô cũng có chút mừng thầm trong bụng, cô cũng chẳng hiểu sao mình lại vui mừng nhưng chí ít ra chồng cô hoàn toàn bình thường, ngược lại còn đẹp xuất sắc, điều đó dĩ nhiên cô phải tự hào rồi.
Mọi người cùng nở nụ cười rồi chúc mừng giống như kiểu thân thiết lắm, thực ra miệng thì cười nhưng lòng thế nào thì ai mà biết được. Gia Minh nhếch môi xỏ túi quần hiên ngang đi trước, sau đó bà nội cùng mọi người bước theo sau, tất cả di chuyển tới nhà ăn.
Vừa bước đi cô vừa nghĩ thầm trong bụng, kể ra nhà rộng quá cũng bất tiện, có di chuyển tới nhà ăn thôi mà giống như đi hàng cây số, thế này mà gặp đúng hôm đang đói thì có khi lả luôn ấy chứ.
- Wow! Ăn sáng thôi mà có nhất thiết nhiều món ăn vậy không hả trời? Cô đưa mắt nhìn bàn ăn một lượt, toàn là những món ăn đắt tiền, cô nhớ nhà bà chủ Đường cũng giàu có lắm mà thỉnh thoảng mới dám bỏ tiền ra an những món như vầy.Nào là nem công, chả Phượng, Yến sào, bào ngư, vi cá...trời ơi, ăn như vậy thì bao giờ mới thiếu chất. Mọi người kéo ghế ngồi xuống chỗ của mình như một thói quen. Cô có chút bối rối, vô thức ngước mắt lên nhìn thì thấy Gia Minh đang nhìn cô rồi liếc mắt xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh, cô lật đật tiến lại gần. Bình thường như ở nhà bà chủ Đường là cô sẽ đứng chia đũa, chia bát, nhưng hôm nay tất cả đã có người hầu đứng đằng sau phục vụ.
Bà nội nhìn về phía cô và Gia Minh rồi mỉm cười nói.
- Hai đứa ráng ăn nhiều vô nhé, ăn nhiều còn có sức khỏe sinh cho nhà Trần Gia chúng ta một đứa cháu trai nối dõi tông đường.
Cổ họng cô cứng lại, còn chưa biết thế nào mà bà nội nói giống như bắt buộc phải sinh được thằng cháu trai vậy ấy. Cô định lên tiếng thì Gia Minh bên cạnh nói trước.
- Bà nội cũng ráng ăn nhiều để có thật nhiều sức khoẻ còn bế chắt ấy ạ. Bà yên tâm, cháu chỉ sợ đến khi đó bà không có sức mà bế thôi ạ.
- Bố anh. Nói được là phải làm được đấy.
- Dạ... cháu nghĩ bà chọn dâu cho Trần Gia thì cũng phải nhìn trước ngó sau rồi đúng không ạ?
- Thiệt tình chẳng có gì qua được mắt cháu. Thôi cả nhà dùng bữa đi.
... Măm măm măm.. đến giờ ăn sáng thôi nào các bạn nhỏ...
Mọi người cùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, là cậu hai Gia Long đang tung tăng bước vào. Theo sau cậu là cô gái hầu tối qua, cô vừa chạy vừa nói với dáng vẻ hốt hoảng.
- Cậu hai... chúng ta ăn sáng đằng kia cơ mà.
Thấy Gia Long, sắc mặt bà nội có chút thay đổi, giống như là không vui cho lắm, bà nói với hầu gái.
- Sáng giờ chưa cho cậu hai dùng bữa hay sao mà để cậu chạy lung tung thế hả.
Hầu gái mặt tái lại, cúi đầu nói.
- Dạ con có bê thức ăn cho cậu nhưng cậu lại chạy thẳng xuống đây, con đuổi không có kịp.
Ba chồng cô lúc này mới lên tiếng.
- Thôi được rồi, nếu thằng bé đã xuống đây rồi thì ngồi đây ăn luôn đi.
Bà hai nói:
- Đi lấy thêm chiếc ghế cho cậu hai.
- Dạ bà hai.
Gia Long được sắp xếp ngồi đối diện cô và Gia Minh. Cô có nhìn trộm Gia Long, cậu ấy ngồi xuống bàn ăn chỉ cúi đầu và bát cơm vào mồm, vừa ăn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó khẽ làm cô lạnh sống lưng. Hôm nay cô mới để ý kỹ, thoạt nhìn cậu ta có vẻ là người điên điên khùng khùng nhưng ánh mắt lại cực kỳ nguy hiểm, cô cảm giác người đàn ông này không hề đơn giản.
Bà Ba nói với cô:
- Diệu Anh, con ăn đi con. Thằng bé này tuy nó gần 30 tuổi rồi nhưng tâm hồn không khác gì đứa trẻ lên 5 lên 6 ấy mà. Không nên bận tâm tới.
- Dạ mẹ ba ( cô nhẹ nhàng trả lời)
Ăn sáng xong xuôi, ai nấy đều trở về phòng, riêng cô được bà hai gọi lại nói.
- Diệu Anh... con đi theo ta.
- Đi đâu vậy mẹ hai?
- Đi theo ta rồi con sẽ rõ. Ở nhà này nên hạn chế hỏi nhiều.
- Dạ.
Nói rồi bà hai dẫn cô tới căn phòng bằng gỗ, trước cửa phòng có treo biển “ Thư phòng Trần Gia “, trước mặt căn phòng là khuôn viên hoa mẫu đơn nhìn rất đẹp mắt. Cánh cửa phòng mở ra, bên trong có bốn hàng giá sách và những bức ảnh màu đen trắng được treo trên tường. Ở giữa cửa nhìn vào là bức gia phả được đóng khung gỗ ngay ngắn. Bà hai dẫn cô vào bên trong căn phòng, mọi thứ được thiết kế kiểu kiến trúc cổ điển giống như thời vua chúa ngày xưa. Bên trên kệ sách có rất nhiều quyển sách đã bạc màu nhưng vẫn được sắp xếp rất ngăn nắp. Có cả một kệ sách chữ nho riêng biệt. Bà hai chầm chậm nói.
- Đây là thư phòng của Trần Gia, nơi lưu giữ những sổ sách và tài liệu quan trọng từ thời tổ tiên để lại. Đã làm dâu Trần Gia thì ai cũng phải biết tới nhưng không được tuỳ tiện ra vào. Và làm con dâu nhà Trần Gia phải biết những nội quy trên ( bà chỉ tay về khung gỗ bên trái căn phòng)
Cô nhìn sơ qua phải ít nhất có 30 nội quy, cô loáng thoáng đọc được vài nội quy như:
“ Bước chân vào Trần Gia, sống làm người Trần Gia, chết làm ma Trần Gia “
“ Đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau theo khả năng, giữ gìn gia phong và truyền thống tốt đẹp “
“ Tất cả đều theo Phổ hệ của ông bà - tổ tiên để lại. Việc này cần thiết để duy trì tôn ti trật tự của dòng họ,tránh sự chia rẽ, đố kỵ mất đoàn kết “
“ Là người của Trần Gia, phải biết đặt lợi ích của họ tộc lên trên lợi ích cá nhân để mãi mãi xứng đáng là con cháu Trần Gia “
Bà hai nói tiếp.
- Bà nội đã từng nói, không cần biết mọi người có muốn nghe hay không nhưng đã làm dâu Trần Gia phải biết ngoan ngoãn nghe lời, đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên và chấp hành tốt nội quy trong nhà. Ngoan sẽ có thưởng, trái lại sẽ có phạt, hình phạt này nặng hơn sức tưởng tượng. Vào nhà Trần Gia, cái gì không biết có thể học từ từ nhưng biết điều thì nhất định phải biết. Việc sinh con nối dõi tông đường là việc làm quan trọng của mỗi nàng dâu, nếu như 1 năm mà chưa có dấu hiệu sinh con đẻ cái thì người chồng bắt buộc phải nạp vợ lẽ. Diệu Anh... Con hiểu rồi chứ?
Đọc xong nội quy rồi lại nghe bà hai nói khiến cô cảm thấy chóng mặt. Xem ra làm dâu nhà giàu quả thực không bao giờ là đơn giản và không thể ngờ ở thế kỷ 21 rồi mà vẫn tồn tại chế độ một chồng nhiều vợ thế này. Cô khẽ thở dài nhưng nét mặt vẫn tỏ ra mình đang tiếp thu rất tốt.
- Dạ con biết rồi mẹ hai. Những lời mẹ dặn con nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
- Tốt lắm. Còn giờ con có thể về phòng nghỉ ngơi.
- Dạ...Nhưng mà con... con vẫn chưa nhớ rõ đường về phòng mình.
- Con đi ra cửa rẽ trái là tới hồ hoa sen, đi thẳng hồ hoa sen qua 3 lối là tới phòng mình.
- Vậy con xin phép mẹ hai con đi trước nhé.
- Ừ đi đi...
Theo cách mợ hai chỉ bảo cô cũng cảm thấy không quá khó lắm, cô vẫn nhớ mang máng tối qua mình có đi qua hồ hoa sen.
Tháng tư hoa sen nở khắp hồ tạo nên một bức tranh nên thơ trữ tình. Từng cơn gió mát khẽ thoảng qua đưa hương sen thơm ngát. Cô dừng chân lại, tha thẩn giống như người mất hồn, cô muốn chìm đắm giữa hồ sen sắc hồng kia, khoé môi bất chợt nở nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt tỏ ra vô cùng thích thú.
Từ xa, Gia Minh vô tình nhìn thấy cô, trong vài giây ngắn ngủi, nụ cười tỏa nắng cùng sắc đẹp khuynh nước khuynh thành ấy khẽ làm trái tim anh bối rối. Nhanh sau đó anh quay mặt bước đi ngược lại. Người trợ lý của anh hỏi.
- Cậu cả... không đi tới thư phòng nữa à?
- Không. Tôi muốn ra ngoài một lúc, đi lấy xe cho tôi.
- Dạ...
Đằng sau cô, Cúc đi tới lên tiếng khiến cô giật mình quay lại.
- Mợ... sao mợ lại đứng đây thế này? Có phải mợ quên đường về phòng rồi ạ?
- Úi giời con nhỏ này, làm mợ giật mình thót tim.
- Con có lòng tốt tới hỏi mợ vì sợ mợ lạc đường.
- Không có. Mợ đang ngắm hoa sen.
- Nắng sắp lên tới đầu rồi mà mợ còn đứng đó ngắm sen. Thôi mợ về phòng đi kẻo bệnh.
- Ơ kìa.
Cúc đẩy cô về phòng, bất đắc dĩ cô phải bước đi. Bước vào trong căn phòng, Cúc đóng sập cửa lại, nét mặt giống như đang cố che dấu điều gì đó.
- Mợ.. mợ.. mợ khát nước không, con rót nước cho mợ nhé.
- Mợ ăn sáng vẫn còn no tới cổ đây này Cúc ơi.
- Mà con chúc mừng mợ nhá.
- Vì điều gì?
- Con nghe người trong nhà nói nhau, họ nói mợ được làm mợ cả ạ.
- Ừ.
- Vậy thì tốt quá rồi. Mợ có biết hàng trăm hàng vạn cô gái muốn làm vợ cậu cả mà không được ấy mợ.
- Tại sao?
- Vì cậu không thích, cậu lạnh lùng lắm mợ. Với lại cậu chủ yếu sống bên Mỹ, ít khi cậu về nhà lắm mợ. Mà có về thì cậu cũng chỉ đến công ty rồi qua khách sạn xong lại đi luôn.
- Thì ra là vậy. Nhưng mà mợ thường thấy phụ nữ lấy chồng ai cũng mong lấy được tấm chồng biết yêu thương, biết quan tâm, người như cậu cả ấy, lạnh lùng lại khó gần thì có gì mà hạnh phúc.
Cúc nhanh chóng đưa tay lên miệng cô.
- Mợ đừng nói vậy, có nói thì nói nhỏ thôi không để người khác nghe tiếng là rắc rối ấy. Người tốt thì không sao, người xấu đến tai lão phu nhân là lớn chuyện á. Trong Trần Gia, lão phu nhân cưng nhất là cậu cả. Cậu ấy giỏi lắm, Trần Gia lớn mạnh như hôm nay một phần nhờ vào tài lãnh đạo công ty của cậu ấy trong chục năm nay đó. Mợ có biết là lúc cậu cả 22 tuổi đã giữ chức tổng giám đốc một tập đoàn lớn là mợ hiểu giỏi cỡ nào rồi ấy.
- Ui giỏi vậy hả? Mợ không biết, cảm ơn Cúc đã nhắc mợ nha. Nhưng mà Cúc này,nhà Trần Gia buôn bán gì mà giàu dữ vậy Cúc.
- Nhà cửa, đất đai, khách sạn, siêu thị, quán bar... tất cả đều có liên quan đến nhà Trần Gia.
- Tức là bất động sản?
- Còn có cả buôn bán siêu xe nữa mợ.
- Wow! ( cô kinh ngạc không nói lên lời)
Nói đến đây cô mới nhớ, bảo sao bà chủ Đường nói cô bước chân vào đây là một bước lên tiên, nhưng mà nếu bây giờ bà ấy biết cô được gả cho cậu cả Trần Gia Minh thì liệu bà ấy có nhảy ngược lên không nhỉ? Cô cứ thắc mắc thầm như vậy.
- Mợ..Mợ nghĩ gì mà ngơ người ra thế mợ?
- À.. không có gì. Hì hì mợ chỉ thấy người ta giàu vậy bao giờ mới tiêu hết tiền. Ở đời đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Haizz
Cúc nghe xong sắc mặt buồn xuống, chầm chậm nói.
- Mợ còn may mắn hơn con, được sinh ra trong một gia đình cũng gọi là khá giả. Như nhà con nè, bố thì rượu chè, mẹ thì cờ bạc, nhà đông con nên không có cảnh gì hết mợ.
Thực ra nghe Cúc nói vậy cô cũng cảm thấy mình may mắn hơn Cúc chút, tuy nhà cô rất nghèo nhưng ít ra bố mẹ cô chịu thương chịu khó. Rồi tự dưng cô nghĩ, nếu chẳng may thân phận này bị bại lộ thì không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu nữa. Thôi vậy, bây giờ đâm lao thì phải theo lao, đến đâu hay đến đó. Cô quay ra nhìn Cúc, nói đôi lời gọi là động viên.
- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa Cúc ạ. Mỗi người sinh ra trên đời này đã có số phận cả rồi. Cố gắng lên nhé!
- Dạ mợ. Con cảm ơn mợ đã động viên con, bây giờ con đi làm nốt việc của mình đây.
- Ừ đi đi.
Cúc vừa bước đi khỏi thì bà ba gõ cửa.
- Diệu Anh à!
- Dạ. Ai gọi đấy ạ.
- Mẹ ba đây con. Mẹ vào được không con?
Cô vội vàng chạy ra mở cửa phòng.
- Mẹ ba ạ. Mẹ vào phòng đi ạ.
Bà ba mỉm cười bước vào, trên tay có cầm một túi đồ gì đó. Bà đặt túi đồ xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống.
- Mẹ có mang ít mật ong rừng tới cho con, uống mật ong vào buổi sáng là rất tốt cho sức khỏe. Đây là mật ong rừng nguyên chất bên nhà ngoại mẹ làm được đó.
- Ôi. Món quà quý như này con không giám nhận đâu. Hay là mẹ cứ giữ lại dùng đi ạ. Tuổi mẹ bây giờ là cần bồi bổ lắm nè, như con khỏe như trâu ấy, con còn vác được mấy chục cân lúa bên nhà....( nói đến đây cô mới nhớ mình đã lỡ mồm)
Bà ba tròn xoe mắt nhìn cô, cô gãi đầu cười gượng sửa lại.
- Ý là tuổi của con bây giờ khéo vác được mấy chục cân lúa ấy chứ.
- Ừ thì biết là vậy. Nhưng mà ít bữa con còn sinh con đẻ cái cho nhà họ Đường nữa. Cứ nhận cho mẹ vui, dù sao đây cũng là tấm lòng của mẹ.
- Dạ. Nếu mẹ đã nói vậy thì mẹ ba cho con xin nhé. Con cảm ơn mẹ ba nhiều.
- Ơn huệ gì đâu. Chúng ta là người một nhà mà, với lại mẹ thấy con là mẹ quý lắm, con còn trẻ mà tương lai đã phải gánh vác những việc lớn của cả một dòng tộc. Mẹ quý con nên mẹ bảo thật, ở nhà này con phải cẩn thận nhất bà hai đó, bà ấy tuy vậy thôi nhưng tính đề phòng cao lắm, bây giờ tạm thời bà ấy là người quản lý Trần Gia, nên bà ấy rất sợ ai đó cướp mất chức quyền của bà ấy. Với lại bà ấy đâu có con cái gì nên chẳng sợ.
- Ơ thế chồng con không phải là do mẹ hai sinh ra ạ?
- Không. Chồng con là do mẹ cả sinh ra.
- Vậy mẹ cả đâu rồi ạ?
- Mẹ cả mất rồi.
- Thì ra là vậy. Con cảm ơn mẹ đã nhắc nhở nhưng mà con nghĩ con không làm gì sai trái nên cũng không nhất thiết đề phòng ai cả. Người trong nhà với nhau mà cứ đề phòng lẫn nhau thì mệt lắm mẹ ba.
Bà ba nghe cô nói vậy, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn tỏ ra là người phụ nữ hiểu chuyện.
- Con biết vậy là tốt rồi. Thôi con nghỉ ngơi đi, khi khác mẹ sang thăm.
- Dạ. Vậy mẹ về ạ.
- Ừ.
Cô nhìn bà ba bước đi, khẽ thở dài suy nghĩ.Tiếng chuông điện thoại cô lúc này bất ngờ reo lên, trên màn hình hiện lên số điện thoại của bà chủ Đường nhưng đã được sửa lại bằng tên “ Mẹ “
- A lô... mày tới nơi chưa Nụ? Sao không gọi về cho tao thế hả?
- Con cũng đang tính gọi cho bà nè.
- Mày lúc nào chẳng tính với toán. Tính đéo gì mà tính lắm thế. Vậy sang đó mọi chuyện thế nào?
- Dạ ổn bà ạ.
- Liệu liệu mà cư xử sao cho tốt, đừng để mang tiếng nhà tao không biết dạy con.
- Bà yên tâm đi. Bà biết tính con mà.
- Mày nói vậy thì tao biết vậy. Nhưng mà nhớ lời tao dặn đó. À đúng rồi, cái Diệu Anh sáng mai nó qua nước ngoài rồi, hôm nào rảnh rảnh dắt chồng mày về đây chơi. Tao hỏi thật, chăm người dở dở ương ương chắc mệt lắm nhỉ.
Cô định lên tiếng giải thích cho rõ chuyện thì xa xa qua ô cửa sổ cô thấy bà hai đi trước hai người theo sau đang tiến về hướng phòng cô,
nhanh chóng cô nói với bà chủ Đường.
- Con bận rồi. Con nói chuyện với bà sau nhé.
Cô tắt máy để xuống bàn, kịp lúc bà hai bước tới cửa.Bà nói với hai người hầu.
- Dọn dẹp đồ đạc của mợ cả sang phòng cậu cả.
Rồi bà nói với cô.
- Bà nội vừa xem ngày, hôm nay rất thích hợp để động phòng. Còn chuyện cưới xin thì sáng mai nhà mình sẽ có lễ tới nhà con rồi đón bố mẹ con lên đây, 2 hôm nữa sẽ tổ chức đám cưới và ra mắt dòng họ.
Mọi người cùng nở nụ cười rồi chúc mừng giống như kiểu thân thiết lắm, thực ra miệng thì cười nhưng lòng thế nào thì ai mà biết được. Gia Minh nhếch môi xỏ túi quần hiên ngang đi trước, sau đó bà nội cùng mọi người bước theo sau, tất cả di chuyển tới nhà ăn.
Vừa bước đi cô vừa nghĩ thầm trong bụng, kể ra nhà rộng quá cũng bất tiện, có di chuyển tới nhà ăn thôi mà giống như đi hàng cây số, thế này mà gặp đúng hôm đang đói thì có khi lả luôn ấy chứ.
- Wow! Ăn sáng thôi mà có nhất thiết nhiều món ăn vậy không hả trời? Cô đưa mắt nhìn bàn ăn một lượt, toàn là những món ăn đắt tiền, cô nhớ nhà bà chủ Đường cũng giàu có lắm mà thỉnh thoảng mới dám bỏ tiền ra an những món như vầy.Nào là nem công, chả Phượng, Yến sào, bào ngư, vi cá...trời ơi, ăn như vậy thì bao giờ mới thiếu chất. Mọi người kéo ghế ngồi xuống chỗ của mình như một thói quen. Cô có chút bối rối, vô thức ngước mắt lên nhìn thì thấy Gia Minh đang nhìn cô rồi liếc mắt xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh, cô lật đật tiến lại gần. Bình thường như ở nhà bà chủ Đường là cô sẽ đứng chia đũa, chia bát, nhưng hôm nay tất cả đã có người hầu đứng đằng sau phục vụ.
Bà nội nhìn về phía cô và Gia Minh rồi mỉm cười nói.
- Hai đứa ráng ăn nhiều vô nhé, ăn nhiều còn có sức khỏe sinh cho nhà Trần Gia chúng ta một đứa cháu trai nối dõi tông đường.
Cổ họng cô cứng lại, còn chưa biết thế nào mà bà nội nói giống như bắt buộc phải sinh được thằng cháu trai vậy ấy. Cô định lên tiếng thì Gia Minh bên cạnh nói trước.
- Bà nội cũng ráng ăn nhiều để có thật nhiều sức khoẻ còn bế chắt ấy ạ. Bà yên tâm, cháu chỉ sợ đến khi đó bà không có sức mà bế thôi ạ.
- Bố anh. Nói được là phải làm được đấy.
- Dạ... cháu nghĩ bà chọn dâu cho Trần Gia thì cũng phải nhìn trước ngó sau rồi đúng không ạ?
- Thiệt tình chẳng có gì qua được mắt cháu. Thôi cả nhà dùng bữa đi.
... Măm măm măm.. đến giờ ăn sáng thôi nào các bạn nhỏ...
Mọi người cùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, là cậu hai Gia Long đang tung tăng bước vào. Theo sau cậu là cô gái hầu tối qua, cô vừa chạy vừa nói với dáng vẻ hốt hoảng.
- Cậu hai... chúng ta ăn sáng đằng kia cơ mà.
Thấy Gia Long, sắc mặt bà nội có chút thay đổi, giống như là không vui cho lắm, bà nói với hầu gái.
- Sáng giờ chưa cho cậu hai dùng bữa hay sao mà để cậu chạy lung tung thế hả.
Hầu gái mặt tái lại, cúi đầu nói.
- Dạ con có bê thức ăn cho cậu nhưng cậu lại chạy thẳng xuống đây, con đuổi không có kịp.
Ba chồng cô lúc này mới lên tiếng.
- Thôi được rồi, nếu thằng bé đã xuống đây rồi thì ngồi đây ăn luôn đi.
Bà hai nói:
- Đi lấy thêm chiếc ghế cho cậu hai.
- Dạ bà hai.
Gia Long được sắp xếp ngồi đối diện cô và Gia Minh. Cô có nhìn trộm Gia Long, cậu ấy ngồi xuống bàn ăn chỉ cúi đầu và bát cơm vào mồm, vừa ăn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó khẽ làm cô lạnh sống lưng. Hôm nay cô mới để ý kỹ, thoạt nhìn cậu ta có vẻ là người điên điên khùng khùng nhưng ánh mắt lại cực kỳ nguy hiểm, cô cảm giác người đàn ông này không hề đơn giản.
Bà Ba nói với cô:
- Diệu Anh, con ăn đi con. Thằng bé này tuy nó gần 30 tuổi rồi nhưng tâm hồn không khác gì đứa trẻ lên 5 lên 6 ấy mà. Không nên bận tâm tới.
- Dạ mẹ ba ( cô nhẹ nhàng trả lời)
Ăn sáng xong xuôi, ai nấy đều trở về phòng, riêng cô được bà hai gọi lại nói.
- Diệu Anh... con đi theo ta.
- Đi đâu vậy mẹ hai?
- Đi theo ta rồi con sẽ rõ. Ở nhà này nên hạn chế hỏi nhiều.
- Dạ.
Nói rồi bà hai dẫn cô tới căn phòng bằng gỗ, trước cửa phòng có treo biển “ Thư phòng Trần Gia “, trước mặt căn phòng là khuôn viên hoa mẫu đơn nhìn rất đẹp mắt. Cánh cửa phòng mở ra, bên trong có bốn hàng giá sách và những bức ảnh màu đen trắng được treo trên tường. Ở giữa cửa nhìn vào là bức gia phả được đóng khung gỗ ngay ngắn. Bà hai dẫn cô vào bên trong căn phòng, mọi thứ được thiết kế kiểu kiến trúc cổ điển giống như thời vua chúa ngày xưa. Bên trên kệ sách có rất nhiều quyển sách đã bạc màu nhưng vẫn được sắp xếp rất ngăn nắp. Có cả một kệ sách chữ nho riêng biệt. Bà hai chầm chậm nói.
- Đây là thư phòng của Trần Gia, nơi lưu giữ những sổ sách và tài liệu quan trọng từ thời tổ tiên để lại. Đã làm dâu Trần Gia thì ai cũng phải biết tới nhưng không được tuỳ tiện ra vào. Và làm con dâu nhà Trần Gia phải biết những nội quy trên ( bà chỉ tay về khung gỗ bên trái căn phòng)
Cô nhìn sơ qua phải ít nhất có 30 nội quy, cô loáng thoáng đọc được vài nội quy như:
“ Bước chân vào Trần Gia, sống làm người Trần Gia, chết làm ma Trần Gia “
“ Đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau theo khả năng, giữ gìn gia phong và truyền thống tốt đẹp “
“ Tất cả đều theo Phổ hệ của ông bà - tổ tiên để lại. Việc này cần thiết để duy trì tôn ti trật tự của dòng họ,tránh sự chia rẽ, đố kỵ mất đoàn kết “
“ Là người của Trần Gia, phải biết đặt lợi ích của họ tộc lên trên lợi ích cá nhân để mãi mãi xứng đáng là con cháu Trần Gia “
Bà hai nói tiếp.
- Bà nội đã từng nói, không cần biết mọi người có muốn nghe hay không nhưng đã làm dâu Trần Gia phải biết ngoan ngoãn nghe lời, đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên và chấp hành tốt nội quy trong nhà. Ngoan sẽ có thưởng, trái lại sẽ có phạt, hình phạt này nặng hơn sức tưởng tượng. Vào nhà Trần Gia, cái gì không biết có thể học từ từ nhưng biết điều thì nhất định phải biết. Việc sinh con nối dõi tông đường là việc làm quan trọng của mỗi nàng dâu, nếu như 1 năm mà chưa có dấu hiệu sinh con đẻ cái thì người chồng bắt buộc phải nạp vợ lẽ. Diệu Anh... Con hiểu rồi chứ?
Đọc xong nội quy rồi lại nghe bà hai nói khiến cô cảm thấy chóng mặt. Xem ra làm dâu nhà giàu quả thực không bao giờ là đơn giản và không thể ngờ ở thế kỷ 21 rồi mà vẫn tồn tại chế độ một chồng nhiều vợ thế này. Cô khẽ thở dài nhưng nét mặt vẫn tỏ ra mình đang tiếp thu rất tốt.
- Dạ con biết rồi mẹ hai. Những lời mẹ dặn con nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
- Tốt lắm. Còn giờ con có thể về phòng nghỉ ngơi.
- Dạ...Nhưng mà con... con vẫn chưa nhớ rõ đường về phòng mình.
- Con đi ra cửa rẽ trái là tới hồ hoa sen, đi thẳng hồ hoa sen qua 3 lối là tới phòng mình.
- Vậy con xin phép mẹ hai con đi trước nhé.
- Ừ đi đi...
Theo cách mợ hai chỉ bảo cô cũng cảm thấy không quá khó lắm, cô vẫn nhớ mang máng tối qua mình có đi qua hồ hoa sen.
Tháng tư hoa sen nở khắp hồ tạo nên một bức tranh nên thơ trữ tình. Từng cơn gió mát khẽ thoảng qua đưa hương sen thơm ngát. Cô dừng chân lại, tha thẩn giống như người mất hồn, cô muốn chìm đắm giữa hồ sen sắc hồng kia, khoé môi bất chợt nở nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt tỏ ra vô cùng thích thú.
Từ xa, Gia Minh vô tình nhìn thấy cô, trong vài giây ngắn ngủi, nụ cười tỏa nắng cùng sắc đẹp khuynh nước khuynh thành ấy khẽ làm trái tim anh bối rối. Nhanh sau đó anh quay mặt bước đi ngược lại. Người trợ lý của anh hỏi.
- Cậu cả... không đi tới thư phòng nữa à?
- Không. Tôi muốn ra ngoài một lúc, đi lấy xe cho tôi.
- Dạ...
Đằng sau cô, Cúc đi tới lên tiếng khiến cô giật mình quay lại.
- Mợ... sao mợ lại đứng đây thế này? Có phải mợ quên đường về phòng rồi ạ?
- Úi giời con nhỏ này, làm mợ giật mình thót tim.
- Con có lòng tốt tới hỏi mợ vì sợ mợ lạc đường.
- Không có. Mợ đang ngắm hoa sen.
- Nắng sắp lên tới đầu rồi mà mợ còn đứng đó ngắm sen. Thôi mợ về phòng đi kẻo bệnh.
- Ơ kìa.
Cúc đẩy cô về phòng, bất đắc dĩ cô phải bước đi. Bước vào trong căn phòng, Cúc đóng sập cửa lại, nét mặt giống như đang cố che dấu điều gì đó.
- Mợ.. mợ.. mợ khát nước không, con rót nước cho mợ nhé.
- Mợ ăn sáng vẫn còn no tới cổ đây này Cúc ơi.
- Mà con chúc mừng mợ nhá.
- Vì điều gì?
- Con nghe người trong nhà nói nhau, họ nói mợ được làm mợ cả ạ.
- Ừ.
- Vậy thì tốt quá rồi. Mợ có biết hàng trăm hàng vạn cô gái muốn làm vợ cậu cả mà không được ấy mợ.
- Tại sao?
- Vì cậu không thích, cậu lạnh lùng lắm mợ. Với lại cậu chủ yếu sống bên Mỹ, ít khi cậu về nhà lắm mợ. Mà có về thì cậu cũng chỉ đến công ty rồi qua khách sạn xong lại đi luôn.
- Thì ra là vậy. Nhưng mà mợ thường thấy phụ nữ lấy chồng ai cũng mong lấy được tấm chồng biết yêu thương, biết quan tâm, người như cậu cả ấy, lạnh lùng lại khó gần thì có gì mà hạnh phúc.
Cúc nhanh chóng đưa tay lên miệng cô.
- Mợ đừng nói vậy, có nói thì nói nhỏ thôi không để người khác nghe tiếng là rắc rối ấy. Người tốt thì không sao, người xấu đến tai lão phu nhân là lớn chuyện á. Trong Trần Gia, lão phu nhân cưng nhất là cậu cả. Cậu ấy giỏi lắm, Trần Gia lớn mạnh như hôm nay một phần nhờ vào tài lãnh đạo công ty của cậu ấy trong chục năm nay đó. Mợ có biết là lúc cậu cả 22 tuổi đã giữ chức tổng giám đốc một tập đoàn lớn là mợ hiểu giỏi cỡ nào rồi ấy.
- Ui giỏi vậy hả? Mợ không biết, cảm ơn Cúc đã nhắc mợ nha. Nhưng mà Cúc này,nhà Trần Gia buôn bán gì mà giàu dữ vậy Cúc.
- Nhà cửa, đất đai, khách sạn, siêu thị, quán bar... tất cả đều có liên quan đến nhà Trần Gia.
- Tức là bất động sản?
- Còn có cả buôn bán siêu xe nữa mợ.
- Wow! ( cô kinh ngạc không nói lên lời)
Nói đến đây cô mới nhớ, bảo sao bà chủ Đường nói cô bước chân vào đây là một bước lên tiên, nhưng mà nếu bây giờ bà ấy biết cô được gả cho cậu cả Trần Gia Minh thì liệu bà ấy có nhảy ngược lên không nhỉ? Cô cứ thắc mắc thầm như vậy.
- Mợ..Mợ nghĩ gì mà ngơ người ra thế mợ?
- À.. không có gì. Hì hì mợ chỉ thấy người ta giàu vậy bao giờ mới tiêu hết tiền. Ở đời đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Haizz
Cúc nghe xong sắc mặt buồn xuống, chầm chậm nói.
- Mợ còn may mắn hơn con, được sinh ra trong một gia đình cũng gọi là khá giả. Như nhà con nè, bố thì rượu chè, mẹ thì cờ bạc, nhà đông con nên không có cảnh gì hết mợ.
Thực ra nghe Cúc nói vậy cô cũng cảm thấy mình may mắn hơn Cúc chút, tuy nhà cô rất nghèo nhưng ít ra bố mẹ cô chịu thương chịu khó. Rồi tự dưng cô nghĩ, nếu chẳng may thân phận này bị bại lộ thì không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu nữa. Thôi vậy, bây giờ đâm lao thì phải theo lao, đến đâu hay đến đó. Cô quay ra nhìn Cúc, nói đôi lời gọi là động viên.
- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa Cúc ạ. Mỗi người sinh ra trên đời này đã có số phận cả rồi. Cố gắng lên nhé!
- Dạ mợ. Con cảm ơn mợ đã động viên con, bây giờ con đi làm nốt việc của mình đây.
- Ừ đi đi.
Cúc vừa bước đi khỏi thì bà ba gõ cửa.
- Diệu Anh à!
- Dạ. Ai gọi đấy ạ.
- Mẹ ba đây con. Mẹ vào được không con?
Cô vội vàng chạy ra mở cửa phòng.
- Mẹ ba ạ. Mẹ vào phòng đi ạ.
Bà ba mỉm cười bước vào, trên tay có cầm một túi đồ gì đó. Bà đặt túi đồ xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống.
- Mẹ có mang ít mật ong rừng tới cho con, uống mật ong vào buổi sáng là rất tốt cho sức khỏe. Đây là mật ong rừng nguyên chất bên nhà ngoại mẹ làm được đó.
- Ôi. Món quà quý như này con không giám nhận đâu. Hay là mẹ cứ giữ lại dùng đi ạ. Tuổi mẹ bây giờ là cần bồi bổ lắm nè, như con khỏe như trâu ấy, con còn vác được mấy chục cân lúa bên nhà....( nói đến đây cô mới nhớ mình đã lỡ mồm)
Bà ba tròn xoe mắt nhìn cô, cô gãi đầu cười gượng sửa lại.
- Ý là tuổi của con bây giờ khéo vác được mấy chục cân lúa ấy chứ.
- Ừ thì biết là vậy. Nhưng mà ít bữa con còn sinh con đẻ cái cho nhà họ Đường nữa. Cứ nhận cho mẹ vui, dù sao đây cũng là tấm lòng của mẹ.
- Dạ. Nếu mẹ đã nói vậy thì mẹ ba cho con xin nhé. Con cảm ơn mẹ ba nhiều.
- Ơn huệ gì đâu. Chúng ta là người một nhà mà, với lại mẹ thấy con là mẹ quý lắm, con còn trẻ mà tương lai đã phải gánh vác những việc lớn của cả một dòng tộc. Mẹ quý con nên mẹ bảo thật, ở nhà này con phải cẩn thận nhất bà hai đó, bà ấy tuy vậy thôi nhưng tính đề phòng cao lắm, bây giờ tạm thời bà ấy là người quản lý Trần Gia, nên bà ấy rất sợ ai đó cướp mất chức quyền của bà ấy. Với lại bà ấy đâu có con cái gì nên chẳng sợ.
- Ơ thế chồng con không phải là do mẹ hai sinh ra ạ?
- Không. Chồng con là do mẹ cả sinh ra.
- Vậy mẹ cả đâu rồi ạ?
- Mẹ cả mất rồi.
- Thì ra là vậy. Con cảm ơn mẹ đã nhắc nhở nhưng mà con nghĩ con không làm gì sai trái nên cũng không nhất thiết đề phòng ai cả. Người trong nhà với nhau mà cứ đề phòng lẫn nhau thì mệt lắm mẹ ba.
Bà ba nghe cô nói vậy, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn tỏ ra là người phụ nữ hiểu chuyện.
- Con biết vậy là tốt rồi. Thôi con nghỉ ngơi đi, khi khác mẹ sang thăm.
- Dạ. Vậy mẹ về ạ.
- Ừ.
Cô nhìn bà ba bước đi, khẽ thở dài suy nghĩ.Tiếng chuông điện thoại cô lúc này bất ngờ reo lên, trên màn hình hiện lên số điện thoại của bà chủ Đường nhưng đã được sửa lại bằng tên “ Mẹ “
- A lô... mày tới nơi chưa Nụ? Sao không gọi về cho tao thế hả?
- Con cũng đang tính gọi cho bà nè.
- Mày lúc nào chẳng tính với toán. Tính đéo gì mà tính lắm thế. Vậy sang đó mọi chuyện thế nào?
- Dạ ổn bà ạ.
- Liệu liệu mà cư xử sao cho tốt, đừng để mang tiếng nhà tao không biết dạy con.
- Bà yên tâm đi. Bà biết tính con mà.
- Mày nói vậy thì tao biết vậy. Nhưng mà nhớ lời tao dặn đó. À đúng rồi, cái Diệu Anh sáng mai nó qua nước ngoài rồi, hôm nào rảnh rảnh dắt chồng mày về đây chơi. Tao hỏi thật, chăm người dở dở ương ương chắc mệt lắm nhỉ.
Cô định lên tiếng giải thích cho rõ chuyện thì xa xa qua ô cửa sổ cô thấy bà hai đi trước hai người theo sau đang tiến về hướng phòng cô,
nhanh chóng cô nói với bà chủ Đường.
- Con bận rồi. Con nói chuyện với bà sau nhé.
Cô tắt máy để xuống bàn, kịp lúc bà hai bước tới cửa.Bà nói với hai người hầu.
- Dọn dẹp đồ đạc của mợ cả sang phòng cậu cả.
Rồi bà nói với cô.
- Bà nội vừa xem ngày, hôm nay rất thích hợp để động phòng. Còn chuyện cưới xin thì sáng mai nhà mình sẽ có lễ tới nhà con rồi đón bố mẹ con lên đây, 2 hôm nữa sẽ tổ chức đám cưới và ra mắt dòng họ.
Danh sách chương