Tại từ đường.
Vẫn như mọi lần, mỗi khi trong nhà có chuyện cần giải quyết là bà nội sẽ ngồi chính giữa, uy nghiêm nói.
- Được rồi. Trình bày xem chuyện như nào.
Út Liên nói.
- Chị dâu Nhã... chuyện của chị thì chị nói với bà nội trước đi, bà sẽ phân giải cho chị.
Bà nội quay qua nhìn An Nhã, trong lòng cô vốn đang rối như bù nhìn rơm rồi một hầu sau mới nhẹ giọng nói.
- Bà nội. Chuyện là cháu nghĩ trong nhà này có kẻ tắt mặt ăn trộm. Hôm qua cháu bị mất chiếc vòng gia truyền, chiếc vòng đó thật sự rất giá trị và là vậy rất quan trọng với cháu thưa bà.
- Thế đã tìm kỹ chưa? - Dạ rồi ạ. Cháu đã cho người tìm tất cả những nơi trong căn phòng, bà có thể gọi mọi người lên hỏi ạ.
- Lúc trước khi mất chiếc vòng, cháu cất ở đâu?
- Dạ.. ngăn kéo tủ, trong chiếc hộp màu đỏ ạ.
- Vậy giờ nghi ngờ ai lấy?
- Cháu.. cháu sợ nói ra sẽ làm phật lòng chị dâu nhưng mà người ta lấy được lần này nhất định sẽ có lần hai... cháu nghĩ là bé Cúc, người hầu của chị dâu ạ.
Bà nội liếc mắt nhìn bé Cúc, con bé run sợ hai môi đánh cầm cập vào nhau rồi quỳ xuống.
- Lão phu nhân... con thề với trời với đất là con không có lấy. Nếu con mà lấy sét đánh chết con cũng không oan. Xin người phân xử giúp con.
An Nhã nói tiếp.
- Ngày hôm qua hầu gái của tôi đi vắng, tôi có nhờ cô dọn dẹp phòng hộ. Lúc trước khi dọn tôi có kiểm tra đồ vẫn còn đó, tại sao đến tối lại mất được. Chẳng lẽ chiếc vòng đó có cánh mà bay mất.
Nhìn nhỏ Cúc oan ức nước mắt ngắn nước mắt dài mà cô không kìm được lòng. Cúc theo hầu cô gần hai tháng nay nhưng cô hiểu tính con bé, tuyệt đối không thể có chuyện con bé lấy cắp đồ của người khác được. Lúc này cô mới lên tiếng.
- Bà nội. Con giám khẳng định bé Cúc không lấy đồ của thím Nhã. Với lại thím Nhã có nói hôm đó vào phòng thím ấy đâu chỉ có mình
nhỏ Cúc, còn có vú Tám nữa ạ.
Vú Tám nghe thấy cô nhắc đến tên mình, trong lòng căm phẫn lắm, mụ giãy lên như đỉa phải vôi.
- Mợ cả...mợ đừng có mà ăn không nói có cho tôi.mợ mới về đây thì làm sao hiểu được việc trước giờ tôi trung thành như thế nào với Trần Gia.
- Con đâu nói vú Tám lấy mà vú bảo con ăn không nói có. Vậy vú có công nhận vú có vô phòng An Nhã hay không?
- Tôi....thì tôi có...
Sau đó vú Tám quay qua nói với bà nội.
- Xin lão phu nhân phân xử giúp già này...
Bà nội trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
- Ăn cắp là tội mà trong nhà này không bao giờ chấp nhận được nên bắt buộc phải tìm ra kẻ nào có tật ăn cắp. Bây giờ có nói gì thì cũng chẳng ai tự nhận mình ăn cắp, một khi lời nói không còn tác dụng thì bắt buộc phải dùng hành động.
Mọi người tròn xoe mắt nhìn nhau.
“ lẽ nào bà nội dùng gia pháp “
Sau đó bà nội sai nhỏ Sún đi lấy gia pháp cho bà. Trước khi dùng gia pháp, bà chầm chậm nhắc lại.
- Cúc...bây giờ còn một cơ hội nếu như cô thú tội, nếu không bắt buộc phải đánh bằng khai.
Bà nội vừa dứt lời thì Nụ chạy tới quỳ xuống trước mặt bà.
- Bà nội. Con xin bà đừng làm vậy. Con thề là bé Cúc không có lấy.
- Diệu Anh... đứng dậy ( bà nhấn mạnh)
- Cháu xin bà, nhất định có cách tìm ra kẻ nào lấy cắp ạ.
- Ta nói cháu đứng dậy.
Cúc vừa khóc vừa nói:
- Mợ ơi.. mợ đứng lên đi ạ.
Bà nội nói:
- Người đâu. Lôi mợ cả đứng ra chỗ khác.
Cô bị hai người lôi đi và đứng cách đó một đoạn rất xa, cô bất lực nhìn Cúc bị từng roi mạnh quất lên người, hằn in vết đỏ đến ứa máu trên làn da trắng mịn của con bé. Cô hận, hận mình bây giờ bất lực không thể làm gì khác để bảo vệ con bé đáng thương ấy.
“ Tội nghiệp Cúc của mợ, mợ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Cúc “
Cái con người quất roi kia cũng khốn nạn lắm, quất con gái nhà người ta đau thế kia mà gương mặt không mảy may cảm xúc.
Bà nội:
- Nói...chiếc vòng đó hiện giờ đang ở đâu..
- Lão... lão phu nhân... con không... có..
lấy...
- Đánh tiếp!
Roi thứ 8 giáng xuống người bé Cúc, mỗi một roi quất xuống mà cô quặn thắt lòng. Đến roi thứ 9 cô lớn tiếng nói.
- Bà nội... cháu thấy bà không công bằng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô,khỏi nói bà nội giận tím mặt mày. Cô nói tiếp.
- Hai người cùng vào phòng thím Nhã, cớ sao bà lại tra khảo có một. Vẫn chưa biết chính xác ai lấy cơ mà. Theo cháu để công bằng thì phải tra khảo cả hai.
Út Liên.
- Chị dâu nói thế không được. Dù nhỏ Cúc là người của chị nhưng chị cũng đừng nên dung túng như vậy. Trong nhà ai chẳng hiểu vú Tám như nào, chắc chắn sẽ không có chuyện vú Tám lấy đồ.
- Tầm này chẳng có gì là chắc chắn cả, tầm này chỉ cần sự công bằng mà thôi.
Bà nội hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt tay vào thành ghế, trong lòng tự nghĩ có phải mấy ngày qua bà đã quá dễ dãi với cô nên cô mới không biết sợ là gì. Cô nói tra khảo cả vú Tám, thật là hoang đường vì vú Tám ở trong nhà này bao năm, bà thừa biết. Bà gằn giọng quát.
- Im miệng lại... đừng có mà tuỳ tiện phát ngôn bừa bãi.
Vú Tám nhìn cô khẽ nhếch môi một cái. Sau đó bà ra lệnh.
- Đánh tiếp...!
Thân hình nhỏ nhắn của Cúc dường như sắp không chịu được nữa, cô bắt đầu lịm dần đi. Bà hai thấy vậy cũng xót xa vô cùng, mạo muội lên tiếng.
- Mẹ... con thấy con bé sắp không chịu được nữa rồi. Xin mẹ dừng tay lại.
Út Liên:
- Mẹ hai... mọi chuyện nên giải quyết cho xong ạ.
- Mang ra ngoài dội nước cho tỉnh.
Nhỏ Cúc bị lôi qua trước mặt cô, cô rơi nước mắt nhìn con bé.
Một người hầu nhanh chân mang xô nước tới, cô cảm thấy mọi chuyện không thể dừng lại được nếu như cô không trực tiếp can ngăn. Xô nước doà xuống người cô, mọi người dừng tay không kịp vì cô lao tới bất ngờ.
- Mợ cả... mợ...( Người hầu ấp úng nói)
Bà nội đứng bật dậy nhìn cô đầy tức giận. Cô nói.
- Bà nội. Con xin bà nội dừng tay lại..
Gia Minh từ phòng đi xuống, vừa đủ chứng kiến cảnh cô bị doà nước vào người, anh nhanh chóng chạy tới đỡ cô lên rồi nhìn từng người một.
- Chuyện này là như nào.
Bà nội không nói gì thêm, im lặng bước đi.
Anh bế cô đi thẳng lên phòng, trước khi đi cô không quên nói với mẹ hai.
- Mẹ hai... nhờ mẹ đỡ nhỏ Cúc lên phòng.
Anh bế thẳng cô vào nhà tắm rồi cởi bỏ cúc áo của cô ra, cô giữ tay anh lại vì xấu hổ.
- Anh làm gì vậy?
- Thay quần áo cho em... em muốn mình ốm hay sao mà mặc quần áo ướt.
- Em không có..
- Đứng yên đó..
- Gia Minh... em...
- Thay xong anh sẽ nói chuyện với em.
Cô ngước mắt nhìn Gia Minh, cô biết anh đang giận cô lắm nhưng mà thực sự nhìn nhỏ Cúc như vậy cô không chịu được. Ngày xưa cô cũng từng rơi vào hoàn cảnh giống như con bé, cũng từng bị người ta vu oan lấy cắp đồ,cũng từng bị đánh đến ứa máu mà không biết kêu với ai, nỗi oan ấy cô hiểu...với lại cô nghĩ dội nước vào người nó cũng không ảnh hưởng lắm, cô cũng có nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ, chủ yếu cô muốn bà nội dừng tay lại nên bắt buộc cô phải làm vậy.
Mặc quần áo xong xuôi, anh choàng cái khăn lên đầu cô rồi kéo cái ghế cho cô ngồi xuống, còn anh đi lấy cái máy sấy tóc.
- Gia Minh...chắc anh đang giận em lắm đúng không? Anh nghĩ em hồ đồ...
- Đúng... anh giận em tại sao lại hành động như vậy, em không nghĩ tới việc mình mang thai hay sao.
- Em có... em làm vậy cũng có lý do của em.
Tắt máy sấy tóc đi, anh ngồi xuống trước mặt cô rồi nói.
- Anh còn giận em vì cái tội không biết em có nghĩ tới anh nữa không? Anh là chồng em, chuyện gì không giải quyết được thì em phải cho người đi gọi anh chứ. Nếu như hôm nay em không mang thai thì em có biết bà nội sẽ xử phạt em thế nào hay không?
- Em biết...em biết rồi..là do quá nóng vội...
- Nhớ đấy. Chuyện gì không giải quyết được thì đã có anh.
Dứt lời anh ôm cô thật chặt vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái.
- Ngoài những lúc thông minh ra cũng có lúc ngốc thật.
Cô chu mỏ véo vào eo anh một cái khiến anh kêu lên một tiếng.
- Em nhất định phải nghĩ cách làm sáng tỏ vụ này. Mà Gia Minh..em hỏi thật, anh nghĩ gì về vú Tám.
- Vú Tám được bà nội rất quý vì tinh thần làm việc rất tốt.
- Tại sao em cứ có linh cảm lần này vú Tám có gì đó bất ổn.
- Nếu linh cảm thế nào thì em cứ theo linh cảm mà làm. Có thể quan sát vú Tám hơn.
Cô buông ra khỏi người anh rồi đập chát vào đùi anh một cái.
- Phải rồi! Tại sao anh không nói sớm.
- Thì giờ em mới hỏi mà.
- Ờ nhỉ? Mà thôi em đi xuống xem nhỏ Cúc thế nào đã.
- Ơ kìa... bỏ rơi chồng à?
Cô mỉm cười hôn chụt lên môi anh một cái rồi vui vẻ bước đi.
Cúc được đưa vào phòng xoa thuốc, bước đến cửa phòng đã nghe được con nhỏ kêu đau.
- Á...
Bà hai đứng bên cạnh nói với người hầu.
- Khổ thân. Nhẹ tay một chút.
- Con nhẹ nhàng lắm rồi bà hai.
Cô bước vào bên trong, nhỏ Cúc định ngồi dậy thì cô ngăn lại.
- Cứ nằm yên đó thôi.
Cúc rưng rưng nước mắt nói.
- Mợ... con cảm ơn mợ.. ơn huệ này con không biết lấy gì báo đáp.
- Nhỏ này... ân huệ gì chứ. Việc nên làm mà. Mợ tin con Cúc ạ.
- Mà phải rồi. Mợ không sao chứ?
- Mợ không sao. Cứ lo cho thân mình đi đã, không phải lo cho mợ.
Bà hai nói.
- Khi nãy mẹ sợ quá. Sợ bà nội sẽ giận con mà xử phạt. May mà lúc đó có Gia Minh.
Cô mỉm cười nói.
- Dạ. Mà vết thương nhỏ Cúc thế này tầm mấy ngày là đỡ ạ.
- À. Vết thương ngoài da, chỉ cần sức ít thuốc này vào là nhanh hồi phục lắm. Thuốc này ngày trước ba con đi công tác bên Đài Loan mua về cho mẹ.
- Dạ. Như vậy thì con có thể yên tâm rồi ạ.
- Vậy mẹ ra ngoài trước, con ở lại đây nhé.
- Vâng. Mẹ hai bận gì cứ đi đi ạ.
Sau đó cô hầu gái cũng lui đi, lúc này cô mới kéo ghế ngồi cạnh giường Cúc rồi hỏi.
- Thế đầu đuôi câu chuyện là như nào vậy?
- Lúc hôm qua đi vất rác về á mợ, con đi ngang qua phòng mợ hai thì mợ gọi vào dọn dẹp hộ mợ ấy. Con nghĩ mình cũng đang rảnh nên cũng nhiệt tình dọn giúp.
- Thế vú Tám vào phòng lúc nào? Lúc đó còn Cúc ở đó không?
- Lúc đó con dọn gần xong thì vú Tám vào ạ.
- Thế vú Tám ra trước hay con ra trước?
- Dạ. Vú Tám ạ. Lúc con ra thì mợ hai đi vào.
Cô im lặng suy nghĩ một hồi.
- Mợ... mợ nghĩ gì vậy ạ? Con thề con không có lấy.
- Hâm à. Mợ đang nghĩ cách giúp Cúc, mợ mà nghi ngờ Cúc thì mợ đã không bênh Cúc.
- Mợ tốt với con quá.
- Thì Cúc cũng tốt với mợ mà. Mà thôi nghỉ ngơi đi, mấy nữa khỏe hơn mợ cho đi ăn gà rán bù lại những vết thương này. Ăn cho sướng cái mồm đã, chuyện kia tính sau.
- Dạ...
Cô bước đi khỏi, Cúc rơi nước mắt vì cảm động.
******
Sau cái vụ hôm đó, vú Tám chống đối với cô ra mặt. Bà nội ít nhiều vẫn giận cô nhưng cũng không làm khó cô vì nghĩ đến đứa trẻ trong bụng. Gia Minh có đến tìm gặp bà nội nói chuyện nên bà chấp nhận để chuyện này thêm vài bữa nữa cho tới khi nhỏ Cúc hồi phục rồi mới giải quyết cho rõ.
Buổi chiều hôm ấy ở khuôn viên sau nhà, trong lúc cô đang cho vẹt ăn thì nghe được tiếng nói rất gần, nghe kỹ thì đây là giọng nói của vú Tám. Cô ngó ra thì thấy vú Tám đang đứng lấp sau nhà ăn nói chuyện điện thoại.
- Sợi dây chuyền hôm đó chưa đủ à?
......
- Giờ cậu bảo già này kiếm đâu ra được nữa.
.....
- Lần trước đã bị nghi ngờ rồi nên lần này không còn cơ hội nào nữa đâu. Cậu tự mà lo đi.
Toàn bộ những câu nói của vú Tám đã bị cô nghe rõ mồn một. Vậy không còn gì để nghi ngờ nữa, vú Tám chính là người lấy cắp chiếc vòng đó rồi đổ thừa cho người khác.
Cô mím chặt môi nghĩ thầm “ Vú Tám.. để tôi xem đợt này tôi giải quyết bà thế nào “
Vú Tám bước đi, cô vội vàng ngồi xuống lấp sau gốc cây.
Ngày hôm sau đó cô vẫn tỏ vẻ như mình chưa biết chuyện gì cả. Sáng sớm bà nội rời đi công chuyện, cô liền rủ Cúc đi tới tiệm gà rán ăn cho sướng cái mồm để lấy sức tối nay xử mụ vú Tám.
Vừa hay đặt mông xuống ghế thì xa xa cô thấy Út Liên đi vào cùng người đàn ông cô gặp hôm trước.
- Ù uôi!!! Lại chuẩn bị có kịch hay gì đây?
Vẫn như mọi lần, mỗi khi trong nhà có chuyện cần giải quyết là bà nội sẽ ngồi chính giữa, uy nghiêm nói.
- Được rồi. Trình bày xem chuyện như nào.
Út Liên nói.
- Chị dâu Nhã... chuyện của chị thì chị nói với bà nội trước đi, bà sẽ phân giải cho chị.
Bà nội quay qua nhìn An Nhã, trong lòng cô vốn đang rối như bù nhìn rơm rồi một hầu sau mới nhẹ giọng nói.
- Bà nội. Chuyện là cháu nghĩ trong nhà này có kẻ tắt mặt ăn trộm. Hôm qua cháu bị mất chiếc vòng gia truyền, chiếc vòng đó thật sự rất giá trị và là vậy rất quan trọng với cháu thưa bà.
- Thế đã tìm kỹ chưa? - Dạ rồi ạ. Cháu đã cho người tìm tất cả những nơi trong căn phòng, bà có thể gọi mọi người lên hỏi ạ.
- Lúc trước khi mất chiếc vòng, cháu cất ở đâu?
- Dạ.. ngăn kéo tủ, trong chiếc hộp màu đỏ ạ.
- Vậy giờ nghi ngờ ai lấy?
- Cháu.. cháu sợ nói ra sẽ làm phật lòng chị dâu nhưng mà người ta lấy được lần này nhất định sẽ có lần hai... cháu nghĩ là bé Cúc, người hầu của chị dâu ạ.
Bà nội liếc mắt nhìn bé Cúc, con bé run sợ hai môi đánh cầm cập vào nhau rồi quỳ xuống.
- Lão phu nhân... con thề với trời với đất là con không có lấy. Nếu con mà lấy sét đánh chết con cũng không oan. Xin người phân xử giúp con.
An Nhã nói tiếp.
- Ngày hôm qua hầu gái của tôi đi vắng, tôi có nhờ cô dọn dẹp phòng hộ. Lúc trước khi dọn tôi có kiểm tra đồ vẫn còn đó, tại sao đến tối lại mất được. Chẳng lẽ chiếc vòng đó có cánh mà bay mất.
Nhìn nhỏ Cúc oan ức nước mắt ngắn nước mắt dài mà cô không kìm được lòng. Cúc theo hầu cô gần hai tháng nay nhưng cô hiểu tính con bé, tuyệt đối không thể có chuyện con bé lấy cắp đồ của người khác được. Lúc này cô mới lên tiếng.
- Bà nội. Con giám khẳng định bé Cúc không lấy đồ của thím Nhã. Với lại thím Nhã có nói hôm đó vào phòng thím ấy đâu chỉ có mình
nhỏ Cúc, còn có vú Tám nữa ạ.
Vú Tám nghe thấy cô nhắc đến tên mình, trong lòng căm phẫn lắm, mụ giãy lên như đỉa phải vôi.
- Mợ cả...mợ đừng có mà ăn không nói có cho tôi.mợ mới về đây thì làm sao hiểu được việc trước giờ tôi trung thành như thế nào với Trần Gia.
- Con đâu nói vú Tám lấy mà vú bảo con ăn không nói có. Vậy vú có công nhận vú có vô phòng An Nhã hay không?
- Tôi....thì tôi có...
Sau đó vú Tám quay qua nói với bà nội.
- Xin lão phu nhân phân xử giúp già này...
Bà nội trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
- Ăn cắp là tội mà trong nhà này không bao giờ chấp nhận được nên bắt buộc phải tìm ra kẻ nào có tật ăn cắp. Bây giờ có nói gì thì cũng chẳng ai tự nhận mình ăn cắp, một khi lời nói không còn tác dụng thì bắt buộc phải dùng hành động.
Mọi người tròn xoe mắt nhìn nhau.
“ lẽ nào bà nội dùng gia pháp “
Sau đó bà nội sai nhỏ Sún đi lấy gia pháp cho bà. Trước khi dùng gia pháp, bà chầm chậm nhắc lại.
- Cúc...bây giờ còn một cơ hội nếu như cô thú tội, nếu không bắt buộc phải đánh bằng khai.
Bà nội vừa dứt lời thì Nụ chạy tới quỳ xuống trước mặt bà.
- Bà nội. Con xin bà đừng làm vậy. Con thề là bé Cúc không có lấy.
- Diệu Anh... đứng dậy ( bà nhấn mạnh)
- Cháu xin bà, nhất định có cách tìm ra kẻ nào lấy cắp ạ.
- Ta nói cháu đứng dậy.
Cúc vừa khóc vừa nói:
- Mợ ơi.. mợ đứng lên đi ạ.
Bà nội nói:
- Người đâu. Lôi mợ cả đứng ra chỗ khác.
Cô bị hai người lôi đi và đứng cách đó một đoạn rất xa, cô bất lực nhìn Cúc bị từng roi mạnh quất lên người, hằn in vết đỏ đến ứa máu trên làn da trắng mịn của con bé. Cô hận, hận mình bây giờ bất lực không thể làm gì khác để bảo vệ con bé đáng thương ấy.
“ Tội nghiệp Cúc của mợ, mợ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Cúc “
Cái con người quất roi kia cũng khốn nạn lắm, quất con gái nhà người ta đau thế kia mà gương mặt không mảy may cảm xúc.
Bà nội:
- Nói...chiếc vòng đó hiện giờ đang ở đâu..
- Lão... lão phu nhân... con không... có..
lấy...
- Đánh tiếp!
Roi thứ 8 giáng xuống người bé Cúc, mỗi một roi quất xuống mà cô quặn thắt lòng. Đến roi thứ 9 cô lớn tiếng nói.
- Bà nội... cháu thấy bà không công bằng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô,khỏi nói bà nội giận tím mặt mày. Cô nói tiếp.
- Hai người cùng vào phòng thím Nhã, cớ sao bà lại tra khảo có một. Vẫn chưa biết chính xác ai lấy cơ mà. Theo cháu để công bằng thì phải tra khảo cả hai.
Út Liên.
- Chị dâu nói thế không được. Dù nhỏ Cúc là người của chị nhưng chị cũng đừng nên dung túng như vậy. Trong nhà ai chẳng hiểu vú Tám như nào, chắc chắn sẽ không có chuyện vú Tám lấy đồ.
- Tầm này chẳng có gì là chắc chắn cả, tầm này chỉ cần sự công bằng mà thôi.
Bà nội hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt tay vào thành ghế, trong lòng tự nghĩ có phải mấy ngày qua bà đã quá dễ dãi với cô nên cô mới không biết sợ là gì. Cô nói tra khảo cả vú Tám, thật là hoang đường vì vú Tám ở trong nhà này bao năm, bà thừa biết. Bà gằn giọng quát.
- Im miệng lại... đừng có mà tuỳ tiện phát ngôn bừa bãi.
Vú Tám nhìn cô khẽ nhếch môi một cái. Sau đó bà ra lệnh.
- Đánh tiếp...!
Thân hình nhỏ nhắn của Cúc dường như sắp không chịu được nữa, cô bắt đầu lịm dần đi. Bà hai thấy vậy cũng xót xa vô cùng, mạo muội lên tiếng.
- Mẹ... con thấy con bé sắp không chịu được nữa rồi. Xin mẹ dừng tay lại.
Út Liên:
- Mẹ hai... mọi chuyện nên giải quyết cho xong ạ.
- Mang ra ngoài dội nước cho tỉnh.
Nhỏ Cúc bị lôi qua trước mặt cô, cô rơi nước mắt nhìn con bé.
Một người hầu nhanh chân mang xô nước tới, cô cảm thấy mọi chuyện không thể dừng lại được nếu như cô không trực tiếp can ngăn. Xô nước doà xuống người cô, mọi người dừng tay không kịp vì cô lao tới bất ngờ.
- Mợ cả... mợ...( Người hầu ấp úng nói)
Bà nội đứng bật dậy nhìn cô đầy tức giận. Cô nói.
- Bà nội. Con xin bà nội dừng tay lại..
Gia Minh từ phòng đi xuống, vừa đủ chứng kiến cảnh cô bị doà nước vào người, anh nhanh chóng chạy tới đỡ cô lên rồi nhìn từng người một.
- Chuyện này là như nào.
Bà nội không nói gì thêm, im lặng bước đi.
Anh bế cô đi thẳng lên phòng, trước khi đi cô không quên nói với mẹ hai.
- Mẹ hai... nhờ mẹ đỡ nhỏ Cúc lên phòng.
Anh bế thẳng cô vào nhà tắm rồi cởi bỏ cúc áo của cô ra, cô giữ tay anh lại vì xấu hổ.
- Anh làm gì vậy?
- Thay quần áo cho em... em muốn mình ốm hay sao mà mặc quần áo ướt.
- Em không có..
- Đứng yên đó..
- Gia Minh... em...
- Thay xong anh sẽ nói chuyện với em.
Cô ngước mắt nhìn Gia Minh, cô biết anh đang giận cô lắm nhưng mà thực sự nhìn nhỏ Cúc như vậy cô không chịu được. Ngày xưa cô cũng từng rơi vào hoàn cảnh giống như con bé, cũng từng bị người ta vu oan lấy cắp đồ,cũng từng bị đánh đến ứa máu mà không biết kêu với ai, nỗi oan ấy cô hiểu...với lại cô nghĩ dội nước vào người nó cũng không ảnh hưởng lắm, cô cũng có nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ, chủ yếu cô muốn bà nội dừng tay lại nên bắt buộc cô phải làm vậy.
Mặc quần áo xong xuôi, anh choàng cái khăn lên đầu cô rồi kéo cái ghế cho cô ngồi xuống, còn anh đi lấy cái máy sấy tóc.
- Gia Minh...chắc anh đang giận em lắm đúng không? Anh nghĩ em hồ đồ...
- Đúng... anh giận em tại sao lại hành động như vậy, em không nghĩ tới việc mình mang thai hay sao.
- Em có... em làm vậy cũng có lý do của em.
Tắt máy sấy tóc đi, anh ngồi xuống trước mặt cô rồi nói.
- Anh còn giận em vì cái tội không biết em có nghĩ tới anh nữa không? Anh là chồng em, chuyện gì không giải quyết được thì em phải cho người đi gọi anh chứ. Nếu như hôm nay em không mang thai thì em có biết bà nội sẽ xử phạt em thế nào hay không?
- Em biết...em biết rồi..là do quá nóng vội...
- Nhớ đấy. Chuyện gì không giải quyết được thì đã có anh.
Dứt lời anh ôm cô thật chặt vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái.
- Ngoài những lúc thông minh ra cũng có lúc ngốc thật.
Cô chu mỏ véo vào eo anh một cái khiến anh kêu lên một tiếng.
- Em nhất định phải nghĩ cách làm sáng tỏ vụ này. Mà Gia Minh..em hỏi thật, anh nghĩ gì về vú Tám.
- Vú Tám được bà nội rất quý vì tinh thần làm việc rất tốt.
- Tại sao em cứ có linh cảm lần này vú Tám có gì đó bất ổn.
- Nếu linh cảm thế nào thì em cứ theo linh cảm mà làm. Có thể quan sát vú Tám hơn.
Cô buông ra khỏi người anh rồi đập chát vào đùi anh một cái.
- Phải rồi! Tại sao anh không nói sớm.
- Thì giờ em mới hỏi mà.
- Ờ nhỉ? Mà thôi em đi xuống xem nhỏ Cúc thế nào đã.
- Ơ kìa... bỏ rơi chồng à?
Cô mỉm cười hôn chụt lên môi anh một cái rồi vui vẻ bước đi.
Cúc được đưa vào phòng xoa thuốc, bước đến cửa phòng đã nghe được con nhỏ kêu đau.
- Á...
Bà hai đứng bên cạnh nói với người hầu.
- Khổ thân. Nhẹ tay một chút.
- Con nhẹ nhàng lắm rồi bà hai.
Cô bước vào bên trong, nhỏ Cúc định ngồi dậy thì cô ngăn lại.
- Cứ nằm yên đó thôi.
Cúc rưng rưng nước mắt nói.
- Mợ... con cảm ơn mợ.. ơn huệ này con không biết lấy gì báo đáp.
- Nhỏ này... ân huệ gì chứ. Việc nên làm mà. Mợ tin con Cúc ạ.
- Mà phải rồi. Mợ không sao chứ?
- Mợ không sao. Cứ lo cho thân mình đi đã, không phải lo cho mợ.
Bà hai nói.
- Khi nãy mẹ sợ quá. Sợ bà nội sẽ giận con mà xử phạt. May mà lúc đó có Gia Minh.
Cô mỉm cười nói.
- Dạ. Mà vết thương nhỏ Cúc thế này tầm mấy ngày là đỡ ạ.
- À. Vết thương ngoài da, chỉ cần sức ít thuốc này vào là nhanh hồi phục lắm. Thuốc này ngày trước ba con đi công tác bên Đài Loan mua về cho mẹ.
- Dạ. Như vậy thì con có thể yên tâm rồi ạ.
- Vậy mẹ ra ngoài trước, con ở lại đây nhé.
- Vâng. Mẹ hai bận gì cứ đi đi ạ.
Sau đó cô hầu gái cũng lui đi, lúc này cô mới kéo ghế ngồi cạnh giường Cúc rồi hỏi.
- Thế đầu đuôi câu chuyện là như nào vậy?
- Lúc hôm qua đi vất rác về á mợ, con đi ngang qua phòng mợ hai thì mợ gọi vào dọn dẹp hộ mợ ấy. Con nghĩ mình cũng đang rảnh nên cũng nhiệt tình dọn giúp.
- Thế vú Tám vào phòng lúc nào? Lúc đó còn Cúc ở đó không?
- Lúc đó con dọn gần xong thì vú Tám vào ạ.
- Thế vú Tám ra trước hay con ra trước?
- Dạ. Vú Tám ạ. Lúc con ra thì mợ hai đi vào.
Cô im lặng suy nghĩ một hồi.
- Mợ... mợ nghĩ gì vậy ạ? Con thề con không có lấy.
- Hâm à. Mợ đang nghĩ cách giúp Cúc, mợ mà nghi ngờ Cúc thì mợ đã không bênh Cúc.
- Mợ tốt với con quá.
- Thì Cúc cũng tốt với mợ mà. Mà thôi nghỉ ngơi đi, mấy nữa khỏe hơn mợ cho đi ăn gà rán bù lại những vết thương này. Ăn cho sướng cái mồm đã, chuyện kia tính sau.
- Dạ...
Cô bước đi khỏi, Cúc rơi nước mắt vì cảm động.
******
Sau cái vụ hôm đó, vú Tám chống đối với cô ra mặt. Bà nội ít nhiều vẫn giận cô nhưng cũng không làm khó cô vì nghĩ đến đứa trẻ trong bụng. Gia Minh có đến tìm gặp bà nội nói chuyện nên bà chấp nhận để chuyện này thêm vài bữa nữa cho tới khi nhỏ Cúc hồi phục rồi mới giải quyết cho rõ.
Buổi chiều hôm ấy ở khuôn viên sau nhà, trong lúc cô đang cho vẹt ăn thì nghe được tiếng nói rất gần, nghe kỹ thì đây là giọng nói của vú Tám. Cô ngó ra thì thấy vú Tám đang đứng lấp sau nhà ăn nói chuyện điện thoại.
- Sợi dây chuyền hôm đó chưa đủ à?
......
- Giờ cậu bảo già này kiếm đâu ra được nữa.
.....
- Lần trước đã bị nghi ngờ rồi nên lần này không còn cơ hội nào nữa đâu. Cậu tự mà lo đi.
Toàn bộ những câu nói của vú Tám đã bị cô nghe rõ mồn một. Vậy không còn gì để nghi ngờ nữa, vú Tám chính là người lấy cắp chiếc vòng đó rồi đổ thừa cho người khác.
Cô mím chặt môi nghĩ thầm “ Vú Tám.. để tôi xem đợt này tôi giải quyết bà thế nào “
Vú Tám bước đi, cô vội vàng ngồi xuống lấp sau gốc cây.
Ngày hôm sau đó cô vẫn tỏ vẻ như mình chưa biết chuyện gì cả. Sáng sớm bà nội rời đi công chuyện, cô liền rủ Cúc đi tới tiệm gà rán ăn cho sướng cái mồm để lấy sức tối nay xử mụ vú Tám.
Vừa hay đặt mông xuống ghế thì xa xa cô thấy Út Liên đi vào cùng người đàn ông cô gặp hôm trước.
- Ù uôi!!! Lại chuẩn bị có kịch hay gì đây?
Danh sách chương