Một lúc sau xác bà tư được hạ xuống mặt đất và đưa ra ngoài phòng chờ. Ba chồng cô sau khi biết tin cũng đặt vé tức tốc trở về, tuy nhiên mọi chuyện tạm thời không được nói cho Gia Hưng để cậu ấy yên tâm điều trị bệnh bên đó. Thầy Pháp được bà nội mời tới ngay sau đó. Thầy nhẹ nhàng cúi xuống mở chiếc khăn trắng ra khỏi, đôi môi tím ngắt, khuôn mặt xám xịt không còn giọt máu, bộ dạng rất kinh dị. Thầy pháp thở dài nói “ A di đà Phật “

- Chắc bà ấy nghĩ chết là có thể chấm dứt hết những tội ác mà bà ấy đã gây ra ( bà hai nói)

Bà ba lên tiếng.

- Người ác như thế, chết còn quá nhẹ ấy.

Thầy Pháp từ từ đáp lại.

- Bà hai với bà ba nhầm rồi. Chết chưa hẳn đã hết, đặc biệt là với người chết vì tự sát. Bọn họ đâu biết được rằng tự huỷ hoại sinh mạng của mình không làm họ bớt khổ mà còn khiến họ mang trọng tội, chuốc thêm bao nhiêu nỗi thống khổ cho tâm linh của họ. Sau khi bà ấy chết đi, linh thức sẽ bị giam cầm thọ khổ, và cứ loanh quanh ở nơi mình tự sát. Hàng ngày, cứ hễ đến giờ mà bà ấy từng hủy thân, thì bà ấy sẽ trở lại đúng địa điểm đó, để diễn lại cảnh tự sát đó một lần. Ngày nào cũng phải như vậy cho tới khi hết tuổi dương trên quyển sổ sinh tử. Ngoài thời gian này, linh thức bà ấy sẽ bị nhốt tại khu “ phạm nhân tự sát “ để thọ hình phạt.

Lão phu nhân cùng mọi người chăm chú lắng nghe thầy pháp nói rồi cùng thở dài. Thầy Pháp nói thêm.

- Có lẽ một phần do bà ấy không chịu nổi những giây phút bị ngải quật, mọi người để ý đôi lúc bà ấy có thổ máu đen. Nên bà ấy đã tự tìm đường giải thoát cho mình.

- Đúng rồi thầy. Sáng qua lúc đưa cơm con có thấy bà tư thổ máu đen ( bé Sún nhanh nhảu nói)

Bà ba hỏi:

- Thế trưa nay lúc đưa cơm là mấy giờ? - Lúc đưa cơm là 11 giờ bà ạ. Mà hình như bà tư chủ động từ trước rồi nên mọi lần bà có chịu ăn mấy đâu, trưa nay tự dưng ăn hết tô cơm, chắc bà ấy sợ làm ma đói.

- Đúng rồi. Xác định chết thì phải ăn no cái bụng đã chứ.

Lão phu nhân:

- Thôi được rồi. Bây giờ nhờ thầy bấm giờ giúp để tiến hành tổ chức mai táng cho nó.

2 giờ đồng hồ sau thì ba chồng cô có mặt tại nhà, ông về được 30p thì bắt đầu làm lễ khâm liệm. Bên nhà ngoại bà Tư duy nhất có hai người em họ bà ấy tới. Út Liên đang mang bầu nhưng là phận con dâu nên bắt buộc có mặt và cô đứng chịu tang thay chồng. Những đoàn người tới viếng thăm đều là họ Trần Gia và những người bạn thân thiết của ông. Gia Minh muốn xuống dưới nhà xem tình hình nhưng nghe bảo hơi lạnh sẽ khiến vết thương đau nhức nên cô đành giữ anh ở lại trên phòng với mình. Mọi việc ăn uống của vợ chồng cô đều có nhỏ Cúc mang lên tận phòng, trước khi bước vô phòng bà nội còn cẩn thận dặn nhỏ Cúc bước qua đống lửa mới được vô.

Sau ngày hôm đó, 7 giờ sáng xác bà Tư được đưa đến cơ sở mai táng để hoả thiêu. Thầy pháp cúng từ đó cho tới trưa mới xong khoá lễ trục vong tự tử.

*********

Cái chết của bà Tư ra đi đột ngột khiến ba chồng cô coi bộ già đi trông thấy. Cả ngày ông chẳng nói câu gì, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ ông đang tự trách chính bản thân mình vì ông luôn canh cánh trong lòng rằng mình là chồng, bà ấy phạm sai lầm một phần là do ông không biết cách dạy. Đó, ai bảo nhiều vợ là sướng, nhiều vợ lắm khi khổ thấy bà có nội ấy chứ.

*******

Cái chết của Nhật Lệ vừa mới qua một thời gian ngắn, bây giờ lại đến cái chết của bà Tư khiến tất cả người làm trong nhà đều hoang mang, đặc biệt là buổi tối chẳng có ai bước chân ra khỏi phòng khiến bầu không khí ảm đảm vô cùng. Ngoài thị trấn người ta xôn xao xì xào nói Trần Gia bị trùng tang nên mới chết từ con dâu tới mẹ chồng, thiếu điều người ta không dám nói thẳng mặt nữa thôi.

******

Sáng sớm bà nội gọi tất cả mọi người từ con cháu trong nhà cho tới người làm xuống họp mặt, bà bình tĩnh nói.

- Dạo này trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện liên tiếp, tôi biết không khí trong nhà cũng rất ảm đạm. Nhưng mọi người yên tâm, vong hồn của bà Tư đã được thầy Pháp trấn yểm rất cẩn thận nên không thể có chuyện quấy rối và cũng không có chuyện như người ngoài nói. tôi mong mọi người hãy cứ như trước kia, tinh thần vui vẻ, thoải mái. Mọi người đồng ý với tôi chứ?

Mọi người cùng đồng thanh.

- Dạ thưa lão phu nhân.

- Tốt lắm. Nhân dịp này ai có ý định muốn về quê chơi ít bữa thì có thể về. Nhưng mà phải thay nhau ra về, không thể về cùng một lúc. Ai muốn về có thể đăng ký với bà hai hoặc bà ba. Hai bà ấy sẽ có trách nhiệm ứng trước một tháng lương cho mọi người về quê cho thoải mái.

Mọi người nhìn nhau cười.

- Ôi. Con cảm ơn lão phu nhân.

- Còn nữa. để tránh đố kỵ nhau nên công việc từ nay sẽ san đều cho bà hai và bà ba cùng giải quyết. Cho tới khi nào Diệu Anh chính thức lên nắm quyền quản lý.

Bà ba mỉm cười:

- Con cảm ơn mẹ ạ.

- Được rồi. Mọi người trở lại với công việc của mình đi.

Cô đứng chần chừ một lúc định nói với bà nội về chuyện của chính bản thân mình thì Gia Minh gọi.

- Chúng ta cũng lên phòng thôi.

Bé Sún nói.

- Lão phu nhân, con đỡ người lên phòng.

Bà nội vừa đứng dậy thì bất ngờ loạng choạng suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, may mà có bé Sún với nhỏ Cúc đỡ kịp.

- Bà nội ( cô và anh cùng đồng thanh)

- Ta không sao. Chắc huyết áp lại xuống nên chóng mặt ấy mà.

- Bà nội dạo này lại lo nghĩ nhiều nên mới vậy rồi

Nói rồi anh gọi lớn.

- Anh Sửu đưa lão phu nhân lên phòng đi.

- Dạ cậu cả.

Gia Minh và cô đi theo sau, một lát sau thì bác sỹ riêng của bà cũng có mặt. Quả thật huyết áp bà bị giảm nên dẫn đến chóng mặt, hậu quả do nhiều đêm bà không ngủ được và suy nghĩ nhiều. Uống hết một cốc trà gừng và tiêm thuốc ổn định huyết áp thì bà được bác sỹ chỉ định nằm nghỉ ngơi. Bên bà có nhỏ Sún và Cúc canh chừng.

Gia Minh từ lúc từ phòng bà nội trở về, anh không nói câu nào, sắc mặt thể hiện rõ sự lo lắng.

- Gia Minh. Anh về phòng trước đi,em xuống dưới tầng một lát rồi lên luôn.

- Ừ được rồi. Xong việc em lên luôn nhé.

- Dạ.

Cô xuống dưới nhà làm cho anh một ly nước cam ép, lúc lên đến nơi thấy anh đang ngồi ban công hút thuốc. Nghe được tiếng bước chân của cô, anh vội vàng dập tắt điếu thuốc rồi bước vào bên trong căn phòng.

- Em đã xong việc rồi à?

- Em xuống làm cho anh ly nước cam ép nè.

- Cảm ơn em... Vợ!!

Nói rồi anh kéo cô lại, ôm thật chặt vào lòng, cứ ôm như vậy một lúc rất lâu...

- Gia Minh... em biết anh đang lo cho tình hình sức khỏe của bà nội đúng không?

Anh từ từ buông cô ra khỏi rồi khẽ gật đầu trả lời.

- Anh biết rằng mỗi lúc bà già đi thì sức khỏe sẽ yếu đi. Nhưng anh lại tham lam chẳng muốn điều đó xảy ra một chút nào. Bà rất quan trọng với anh, mẹ anh mất từ khi anh còn rất nhỏ, bà nội là người nuôi nấng anh, dành cho anh tình thương của một người bà lẫn người mẹ.

- Em biết. Nhưng anh yên tâm, suy nghĩ lạc quan nên, bà ăn ở hiền lành nhất định sẽ được trời thương, sẽ sống thật lâu và thật khỏe bên con cháu mà.

- Anh cũng hy vọng là vậy. Bây giờ ngoài bà nội ra, còn có em và con là những người không gì có thể thay thế được với anh.

- Gia Minh. Cho em hỏi nhỏ nhá, mẹ chồng của em làm sao mà mất vậy?

- Bà bị tai nạn xe! Nghe bà nội kể lại, bà vốn là người phụ nữ rất thông minh, có công rất lớn trong việc hỗ trợ công việc của ba. Bà bị tai nạn xe khi anh vừa tròn 3 tuổi.

- Chắc anh từng cô đơn lắm không?

Anh gật đầu. Cô mỉm cười đưa hai tay lên hai má anh rồi nói.

- Mọi chuyện qua rồi.bây giờ đã có con và em bên cạnh anh nên anh sẽ không bao giờ thấy cô đơn nữa.

- Đúng. Em và con chính là điều tuyệt vời nhất với anh.

******

Tối đó Gia Long trở về nhà sau hơn chục ngày vắng mặt. Thấy Gia Long, bà ba vui mừng chạy tới.

- Con về rồi. Mấy ngày nay con đã đi đâu vậy? Sao không liên lạc được chon con.

- Có chuyện gì không mẹ?

- Cái thằng bé này. Sao lại có chuyện gì mới được quan tâm con à?

- Con hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.

- Con lại về quê con bé Diệu Nhi à?

Gia Long thay đổi sắc mặt. Bà ba nói tiếp.

- Diệu Nhi mất rồi. Sự thật là nó đã mất rồi. Con hãy để linh hồn con bé được thanh thản đi đầu thai được không? Đừng giam cầm linh hồn con bé đó nữa, con không thấy hậu quả của bà tư trước mắt à? Con mất công tìm hiểu, mất công học tâm linh chỉ để được liên kết với linh hồn con bé, nhưng sau tất cả chỉ là một thế giới ảo. Nếu yêu thương con bé, thì hãy để nó đi đầu thai đi.

- Cô ấy đã đi đầu thai rồi nên mẹ không cần phải lo lắng.

- Sao cơ?

- Vừa lòng ý mẹ rồi.

- Vậy còn việc với An Nhã, liệu con có thể có con với con bé được không? Mẹ cũng muốn có cháu nội.

- Con có thể có con với bất kỳ người phụ nữ nào khác trên đời. Trừ cô ta.

Dứt lời Gia Long bước đi, An Nhã vội vàng lấp sau bức tường, hai tay ả xiết chặt lại.

- Gia Long....anh tưởng anh muốn là được à?

******

Buổi sáng lúc cô ở vườn sau cho vẹt ăn, Nô chạy tới tìm cô, anh chầm chậm nói.

- Nụ... à không... mợ cả.

- Anh Nô? Anh đến tìm tôi có chuyện gì không?

- Lát tôi về quê hai hôm, mợ có gì muốngửi bố mẹ mợ không, tôi mang về dùm cho.

Sắc mặt cô buồn xuống rồi nghẹn ngào nói.

- Anh Nô cho tôi gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ tôi nhé, nói với họ là tôi vẫn ổn. À, xin giúp tôi số điện thoại mới của họ nhé, từ lúc lấy chồng tôi không liên lạc được cho họ. Chắc khoảng dăm bữa nửa tháng nữa là tôi về quê chơi.

- Được rồi. Tôi nhất định sẽ làm như lời mợ biểu.

- Cho tôi cảm ơn anh trước nhé.

Anh Nô gãi đầu.

- Có gì đâu. Người cùng quê với nhau mà. Vậy tôi xin phép đi trước nhé.

- Được rồi. Anh đi đi.

Anh Nô đi tới vườn trước nhà thì An Nhã chạy ra.

- Anh Nô!

- Mợ hai.

- Mợ gì mà mợ. Ở đây không có ai nên em chính là em gái anh. Không cần khách sáo vậy đâu.

Anh Nô cười.

- Lát anh về quê à?

- Ừ. Anh lên chuẩn bị đồ rồi còn ra bến xe, bắt xe cho kịp chuyến.

- Em gửi anh mấy đồng biếu hai bác dưới quê giúp em. Em không tiện mua quà.

- Ối thôi không cần đâu.

- Cứ cầm lấy cho em vui. Lâu lâu không gặp hai bác rồi, có ít quà của cô cháu gái nên chắc hai bác sẽ vui lắm.

- Vậy anh cảm ơn nhé.

- Mà phải rồi. Chị Diệu Anh cùng quê anh nhỉ?

- À ý em là Nụ...

- Ai cơ?

- Anh lại nhầm rồi. Mợ Diệu Anh ấy hả? Mợ ấy có cùng quê với anh.

- Thế chị ấy biết anh về quê không?

- Biết. Nhưng mà có chuyện gì không?

- Em tưởng chưa biết thì anh ra biểu chị ấy xem chị ấy có gì gửi về quê không.

- À, không có gì đâu. Mấy nữa mợ ấy rảnh về quê sau.

- Vậy à? Thế chị ấy không nói gì nữa à?

- À không có gì nữa.

- Anh đang dấu gì em à anh Nô?

- Có gì mà dấu chứ. Ấy mà sắp muộn giờ rồi, anh lên chuẩn bị đồ đã.

An Nhã gượng cười gật đầu.

- Mợ hai ơi. Bà ba đang đi tìm mợ đó ( tiếng hầu gái của An Nhã gọi)

- Tìm mợ có chuyện gì không?

- Con không rõ, hình như là dẫn vợ đi bắt mạch cắt thuốc ở cuối thị trấn thì phải.

- Ừ. Mợ biết rồi.

*******

Ngay buổi chiều hôm đó cô với anh tới bệnh viện tái khám lại, lúc trở về Trần Gia cô đã thấy chiếc xe ô tô nhìn quen quen đậu ngay cổng vào. Sau một hồi ngờ ngợ thì cô mới nhớ đây là xe của ông bà chủ Đường. Chẳng lẽ ông bà ấy lên đây có chuyện, dự cảm điều chẳng lành, cô lập tức nói với anh.

- Gia Minh. Đây là xe của ông bà chủ Đường.

- Vậy tức là ông bà ấy đang có mặt ở đây.

- Em nghĩ vậy.

Anh Sửu chạy ra gọi.

- Cậu mợ về rồi. Lão phu nhân với mọi người đang đợi cậu mợ vô trong đó.

Gia Minh nắm tay cô bình tĩnh bước về hướng cửa từ đường. Xa xa cô thấy cô gái dáng người cao ráo, nước da trắng trẻo đang ngồi bên trong từ đường. Cô khựng chân lại, cảm thấy nhói tim vì cô nhận ra cô ấy.

- Sao vậy?

- Gia Minh... cô gái ngồi trong đó chính là tiểu thư Diệu Anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện