Trịnh Nhược Quân, anh dám ngoại tình sao?''

''Thì sao?''

''Tôi là bạn gái của anh''

''Thì?''

''Con mẹ nó,anh...anh...''

Mộng Thanh giận đến mức ôm ngực thở phì phò, nhìn vào bức ảnh trên điện thoại của hắn. Đó chính là ảnh của hắn cùng với một cô gái đang kh.ỏa thân ôm lấy nhau. Vậy mà cái người trước mắt vẫn bình tâm như vậy, thận chí còn làm ra vẻ không có gì.

''Anh dám ngủ với con khác à?''

''Đó gọi là giải quyết nhu cầu, có gì mà em phải làm quá lên?''

''Anh...''

Mộng Thanh giận đến mức suýt nữa thổ huyết ngay tại chỗ.

''Em có gì không hài lòng, là do em không cho anh nên anh mới đi tìm người khác. Bây giờ không phải thờ phong kiến, anh cũng không phải thái giám mà phải chờ em''



Đầu ngón tay kia gõ xuống mặt bàn, môi mỏng cất lên âm thanh: "Quá đủ rồi, Mộng Thanh"

Kế đó, Trịnh Nhược Quân ngoắc tay, bảo vệ sĩ xông vào mời cô ra ngoài. Mộng Thanh làm loạn một hồi thì mới hừng hực ra ngoài. Cô đứng ở ngoài công ty nguyền rủa một lúc lâu mới đi

Tối đó, Mộng Thanh ôm một cục tức mà lảng vảng trước nhà Trịnh Nhược Quân. Có chuyện muốn nói với hắn. Dẫu hắn đã phản bội cô, cô cũng phải giữ được chút tôn nghiêm cho bản thân mình.

Cô muốn nói lời chia tay trực tiếp với Trịnh Nhược Quân.

Chỉ là nơi mà Trịnh Nhược Quân ở là một chung cư cao cấp, nếu không phải người hẹn trước hoặc cư dân của khu chung cư thì không tài nào vào trong được. Cô mím môi đi đi lại lại, vò đầu bứt tóc xong làm sao để có thể vào trong. Gọi cho Trịnh Nhược Quân từ nãy đến giờ mà hắn không thèm nghe máy, cô không còn cách nào khác đành đứng đợi.

Đợi đến hai tiếng đồng hồ sau, Mộng Thanh đã đưa ra một quyết tâm.

Cô sẽ chặn đầu xe một ai đó để vào trong.

Nghĩ là làm, khi nhìn thấy chiếc xe Porsche đi vào hướng đỗ xe cho dân cư thù Mộng Thanh đã không chần chừ mà chạy đến gõ cửa xe. Cô mím môi, cố làm vẻ mặt đáng thương nhất, theo kịch bản trong đầu thì sẽ thế nào...

''Anh gì ơi, làm ơn cho tôi đi nhờ vào trong với. Bạn của tôi sống ở trong đó, nãy đến giờ tôi gọi cô ấy không nghe máy...tôi sợ...tôi sợ cô ấy có chuyện''

Cửa kính xe hạ xuống để lộ một góc nghiêng nam tính. Mộng Thanh nuốt ực một cái, đầu óc tí nữa thì trống rỗng.

Mẹ kiếp, trai đẹp!

Rất nhanh ý niệm đó đã bị ném ra sau đầu, cô sụt sịt vài tiếng: "Làm ơn giúp tôi lần này với, bạn tôi...bạn tôi e là sắp không ổn rồi..."

Có lẽ là thấy cô khóc quá thê thảm, hoặc thấy do cô làm loạn đến mức thu hút sự chú ý của những người xung quanh nên người trong xe buông lời nói với tài xế: " Cho cô ta vào"

Kể cả giọng cũng hay...

Mộng Thanh nghĩ rằng lát nữa mình sẽ thành công mà vả đôm đốp vào mặt kẻ đểu cáng kia, nghĩ như vậy thì cô đã bớt đi phần nào đó sự cay cú. Ai mà ngờ lại thuận lợi như vậy chứ?Chắc hẳn, phần nào cũng di nhan sắc xinh đẹp của cô.

Xe vừa vào bên trong Mộng Thanh cũng rất tử tế xuống xe rồi nói lời cảm ơn. Nếu cô nhớ không nhầm thì nơi ở của Trịnh Nhược Quân ở khu A, mà cái người vừa đưa cô xuống khi nãy cũng ở khu A...

Tỏa nhà của Trung Quốc ở lầu 2, quan trọng là cô không thể vào trong do không có thẻ dân cư. Nhắm thấy người kia đã bước vào trong, cô vội vàng theo người ta vào trong, nở nụ cười nhờ nghệch: "Ngại quá, lại trùng hợp. Tôi không có thẻ dân cư, phiền anh rồi"

Ting một tiếng, thanh máy mở ra.

Là tầng hai à? Thế là quá trùng hợp rồi!

Mộng Thanh cúi đầu chào anh đẹp trai kia lẫn nữa rồi đi vào trong. Đây, đây là căn hộ của tên khốn kia. Chờ xen cô xử đẹp hắn thế nào.

Chưa kịp bày ra kế tiếp nên làm gì thì Mộng Thanh đa va phải Trịnh Nhược Quân ở thang máy. Bên cạnh anh ta là Mỹ Mỹ - đối thủ truyền kiếp của cô. Bên ngoài thang máy, Mỹ Mỹ tựa vào vai Trịnh Nhược Quân, nũng nịu: "Anh có thích em không?"

"Anh yêu em muốn ch.ết ấy" Trịnh Nhược Quân véo mũi Mỹ Mỹ.

"Yêu hơn bạn gái cũ của anh không?"

"Yêu em nhất trên đời"

Mộng Thanh: "..."

Cô giả vờ ho lên một tiếng thu hút sự chú ý của đôi nam nữ đang đứng ngoài. Trịnh Nhược Quân quay mặt sang, nhíu mày lại: "Sao lại là cô?"

"Chẳng phải lúc sáng tôi nói rõ rồi à?"

Mộng Thanh cười cười, đáp: "Tôi có chuyện muốn nói với anh"

Mỹ Mỹ nhìn thấy bộ dạng như sắp giật người của Mộng Thanh thì giả vờ núp sau lưng hắn: "Anh ơi, bạn gái cũ của anh hả?"

Mỹ Mỹ thầm đắc ý nhìn Mộng giận đến mức run người. Xem ra, không uổng công cô ta phí công bấy lâu nay lập kế để quyến rủ bạn trai của Mộng Thanh, âu cũng chỉ vì muốn nhìn thấy vẻ mặt này của cô. Ha ha, cuối cùng cô ta cũng có thể hạ được Mộng Thanh một ván trong suốt sự nghiệp hạng nhì của mình.

"Cô muốn nói gì thì nói trước mặt vợ sắp cưới của tôi đi''

Một lần nữa, Mộng Thanh suýt lên cơn đau tim.

Cái gì mà vợ sắp cưới?Lại là con ranh Mỹ Mỹ này!Ha, ha được...được lắm...

Mộng Thanh giận quá hóa rồng, cô đứng khoanh tay, đè nén đi cơn thịnh nộ đang có dấu hiệu sắp bùng lên: "Tôi muốn đến thông báo cho anh một chuyện"

"Tôi sắp kết hôn rồi, nên muốn thiện ý muốn anh đến dự"

"..."

"..."

"Anh yêu à, đây là bạn trai cũ của em đó"

Mộng Thanh bất chấp liêm sỉ mà kéo tay người đàn ông cạnh mình, coi cũng học theo Mỹ Mỹ mà dựa vào vai hắn. Thấy Trịnh Nhược Quân shock đến mức rơi một bên kính thì Mộng Thanh thấy hả hê lắm.

Bạn biết đấy, một lần vạ miệng cả đời ăn c*t.

Trịnh Nhược Quân nhìn vào người bên cạnh Mộng Thanh, lắp bắp: "Cậu...cậu ba..."

Cậu ba?

Đây là cậu của Trịnh Nhược Quân sao?

Đậu móe nó...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện