''Phụ nữ mang thai không nên vận động mạnh ''
''...''
''Tôi xót con''
Miệng Mộng Thanh bị bóp đến đau, chân cô bị kẹp giữa hai đùi của Trịnh Khải Thiên. Cô vùng vẫy, dùng tay cấu vào lưng anh ta, chẳn mấy chốc thang máy đã ik lên tầng 4.
Giờ này ở trường cũng còn khá ít sinh viên, mà do định mệnh sắp đặt nên khi thang máy mở cửa ra thù lại có 3, 4 sinh viên đang đứng ở bên ngoài nói chuyện. Sau đó, trước mặt những cô cậu sinh viên kia là hình ảnh một người đàn ông đang đè cô gái vào thang máy, cô gái kêu lên những tiếng ưm a đầy hờn dỗi.
Một làn gió lạnh thổi qua, có thể nhìn thấy những con quạ đang bay vòng vòng trên đầu những cô cậu sinh viên nọ. Một bạn đứng ra, nói: "Xin lỗi, tôi bị mù"
"Hai người cứ tiếp tục"
"..."
Cửa thang máy ting một tiếng rồi đóng lại trong sự bất chấp của Mộng Thanh. Cô thật sự khóc không ra nước mắt. Nghịch má cô chán chê, Trịnh Khải Thiên mới buông tay ra, vỗ nhẹ một bên má của Mộng Thanh: "Cô la cái gì mà la?"
"Đậu móe, anh có biết đau không?" Mộng Thanh buộc miệng chửi thề, lấy tay xoa hai bên má đã đã đau nhói của mình. Thật sự khóc không ra nước mắt mà!
Cô đã từng nói nếu gặp lại đàn ông nhà họ Trịnh thì sẽ hát bài tiếng chó sủa lòi chill, giờ cô có thể hát được không? Trịnh Khải Thiên lườm cô: "Cô vừa nói gì?"
"Tôi nói...nói là..."
Giờ đây, bộ phim Lặng Yên Dưới Vực Sâu đã có thêm fan, bởi vì cô ấy ngoài câm lặng ra chẳng biết nên cất lời như thế nào. Dẫu là fan của ca sĩ Việt Nam Sơn Tùng nhưng cô chẳng thể Chạy Ngay Đi bởi vì cô ấy chưa từng nghe bài hát Mạnh Mẽ Lên Cô Gái của ca sĩ Anh Tú.
"Tôi...thấy anh rất đẹp trai"
"Chúng ta có duyên, chắc chắn có duyên từ kiếp trước" Mộng Thanh xun xoe.
"Ý cô là nghiệt duyên à"
"..."
Trịnh Khải Thiên cầm chiếc giày của Mộng Thanh, nói: "Cô muốn ám sát bố đứa trẻ à?"
"...tôi không cố ý, tôi xin lỗi. Tôi sẽ nói với Trịnh Nhược Quân về mối quan hệ của chúng ta. Tôi biết là tôi đã gây phiền phức cho anh. Tôi xin cúi đầu nhận tội. Sau này, chúng ta không quen được không?"
Tốt nhất là xem như người dưng nước lã.
Trịnh Khải Thiên không trả lời, đặt giày Mộng Thanh xuống đất, anh lấy khăn lau tay rồi chỉnh lại caravat trong sự sợ hãi của ai kia. Mỗi động tác đều không vội vã, như kiểu muốn chọc lòng Mộng Thanh ngứa ngáy.
Bỗng, Trịnh Khải Thiên ghé sát vào tay Mộng Thanh, thì thầm: "Không cần"
"Nếu cô muốn biến lời nói dối thành sự thật thì đến tìm tôi, chỉ cần 45 phút"
Trong lúc Mộng Thanh xấu hổ thì đã tranh thủ nhét danh thiếp vào balo của Mộng Thanh Ngay khi anh vừa ra khỏi thang máy cũng là lúc gương mặt Mộng Thanh đỏ bừng. Dù gì cô đây vẫn là một thiếu nữ, dẫu nghề nghiệp của cô là viết pỏn mà nói thật cô vẫn rất xấu hổ!
Mộng Thanh nhìn xuống cái chân đau, lắc lư cổ chân. Ủa, vậy là đi được rồi hả? Nghịch cảnh sinh ra nhiều cái không nhờ thật.
(...)
Mộng Thanh đi về đến nhà thì bỗng khựng lại. Trước nhà cô là chiếc xe của Trịnh Nhược Quân, hắn dựa người vào thân xe, cứ cách vài phút thì nhìn vào đồng hồ trên tay. Ánh mắt hắn dán lên nhà cô, có vẻ không cần nói nhiều cũng biết hắn đang đợi ai.
Hắn tìm cô làm gì?
Dạo này hay xuất hiện những vụ án chàng trai cù ghen tuông nên hạ s.át trước nhà người yêu cũ nghĩ mà rùng mình. Mộng Thanh quyết định đợi khi nào hắn rời đi thì mới vào nhà. Cô núp trong bụi cây, phân vân có nên gọi cảnh sát hay không. Mà hắn cũng chưa làm gì cô, nếu cô báo cảnh sát chưa chắc họ đã đến.
À, đúng rồi.
Mộng Thanh nhìn tấm danh thiếp trong balo, quyết định gọi dãy số bên trên. Chỉ mất vài giây để đầu dây bên kia kết nối, đợi có vậy, Mộng Thanh bèn lên tiếng: "Alo, Trịnh Nhược Quân đi chơi gái rồi bị người ta đ.ánh ghen, anh ta đang hấp hối rồi, anh mau đến cứu anh ta"
Bên kia không phản hồi ngay"
"Xin lỗi, tôi là trợ lý của Trịnh Tổng. Cô giữ máy vài phút để chuyển lời cho giám đốc"
"Vâng, anh nhanh lên nhé. Anh ta đang co giật ghê lắm, anh nhớ báo với Trịnh Tổng là cháu anh ta ngoại tình với người có gia đình nên bị trả báo, Trịnh Tổng nếu đến muộn một tí nữa là coi chừng có chuyện đấy. Tôi chỉ nói vậy thôi, mong anh có thể chuyển lời"
Mộng Thanh định cúp máy, bỗng nghe tiếng của ai kia: "Nó đang ở đâu?"
Là giọng của Trịnh Khải Thiên
"Trước nhà tôi" Cô nói.
Trịnh Khải Thiên im lặng, khi Mộng Thanh tưởng chuyện suôn sẻ thì bị giọng nói kia ngắt ngang: "Mộng Thanh"
"Hả..." Có điều gì đó bất ổn rồi...
"Khả năng kể chuyện của nhà văn như cô kém vậy à?"
"!!!"
Hai chữ 'người lớn' kia đặc biệt bị nhấn mạnh. Nhấn cả linh hồn mục rỗng của cô xuống 18 tầng địa ngục...
''...''
''Tôi xót con''
Miệng Mộng Thanh bị bóp đến đau, chân cô bị kẹp giữa hai đùi của Trịnh Khải Thiên. Cô vùng vẫy, dùng tay cấu vào lưng anh ta, chẳn mấy chốc thang máy đã ik lên tầng 4.
Giờ này ở trường cũng còn khá ít sinh viên, mà do định mệnh sắp đặt nên khi thang máy mở cửa ra thù lại có 3, 4 sinh viên đang đứng ở bên ngoài nói chuyện. Sau đó, trước mặt những cô cậu sinh viên kia là hình ảnh một người đàn ông đang đè cô gái vào thang máy, cô gái kêu lên những tiếng ưm a đầy hờn dỗi.
Một làn gió lạnh thổi qua, có thể nhìn thấy những con quạ đang bay vòng vòng trên đầu những cô cậu sinh viên nọ. Một bạn đứng ra, nói: "Xin lỗi, tôi bị mù"
"Hai người cứ tiếp tục"
"..."
Cửa thang máy ting một tiếng rồi đóng lại trong sự bất chấp của Mộng Thanh. Cô thật sự khóc không ra nước mắt. Nghịch má cô chán chê, Trịnh Khải Thiên mới buông tay ra, vỗ nhẹ một bên má của Mộng Thanh: "Cô la cái gì mà la?"
"Đậu móe, anh có biết đau không?" Mộng Thanh buộc miệng chửi thề, lấy tay xoa hai bên má đã đã đau nhói của mình. Thật sự khóc không ra nước mắt mà!
Cô đã từng nói nếu gặp lại đàn ông nhà họ Trịnh thì sẽ hát bài tiếng chó sủa lòi chill, giờ cô có thể hát được không? Trịnh Khải Thiên lườm cô: "Cô vừa nói gì?"
"Tôi nói...nói là..."
Giờ đây, bộ phim Lặng Yên Dưới Vực Sâu đã có thêm fan, bởi vì cô ấy ngoài câm lặng ra chẳng biết nên cất lời như thế nào. Dẫu là fan của ca sĩ Việt Nam Sơn Tùng nhưng cô chẳng thể Chạy Ngay Đi bởi vì cô ấy chưa từng nghe bài hát Mạnh Mẽ Lên Cô Gái của ca sĩ Anh Tú.
"Tôi...thấy anh rất đẹp trai"
"Chúng ta có duyên, chắc chắn có duyên từ kiếp trước" Mộng Thanh xun xoe.
"Ý cô là nghiệt duyên à"
"..."
Trịnh Khải Thiên cầm chiếc giày của Mộng Thanh, nói: "Cô muốn ám sát bố đứa trẻ à?"
"...tôi không cố ý, tôi xin lỗi. Tôi sẽ nói với Trịnh Nhược Quân về mối quan hệ của chúng ta. Tôi biết là tôi đã gây phiền phức cho anh. Tôi xin cúi đầu nhận tội. Sau này, chúng ta không quen được không?"
Tốt nhất là xem như người dưng nước lã.
Trịnh Khải Thiên không trả lời, đặt giày Mộng Thanh xuống đất, anh lấy khăn lau tay rồi chỉnh lại caravat trong sự sợ hãi của ai kia. Mỗi động tác đều không vội vã, như kiểu muốn chọc lòng Mộng Thanh ngứa ngáy.
Bỗng, Trịnh Khải Thiên ghé sát vào tay Mộng Thanh, thì thầm: "Không cần"
"Nếu cô muốn biến lời nói dối thành sự thật thì đến tìm tôi, chỉ cần 45 phút"
Trong lúc Mộng Thanh xấu hổ thì đã tranh thủ nhét danh thiếp vào balo của Mộng Thanh Ngay khi anh vừa ra khỏi thang máy cũng là lúc gương mặt Mộng Thanh đỏ bừng. Dù gì cô đây vẫn là một thiếu nữ, dẫu nghề nghiệp của cô là viết pỏn mà nói thật cô vẫn rất xấu hổ!
Mộng Thanh nhìn xuống cái chân đau, lắc lư cổ chân. Ủa, vậy là đi được rồi hả? Nghịch cảnh sinh ra nhiều cái không nhờ thật.
(...)
Mộng Thanh đi về đến nhà thì bỗng khựng lại. Trước nhà cô là chiếc xe của Trịnh Nhược Quân, hắn dựa người vào thân xe, cứ cách vài phút thì nhìn vào đồng hồ trên tay. Ánh mắt hắn dán lên nhà cô, có vẻ không cần nói nhiều cũng biết hắn đang đợi ai.
Hắn tìm cô làm gì?
Dạo này hay xuất hiện những vụ án chàng trai cù ghen tuông nên hạ s.át trước nhà người yêu cũ nghĩ mà rùng mình. Mộng Thanh quyết định đợi khi nào hắn rời đi thì mới vào nhà. Cô núp trong bụi cây, phân vân có nên gọi cảnh sát hay không. Mà hắn cũng chưa làm gì cô, nếu cô báo cảnh sát chưa chắc họ đã đến.
À, đúng rồi.
Mộng Thanh nhìn tấm danh thiếp trong balo, quyết định gọi dãy số bên trên. Chỉ mất vài giây để đầu dây bên kia kết nối, đợi có vậy, Mộng Thanh bèn lên tiếng: "Alo, Trịnh Nhược Quân đi chơi gái rồi bị người ta đ.ánh ghen, anh ta đang hấp hối rồi, anh mau đến cứu anh ta"
Bên kia không phản hồi ngay"
"Xin lỗi, tôi là trợ lý của Trịnh Tổng. Cô giữ máy vài phút để chuyển lời cho giám đốc"
"Vâng, anh nhanh lên nhé. Anh ta đang co giật ghê lắm, anh nhớ báo với Trịnh Tổng là cháu anh ta ngoại tình với người có gia đình nên bị trả báo, Trịnh Tổng nếu đến muộn một tí nữa là coi chừng có chuyện đấy. Tôi chỉ nói vậy thôi, mong anh có thể chuyển lời"
Mộng Thanh định cúp máy, bỗng nghe tiếng của ai kia: "Nó đang ở đâu?"
Là giọng của Trịnh Khải Thiên
"Trước nhà tôi" Cô nói.
Trịnh Khải Thiên im lặng, khi Mộng Thanh tưởng chuyện suôn sẻ thì bị giọng nói kia ngắt ngang: "Mộng Thanh"
"Hả..." Có điều gì đó bất ổn rồi...
"Khả năng kể chuyện của nhà văn như cô kém vậy à?"
"!!!"
Hai chữ 'người lớn' kia đặc biệt bị nhấn mạnh. Nhấn cả linh hồn mục rỗng của cô xuống 18 tầng địa ngục...
Danh sách chương