Chói quá... Thần bị tia sáng bên ngoài kích thích, giật giật mí mắt, đầu vẫn choáng váng, thế nhưng người đã thanh tỉnh lại...

“Nhị điện hạ tỉnh lại rồi!” Thanh âm của một tiểu cung nữ vang lên, “Nhanh đi thỉnh thái tử cùng các điện hạ!”

“Nơi này là... Hoàng cung?” Thần lấy tay che khuất tia sáng, suy yếu mở miệng, “Phong... đâu?”

“Vâng!” Tiểu cung nữ trả lời, “Tam điện hạ rất tốt, không xảy ra chuyện gì, thái tử điện hạ vào ngày thứ hai hai người rơi xuống vách núi đã tìm được điện hạ! Sau khi hồi cung, ngự y vì điện hạ sốt cao thượng dược, điện hạ đã ngủ tròn ba ngày!”

“Đã ba ngày...” Thần lẩm bẩm.

“Thần!” Hồng Lẫm nghe tin chạy tới, “Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”

“Đại ca, làm cho các ngươi lo lắng rồi, thật là ngại quá...” Thần cười cười đảo mắt qua bọn họ một lượt, ánh mắt dừng lại tại người cuối cùng đi vào, đang ôm lấy Tinh Nhi...”Phong ngươi... Không có việc gì chứ?”

Một câu nói đem lực chú y’ của mọi người đều hướng lên người Phong, Phong rất đạm mạc trả lời: “Không có việc gì, cảm tạ ngươi đã cứu ta... Nhị ca!”

Nghe được hai chữ “Nhị ca”, hô hấp của Thần bất chợt đình trệ! “... Không có gì, không có việc gì là tốt rồi...”

“Nhị bá!” Tinh Nhi từ trên người cha nhảy xuống, trên đôi tay nhỏ bé đang cầm một bó hoa hồng sắc nho nhỏ, rồi chạy đến bên giường Thần ngọt ngào, “Cái này tặng cho ngươi!”

“Đây là?” Thần tiếp nhận lễ vật, con mắt nhìn chăm chú vào bó hoa hồng sắc tuyệt đẹp.

“Ta tự hái đó, là lễ vật tạ ơn nhị bá đã cứu cha ta!” Tinh Nhi trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn như đang kể công.

“Cảm tạ ngươi, Tinh Nhi!” Thần xoa đầu Tinh Nhi, cười nhẹ.

“Tinh Nhi, không nên quấy rầy nhị bá nghỉ ngơi!” Chính là Phong lên tiếng, “Đến đây, đừng làm nhị bá mệt!”

“Ân!” Tinh Nhi nghe lời chạy trở lại bên người cha.

“Phong!” Thần bỗng nhiên mở miệng, “Chúng ta có thể hay không nói chuyện riêng một chút!”

“...” Phong không có đáp ứng y.

Nhưng Hồng Lẫm bên cạnh lại mở miệng: “Nói như vậy, chúng ta ra ngoài trước... Phong, ta đem Tinh Nhi ra ngoài, hai người các ngươi chậm rãi trò chuyện!” Nói rồi, cũng không để cho Phong đổi ý, ôm lấy Tinh Nhi rồi cùng một đám người ly khai gian phòng.

“...” Trong phòng chỉ còn lại hai người, thế nhưng ai cũng không mở miệng, thẳng đến khi...

Phong hít vào một hơi, bình tĩnh nói: “Thần, trong lúc ngươi hôn mê, ba ba cùng cha gởi thư tới... Bọn họ nói nửa đường gặp chút chuyện, còn muốn đi thăm một vị bằng hữu cũ, e rằng sẽ hồi cung trễ một chút... Hôn sự của ngươi...”

“Lùi lại sao?” Ngữ khí của Thần dĩ nhiên lại có chút hưng phấn.

“Không...” Phong cắt ngang đánh tan giấc mộng đẹp của y, “Bọn họ nói, nếu như ngươi lo lắng thì có thể sớm thành thân... Sau khi hồi cung, chỉ cần cho nương tử ngươi dâng lên một chén trà là được...” Quy củ Kỳ Nghệ hoàng tộc có dạy, trừ phi thái tử thành thân, cón không hoàng đế cùng hoàng hậu không nhất định phải đến xem lễ, thế nhưng sau khi thành thân nhất định phải hướng hoàng đế hoàng hậu kính trà...

“Phong... Ta có việc hỏi ngươi...” Thần có chút mất mát nhìn chăm chăm vào cái chăn trên người, “Là chuyện sau khi rớt xuống vách núi...”

“Chuyện gì?” Phản ứng của Phong hoàn toàn ngoài dự liệu của Thần.

Tay của Thần ở trong chăn đã nắm thật chặt, “Chính là muốn biết, ta buổi tối hôm đó phát sốt có hay không làm ra sự tình gì?”

“... Không có!” Phong quyết đoán trả lời.

“Thực sự không có?” Đôi mắt Thần lần thứ hai lộ ra vẻ cầu xin.

Thế nhưng làm y thất vọng rồi, Phong khẽ nhắm mắt trả lời: “Thực sự không có!”

“A... Phải không?” Thần tự giễu lắc đầu, “Như vậy... Phong ngươi đối với hôn sự của ta có y kiến gì không?”

“...” Phong lần thứ hai mở mắt, “Đây là chuyện của nhị ca, ta không có ‎ kiến gì!”

“... Ta hiểu được!” Thần vô lực nằm xuống, dùng chăn chum kín đầu, rầu rĩ nói: “Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi! Ta sẽ sớm thành thân... Phiền ngươi cùng đại ca bọn họ nói một tiếng...”

“...” Phong vô thanh vô tức đứng lên đi ra cửa phòng...

Xác định Phong đã ly khai, Thần lúc này mới xốc  chăn ra, thất hồn lạc phách nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại, dùng hai tay thống khổ che mặt, “Vì cái gì không nói... Phong? Vì cái gì không nói cho ta biết, đêm đó ta khi dễ ngươi... Chỉ cần ngươi nói ra, ta có thể cái gì cũng không quản, cứ như vậy mang ngươi ly khai khỏi đây... Chỉ cần ngươi cùng ta đứng chung một chỗ, ta liền có dũng khí đối mặt mọi người a... Vì cái gì còn muốn ta chọn người khác?”

Trong căn phòng lớn, linh hồn cô đơn với nỗi tịch mịch không thể nói ra, làm bạn với y chỉ có những thanh âm vô vọng trong đầu...

── Thần Chi cung ──

Tinh Nhi bị Hồng Lẫm bế ra ngoài, nhưng hắn không có cùng đại bá tiếp tục cùng một chỗ, mà là đi trù phòng dựa theo những gì đọc được trong sách, làm một chút điểm tâm chỉ Thao Liễm mới có, rồi chạy tới cung điện Cũng Ưu ngụ...

“Cũng Ưu ca ca, Cũng Ưu ca ca, ngươi có ở nhà hay không?” Tinh Nhi cầm theo điểm tâm hô loạn.

“!” Cũng Ưu nghe thấy tiếng gọi cả kinh, vội vã xé nát bức thư đang viết dở, “Tinh Nhi?”

“A, tìm được rồi!” Tinh Nhi như là phát hiện ta bảo vật gì đó mà reo lên, “Cũng Ưu ca ca, ngươi ở chỗ này làm gì?”

“Ta không sao, đang luyện tự... Đúng rồi, Tinh Nhi tìm ta có việc gì?” Cũng Ưu cuống quít che giấu.

Tinh Nhi cũng không có hỏi thêm nữa, bưng lên điểm tâm chính mình làm, “Cầm lấy, cái này cho Cũng Ưu ca ca!”

“Di? Cho ta sao? Đây là...” Cũng Ưu đã thật lâu không có nhìn thấy qua điễm tâm của Thao Liễm.

“Đúng vậy!” Tinh Nhi chọn một vị trí ngồi xuống, “Lần trước ở chỗ này ăn điểm tâm của ngươi, đây là đáp lễ! Ta lần đầu tiên làm điểm tâm, có hơi xấu xí, bất quá cũng không có trở ngại gì, ha hả!”

“...” Trước đây tại Thao Liễm, nhị ca cũng làm điểm tâm như vậy cho mình ăn...”Ngươi làm sao biết...” Tinh Nhi tiểu oa nhi này chính là thế nào lại biết được cách làm điểm tâm này vậy? “Ta trước đây không lâu có đọc được một quyển sách nói một chút về Thao Liễm, có cả cách làm cái này!” Tinh nhi hảo đắc ý, “Hẳn là không có gì sai... Cũng Ưu ca ca mau nếm thử!”

Cũng Ưu cầm lên một khối bỏ vào trong miệng nhấm nuốt...

“Thế nào? Ăn có được không?” Tinh Nhi chờ mong hỏi.

“Ân... Ăn ngon... Rất ngon...” Cũng Ưu vừa ăn, trong viền mắt nước mắt cũng một bên chảy ra.

Tinh Nhi thấy hắn chảy nước mắt, không biết phải làm sao, “Cũng Ưu ca ca sao lại khóc?”

“Không có việc gì... Ta chỉ là... Có điểm nhớ nhà...” Cũng Ưu buông điểm tâm, lau đi nước mắt.

“Cũng Ưu ca ca nhớ nhà sao?” Tinh Nhi gật đầu lý giải, “Đã hiểu đã hiểu! Nếu như là ta bốn năm liền không thấy được cha, xác định là đã khóc đến chết!”

“... Tinh Nhi!” Một chút lời nói non nớt, đem tâm tư của Cũng Ưu cùng tâm tư của hài tử trở thành giống nhau, hắn liền đi tới ôm lấy Tinh Nhi, “Cảm tạ ngươi... Còn có... thực xin lỗi...”

“?” Tinh Nhi không biết hắn xin lỗi cái gì, thế nhưng nhìn hắn như vậy, liền xuất ra chiêu thức mà cha hay dùng để trấn an hắn... Bàn tay nhỏ bé bò lên lưng Cũng Ưu, chậm rãi xoa nhẹ, “Ngoan... Không khóc...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện