Tuyền đi tới sau bình phong, ngồi chồm hổm trên mặt đất đối với búp bê nói rằng: “Tiểu Cơm Nắm, ngươi đang làm gì nha?”

“Không ra đâu … Mặc thành như vậy, ta tuyệt đối không ra ngoài, Tuyền cha!!!” Tiểu oa nhi đai lưng màu hồng đeo trên chiếc quần màu trắng, đang kiên quyết không chịu đi ra.

“Nhìn đẹp, rất hợp a! Đi nào đi nào! Bọn họ nhất định rất nhớ ngươi…” Tuyền thẳng thắn đem Tinh Phi đang diện một thân y phục nữ nhi ôm ra ngoài!

“A a a!!!!! Tuyền cha, phóng ta xuống a!!!!!! Ta không ra a!!!!!!!!” Tinh Nhi bắt đầu quơ quạng tay chân giãy dụa.

Cuộc đối thoại phía sau bình phong truyền đến tai những người bên ngoài. Phong trừng lớn hai mắt, càng cho rằng chính mình bắt đầu lãng tai rồi, hắn kéo kéo tay Thần nhẹ giọng hỏi: “Thần… Có đúng hay không ta nghe lầm rồi? Ta nghe được thanh âm của hài tử a …”

Thần bao ở tay hắn, tâm tình rõ ràng cũng rất lo lắng lồi hộp nhìn bình phong, “Không có khả năng… Không có khả năng…”

“Chẳng lẽ là…” Tiểu Tứ nhìn về phía Phạm, muốn tìm chứng cứ… Phạm cười cười gật đầu. Có được đáp án của Phạm, dáng tươi cười đã tắt từ lâu may đã xuất hiện trên gương mặt Tiểu Tứ, “Thật tốt quá… Như vậy là hay nhất!”

Hồng Lẫm cũng kinh ngạc không ít, thế nhưng do tuổi tác, lực tiếp thu của y so với các đệ đệ đều tốt hơn. Y quay lại hài lòng nhìn hai song bào thai đệ đệ, nhẹ giọng nói: “Từ nay mong các ngươi luôn có được hạnh phúc chân chính!”

“Cái này cái này!” Tuyền xem như là báu vật, đem Tinh Phi ra khoe trước mắt mọi người, “Ta cùng Phạm tìm được ở trong rương a! Trong khoảng thời gian này chúng ta thế nhưng chăm sóc hắn rất cẩn thận nga! Tiểu Cơm Nắm, cho cha ngươi nhìn một chút, rất khỏe mạnh nha!!!”

Cào cào cái bím tóc nhỏ, Tinh Phi trong y phục nữ tử chỉ có thể vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé cười gượng vài tiếng: “Ha ha… Cha, đã lâu không gặp…”

Phong cùng Thần bất động tại chỗ, ngay khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Nhi liền như không bao giờ có khả năng dời ánh mắt đi nữa!

“Cha? Cha?” Tinh nhi kỳ quái, kéo kéo vạt áo Tuyền hỏi, “Tuyền cha, vì sao cha không để ý tới ta?”

“…” Tuyền rất minh bạch cái cảm giác bất mà phục (mất đi rồi lại có) này, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Phong, đem Tinh Nhi trả lại cho hắn, “Được rồi, bảo bối của ngươi, hiện tại ta trả lại nguyên vẹn cho ngươi a!”

Phong tiếp nhận hắn, chính là vẫn không nhúc nhích mà nhìn hài tử, thế nhưng tay hắn đã ôm chặt lấy, như sợ Tinh Nhi lại vô cớ tiêu thất không tăm hơi …

“Cha?” Tinh Nhi thấy cha khác thường như vậy, không khỏi lo lắng, “Là ta a… Ngươi không nhận ra Tinh Nhi sao?”

“Tinh Nhi…” Phong cuối cùng cũng mở miệng.

“Đúng vậy đúng vậy! Là ta, là Tinh Nhi!” Phong có phản ứng, Tinh Nhi thực kinh hỉ nha.

Phong xác nhận bảo bối của chính mình đã trở về, cũng bất chấp có người đang ở trong phòng, ôm chặt lấy nhi tử không ngừng hôn lên gương mặt hắn, rưng rưng cười: “Tinh Nhi, thật là Tinh Nhi… Tinh Nhi của ta đã trở về…”

Tinh Nhi lòng tràn đầy vui mừng để cha “hôn nồng nhiệt “, còn phát sinh tiếng cười “khanh khách”, “Cha… Thật ngứa… Không nên hôn Tinh Nhi nữa…” Tinh Nhi xấu xa nhìn sang Thần, “Lại hôn nữa, sẽ có người ghen tị a!”

“… Xin lỗi, ta…” Phong được nhắc nhở, vội vã xoa xoa mặt, có chút xấu hổ nhìn quanh định giải thích một chút.

“Cái gì cũng không cần phải nói! Chúng ta có thể hiểu! Đúng không?” Tuyền lên tiếng, ngay lập tức sau lưng có một đám người gật đầu hưởng ứng.

Phong chậm rãi nở nụ cười, hắn thực sự rất may mắn được sinh ra trong một gia đình như vậy, hắn hiện tại cũng chỉ có thể nói tiếng: “Ba ba, cảm tạ các ngươi!”

“Tạ ơn cái gì? Đứa ngốc!” Hồng Lẫm cười cười liếc sang Thần đứng bên cạnh, “Hiện tại phải làm chính là “nhận cha” nha?”

Thần “a” một tiếng, mặt đỏ tới mang tai hướng huynh trưởng nói: “Đại ca! Ngươi đây là ỷ làm bá bá rồi lên mặt sao?”

“Yêu yêu yêu!” Hồng Lẫm đương nhiên không buông tha, choàng tay lên vai y, chỉa chỉa Tinh Nhi nói, “Ăn đến mức kết quả cũng có rồi, tiểu tử ngươi lẽ nào chơi xấu, định vỗ mông bỏ đi?”

“Ai lại làm như vậy?” Thần thẹn quá hóa giận.

Nhìn hai người bọn họ, Phong không biết hướng Tinh Nhi giới thiệu Thần thế nào, vừa rồi Tinh Nhi hẳn là đều đã nghe thấy được…”Tinh Nhi… Nhị bá của ngươi kỳ thực là…” Phải nói làm sao đây? Tinh Nhi cũng rất hiểu chuyện nhìn Thần cười cười, âm thanh non nớt thoát ra: “Là nhị phụ thân!”

“Nhị phụ thân??” Mọi người nhất thời cười ra tiếng…

“Đúng! Nhị phụ thân!” Tinh Nhi gật gật đầu, còn hảo tâm giải thích, “Cha cũng là cha, nhị bá cũng là cha, bọn họ vốn giống nhau như đúc! Ta cũng không để ‎! Thế nhưng xưng hô vẫn cứ rõ ràng ra thì tốt hơn, không thì bọn họ lại không biết ta là đang kêu ai! Vì nhị bá xếp hạng hai, vậy kêu nhị phụ thân!”

“Nhưng cha ngươi là xếp thứ ba đó chứ, sao không gọi tam phụ thân?” Hồng Lẫm hiếu kỳ hỏi.

Tinh Nhi liền hai tay chống nạnh, một bộ dáng tự cho là đúng trả lời: “Cha ta sinh ra ta, mẫu bằng tử quý, đương nhiên phải làm đại a!!!”

“Đông!” Có người ngã xuống.

“Nhị phụ thân, ôm một cái!” Tinh Nhi mặc kệ bọn họ, tại trong lòng Phong đưa ra hai tay muốn được ôm.

Thần rất vui sướng tiếp lấy hắn, thế nhưng Phong bên cạnh gương mặt đã đen lại, “Tinh Nhi… Ngươi từ nơi nào nghe được những lời lẽ hoang đường này hả?” Chẳng lẽ hài tử này đem “nhận cha” thành “tuyển vợ” sao?

“Là từ Tuyền cha a! Cố sự hắn kể rất thú vị a … Tuyền cha, ngày hôm nay tiếp tục kể cho ta cố sự “báo con thành thái tử” nga!” Tinh Nhi chính là dọc trên đường đi đã được nghe kể.

“Ba ba!!!” Song bào thai nhất quay đầu lại Tuyền, “Ngươi đối một hài tử nói bậy  bạ gì thế?”

“Ha ha…” Tuyền giả ngu cười nói, “Tiêu khiển, tiêu khiển một chút mà thôi…”

Phạm đứng ở một bên lắc đầu, “Tuyền, ta đã sớm nói ngươi là hài tử không thích hợp nghe “cung đình cố sự” rồi, ngươi sao vẫn không tiếp thu a?”

Nhìn Phạm, Phong từ trong vui mừng thanh tỉnh lại, tới gần hỏi: “Cha… Ngươi thực sự không phản đối ta cùng Thần?”

Phạm có điểm nghi hoặc nhìn hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ vết sẹo của hắn, hỏi lại: “Vì sao ta nhất định phải phản đối a?”

“Bởi vì chúng ta như vậy… không phải trái với “luân thường đạo đức” thường ngày cha vẫn chú trọng nhất sao?” Phong hưởng thụ sự tiếp xúc của cha, cố gom dũng khí nói ra.

Phạm ngừng tay, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, ngoài dự đoán của mọi người nói mộ câu: “… Hình như là như vậy nga… Ta còn chưa chú ý tới!”

“!!” Lại có người té ngã!

“Ta nói Phạm…” Tuyền lau lau mồ hôi, “Ngươi từ lúc nào phản ứng lại chậm chạp vậy? Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi là muốn phản đối sao?”

“Phản đối?” Phạm suy nghĩ một chút, sau đó khẳng định, “Sẽ không… Ta dùng phương pháp ngươi chỉ suy nghĩ thông suốt rồi, mặc dù có điểm kỳ quái, thế nhưng nếu đã yêu nhau, thì không có cách nào …”

“Phương pháp ta chỉ?” Tuyền chỉ chỉ chóp mũi hỏi.

“Đặt mình vào người khác để tự hỏi a!” Phạm tốt bụng nhắc nhở, “Nếu ta là Phong Nhi, ta đại khái cũng sẽ rất mâu thuẫn, có khi so với hắn còn quá kích hơn … Nghĩ như vậy tự nhiên thấy thông suốt …”

“Cha…” Đối với Phong mà nói, sự thông cảm của mọi người trong nhà so với bất luận cái gì đều quan trọng hơn, cho nên Phong do dự nhìn Tuyền, “Vậy ba ba, ngươi…”

“Hỏi ta vì sao lại tha thứ cho các ngươi?” Tuyền trong lòng biết rõ ràng.

Phong gật đầu.

Tuyền sờ sờ ót cười cười, “Đại khái bởi vì ta được tiếp thu nhiều thứ tương đối đặc biệt! Tình yêu trên thế giới đã “vượt qua tam giới thoát khỏi ngũ hành”! “họ hàng gần kết hôn” không thể sinh ra con khỏe mạnh, nhưng nhìn Tinh Nhi khỏe mạnh thông minh như vậy, cũng không có sao… Hơn nữa Vô Đạo Sa La cùng Vô Đạo Sát Na đều có thể cùng một chỗ, vì sao Phong cùng Thần nhà ta thì lại không được?”

“Ba ba, ngươi đang nói ai?” Thần đương nhiên chưa từng xem qua truyện tranh.

“A? Một đôi huynh muội! Các ngươi không biết đâu …” Tuyền xua xua tay lấy lệ, “Nói chung chúng ta chính là không phản đối! Thế nhưng người khác cũng không nghĩ như thế nga… Điểm ấy mong các ngươi nhớ kỹ!” Trọng tâm câu chuyện vừa chuyển, Tuyền liền nhanh chóng nhắc lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện