Hàng ngũ tống thân của Kỳ Nghệ một đường trèo non lội suối, dưới sự chỉ đạo của Hàn đảo mắt đã qua nhiều tháng … Trên đường đi cũng không phát sinh ra chuyện gì, chỉ có một chuyện khiến Thần vô cùng buồn bực, trừ bỏ thời gian Vận Thục tới nói chuyện với y ra, bất luận là người Kỳ Nghệ hay người Thao Liễm tất cả đều giữ khoảng cách với y, giống như không dám cùng y nói chuyện vậy. Lần này không cho Phong đi quả là một quyết định chính xác!

“Tam điện hạ… Thức ăn tới…” Một người thị vệ bưng cơm canh tới.

“A… Tạ ơn…” Còn chưa nói “tạ ơn” xong thị vệ kia đã nhanh chân chạy mất, “Mẹ nó, thần kinh à… Tới gần ta sẽ chết sao!”

Nếu người khác đối với y như thế, Thần tuyệt đối sẽ không tức giận. Thế nhưng lần này y đang trong thân phận là Phong, những người này chính là đang khi dễ Phong! Bọn thị vệ đều biết rõ tính cách của Phong, từ sau khi hồi cung Phong không hề kể với ai tình hình của mình trong bốn năm đó, bọn họ ăn gan hùm rồi mới dám đối xử với hắn như vậy, đối với những kẻ đó, tuyệt đối không thể tha thứ! Bây giờ còn chưa đến lúc, chờ sau này hồi cung rồi, để xem y xử chúng thế nào …

“Dừng lại!” Giữa lúc Thần đang lẩm bẩm thì phát hiện cỗ kiệu đã dừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm của Hàn.

“Chúng ta đến sớm hơn so với dự tính môt ngày, ngày mai bệ hạ mới tới đâu nghênh đón tân nương! Hôm nay toàn bộ sẽ đóng quân ở đây!” Hắn nghiêm túc ra lệnh.

Đã tới rồi? Thần hiếu kỳ xốc màn kiệu lên… trước mắt là cảnh thảo nguyên bát ngát vô ngàn, không có rừng rậm, không có nhà cửa, thỉnh thoảng chỉ có vài cánh chim lượn qua. Cảnh thao nguyên mênh mông bạt ngàn này chính là nét riêng của quê hương mà bao con người Thao Liễm tự hào!

“Đây chính là biên cảnh của Thao Liễm?” Thần không khỏi cảm thán.

Ở đây không có phồn hoa náo nhiệt như Kỳ Nghệ nhưng lại làm cho Thần có một loại xúc cảm không nói nên lời! Tưởng tượng đến cảnh tắm rửa giữa thiên nhiên tươi mát, rong ruổi trên những bãi cỏ xanh bát ngát … Thần bỗng nhiên có một ước ao, nếu như có thể, y muốn mang Phong cùng Tinh Phi đến đây, cùng nhau nếm thử cảnh sống như vậy.

“Ở đây khá tốt đó!” Tễ Vận Thục một thân hồng sắc bước xuống, với bản tính cởi mở hào phóng nàng rất nhanh chóng đã yêu mến vùng đất này, “Ân… Không khí cũng tốt!”

“Công chúa thích nơi này… Thật là quá tốt!” Hàn trả lời, “Tục ngữ có nói, trời cao mây nhạt, cỏ xanh gió mát, thúc ngựa dần đi, không đến thảo nguyên không biết tính cách nam nhi thật sự! Tam điện hạ có đúng là đang nghĩ như vậy không?”

“Đúng vậy…” Thần cảm khái, “Ở đây cuộc sống tự do khoái hoạt… Thực sự là ao ước của bao người a!”

“A… Điện hạ cứ đùa, thảo nguyên luôn biến đổi thất thường, cơn thịnh nộ của nó mà đến chúng ta đều trở tay không kịp!” Hàn nói như đang thị uy, “Vì sống trong cảnh hiểm ác như vậy ông trời đã cho chúng ta bản tính rất gan lì… Nếu điện hạ từ nhỏ đã được sủng ái, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ở chỗ này sinh hoạt sợ rằng…”

Hừ, rõ ràng là đang chê cười cuộc sống an nhàn của Phong kém xa hoàn toàn so với “bản tính gan lì” của đám người Thao Liễm bọn họ! Thần khóe miệng giương lên, không chút lưu tình mở miệng châm chọc: “Ha hả… Hàn thị vệ quá lo nghĩ rồi! Hoàng tử Kỳ Nghệ tuy rằng từ nhỏ đã được cưng chiều, nhưng cũng không phải hạng người sợ chết a! Ví dụ như đại ca của ta. Hắn thân là thái tử, thành thân chưa được hai năm thái tử phi đã bị kẻ khác bắt cóc, hắn đã đuổi theo đánh cho kè thù hoa rơi nước chảy rồi toàn thân trở về… Việc này Hàn thị vệ hẳn cũng có biết nha!”

Một câu nói thôi đã trúng ngay điểm tử của Hàn. Khiến cho hắn không khỏi nhớ tới năm ấy, các dũng sĩ của Thao Liễm chính là chết trong tay người thiếu niên này. Lúc đó hắn chưa đầy mười lăm tuổi nhưng cả người đều toả ra đấu khí mãnh liệt, mỗi một chiêu thức đánh ra đều làm Hàn cho đến giờ vẫn không thể nào quên! Hiện tại thiếu niên này lần thứ hai đứng trước mặt mình, rất vô tình nói ra “chuyện xưa tích cũ”, ý muốn nhắc lại nỗi nhục của chính mình khi đó, thực là đáng trách! Nắm tay của Hàn dần dần khép chặt lại …

Thần khẽ liếc nhìn thấy động tác của Hàn, xem ra hắn đúng là muốn đưa Phong vào chỗ chết rồi! Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Vận Thục nhào vào giữa hai người, nàng vươn tay ôm lấy cánh tay phải của Thần, “Hàn thị vệ, ngày mai ta sẽ thực sự xuất giá rồi, ta muốn lợi dụng ngày cuối cùng này cùng đường ca hảo hảo tâm sự, ngươi không phiền nếu ta mượn hắn một lát chứ?”

“…” Hàn nhìn bọn họ, nắm đấm tay dần thả lỏng, hai tay ôm quyền thủ lễ, “Công chúa đa lễ rồi, tại hạ xin cáo lui!” nói rồi nhanh chóng rời khỏi.

Xác nhận Hàn đã đi xa, Vận Thục thở phào nhẹ nhõm, “Hô… Nguy hiểm thật…” Rồi quay sang Thần bạo phát, “Phong, ngươi đến tột cùng muốn làm thứ quỷ gì! Không sợ Hàn điên lên rồi lấy mạng ngươi sao?” Hoàng đế bệ hạ cùng Phạm thúc thúc lúc sắp đi cố ý phân phó nàng, muốn tha hảo hảo trông chừng Phong, hôm nay Phong lại tự mình đưa mình vào đống lửa, nàng phải làm sao mới tốt đây? “Vận Thục, ngươi bình tĩnh lại…” Thần tự có đối sách của mình, “Hàn sẽ không dám lấy mạng ta đâu, nếu có, cũng nên là Thao Liễm vương tự mình làm …”

“Phong…” Vận Thục thấy hắn đã có định liệu từ trước, nhãn thần cũng dần hướng về hoàng thành đã xa khuất tầm tay, lẽ nào hắn…”Phong, ngươi còn… yêu Thần không?”

“!” Thần kinh hãi, sao Vận Thục cũng biết?

Vận Thục lại đem phản ứng của Thần hiểu thành biểu hiện của sự thừa nhận, cuống quít xua tay trấn an: “Phong, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho ai biết!”

“Ngươi… Sao lại…” biết chuyện này?

“Ta? Ân…” Vận Thục nhớ lại, “Bốn năm trước… có thể là sớm hơn một chút ta đã nhìn ra! Bất quá không phải do ai nói đâu, là ta tự mình suy đoán … Bởi vì ngươi có một khoảng thời gian ánh mắt nhìn Thần có điểm… quá nhiệt tình!”

“Nhiệt tình?” Thần sao lại không hề phát giác? “Rõ ràng thế sao?”

“Ân, bất quá ngươi không cần lo lắng Thần sẽ biết… Kẻ ngu si này khi đó đang cùng nữ nhân Lâm gia kia dây dưa không rõ, không có thời gian chú ý đến ngươi đâu!”

Lời nói vô tình của Vận Thục thật sâu khắc vào nội tâm của Thần, vốn vô tâm không để ý, y đã làm thương tổn hắn đến mức này…” Ta thích Thần… Vận Thục, ngươi làm sao biết ta có loại tình cảm này?”

“Ai…” Vận Thục trưng ra một biểu tình “đó là điều hiển nhiên”, “Phong ngươi nhất định rất khổ cực… Bất quá thân là một nữ nhân, ta rất sùng bái ngươi a!”

“Sùng bái?”

“Đúng vậy! Có thể thẳng thắn đối diện với tình cảm của chính đích, theo suy nghĩ của ta, đây mới là người dũng cảm nhất! Hơn nữa, Thần hiện tại tuy rằng không có cùng nữ nhân kia thành thân… Nhưng hắn vẫn đã thương tổn đến ngươi, ngươi thế nhưng có thể tha thứ cho hắn, điểm này càng làm ta bội phục!” Vận Thục nghịch ngợm khom người cung kính cúi người trước y.

“…” Thần nỗ lực nhếch nhếch khóe miệng, y cười như mếu, “Như vậy nếu là ngươi… Ngươi sẽ làm gì Thần?”

Nói đến cái này, Vận Thục trở nên hăng hái hẳn, hai tay chống nạnh khoa trương nở nụ cười, “Ha ha ha… Ta nhất định đem Thần từ chỗ Lâm Duẫn Phượng câu dẫn trở về, sau đó vứt bỏ hắn, ra ngoài tìm một nam nhân tốt hơn hắn gấp bội rồi gả cho người ta, cuối cùng sinh một đống búp bê cho tức chết Thần đi!”

“…” Thần âm thầm cảm thấy may mắn, may là Phong không phải Vận Thục.

“Bất quá Phong tốt bụng như vậy, nhất định sẽ không suy nghĩ như ta a…” Vận Thục có chút cảm giác mất mát khó hiểu, “Thế nhưng có một chút chuyện trước khi xuất giá ta muốn nhắc nhở ngươi một chút…”

Thần hiếu kỳ, “Là gì thế?”

“Phong a… Ngươi cũng biết gần đây ai cũng truyền tai nhau về ngươi…” Vận Thục úp úp mở mở.

“Hồ ly tinh? Ta biết… Sao thế?”

Vận Thục lần này không có chút thái độ đùa giỡn nào, rất nghiêm túc nói: “Chính là cái tin đồn đó… Ta nghĩ ngươi nên hảo hảo điều tra nơi truyền nó ra… Nếu không hạnh phúc của ngươi với Thần duy trì không được bao lâu đâu…”

Thần rõ ràng cảm giác được Vận Thục hình như đang che giấu gì đó, “Vận Thục… Có chuyện gì cứ nói thẳng, ngươi có tin tức gì sao?”

“Tin tức thì chưa có… Ta chỉ là nghĩ  “trái tim của nữ nhân là độc ác nhất”!” Vận Thục nói ra kiến giải của chính mình, “Nữ nhân nếu đã đố kỵ thì rất đáng sợ! Huống chi Lâm Duẫn Phượng đã sớm đối với ngươi ghen ghét vô cùng!”

“Sao có thể? Lâm tiểu thư nàng…” Thần khó có thể tin, điều này sao có khả năng?

Vận Thục đương nhiên biết Phong sẽ có phản ứng như vậy, “Không phải ta suy đoán linh tinh, nàng đã từng đến chỗ ta tìm hiểu rồi! Ngay sau khi Thần và nàng gặp gỡ nhau không lâu… Ta lo lắng, nếu quả thật là nàng giở trò quỷ, như vậy e rằng Thần cũng không  giúp được ngươi!”

“…” trán Thần không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nàng nói đúng! Bản thân Thần đối với chuyện từ hôn vẫn luôn có khúc mắc trong lòng, luôn muốn xin lỗi Lâm Duẫn Phượng, muốn Thần tự mình diệt trừ nàng, chuyện này … “Nàng tìm hiểu gì ở chỗ ngươi a?”

Vận Thục dựa theo thực tế trả lời: “Nàng hỏi ta, Thần có đúng hay không đã từng từng có ái nhân…”

“Nàng vì sao lại hỏi thế?”

“Bởi vì nàng nghĩ…” Vận Thục cố lấy dũng khí, đem sự thực toàn bộ nói ra, “Thần căn bản không có yêu nàng, mà đang đem nàng trở thành thế thân cho người kia!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện