Khi mặt trời lên cao, Quý Hà Hoa mới từ trên giường bò dậy. Kéo kéo quần áo cũ nát trên người, mang giày đen ngồm lộ ra đầu ngón chân vào, run lên hai cái, tùy tiện sắp xếp giường đệm một chút, lúc này mới lạnh rung mà đi ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài là một mảnh ánh mặt trời tươi đẹp, cành khô trên cây đã nhú ra một vài mầm non xanh nhạt, ở trên không trung thỉnh thoảng có mấy chú chim nhỏ líu ríu bay qua.Trên đất trống trước nhà, một con gà trống đang đuổi theo hai con gà mái chạy khắp nơi.
Nhớ tới trước khi ca ca ra ngoài mơ hồ loáng thoáng ở bên tai nàng nói qua, trong nhà bếp có chừa lại cháo cho nàng, Hà Hoa sờ sờ bụng khô quắt, lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà bếp, trong nhà bếp lộn xộn, một cái nồi lớn gác ở trên lò, trong nồi quả nhiên có một chén cháo nấu nhừ, còn có một vại trứng gà luộc.
Hà Hoa vội vàng lấy trứng gà còn lại trong vại ra, lấy tay sờ vào trong, bên trong chỉ còn lại bốn quả trứng gà, lúc đếm ngày hôm qua rõ ràng vẫn còn năm quả.
Tất cả đồ tốt đều để dành cho một mình nàng!
Hà Hoa thở dài, lột vỏ trứng gà, ăn hết chén cháo loãng. Cảm thấy có chút khí lực rồi, nhìn sắc trời không tệ, lấy chăn bẩn cùng với quần áo phải giặt đều để vào trong chậu gỗ, lại từ dưới lò cầm một ít tro than, bưng chậu đi ra dòng suối nhỏ phía sau núi.
Nơi này cũng là nơi mọi người ở Quý gia thôn giặt tẩy quần áo, lúc Hà Hoa đến, đã có mười mấy tiểu tức phụ đại thẩm tử từng người ngồi một chỗ, vừa giặt đồ vừa nói cười.
Hà Hoa tìm một chỗ nước sâu mà trong suốt, dùng chân thử tảng đá phía dưới một chút có vững chắc không, rồi để chậu gỗ xuống, nhúng nước, đắp tro than ở trên quần áo, cầm gậy gỗ đập đập, rồi dùng tay vò vò.
Điều kiện như vậy, có bộ quần áo mặc cũng không tệ rồi, nơi nào quản được có bao nhiêu miếng vá, giặt như thế có sạch sẽ hay không? Chỉ là, bộ đồ này của ca ca Quý Quân, đã rách không còn hình dạng gì rồi, phiền nhất là huynh ấy còn phải mặc đi học đường trong thôn, sau khi về nhà phải vá lại một chút thôi.
Còn nữa, chủ đề của các đại thẩm cũng thật thú vị.
Nơi có người, thì có chuyện khắp bốn phương.
Nơi nào nữ nhân, thì sẽ có bát quái.
Huống chi, nơi này mười mấy nữ nhân xếp hàng thành một dãy?
“Nhị thẩm, nghe nói ngày hôm qua Đại Trụ nhà ngươi tính toán với người ta, một cân đường sáu đồng, hắn chiếm một cái tiện nghi thật lớn, mười đồng mua một cân rưỡi trở lại?” Một tiểu tức phụ vừa nện quần áo, vừa nhếch miệng cười.
Nhị thẩm kia lớn giọng mắng lại: “Đại Trụ là một đứa bé, làm sao biết được một cân rưỡi đường mười đồng còn phải thối lại cho hắn một đồng? Ngược lại nghe nói cha chồng nhà ngươi mỗi ngày uống rượu, tốn tiền giống như trên đất nhặt được, ông chủ quán rượu đếm bạc mê rồi.”
Tiểu tức phụ kia thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu không lên tiếng, tiếng cười thanh thúy của người bên cạnh vang lên một trận, rồi nghe một người nói: “Nhị thẩm, người ta là tân nương tử, lợi hại hơn nữa cũng không dám đi quản tiền rượu của cha chồng.”
Lại có một người nói, “Nói tới lợi hại, Quý gia thôn chúng ta, trừ Nhị thẩm, thì chính là quả phụ Tây Thi kia rồi.”
“Tây Thi cái gì? Chỉ là một người đàn bà chanh chua! Ngày hôm qua còn thấy nàng cầm một cây chổi lớn đuổi theo đánh Thành Tử!”
“Tiểu tử kia cũng không có tiền đồ, hơn mười tuổi chỉ biết khắp nơi đánh nhau, không có đứng đắn. Đáng thương cho Lưu quả phụ, một lòng dựa vào hắn đấy.”
“Lưu quả phụ phải bán đậu hũ, mỗi ngày đều gánh một gánh qua quán ăn trong huyện, một tháng xuống, cũng có thể có ba bốn phân bạc, nam tử bình thường cũng không sánh bằng nàng, ngược lại có thể dùng mánh lới.”
“Chỉ sợ cái người đã chết của nàng kia, cỏ trên mộ phần lúc nào thì đều xanh mơn mởn đấy.” Nhị thẩm nói xong, cùng mọi người bật cười, quay đầu phát hiện Hà Hoa, cười hì hì nói: “Hà Hoa, mấy ngày trước đây không phải mới rơi xuống nước sao, hôm nay làm sao tới giặt quần áo rồi hả ?”
Hà Hoa giơ cổ tay lên, nhẹ giọng nói: “Nhị thẩm, con giặt quần áo cho phụ thân và ca ca.”
“Hà Hoa ngược lại hiểu chuyện, hai huynh muội các ngươi không có nương, cũng rất đáng thương. Tây Thi ở đầu thôn làm nương ngươi được không? Về sau mỗi ngày có đậu hũ ăn, cũng không cần ngươi giặt quần áo. Còn có thể có thêm một ca ca, khi cùng người ta gây gổ, cũng sẽ không bị đẩy ngã vào trong nước. . . . . .”
Mặt Hà Hoa kéo xuống mấy vạch đen, Lưu quả phụ đó, bởi vì trượng phu đã chết, một mình mang theo nhi tử, lại có mấy phần tư sắc, liền có người tới cửa gây sự. Lưu quả phụ gian nan sống qua ngày, trong ngày thường không khỏi chua ngoa một chút.Tuy rằng người khác xem thường bọn họ cô nhi quả phụ, nhưng bị nàng lấy chỗi lớn đánh văng ra ngoài mấy người, lại nghe nàng chống nạnh ở tại cửa ra vào chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rống lên mấy lần, những người có tâm tư này cũng không dám tuỳ tiện đi trêu chọc Tây Thi kia nữa.
Thường xuyên qua lại, Lưu quả phụ kia, trong thôn Nhị thẩm cũng là một người mới cưới ở trước mặt bà bà làm vỡ ly trà tiểu tức phụ, bị người sau lưng nói gấp ba lần rất sống động còn hơn hai con sư tử bằng đá đầu thôn. Mấy thôn phụ cận cũng biết Quý gia thôn này có ba cái chi bảo trấn thôn.
Cha của Hà Hoa nàng cũng là một người thành thật an phận, nương nàng đã chết năm sáu năm, bởi vì trong nhà nghèo, lại dẫn hai con riêng, cũng không có khuê nữ trong sạch nguyện ý tái giá tới đây, hắn chỉ có một mình xung đột va chạm kéo theo hai đứa bé, trong ngày thường một người lớn và hai đứa trẻ cũng không thiếu được bị người khác khinh.
Hà Hoa cũng không có tâm tư gì với Lưu quả phụ kia, chỉ là Nhị thẩm này, mới nói Lưu quả phụ ở trong huyện vụng trộm với người, ngay cả lão công đã chết đi đều đã tóm tới giễu cợt một phen, quay đầu lại nói với tiểu cô nương như nàng này muốn cha nàng cùng Lưu quả phụ cột lại một chỗ, đây cũng quá khi dễ người rồi !
Nghiêng đầu cười một tiếng, Hà Hoa ngọt ngào nhìn về phía Nhị thẩm này nói: “Nhị thẩm, con có ca ca rồi. Ngược lại mấy ngày nay con bị bệnh, hôm qua mới nghe nói, lúc Nhị thúc giúp Lưu thẩm tu sửa nhà cửa nói, không cần tiền công của nàng, cho mấy miếng đậu hũ là được, còn nói muốn Đại Trụ ca nhận Thành Tử nhà Lưu thẩm làm đệ đệ đấy.”
Chuyện này, chiều hôm qua Hà Hoa cũng là nghe một trong ba con cọp mẹ nàng dâu Quý A Ngưu nói, nghe nói vì chuyện này, Nhị thẩm ở nhà náo loạn một hồi, còn mắng to nói muốn chặt tay chân Nhị thúc trộn với đậu hũ ăn.
Vốn là trò cười tức giận đã qua, bây giờ bị Hoà Hoa lấy ra nói, người chung quanh đều che miệng cười trộm, Nhị thẩm tức giận đến trên mặt một hồi xanh một hồi đỏ, cũng không thể phát tác cùng một đứa bé như nàng, quay đầu lại thấy một người bưng quần áo tới giặt, lại cười nói: “Hà Hoa, ngươi không có nương, người ta đều muốn khi dễ ngươi nha. Ngày đó hai tiểu tử nhà Đại Hải thúc ngươi đẩy ngươi vào nước, ngươi đúng là thiếu chút nữa chết.”
Hà Hoa còn chưa kịp mở miệng, người mới tới đó đã “Bùm!” một tiếng xô ngã chậu gỗ, “Nhị thẩm, Hà Hoa đáng thương, ta thường ngày có cái gì cũng cho nàng một chút, ngay cả đôi giày trên chân nàng kia, vẫn là ta. . . . . . khâu đây này! Trẻ con cãi nhau, không có nặng nhẹ, đây cũng không phải là chuyện lớn gì. Ngươi sao đã nói ta khi dễ nàng một đứa trẻ không có nương? Hà Hoa cũng đã có thể tới giặt quần áo rồi, hai tiểu tử nhà ta bị ta và Đại Hải đánh cho bây giờ còn đang trên giường không động được đấy.”
Hà Hoa suy nghĩ một chút, con gà trống trong nhà kia chính là nhà Đại Hải thẩm đưa cho, liền cười hì hì nói: “Thẩm, con biết người thương con. Cha cũng nói muốn cảm tạ Đại Hải thúc đấy. Ngày đó con ở trên giường mơ mơ màng màng, nghe được người nói tặng cho con một con gà thật to tới bồi bổ thân thể, còn nói chờ con khoẻ lên, đưa thêm cho con một con gà mái đẻ trứng ăn. Tiểu Bảo ca ca và A Tề ca ca khi nào thì khoẻ lại? Sau này con vẫn cùng bọn họ chơi nha.”
Đại Hải thẩm nhìn về phía Nhị thẩm hả hê hất cái cằm lên, cười cười nói: “Hà Hoa, nhà ngươi đi, về sau hai tiểu tử thúi kia khi dễ ngươi nữa, thím cắt đứt chân của bọn nó!”
Hà Hoa cảm thấy mỹ mãn bưng chậu gỗ đi về. Xa xa, còn nghe có người nói, khuê nữ nhà Tam Đại gia đưa đi Kiều phủ trong huyện làm a hoàn đó sinh con trai, được cất nhắc làm di nương, bây giờ người một nhà đó đều lấy lỗ mũi nhìn người, đi ngang luôn rồi.
Nghĩ mình kiếp trước tốt nghiệp đại học không bao lâu, liền cùng bạn trai cũng có xuất thân nông thôn có con mới cưới, không ngờ thai đầu sinh ra con gái, bà bà sắc mặt không tốt. Tốn tiền đả thông quan hệ, thật vất vả xin được một cái giấy khai sinh, lúc mang thai lần thứ hai, len lén đi siêu âm, kiểm tra ra vẫn là bé gái. Nghĩ đi phá, nhưng trong lòng không muốn, bác sĩ cũng nói, lấy thể chất của nàng, nếu như lưu sản, về sau rất khó có con. Lúc này, ngay cả lão công hoà thuận yêu chiều cũng dần dần lạnh nhạt .
Thật ra thì, bọn họ kết hôn bất quá mới ba năm mà thôi. . . . . .
Sinh nam sinh nữ làm sao nàng có thể khống chế?
Những lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển thậm chí một cái sinh mạng cũng không sánh bằng tư tưởng “Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại“. (Đại khái ý là “có ba tội bất hiếu, trong đó không có con trai kế thừa là tội lớn nhất”).
Cũng thế, mấy ngàn năm truyền xuống “Luân lý tam cương ngũ thường”, bây giờ kẻ hèn này xuyên qua liền gặp phải trường hợp mẫu bằng tử quý, gà chó lên trời sao?
Chỉ có thể thương con gái của nàng, không biết bây giờ thế nào rồi. Nếu mẹ mình mang theo, thì không cần quá lo lắng. . . . . .
Ai, vẫn là suy nghĩ về bản thân mình, hiện tại làm sao sống đi thôi.
Nhìn nhà nàng hiện giờ mấy gian phòng rách nát, một lão cha nông dân trung thực, một ca ca còn không hiểu chuyện, Hà Hoa lắc đầu một cái, đi về phía cửa mở rộng đi vào, hít một hơi tự nhủ: “Hà Hoa, hiện tại nhà ngươi ra cửa không cần khóa lại, cả ăn trộm cũng sẽ không tới! Nhưng về sau, nhất định khi trở thành bà địa chủ, có nhà có thừa lương thực, ngày ngày có thịt ăn, có ba bốn bà vú nha hoàn. Ừ, hướng tới mục tiêu làm ruộng, núi sông, có chút ruộng điền cố gắng lên!”
. . . . . .
Phát lời thề xong, phơi quần áo lên, dọn dẹp trong nhà một chút, bắt mấy con sâu, băm một chút cỏ Diệp Tử trộn với nhau cho ba con gà ăn, rồi đến trên giường nằm một lát.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã lặn về tây.
Cha trở lại, ca ca đi học đường cũng trở về.
Hai phu thê nhà Đại Hải thúc cũng tới, cầm hai con gà, còn cầm hai đôi giày, hai thước vải tới. Cha đang khước từ nói không cần.
Đây chính là nguyên do Hà Hoa thiếu chút nữa mất mạng, hôm nay nàng lại cố ý điềm tĩnh giả bộ khờ khạo mới lấy được đấy!
Hà Hoa vội vàng chạy ra, ôm gà vào trong ngực: “Cha, đây là gà mái có thể đẻ trứng nha. Chờ sau này ấp ra gà con rồi, chúng ta đưa cho nhà thẩm ba con gà con hoàn lại!”
Đại Hải thúc đưa tay xoa nhẹ ở trên ót nàng mấy cái nói: “Con thật là đứa bé lanh lợi. Đồng ca, đều là hương thân, hai huynh muội nó lại không có nương, coi như huynh không vì mình nghĩ, cũng phải thay hai huynh muội chúng nó tính toán. Hơn nữa, đều là hai tiểu tử nhà ta nghịch ngợm, thân thể Hà Hoa còn hư nhược lắm, huynh vẫn còn trách chúng ta sao?”
“Không không không, Hải huynh đệ, Hải đệ muội, đây là các ngươi khách khí, Hà Hoa đã tốt hơn. . . . . .” Quý Đồng liên tục xua tay, nhìn Hà Hoa ôm hai con gà mái không chịu buông tay, nhi tử lại trông mong nhìn chằm chằm giày mới và hai thước vải kia, cuối cùng thở dài nói, “Cũng là ta vô dụng.”
Nhà Đại Hải vốn là buổi sáng bị Hà Hoa kích tới, trong lòng đang đau những thứ đồ này, chỉ nói lung tung mấy lời, liền nhức nhối đi về.
Hà Hoa và ca ca lòng tràn đầy vui mừng cất giày và vải vào, lại trói lại một chân hai con gà nhốt ở trong lồng. Quay đầu lại nhìn cha nàng một thân bùn còn chưa có rửa đi, trên mặt tràn đầy áy náy, vội vàng tiến lên làm nũng nói: “Cha, người đi rửa chân, con cùng ca ca đi nấu cơm. Buổi tối làm canh trứng, cha và ca ca đều có thể ăn nha.”
Bên ngoài là một mảnh ánh mặt trời tươi đẹp, cành khô trên cây đã nhú ra một vài mầm non xanh nhạt, ở trên không trung thỉnh thoảng có mấy chú chim nhỏ líu ríu bay qua.Trên đất trống trước nhà, một con gà trống đang đuổi theo hai con gà mái chạy khắp nơi.
Nhớ tới trước khi ca ca ra ngoài mơ hồ loáng thoáng ở bên tai nàng nói qua, trong nhà bếp có chừa lại cháo cho nàng, Hà Hoa sờ sờ bụng khô quắt, lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà bếp, trong nhà bếp lộn xộn, một cái nồi lớn gác ở trên lò, trong nồi quả nhiên có một chén cháo nấu nhừ, còn có một vại trứng gà luộc.
Hà Hoa vội vàng lấy trứng gà còn lại trong vại ra, lấy tay sờ vào trong, bên trong chỉ còn lại bốn quả trứng gà, lúc đếm ngày hôm qua rõ ràng vẫn còn năm quả.
Tất cả đồ tốt đều để dành cho một mình nàng!
Hà Hoa thở dài, lột vỏ trứng gà, ăn hết chén cháo loãng. Cảm thấy có chút khí lực rồi, nhìn sắc trời không tệ, lấy chăn bẩn cùng với quần áo phải giặt đều để vào trong chậu gỗ, lại từ dưới lò cầm một ít tro than, bưng chậu đi ra dòng suối nhỏ phía sau núi.
Nơi này cũng là nơi mọi người ở Quý gia thôn giặt tẩy quần áo, lúc Hà Hoa đến, đã có mười mấy tiểu tức phụ đại thẩm tử từng người ngồi một chỗ, vừa giặt đồ vừa nói cười.
Hà Hoa tìm một chỗ nước sâu mà trong suốt, dùng chân thử tảng đá phía dưới một chút có vững chắc không, rồi để chậu gỗ xuống, nhúng nước, đắp tro than ở trên quần áo, cầm gậy gỗ đập đập, rồi dùng tay vò vò.
Điều kiện như vậy, có bộ quần áo mặc cũng không tệ rồi, nơi nào quản được có bao nhiêu miếng vá, giặt như thế có sạch sẽ hay không? Chỉ là, bộ đồ này của ca ca Quý Quân, đã rách không còn hình dạng gì rồi, phiền nhất là huynh ấy còn phải mặc đi học đường trong thôn, sau khi về nhà phải vá lại một chút thôi.
Còn nữa, chủ đề của các đại thẩm cũng thật thú vị.
Nơi có người, thì có chuyện khắp bốn phương.
Nơi nào nữ nhân, thì sẽ có bát quái.
Huống chi, nơi này mười mấy nữ nhân xếp hàng thành một dãy?
“Nhị thẩm, nghe nói ngày hôm qua Đại Trụ nhà ngươi tính toán với người ta, một cân đường sáu đồng, hắn chiếm một cái tiện nghi thật lớn, mười đồng mua một cân rưỡi trở lại?” Một tiểu tức phụ vừa nện quần áo, vừa nhếch miệng cười.
Nhị thẩm kia lớn giọng mắng lại: “Đại Trụ là một đứa bé, làm sao biết được một cân rưỡi đường mười đồng còn phải thối lại cho hắn một đồng? Ngược lại nghe nói cha chồng nhà ngươi mỗi ngày uống rượu, tốn tiền giống như trên đất nhặt được, ông chủ quán rượu đếm bạc mê rồi.”
Tiểu tức phụ kia thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu không lên tiếng, tiếng cười thanh thúy của người bên cạnh vang lên một trận, rồi nghe một người nói: “Nhị thẩm, người ta là tân nương tử, lợi hại hơn nữa cũng không dám đi quản tiền rượu của cha chồng.”
Lại có một người nói, “Nói tới lợi hại, Quý gia thôn chúng ta, trừ Nhị thẩm, thì chính là quả phụ Tây Thi kia rồi.”
“Tây Thi cái gì? Chỉ là một người đàn bà chanh chua! Ngày hôm qua còn thấy nàng cầm một cây chổi lớn đuổi theo đánh Thành Tử!”
“Tiểu tử kia cũng không có tiền đồ, hơn mười tuổi chỉ biết khắp nơi đánh nhau, không có đứng đắn. Đáng thương cho Lưu quả phụ, một lòng dựa vào hắn đấy.”
“Lưu quả phụ phải bán đậu hũ, mỗi ngày đều gánh một gánh qua quán ăn trong huyện, một tháng xuống, cũng có thể có ba bốn phân bạc, nam tử bình thường cũng không sánh bằng nàng, ngược lại có thể dùng mánh lới.”
“Chỉ sợ cái người đã chết của nàng kia, cỏ trên mộ phần lúc nào thì đều xanh mơn mởn đấy.” Nhị thẩm nói xong, cùng mọi người bật cười, quay đầu phát hiện Hà Hoa, cười hì hì nói: “Hà Hoa, mấy ngày trước đây không phải mới rơi xuống nước sao, hôm nay làm sao tới giặt quần áo rồi hả ?”
Hà Hoa giơ cổ tay lên, nhẹ giọng nói: “Nhị thẩm, con giặt quần áo cho phụ thân và ca ca.”
“Hà Hoa ngược lại hiểu chuyện, hai huynh muội các ngươi không có nương, cũng rất đáng thương. Tây Thi ở đầu thôn làm nương ngươi được không? Về sau mỗi ngày có đậu hũ ăn, cũng không cần ngươi giặt quần áo. Còn có thể có thêm một ca ca, khi cùng người ta gây gổ, cũng sẽ không bị đẩy ngã vào trong nước. . . . . .”
Mặt Hà Hoa kéo xuống mấy vạch đen, Lưu quả phụ đó, bởi vì trượng phu đã chết, một mình mang theo nhi tử, lại có mấy phần tư sắc, liền có người tới cửa gây sự. Lưu quả phụ gian nan sống qua ngày, trong ngày thường không khỏi chua ngoa một chút.Tuy rằng người khác xem thường bọn họ cô nhi quả phụ, nhưng bị nàng lấy chỗi lớn đánh văng ra ngoài mấy người, lại nghe nàng chống nạnh ở tại cửa ra vào chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rống lên mấy lần, những người có tâm tư này cũng không dám tuỳ tiện đi trêu chọc Tây Thi kia nữa.
Thường xuyên qua lại, Lưu quả phụ kia, trong thôn Nhị thẩm cũng là một người mới cưới ở trước mặt bà bà làm vỡ ly trà tiểu tức phụ, bị người sau lưng nói gấp ba lần rất sống động còn hơn hai con sư tử bằng đá đầu thôn. Mấy thôn phụ cận cũng biết Quý gia thôn này có ba cái chi bảo trấn thôn.
Cha của Hà Hoa nàng cũng là một người thành thật an phận, nương nàng đã chết năm sáu năm, bởi vì trong nhà nghèo, lại dẫn hai con riêng, cũng không có khuê nữ trong sạch nguyện ý tái giá tới đây, hắn chỉ có một mình xung đột va chạm kéo theo hai đứa bé, trong ngày thường một người lớn và hai đứa trẻ cũng không thiếu được bị người khác khinh.
Hà Hoa cũng không có tâm tư gì với Lưu quả phụ kia, chỉ là Nhị thẩm này, mới nói Lưu quả phụ ở trong huyện vụng trộm với người, ngay cả lão công đã chết đi đều đã tóm tới giễu cợt một phen, quay đầu lại nói với tiểu cô nương như nàng này muốn cha nàng cùng Lưu quả phụ cột lại một chỗ, đây cũng quá khi dễ người rồi !
Nghiêng đầu cười một tiếng, Hà Hoa ngọt ngào nhìn về phía Nhị thẩm này nói: “Nhị thẩm, con có ca ca rồi. Ngược lại mấy ngày nay con bị bệnh, hôm qua mới nghe nói, lúc Nhị thúc giúp Lưu thẩm tu sửa nhà cửa nói, không cần tiền công của nàng, cho mấy miếng đậu hũ là được, còn nói muốn Đại Trụ ca nhận Thành Tử nhà Lưu thẩm làm đệ đệ đấy.”
Chuyện này, chiều hôm qua Hà Hoa cũng là nghe một trong ba con cọp mẹ nàng dâu Quý A Ngưu nói, nghe nói vì chuyện này, Nhị thẩm ở nhà náo loạn một hồi, còn mắng to nói muốn chặt tay chân Nhị thúc trộn với đậu hũ ăn.
Vốn là trò cười tức giận đã qua, bây giờ bị Hoà Hoa lấy ra nói, người chung quanh đều che miệng cười trộm, Nhị thẩm tức giận đến trên mặt một hồi xanh một hồi đỏ, cũng không thể phát tác cùng một đứa bé như nàng, quay đầu lại thấy một người bưng quần áo tới giặt, lại cười nói: “Hà Hoa, ngươi không có nương, người ta đều muốn khi dễ ngươi nha. Ngày đó hai tiểu tử nhà Đại Hải thúc ngươi đẩy ngươi vào nước, ngươi đúng là thiếu chút nữa chết.”
Hà Hoa còn chưa kịp mở miệng, người mới tới đó đã “Bùm!” một tiếng xô ngã chậu gỗ, “Nhị thẩm, Hà Hoa đáng thương, ta thường ngày có cái gì cũng cho nàng một chút, ngay cả đôi giày trên chân nàng kia, vẫn là ta. . . . . . khâu đây này! Trẻ con cãi nhau, không có nặng nhẹ, đây cũng không phải là chuyện lớn gì. Ngươi sao đã nói ta khi dễ nàng một đứa trẻ không có nương? Hà Hoa cũng đã có thể tới giặt quần áo rồi, hai tiểu tử nhà ta bị ta và Đại Hải đánh cho bây giờ còn đang trên giường không động được đấy.”
Hà Hoa suy nghĩ một chút, con gà trống trong nhà kia chính là nhà Đại Hải thẩm đưa cho, liền cười hì hì nói: “Thẩm, con biết người thương con. Cha cũng nói muốn cảm tạ Đại Hải thúc đấy. Ngày đó con ở trên giường mơ mơ màng màng, nghe được người nói tặng cho con một con gà thật to tới bồi bổ thân thể, còn nói chờ con khoẻ lên, đưa thêm cho con một con gà mái đẻ trứng ăn. Tiểu Bảo ca ca và A Tề ca ca khi nào thì khoẻ lại? Sau này con vẫn cùng bọn họ chơi nha.”
Đại Hải thẩm nhìn về phía Nhị thẩm hả hê hất cái cằm lên, cười cười nói: “Hà Hoa, nhà ngươi đi, về sau hai tiểu tử thúi kia khi dễ ngươi nữa, thím cắt đứt chân của bọn nó!”
Hà Hoa cảm thấy mỹ mãn bưng chậu gỗ đi về. Xa xa, còn nghe có người nói, khuê nữ nhà Tam Đại gia đưa đi Kiều phủ trong huyện làm a hoàn đó sinh con trai, được cất nhắc làm di nương, bây giờ người một nhà đó đều lấy lỗ mũi nhìn người, đi ngang luôn rồi.
Nghĩ mình kiếp trước tốt nghiệp đại học không bao lâu, liền cùng bạn trai cũng có xuất thân nông thôn có con mới cưới, không ngờ thai đầu sinh ra con gái, bà bà sắc mặt không tốt. Tốn tiền đả thông quan hệ, thật vất vả xin được một cái giấy khai sinh, lúc mang thai lần thứ hai, len lén đi siêu âm, kiểm tra ra vẫn là bé gái. Nghĩ đi phá, nhưng trong lòng không muốn, bác sĩ cũng nói, lấy thể chất của nàng, nếu như lưu sản, về sau rất khó có con. Lúc này, ngay cả lão công hoà thuận yêu chiều cũng dần dần lạnh nhạt .
Thật ra thì, bọn họ kết hôn bất quá mới ba năm mà thôi. . . . . .
Sinh nam sinh nữ làm sao nàng có thể khống chế?
Những lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển thậm chí một cái sinh mạng cũng không sánh bằng tư tưởng “Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại“. (Đại khái ý là “có ba tội bất hiếu, trong đó không có con trai kế thừa là tội lớn nhất”).
Cũng thế, mấy ngàn năm truyền xuống “Luân lý tam cương ngũ thường”, bây giờ kẻ hèn này xuyên qua liền gặp phải trường hợp mẫu bằng tử quý, gà chó lên trời sao?
Chỉ có thể thương con gái của nàng, không biết bây giờ thế nào rồi. Nếu mẹ mình mang theo, thì không cần quá lo lắng. . . . . .
Ai, vẫn là suy nghĩ về bản thân mình, hiện tại làm sao sống đi thôi.
Nhìn nhà nàng hiện giờ mấy gian phòng rách nát, một lão cha nông dân trung thực, một ca ca còn không hiểu chuyện, Hà Hoa lắc đầu một cái, đi về phía cửa mở rộng đi vào, hít một hơi tự nhủ: “Hà Hoa, hiện tại nhà ngươi ra cửa không cần khóa lại, cả ăn trộm cũng sẽ không tới! Nhưng về sau, nhất định khi trở thành bà địa chủ, có nhà có thừa lương thực, ngày ngày có thịt ăn, có ba bốn bà vú nha hoàn. Ừ, hướng tới mục tiêu làm ruộng, núi sông, có chút ruộng điền cố gắng lên!”
. . . . . .
Phát lời thề xong, phơi quần áo lên, dọn dẹp trong nhà một chút, bắt mấy con sâu, băm một chút cỏ Diệp Tử trộn với nhau cho ba con gà ăn, rồi đến trên giường nằm một lát.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã lặn về tây.
Cha trở lại, ca ca đi học đường cũng trở về.
Hai phu thê nhà Đại Hải thúc cũng tới, cầm hai con gà, còn cầm hai đôi giày, hai thước vải tới. Cha đang khước từ nói không cần.
Đây chính là nguyên do Hà Hoa thiếu chút nữa mất mạng, hôm nay nàng lại cố ý điềm tĩnh giả bộ khờ khạo mới lấy được đấy!
Hà Hoa vội vàng chạy ra, ôm gà vào trong ngực: “Cha, đây là gà mái có thể đẻ trứng nha. Chờ sau này ấp ra gà con rồi, chúng ta đưa cho nhà thẩm ba con gà con hoàn lại!”
Đại Hải thúc đưa tay xoa nhẹ ở trên ót nàng mấy cái nói: “Con thật là đứa bé lanh lợi. Đồng ca, đều là hương thân, hai huynh muội nó lại không có nương, coi như huynh không vì mình nghĩ, cũng phải thay hai huynh muội chúng nó tính toán. Hơn nữa, đều là hai tiểu tử nhà ta nghịch ngợm, thân thể Hà Hoa còn hư nhược lắm, huynh vẫn còn trách chúng ta sao?”
“Không không không, Hải huynh đệ, Hải đệ muội, đây là các ngươi khách khí, Hà Hoa đã tốt hơn. . . . . .” Quý Đồng liên tục xua tay, nhìn Hà Hoa ôm hai con gà mái không chịu buông tay, nhi tử lại trông mong nhìn chằm chằm giày mới và hai thước vải kia, cuối cùng thở dài nói, “Cũng là ta vô dụng.”
Nhà Đại Hải vốn là buổi sáng bị Hà Hoa kích tới, trong lòng đang đau những thứ đồ này, chỉ nói lung tung mấy lời, liền nhức nhối đi về.
Hà Hoa và ca ca lòng tràn đầy vui mừng cất giày và vải vào, lại trói lại một chân hai con gà nhốt ở trong lồng. Quay đầu lại nhìn cha nàng một thân bùn còn chưa có rửa đi, trên mặt tràn đầy áy náy, vội vàng tiến lên làm nũng nói: “Cha, người đi rửa chân, con cùng ca ca đi nấu cơm. Buổi tối làm canh trứng, cha và ca ca đều có thể ăn nha.”
Danh sách chương