Lúc Vương Chưởng Quỹ tới lần nữa, Hà Hoa đang cùng Phùng di nương chơi đùa với Tiểu Lương ca, tiểu gia hỏa hì hì quơ đôi tay béo ụt ịt loạn xạ cười ngây ngô, biết bọn họ muốn bàn chuyện chánh sự, Tiểu Thúy cùng bà vú liền đi qua ôm chú nhóc đi.
Hà Hoa nói với Phùng di nương: “Xưa nay Vương Chưởng Quỹ là một người có kiến giải, ít ngày trước di nương có nói là sầu lo chuyện cá trong hồ, con gọi ông ta tới để nêu ra chủ ý.”
Phùng di nương đến bên cạnh Hà Hoa ngồi xuống, cười cười nói: “Danh tiếng cửa hàng điểm tâm Như Ý đã truyền khắp huyện Định Giang, mọi người muốn ăn các loại thức ăn vặt đều chỉ muốn đến cửa hàng của nhà chúng ta. Tiểu thư và Vương Chưởng Quỹ thật sự có bản lĩnh. Ta luôn là người không có kiến thức, hôm nay có tiểu thư cùng Vương Chưởng Quỹ giúp một tay, trong lòng mới vững bụng hơn một chút.”
Vương Chưởng Quỹ chắp tay một cái nói: “Di nãi nãi nói đùa. Nếu di nãi nãi là người không có kiến thức, tiểu lão đầu há chẳng phải trở thành một cái tượng đất sao? Chẳng qua là trong ngày thường đi tới đi lui nhìn nhiều chút, có chút suy nghĩ lung tung mà thôi. Nhờ có Tiểu Đông gia và di nãi nãi coi trọng, tiểu lão đầu mới dám trơ mặt ra mà nói lải nhải.”
Vẻ nho nhã khách sáo qua lại, Hà Hoa rất là không quen, liền mở miệng nói: “Đều là người mình, di nương cùng Vương Chưởng Quỹ cũng không cần khiêm nhường lẫn nhau nữa. Vương Chưởng Quỹ, ông nên nói một chút về cái nhìn của ông trước đi.”
Vương Chưởng Quỹ liền có chút ghét bỏ nhăn mặt, cười khổ nói: “Ta đi cửa nam bến tàu xem qua, hiện tại trời nóng nực, nơi đó thật sự là vừa loạn vừa bẩn, mùi cá chết hôi thối cách vài con phố cũng có thể nghe thấy được. Bình thường chính là vào sáng sớm tinh mơ cùng buổi sáng có nhiều người tụ tập, sọt giỏ cá tôm chất thành một đống, ruồi muỗi bay khắp nơi, lộn xộn không có trật tự.”
Phùng di nương liền cười nói: “Ngày trước nhà ta cũng có đi qua bến tàu mua cá. Đi từ sáng sớm tinh mơ là có thể mua được cá tươi người ta mới bắt từ trong sông ra ngoài. Nếu đi trễ, chỉ có thể mua được cá bụng trắng dã hoặc là đã chết.”
Hà Hoa tưởng tượng ra cảnh tiểu thương kêu la, cá thối chất thành đống, ruồi bọ hoành hành, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Vương Chưởng Quỹ thấy sắc mặt của nàng không tốt, không dám trì hoãn, vội nói ra tính toán của mình, muốn ở bên cạnh bến tàu chọn mảnh đất, dựng hai ba cái lều, dọn sạch sẽ chung quanh, dùng nước nuôi cá sống, phân chia giá bán. Sau đó sẽ chọn một cửa chính, chuyên môn dùng để bán cá muối, cá khô....
Biện pháp này rất đơn giản phổ biến, nhưng cũng là biện pháp rất ổn thỏa, tuy có chút không giống với biện pháp Hà Hoa tự mình suy nghĩ ra, nhưng trên cơ bản thì đều giống nhau, hơn nữa Vương Chưởng Quỹ còn đưa ra biện pháp bọn họ “Chỉ bán cá sống” làm điểm sáng, cùng Hà Hoa không mưu mà hợp.
Phùng di nương đối với chuyện này cũng không có ý kiến khác, lại thương lượng một chút chi tiết, chuyện coi như định ra phương hướng. Hà Hoa đối với chuyện ở cửa nam bến tàu không có yên lòng, vẫn muốn tìm thời gian đi qua đó xem một chuyến, Phùng di nương cũng đã đề xuất muốn tới nơi đó nhìn một cái, cẩn thận lựa chọn chỗ.
Ý định ban đầu của nàng rất tốt, nhưng bản thân lại không thích hợp chạy loạn, sau khi Quý Đồng biết được, quả quyết không chịu đồng ý. Cuối cùng liền quyết định phải có Quý Quân cùng đi với Hà Hoa mới được. Hà Hoa suy nghĩ một chút, gọi Tiểu Thúy bên cạnh Phùng di nương đi theo nàng, lại bảo Phùng quản sự ở Tang Viên ngày đó cũng đi bến tàu một chuyến.
Ngày đó vừa qua khỏi giờ dần (ba giờ sáng đến năm giờ sáng), Hà Hoa ngồi lên cỗ kiệu cùng Quý Quân dẫn theo vài người đi. Đi khoảng một canh giờ không sai biệt lắm mới đến cửa nam bến tàu.
Trời đã hơi sáng rồi, quả nhiên ở bến tàu tiếng người huyên náo, người ta lui tới cùng thuyền bè lớn nhỏ khắp nơi đều tụ tập lại. Vương Chưởng Quỹ đã nói trước với một người chèo thuyền dừng lại ở chỗ người đi đường nghỉ chân, rồi lựa chọn chỗ tốt trong tiểu điếm chờ bọn họ.
Dùng chút trà xong, Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ đi chọn chỗ, còn đang suy tính nên dựng lều đơn giản hay là tìm một chỗ đặt trụ sở ở gần đây để cho bọn tiểu nhị có thể có một chỗ nghỉ chân.
Đợi đến khi mặt trời đã lên thật cao, không khí nóng bức hòa lẫn mùi hôi thối bắt đầu bốc lên, vẻ mặt Tiểu Thúy chán ghét nói: “Tiểu thư, nếu đã chọn xong chỗ, chúng ta hãy đi về trước thôi. Đúng lúc có thể đuổi kịp giờ ăn cơm.”
Mặc dù bến tàu cũng có một vài tàu thuyền lui tới buôn bán, nhưng bình thường đều cho khách xuống nghỉ ngơi ở đầu bên kia, đầu bên này chỉ dành cho người chèo thuyền chờ khách và đám người tạp công nghỉ chân tụ tập. Lui tới đều là người thô kệch làm những công việc cần có thể lực. Đám người bọn họ ở trong tiểu điếm ngồi hơn nửa ngày, mặc dù Hà Hoa đã thay đổi quần áo vải thô, nhưng vẫn làm cho không ít người chú ý tới.
Quý Quân không có thói quen bị người chỉ chõ như vậy, cũng bịt mũi nói: “Vừa lúc bây giờ còn chưa quá nóng, nếu ngay giữa trưa lên đường sẽ không tốt lắm.”
Hà Hoa cảm thấy ngay cả không khí mình thở ra ngoài đều mang theo mùi tanh, nhưng nàng ít có cơ hội ra cửa, hôm nay nếu đã được ra ngoài, thì phải chơi cho đã. Liền cố nén cười nói: “Ca ca, đây cũng là cơ hội khó có được đấy. Nhờ nhiều cá tươi, dính chút tiên khí, mới có thể cá vượt vũ môn.”
Quý Quân đùa nghịch ly trà trên bàn, lấy điểm tâm trong ngực ra, ngửi một cái cảm thấy cũng dính vào mùi tanh rồi, nên để xuống, đi ra ngoài xoay một vòng lại vòng trở về, cắn răng nói: “Nếu chúng ta mua lại chỗ này, phải cải tạo tất cả lại cho thật tốt!”
Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ đều cười híp mắt nói: “Qúy tương công quả nhiên có chí lớn, là người làm đại sự.”
Hà Hoa chỉ mím môi cười không đáp lời.
Vẫn đợi đến khi thuyền bè trên bến tàu dần dần ít đi, người buôn bán cũng tốp năm tốp ba rời đi, chỉ để lại mấy cái giỏ chưa bán hết còn thừa ra chút ít. Một vài người nghèo khổ cùng đám lang thang ăn mày tụm lại mấy cái giỏ đó nhặt chút đồ rơi rớt hoặc là vứt bỏ tôm tép nhãi nhép đi, đến cuối cùng có mấy người ra quét dọn. Cứ như vậy, một ngày bận rộn của bến tàu coi như đã trôi qua.
Trong lòng Hà Hoa có chút tính toán, Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ cũng định ra một người phụ trách buôn bán cá tươi, một người phụ trách cửa hàng cá khô. Tất cả mọi người không muốn ở chỗ này nán lại quá lâu, hơn nữa Quý Quân làm như có người thả con dao ở trên ghế của hắn, ngồi thế nào cũng ngồi không yên, đương nhiên Hà Hoa cũng muốn bỏ đi mùi cá trên người sớm một chút, nên không có trì hoãn nữa, vội vã trở về nhà.
Về đến nhà chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, thay đổi quần áo toàn thân, trong trong ngoài ngoài, tẩy sạch mùi cá từ trên xuống dưới, hương liệu hương phấn gì đó dùng một đống lớn, lại ngâm chút bạc hà, lá sen... lên tóc rồi chà xát, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.
Tiểu Oản ôm mấy bộ quần áo cho Hà Hoa chọn, nhìn nàng vẫn còn nhìn kẽ móng tay cau mày, cười nói: “Tiểu thư bây giờ người đã xông hương rồi, ngay cả cỗ kiệu kia, em cũng cho người rửa, thả hương nhang, đang phơi ở trong sân.”
Hà Hoa thở dài nói: “Khi còn bé ta còn từng quét dọn chuồng gà, quả nhiên từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó. Tình hình như bây giờ, nói dễ nghe là lịch sự, nói khó nghe chính là phiền toái, làm ra vẻ. Ta có chút không chịu nổi mình, xem ra vẫn nên tìm chút thời gian đi Quý gia thôn ở một vài ngày, để đừng quên bản thân mới được.”
Tiểu Thự lẹ mồm lẹ miệng nói: “Tiểu thư thật sự đi Quý gia thôn mới gọi là tìm việc cho mình đấy. Nào có ai đang sống tốt, mà muốn đi vào trong xó núi chứ?”
Hà Hoa vẫn cứ nói: “Trong xó núi cũng không có nhiều quy củ như vậy, mỗi ngày đều có thể đi chơi, như thế mà không tốt sao?”
Tiểu Thư le lưỡi không nói lời nào, một tiểu nha đầu như nàng, mặc dù ở trong huyện, cũng thường đi ra ngoài đi dạo, mặc dù không thể hoàn toàn cảm nhận được loại tâm lý này của Hà Hoa, nhưng cũng không dám quá càn rỡ. Mà đối với Hà Hoa mà nói, nếu không phải bản thân cảm thấy có chút hứng thú học tú công, nàng thật sự không biết phải làm thế nào để trôi qua từng ngày.
Chẳng lẽ mình thật sự tư xuân rồi à? Hà Hoa cau mày, hiện tại nàng cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, mà Tiểu Bảo người mà Quý Đồng và Quý Quân đều hài lòng cũng chẳng qua mới mười sáu mười bảy tuổi, nhìn bộ dạng Quý Quân thì biết, coi như là trưởng thành sớm, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thể biết cái gì là tình yêu, là cuộc sống sao?
Dĩ nhiên, những lời này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mình, nếu Quý Quân hoặc là Quý Đồng biết dù là một chút xíu, với quan niệm của người ở thời đại này, chỉ sợ là nghĩ không phải vì nàng không vừa lòng Tiểu Bảo, mà là rễ tình đâm sâu với hắn rồi!
Có lẽ vẫn nên đi xem Phùng di nương cùng Lương ca nhi cho trong lòng bớt tịch mịch thôi.
Miễn cưỡng cùng bọn Tiểu Thư nói đùa một hồi, Quý Quân cũng tắm rửa sạch sẽ đổi mới hoàn toàn mới tới đây, đắc chí vừa lòng nói: “Ca biết hôm nay ở bến tàu tại sao muội không đáp lời rồi, chúng ta không có nhiều bạc như vậy phải không? Nhưng chúng ta không có, Từ gia có. Hiện tại trong nhà Từ Nhị gia có hơn một ngàn mẫu Tang Viên hồ nước. Hắc hắc, ta đi tìm Từ đại thiếu đi!”
Ngược lại Hà Hoa đối với chuyện này có chút động lòng, bến tàu kia, quả thật quá loạn, cả nhà bọn họ sắp xếp chỉnh tề xong cũng không có bao nhiêu hiệu quả, kéo cả Từ gia vào thì sẽ không giống rồi.
Chỉ là chuyện này nói cho cùng phải do Phùng di nương làm chủ, Hà Hoa phải mời nàng qua đây, Phùng di nương cũng tán thành chủ ý này, ba người thương lượng một hồi, Quý Quân liền hăng hái gấp trăm lần đi hẹn Từ đại thiếu để thăm dò ý tứ.
Không đến mấy ngày thì có tin tức tới đây, Từ gia chuẩn bị làm lớn một hồi, tiếp qua vài ngày nữa lại có tin tức, nói Huyện thái gia tham gia chuyện này, muốn noi theo Kinh Sư, xây một chợ cá ở cửa nam, mỗi một người đi vào bán cá đều có thể dành cho một vị trí cố định, tương tự với “Chợ” đời sau, còn nhắc tới vấn đề thuế khóa.
Hà Hoa đang cảm thán hành động cùng mức ảnh hưởng của Từ gia, cũng xốc lại tính toán của mình một lần nữa. Có thuế khóa, sẽ phải có phí bảo hộ. Huyện nha ra mặt thu xếp, cũng không phải chỉ là vì mặt mũi, quan trọng hơn là vì bạc. Về sau muốn ở “Chợ cá” chiếm mấy chỗ tốt, nhất định phải đi hiếu kính những người trong quan trường có liên quan, trong đó ngoắc nghéo ngoằn ngoèo có nhiều lắm.
Mà xưa nay xung quanh cái “Chợ” quan phủ quy định, sẽ không thể thiếu được những tiểu thương “Không theo quy củ làm việc”, bản lĩnh linh hoạt, có thể cung cấp hàng hóa giá rẻ tiện nghi. Cứ như thế tính toán ra, bọn họ còn có lợi nhuận gì nữa?
Mặc kệ nói thế nào, Huyện thái gia vẫn sai người nhanh chóng khởi động chuyện này.
Mặc dù Quý Quân không quá tin tưởng suy đoán của Hà Hoa, nhưng mắt thấy chuyện đã không còn nằm trong phạm vi mình có thể nắm giữ, lại thêm chẳng mấy chốc sẽ đến kỳ thi Hương rồi, hắn cũng bỏ đi ý định, đóng cửa ở trong nhà toàn tâm toàn ý chuẩn bị, chỉ thường cách một đoạn thời gian viết một bài văn đến nhờ tiên sinh chỉ giáo.
Từ Đại thiếu là một người thích chơi đùa, nhiều lần tới Quý gia, dùng đề tài liên quan đến chợ cá hẹn hắn đi ra ngoài. Bởi vì Tang Viên do Phùng di nương quản, Hà Hoa đối với cái chợ cá này cũng không coi trọng, nên Qúy Quân cũng không quan tâm đến đề tài này của hắn, ngược lại còn khuyên hắn đọc sách cho tốt, chờ thi Hương qua xong lại nói.
Từ Đại thiếu rốt cuộc vẫn biết nặng nhẹ, thấy A Tề cũng tập trung tinh thần ôm sách gặm mãnh liệt, hắn sợ cây gậy của lão cha nhà mình, càng sợ lão gia tử không cho hắn bạc để tiêu xài hơn, suy nghĩ không thể chơi đùa quá mức, liền cười khổ ở trong thư phòng đọc sách, phân phó không cho người đi quấy rầy hắn. Sau đó đốt ngọn đèn dầu tính thời gian, mỗi ngày đổ thêm dầu tràn đầy, vẫn đốt đến nửa đêm mới tự động tắt.
Từ Nhị gia thấy đứa con nhà mình đi về chánh đạo, mỗi ngày đọc sách đọc đến nửa đêm, đau lòng sai người lấy Linh Chi thượng hạng, tổ yến cùng thuốc bổ ra hết, dưỡng cho Từ đại thiếu mặt mày hồng hào, bóng loáng tỏa sáng, sau đó mỗi ngày đọc sách không tới một phút, liền đi nằm ngủ gặp mỹ nhân rồi.
Trước thi Hương, chợ cá đã làm xong.
Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ từng thấy không ít sắc mặt kẻ tiểu nhân, đối với mờ ám nơi này đương nhiên cũng rõ ràng. Nhưng theo xu hướng, có một số việc nhất định phải có. Cuối cùng Phùng di nương vẫn quyết định cứ đi chuẩn bị bạc, mua hai chỗ ở chợ cá. Sau đó bỏ vốn nhập vào cá khô, cá muối ở cửa hàng.
Đương nhiên Hà Hoa không lời nào để nói, lại thăm dò chút động tĩnh của Từ gia, dường như bọn họ đã có chút hối hận vì từng xin Huyện thái gia nhúng tay chuyện này, có lẻ không ngờ tới đường đường huyện tôn không chỉ trần trụi lấy cớ bảo hộ, đòi của hối lộ, mà còn dùng công phu sư tử ngoạm, bóc lột đám tiểu thương gần như không còn lợi nhuận được nữa.
Bọn họ cũng chỉ ở trong chợ cá chiếm vài địa bàn, sau đó tìm người đẩy mạnh mạnh dầu cá, bong bóng cá, cá mắm, cá ướp tiêu cùng đồ gia công. Hà Hoa không có mạnh bạo như vậy, chỉ có thể nhìn người ta kiếm tiền nhiều, mình chỉ cần đếm hà bao mỏng te cũng thoải mái vui vẻ rồi.
Hà Hoa nói với Phùng di nương: “Xưa nay Vương Chưởng Quỹ là một người có kiến giải, ít ngày trước di nương có nói là sầu lo chuyện cá trong hồ, con gọi ông ta tới để nêu ra chủ ý.”
Phùng di nương đến bên cạnh Hà Hoa ngồi xuống, cười cười nói: “Danh tiếng cửa hàng điểm tâm Như Ý đã truyền khắp huyện Định Giang, mọi người muốn ăn các loại thức ăn vặt đều chỉ muốn đến cửa hàng của nhà chúng ta. Tiểu thư và Vương Chưởng Quỹ thật sự có bản lĩnh. Ta luôn là người không có kiến thức, hôm nay có tiểu thư cùng Vương Chưởng Quỹ giúp một tay, trong lòng mới vững bụng hơn một chút.”
Vương Chưởng Quỹ chắp tay một cái nói: “Di nãi nãi nói đùa. Nếu di nãi nãi là người không có kiến thức, tiểu lão đầu há chẳng phải trở thành một cái tượng đất sao? Chẳng qua là trong ngày thường đi tới đi lui nhìn nhiều chút, có chút suy nghĩ lung tung mà thôi. Nhờ có Tiểu Đông gia và di nãi nãi coi trọng, tiểu lão đầu mới dám trơ mặt ra mà nói lải nhải.”
Vẻ nho nhã khách sáo qua lại, Hà Hoa rất là không quen, liền mở miệng nói: “Đều là người mình, di nương cùng Vương Chưởng Quỹ cũng không cần khiêm nhường lẫn nhau nữa. Vương Chưởng Quỹ, ông nên nói một chút về cái nhìn của ông trước đi.”
Vương Chưởng Quỹ liền có chút ghét bỏ nhăn mặt, cười khổ nói: “Ta đi cửa nam bến tàu xem qua, hiện tại trời nóng nực, nơi đó thật sự là vừa loạn vừa bẩn, mùi cá chết hôi thối cách vài con phố cũng có thể nghe thấy được. Bình thường chính là vào sáng sớm tinh mơ cùng buổi sáng có nhiều người tụ tập, sọt giỏ cá tôm chất thành một đống, ruồi muỗi bay khắp nơi, lộn xộn không có trật tự.”
Phùng di nương liền cười nói: “Ngày trước nhà ta cũng có đi qua bến tàu mua cá. Đi từ sáng sớm tinh mơ là có thể mua được cá tươi người ta mới bắt từ trong sông ra ngoài. Nếu đi trễ, chỉ có thể mua được cá bụng trắng dã hoặc là đã chết.”
Hà Hoa tưởng tượng ra cảnh tiểu thương kêu la, cá thối chất thành đống, ruồi bọ hoành hành, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Vương Chưởng Quỹ thấy sắc mặt của nàng không tốt, không dám trì hoãn, vội nói ra tính toán của mình, muốn ở bên cạnh bến tàu chọn mảnh đất, dựng hai ba cái lều, dọn sạch sẽ chung quanh, dùng nước nuôi cá sống, phân chia giá bán. Sau đó sẽ chọn một cửa chính, chuyên môn dùng để bán cá muối, cá khô....
Biện pháp này rất đơn giản phổ biến, nhưng cũng là biện pháp rất ổn thỏa, tuy có chút không giống với biện pháp Hà Hoa tự mình suy nghĩ ra, nhưng trên cơ bản thì đều giống nhau, hơn nữa Vương Chưởng Quỹ còn đưa ra biện pháp bọn họ “Chỉ bán cá sống” làm điểm sáng, cùng Hà Hoa không mưu mà hợp.
Phùng di nương đối với chuyện này cũng không có ý kiến khác, lại thương lượng một chút chi tiết, chuyện coi như định ra phương hướng. Hà Hoa đối với chuyện ở cửa nam bến tàu không có yên lòng, vẫn muốn tìm thời gian đi qua đó xem một chuyến, Phùng di nương cũng đã đề xuất muốn tới nơi đó nhìn một cái, cẩn thận lựa chọn chỗ.
Ý định ban đầu của nàng rất tốt, nhưng bản thân lại không thích hợp chạy loạn, sau khi Quý Đồng biết được, quả quyết không chịu đồng ý. Cuối cùng liền quyết định phải có Quý Quân cùng đi với Hà Hoa mới được. Hà Hoa suy nghĩ một chút, gọi Tiểu Thúy bên cạnh Phùng di nương đi theo nàng, lại bảo Phùng quản sự ở Tang Viên ngày đó cũng đi bến tàu một chuyến.
Ngày đó vừa qua khỏi giờ dần (ba giờ sáng đến năm giờ sáng), Hà Hoa ngồi lên cỗ kiệu cùng Quý Quân dẫn theo vài người đi. Đi khoảng một canh giờ không sai biệt lắm mới đến cửa nam bến tàu.
Trời đã hơi sáng rồi, quả nhiên ở bến tàu tiếng người huyên náo, người ta lui tới cùng thuyền bè lớn nhỏ khắp nơi đều tụ tập lại. Vương Chưởng Quỹ đã nói trước với một người chèo thuyền dừng lại ở chỗ người đi đường nghỉ chân, rồi lựa chọn chỗ tốt trong tiểu điếm chờ bọn họ.
Dùng chút trà xong, Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ đi chọn chỗ, còn đang suy tính nên dựng lều đơn giản hay là tìm một chỗ đặt trụ sở ở gần đây để cho bọn tiểu nhị có thể có một chỗ nghỉ chân.
Đợi đến khi mặt trời đã lên thật cao, không khí nóng bức hòa lẫn mùi hôi thối bắt đầu bốc lên, vẻ mặt Tiểu Thúy chán ghét nói: “Tiểu thư, nếu đã chọn xong chỗ, chúng ta hãy đi về trước thôi. Đúng lúc có thể đuổi kịp giờ ăn cơm.”
Mặc dù bến tàu cũng có một vài tàu thuyền lui tới buôn bán, nhưng bình thường đều cho khách xuống nghỉ ngơi ở đầu bên kia, đầu bên này chỉ dành cho người chèo thuyền chờ khách và đám người tạp công nghỉ chân tụ tập. Lui tới đều là người thô kệch làm những công việc cần có thể lực. Đám người bọn họ ở trong tiểu điếm ngồi hơn nửa ngày, mặc dù Hà Hoa đã thay đổi quần áo vải thô, nhưng vẫn làm cho không ít người chú ý tới.
Quý Quân không có thói quen bị người chỉ chõ như vậy, cũng bịt mũi nói: “Vừa lúc bây giờ còn chưa quá nóng, nếu ngay giữa trưa lên đường sẽ không tốt lắm.”
Hà Hoa cảm thấy ngay cả không khí mình thở ra ngoài đều mang theo mùi tanh, nhưng nàng ít có cơ hội ra cửa, hôm nay nếu đã được ra ngoài, thì phải chơi cho đã. Liền cố nén cười nói: “Ca ca, đây cũng là cơ hội khó có được đấy. Nhờ nhiều cá tươi, dính chút tiên khí, mới có thể cá vượt vũ môn.”
Quý Quân đùa nghịch ly trà trên bàn, lấy điểm tâm trong ngực ra, ngửi một cái cảm thấy cũng dính vào mùi tanh rồi, nên để xuống, đi ra ngoài xoay một vòng lại vòng trở về, cắn răng nói: “Nếu chúng ta mua lại chỗ này, phải cải tạo tất cả lại cho thật tốt!”
Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ đều cười híp mắt nói: “Qúy tương công quả nhiên có chí lớn, là người làm đại sự.”
Hà Hoa chỉ mím môi cười không đáp lời.
Vẫn đợi đến khi thuyền bè trên bến tàu dần dần ít đi, người buôn bán cũng tốp năm tốp ba rời đi, chỉ để lại mấy cái giỏ chưa bán hết còn thừa ra chút ít. Một vài người nghèo khổ cùng đám lang thang ăn mày tụm lại mấy cái giỏ đó nhặt chút đồ rơi rớt hoặc là vứt bỏ tôm tép nhãi nhép đi, đến cuối cùng có mấy người ra quét dọn. Cứ như vậy, một ngày bận rộn của bến tàu coi như đã trôi qua.
Trong lòng Hà Hoa có chút tính toán, Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ cũng định ra một người phụ trách buôn bán cá tươi, một người phụ trách cửa hàng cá khô. Tất cả mọi người không muốn ở chỗ này nán lại quá lâu, hơn nữa Quý Quân làm như có người thả con dao ở trên ghế của hắn, ngồi thế nào cũng ngồi không yên, đương nhiên Hà Hoa cũng muốn bỏ đi mùi cá trên người sớm một chút, nên không có trì hoãn nữa, vội vã trở về nhà.
Về đến nhà chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, thay đổi quần áo toàn thân, trong trong ngoài ngoài, tẩy sạch mùi cá từ trên xuống dưới, hương liệu hương phấn gì đó dùng một đống lớn, lại ngâm chút bạc hà, lá sen... lên tóc rồi chà xát, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.
Tiểu Oản ôm mấy bộ quần áo cho Hà Hoa chọn, nhìn nàng vẫn còn nhìn kẽ móng tay cau mày, cười nói: “Tiểu thư bây giờ người đã xông hương rồi, ngay cả cỗ kiệu kia, em cũng cho người rửa, thả hương nhang, đang phơi ở trong sân.”
Hà Hoa thở dài nói: “Khi còn bé ta còn từng quét dọn chuồng gà, quả nhiên từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó. Tình hình như bây giờ, nói dễ nghe là lịch sự, nói khó nghe chính là phiền toái, làm ra vẻ. Ta có chút không chịu nổi mình, xem ra vẫn nên tìm chút thời gian đi Quý gia thôn ở một vài ngày, để đừng quên bản thân mới được.”
Tiểu Thự lẹ mồm lẹ miệng nói: “Tiểu thư thật sự đi Quý gia thôn mới gọi là tìm việc cho mình đấy. Nào có ai đang sống tốt, mà muốn đi vào trong xó núi chứ?”
Hà Hoa vẫn cứ nói: “Trong xó núi cũng không có nhiều quy củ như vậy, mỗi ngày đều có thể đi chơi, như thế mà không tốt sao?”
Tiểu Thư le lưỡi không nói lời nào, một tiểu nha đầu như nàng, mặc dù ở trong huyện, cũng thường đi ra ngoài đi dạo, mặc dù không thể hoàn toàn cảm nhận được loại tâm lý này của Hà Hoa, nhưng cũng không dám quá càn rỡ. Mà đối với Hà Hoa mà nói, nếu không phải bản thân cảm thấy có chút hứng thú học tú công, nàng thật sự không biết phải làm thế nào để trôi qua từng ngày.
Chẳng lẽ mình thật sự tư xuân rồi à? Hà Hoa cau mày, hiện tại nàng cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, mà Tiểu Bảo người mà Quý Đồng và Quý Quân đều hài lòng cũng chẳng qua mới mười sáu mười bảy tuổi, nhìn bộ dạng Quý Quân thì biết, coi như là trưởng thành sớm, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thể biết cái gì là tình yêu, là cuộc sống sao?
Dĩ nhiên, những lời này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mình, nếu Quý Quân hoặc là Quý Đồng biết dù là một chút xíu, với quan niệm của người ở thời đại này, chỉ sợ là nghĩ không phải vì nàng không vừa lòng Tiểu Bảo, mà là rễ tình đâm sâu với hắn rồi!
Có lẽ vẫn nên đi xem Phùng di nương cùng Lương ca nhi cho trong lòng bớt tịch mịch thôi.
Miễn cưỡng cùng bọn Tiểu Thư nói đùa một hồi, Quý Quân cũng tắm rửa sạch sẽ đổi mới hoàn toàn mới tới đây, đắc chí vừa lòng nói: “Ca biết hôm nay ở bến tàu tại sao muội không đáp lời rồi, chúng ta không có nhiều bạc như vậy phải không? Nhưng chúng ta không có, Từ gia có. Hiện tại trong nhà Từ Nhị gia có hơn một ngàn mẫu Tang Viên hồ nước. Hắc hắc, ta đi tìm Từ đại thiếu đi!”
Ngược lại Hà Hoa đối với chuyện này có chút động lòng, bến tàu kia, quả thật quá loạn, cả nhà bọn họ sắp xếp chỉnh tề xong cũng không có bao nhiêu hiệu quả, kéo cả Từ gia vào thì sẽ không giống rồi.
Chỉ là chuyện này nói cho cùng phải do Phùng di nương làm chủ, Hà Hoa phải mời nàng qua đây, Phùng di nương cũng tán thành chủ ý này, ba người thương lượng một hồi, Quý Quân liền hăng hái gấp trăm lần đi hẹn Từ đại thiếu để thăm dò ý tứ.
Không đến mấy ngày thì có tin tức tới đây, Từ gia chuẩn bị làm lớn một hồi, tiếp qua vài ngày nữa lại có tin tức, nói Huyện thái gia tham gia chuyện này, muốn noi theo Kinh Sư, xây một chợ cá ở cửa nam, mỗi một người đi vào bán cá đều có thể dành cho một vị trí cố định, tương tự với “Chợ” đời sau, còn nhắc tới vấn đề thuế khóa.
Hà Hoa đang cảm thán hành động cùng mức ảnh hưởng của Từ gia, cũng xốc lại tính toán của mình một lần nữa. Có thuế khóa, sẽ phải có phí bảo hộ. Huyện nha ra mặt thu xếp, cũng không phải chỉ là vì mặt mũi, quan trọng hơn là vì bạc. Về sau muốn ở “Chợ cá” chiếm mấy chỗ tốt, nhất định phải đi hiếu kính những người trong quan trường có liên quan, trong đó ngoắc nghéo ngoằn ngoèo có nhiều lắm.
Mà xưa nay xung quanh cái “Chợ” quan phủ quy định, sẽ không thể thiếu được những tiểu thương “Không theo quy củ làm việc”, bản lĩnh linh hoạt, có thể cung cấp hàng hóa giá rẻ tiện nghi. Cứ như thế tính toán ra, bọn họ còn có lợi nhuận gì nữa?
Mặc kệ nói thế nào, Huyện thái gia vẫn sai người nhanh chóng khởi động chuyện này.
Mặc dù Quý Quân không quá tin tưởng suy đoán của Hà Hoa, nhưng mắt thấy chuyện đã không còn nằm trong phạm vi mình có thể nắm giữ, lại thêm chẳng mấy chốc sẽ đến kỳ thi Hương rồi, hắn cũng bỏ đi ý định, đóng cửa ở trong nhà toàn tâm toàn ý chuẩn bị, chỉ thường cách một đoạn thời gian viết một bài văn đến nhờ tiên sinh chỉ giáo.
Từ Đại thiếu là một người thích chơi đùa, nhiều lần tới Quý gia, dùng đề tài liên quan đến chợ cá hẹn hắn đi ra ngoài. Bởi vì Tang Viên do Phùng di nương quản, Hà Hoa đối với cái chợ cá này cũng không coi trọng, nên Qúy Quân cũng không quan tâm đến đề tài này của hắn, ngược lại còn khuyên hắn đọc sách cho tốt, chờ thi Hương qua xong lại nói.
Từ Đại thiếu rốt cuộc vẫn biết nặng nhẹ, thấy A Tề cũng tập trung tinh thần ôm sách gặm mãnh liệt, hắn sợ cây gậy của lão cha nhà mình, càng sợ lão gia tử không cho hắn bạc để tiêu xài hơn, suy nghĩ không thể chơi đùa quá mức, liền cười khổ ở trong thư phòng đọc sách, phân phó không cho người đi quấy rầy hắn. Sau đó đốt ngọn đèn dầu tính thời gian, mỗi ngày đổ thêm dầu tràn đầy, vẫn đốt đến nửa đêm mới tự động tắt.
Từ Nhị gia thấy đứa con nhà mình đi về chánh đạo, mỗi ngày đọc sách đọc đến nửa đêm, đau lòng sai người lấy Linh Chi thượng hạng, tổ yến cùng thuốc bổ ra hết, dưỡng cho Từ đại thiếu mặt mày hồng hào, bóng loáng tỏa sáng, sau đó mỗi ngày đọc sách không tới một phút, liền đi nằm ngủ gặp mỹ nhân rồi.
Trước thi Hương, chợ cá đã làm xong.
Phùng quản sự cùng Vương Chưởng Quỹ từng thấy không ít sắc mặt kẻ tiểu nhân, đối với mờ ám nơi này đương nhiên cũng rõ ràng. Nhưng theo xu hướng, có một số việc nhất định phải có. Cuối cùng Phùng di nương vẫn quyết định cứ đi chuẩn bị bạc, mua hai chỗ ở chợ cá. Sau đó bỏ vốn nhập vào cá khô, cá muối ở cửa hàng.
Đương nhiên Hà Hoa không lời nào để nói, lại thăm dò chút động tĩnh của Từ gia, dường như bọn họ đã có chút hối hận vì từng xin Huyện thái gia nhúng tay chuyện này, có lẻ không ngờ tới đường đường huyện tôn không chỉ trần trụi lấy cớ bảo hộ, đòi của hối lộ, mà còn dùng công phu sư tử ngoạm, bóc lột đám tiểu thương gần như không còn lợi nhuận được nữa.
Bọn họ cũng chỉ ở trong chợ cá chiếm vài địa bàn, sau đó tìm người đẩy mạnh mạnh dầu cá, bong bóng cá, cá mắm, cá ướp tiêu cùng đồ gia công. Hà Hoa không có mạnh bạo như vậy, chỉ có thể nhìn người ta kiếm tiền nhiều, mình chỉ cần đếm hà bao mỏng te cũng thoải mái vui vẻ rồi.
Danh sách chương