Thấy Quý Đồng và Hà Hoa đến, Thành Tử, Lưu quả phụ cùng người trong cửa hàng cá muối vội chào đón hành lễ.

Trước đó Lưu quả phụ bệnh nặng một chập, nằm trên giường hơn mấy tháng. Hà Hoa tỉ mỉ nhìn nàng, thoạt nhìn già đi một chút, rất gầy gò, nhưng sắc mặt mơ hồ có thể thấy được một chút khôn khéo, trong lòng cũng thoải mái.

Nhớ tới trước kia, lúc mình còn chưa tới mười tuổi, Lưu quả phụ liền vội vàng thu xếp cưới vợ cho Thành Tử, nhưng cho tới bây giờ cũng không có kết quả. Lưu quả phụ vất vả cơ khổ cả đời, hiện giờ vẫn còn phải đi sớm về tối, xuất đầu lộ diện làm đậu hũ, bán đậu hũ, sờ sờ từ một Tây Thi đậu hũ biến thành bà lão.

Thật ra thì, hiện tại Thành Tử cũng nhận được tiền công ở cấp bậc quản sự, mà hai sạp ở cửa chợ cá mua bán cũng có chút béo bở, lấy tình trạng bây giờ của hắn, thú (cưới) một người tức phụ cũng không tính là việc khó, Lưu quả phụ hoàn toàn cũng không cần thiết phải vất vả như vậy.

Nhưng đây là chuyện nhà của người ta, Hà Hoa cũng không tiện xen vào. Nàng thấy trên gian hàng này trừ đậu hũ non tươi mới, còn có các loại đậu phụ khô cùng chao, giật mình, cho hai chuỗi tiền bảo Tiểu Thư đi nói cho Lưu quả phụ theo như cách nàng nói làm chút chao, thuận đường thả chút bột ớt trong nhà vào.

Mùi cửa hàng cá muối rất nặng, Hà Hoa thấy Vương Chưởng Quỹ an bài người sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, là một người đáng tin cậy, cũng không đứng đó bao lâu liền đi trở về rồi.

Qua hơn hai mươi ngày, hai mẫu tử Lưu quả phụ tặng hai cái hũ lớn tới cửa, Tiểu Oản cho người nhận, chọn một cái đĩa đặt ở trước mặt Hà Hoa, đẩy rau xanh ra, liền lộ ra một khối hình vuông, dính bột ớt đỏ rực, trong chao còn có vài miếng gừng nhỏ, đồng thời còn có một mùi thơm truyền đến.

Hà Hoa dùng chiếc đũa chấm một cái, để lên trên đầu lưỡi nếm, tinh khiết và thơm, trơn mềm, độ mặn cay của chao cùng kiếp trước nhà mình làm giống nhau. Lưu quả phụ làm đậu hũ mấy chục năm, tay nghề này không thể chê.

"Lưu thẩm nói không biết làm đúng hay không, nếu tiểu thư cảm thấy có cái gì không được, nàng lập tức trở về làm một lần nữa." Tiểu Oản cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, lại cắt ngang viên chao ra.

Hà Hoa cười nói: "Tay nghề của nàng thật không thể chê, làm khó nàng làm chính xác được như vậy, chính là chỗ rau quả này, tất cả đều là mùa mới ra, còn chuẩn bị hai cái hũ lớn, bạc lần trước chúng ta đưa cho sợ là không đủ. Ngươi lấy chút điểm tâm trong nhà cho nàng, lấy thêm chút bạc, bảo nàng qua một tháng nữa chiếu theo như cách này làm nhiều chao thêm một chút, khoản năm mươi cái hũ nhỏ như thế này nữa đi."

Hà Hoa khoa tay múa chân diễn tả kích cỡ cái hũ, suy nghĩ một chút lại nói: "Bảo nàng trước năm mới làm xong đưa tới, một nửa cay một nửa không cay."

Tiểu Oản chần chờ một chút nói: "Nàng...... Muốn gặp tiểu thư một chút."

Gặp mặt? Hà Hoa nhíu mày: "Nhi tử của nàng là trường công (đầy tớ) nhà ta, nhưng nàng không phải. Theo lý, ta còn phải gọi nàng một tiếng thẩm. Nhưng dáng vẻ hiện tại của nàng giống như bà tử thô sử trong nhà, chẳng lẽ muốn dấn thân vào nhà của ta? Ngươi có dò hỏi qua ý tứ của nàng hay không?"

Tiểu Oản lắc đầu: "Hẳn không phải là ý này. Ngược lại như là chỉ vì cảm tạ lão gia và tiểu thư chiếu cố mẫu tử bọn họ, nàng đưa tới, không chỉ có hai cái hũ chao."

Hà Hoa để đũa xuống: "Vậy thì không cần thiết. Dựa theo giá trên thị trường trả tiền cho nàng, nếu nàng không thu tiền, thì bảo nàng gánh trở về."

Năm đó ở Quý gia thôn những thứ sóng gió cùng lời đồn đãi kia nàng cũng chưa từng quên, hôm nay tuy nói biểu hiện không giống nhau, nhưng vẫn đề phòng thì tốt hơn.

Sau khi Tiểu Oản rời khỏi đây rồi trở lại nói, Lưu quả phụ cùng nàng lôi kéo hồi lâu, nàng tức giận nói về sau sẽ không tìm nàng làm chao nữa, Lưu quả phụ mới thất vọng rời đi, nhưng vẫn chưa nói chuyện gì khác.

Hà Hoa gật đầu, chỉ vào cái đĩa chao nói: "Thứ này làm khai vị, mùi cũng nặng, tiểu Đào nhất định thích, ta bất quá là muốn nếm chút vị cay. Ngươi đưa một chút đến chỗ của di nương trước, nếu nàng thích, liền chuyển một vò đi qua, nếu không thích, ngươi phân phát một vò xuống dưới."

Thật ra thì loại chao này đã có từ trước, chẳng qua nàng cũng chỉ bỏ thêm chút gia vị mới vào, bên ngoài dùng lá rau cải bọc lại mà thôi. Sau khi phân phát xong, Phùng di nương chỉ lấy một chút, còn dư lại, quả nhiên tiểu Đào muốn lấy một nửa, còn lại đều để trong phòng bếp.

Không có mấy ngày Vương Chưởng Quỹ đưa sổ sách tới, nói: "Một tháng này cửa hàng cá muối buôn bán hơi kém một chút, ta chỉ nói thời tiết lạnh, cá tươi có thể tích trữ thời gian dài hơn Hạ Thiên, mọi người đều đi mua cá tươi. Người làm trong cửa hàng lại không có kiến thức, nói xằng rằng có người bày hàng ở kế bên, truyền đến xúi quẩy."

Hà Hoa nghe hắn có ngụ ý, cười nói: "Vương Chưởng Quỹ nói chuyện liền thích che tam giấu tứ. Nói thẳng đi, Thành Tử và người làm ở cửa hàng cá muối có khúc mắc gì rồi?"

Vương Chưởng Quỹ thấy chỉ có Tiểu Oản ở đây, biết nàng là tâm phúc của Hà Hoa, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Đông gia mấy tháng nay xem sổ sách Tang Viên, không phát hiện có cái gì không đúng sao?"

Sổ sách Tang Viên?

Hiện tại Tang Viên có hai đầu thu vào chủ yếu, một đầu là tàm ti, một đầu là mua bán ở chợ cá. Chiếm đa số chính là tàm ti, nhưng không có bao nhiêu quan hệ với Thành Tử. Thu nhập ở cửa hàng cá muối hoàn toàn tách biệt với Tang Viên, mỗi ngày kéo cá từ trong hồ ở Tang Viên qua đều phải ghi sổ. Vậy còn có cái gì khiến cho người làm trong cửa hàng cá muối bất mãn với Thành Tử, mà muốn mượn Lưu quả phụ làm cớ công kích hắn?

"Sổ sách Tang Viên không thành vấn đề, ta cũng không có nghe nói gần đây Thành Tử làm chuyện khác người gì, gian hàng của Lưu quả phụ cũng không có đặt tại cửa của cửa hàng cá muối, mà đặt ở bên cạnh, mảnh đất kia thật ra có rất nhiều gian hàng bán ăn vặt mà?"

Vương Chưởng Quỹ se se râu nói: "Chuyện này thật là lạ. Bên ngoài có một vài lời nói không hay về Thành Tử, đã truyền đi một khoảng thời gian rồi. Nói là hắn che giấu bạc, Phùng quản sự lại bởi vì hắn là Đông gia an bài đi Tang Viên, nên không dễ đuổi đấy."

Nói như vậy, Hà Hoa liền có tính toán.

Nói như vậy, Tang Viên xuất ra ngoài một trăm cân hoặc hai trăm cân cá, đến chợ cá, bởi vì cá thấm nước, hơn nữa chia thành từng tốp nhỏ, cuối cùng bán đi  tổng trọng lượng sẽ có chút khác biệt với ban đầu, nhất là Hà Hoa đã từng nhấn mạnh qua cân trọng cho khách hàng nhất định phải cho đủ không để thiếu.

Cứ như vậy, thao tác cụ thể thì không có chỗ trống có thể chui. Lúc ban đầu có người ngại bán cá vừa mệt vừa bẩn, nói cho cùng, chính là bởi vì Hà Hoa kiểm tra sổ sách nghiêm ngặt, một trăm cân cá cuối cùng hắn bán được chỉ có hơn tám mươi cân, mà Hà Hoa có thể chấp nhận một trăm cân chênh lệch chừng năm cân. Hắn thấy không thể kiếm thêm bao nhiêu, liền nổi lên tâm tư nói không làm.

Sau đó bởi vì Huyện lệnh nhúng tay vào chợ cá, Thành Tử nói ở nơi đó chỉ cần dậy sớm một chút, một ngày chỉ làm nửa ngày là được, hắn vì chiếu cố mẫu thân, tự nhận lấy công việc "Vừa mệt vừa dơ vừa thúi" này, có lẽ Phùng quản sự cảm thấy hắn ở Tang Viên sẽ tạo thành uy hiếp với chính mình, liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý với hắn, sau đó hai đầu thu nhập ở Tang Viên coi như là càng tách biệt với nhau rồi.

Sau khi Thành Tử phụ trách ở chợ cá, sổ sách tốt hơn lúc ban đầu rất nhiều, sai số nằm trong phạm vi Hà Hoa có thể chấp nhận được, cũng không có bao nhiêu người nghị luận nói bọn họ cân ngắn cân thiếu cái gì, lúc đầu Hà Hoa cũng không có kiểm tra nghiêm ngặt, nghĩ tới Quý Đồng vốn có ý dìu dắt Thành Tử, nếu hắn có bản lãnh từ chợ cá mỗi ngày có thể moi chút béo bở ra ngoài, chỉ cần không quá phận, nàng cũng liền mắt nhắm mắt mở rồi.

Mà đầu thu tàm ti, mặc dù thu vào nhiều hơn chợ cá, nhưng không có linh hoạt như vậy, dễ dàng gian lận. Nếu như nói chợ cá mỗi ngày bán ba năm cân, một tháng qua tích cóp lại ít nhất cũng có khoảng một hai lượng bạc tiền lời. Nhưng tàm ti, chỉ cần tốn chút tâm tư, có thể kiểm soát sít sao, một sợi đều kiếm được một đồng không phải giả.

Xem ra, có người mỗi ngày nhìn chằm chằm chênh lệch ba năm cân còn không ít. Chỉ là, người có thể tiếp xúc được sổ sách không nhiều lắm, là ai làm? Hay là nói mọi người đều biết có chút đạo lý, chẳng những không có ngầm hiểu lẫn nhau, ngược lại tiện miệng nói ra ngoài?

"Chuyện này di nương quản, Vương Chưởng Quỹ ông phải trông coi người làm ở cửa hàng cá muối cho kỹ. Còn nữa, bảo sư phụ trong cửa hàng điểm tâm tranh thủ làm thử nhiều loại điểm tâm mới, hộp đựng thức ăn cũng sắp chuẩn bị xong, ta đang mong đợi một hai tháng này kiếm thêm chút bạc."

Hà Hoa cùng Vương Chưởng Quỹ thương lượng một vài chuyện ở cửa hàng điểm tâm xong, đưa hắn đi ra ngoài, suy nghĩ một chút nói với Tiểu Oản: "Chúng ta đi thăm di nương cùng Lương ca nhi một chút."

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Lúc Tiểu Thúy dẫn Hà Hoa và Tiểu Oản đi vào, Phùng di nương đang nghiêng người trên giường chơi đùa với Lương ca nhi.

Bộ dạng tiểu tử ngốc này bây giờ rất trắng trẻo mập mạp, trên cổ có ngấn vòng vòng, mắt đen bóng thật to, vui nhất chính là, nhóc không sợ người lạ, cũng không dễ khóc, ai ôm cũng vui vẻ cười khúc khích, một nhà lớn nhỏ đều thích trêu đùa với nhóc, mỗi khi Hà Hoa thấy nhóc, cũng cảm thấy rất thoải mái.

Thấy Hà Hoa đi vào, Phùng di nương vội vàng đứng dậy đón nàng: "Còn nói con chừng nào thì mới rãnh, một nhà lớn nhỏ, tiểu tử ngốc này thích nhất là con!"

"Thế nào cũng không so được hắn thích di nương hơn, mỗi lần khóc, cũng chỉ có di nương là có thể dỗ hắn."

Hà Hoa cười cười, đưa tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, "Lương ca nhi cười một cái nào, hôm nay có lật người hay không?"

"Mặc nhiều quần áo như vậy, lật liền lật không được." Phùng di nương lau nước miếng ở khóe miệng Lương ca nhi, ở cửa lại có người đến báo, nói là Phùng quản sự đưa vải dệt mới ở Tang Viên tới.

Hà Hoa cười nói: "Đúng lúc mấy ngày nữa phải may quần áo cho năm mới, nơi này di nương có kiểu vải mới, thật là khéo."

Phùng di nương bảo bà vú ôm Lương ca nhi vào phòng trong, nói: "Bảo Phùng quản sự mang đồ vào xem trước một chút."

Thật là chất vải tốt, vừa mềm vừa mát, sờ thật tốt, mấy loại màu sắc và hoa văn ở phía trên cũng rất sáng sủa. Lấy ánh mắt của Hà Hoa, nàng cũng chỉ có thể nhìn ra một vài thứ, vừa sờ vừa nói: "Hai kiểu dáng này, lấy qua đây cho ta hai cuộn. Nhìn thấy đều là thứ tốt không nhịn được......"

Phùng quản sự cười nói: "Chỉ với một câu nói này, ta cũng an tâm rồi."

Hà Hoa vội nói: "Đừng! Ta chỉ là người không thông thạo, chỉ biết xem náo nhiệt. Rốt cuộc như thế nào, vẫn nên để di nương định đoạt."

Phùng di nương mặt mày cong cong, ngón tay chỉ điểm: "Bốn kiểu hoa này cũng không tệ, hơn nữa hai cuộn tiểu thư muốn, thích hợp cho cô nương gia cắt may quần áo nhất. Hai cái còn dư lại này vuốt có chút cứng, chỉ có thể dùng làm vải thô, năm trước cũng có đưa ra ngoài một vài cuộn, có một người trong nhà nghèo khó, vừa khéo mua được."

"Vậy ta phải nhanh ghi lại." Phùng quản sự phân các loại vải xong, ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, nói: "Có chuyện, vừa khéo đại tiểu thư cùng di nương đều ở đây, đúng lúc xin cho chủ ý."

Kể từ khi Quý Quân trúng Cử nhân về sau, xưng hô trong nhà liền rối loạn cả lên, chỉ mình Hà Hoa, hiện tại đã có bốn cách gọi: tiểu thư, Tiểu Đông gia, cô nương, đại tiểu thư. Hà Hoa đi ra ngoài nghe ngóng, bên ngoài rất nhiều gia đình giàu có xưng hô trong nhà cũng không giống nhau, nàng cũng để tùy bọn họ, muốn đợi Quý Quân sau khi từ Kinh Sư trở về rồi thương lượng xưng hô làm sao.

"Còn có chuyện Phùng quản sự không quyết định được sao? Chuyện này cũng thật mới mẻ." Hà Hoa nhấp một ngụm trà nóng, cười nói, "Ta phải nghe thử chuyện khó gì mới được."

Phùng quản sự sửa lại vạt áo, ho khụ khụ hai tiếng nói: "Bắt đầu từ mùa đông tới nay, thu nhập ở chợ cá dần dần không tốt lắm, bên ngoài lại có người đồn đãi Lưu quản sự trung gian kiếm lợi riêng, che giấu bạc, còn nói hắn không dụng tâm làm việc, cứ chiếu cố quầy đầu hũ của lão nương hắn, còn có người nói bọn họ làm ảnh hưởng đến cửa hàng cá muối......"

Hà Hoa thầm nghĩ, Vương Chưởng Quỹ thật là thành tinh! Hắn mới vừa nói xong bát quái, Phùng quản sự lại tới đây lẩm bẩm rồi.

Nhưng đây là chuyện ở Tang Viên, theo đạo lý, Phùng di nương cùng Phùng quản sự quyết định là được, vì vậy nàng bình chân như vại mà ngồi xuống, bưng ly trà nóng hổi ăn điểm tâm.

Phùng di nương biết Hà Hoa rất ít quản người làm ở Tang Viên, nhìn dáng vẻ này của nàng, giống như là không muốn nhúng tay, liền nói: "Rốt cuộc là ai truyền ra? Lưu quản sự nói như thế nào?"

Phùng quản sự có chút bất đắc dĩ nói: "Lưu quản sự không nói gì, ngược lại lão nương nhà hắn, nghe nói cầm cây chổi đánh vài người toát miệng, thật đúng là......"

Đây chính là tác phong của Lưu quả phụ, Hà Hoa cười khẽ, nàng là con cọp cái, danh hiệu con cọp vang danh ở xung quanh ở Quý gia thôn mấy chục năm, có thể coi là giả sao?

Phùng di nương nhíu mày: "Mặc dù nàng không phải người Quý gia, nhưng nhi tử của nàng cũng có văn thư, quầy đậu hũ đặt ở bên cạnh cửa hàng cá muối, hai mẫu tử ở phía sau cửa hàng cá muối, lần này làm như vậy, không chỉ có tổn hại   đến buôn bán ở cửa hàng cá muối, còn liên lụy đến thanh danh của Quân ca nhi. Nhưng mà...... Mọi người đều biết, Quý lão gia là một người đôn hậu, tất nhiên sẽ không làm khó bọn họ, nếu chúng ta làm cái gì, chỉ sợ......"

Phùng di nương ngừng miệng, sau đó, bốn con mắt đồng loạt nhìn về phía Hà Hoa.

Hà Hoa nói: "Mọi người đều biết đến danh tiếng đậu hủ cay Lưu quả phụ Tây Thi, nếu nàng cảm thấy có người khi dễ nhi tử của nàng, không có cầm đao chỉ lấy cây chổi đánh người coi như vận khí của người nọ tốt. Căn nguyên chuyện này thật ra bắt nguồn từ trên người của Thành Tử."

Phùng quản sự gật đầu liên tục: "Vâng, chuyện này nói cho cùng là bởi vì Lưu quản sự. Ta cũng biết sổ sách ở chợ cá không dễ quản, lúc cân trọng chắc chắn sẽ có chút sai lệch...... Thật ra hai tháng này, mua bán ở chợ cá tốt hơn trước kia, kiếm bạc cũng nhiều hơn, vì thế mới có người nói hưu nói vượn, cũng có lẽ Lưu quản sự thật sự đã làm gì, làm cho người ta bắt được điểm yếu.

Ta nghĩ, bởi vì hắn là người lão gia tự mình đưa qua, nếu thật sự làm chuyện không đúng quy củ, không hợp tình lý, ta tra ra được xin lão gia chỉ thị là được. Nếu chỉ là một vài người có dụng ý khác nói năng lộn xộn, di nãi nãi cũng đã sớm nói quy củ thưởng phạt phân minh, nếu là người trong nhà khắp nơi đồn nhãm vậy thì đại hèo đuổi đi, nếu là người bên ngoài loạn truyền, ta cũng phải ra mặt làm chỗ dựa cho hắn, lời đồn đãi này liền không công tự phá (chưa đánh đã tan vỡ) rồi."

Hà Hoa cười nói: "Không phải Phùng quản sự đã có chủ ý rồi sao? Chẳng lẽ chuyện này đã điều tra xong, là Thành Tử phạm sai lầm?"

Phùng quản sự lại lắc đầu liên tục: "Lưu quản sự tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm việc lưu loát, người cũng đàng hoàng. Nói hắn giấu bạc, chính là có dụng ý khác. Ta tra xét mấy ngày mới biết được, hóa ra chính là Trương Tứ Lang cái người ngại bán cá vừa mệt vừa bẩn, sau đó bị đuổi ra ngoài...... Ở trong quán rượu của Cữu lão gia truyền ra."

Hà Hoa thở dài, nói: "Phùng quản sự, Nhị cữu và Nhị cữu mẫu của ta là hạng người gì, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe nói qua. Trong lòng chúng ta có tính toán, ngươi nên làm như thế nào thì làm như thế đó đi."

"Nhưng......" Phùng quản sự cắn chặt răng nói: "Có vài người không chỉ nói Lưu quản sự, ta là hạ nhân cũng không hề gì, nhưng lại có liên quan đến..... Đại tiểu thư người không biết, có vài người nói..... Ngày thường di nãi nãi  không biết chịu bao nhiêu ủy khuất, nói nàng không có tư cách quản Tang Viên......"

"Nhị thúc!" Phùng di nương ngăn Phùng quản sự, sắc mặt âm trầm, "Tiểu thư Hà Hoa đối với ta như thế nào, ta biết rõ. Ta ở trong nhà này trôi qua như thế nào, ta cũng biết. Cũng chỉ là một số người không muốn thấy ta tốt, cố ý bới móc, ta không để ý là được. Những lời này làm sao có thể nói cho tiểu thư nghe?"

Phùng quản sự cuống quít nhận lỗi, thở dài nói: "Ta đương nhiên biết lão gia cùng đại tiểu thư đối xử với di nãi nãi vô cùng tốt. Chỉ là một vài tiểu nhân thích lấy di nãi nãi nói chuyện, trong lòng ta không phục......"

Nói đến mức này, Hà Hoa không hiểu thì chính là con lừa rồi.

Trước kia cũng vì chuyện thân phận của Phùng di nương mà từng có tin đồn, nhưng chưa bao giờ có chuyện người của Phùng gia lớn mật trực tiếp ở trước mặt Hà Hoa ám chỉ như vậy.

Hiện tại Phùng di nương lại mang thai, đến lúc đó nhất định phải giao Tang Viên ra, mà khi đó Quý Quân cũng thành thân......

Hà Hoa chỉ cảm thấy nhức đầu không dứt, uất ức nói: "Con nhớ hồi nhỏ, trong nhà nghèo cơm cũng ăn không đủ no, khi đó tâm nguyện của con chính là mỗi ngày có thể có thịt ăn.

Sau này, trong nhà có tiền dư rồi, con chỉ muốn, nếu có khu vườn rộng, có thêm mấy nha đầu cho con sai bảo, con chỉ muốn quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm thì tốt rồi, về sau dời đến trong Huyện, tâm nguyện này của con cũng coi như thỏa mãn.

Đến sau này, con phát hiện gia nghiệp càng lớn, bạc cũng càng ngày càng không đủ dùng, liền nghĩ nhất định phải kiếm thêm bạc, nhất định phải nhiều hơn một chút nữa.

Hiện tại chúng ta có Tang Viên, ca ca cũng đính thân, con lại vừa cảm thấy bạc không đủ dùng, vừa nghĩ tới làm thế nào mà nhiều việc phiền lòng như vậy, nếu có thể không cần phải để ý đến nhiều việc, hơn nữa có bạc từ trên trời rớt xuống thì tốt rồi......

Có thể thấy được cõi đời này, cho tới bây giờ lòng người có bao nhiêu cũng không đủ.

Trước kia Trương Tứ Lang mỗi tháng nuốt riêng bốn năm lượng bạc không đủ, còn muốn bắt tay với người làm của chúng ta, sau khi bị đuổi đi, thấy chúng ta không có truy cứu việc hắn nuốt riêng bạc, hiện tại lại muốn gây rối. Vốn dĩ Nhị cữu mẫu bị chúng ta chận ngoài cửa không biết bao nhiêu lần, mấy tháng nay, mới chậm rãi chia chút cá giá thấp đến tửu quán của nàng làm đồ nhắm, nàng lập tức liền hếch mũi lên mặt lại muốn quản đến chuyện nhà của chúng ta rồi......

Di nương người nói, người sống, rốt cuộc vì cái gì?

Chúng ta làm sao lại không làm được giống như người sóng xô đến chẳng dao động, thỏa mãn vui vẻ?"

Sắc mặt Phùng di nương thay đổi, trắng giống như tờ giấy, thấp giọng nói: "Ta muốn cái gì? Ta chỉ muốn, bây giờ tốt hơn trước kia, trong lòng liền thoải mái. Con không giống như vậy, con về sau sẽ có cuộc sống tốt hơn, đương nhiên có thể mong đợi......"

Phùng quản sự há hốc mồm, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không có nói ra.

Hà Hoa nửa thật nửa giả nói xong lời nói này, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ.

Ở trong phòng mình ngồi nửa ngày, chậm rãi suy nghĩ, nói với tiểu Oản: "Ngươi bảo Lý Đại Lang đi hỏi thăm chuyện ngày hôm nay một chút."

Buổi chiều ngày hôm sau, Lý Đại Lang hồi âm, trên căn bản lời của Phùng quản sự nói đều là sự thật, hơn nữa, Trương Tứ Lang vẫn còn đang ở chỗ tửu quán của Nhị Cữu Mẫu nói xằng nói bậy. Hà Hoa xoắn chặt khăn tay, nói: "Ngươi sai người đi nói cho Lưu quả phụ, nói Trương Tứ Lang đang vu oan nhi tử của nàng, sau đó sai người nói cho Phùng quản sự."

Lại qua một ngày, Nhị cữu mẫu kêu trời trách đất tới cửa, nói Lưu quả phụ đi tửu quán của nàng, xối phân người đầy mặt miệng của Trương Tứ Lang, còn làm cho tửu quán của nàng chướng khí mù mịt.

Hà Hoa đã nghe Lý Đại Lang nói qua chuyện này, lúc ấy Phùng quản sự ở một bên nhìn Lưu quả phụ huyên náo không sai biệt lắm, liền mang theo người đi lên bảo là muốn tìm người bịa đặt sinh sự, ngoài sáng mắng Thành Tử nuốt riêng ngân lượng, trong tối ngầm mắng Phùng di nương là người không biết quản chuyện, rồi đánh cho Trương Tứ Lang mấy gậy. Trương Tứ Lang đuối lý, cuối cùng xám xịt mang theo một thân dơ bẩn đau đớn rời đi.

Lưu quả phụ cũng lợi hại, xoay người liền nhận lỗi với Nhị cữu mẫu, quét dọn cho nàng, Nhị cữu mẫu nhất quyết không tha, hai người thiếu chút nữa nháo lên. Cuối cùng Lý Đại Lang giả làm bạn tốt của Thành Tử, khuyên ngăn Lưu quả phụ, lại xin Phùng quản sự kêu người, dọn dẹp ly chén một lần nữa rồi bồi thường một lượng bạc mới xong. Nhị cữu mẫu chỉ tranh cãi với Lưu quả phụ, Phùng quản sự là người không dễ đối phó, được bạc liền không hé răng.

Hà Hoa biết Nhị cữu mẫu không có dễ dàng dừng lại như vậy, lại không nghĩ rằng nàng sẽ khóc tới cửa, chỉ sai người mời người ở nha môn có quen biết với Quý Quân, mặc quần áo công sai, dẫn theo hai nha dịch tới đây, bảo là đến nha môn xử lý nghiêm minh chuyện này.

Nhị cữu mẫu thấy Hà Hoa chậm chạp không ra mặt, nàng đuối lý lại sợ gặp quan, chỉ đành phải tức giận rời đi, coi như là dàn xếp ổn thỏa.

Lúc Hà Hoa thu xếp những nha dịch này, nghĩ đến một câu nói, cân gạo nuôi ân nhân, đấu gạo nuôi kẻ thù. Trong lòng nảy sinh tức giận, liền dứt khoát bảo Phùng di nương bên kia ngừng cung cấp cá giá thấp cho tửu quán của Nhị Cữu mẫu. Sau đó còn bảo Phùng quản sự tới, nói hắn không nên để mặc cho chuyện này cứ như vậy mà phát triển, cho đến cuối cùng càng náo càng lớn, hung hăng giáo huấn lại một lần, Phùng quản sự cũng không nói gì.

Phùng di nương nơi đó, Hà Hoa đối với nàng vừa thương vừa tức. Chưa từng nghĩ cuối cùng chính nàng sớm bỏ qua khúc mắc hơn Hà Hoa, bắt đầu chuẩn bị  cho năm mới sắp đến.

Hà Hoa cũng vui vẻ an ổn qua ngày, sau khi nhận được quà tặng của Thành Tử, trong lòng lại nổi lên kích động.

Theo như lệ thường, cuối năm, tất cả tá điền, quản sự trong điền trang muốn đến nhà Đông gia tặng quà, làm chủ nhân, cũng phải chuẩn bị chút đáp lễ cho người trong nhà, gần đây Quý gia phái người đi đến một vài chỗ khá nhiều, những người đó cũng thích tới đó.

Bởi vì thời gian Thành Tử tặng quà tương đối sớm, lúc Hà Hoa nhận được danh mục quà tặng, tự mình mở ra, trong đó có một cái hộp gấm chứa một cái trâm cài cũ đã biến thành màu đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện