Khí hậu ở Sơn Đông lạnh hơn phương nam rất nhiều, tháng mười cũng đã khá lạnh rồi. Hà Hoa không có chuyện gì làm liền mang theo mấy nha hoàn làm quần áo nhỏ, hài vớ nhỏ. Phùng di nương có ba đứa con, nhà A Tề có Dịch nhi cùng đứa bé trong bụng Thường thị kia cũng là mình và Tiểu Thư tự mình làm. Con của Xưng Đà cùng Kiều Nương, con của Tiểu Xảo cùng Tiểu Oản cũng phải làm một vài hà bao, túi lưới, khăn tay.... Hoàn hảo Quý Quân bên kia đã sớm đưa qua, nếu không chỉ sợ khi Từ Thi Viện sinh cũng không nhận được quà tặng của nàng. Cứ như vậy chuẩn bị một vòng xong, quần áo đồ chơi của mười mấy đứa bé đều chất đống đầy phòng.
Tiểu Thư thở dài nói: "Ngay cả đứa bé của Xảo tỷ tỷ cùng Tiểu Oản đều có, chúng nô tỳ đi theo tiểu thư đều có phúc."
Hà Hoa cười nhạt, tình cảm của nàng cùng Xưng Đà Tiểu Xảo cùng chủ tớ bình thường khác nhau, Kiều Nương lại là người đáng khâm phục, đương nhiên cũng phải đưa chút đồ vật thực dụng cho bọn họ, mà tặng Tiểu Xảo, hiển nhiên không thể bỏ quên Tiểu Oản.
Tiểu Bàn quạt chậu than một cái, cười hì hì nói: "Còn bỏ sót một người, tiểu thư cũng nên có tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư rồi."
Tiểu Bảo ở bên ngoài xốc màn đi vào, vui vẻ nói: "Tiểu thiếu gia Tiểu tiểu thư? Có phải nàng có rồi hay không?"
Hà Hoa lắc đầu: "Chàng làm như là gieo mạ giống à?"
Mấy người Tiểu Thư đều che miệng cười, Tiểu Bảo nhìn quần áo dài ngắn đầy phòng, xốc lên một đôi giày đầu hổ béo ụt ịt nói: "Cái này hay! Về sau giày của nhi tử ta đều phải làm như vầy!"
Hà Hoa nói: "Nếu là nữ nhi thì sao?"
Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh đống đồ, lựa ra một cái khăn thêu hoa, nói: "Nếu là nữ nhi, thì cho làm một đóa hoa...... Ừ, nữ nhi vẫn nên mộc mạc mới tốt, nếu không, dễ trêu chọc đăng đồ tử (háo sắc) lắm."
Hà Hoa phì cười nói: "Nữ nhi cần phải nuôi dưỡng kiều kiều mỹ mỹ, sau này chàng cứ ngồi ở cửa nhà, mỗi ngày vác gậy đánh đám tiểu tử hư hỏng cho chúng biết chàng là thái sơn."
Tiểu Bảo trợn mắt hốc mồm nói: "Có người gác cổng mà, hơn nữa, nếu thật sự như vậy, ta phải giấu các nữ nhi của ta cho kỹ."
Hà Hoa thầm nghĩ, một chữ Bát (八) còn chưa có được một nét, hơn nữa, nếu thật là nữ nhi, ta nhất định sẽ không để cho chúng nó giống như các cô gái nơi này chỉ biết tam tòng tứ đức. Lại nghĩ tới Thái Sơn, còn chưa có đi Thái Sơn! Về sau kéo con dắt cái, làm sao mà đi được? Liền nói: "Nghe nói Thái Sơn thắp hương rất linh, ngày nào đó chúng ta đi một chuyến nha?"
Tiểu Bảo nói: "Cũng tốt, ngày mai ta nói một tiếng với đại ca." Lại đuổi bọn nha hoàn ra ngoài lần nữa, thở dài: "Hôm nay thấy Thất thiếu gia mặc tơ lụa, đây thật là......"
Hà Hoa nói: "Đại tẩu chỉ sợ bạc đãi hắn nên cho làm một bộ tơ lụa, làm sao vậy? Ta nhớ, lệnh cấm triều đình đã sớm bị dở bỏ, ở Định Giang không ít thương nhân đều mặc tơ lụa."
Tiểu Bảo nói: "Cái này không giống nhau. Nơi này gần Kinh Sư, lại ở nha môn đại ca, hơi không chú ý cũng sẽ bị người cho một quyển."
Hà Hoa thấy bộ dạng ưu tâm lo lắng của hắn rất khác thường, liền nói: "Chàng nói rất có đạo lý. Nhưng Thất thiếu gia chỉ mặc một bộ quần áo, sau này sửa chửa là được. Chẳng lẽ Đại ca còn có cái khác?"
Tiểu Bảo trầm ngâm một lát nói: "Mới một năm, trong tay ta chỉ có hơn một ngàn lượng bạc, có thể thấy đại ca đại tẩu nơi đó, tiền bạc trà tơ lụa, nhiều đồ vật trân quý cộng lại không biết bao nhiêu. Trước kia chúng ta cũng vì quan quyền và quyền quý trong nhà mà hối lộ, nhưng bây giờ đến phiên mình, trong lòng lúc nào cũng không yên ổn."
Hà Hoa nắm tay của hắn nói: "Tất cả mọi người đều như vậy, nếu đại ca không thuận thế mà làm, chỉ sợ quan trường này cũng không tha cho hắn. Nhưng trong lòng mỗi người vẫn phải có cán cân, chàng khuyên nhủ ca ấy nhiều một chút, không nên giống như vị Huyện lệnh Định Giang trước kia......"
Tiểu Bảo lắc đầu: "Đại ca vẫn nhớ chuyện một năm kia nhà chúng ta thiếu chút nữa cửa nát nhà tan, nhưng...... Hắn cũng dần dần thay đổi. Hoàn hảo hiện tại không có gây ra mạng người nào."
Hà Hoa nhớ tới hình phạt tội liên lụy cửu tộc cũng khẩn trương, vội nói: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không, ta đi tìm đại tẩu nói một chút?"
Tiểu Bảo nhìn nàng mấy lần, cười nói: "Ta còn tưởng rằng nàng chê ta vơ vét bạc ít. Nhà có hiền thê, là vi phu có phúc. Hiện tại cũng chỉ có thể để nàng đi tìm đại tẩu, phàm là có chuyện xảy ra, đại tẩu cũng có thể khuyên đại ca."
Hà Hoa trừng hắn một cái, thở dài nói: "Ta cũng không chắc đại tẩu có thể nghe vào hay không, nhưng sẽ cố hết sức."
Qua một ngày tự mình làm chút điểm tâm, tặng cho Thường thị. Thường thị ăn mấy cái, liên tục cười nói: "Vẫn là tay nghề của đệ muội tốt, đám trù tử nha đầu ở chỗ này của ta tay chân đều vụng về, trù sư bản xứ lại làm không ra khẩu vị Giang Nam."
Hà Hoa liếc mắt nhìn Hoàn Ngọc đứng ở bên cạnh nói: "Đại tẩu thích, ta viết cách làm cho phòng bếp là được. Nghe nói Ngọc di nương vốn cũng là người tinh thông đồ ăn phải không?"
Hoàn Ngọc còn chưa mở lời, Thường thị liền nói: "Nàng hiện tại quý hơn vàng, ta làm sao có thể động phạm đến nàng? Mấy ngày nay ta buồn nôn, nhưng chỉ có ăn điểm tâm đệ muội làm mới hơi có khẩu vị. Phòng bếp đã từng làm chút điểm tâm, cũng đều cảm thấy khó có thể nuốt xuống."
Hà Hoa cười lạnh, nha đầu của ngươi ngươi không động vào, còn muốn sai khiến chánh thê của tiểu thúc à? Liền chặn lại nói một câu: "Chỉ là một nha đầu, làm di nương cũng muốn tự cao tự đại? Hoàn Ngọc không biết trời cao đất rộng như thế, đại tẩu ngại gì đuổi nàng cho rồi, lại nạp một người dịu ngoan nữa không tốt hay sao?"
Thường thị than thở: "Suy cho cùng đã đi theo ta chừng mười năm, biết gốc biết rễ. Dù sao cũng an tâm hơn những xướng phụ được người khác đưa đến kia."
Hà Hoa gật đầu nói: "Đại ca làm được vị trí này cũng không dễ dàng, người ngoài đưa nữ tử tới đây, nhẹ thì quấy nhiễu hậu viện không yên, nặng thì khích bác can thiệp công vụ của đại ca, làm cho trên lưng đại ca mang tiếng xấu ham mê sắc đẹp lỗ mãng hồ đồ, đại tẩu vẫn nên chú ý một chút mới được."
Thường thị ra sức đồng ý, nói: "Đệ muội nói rất có lý, cho nên vừa đến Sơn Đông, ta liền lột sạch hai nữ tử người khác đưa tới để các nàng quỳ gối trong đình viện cho người lui tới cùng công sai nha môn đều nhìn thấy. Sau lần đó, mặc dù có người dám tặng hồ mị tử, các nàng cũng không dám khinh cuồng."
Trong lòng Hà Hoa rét lạnh, vội nói: "Người tặng hồ mị tử thật đáng giận, nhưng đưa vật khác, cũng đều là vì lòng riêng của mình. Mặt ngoài ăn nói cung kính, kì thực bội phản tố cáo chuyện đại ca phạm phải lừa đời lấy tiếng. Đụng phải thứ người như thế, đại tẩu cũng nên giúp đỡ đại ca nhìn rõ ràng một chút, chớ để cho đại ca bị những người đó làm trở ngại tiền đồ."
Thường thị cười nói: "Cái này không cần đệ muội lo lắng, trong huyện này, có biết bao nhiêu người khen ngợi Hách đại nhân là một Tri Huyện thanh chánh liêm minh đấy. Bọn họ đều tỏ lòng biết ơn cùng kính ý, biếu chút lễ vật, ta cũng không tiện cứ cự tuyệt mãi, lạnh lòng của bọn họ."
Quả nhiên Tri Phủ Đại Nhân ra ngoài, hậu viện thu hối lộ cũng thu có trình độ như vậy!
Hà Hoa bất đắc dĩ, chỉ đành tùy tiện nói thêm mấy câu rồi trở về viện của mình.
Sau đó lại đi Thái Sơn, cảm thấy tinh thần có chút không tập trung, không khỏi lại cho thêm chút tiền nhang đèn, cũng không biết rốt cuộc cầu xin cái gì.
Hôm nay Hoàn Ngọc tìm tới cửa, nói: "Nhị nãi nãi, những ngày qua đại nãi nãi buồn nôn, ăn cái gì nôn cái đó, chỉ nhớ đến điểm tâm Nhị nãi nãi làm......"
Trước kia chưa vào cửa Hách gia, cũng không thấy Thường thị bởi vì không có điểm tâm mà không sanh được con! Hôm kia nghe nói nàng cùng Huyện thừa phu nhân, các phu nhân nãi nãi nhà phú hộ trong huyện trò chuyện với nhau thật vui, ăn không ít sơn hào hải vị; ngày hôm trước tiếp kiến một phu nhân thương hộ thắng kiện, cười một tràng đưa nàng đến đại môn, ngày hôm qua còn giận dữ quăng ném không ít chén dĩa, đánh nha hoàn một trận......
Hà Hoa lạnh lùng nhìn Hoàn Ngọc, Hoàn Ngọc phịch một tiếng quỳ xuống nói: "Nhị nãi nãi, van xin ngài, xem ở phân thượng lão gia, thái thái cùng đại gia......"
Nếu nàng vì Hoàn Ngọc này mà nổi nóng, không phải như ý nguyện của Thường thị, không công thay nàng ta dạy dỗ tiểu thiếp đắc tội với người sống sao?
Hà Hoa suy nghĩ một chút, cười nói: "Đại tẩu xem trọng tài nấu nướng của ta, là phúc khí của ta. Hiện tại tẩu ấy mang thai, em dâu ta đây chăm sóc nàng một chút cũng là thiên kinh địa nghĩa, cần phải nhấc lên lão gia thái thái sao?"
Hoàn Ngọc vui vẻ nói: "Nhị nãi nãi quả nhiên là người thiện tâm hòa khí, về sau nhất định có thể hưởng đại phú đại quý."
Hà Hoa nói: "Theo ngươi nói như vậy, ai mà chẳng thiện tâm hòa khí?"
Hoàn Ngọc cuống quít dập đầu nói: "Nô gia không biết nói chuyện, kính xin Nhị nãi nãi bỏ qua cho!"
Hà Hoa nhàn nhạt hừ một tiếng, nói: "Đứng lên đi, ta không dám nhận lễ của ngươi. Tiểu Bàn, ngươi đi phòng bếp chuẩn bị một chút, Ngọc di nương ngươi cũng đi theo học một chút."
Điểm tâm làm xong, Hà Hoa suy nghĩ một chút, len lén nhét cái áo bông nhỏ ở dưới bụng, bên ngoài che lấp xong, xách điểm tâm đi thăm Thường thị "Mảnh mai vô lực" nằm ở trên giường.
Qủa nhiên Thường thị không ngớt lời tán thưởng, nói: "Nhờ có đệ muội ở chỗ này, nếu không ta thật sự sợ mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Hà Hoa nói: "Đại tẩu khách khí, lúc trước Dịch nhi cũng không thuận lợi sinh ra sao? Thường ngày tẩu chớ ra ngoài gặp lạnh, thả lỏng tâm nhiều hơn, ăn nhiều chút thức ăn cùng thuốc bổ điều dưỡng thân thể. Về phần điểm tâm, chỉ có thể làm ăn vặt, cũng không nên ăn nhiều, nếu đại tẩu thích, cách mấy ngày ta làm một chút đưa tới là được."
Thường thị liền giả vờ đau khổ nói: "Đệ muội, hiện tại ta ăn cái gì cũng không có khẩu vị, lúc trước sinh Dịch nhi, cũng là mỗi ngày mua điểm tâm từ trong cửa hàng nhà muội......"
Người này thật sự một ngày cũng không chịu để yên sao? Còn muốn mình mỗi ngày làm à?
Hà Hoa cười nói: "Lại nói, điểm tâm trong cửa hàng đều là trù tử cùng học đồ làm, so với ta - gà mờ này làm tốt không biết bao nhiêu lần. Đường đường trù tử trong phủ Tri Huyện đương nhiên không thể kém hơn, như vậy, thừa dịp hiện tại thân thể ta còn nhẹ, ta sẽ nói một chút khẩu vị điểm tâm Giang Nam cùng món ăn cho trù tử biết, qua mấy tháng không thể thiếu ta lạt miệng còn phải làm phiền hắn."
Thường thị hoài nghi nhìn về phía bụng của nàng.
Hà Hoa sợ lạnh, toàn thân đã sớm ăn mặc dầy cộm, hôm nay lại nhét thêm cái áo bông nhỏ ở phía trước, thoạt nhìn cũng có khuông có dạng. Trong lòng Thường thị nói không ra tư vị gì, lặng im một hồi lâu mới nói: "Vậy thật sự chúc mừng đệ muội."
Hà Hoa cúi đầu nói: "Bây giờ còn chưa xác định đâu, lại nói, bà bà vẫn lo muốn ta sinh một đứa con trai, ta rất lo lắng......"
Thường thị đắc ý nói: "Đó không phải là, may mắn lần đầu ta sinh được Dịch nhi."
Hà Hoa khẽ thở dài một cái.
Buổi tối, Tiểu Bảo từ bên ngoài trở lại, vui vui mừng mừng ôm Hà Hoa, ngây ngốc nhìn bụng nàng nói: "Hà Hoa, đại tẩu nói nàng có, ta sắp làm cha rồi, là thật sao?"
Không biết đây có tính là mua dây buộc mình hay không? Hà Hoa có chút trù trừ, thật ra, hiện tại đối với việc sinh con, nàng vẫn không muốn cho lắm, người ta nói giao con cho vú nuôi nha hoàn, thậm chí cho gia gia nãi nãi trông coi hộ, tiểu phu thê bọn họ vẫn có thể ra ngoài làm việc như cũ. Nhưng nàng hiện tại cũng không dám giao con của mình cho bà bà, nếu để mình chăm sóc, sau này chỉ có thể sống thâm sâu trong hậu viện......
Nhưng mà, niên đại này cùng đời sau hoàn toàn khác biệt, nữ nhân có con mới càng có thể cũng cố địa vị. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, một người phụ nữ có thai hoặc là có con và một cô gái thanh xuân mới tốt nghiệp thì vẫn có thể so sánh với đàn ông liều mạng làm thêm giờ kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Nếu không phải năm xưa có kinh nghiệm tích lũy cùng năng lực giao tiếp, chỉ sợ một công việc cũng không tìm được. Lúc này thành thân mấy năm vẫn chưa có con, sẽ chờ một tờ hưu thư hoặc là trượng phu sẽ nạp nha đầu vào trong phòng.
Hơn nữa Tiểu Bảo cũng tâm tâm niệm niệm muốn có con...... Những ngày qua tần số làm vận động cũng rất cao, không sai biệt lắm nên có chứ?
Hà Hoa miễn cưỡng cười một cái nói: "Còn chưa biết, ta mặc quần áo nhiều, có thể đại tẩu cho là ta có đứa bé mới trở nên béo......"
Tiểu Bảo ngẩn ra nói: "Không sao, chúng ta mới thắp hương trở về, đoán chừng không có nhanh như vậy."
Hà Hoa nhớ tới chuyện ngày hôm nay, do dự một chút nói: "Có thể Đại tẩu muốn ta trong mấy ngày qua đi hầu hạ cơm nước cho nàng. Nhưng chàng phải biết, thức ăn của phụ nữ mang thai có rất nhiều kiêng kỵ, không cẩn thận liền.... Ta sợ mình làm không được. Hơn nữa, ta cũng không ưa tính tình của tẩu ấy, cũng chưa có đáp ứng tẩu ấy, chỉ cho Hoàn Ngọc một vài cách nấu ăn cùng điểm tâm......"
Tiểu Bảo cau mày nói: "Đại tẩu nói nàng có thành kiến với tẩu ấy......"
Hà Hoa nhìn bộ dạng khó xử của hắn, cả giận nói: "Ai có thành kiến với tẩu ấy? Lúc ta không có mặt, tẩu ấy liền nhét nha đầu vào trong phòng chàng. Ta tới đây, tẩu ấy liền đeo lên dáng trưởng bối cho ta xem, xem ta còn không bằng Hoàn Ngọc!"
Tiểu Bảo che miệng của nàng nói: "Nàng đừng la, trong ngôi nhà này đều là người của tẩu ấy. Ta cũng biết tính tình tẩu ấy không tốt, nhưng chung quy cũng là người một nhà, tẩu ấy lại là tẩu tử, nàng cho tẩu ấy chút mặt mũi."
Hà Hoa vốn bởi vì chuyện con cái có chút bực mình, nghe đến đó không khỏi cảm thấy vì Thường thị mà trúc giận lên Tiểu Bảo thật sự không đáng giá, liền cười lạnh nói: "Ta không chỉ sẽ cho nàng mặt mũi, còn phải chủ động thay nàng phân ưu giải nạn."
Ngày thứ hai nhân tiện trước mặt Thường thị, A Tề cùng Tiểu Bảo, nói với bọn họ: "Đại tẩu thân thể càng ngày càng nặng, còn phải vất vả trông nom chuyện trên dưới trong phủ, đệ muội ta đây lại ở một bên nhàn rỗi, thật ngại. Nếu đại ca đại tẩu không chê, ta nguyện ý giúp trông nom chút việc nhà, phân ưu cho đại tẩu, để đại tẩu có thể an tâm dưỡng thai."
A Tề nói: "Như vậy cũng tốt, lúc đầu ta cảm thấy Tiểu Bảo dẫn muội tới Sơn Đông, mặc dù cha nương nơi đó có chút cô đơn, nhưng cũng giảm bớt lo lắng thay ta."
Trên mặt Thường thị một mảnh cổ quái, nói: "Đệ muội cũng là người có thân thể, ta sao dám để cho muội vất vả? Ta bên này không phải còn có Hoàn Ngọc sao?"
Hà Hoa nói: "Còn chưa xem qua lang trung mà, chỗ này của muội cũng không nói chính xác. Còn nữa, coi như muội có, mấy tháng đầu cũng không mệt mõi cho lắm, còn có thể làm việc."
Thường thị quan sát Hà Hoa từ trên xuống dưới, nói: "Ta xem đệ muội, hẳn là có. Không có thì càng không nên vất vả, bồi bổ thân thể nhiều một chút có việc mừng mới là việc chính."
Hà Hoa liên tục xin giúp, Thường thị liên tục từ chối, Hà Hoa đành phải nói: "Đại tẩu cùng người bên cạnh đại tẩu đều có năng lực, ta cũng đành điềm nhiên ở nơi này nhởn nhơ rồi, chỉ mong đại ca đại tẩu sau này đừng bảo là ta chỉ lo nhàn nhã, không biết chiếu cố trưởng tẩu."
A Tề nhíu mày, Thường thị liếc hắn một cái, nói với Hà Hoa: "Công công bà bà gửi thư, chỉ nói để cho muội cùng Tiểu Bảo tụ họp, sớm sinh một tiểu tử mập mạp một chút. Vốn nên là chúng ta chiếu cố muội, muội không chê trong khoảng thời gian này ta chiếu cố không chu đáo là tốt rồi."
Lại khách sáo một lần, sau khi Hà Hoa cùng Tiểu Bảo về, Thường thị mới quay sang A Tề vẻ mặt đang không hiểu nói: "Chàng quên nàng là ai? Làm sao chủ động muốn tới giúp thiếp? Ca ca của nàng là Tri Huyện, ở chỗ này lại là đệ muội Tri Huyện, nếu nàng thật sự quản hậu viện này, người ta sẽ nịnh bợ nàng, làm sao tới phiên thiếp? Ngay cả người ta tặng lễ cho thiếp cũng phải phân một nửa cho nàng, liều mạng cất nhắc Hoàn Ngọc, cũng không thể để nàng nhúng tay!"
A Tề thấy nàng ta nói cũng có mấy phần đạo lý, nên cũng không can thiệp, chỉ mời hai bà đỡ trước, lại mua bốn nha đầu tới hầu hạ Thường thị.
Tiểu Bảo tâm tàn ý lạnh, nói với Hà Hoa: "Thôi, ta cũng không biết nàng ta nghi kỵ nàng như thế. Cũng không còn cảm thấy nàng lợi hại há?"
Hà Hoa cười nói: " Chàng nói thử xem, làm sao ta không lợi hại?"
Tiểu Bảo tìm ra một xấp thư thật dầy, lại lấy ra một cái khăn từ trong ngực, nói: "Người ngay cả một con chuột cũng sợ, còn dám nói mình lợi hại à? Còn có những thứ này, những thứ này......" Hắn lấy từng tờ ghi chép của Hà Hoa ra tính sổ, thì thầm: "...... Ngày hôm qua nằm mơ nằm mơ thấy chàng......"
Hà Hoa một tay đoạt lấy thư, đỏ mặt nói: "Có cái gì hay mà xem, ném vào chậu than đốt đi!"
Tiểu Bảo vội vàng dập tắt lửa trong chậu, sau đó đắc ý chặng ngang ôm lấy nàng, ở bên tai nàng thổi hơi, đột nhiên chạy đến đầu giường, lấy hai cái bình cao dược ra, nói: "Nàng xem nàng, buổi sáng ta chỉ dậy sớm đi ra ngoài một chút, nàng liền không chú ý đến mình. Nơi này không thể so với Phương Nam, mùa đông sớm hay muộn gì cũng cần phải bôi chút cao dược ở trên tay cùng trên lỗ tai, mới sẽ không bị đông lạnh."
Dứt lời, lấy ra một chút cao dược màu trắng mang theo mùi thơm, tỉ mỉ bôi ở viền tai Hà Hoa. Lại tháo bao tay của nàng xuống, nói: "Lúc trước không phải có một cái áo khoác lông chồn cùng một đôi bao tay da hồ ly sao? Tại sao nàng không mặc vào?"
Hà Hoa bất đắc dĩ nói: "Sáng sớm mấy ngày trước ta mặc một cái áo lông cừu, đại tẩu thấy được, nói cho mình đi. Ta sợ nàng nhìn thấy lại coi trọng cái áo khoác lông chồn chàng cho ta, chỉ đành phải nói, để bảo cửa hàng trong nhà đưa thêm chút quần áo giữ ấm, vẫn nên để qua vài ngày đồ trong nhà đưa tới rồi lấy ra mặc, hiện tại cũng không lạnh lắm."
Tiểu Bảo thầm nói: "Ta thật không hiểu nữ nhân các nàng...... Nhưng nàng cũng không thể vì vậy mà uất ức mình chứ?"
Hà Hoa xoa xoa cái tay trắng noãn do thấm cao dược của mình, dịu dàng nói: "Chàng có thể thông cảm cho ta, đối tốt với ta là được. Người ta đối với ta như thế nào, ta đều không quan tâm."
Tiểu Bảo áp đôi tay của hắn và nàng vào trong tay áo mình, nói: "Nếu không phải những phong thư kia, ta còn tưởng rằng nàng vẫn cảm thấy gả cho ta mới ủy khuất nhất, hiện tại có thể an tâm......"
"Nhị thúc! Nhị thúc!"
Lúc hai người đang nhu tình mật ý tâm sự với nhau, bỗng nhiên Thường Kiều ở trước cửa ra vào kêu to lên, sau đó là tiếng của Tiểu Thư: "Thất thiếu gia, Thất thiếu gia, ngài chậm một chút......"
Hà Hoa giật mình, vội rút tay của mình ra, Tiểu Bảo tức giận quát lên: "Kêu cái gì mà kêu? Hôm nay đại ca nhàn rỗi đi ra ngoài uống rượu, cái gì mà phải vội như thế hả?"
Hà Hoa vuốt mặt của hắn một cái, cười nói: "Đã tìm đến chàng, đoán chừng là có chuyện khó, chàng đi xem một chút."
Sau đó liền nghe được tiếng của Thường Kiều ở bên ngoài nói: "Nhị thúc, Nhị thẩm, không xong! Không xong!"
Hà Hoa cùng Tiểu Bảo ăn mặc chỉnh tề, rồi đi ra phòng ngoài. Thường Kiều đang thở phì phò, xoay quanh trong phòng. Thấy bọn họ đi ra, vội vàng tiến lên phía trước nói: "Nhị thúc, Nhị thẩm, hôm nay có một nữ nhân ôm đứa bé, nói đó là cốt nhục của tỷ phu ta."
Hà Hoa cùng Tiểu Bảo ngạc nhiên, nói: "Nữ nhân ở đâu ra?"
Thường Kiều nói: "Là Hoàn Bội, nha hoàn trước kia của tỷ tỷ, ta ở trên đường đụng phải nàng. Tỷ phu đi ra ngoài uống rượu rồi, tỷ tỷ...... Tỷ tỷ, tỷ ấy còn đang ngủ, ta...... Ta không biết làm thế nào."
Tiểu Thư thở dài nói: "Ngay cả đứa bé của Xảo tỷ tỷ cùng Tiểu Oản đều có, chúng nô tỳ đi theo tiểu thư đều có phúc."
Hà Hoa cười nhạt, tình cảm của nàng cùng Xưng Đà Tiểu Xảo cùng chủ tớ bình thường khác nhau, Kiều Nương lại là người đáng khâm phục, đương nhiên cũng phải đưa chút đồ vật thực dụng cho bọn họ, mà tặng Tiểu Xảo, hiển nhiên không thể bỏ quên Tiểu Oản.
Tiểu Bàn quạt chậu than một cái, cười hì hì nói: "Còn bỏ sót một người, tiểu thư cũng nên có tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư rồi."
Tiểu Bảo ở bên ngoài xốc màn đi vào, vui vẻ nói: "Tiểu thiếu gia Tiểu tiểu thư? Có phải nàng có rồi hay không?"
Hà Hoa lắc đầu: "Chàng làm như là gieo mạ giống à?"
Mấy người Tiểu Thư đều che miệng cười, Tiểu Bảo nhìn quần áo dài ngắn đầy phòng, xốc lên một đôi giày đầu hổ béo ụt ịt nói: "Cái này hay! Về sau giày của nhi tử ta đều phải làm như vầy!"
Hà Hoa nói: "Nếu là nữ nhi thì sao?"
Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh đống đồ, lựa ra một cái khăn thêu hoa, nói: "Nếu là nữ nhi, thì cho làm một đóa hoa...... Ừ, nữ nhi vẫn nên mộc mạc mới tốt, nếu không, dễ trêu chọc đăng đồ tử (háo sắc) lắm."
Hà Hoa phì cười nói: "Nữ nhi cần phải nuôi dưỡng kiều kiều mỹ mỹ, sau này chàng cứ ngồi ở cửa nhà, mỗi ngày vác gậy đánh đám tiểu tử hư hỏng cho chúng biết chàng là thái sơn."
Tiểu Bảo trợn mắt hốc mồm nói: "Có người gác cổng mà, hơn nữa, nếu thật sự như vậy, ta phải giấu các nữ nhi của ta cho kỹ."
Hà Hoa thầm nghĩ, một chữ Bát (八) còn chưa có được một nét, hơn nữa, nếu thật là nữ nhi, ta nhất định sẽ không để cho chúng nó giống như các cô gái nơi này chỉ biết tam tòng tứ đức. Lại nghĩ tới Thái Sơn, còn chưa có đi Thái Sơn! Về sau kéo con dắt cái, làm sao mà đi được? Liền nói: "Nghe nói Thái Sơn thắp hương rất linh, ngày nào đó chúng ta đi một chuyến nha?"
Tiểu Bảo nói: "Cũng tốt, ngày mai ta nói một tiếng với đại ca." Lại đuổi bọn nha hoàn ra ngoài lần nữa, thở dài: "Hôm nay thấy Thất thiếu gia mặc tơ lụa, đây thật là......"
Hà Hoa nói: "Đại tẩu chỉ sợ bạc đãi hắn nên cho làm một bộ tơ lụa, làm sao vậy? Ta nhớ, lệnh cấm triều đình đã sớm bị dở bỏ, ở Định Giang không ít thương nhân đều mặc tơ lụa."
Tiểu Bảo nói: "Cái này không giống nhau. Nơi này gần Kinh Sư, lại ở nha môn đại ca, hơi không chú ý cũng sẽ bị người cho một quyển."
Hà Hoa thấy bộ dạng ưu tâm lo lắng của hắn rất khác thường, liền nói: "Chàng nói rất có đạo lý. Nhưng Thất thiếu gia chỉ mặc một bộ quần áo, sau này sửa chửa là được. Chẳng lẽ Đại ca còn có cái khác?"
Tiểu Bảo trầm ngâm một lát nói: "Mới một năm, trong tay ta chỉ có hơn một ngàn lượng bạc, có thể thấy đại ca đại tẩu nơi đó, tiền bạc trà tơ lụa, nhiều đồ vật trân quý cộng lại không biết bao nhiêu. Trước kia chúng ta cũng vì quan quyền và quyền quý trong nhà mà hối lộ, nhưng bây giờ đến phiên mình, trong lòng lúc nào cũng không yên ổn."
Hà Hoa nắm tay của hắn nói: "Tất cả mọi người đều như vậy, nếu đại ca không thuận thế mà làm, chỉ sợ quan trường này cũng không tha cho hắn. Nhưng trong lòng mỗi người vẫn phải có cán cân, chàng khuyên nhủ ca ấy nhiều một chút, không nên giống như vị Huyện lệnh Định Giang trước kia......"
Tiểu Bảo lắc đầu: "Đại ca vẫn nhớ chuyện một năm kia nhà chúng ta thiếu chút nữa cửa nát nhà tan, nhưng...... Hắn cũng dần dần thay đổi. Hoàn hảo hiện tại không có gây ra mạng người nào."
Hà Hoa nhớ tới hình phạt tội liên lụy cửu tộc cũng khẩn trương, vội nói: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không, ta đi tìm đại tẩu nói một chút?"
Tiểu Bảo nhìn nàng mấy lần, cười nói: "Ta còn tưởng rằng nàng chê ta vơ vét bạc ít. Nhà có hiền thê, là vi phu có phúc. Hiện tại cũng chỉ có thể để nàng đi tìm đại tẩu, phàm là có chuyện xảy ra, đại tẩu cũng có thể khuyên đại ca."
Hà Hoa trừng hắn một cái, thở dài nói: "Ta cũng không chắc đại tẩu có thể nghe vào hay không, nhưng sẽ cố hết sức."
Qua một ngày tự mình làm chút điểm tâm, tặng cho Thường thị. Thường thị ăn mấy cái, liên tục cười nói: "Vẫn là tay nghề của đệ muội tốt, đám trù tử nha đầu ở chỗ này của ta tay chân đều vụng về, trù sư bản xứ lại làm không ra khẩu vị Giang Nam."
Hà Hoa liếc mắt nhìn Hoàn Ngọc đứng ở bên cạnh nói: "Đại tẩu thích, ta viết cách làm cho phòng bếp là được. Nghe nói Ngọc di nương vốn cũng là người tinh thông đồ ăn phải không?"
Hoàn Ngọc còn chưa mở lời, Thường thị liền nói: "Nàng hiện tại quý hơn vàng, ta làm sao có thể động phạm đến nàng? Mấy ngày nay ta buồn nôn, nhưng chỉ có ăn điểm tâm đệ muội làm mới hơi có khẩu vị. Phòng bếp đã từng làm chút điểm tâm, cũng đều cảm thấy khó có thể nuốt xuống."
Hà Hoa cười lạnh, nha đầu của ngươi ngươi không động vào, còn muốn sai khiến chánh thê của tiểu thúc à? Liền chặn lại nói một câu: "Chỉ là một nha đầu, làm di nương cũng muốn tự cao tự đại? Hoàn Ngọc không biết trời cao đất rộng như thế, đại tẩu ngại gì đuổi nàng cho rồi, lại nạp một người dịu ngoan nữa không tốt hay sao?"
Thường thị than thở: "Suy cho cùng đã đi theo ta chừng mười năm, biết gốc biết rễ. Dù sao cũng an tâm hơn những xướng phụ được người khác đưa đến kia."
Hà Hoa gật đầu nói: "Đại ca làm được vị trí này cũng không dễ dàng, người ngoài đưa nữ tử tới đây, nhẹ thì quấy nhiễu hậu viện không yên, nặng thì khích bác can thiệp công vụ của đại ca, làm cho trên lưng đại ca mang tiếng xấu ham mê sắc đẹp lỗ mãng hồ đồ, đại tẩu vẫn nên chú ý một chút mới được."
Thường thị ra sức đồng ý, nói: "Đệ muội nói rất có lý, cho nên vừa đến Sơn Đông, ta liền lột sạch hai nữ tử người khác đưa tới để các nàng quỳ gối trong đình viện cho người lui tới cùng công sai nha môn đều nhìn thấy. Sau lần đó, mặc dù có người dám tặng hồ mị tử, các nàng cũng không dám khinh cuồng."
Trong lòng Hà Hoa rét lạnh, vội nói: "Người tặng hồ mị tử thật đáng giận, nhưng đưa vật khác, cũng đều là vì lòng riêng của mình. Mặt ngoài ăn nói cung kính, kì thực bội phản tố cáo chuyện đại ca phạm phải lừa đời lấy tiếng. Đụng phải thứ người như thế, đại tẩu cũng nên giúp đỡ đại ca nhìn rõ ràng một chút, chớ để cho đại ca bị những người đó làm trở ngại tiền đồ."
Thường thị cười nói: "Cái này không cần đệ muội lo lắng, trong huyện này, có biết bao nhiêu người khen ngợi Hách đại nhân là một Tri Huyện thanh chánh liêm minh đấy. Bọn họ đều tỏ lòng biết ơn cùng kính ý, biếu chút lễ vật, ta cũng không tiện cứ cự tuyệt mãi, lạnh lòng của bọn họ."
Quả nhiên Tri Phủ Đại Nhân ra ngoài, hậu viện thu hối lộ cũng thu có trình độ như vậy!
Hà Hoa bất đắc dĩ, chỉ đành tùy tiện nói thêm mấy câu rồi trở về viện của mình.
Sau đó lại đi Thái Sơn, cảm thấy tinh thần có chút không tập trung, không khỏi lại cho thêm chút tiền nhang đèn, cũng không biết rốt cuộc cầu xin cái gì.
Hôm nay Hoàn Ngọc tìm tới cửa, nói: "Nhị nãi nãi, những ngày qua đại nãi nãi buồn nôn, ăn cái gì nôn cái đó, chỉ nhớ đến điểm tâm Nhị nãi nãi làm......"
Trước kia chưa vào cửa Hách gia, cũng không thấy Thường thị bởi vì không có điểm tâm mà không sanh được con! Hôm kia nghe nói nàng cùng Huyện thừa phu nhân, các phu nhân nãi nãi nhà phú hộ trong huyện trò chuyện với nhau thật vui, ăn không ít sơn hào hải vị; ngày hôm trước tiếp kiến một phu nhân thương hộ thắng kiện, cười một tràng đưa nàng đến đại môn, ngày hôm qua còn giận dữ quăng ném không ít chén dĩa, đánh nha hoàn một trận......
Hà Hoa lạnh lùng nhìn Hoàn Ngọc, Hoàn Ngọc phịch một tiếng quỳ xuống nói: "Nhị nãi nãi, van xin ngài, xem ở phân thượng lão gia, thái thái cùng đại gia......"
Nếu nàng vì Hoàn Ngọc này mà nổi nóng, không phải như ý nguyện của Thường thị, không công thay nàng ta dạy dỗ tiểu thiếp đắc tội với người sống sao?
Hà Hoa suy nghĩ một chút, cười nói: "Đại tẩu xem trọng tài nấu nướng của ta, là phúc khí của ta. Hiện tại tẩu ấy mang thai, em dâu ta đây chăm sóc nàng một chút cũng là thiên kinh địa nghĩa, cần phải nhấc lên lão gia thái thái sao?"
Hoàn Ngọc vui vẻ nói: "Nhị nãi nãi quả nhiên là người thiện tâm hòa khí, về sau nhất định có thể hưởng đại phú đại quý."
Hà Hoa nói: "Theo ngươi nói như vậy, ai mà chẳng thiện tâm hòa khí?"
Hoàn Ngọc cuống quít dập đầu nói: "Nô gia không biết nói chuyện, kính xin Nhị nãi nãi bỏ qua cho!"
Hà Hoa nhàn nhạt hừ một tiếng, nói: "Đứng lên đi, ta không dám nhận lễ của ngươi. Tiểu Bàn, ngươi đi phòng bếp chuẩn bị một chút, Ngọc di nương ngươi cũng đi theo học một chút."
Điểm tâm làm xong, Hà Hoa suy nghĩ một chút, len lén nhét cái áo bông nhỏ ở dưới bụng, bên ngoài che lấp xong, xách điểm tâm đi thăm Thường thị "Mảnh mai vô lực" nằm ở trên giường.
Qủa nhiên Thường thị không ngớt lời tán thưởng, nói: "Nhờ có đệ muội ở chỗ này, nếu không ta thật sự sợ mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Hà Hoa nói: "Đại tẩu khách khí, lúc trước Dịch nhi cũng không thuận lợi sinh ra sao? Thường ngày tẩu chớ ra ngoài gặp lạnh, thả lỏng tâm nhiều hơn, ăn nhiều chút thức ăn cùng thuốc bổ điều dưỡng thân thể. Về phần điểm tâm, chỉ có thể làm ăn vặt, cũng không nên ăn nhiều, nếu đại tẩu thích, cách mấy ngày ta làm một chút đưa tới là được."
Thường thị liền giả vờ đau khổ nói: "Đệ muội, hiện tại ta ăn cái gì cũng không có khẩu vị, lúc trước sinh Dịch nhi, cũng là mỗi ngày mua điểm tâm từ trong cửa hàng nhà muội......"
Người này thật sự một ngày cũng không chịu để yên sao? Còn muốn mình mỗi ngày làm à?
Hà Hoa cười nói: "Lại nói, điểm tâm trong cửa hàng đều là trù tử cùng học đồ làm, so với ta - gà mờ này làm tốt không biết bao nhiêu lần. Đường đường trù tử trong phủ Tri Huyện đương nhiên không thể kém hơn, như vậy, thừa dịp hiện tại thân thể ta còn nhẹ, ta sẽ nói một chút khẩu vị điểm tâm Giang Nam cùng món ăn cho trù tử biết, qua mấy tháng không thể thiếu ta lạt miệng còn phải làm phiền hắn."
Thường thị hoài nghi nhìn về phía bụng của nàng.
Hà Hoa sợ lạnh, toàn thân đã sớm ăn mặc dầy cộm, hôm nay lại nhét thêm cái áo bông nhỏ ở phía trước, thoạt nhìn cũng có khuông có dạng. Trong lòng Thường thị nói không ra tư vị gì, lặng im một hồi lâu mới nói: "Vậy thật sự chúc mừng đệ muội."
Hà Hoa cúi đầu nói: "Bây giờ còn chưa xác định đâu, lại nói, bà bà vẫn lo muốn ta sinh một đứa con trai, ta rất lo lắng......"
Thường thị đắc ý nói: "Đó không phải là, may mắn lần đầu ta sinh được Dịch nhi."
Hà Hoa khẽ thở dài một cái.
Buổi tối, Tiểu Bảo từ bên ngoài trở lại, vui vui mừng mừng ôm Hà Hoa, ngây ngốc nhìn bụng nàng nói: "Hà Hoa, đại tẩu nói nàng có, ta sắp làm cha rồi, là thật sao?"
Không biết đây có tính là mua dây buộc mình hay không? Hà Hoa có chút trù trừ, thật ra, hiện tại đối với việc sinh con, nàng vẫn không muốn cho lắm, người ta nói giao con cho vú nuôi nha hoàn, thậm chí cho gia gia nãi nãi trông coi hộ, tiểu phu thê bọn họ vẫn có thể ra ngoài làm việc như cũ. Nhưng nàng hiện tại cũng không dám giao con của mình cho bà bà, nếu để mình chăm sóc, sau này chỉ có thể sống thâm sâu trong hậu viện......
Nhưng mà, niên đại này cùng đời sau hoàn toàn khác biệt, nữ nhân có con mới càng có thể cũng cố địa vị. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, một người phụ nữ có thai hoặc là có con và một cô gái thanh xuân mới tốt nghiệp thì vẫn có thể so sánh với đàn ông liều mạng làm thêm giờ kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Nếu không phải năm xưa có kinh nghiệm tích lũy cùng năng lực giao tiếp, chỉ sợ một công việc cũng không tìm được. Lúc này thành thân mấy năm vẫn chưa có con, sẽ chờ một tờ hưu thư hoặc là trượng phu sẽ nạp nha đầu vào trong phòng.
Hơn nữa Tiểu Bảo cũng tâm tâm niệm niệm muốn có con...... Những ngày qua tần số làm vận động cũng rất cao, không sai biệt lắm nên có chứ?
Hà Hoa miễn cưỡng cười một cái nói: "Còn chưa biết, ta mặc quần áo nhiều, có thể đại tẩu cho là ta có đứa bé mới trở nên béo......"
Tiểu Bảo ngẩn ra nói: "Không sao, chúng ta mới thắp hương trở về, đoán chừng không có nhanh như vậy."
Hà Hoa nhớ tới chuyện ngày hôm nay, do dự một chút nói: "Có thể Đại tẩu muốn ta trong mấy ngày qua đi hầu hạ cơm nước cho nàng. Nhưng chàng phải biết, thức ăn của phụ nữ mang thai có rất nhiều kiêng kỵ, không cẩn thận liền.... Ta sợ mình làm không được. Hơn nữa, ta cũng không ưa tính tình của tẩu ấy, cũng chưa có đáp ứng tẩu ấy, chỉ cho Hoàn Ngọc một vài cách nấu ăn cùng điểm tâm......"
Tiểu Bảo cau mày nói: "Đại tẩu nói nàng có thành kiến với tẩu ấy......"
Hà Hoa nhìn bộ dạng khó xử của hắn, cả giận nói: "Ai có thành kiến với tẩu ấy? Lúc ta không có mặt, tẩu ấy liền nhét nha đầu vào trong phòng chàng. Ta tới đây, tẩu ấy liền đeo lên dáng trưởng bối cho ta xem, xem ta còn không bằng Hoàn Ngọc!"
Tiểu Bảo che miệng của nàng nói: "Nàng đừng la, trong ngôi nhà này đều là người của tẩu ấy. Ta cũng biết tính tình tẩu ấy không tốt, nhưng chung quy cũng là người một nhà, tẩu ấy lại là tẩu tử, nàng cho tẩu ấy chút mặt mũi."
Hà Hoa vốn bởi vì chuyện con cái có chút bực mình, nghe đến đó không khỏi cảm thấy vì Thường thị mà trúc giận lên Tiểu Bảo thật sự không đáng giá, liền cười lạnh nói: "Ta không chỉ sẽ cho nàng mặt mũi, còn phải chủ động thay nàng phân ưu giải nạn."
Ngày thứ hai nhân tiện trước mặt Thường thị, A Tề cùng Tiểu Bảo, nói với bọn họ: "Đại tẩu thân thể càng ngày càng nặng, còn phải vất vả trông nom chuyện trên dưới trong phủ, đệ muội ta đây lại ở một bên nhàn rỗi, thật ngại. Nếu đại ca đại tẩu không chê, ta nguyện ý giúp trông nom chút việc nhà, phân ưu cho đại tẩu, để đại tẩu có thể an tâm dưỡng thai."
A Tề nói: "Như vậy cũng tốt, lúc đầu ta cảm thấy Tiểu Bảo dẫn muội tới Sơn Đông, mặc dù cha nương nơi đó có chút cô đơn, nhưng cũng giảm bớt lo lắng thay ta."
Trên mặt Thường thị một mảnh cổ quái, nói: "Đệ muội cũng là người có thân thể, ta sao dám để cho muội vất vả? Ta bên này không phải còn có Hoàn Ngọc sao?"
Hà Hoa nói: "Còn chưa xem qua lang trung mà, chỗ này của muội cũng không nói chính xác. Còn nữa, coi như muội có, mấy tháng đầu cũng không mệt mõi cho lắm, còn có thể làm việc."
Thường thị quan sát Hà Hoa từ trên xuống dưới, nói: "Ta xem đệ muội, hẳn là có. Không có thì càng không nên vất vả, bồi bổ thân thể nhiều một chút có việc mừng mới là việc chính."
Hà Hoa liên tục xin giúp, Thường thị liên tục từ chối, Hà Hoa đành phải nói: "Đại tẩu cùng người bên cạnh đại tẩu đều có năng lực, ta cũng đành điềm nhiên ở nơi này nhởn nhơ rồi, chỉ mong đại ca đại tẩu sau này đừng bảo là ta chỉ lo nhàn nhã, không biết chiếu cố trưởng tẩu."
A Tề nhíu mày, Thường thị liếc hắn một cái, nói với Hà Hoa: "Công công bà bà gửi thư, chỉ nói để cho muội cùng Tiểu Bảo tụ họp, sớm sinh một tiểu tử mập mạp một chút. Vốn nên là chúng ta chiếu cố muội, muội không chê trong khoảng thời gian này ta chiếu cố không chu đáo là tốt rồi."
Lại khách sáo một lần, sau khi Hà Hoa cùng Tiểu Bảo về, Thường thị mới quay sang A Tề vẻ mặt đang không hiểu nói: "Chàng quên nàng là ai? Làm sao chủ động muốn tới giúp thiếp? Ca ca của nàng là Tri Huyện, ở chỗ này lại là đệ muội Tri Huyện, nếu nàng thật sự quản hậu viện này, người ta sẽ nịnh bợ nàng, làm sao tới phiên thiếp? Ngay cả người ta tặng lễ cho thiếp cũng phải phân một nửa cho nàng, liều mạng cất nhắc Hoàn Ngọc, cũng không thể để nàng nhúng tay!"
A Tề thấy nàng ta nói cũng có mấy phần đạo lý, nên cũng không can thiệp, chỉ mời hai bà đỡ trước, lại mua bốn nha đầu tới hầu hạ Thường thị.
Tiểu Bảo tâm tàn ý lạnh, nói với Hà Hoa: "Thôi, ta cũng không biết nàng ta nghi kỵ nàng như thế. Cũng không còn cảm thấy nàng lợi hại há?"
Hà Hoa cười nói: " Chàng nói thử xem, làm sao ta không lợi hại?"
Tiểu Bảo tìm ra một xấp thư thật dầy, lại lấy ra một cái khăn từ trong ngực, nói: "Người ngay cả một con chuột cũng sợ, còn dám nói mình lợi hại à? Còn có những thứ này, những thứ này......" Hắn lấy từng tờ ghi chép của Hà Hoa ra tính sổ, thì thầm: "...... Ngày hôm qua nằm mơ nằm mơ thấy chàng......"
Hà Hoa một tay đoạt lấy thư, đỏ mặt nói: "Có cái gì hay mà xem, ném vào chậu than đốt đi!"
Tiểu Bảo vội vàng dập tắt lửa trong chậu, sau đó đắc ý chặng ngang ôm lấy nàng, ở bên tai nàng thổi hơi, đột nhiên chạy đến đầu giường, lấy hai cái bình cao dược ra, nói: "Nàng xem nàng, buổi sáng ta chỉ dậy sớm đi ra ngoài một chút, nàng liền không chú ý đến mình. Nơi này không thể so với Phương Nam, mùa đông sớm hay muộn gì cũng cần phải bôi chút cao dược ở trên tay cùng trên lỗ tai, mới sẽ không bị đông lạnh."
Dứt lời, lấy ra một chút cao dược màu trắng mang theo mùi thơm, tỉ mỉ bôi ở viền tai Hà Hoa. Lại tháo bao tay của nàng xuống, nói: "Lúc trước không phải có một cái áo khoác lông chồn cùng một đôi bao tay da hồ ly sao? Tại sao nàng không mặc vào?"
Hà Hoa bất đắc dĩ nói: "Sáng sớm mấy ngày trước ta mặc một cái áo lông cừu, đại tẩu thấy được, nói cho mình đi. Ta sợ nàng nhìn thấy lại coi trọng cái áo khoác lông chồn chàng cho ta, chỉ đành phải nói, để bảo cửa hàng trong nhà đưa thêm chút quần áo giữ ấm, vẫn nên để qua vài ngày đồ trong nhà đưa tới rồi lấy ra mặc, hiện tại cũng không lạnh lắm."
Tiểu Bảo thầm nói: "Ta thật không hiểu nữ nhân các nàng...... Nhưng nàng cũng không thể vì vậy mà uất ức mình chứ?"
Hà Hoa xoa xoa cái tay trắng noãn do thấm cao dược của mình, dịu dàng nói: "Chàng có thể thông cảm cho ta, đối tốt với ta là được. Người ta đối với ta như thế nào, ta đều không quan tâm."
Tiểu Bảo áp đôi tay của hắn và nàng vào trong tay áo mình, nói: "Nếu không phải những phong thư kia, ta còn tưởng rằng nàng vẫn cảm thấy gả cho ta mới ủy khuất nhất, hiện tại có thể an tâm......"
"Nhị thúc! Nhị thúc!"
Lúc hai người đang nhu tình mật ý tâm sự với nhau, bỗng nhiên Thường Kiều ở trước cửa ra vào kêu to lên, sau đó là tiếng của Tiểu Thư: "Thất thiếu gia, Thất thiếu gia, ngài chậm một chút......"
Hà Hoa giật mình, vội rút tay của mình ra, Tiểu Bảo tức giận quát lên: "Kêu cái gì mà kêu? Hôm nay đại ca nhàn rỗi đi ra ngoài uống rượu, cái gì mà phải vội như thế hả?"
Hà Hoa vuốt mặt của hắn một cái, cười nói: "Đã tìm đến chàng, đoán chừng là có chuyện khó, chàng đi xem một chút."
Sau đó liền nghe được tiếng của Thường Kiều ở bên ngoài nói: "Nhị thúc, Nhị thẩm, không xong! Không xong!"
Hà Hoa cùng Tiểu Bảo ăn mặc chỉnh tề, rồi đi ra phòng ngoài. Thường Kiều đang thở phì phò, xoay quanh trong phòng. Thấy bọn họ đi ra, vội vàng tiến lên phía trước nói: "Nhị thúc, Nhị thẩm, hôm nay có một nữ nhân ôm đứa bé, nói đó là cốt nhục của tỷ phu ta."
Hà Hoa cùng Tiểu Bảo ngạc nhiên, nói: "Nữ nhân ở đâu ra?"
Thường Kiều nói: "Là Hoàn Bội, nha hoàn trước kia của tỷ tỷ, ta ở trên đường đụng phải nàng. Tỷ phu đi ra ngoài uống rượu rồi, tỷ tỷ...... Tỷ tỷ, tỷ ấy còn đang ngủ, ta...... Ta không biết làm thế nào."
Danh sách chương