Phủ đệ của Tam thúc công, tuy nói không phải nhà cửa tốt nhất ở Quý gia thôn, nhưng cũng là viện năm gian hiếm có. Hà Hoa đã từng đi vòng quanh bên ngoài nhà hắn một vòng, trong lòng suy nghĩ về sau nhà mới nhất định cũng phải có một cái sân lớn như vậy mới được, bây giờ nhớ lại đây cũng là lần đầu tiên vào phủ.
Gã sai vặt đến truyền lời dẫn bọn họ đi vào từ cửa hông, liền có người đón Quý Đồng và Quý Quân đi về một hướng khác, còn lại Hà Hoa, thì được đưa đến nội viện.
Một đường đi tới, có một vài người nhìn về phía nàng chỉ chỉ chõ chõ. Một nhà Tam thúc công có nhiều trực hệ chi nhánh, lại không có một người chủ tử có năng lực có thể quản sự hoặc là quản gia, thường ngày Hà Hoa có nghe nói nhà bọn họ không có chú trọng việc này. Hôm nay nhìn thấy, đình viện bố trí lộn xộn, bọn hạ nhân nếu không phải là chen lấn chung một chỗ nói xấu, thì là vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, cho thấy quản lý trong nhà thật là hỏng bét.
Hà Hoa cũng không quản những người đó có ý kiến gì với nàng, ngoan ngoãn theo sát tiểu nha hoàn đi qua.
Đi thẳng lượn quanh không bao lâu, tiểu nha hoàn dẫn nàng đến trong một cái phòng nhỏ, chỉ vào một đĩa điểm tâm nhỏ ăn còn dư lại trên bàn nói với nàng: “Ngươi ở đây chờ, ăn chút điểm tâm, không nên chạy loạn, ta đi báo cho lão thái thái di nãi nãi một tiếng.”
“Tỷ tỷ đi đi, ta sẽ ngoan ngoãn.” Hà Hoa rất phối hợp giả bộ bộ dáng tiểu nữ tử ngoan ngoãn.
Tiểu nha hoàn có thể là bị một tiếng gọi tỷ tỷ này làm cho vui vẻ, mím môi cười quay người đi ra ngoài.
Đợi ước chừng một chun trà cũng không có ai đến.
Hà Hoa thở dài, các nàng thật sự yên tâm ném một tiểu nữ hài ở nơi này. Nếu đây không phải là nàng, ai cũng không chịu nổi được?
Còn có những thứ điểm tâm kia, ở Quý gia thôn nhìn cũng không tính là đồ tốt gì, chỉ có Tam thúc công mới bày ra đãi khách như vậy.
Thật may là, nàng không có nghèo đến mức không có cái ăn.
Hà Hoa bĩu môi, đúng lúc tiểu nha hoàn kia đi vào, vừa kéo nàng vừa tỉ mỉ dặn dò: “Di nãi nãi gọi ngươi đấy, Hà Hoa. Sau khi đi vào cũng không nên tùy tiện nói lung tung.”
“Ta biết rồi, đa tạ tỷ tỷ!” Hà Hoa nở một nụ cười biết điều với nàng.
Cầm di nãi nãi còn rất trẻ, chỉ mới mười bảy tuổi. Cằm hơi nhọn, hai gò má như đào hồng, hàng mi cong cong như lá liễu. Trên người mặc một cái áo khoác màu đỏ, Hà Hoa không biết các loại chất liệu da chồn da cáo nơi này, nhưng liếc mắt nhìn một cái cũng biết giá trị xa xỉ. Kết hợp với kiểu tóc và những đồ trang sức trên đầu, càng hiện rõ vẻ tinh xảo quý khí, những đại cô nương tiểu tức phụ trong thôn kia không có một người có thể so sánh được. Ngay cả nha hoàn sau lưng nàng, cũng tốt hơn nhà bình thường mấy phần.
Hà Hoa giẫm bước nhỏ tiến lên, học dáng vẻ bình thường đã gặp qua, phúc phúc thân: “Hà Hoa thỉnh an di nãi nãi.”
Di nãi nãi căn bản là đang hạ mí mắt uống trà, nghe lời nói này của nàng, lại lộ ra một chút tươi cười, sai người dắt nàng đi qua, quan sát mấy lần, vỗ vỗ tay của nàng nói: “Hà Hoa, con nên gọi ta là cô cô. Đã lâu không gặp, con xinh hơn nhiều. Nhìn đôi tay nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn thủy nộn này, các tiểu nha đầu kia cũng không bằng được, tuyệt không giống như là người ở nhà làm việc, ngược lại giống như là tiểu thư thế gia đấy.”
Hà Hoa nhỏ giọng trả lời, “Cầm cô cô, cha là thấy hai tiểu khất cái đáng thương mới thu lưu bọn hắn, con mới không phải tiểu thư thế gia có nha hoàn gì đó. Tay và mặt của con cũng không có đẹp mắt như cô cô. Cô cô với người trong bức tranh kia đều đẹp, tựa như tiên tử nha.”
Di nãi nãi cười đến mức run rẩy hết cả người, trên mặt một đám nha hoàn nàng dâu bên cạnh cũng hớn hở khen tặng.
“Tiểu cô nương này nói rất đúng sự thật nha.”
“Khó trách lão nhân gia nói ánh mắt tiểu hài tử là lợi hại nhất, cũng không biết nói láo. Di nãi nãi chúng ta há không phải xinh đẹp giống như tiên tử sao?”
“Được rồi, được rồi, tiểu hài tử không có mắt nhìn, tùy tiện thấy cái gì cũng nói đẹp mắt. Mấy người các ngươi sao cũng học nàng giống như trong miệng quét mật không có một người nghiêm chỉnh?” Di nãi nãi cười khiển trách đôi câu, chuyển sang Hà Hoa nói: “Mấy năm trước gặp con, còn là một tiểu hầu tử ngây ngốc bẩn thỉu, bây giờ ngược lại thật có tiền đồ, nghe nói con vẫn còn chưa đi học?”
Tiểu hầu tử?
Con khỉ đít đỏ, kêu két két, toàn thân đầy rận?
Đây là nói nàng sao?
Hà Hoa bỗng thấy rét lạnh, lắc lắc đầu nói: “Cầm cô cô, ca ca nói nữ tử vô tài mới là đức. Con cũng chỉ xin huynh ấy dạy con viết tên của mình, nhận được mấy số đếm mà thôi. Chỉ cần không đếm lộn tiền, không phải có mắt mà như mù thì tốt rồi, không có đọc qua sách.”
Dạo này, chỉ có tiểu thư gia đình giàu có mới xem trọng học chút cầm kỳ thư họa, bọn họ những thứ thôn cô này, cơm cũng ăn không đủ no, không có một người nào quản học những thứ này. Ít ngày trước Nhị thẩm còn nói gần nói xa trào phúng nàng đọc sách là muốn đi làm kỳ nữ.
Di nãi nãi gật gật đầu nói, “Những người như chúng ta, tối đa cũng chỉ như vậy thôi. Đáng thương nương con, không thấy được bây giờ con nhu thuận như vậy. . . . . .”
Lại nói một ít lời, Hà Hoa đều nhất nhất tâng bốc nàng trở về. Thời gian không tới uống cạn một chun trà, đã có người vén rèm đi vào đáp lời, di nãi nãi kêu một đứa nha hoàn tới: “Hổ Phách, ngươi chuẩn bị chút điểm tâm cho chất nữ ta, còn nữa chọn vài thước vải cho nàng làm quần áo mới.” Ngay sau đó lại tháo một cây trâm trên đầu xuống, “Hà Hoa, hôm nay cô cô phải về trong huyện, sẽ không giữ con lại ăn cơm. Cây trâm này cho con, con một đại cô nương, coi như không có mẫu thân thương, cũng phải biết chút ít hoa phấn gì đó.”
Cây trâm này cũng không phải là hàng tốt gì, chẳng qua màu sắc tươi sáng chút thôi, Hà Hoa cười cười, nhận lấy trâm cài đầu, lại phúc phúc thân: “Cám ơn Cầm cô cô! Cầm cô cô về trong huyện, lên đường bình an. Về sau Hà Hoa nuôi gà lớn rồi, mang gà cho Cầm cô cô hầm canh dưỡng thân thể.”
“Tốt lắm, tốt lắm, đi đi. Về sau có cơ hội, con tới trong huyện thăm cô cô.” Di nãi nãi lúc lắc tay ngọc mềm mại, nha hoàn gọi là Hổ Phách kia liền dẫn Hà Hoa đi ra ngoài.
Lúc này, Tam thúc nãi nãi lại dẫn một người vội vàng vào phòng, vừa phất tay vừa lầm bầm, “Đồng ca nhi kia, thật là không có đầu óc! Nói thế nào cũng không chịu.”
Di nãi nãi đuổi những hạ nhân khác ra ngoài, lạnh lùng thốt: “Bọn họ ngay cả một cái tên khất cái đều muốn nuôi, huống chi nữ nhi mình? Nương cho là tất cả mọi người giống như cha nương, sẽ bán nữ nhi ruột thịt của mình đổi lấy tiền sao?”
Tam thúc nãi nãi ngượng ngùng đi đến gần, “Khuê nữ, lúc trước cha nương cũng là không có biện pháp! Lại nói, nếu không bán ngươi vào Kiều phủ, ngươi thế nào làm được di nãi nãi? Ngươi xem ngươi bây giờ, nào tơ lụa, nào đồ trang sức, còn có tôi tớ một phòng, cha nương cũng chưa từng hưởng qua loại phúc này.”
Di nãi nãi đỏ mắt, giọng căm hận nói: “Vậy thì thế nào? Di nãi nãi cũng bất quá là một hạ nhân, không lên được mặt bàn. Nếu không phải lần này trong phủ có chuyện, trong lòng hắn phiền, ta làm sao có thể dụ được hắn đến nhà chúng ta? Cha nương thật tốt, không có đầu óc không biết xấu hổ kêu gào với tất cả mọi người nói hắn là cô gia người, Kiều gia là quý gia thân gia. Trở về còn không biết cái vị giả bộ hiền huệ trong nhà kia xử lý ta thế nào!”
“Khuê nữ ta là di nãi nãi nhà hắn, làm sao hắn không phải cô gia nhà ta rồi hả?” Tam thúc nãi nãi nhảy dựng lên: “Lần này mấy cữu huynh ngươi đều nói đi nhà hắn làm quản sự thật tốt, về sau là có thể giúp đỡ ngươi rồi. Ngươi không phải nói muốn tìm một người lanh lợi một chút mang về sao? Dụ dỗ hắn thật tốt, không nói chừng qua mấy năm, ngươi có thể phù chính nha!”
Gia đình giàu có, nào có đơn giản như vậy?
Di nãi nãi nhớ lại về sau, nhi tử của mình thật vất vả sanh ra được không thể nuôi dưỡng ở bên cạnh, Kiều phủ có chánh thê an bài nhiều nha hoàn xinh đẹp ở trong phòng trượng phu hầu hạ, mà người của nhà mẹ lại là dạng không có đạo lí như thế này, không nhịn được bi ai trong lòng, vừa tức vừa giận, tiện tay tóm một cái ly ném về phía nha hoàn sau lưng mẫu thân, “Tìm ai, tìm nàng sao? Chúng ta về đến nhà bất quá chỉ bốn năm ngày, nàng liền sau lưng chủ nhà quyến rũ Ngũ Gia! Loại đĩ phóng đãng này, làm sao có thể một lòng với ta? Sợ là muốn bò lên giường Ngũ Gia, ngày nào đó cũng có thể chỉnh cho ta chết đi, để mình làm di nãi nãi!”
“Cô nãi nãi ôi chao, chớ đánh hỏng người.” Tam thúc nãi nãi cuống quít bước lên ngăn nàng lại, “Khuê nữ, trong thôn này làm sao có một cô nương bình thường tốt như ngươi vậy? Vốn là không có mấy người trưởng thành, Thúy Hoa này thường ngày là một đứa làm việc thành thật nhất, trong nhà từ trên xuống dưới đều dựa vào nàng thu xếp đấy. Nếu cô gia coi trọng nàng, ngươi liền mang về quản giáo thật tốt. Tóm lại là từ nhà chúng ta ra ngoài, nàng không giúp ngươi còn có thể giúp ai?”
Nha hoàn Thúy Hoa kia giấu xuống ba phần vui mừng, quỳ trên mặt đất, thút tha thút thít nói: “Di nãi nãi, chuyện không liên quan đến nô tỳ, là cô gia, cô gia hắn uống rượu, lôi kéo nô tỳ liền. . . . . . Nô tỳ ngay cả mạng đều không phải là của mình, nào dám phản kháng?”
Di nãi nãi giận đến trong lòng đều rất đau, tình huống ở trong nhà nàng làm sao không rõ ràng.
Làm việc thành thật nhất?
Chỉ sợ là con cáo tâm kế sâu nhất đấy!
Lại không nói đến nàng rốt cuộc có thể giúp mình hay không, chỉ là ở nhà mấy ngày nay liền gây ra chuyện này, nếu mang về thật còn không biết chính thất cùng mấy người thiếp kia muốn cười nhạo mình như thế nào!
Vốn chỉ muốn tìm người thành thật trong thôn, mang một người trở về tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe mình phân phó, thật không nghĩ đến những ngày này qua đây xem náo nhiệt hoặc là cố ý mời tới, đều đã xem qua, không có một người nhìn được.
“Trói nàng rồi, bán đi thật xa!” Di nãi nãi oán hận kéo đồ trang sức của Thúy Hoa xuống, lại đá hai cái, kêu người đi vào che miệng nàng phân phó bán đi, lúc này mới cảm thấy xả ra được một cục tức.
Tam thúc nãi nãi núp ở một bên nhìn nữ nhi phát uy, thật lâu sau mới khiếp vía thốt: “Khuê nữ, bán như vậy, không tốt lắm đâu? Vậy ngươi không phải. . . . . .”
Di nãi nãi níu chặt khăn tay, răng ngà gần như bị cắn nát, “Nếu nàng đi Kiều phủ, chỉ sợ cuối cùng chết như thế nào cũng không biết!”
“Ngũ nãi nãi kia có lợi hại hơn nữa, cũng không dám quậy đến chết người?” Tam thúc nãi nãi bị dọa nhảy dựng, ấp úng nói: “Vậy, Hà Hoa?”
Cầm di nãi nãi lắc đầu: “Hà Hoa vẫn chưa tới tám tuổi, dù thông minh thế nào chúng ta cũng không thể làm bậy. Ta thấy nàng cũng là một người hào phóng có mắt nhìn, ngược lại những cô nương nhà người khác kia hơn mười tuổi còn không chững chạc bằng nàng, tùy tiện thấy cái gì liền vô cùng ao ước. Đồng ca nhi thương nàng, về sau việc hôn sự của nàng cũng nhất định sẽ không uỷ khuất, cuộc sống của nàng còn không biết sẽ tốt như thế nào nữa. Tuy nói là bà con xa, nhưng tốt xấu gì cũng là người Quý gia, nương nói với cha về sau chiếu cố thêm chút đi, coi như là tích đức cho con cháu. Còn có chuyện ngày hôm qua nói với Nhị biểu huynh và Tứ ca, cũng bảo với bọn họ ở nhà thôi.”
Tam thúc nãi nãi bị choáng váng, liên tục kêu to: “Như vậy sao được? Cha ngươi đều đã thu. . . . . . Đây đều là thân thích nhà mẹ ngươi, một quản sự ở Kiều phủ tuỳ tiện thôi, một năm trôi qua cũng có một trăm tám mươi lượng bạc, đã nói xong, làm sao ngươi bảo bọn họ không đi? Coi như ngươi không chiếu cố người nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ cũng không quản có người giúp đỡ ngươi làm chân chạy hay không?”
Di nãi nãi biết mẫu thân là người không có kiến thức, coi như mình sinh cho cho Kiều gia một đứa con trai, coi như được cất nhắc làm di nãi nãi, ở trong nhà người ta, nàng cũng chỉ là một người hạ nhân, làm sao cha nương có thể nghĩ đắc thế được như vậy? Những người gọi là người nhà mẹ đẻ này cha thu lễ liền nhận làm thân thích, cũng không có mấy người chân chính có bản lãnh, lúc này kêu một đoàn người đi, làm sao có thể không chọc người hiềm nghi, kéo chân sau nàng?
Vừa hận cha nương vô tri bạc tình, vừa lại không thể không theo bọn họ, Cầm di nãi nãi xưa nay vẫn không muốn nói với mẫu thân những thứ chuyện bẩn thỉu kia, lúc này cũng không nhịn được khóc ròng nói: “Các ngươi cho là ta ở Kiều gia chính là chủ tử đeo vàng đội bạc sao? Bất quá chỉ ăn mặc khá hơn thô sử nha hoàn một chút thôi. Nương nếu không nghĩ tới ta mấy ngày nữa bị mấy người trong phủ kia giết chết, về sau vẫn nên ít khoe khoang tốt hơn. . . . . .”
Hà Hoa nắm tay Quý Đồng đi trở về, mặc dù biết Tam thúc công mời bọn họ đến không phải uống trà đơn giản như vậy, từ trong nhà Tam thúc công ra ngoài nhanh như vậy, cũng không giống nói thành chuyện gì. Bất quá hình như hôm nay một nhà ba người đều đã thu được lễ phẩm,cuối cùng Tam thúc công ở trước mặt “Nữ tế” hào phóng một hồi. Di nãi nãi kia, trên người vinh quang, mặt mày tươi cười, nhưng cũng không giấu được nổi khổ trong lòng.
Tiểu thiếp khó làm, Hà Hoa khẽ thở dài một cái, nhìn về phía trước thì thấy Thành Tử hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hộp tặng phẩm tinh xảo trong tay bọn họ, đột nhiên nở nụ cười.
Gã sai vặt đến truyền lời dẫn bọn họ đi vào từ cửa hông, liền có người đón Quý Đồng và Quý Quân đi về một hướng khác, còn lại Hà Hoa, thì được đưa đến nội viện.
Một đường đi tới, có một vài người nhìn về phía nàng chỉ chỉ chõ chõ. Một nhà Tam thúc công có nhiều trực hệ chi nhánh, lại không có một người chủ tử có năng lực có thể quản sự hoặc là quản gia, thường ngày Hà Hoa có nghe nói nhà bọn họ không có chú trọng việc này. Hôm nay nhìn thấy, đình viện bố trí lộn xộn, bọn hạ nhân nếu không phải là chen lấn chung một chỗ nói xấu, thì là vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, cho thấy quản lý trong nhà thật là hỏng bét.
Hà Hoa cũng không quản những người đó có ý kiến gì với nàng, ngoan ngoãn theo sát tiểu nha hoàn đi qua.
Đi thẳng lượn quanh không bao lâu, tiểu nha hoàn dẫn nàng đến trong một cái phòng nhỏ, chỉ vào một đĩa điểm tâm nhỏ ăn còn dư lại trên bàn nói với nàng: “Ngươi ở đây chờ, ăn chút điểm tâm, không nên chạy loạn, ta đi báo cho lão thái thái di nãi nãi một tiếng.”
“Tỷ tỷ đi đi, ta sẽ ngoan ngoãn.” Hà Hoa rất phối hợp giả bộ bộ dáng tiểu nữ tử ngoan ngoãn.
Tiểu nha hoàn có thể là bị một tiếng gọi tỷ tỷ này làm cho vui vẻ, mím môi cười quay người đi ra ngoài.
Đợi ước chừng một chun trà cũng không có ai đến.
Hà Hoa thở dài, các nàng thật sự yên tâm ném một tiểu nữ hài ở nơi này. Nếu đây không phải là nàng, ai cũng không chịu nổi được?
Còn có những thứ điểm tâm kia, ở Quý gia thôn nhìn cũng không tính là đồ tốt gì, chỉ có Tam thúc công mới bày ra đãi khách như vậy.
Thật may là, nàng không có nghèo đến mức không có cái ăn.
Hà Hoa bĩu môi, đúng lúc tiểu nha hoàn kia đi vào, vừa kéo nàng vừa tỉ mỉ dặn dò: “Di nãi nãi gọi ngươi đấy, Hà Hoa. Sau khi đi vào cũng không nên tùy tiện nói lung tung.”
“Ta biết rồi, đa tạ tỷ tỷ!” Hà Hoa nở một nụ cười biết điều với nàng.
Cầm di nãi nãi còn rất trẻ, chỉ mới mười bảy tuổi. Cằm hơi nhọn, hai gò má như đào hồng, hàng mi cong cong như lá liễu. Trên người mặc một cái áo khoác màu đỏ, Hà Hoa không biết các loại chất liệu da chồn da cáo nơi này, nhưng liếc mắt nhìn một cái cũng biết giá trị xa xỉ. Kết hợp với kiểu tóc và những đồ trang sức trên đầu, càng hiện rõ vẻ tinh xảo quý khí, những đại cô nương tiểu tức phụ trong thôn kia không có một người có thể so sánh được. Ngay cả nha hoàn sau lưng nàng, cũng tốt hơn nhà bình thường mấy phần.
Hà Hoa giẫm bước nhỏ tiến lên, học dáng vẻ bình thường đã gặp qua, phúc phúc thân: “Hà Hoa thỉnh an di nãi nãi.”
Di nãi nãi căn bản là đang hạ mí mắt uống trà, nghe lời nói này của nàng, lại lộ ra một chút tươi cười, sai người dắt nàng đi qua, quan sát mấy lần, vỗ vỗ tay của nàng nói: “Hà Hoa, con nên gọi ta là cô cô. Đã lâu không gặp, con xinh hơn nhiều. Nhìn đôi tay nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn thủy nộn này, các tiểu nha đầu kia cũng không bằng được, tuyệt không giống như là người ở nhà làm việc, ngược lại giống như là tiểu thư thế gia đấy.”
Hà Hoa nhỏ giọng trả lời, “Cầm cô cô, cha là thấy hai tiểu khất cái đáng thương mới thu lưu bọn hắn, con mới không phải tiểu thư thế gia có nha hoàn gì đó. Tay và mặt của con cũng không có đẹp mắt như cô cô. Cô cô với người trong bức tranh kia đều đẹp, tựa như tiên tử nha.”
Di nãi nãi cười đến mức run rẩy hết cả người, trên mặt một đám nha hoàn nàng dâu bên cạnh cũng hớn hở khen tặng.
“Tiểu cô nương này nói rất đúng sự thật nha.”
“Khó trách lão nhân gia nói ánh mắt tiểu hài tử là lợi hại nhất, cũng không biết nói láo. Di nãi nãi chúng ta há không phải xinh đẹp giống như tiên tử sao?”
“Được rồi, được rồi, tiểu hài tử không có mắt nhìn, tùy tiện thấy cái gì cũng nói đẹp mắt. Mấy người các ngươi sao cũng học nàng giống như trong miệng quét mật không có một người nghiêm chỉnh?” Di nãi nãi cười khiển trách đôi câu, chuyển sang Hà Hoa nói: “Mấy năm trước gặp con, còn là một tiểu hầu tử ngây ngốc bẩn thỉu, bây giờ ngược lại thật có tiền đồ, nghe nói con vẫn còn chưa đi học?”
Tiểu hầu tử?
Con khỉ đít đỏ, kêu két két, toàn thân đầy rận?
Đây là nói nàng sao?
Hà Hoa bỗng thấy rét lạnh, lắc lắc đầu nói: “Cầm cô cô, ca ca nói nữ tử vô tài mới là đức. Con cũng chỉ xin huynh ấy dạy con viết tên của mình, nhận được mấy số đếm mà thôi. Chỉ cần không đếm lộn tiền, không phải có mắt mà như mù thì tốt rồi, không có đọc qua sách.”
Dạo này, chỉ có tiểu thư gia đình giàu có mới xem trọng học chút cầm kỳ thư họa, bọn họ những thứ thôn cô này, cơm cũng ăn không đủ no, không có một người nào quản học những thứ này. Ít ngày trước Nhị thẩm còn nói gần nói xa trào phúng nàng đọc sách là muốn đi làm kỳ nữ.
Di nãi nãi gật gật đầu nói, “Những người như chúng ta, tối đa cũng chỉ như vậy thôi. Đáng thương nương con, không thấy được bây giờ con nhu thuận như vậy. . . . . .”
Lại nói một ít lời, Hà Hoa đều nhất nhất tâng bốc nàng trở về. Thời gian không tới uống cạn một chun trà, đã có người vén rèm đi vào đáp lời, di nãi nãi kêu một đứa nha hoàn tới: “Hổ Phách, ngươi chuẩn bị chút điểm tâm cho chất nữ ta, còn nữa chọn vài thước vải cho nàng làm quần áo mới.” Ngay sau đó lại tháo một cây trâm trên đầu xuống, “Hà Hoa, hôm nay cô cô phải về trong huyện, sẽ không giữ con lại ăn cơm. Cây trâm này cho con, con một đại cô nương, coi như không có mẫu thân thương, cũng phải biết chút ít hoa phấn gì đó.”
Cây trâm này cũng không phải là hàng tốt gì, chẳng qua màu sắc tươi sáng chút thôi, Hà Hoa cười cười, nhận lấy trâm cài đầu, lại phúc phúc thân: “Cám ơn Cầm cô cô! Cầm cô cô về trong huyện, lên đường bình an. Về sau Hà Hoa nuôi gà lớn rồi, mang gà cho Cầm cô cô hầm canh dưỡng thân thể.”
“Tốt lắm, tốt lắm, đi đi. Về sau có cơ hội, con tới trong huyện thăm cô cô.” Di nãi nãi lúc lắc tay ngọc mềm mại, nha hoàn gọi là Hổ Phách kia liền dẫn Hà Hoa đi ra ngoài.
Lúc này, Tam thúc nãi nãi lại dẫn một người vội vàng vào phòng, vừa phất tay vừa lầm bầm, “Đồng ca nhi kia, thật là không có đầu óc! Nói thế nào cũng không chịu.”
Di nãi nãi đuổi những hạ nhân khác ra ngoài, lạnh lùng thốt: “Bọn họ ngay cả một cái tên khất cái đều muốn nuôi, huống chi nữ nhi mình? Nương cho là tất cả mọi người giống như cha nương, sẽ bán nữ nhi ruột thịt của mình đổi lấy tiền sao?”
Tam thúc nãi nãi ngượng ngùng đi đến gần, “Khuê nữ, lúc trước cha nương cũng là không có biện pháp! Lại nói, nếu không bán ngươi vào Kiều phủ, ngươi thế nào làm được di nãi nãi? Ngươi xem ngươi bây giờ, nào tơ lụa, nào đồ trang sức, còn có tôi tớ một phòng, cha nương cũng chưa từng hưởng qua loại phúc này.”
Di nãi nãi đỏ mắt, giọng căm hận nói: “Vậy thì thế nào? Di nãi nãi cũng bất quá là một hạ nhân, không lên được mặt bàn. Nếu không phải lần này trong phủ có chuyện, trong lòng hắn phiền, ta làm sao có thể dụ được hắn đến nhà chúng ta? Cha nương thật tốt, không có đầu óc không biết xấu hổ kêu gào với tất cả mọi người nói hắn là cô gia người, Kiều gia là quý gia thân gia. Trở về còn không biết cái vị giả bộ hiền huệ trong nhà kia xử lý ta thế nào!”
“Khuê nữ ta là di nãi nãi nhà hắn, làm sao hắn không phải cô gia nhà ta rồi hả?” Tam thúc nãi nãi nhảy dựng lên: “Lần này mấy cữu huynh ngươi đều nói đi nhà hắn làm quản sự thật tốt, về sau là có thể giúp đỡ ngươi rồi. Ngươi không phải nói muốn tìm một người lanh lợi một chút mang về sao? Dụ dỗ hắn thật tốt, không nói chừng qua mấy năm, ngươi có thể phù chính nha!”
Gia đình giàu có, nào có đơn giản như vậy?
Di nãi nãi nhớ lại về sau, nhi tử của mình thật vất vả sanh ra được không thể nuôi dưỡng ở bên cạnh, Kiều phủ có chánh thê an bài nhiều nha hoàn xinh đẹp ở trong phòng trượng phu hầu hạ, mà người của nhà mẹ lại là dạng không có đạo lí như thế này, không nhịn được bi ai trong lòng, vừa tức vừa giận, tiện tay tóm một cái ly ném về phía nha hoàn sau lưng mẫu thân, “Tìm ai, tìm nàng sao? Chúng ta về đến nhà bất quá chỉ bốn năm ngày, nàng liền sau lưng chủ nhà quyến rũ Ngũ Gia! Loại đĩ phóng đãng này, làm sao có thể một lòng với ta? Sợ là muốn bò lên giường Ngũ Gia, ngày nào đó cũng có thể chỉnh cho ta chết đi, để mình làm di nãi nãi!”
“Cô nãi nãi ôi chao, chớ đánh hỏng người.” Tam thúc nãi nãi cuống quít bước lên ngăn nàng lại, “Khuê nữ, trong thôn này làm sao có một cô nương bình thường tốt như ngươi vậy? Vốn là không có mấy người trưởng thành, Thúy Hoa này thường ngày là một đứa làm việc thành thật nhất, trong nhà từ trên xuống dưới đều dựa vào nàng thu xếp đấy. Nếu cô gia coi trọng nàng, ngươi liền mang về quản giáo thật tốt. Tóm lại là từ nhà chúng ta ra ngoài, nàng không giúp ngươi còn có thể giúp ai?”
Nha hoàn Thúy Hoa kia giấu xuống ba phần vui mừng, quỳ trên mặt đất, thút tha thút thít nói: “Di nãi nãi, chuyện không liên quan đến nô tỳ, là cô gia, cô gia hắn uống rượu, lôi kéo nô tỳ liền. . . . . . Nô tỳ ngay cả mạng đều không phải là của mình, nào dám phản kháng?”
Di nãi nãi giận đến trong lòng đều rất đau, tình huống ở trong nhà nàng làm sao không rõ ràng.
Làm việc thành thật nhất?
Chỉ sợ là con cáo tâm kế sâu nhất đấy!
Lại không nói đến nàng rốt cuộc có thể giúp mình hay không, chỉ là ở nhà mấy ngày nay liền gây ra chuyện này, nếu mang về thật còn không biết chính thất cùng mấy người thiếp kia muốn cười nhạo mình như thế nào!
Vốn chỉ muốn tìm người thành thật trong thôn, mang một người trở về tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe mình phân phó, thật không nghĩ đến những ngày này qua đây xem náo nhiệt hoặc là cố ý mời tới, đều đã xem qua, không có một người nhìn được.
“Trói nàng rồi, bán đi thật xa!” Di nãi nãi oán hận kéo đồ trang sức của Thúy Hoa xuống, lại đá hai cái, kêu người đi vào che miệng nàng phân phó bán đi, lúc này mới cảm thấy xả ra được một cục tức.
Tam thúc nãi nãi núp ở một bên nhìn nữ nhi phát uy, thật lâu sau mới khiếp vía thốt: “Khuê nữ, bán như vậy, không tốt lắm đâu? Vậy ngươi không phải. . . . . .”
Di nãi nãi níu chặt khăn tay, răng ngà gần như bị cắn nát, “Nếu nàng đi Kiều phủ, chỉ sợ cuối cùng chết như thế nào cũng không biết!”
“Ngũ nãi nãi kia có lợi hại hơn nữa, cũng không dám quậy đến chết người?” Tam thúc nãi nãi bị dọa nhảy dựng, ấp úng nói: “Vậy, Hà Hoa?”
Cầm di nãi nãi lắc đầu: “Hà Hoa vẫn chưa tới tám tuổi, dù thông minh thế nào chúng ta cũng không thể làm bậy. Ta thấy nàng cũng là một người hào phóng có mắt nhìn, ngược lại những cô nương nhà người khác kia hơn mười tuổi còn không chững chạc bằng nàng, tùy tiện thấy cái gì liền vô cùng ao ước. Đồng ca nhi thương nàng, về sau việc hôn sự của nàng cũng nhất định sẽ không uỷ khuất, cuộc sống của nàng còn không biết sẽ tốt như thế nào nữa. Tuy nói là bà con xa, nhưng tốt xấu gì cũng là người Quý gia, nương nói với cha về sau chiếu cố thêm chút đi, coi như là tích đức cho con cháu. Còn có chuyện ngày hôm qua nói với Nhị biểu huynh và Tứ ca, cũng bảo với bọn họ ở nhà thôi.”
Tam thúc nãi nãi bị choáng váng, liên tục kêu to: “Như vậy sao được? Cha ngươi đều đã thu. . . . . . Đây đều là thân thích nhà mẹ ngươi, một quản sự ở Kiều phủ tuỳ tiện thôi, một năm trôi qua cũng có một trăm tám mươi lượng bạc, đã nói xong, làm sao ngươi bảo bọn họ không đi? Coi như ngươi không chiếu cố người nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ cũng không quản có người giúp đỡ ngươi làm chân chạy hay không?”
Di nãi nãi biết mẫu thân là người không có kiến thức, coi như mình sinh cho cho Kiều gia một đứa con trai, coi như được cất nhắc làm di nãi nãi, ở trong nhà người ta, nàng cũng chỉ là một người hạ nhân, làm sao cha nương có thể nghĩ đắc thế được như vậy? Những người gọi là người nhà mẹ đẻ này cha thu lễ liền nhận làm thân thích, cũng không có mấy người chân chính có bản lãnh, lúc này kêu một đoàn người đi, làm sao có thể không chọc người hiềm nghi, kéo chân sau nàng?
Vừa hận cha nương vô tri bạc tình, vừa lại không thể không theo bọn họ, Cầm di nãi nãi xưa nay vẫn không muốn nói với mẫu thân những thứ chuyện bẩn thỉu kia, lúc này cũng không nhịn được khóc ròng nói: “Các ngươi cho là ta ở Kiều gia chính là chủ tử đeo vàng đội bạc sao? Bất quá chỉ ăn mặc khá hơn thô sử nha hoàn một chút thôi. Nương nếu không nghĩ tới ta mấy ngày nữa bị mấy người trong phủ kia giết chết, về sau vẫn nên ít khoe khoang tốt hơn. . . . . .”
Hà Hoa nắm tay Quý Đồng đi trở về, mặc dù biết Tam thúc công mời bọn họ đến không phải uống trà đơn giản như vậy, từ trong nhà Tam thúc công ra ngoài nhanh như vậy, cũng không giống nói thành chuyện gì. Bất quá hình như hôm nay một nhà ba người đều đã thu được lễ phẩm,cuối cùng Tam thúc công ở trước mặt “Nữ tế” hào phóng một hồi. Di nãi nãi kia, trên người vinh quang, mặt mày tươi cười, nhưng cũng không giấu được nổi khổ trong lòng.
Tiểu thiếp khó làm, Hà Hoa khẽ thở dài một cái, nhìn về phía trước thì thấy Thành Tử hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hộp tặng phẩm tinh xảo trong tay bọn họ, đột nhiên nở nụ cười.
Danh sách chương