Tắm rửa xong , Lãnh Tịch Chiếu ghé vào cửa sổ chồm ra bên ngoài xem.

“Nhìn cái gì đó?” Tây Đằng Lâm đi đến bên cạnh y:“Còn không ngủ?”

“Không buồn ngủ.” Nghĩ đến Tây Nam chiến loạn cùng những lời đồn đãi mạc danh kỳ diệu, Lãnh Tịch Chiếu trong lòng cảm thấy thật phiền toái.

“Nên ngủ đi thôi, bằng không ngày mai sẽ không có tinh thần .” Tây Đằng Lâm xoa xoa đầu y.

Lãnh Tịch Chiếu nhìn Tây Đằng Lâm liếc mắt một cái, nhíu mày:“Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy , sao mà ngươi một chút cũng không sốt ruột!”

“Sốt ruột hữu dụng sao?” Tây Đằng Lâm nhéo nhéo mũi y, hỏi ngược lại.

…… Đúng là không có tác dụng, nhưng mà mọi người đều sầu mi khổ kiếm , chỉ có ngươi một người nhìn qua thực không sao cả! Lãnh Tịch Chiếu trong lòng than thở.

“Khó khăn thì phải nghĩ biện pháp giải quyết , không phải tự phiền chính mình .” Tây Đằng Lâm vươn tay ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu:“Tây Xuyên vẫn luôn thiếu nguồn nước, cho nên nơi đó có một loại hệ thống trữ nước, ta đã đem bản vẽ minh họa cho Tri Phủ nơi này; Về phần địa phương có nạn châu chấu, Tây Bắc có một loại chim chuyên ăn châu chấu, ta đã phái người đi bắt về ; sông Bạch hà từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu nước, năm nay quả quyết sẽ không tự dưng khô cạn, ta cũng đã phái người đi thăm dò , như vậy có đủ hay không?”

“…… Ngươi làm những cái đó khi nào?” Lãnh Tịch Chiếu trừng lớn ánh mắt.

“Khi ngươi thay dân chúng xem bệnh.” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này sẽ không thật sự nghĩ đến mình trừ bỏ vây quanh y, thì không làm cái khác chứ? “Nhưng mà ngươi cũng không nói cho ta biết.” Lãnh Tịch Chiếu nhăn cái mũi.

“Vậy hiện tại ta nói cho ngươi , ngươi có thể ngoan ngoãn ngủ chưa?” Tây Đằng Lâm buồn cười nhìn y.

“……” Lãnh Tịch Chiếu mặt đỏ, tự mình tháo giầy tiến vào trong chăn.

“Thiên hạ lớn như vậy, không thể làm cho mọi chuyện đều hoàn hảo.” Tây Đằng Lâm ngồi ở bên giường xoa bóp khuôn mặt y:“Chỉ cần cố gắng, không có sự tình gì là giải quyết không được, Hoàng Thượng mấy năm nay làm gì dân chúng đều xem ở trong mắt, cho dù có nhiều lời đồn đãi không hay hơn nữa, dân chúng cũng vẫn có công đạo .”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.

Ngày hôm sau, Hứa Tư Đình cùng Tây Đằng Lâm sáng sớm liền ra cửa, Lãnh Tịch Chiếu nhàm chán, liền đi theo Vương Tuyệt phối dược cho Phương Hủ.

“Dược…… Dược tiên.” Tiểu dược đồng thở hổn hển chạy vào nhà:“Người nọ đã tỉnh!”

“Hả?” Vương Tuyệt mừng rỡ, đem cái quạt đưa cho Lãnh Tịch Chiếu sau đó chạy đi.

“Người kia là người nào?” Phương Hủ tò mò:“Kích động như vậy…… Tướng công của hắn?”

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy dở khóc dở cười, nghĩ rằng có phải hay không nên tìm cơ hội nói với nó một chút, cái kia, kỳ thật nam nhân cùng nữ nhân cùng một chỗ, mới có vẻ tốt một chút? Tuy rằng chính mình…… Ách…… Giống như không có gì thuyết phục.

Vương Tuyệt một đường chạy đến phòng tối, chỉ thấy người một tháng qua vẫn mê man kia đang ngồi ở trên giường đá.

“Ta… ta đến xem ngươi.” Vương Tuyệt tiến lên vừa phân trần vừa túm lấy tay người nọ bắt mạch, sau một lát thì đắc chí:“Ta cùng Gia Cát cũng không kém bao nhiêu ……”

Người nọ trên mặt cũng không có biểu tình gì, cứ như người gỗ, cũng không nhìn Vương Tuyệt.

“Này! Là ta chữa khỏi cho ngươi!” Vương Tuyệt ở trước mặt hắn phất tay.

Người nọ vẫn là không có phản ứng.quinnalaurent.wordpress.com

Vương Tuyệt đem mặt tiến đến trước mặt hắn, nghĩ rằng người này chẳng lẽ là người mù?

Người nọ nhướng mày, đột nhiên vươn tay bóc ra mặt nạ của Vương Tuyệt.

Vương Tuyệt kinh hãi, muốn lấy tay che mặt mình, lại bị người nọ trước một bước cầm cổ tay.

Sau một lát, người nọ buông Vương Tuyệt ra, khóe miệng nhướng lên.

“Ngươi cười cái gì!” Vương Tuyệt căm tức nhìn hắn.

“Vừa rồi nghe dược đồng kia nói, ngươi chính là Dược tiên?” Người nọ vẻ mặt bất cần đời:“Ta gọi là Tiêu Trạch Hoàng.”

“Ta không cần biết tên của ngươi!” Vương Tuyệt ở trong lòng lo lắng có nên giết người diệt khẩu hay không.

“Ngươi yên tâm.” Tiêu Trạch Hoàng như là nhìn ra tâm sự của Vương Tuyệt, lấy tay chỉ chỉ khuôn mặt của chính mình:“Ta sẽ không nói ra ngoài .”

Vương Tuyệt khụt khịt mũi, căm giận đem mặt nạ mang lại trên mặt.

Tiêu Trạch Hoàng cười, chống tay lên giường đá muốn đứng lên, thử vài lần lại luôn lực bất tòng tâm, vì thế hướng Vương Tuyệt vươn tay:“Đỡ ta.”

Vương Tuyệt lỗ mũi hướng lên trời giả bộ không phát hiện, vừa rồi lột mặt nạ ta ra không phải rất nhanh hay sao…… Hiện tại giả bộ suy yếu cái gì!

Tiêu Trạch Hoàng trong lòng cười khổ, hai chân của chính mình một chút tri giác cũng không có.

Sau một lát, Vương Tuyệt liếc đến Tiêu Trạch Hoàng một cái, thấy hắn mặt xám như tro tàn, vì thế mặt nhăn nhíu, lôi kéo cánh tay hắn muốn đỡ hắn đứng lên.

“Không cần.” Tiêu Trạch Hoàng thần sắc có chút ảm đạm.

Vương Tuyệt nhíu mày, xuất ra một cây ngân châm hướng phía chân hắn đâm một cái…… Không có phản ứng, lại lấy châm ra nhìn thoáng qua, thấy châm đã muốn biến thành màu xanh lá, vì thế trong lòng cả kinh:“Ngươi là người của Liêu Bắc Tuyết Lạc Cung?”

“Hiện tại đã không phải rồi .” Tiêu Trạch Hoàng buông tay.

“Ngươi tới nơi này làm gì?” Vương Tuyệt ánh mắt ám trầm.

“Còn không phải tới tìm ngươi .” Tiêu Trạch Hoàng rất là thẳng thắn:“Ta tới nơi này là muốn điều tra chuyện long mạch góp vui, ai biết vừa tra được một chút tin tức, đã bị người đuổi giết, sau đó một đường chạy trốn tới Vô Ưu cốc của ngươi……” Tiêu Trạch Hoàng thở dài:“Sớm biết thế thà rằng để cho bọn họ giết, cơ quan ngầm của ngươi cũng thật thiếu đạo đức .”

“Ngươi tra ra cái gì ?” Vương Tuyệt nói.

“Tra ra Tây Nam phiên vương vì sao lại lựa chọn vào lúc này mà phản loạn, còn có, sông Bạch Hà vì cái gì lại khô cạn.“Tiêu Trạch Hoàng híp mắt.

“Ngươi biết nguyên nhân?” Vương Tuyệt mừng rỡ.

Tiêu Trạch Hoàng cười, gật đầu.

Cùng lúc đó, Chu Mộ đang ở đầu thôn cùng một tiểu cô nương nói chuyện phiếm.

“Tiểu Mộ về nhà ăn cơm .” Chu Tử tiến lên vỗ vỗ y.

Chu Mộ cáo biệt tiểu cô nương, đứng lên quay đầu đi trở về .

Đã quen nhìn y lạnh lùng, Chu Tử cũng cũng không có để ý.

“Ca.” Đang ăn cơm, Chu Mộ đột nhiên ngẩng đầu kêu một tiếng.

“Hả?” Chu Tử kinh hỉ, y nguyện ý cùng mình nói chuyện ?

“Vừa rồi vị tiểu cô nương kia, tiểu thúc thúc của nàng vì cùng người khác tranh giành một thùng nước, mà bị người ta đánh tới chết .” Chu Mộ buông chiếc đũa.

“Ừ.” Chu Tử đáp ứng một tiếng cho có lệ, gắp rau cho Chu Mộ.

“Tất cả ngươi đều biết, đúng hay không?” Chu Mộ thanh âm thản nhiên :“Nhiều dân chúng như vậy, ngươi rõ ràng có thể cứu bọn họ .”

Chu Tử nghe vậy liền bị khựng lại, lại vẫn cố tỏ ra thản nhiên ăn canh.

Chu Mộ vẻ mặt thất vọng nhìn Chu Tử một cái, đứng lên đi ra ngoài.

“Tiểu Mộ!” Chu Tử ở phía sau gọi y.

Chu Mộ giả bộ không có nghe thấy.

“Tiểu Mộ.” Chu Tử đuổi theo, đem Chu Mộ gắt gao ôm ở trong lòng chính mình.

“…… Ca.” Chu Mộ đẩy đẩy hắn, cảm thấy trên cổ chính mình có một chất lỏng ấm áp chảy xuống.

“Đời này ta hiểu rõ nhất chính là ngươi, làm sao ta có thể cho ngươi đi mạo hiểm.” Chu Tử thanh âm có chút khàn khàn.

Mười tuổi, Chu Tử về nhà liền phát hiện trong nhà mỗi người đều rất vui sướng, sau đó mới biết đến chính mình có một tiểu đệ đệ mới sinh, đệ đệ đầu nhỏ thân mình cũng nhỏ, mềm mềm nhiều nếp nhăn , khó coi muốn chết, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được, nhưng mà Chu Tử vẫn là rất thích đệ đệ, vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ bàn tay nhỏ xíu của đệ đệ, lần đầu tiên cảm thấy làm ca ca nguyên lai lại tốt như vậy.

Sau lại, Chu Mộ trưởng thành một chút, mở miệng nói câu đầu tiên không phải cha cũng không phải nương, mà là một tiếng gọi ca ca mơ hồ không rõ, Chu Tử mừng đến mức ôm lấy y hung hăng hôn tới tấp, hôn đến mức tiểu tử kia khóc thét lên.

Rồi sau đó, Chu Mộ bắt đầu quấn quít lấy mình muốn học công phu, không lay chuyển được y, Chu Tử đành phải đáp ứng. Bất đắc dĩ lúc ấy Chu Mộ chỉ mới bốn năm tuổi, tay chân vừa ngắn vừa nhỏ, đứng trung bình tấn chỉ mới có nửa nén hương mà bắt đầu phát run, làm Chu Tử kinh hồn táng đảm, cứ sợ tiểu hài tử sắp chết.

Rồi sau lại, Chu Mộ bắt đầu đi học, ỷ vào chính mình có công phu, trêu cợt phu tử khi dễ đồng học nghịch phá vô cùng, mỗi lần người khác nổi giận đùng đùng tìm tới cửa mắng vốn, Chu lão gia đều tức giận đến mức muốn dùng gia pháp, bất quá có Chu Tử liều mạng che chở chống đỡ, cho nên cũng không thật sự đánh y, nhiều nhất cũng chỉ là quát lớn hai câu rồi xong việc. Duy nhất có một lần Chu Tử không ở nhà, Chu Mộ nghịch ngợm hại lão sư bị nhốt trong hầm cầu, vì thế Chu lão gia dưới cơn thịnh nộ xách lỗ tai Chu Mộ kéo vào từ đường, đóng cửa không để cho người khác tiến vào. Chu Tử ngày hôm sau về nhà đã bị nương vụng trộm gọi vào phòng ngủ, đỏ hồng mắt kêu hắn đi sài phòng nhìn xem Chu Mộ.

Sài phòng? Chu Tử chấn động, lập tức chạy đến hậu viện, vừa thấy cửa sài phòng bị khóa , kêu hai câu, bên trong một chút động tĩnh cũng không có, nhất thời hoảng hốt, cũng chờ không kịp đến hỏi xin cha cái chìa khóa, tùy tay cầm lấy búa hạ xuống hai cái bổ ra cánh cửa, đi vào lền nhìn thấy Chu Mộ ngồi ở góc tường, đang ôm đầu gối nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

“Ta kêu ngươi sao lại không trả lời.” Chu Tử nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm trước mặt y có chút thầm oán.

“Ca.” Chu Mộ ủy khuất, ôm Chu Tử mà bắt đầu khóc:“Mông đau, đói bụng, còn lạnh nữa.”

“Ai kêu ngươi khi dễ tiên sinh .” Chu Tử đau lòng lại sinh khí:“Ngươi đều đã bảy tuổi rồi, lại còn không chịu học bài.”

Chu Mộ không nói lời nào, tiếp tục oa oa khóc.

Chu Tử bất đắc dĩ, ôm Chu Mộ trở về phòng.

“Nếu phụ thân hỏi thì làm sao bây giờ.” Chu Mộ ngồi ở trên giường thực khẩn trương.

“Cha hỏi thì ta thay ngươi chịu tội.” Chu Tử nhìn cánh tay nhỏ bé của Chu Mộ hằn từng vết xanh tím thì thực đau lòng:“Ngươi bị ngốc sao, cha đánh ngươi sao ngươi không chạy?”

“Có chạy, nhưng chạy không thoát.” Chu Mộ một bên nấc cục một bên nói:“Mông cũng đau…… Ca, ta có phải do cha nhặt ở ngoài về đúng không.”

“Nếu mà nhặt được, ta đã sớm đem ngươi ném đi rồi!” Chu lão gia mới vừa đi đến cạnh cửa chợt nghe đến một câu như vậy, tức đến muốn tắt thở.“Ca!” Chu Mộ hồn phi phách tán.

Chu Tử nhìn Chu Mộ giống như con bạch tuộc con bám ở trên người mình thực không biết nói gì.

Chu phu nhân thấy tình thế không ổn, túm lão gia nhà mình trở về phòng ngủ.

“Đã chừa chưa ?” Chu Tử túm lấy Chu Mộ, một bên thay y thoa dược một bên nói.

“Rồi.” Chu Mộ vừa ăn điểm tâm vừa gật gật đầu.

“Biết chính mình sai thế nào không?” Chu Tử tiếp tục nói, nghĩ rằng tiểu tử kia cũng không phải không biết đạo lý , ngươi xem, này không phải đã biết sai lầm rồi sao.

“Lần sau khi làm chuyện xấu, phải đợi ca ca cùng nương đều ở nhà.” Chu Tiểu Mộ bảy tuổi vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Chu Tử nhìn ánh mắt tràn đầy chân thành của y, thật muốn ngất xỉu tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện