Bịch ——

Ngô Vĩ Bình và bà Ngô lập tức quỳ xuống, bọn họ không để ý xem Lương Hạo Đông nói như thế nào hay làm như thế nào. Bọn họ không hiểu chuyện Huyền Môn, đối với Huyền Môn thì nhận thức cũng chỉ dừng ở các loại "tin tức" hay "nghe nói". Bình thường thường có yêu cầu “có tên tuổi”. Cũng giống với khi đi bệnh viện khám bệnh, ai cũng muốn tìm "Chuyên gia"  hay "Chủ nhiệm".

Bối cảnh của Lương cùng với Lương Hạo Đông lấy tư cách là người kế nghiệp kiệt xuất trong thế hệ này so với Lục Nghiêu càng khiến người ta tin tưởng hơn. Mà lúc này, sau khi tự mình trải qua mới nhận ra Lương gia gì chứ, người kế nghiệp kiệt xuất cũng đã không còn quan trọng nữa.

Bọn họ chỉ biết là, Lương Hạo Đông suýt chút nữa đã hại chết con của họ. Mà theo như lời Lục Nghiêu nói thì mỗi một câu đều ứng nghiệm rồi, hơn nữa ở giai đoạn then chốt nhất, cũng là Lục Nghiêu ra tay bảo vệ con của họ, để cho bọn họ tranh thủ thêm ba ngày.

Nghĩ tới lúc trước thái độ của bọn họ với Lục Nghiêu, lúc này Ngô Vĩ Bình hận không thể tự tát mình vài cái: "Lục Thiên Sư, cầu xin cậu cứu con trai tôi. Lúc trước là chúng tôi không đúng, là chúng tôi có mắt như mù, đại nhân như cậu đừng cùng chúng tôi tính toán. Hạo tử vẫn còn trẻ, nó mới hai mươi lăm tuổi, nó không thể như vậy được... Cầu cậu, cầu cậu cứu nó!"

Bà Ngô thái thái đã gần như sụp đổ, vẻ mặt đầy vệt nước mắt, nắm lấy ống quần Lục Nghiêu dập đầu từng cái: "Đại sư, cầu xin cậu cứu nó. Cứu lấy nó. Chỉ cần cậu có thể cứu được nó, thì bắt chúng tôi làm gì cũng được. Cậu muốn bao nhiêu tiền một trăm vạn, hai trăm vạn, ba trăm vạn, tất cả tiền chúng tôi cũng đưa cho cậu. Còn có... Còn có đồ trang sức, báu vật của tôi tất cả cũng đều cho cậu. Lúc trước..."

"Lúc trước là tôi và lão Ngô không đúng. Tôi và lão Ngô nhận lỗi với cậu. Tôi khấu đầu lạy cậu. Tôi chỉ cầu cậu, cầu xin cậu cứu nó! Cậu mau cứu lấy nó!"

Toàn bộ người bà Ngô nằm rạp xuống trên mặt đất, cuồng loạn. Con của bà... Con của bà chết rồi... Không có hô hấp, không có mạch đập, không còn bất kỳ cái gì nữa rồi...

Trước mặt Lục Nghiêu là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà bà có thể nắm lấy, là hy vọng duy nhất mà có thể khiến con trai sống lại. Vì vậy bà không tiếc bất kỳ thứ gì.

Nói thật, Lục Nghiêu cũng không thích bà Ngô, nhưng hiện tại thực sự cũng không khỏi động lòng.

Anh nâng hai vợ chồng Ngô Vĩ Bình dậy:"Hai người đừng như vậy, tôi sẽ cố hết sức mình. "

Ngô Vĩ Bình vui vẻ nói: "Lục Thiên Sư, cậu cần gì, muốn làm thế nào? "

Lục Nghiêu liếc Ngô Hạo trên giường, ánh mắt chuyển hướng tới Hồ Xảo Linh đang  ngồi liệt ở bên cạnh giường, vẻ mặt xám xịt, ánh mắt đờ đẫn, ngoại trừ kêu từng câu "Không thể nào", đối với chuyện tốt chung quanh như không nghe được gì.

"Nếu muốn giải quyết vấn đề, chúng ta cũng nên giải quyết ngọn nguồn vấn đề trước. Cổ độc trong người Ngô Hạo không phải tự nhiên mà có đâu, giá Cổ Độc kỳ thật cũng không quá lợi hại, cách giải của Lương Hạo Đông cũng không có gì là sai cả. Có thể mấu chốt nằm ở, Cổ Độc không đơn giản chỉ là Cổ Độc, đây là một bàn cờ được xếp sẵn.

Cổ Độc được giải, ăn bột phấn có thi thể sâu độc sẽ thúc đẩy Cổ Độc còn lại trong cơ thể Ngô Hạo, lại khiến cho hồn phách của hắn ly thể. Đối phương chính là muốn hồn phách của Ngô Hạo."

Thực sự là muốn hồn phách...

Ngô Vĩ Bình chấn động:"Đây... Điều này sao có thể chứ, hắn muốn hồn phách của Hạo tử làm gì? "

"Trên đời này, hồn phách có thể làm được nhiều việc."

Vẻ mặt Ngô Vĩ Bình rõ ràng, chẳng trách, chẳng trách lúc trước Lục Nghiêu nói, Ngô Hạo sẽ tiến được vào luân hồi. Nói như vậy, đối phương lấy hồn phách của Ngô Hạo, chỉ sợ...

Nghĩ vậy, thân thể Ngô Vĩ Bình run lên, nhìn Lục Nghiêu: "Lục Thiên Sư, đây..."

"Đừng sốt ruột!"

Lục Nghiêu trấn an ông, xê dịch cái ghế, ngồi đối diện với Hồ Xảo Linh: "Nói xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? "

Hồ Xảo Linh quay đầu, nhận được ánh mắt sắc bén của Lục Nghiêu, sợ tới run run, lùi về sau hai bước, ánh mắt trốn tránh:"Tôi... Tôi không biết. Tôi không biết..."

Tình huống này...

Vẻ mặt Ngô Vĩ Bình nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Xảo Linh: "Là cô, là cô làm hại con của tôi."

Vẻ mặt Hồ Xảo Linh thay đổi lớn: "Không... Không phải tôi! Không phải tôi! Tôi thật lòng thích anh Hạo, sao tôi lại muốn mạng của anh ấy chứ!"

Lục Nghiêu mím môi: "Nhưng độc đúng là do cô hạ. "

Trong mắt Hồ Xảo Linh bối rối, không nói nên lời.

Ngô Vĩ Bình còn không rõ nữa sao, hai tay nắm thành quyền, run run, ánh mắt như muốn giết chết người. Mà bà Ngô thái thái thì trực tiếp bổ nhào qua, hai bàn tay bóp lấy cổ Hồ Xảo Linh.

"Con tiện nhân này! Đáng thương cho tôi tin cô thật lòng, cô tốt bụng! Kết quả... Lại là cô! Hóa ra là cô! Trả con cho tôi! Cô trả mạng con trai lại cho tôi!"

Hồ Xảo Linh ra sức giãy giụa, sức lực của hai người phụ nữ không khác biệt lắm. Có thể hiện tại là do tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ khiến Hồ Xảo Linh gần như là đã sụp đổ, không còn là đối thủ với bà Ngô đang được ăn cả ngã về không nữa. Chỉ chốc lát sau đã bắt đầu khó thở rồi.

Vẫn là Trương Lỗi và Ngô Vĩ Bình tiến lên tách hai người ra, cứu Hồ Xảo Linh.

Vẻ mặt bà Ngô rất không vui, đẩy Ngô Vĩ Bình ra: "Ông làm gì! Đừng cản tôi, để tôi giết cô ta! Cô ta đã giết con của chúng ta rồi, vì sao lại không cho tôi giết cô ta, báo thù cho con trai!"

"Không thể giết được! Chúng ta còn phải hỏi từ chính miệng cô ta nói ra tung tích hồn phách của con trai. Hơn nữa, cô ta đã làm ra chuyện này, chỉ cần chúng ta báo tới cục điều động đặc biêt, cô ta vẫn phải chết, không cần phải tự chúng ta ra tay, làm bẩn tay của chúng ta làm gì!"

Ngô Vĩ Bình so với bà Ngô tỉnh táo hơn, nhưng giọng điệu so với bà Ngô càng lạnh hơn, nhìn Hồ Xảo Linh như đang nhìn một người chết.

Sắc mặt Hồ Xảo Linh tái nhợt như tờ giấy, nghe thấy như thế, càng run lên, thân thể lung lay như sắp đổ.

Âm thanh của Lục Nghiêu lại vang lên lần nữa:"Cô nên rõ chuyện phát triển đến bay giờ, nhà họ Ngô không thể chịu để yên đâu. Bất luận như thế nào, cô có trốn cũng không thoát đuộc. Cho dù là luật pháp bình thường hay là quy củ của Huyền Môn, cũng đều thẳng thắn thì khoan dung, kháng cự thì nghiêm trị. Nếu như hiện tại cô nói sự thật ra, còn có thể giảm nhẹ tội một chút. Nếu như cái gì cũng không nói, như vậy thì tội lại thêm một bậc."

Hồ Xảo Linh chấn động, cúi đầu xuống, không nén được khóc.

"Tôi... Tôi thật sự không muốn mạng của anh Hạo. Chỉ là... Tôi chỉ muốn bên anh ấy. Tôi không biết sẽ biến thành như thế này. Tôi không biết."

Cô sụt sịt mũi, bắt đầu kể: "Tôi và Ngô Hạo là bạn học thời đại học. Chúng tôi yêu nhau đã bảy năm. Bảy năm rồi, tôi giành cho anh, anh cũng là giành cho tôi. Thế nhưng... Nhưng mà ̣ đây tất cả từ khi anh đồng ý với cha mẹ trở về thành phố Trùng Khánh thì mọi thứ đều thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện