Đỉnh núi.

Trương Lỗi vịn vào thân cây thở mạnh, sơn động phía trước đã bị vùi lấp toàn bộ, nếu không phải bọn họ chạy nhanh, chỉ sợ...

Sống sót sau tai nạn, sợ mãi vẫn không thôi.

Một bên, Tống Từ đang tĩnh tọa, nhưng hiển nhiên từ sắc mặt anh có thể nhìn ra, tình trạng lúc này của anh thật sự không tốt. Trên trán mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ rực, toàn thân nóng ran, nhận thức về xung quanh cũng dần dần yếu đi, gần như hôn mê.

Diêu Cảnh Tuyên ánh mắt phức tạp, cô biết, Tống Từ có lẽ sẽ phải chịu một số chuyện, nhưng cuối cùng vẫn có thể vượt qua, đồng thời thu lại cũng rất nhiều, về sau tu hành lập không ít công to. Bởi vì đời trước chính là như thế. Mặc dù cô cũng không biết tình huống lúc đấy là như thế nào, nhưng lại ngẫu nhiên nghe lén được Chử Húc và Diêu Thấm Tuyên nói ngọn nguồn của việc tu vi Tống Từ đột nhiên tăng nhanh có liên quan tới nhà họ Chử.

Cô chuẩn bị một tháng, chỉ để thử vận may. Nhưng không phải của mình, cuối cùng sẽ không bao giờ thuộc về mình.

Cô thở dài, đi qua Lục Nghiêu và Trương Lỗi nói: "Tôi còn có việc, phải đi trước. Còn..."

Mắt lại nhìn vào Tống Từ, do dự nói: "Tình huống của anh ta có vẻ không tốt lắm. Học viện Thiên Xu cách nơi này không tính là xa, tôi nghĩ các anh có thể đi gặp hiệu trưởng Tống một chút."

Nếu như tin tức cô nghe được từ nhà họ Chử không sai, thì theo lời của Chử Húc nói, Tống Từ bởi vì lần đầu xử lý Bất Đương, nuôi mất nửa năm. Mặc dù vẫn hưởng được lợi ích, nhưng cũng giảm mất hơn một nửa. Mấy người bọn họ năng lực có hạn, không chắc có thể đối phó được. Tìm người nhà họ Tống là biện pháp tốt nhất.

Trương Lỗi cũng vô cùng lo lắng, chọc chọc Lục Nghiêu: "Nếu không thì cậu ở lại đây trông, tôi đi tìm Tống hiệu trưởng?"

Lục Nghiêu lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không cần! Không có việc gì lớn, là hồn rồng. Trong họa có phúc, đó cũng là cơ duyên của cậu ta."

Trương Lỗi: "A? Hồn rồng?"

Diêu Cảnh Tuyên khẽ giật mình, có chút nhíu mày, cô biết hồn rồng bởi vì có ký ức của kiếp trước. Nhưng Lục Nghiêu sao lại nhìn ra được? Còn có biểu hiện trong sơn động vừa rồi...

"Nghiêm túc mà nói, hẳn là một sợi tàn hồn!"

Trương Lỗi mở to hai mắt. Cho dù là tàn hồn, đó cũng là tàn hồn rồng đó!

"Tôi đoán là nơi tu hành trước kia của đầu cá chép tinh Tuệ Nương này từng có một con rồng, con rồng này đắc đạo sau đó phi thăng, lưu lại một sợi tàn hồn của mình ngay tại chỗ tu hành, cũng coi như là một phúc phận lớn. Tuệ Nương cơ duyên xảo hợp lấy được sợi tàn hồn này, mới có thể trong một khoảng thời gian ngắn tu luyện thành hình, đồng thời có được công lực không xứng đôi với thời gian tu hành. Đây quả thật được xem như là một bảo bối.

Bây giờ Tuệ Nương tự bạo. Tàn hồn rời khỏi thân thể, lại ngẫu nhiên sai sót đi vào bên trong cơ thể Tống Từ. Lực lượng của tàn hồn cũng không tính là lớn, đã bị Tuệ Nương tiêu hao hết một phần. Nhưng dù như thế, cũng không có nghĩa một cơ thể thể phàm thai như của Tống Từ có thể tuỳ tiện tiếp nhận. Phải chịu vô vàn đau khổ. Nếu vượt qua được, là hắn may mắn. Còn không chịu được thì..."

Chỗ này chưa nói hết, nhưng mọi người ở đây đều hiểu.

Trương Lỗi giật nảy mình: "Cái này cũng chưa tính là đại sự? Không cần phải đi tìm Tống hiệu trưởng?"

Lục Nghiêu ngắm hắn một chút: " Học viện Thiên Xu cách nơi này không tính là quá xa, nhưng cũng không gần. Chúng ta hiện tại không nên di chuyển, đến lúc cậu quay lại, chắc chắn là tới kịp?"

Trương Lỗi vò đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lục Nghiêu liếc mắt, mặc kệ hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Diêu Cảnh Tuyên, ánh mắt sáng lên: "Nếu tôi đoán không lầm, Diêu tiểu thư sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, bởi vì hồn rồng mà tới?"

Diêu Cảnh Tuyên chấn động, trong lòng giật mình, mím môi không nói gì.

Lục Nghiêu cũng không có quan tâm nội tâm cô giờ phút này đang rung chuyển, mở miệng tò mò hỏi: "Nếu như vậy Diêu tiểu thư hẳn phải biết, Tống Từ bây giờ còn chưa có cùng hồn rồng hợp hai làm một, trong lúc này, cô có rất nhiều cơ hội có thể đem hồn rồng từ trong cơ thể cậu ta lấy ra. Mà Tuệ Nương tự bạo, thời điểm Tống Từ trúng chiêu, người cách gần nhất chính là cô."

Diêu Cảnh Tuyên ngạc nhiên, hiểu ý của Lục Nghiêu,  khi đó, cô tốt nhất nên ra tay.

Cô nhìn về phía Tống từ:"Bản thân hồn rồng là vật vô chủ, Tuệ Nương cũng tình cờ thu hoạch được. Người ả mang sát nghiệt, phạm vi cục đuổi bắt bên trong rất đặc biệt. Ả vừa chết, hồn rồng quay về vô chủ. Tôi cầm thì đó chính là tôi. Có thể vì hồn rồng mà tôi lại cố ý đi hại tính mạng của một người vô tội, tôi không có hèn hạ đến mức như vậy."

Lục Nghiêu thở dài một hơi, yên lặng gật đầu. Cùng hắn nghĩ rất tương đồng. Diêu Cảnh Tuyên tuy có tâm tư, nhưng cũng không phải là người xấu. Bằng không tại thời điểm ở trong sơn động, cô ta trốn rất tốt, hoàn toàn không cần thiết phải bại lộ. Ngược lại, còn có thể trốn ở một bên chờ bọn hắn cùng Tuệ Nương lưỡng bại câu thương sau đó giật tay trên ngư ông đắc lợi. Thế nhưng là cô ta không làm, lại xuất thủ tương trợ.

Nếu không khách khí mà nói, nếu như không có Diêu Cảnh Tuyên, hắn không bày được Ly Hỏa trận, giết không được Tuệ Nương.

Lục Nghiêu vỗ xuống bãi cỏ bên cạnh mình, ra hiệu Diêu Cảnh Tuyên ngồi xuống.

Diêu Cảnh Tuyên khó hiểu.

Lục Nghiêu bật cười:"Cuộc chiến vừa rồi, cô cũng có tham dự. Cái chiến lợi phẩm này, cô đương nhiên cũng có một phần. Tôi đem một nửa hồn rồng cho cô."

Diêu Cảnh Tuyên trợn mắt há mồm: "Cho tôi? Anh..."

"Tôi có biện pháp của mình, nếu như cô tin tưởng lời tôi nói."

Diêu Cảnh Tuyên hít sâu một hơi, đôi mắt tròn xoe nhìn qua Lục Nghiêu hai lần, rồi quét sang Trương Lỗi: "Cho dù anh có thể, nhưng theo lời anh nói, anh cùng Trương Lỗi cũng có tham dự, các người cũng có phần."

Lục Nghiêu bật cười: "Tôi không cần. Cậu ta cũng không cần."

Trương Lỗi:...

Mặc dù cậu ta cũng không có muốn lấy hồn rồng. Nhưng có cần quyết định thay cậu ta không? Lục Nghiêu giống như biết ý nghĩ của cậu ta: "Tám hồn phách kia còn ở chỗ của tôi. Ngoại trừ Ngô Hạo, bảy người khác đều đã thành cô hồn. Đem bọn họ đi siêu độ, rồi đưa về Địa Phủ, cũng coi như một loại công đức, việc đó còn có thể đưa Âm sai đến."

Ý là, chỗ công đức này của Trương Lỗi vô cùng tốt. 

"Về phần hồn rồng, trong tu hành, nếu như ỷ lại hỗ trợ bên ngoài, cho dù có ngày càng mạnh hơn nữa, cũng không giữ được lâu, chỉ là hào nhoáng bên ngoài. Giấy đẹp hơn nữa, vừa đẩy liền đổ. Có hại vô lợi. Chính là trong tay cậu một đống phù triện, tôi cũng khuyên cậu đừng dùng nhiều. Chủ yếu dựa vào chính mình. Tự thân cường đại mới là cường đại thật sự!"

Trương Lỗi ánh mắt nghi ngờ liếc về phía Tống Từ cùng Diêu Cảnh Tuyên. Ánh mắt đỏ kia rõ ràng đang nói: Đã như vậy, vì sao bọn họ lại dùng được hồn rồng.

Lục Nghiêu liếc mắt một cái thấy ngay tâm tư của cậu ta.

"Tống Từ là sáu âm chi thể, mặc dù nhà họ Tống tạm thời che đậy kín đặc tính của anh ta. Nhưng theo tu vi của anh ta ngày càng tăng cao, chẳng mấy chốc sẽ bại lộ. Hồn rồng có thể cải thiện thể chất của anh ta, giúp giải quyết triệt để tai hoạ ngầm này. Mà Diêu Cảnh Tuyên, từ khi bị mê thất hoa gây thương tích, linh căn bị tổn hại, đến giờ vẫn chưa được chữa trị. Hồn rồng có thể giúp cô ta định hình lại. Hai người bọn họ cần hồn rồng hơn hai ta. 

Đồng thời năng lượng của hồn rồng quá lớn, chỉ một mình Tống Từ không thể hấp thu hết. Mà cho dù cậu ta có vượt qua được, cũng chỉ có thể hấp thu tối đa một nửa hồn rồng. Còn lại một nửa sẽ ngưng tụ trong cơ thể, cả đời cũng không phát huy ra được, đồng nghĩa với uổng phí. Không bằng dẫn sang cho Diêu Cảnh Tuyên, tận dụng tốt mọi thứ, giúp cô ta khôi phục linh căn. Thứ hai cũng giúp Tống Từ gánh chịu một nửa rủi ro. Vẹn toàn đôi bên."

Trương Lỗi đột nhiên hồi tưởng lại trước đó "Vượt quá giới hạn La Sinh Môn", nhìn Diêu Cảnh Tuyên một chút, lại nhìn sang Lục Nghiêu, từ bỏ nói: "Tôi không có ý kiến!"

Ưa Khẩu Nghiệp..., 31/01/21-20:16
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện