Dịch: Trần Vân MC

Nhà họ Diêu.

Diêu Thấm Tuyên nổi trận lôi đình, nắm lấy Lương Tố Vân chất vấn: "Mẹ! Không phải mẹ bảo con đi trông chừng Diêu Cảnh Tuyên, kẻo nó xảy ra chuyện ở bên kia hay sao?"

Lương Tố Vân cũng rất căm hận, đến bây gờ bà ta vẫn chưa hiểu rõ làm thế nào mà Diêu Cảnh Tuyên lại chạy đi dưới sự trông giữ của Diêu Thấm Tuyên, hơn nữa cô không đến bệnh viện khác, mà lại đến bệnh viện dưới cờ hiệp hội Thiên Sư.

Trước kia con bé nghe lời bà ta như vậy, sao lúc này lại đột biên biến thành người khác, làm bà ta không kịp trở tay vậy? Chẳng lẽ con bé biết chuyện năm đó rồi? Hay mấy năm nay cô đều ngụy trang cả? Lương Tố Vân cắn răng. Đáng hận! Quả nhiên bà ta lại nuôi phải đồ vong ơn bội nghĩa. Chuyện sỉ nhục cuộc đời này của bà ta đó là đón Diêu Cảnh Tuyên về, tuyên bố với bên ngoài cô và Diêu Thấm Tuyên là sinh đôi khác trứng!

"Thấm Tuyên, con đừng quýnh!"

"Sao con có thể không quýnh! Bây giờ bên ngoài đều nói con thế nào, mẹ không nghe thấy sao? Chứ đừng nói chi là, hiệp hội Thiên Sư bác bỏ đơn dự thi Thiên Sư sơ cấp của con, người của bộ Đặc Công còn đến tìm con hỏi vài câu! Mẹ! Mẹ mau nghĩ cách đi! Còn loại thuốc kia, bộ Đặc Công cũng đã tra xét! Không phải khi đó mẹ nói thuốc này thích hợp nhất, không có vấn đề gì ư?"

"Ban đầu, dựa theo kế hoạch của chúng ta, chỉ cần nhà họ Lục bỏ thuốc tráng dương cho Lục Nghiêu, chúng ta lấy ra Mê Thất Hoa nữa, hai bên kết hợp, cho dù Diêu Cảnh Tuyên không chết thì linh căn cũng bị hủy hoại, sẽ không uy hiếp được con. Còn Lục Nghiêu, chết là tốt nhất, không chết nhưng xảy ra chuyện thế này, hôn sự của con và nó cũng không cần duy trì nữa. Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Quan trọng nhất đó là, chỉ cần ba ngày, chỉ cần giấu diếm được ba ngày, ba ngày sau, dấu vết của Mê Thất Hoa sẽ hoàn toàn biến mất, cho dù Đan sư lợi hại cỡ nào, dụng cụ lợi hại cỡ nào cũng kiểm tra không ra được. Cho dù sau đó có người nghi ngờ, thì sẽ chỉ tưởng rằng không chịu nổi dược tính của thuốc tráng dương nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thuốc tráng dương tương đối ôn hòa, rất ít khi xảy ra chuyện, nhưng cũng không phải chưa từng có. Nhưng đã sắp qua ba ngày, ngay thời điểm mấu chốt này lại..."

Lương Tố Vân cắn răng: "Lục Nghiêu đi đâu chả được, nhưng lại cố ý đến phòng y tế của học viện Thiên Huyền. Diêu Cảnh Tuyên cũng giống như đã sớm biết, nên cũng chọn bệnh viện hiệp hội Thiên Sư. Nếu như không phải những chỗ này có Đan sư và dụng cụ kiểm tra chuyên môn Huyền học, đổi lại bất kỳ một bệnh viện nào khác, nhiều nhất sẽ chỉ kiểm tra ra thuốc tráng dương, chứ không thể kiểm tra ra Mê Thất Hoa được!"

Diêu Thấm Tuyên giậm chân: "Bây giờ mẹ nói mấy lời này có ích gì! Mẹ, mẹ hãy nghĩ cách đi! Nếu người của bộ Đặc Công lại tới hỏi nữa, con sợ không chịu nổi. Ánh mắt bọn họ nhìn con, giống như biết con đang nói dối. Còn có cha! Cha sắp đi công tác về rồi. Nếu như ông ấy biết..."

Ánh mắt Lương Tố Vân chợt lóe, câu nói cuối cùng giống như kích thích bà ta. Bà ta nói: "Yên tâm. Mẹ sẽ không để con gặp chuyện. Không phải chỉ là tiểu đội trưởng của bộ Đặc Công thôi sao? Cũng dám hống hách như vậy, xem nhà họ Lương chúng ta không có người à!"

Hừ! Cho dù thế lực nhà họ Lương không ở Kinh Đô, cũng không có nghĩa là nhà họ Lương không có chút quan hệ với ngành chấp pháp Huyền Môn ở Kinh Đô này!

** ** ** **

Ba ngày sau. Sự kiện Mê Thất Hoa "La Sinh Môn" kết thúc. Bộ Đặc Công đưa ra thông báo, theo điều tra, là một antifan của Diêu Thấm Tuyên không thích cô ta, không chỉ muốn cô ta bị tai tiếng, còn muốn phá hủy cô ta. Tình cờ có được Mê Thất Hoa, lén lẻn vào trường học, trèo vào phòng ký túc xá của Diêu Thấm Tuyên bằng cửa sổ, dựng ra chuyện này.

Không ngờ Mê Thất Hoa vừa phát huy tác dụng, Diêu Thấm Tuyên liền đi ra ngoài, để lại Diêu Cảnh Tuyên, thế là Lục Nghiêu và Diêu Cảnh Tuyên trúng chiêu. Có thể nói là trời xui đất khiến.

Đối với chuyện này, cái nhìn của đám dân mạng không giống nhau.

Có người tin, cũng có không ít người đặt câu hỏi.

Chẳng hạn như Mê Thất Hoa là thuốc cấm, vậy sao tình cờ có được? Như vậy sao gọi là trùng hợp? Vì sao không nói rõ một chút?

Chẳng hạn như antifan thả Mê Thất Hoa tại ký túc xá của Diêu Thấm Tuyên, vậy thì Lục Nghiêu bị bỏ thuốc tráng dương vào lúc nào chứ?

Lại chẳng hạn nếu muốn cô ta bị scandal, vậy tại sao lựa chọn Lục Nghiêu? Lựa chọn người đàn ông khác không tốt hơn sao? Dù sao Lục Nghiêu là vị hôn phu. Nếu như gặp phải "xuân cung sống", mặc dù có chút không chịu nổi, nhưng chí ít họ là vị hôn phu hôn thê, danh chính ngôn thuận. Đổi thành người đàn ông khác thì hoàn toàn khác!

Nhưng, nghi ngờ chỉ là nghi ngờ. Kẻ tình nghi đã tự đứng ra thừa nhận tội của mình. Đối với những chi tiết này, bộ Đặc Công cho biết, nó liên quan đến bộ phận cơ mật, không tiện công khai.

Bốn chữ bộ phận cơ mật đã khiến một số người nghĩ có thể liên quan đến nguồn gốc của Mê Thất Hoa, có khi còn liên quan đến vấn đề quốc tế. Dù sao mấy năm trước từng xảy ra chuyện có nước địch mượn Mê Thất Hoa để phá hoại tu sĩ Hoa Quốc.

Thế là, trừ một số ít người ra, đa số mọi người chấp nhận cái lí do thoái thác này. Lại có nhà họ Diêu và nhà họ Lục kết hợp áp chế, nhiệt độ dần dần biến mất.

Lục Nghiêu nhìn tin tức trên màn ảnh, khóe miệng nhếch lên.

Tốc độ khá nhanh, mới mấy ngày đã tìm được kẻ chết thay.

Đáng tiếc, nhà họ Diêu vì quá muốn đè chuyện này xuống nhanh, nên không quan tâm đến khía cạnh khác. Mặc dù bây giờ sơ hở đã được lí do thoái thác của bộ Đặc Công chặn lại. Nhưng vĩnh viễn giữ lại tai họa ngầm. Mà đợi đến khi tai họa ngầm này chậm rãi lên men, ấp ủ thành tai họa lớn, không biết nhà họ Diêu có chịu được hay không!

Chú Bình nhìn nụ cười trên mặt Lục Nghiêu, nghi ngờ hỏi: "Có vẻ thiếu gia cũng không bất ngờ với kết quả này ạ?"

"Chẳng bất ngờ một chút nào. Tôi cũng không ngây thơ vậy, cảm thấy chút thủ đoạn ấy đã có thể lật đổ nhà họ Diêu nhà họ Lục. Nhiều nhất là xem như cho bọn họ chút phiền phức, khiến bọn họ không thoải mái, ngay cả xé chút da cũng chưa là gì, chứ nói chi là cắt một miếng thịt."

"Vậy sao thiếu gia lại vui như vậy?"

"Vì sao không vui? Mục đích của tôi vốn cũng không phải là đánh bại bọn họ, mà là rửa sạch nước bẩn trên người mình. Chẳng phải bây giờ mục đích của tôi đã đạt được rồi sao?"

Chú Bình sững sờ, nghĩ cũng đúng, chí ít bọn họ không tính là không có chút thu hoạch nào, nhưng trong lòng vẫn lo lắng như cũ: "Kế tiếp, thiếu gia định làm sao đây? Bác sĩ nói, cậu có thể xuất viện rồi!"

Xuất viện cũng sẽ tương đương với việc về nhà họ Lục. Trở về nhà họ Lục, chưa chắc có tự do như bên ngoài. Không ai biết sẽ gặp phải chuyện gì.

Chú Bình lo lắng. Lục Nghiêu lại bình tĩnh nói: "Chú Bình, trong lòng tôi biết rõ." Nói xong, hắn trở mình, tiếp tục lướt weibo. Lúc này bình luận nghi ngờ đã không thấy, ngược lại xuất hiện một số bình luận kiểu điều tra, suy luận.

"Cho dù Lục Nghiêu chưa vượt quá giới hạn, không phải gã đàn ông cặn bã. Nhưng cũng không cách nào sửa đổi sự thật anh ta là đồ vô dụng! Dù sao tôi vẫn cảm thấy anh ta không xứng với Diêu nữ thần!"

"Tôi cũng thấy không xứng với Diêu nữ thần."

"Có một số người không biết cứ tưởng Lục Nghiêu và Diêu Cảnh Tuyên trong sạch, giống như Lục Nghiêu cái gì cũng trong sạch lắm vậy. Chẳng phải anh ta vào học viện Thiên Huyền không phải trải qua kiểm tra đánh giá, mà là đi cửa sau nhờ vào cha mẹ ư? Anh ta là đồ vô dụng, đến bây giờ còn chẳng làm nên trò trống gì. Diêu nữ thần giỏi giang như vậy, rõ ràng xứng đáng với người tốt hơn nhiều!"

...

Kiểu bình luận như vậy cũng không ít, không bao lâu đã lướt hết bình luận. Ngay sau đó lướt thấy chủ đề: # Lục Nghiêu xin hãy từ hôn #, # Lục Nghiêu không xứng với Diêu Thấm Tuyên #, # Đồ vô dụng Lục Nghiêu #, # Lục Nghiêu hãy buông tha Diêu nữ thần! #, # Hôm nay Diêu nữ thần từ hôn sao? #

Lục Nghiêu liếc mắt, một đám nhà ở bờ biển, mà quản chuyện đất liền!

Chú Bình đã thu dọn tất cả đồ vật vào trong túi, vừa định nói với Lục Nghiêu có thể đi rồi, thì một nữ sinh đẩy cửa tiến vào: "A Nghiêu!"

A Nghiêu? Cả người Lục Nghiêu nổi da gà, nhìn nữ sinh, vẻ mặt khó tả.

Diêu Thấm Tuyên! Ha ha!

"A Nghiêu, xin lỗi. Trước đó trách lầm anh, Ngày đó nhìn thấy anh và chị em ôm nhau, em rất khó chịu. Sau khi trở về, em và người khác đi ra ngoài giải sầu. Em không biết... không biết sau đó anh lại gặp phải chuyện như vậy, còn suýt nữa... suýt nữa mất mạng. Em..."

Vẻ mặt Diêu Thấm Tuyên sợ hãi không thôi, kéo Lục Nghiêu nhìn trái nhìn phải, giống như muốn nhìn kĩ hắn để chứng minh hắn không sao.

"A Nghiêu, anh vẫn khỏe chứ?"

"Anh rất khỏe. Bác sĩ nói anh đã không sao, có thể xuất viện."

Diêu Thấm Tuyên chủ động kéo cánh tay Lục Nghiêu, giống như sợ hắn suy yếu mà ngã xuống: "Vậy chúng ta đi, em đón anh xuất viện, đưa anh về nhà."

Khóe miệng Lục Nghiêu hơi trề xuống, suy nghĩ một chút, cuối cùng không rút tay mình ra, để mặc cho cô ta kéo, hết sức phối hợp với cô ta, sóng vai nhau đi ra ngoài.

Đến cổng trường, lúc sắp lên xe thì chợt có một đám phóng viên ùa tới.

Lục Nghiêu chỉ nói: Quả nhiên!

Hình như mỗi lần Diêu Thấm Tuyên đối xử tốt với nguyên chủ, kiểu gì cũng sẽ bị người nhìn thấy hoặc chụp được. Bởi vậy, người người đều nói Diêu Thấm Tuyên trọng tình trọng nghĩa, khen cô ta hết lời. Mà mỗi lần tin tức này được tung ra, lời bàn tán, nhục mạ sự vô dụng của Lục Nghiêu liền tăng cao.

Lúc này, Lục Nghiêu mới chịu tội lớn, trở về từ cõi chết. Nếu như trước đó Lục Nghiêu còn vượt quá giới hạn thì coi như xong. Nhưng bây giờ chân tướng đã rõ ràng, làm vị hôn thê "trọng tình trọng nghĩa", sao Diêu Thấm Tuyên có thể không xuất hiện chứ?

Chẳng những phải xuất hiện, mà còn phải xuất hiện hoành tráng hơn, khiến cả thế giới đều biết.

Lục Nghiêu híp mắt lại, mang theo mấy phần ý cười, nhìn đám phóng viên ở đây một chút, rồi lại nhìn Diêu Thấm Tuyên.

Ừ, rất tốt! Muốn ngủ gật thì có người đưa gối tựa đầu. Nếu đã chuẩn bị sân khấu rồi, thì vỡ kịch này cũng phải hát cho xong. Nhưng hát như thế nào, hát cái gì, không do bạn quyết định.

Bạn muốn hát "Không bao giờ vứt bỏ người bạn gái tốt", còn tôi lại muốn hát "Bẻ trâm cắt áo đoạn ân tình".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện