Trong một căn phòng nhỏ không tính là nhỏ, không khí tràn đầy khí tràng đối chọi gay gắt.
“Không biết Văn thiếu nửa đêm tới chỗ tôi làm gì?” Diệp Thiều An nói trước: “Nếu như không có gì, xin hỏi tôi có thể đi ngủ được chưa?”
Đây rõ ràng là lời đuổi khách.
Văn Khang Bình khí định thần nhàn ngồi trên giường Diệp Thiều An, tự tiếu phi tiếu nói: “Vậy cậu ngủ đi.”
Ánh mắt Diệp Thiều An sâu kín nhìn Văn Khang Bình, lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi Văn thiếu, xu hướng tình dục của tôi rất bình thường, không có đam mê ngủ với đàn ông.”
“… Kìa, đúng dịp thật.” Văn Khang Bình bị Diệp Thiều An làm cho nghẹn họng, ngay cả câu trả lời cũng mang theo vài phần cứng ngắc, “Tôi cũng không có.”
“Há, vậy thì tốt.” Diệp Thiều An đã tắm từ lâu, trên người mặc áo ngủ, nghe được đáp án làm mình thoả mãn, trên mặt cũng lộ ra thần sắc thoả mãn, dứt khoát chui vào chăn, dụi dụi mắt, nói: “Vậy lúc Văn thiếu ra ngoài xin hãy tắt điện hộ tôi.”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ dự định cứ như vậy đi ngủ.
Văn Khang Bình: “…”
Cái tên này ngủ thật bà con ạ!
Văn Khang Bình âm u nhìn Diệp Thiều An nằm trên giường, người nào đó đã sớm nhắm hai mắt lại, hô hấp bằng phẳng, như đã ngủ say, làn da của hắn rất trắng, dưới ánh đèn càng thêm non mềm, thần sắc khi ngủ đã mất một phần sắc bén khiến người ta nhìn không thấu, chỉ còn sự ôn hòa an tĩnh nhàn nhạt, cái cằm nhỏ nhắn vùi sâu vào gối, mái tóc mềm mại đen bóng làm khuôn mặt của hắn càng thêm trắng nõn, hắn tựa hồ ngủ ngon lắm, khóe môi hơi nhếch lên, rất vui vẻ.
Môi của hắn là màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng ướt át đẹp đẽ, khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên.
Văn Khang Bình bị ý nghĩ trong đầu của mình doạ sợ, gã vội đứng lên, làm sao gã lại có ý niệm như vậy chứ? Gã đâu phải đồng tính luyến ái!
Hơn nữa gã thích Châu Châu mà!
Chẳng lẽ là do bờ môi ấy rất giống môi của Châu Châu sao?
Văn Khang Bình không nhịn được nhớ đến, đúng, môi của Châu Châu cũng là màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng non mềm, làm người ta muốn hôn hôn một cái.
Nhịp tim “thình thịch thình thịch” của Văn Khang Bình lúc này mới bình ổn lại, ánh mắt lại không tự chủ được lại nhìn về phía Diệp Thiều An, điểm nhìn khi đứng lên không giống lúc ngồi, lúc đứng nhìn Diệp Thiều An, sẽ cảm thấy hắn thật nhỏ nhắn, co ro vùi mình vào trong chăn, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khóe môi còn hơi hơi nhếch lên, ngọt ngào như viên kẹo, thoạt nhìn vừa ngoan vừa nhỏ, làm lòng người ta cũng trở nên mềm mại.
Văn Khang Bình hừ lạnh một tiếng, đột nhiên không muốn bỏ đi.
Có vài người, bạn càng tiếp xúc, càng cảm thấy có ý tứ với họ.
Đối với Văn Khang Bình mà nói, Diệp Thiều An chính là loại người như thế, chỉ có điều Diệp Thiều An am hiểu ngụy trang hơn mà thôi, lúc mới gặp mặt, bạn cho rằng hắn là một người ôn nhuận hồ đồ giống như con thỏ, ở lâu mới biết, đó là một con mãnh hổ biết che giấu nanh vuốt.
Văn Khang Bình nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu khó khăn, bạn bè xung quanh luôn lấy gã làm trung tâm, không ai dám trêu chọc gã, người cao tầng đều biết Văn Khang Bình có địa vị thế nào ở Văn gia, Văn lão gia tử là người nghiêm túc cứng nhắc như vậy còn từng đút cơm, chơi trò chơi với Văn Khang Bình lúc còn bé nữa là!
Đối với Văn gia mà nói, họ vất vả lắm mới đoạt lại được thằng cháu này từ tay Thần Chết, có chiều nữa cũng không quá, Văn Khang Bình lúc nhỏ chỉ cần lộ ra thần sắc không cao hứng, lão nhân hai họ đều nguyện ý hái sao trên trời xuống cho gã.
Cho nên, đương nhiên không một ai có can đảm trêu chọc Văn Khang Bình, trong đám bạn cùng lứa, gã luôn là người ra lệnh, nói một không hai.
Sau đó dù cho gã tiếp nhận một công ty con nào đó của Mộc gia trong ngữ khí trêu đùa của mẹ, dù gã bộc lộ thiên phú và sự mẫn cảm với thương mại, thế nhưng trên thương trường có ai không phải là kẻ thành tinh? Có ai không biết người đứng sau Văn Khang Bình là ai?
Đứng sau gã là hai gia tộc lớn Văn gia và Mộc gia, Văn gia thì tòng quân tham chính, không nói đến cha gã trong quan trường như cá gặp nước, chỉ nói Văn lão gia tử cũng là một người nói một không ai dám nói hai trong quân bộ, ông cha ta có câu này: dân không đấu với quan, hơn nữa lấy địa vị trên thương trường của Mộc gia, có tên nào không muốn sống ra tay hạ ám chiêu với Văn Khang Bình?
Chỉ cần trưởng bối sau lưng người ta chưa ngã ngựa, ai dám không tôn kính gã? Lỡ không cẩn thận đắc tội thằng nhỏ, khiến ‘thằng lớn’ phải ra mặt, vậy quả thực chính là muốn chết mà!
Cho nên cho dù thật sự tiếp nhận công ty con của Mộc gia, trà trộn vào thương trường, Văn Khang Bình cũng chưa từng ăn chút thiệt thòi nào.
Mười lăm năm trong đời gã, quả đắng đầu tiên là của Diệp Thiều An, rồi mỗi một quả đắng sau này, đều tới từ Diệp Thiều An.
Thiếu niên nhìn qua bình thản chẳng có gì lạ ấy, là một con mãnh hổ biết giấu móng vuốt và răng nanh sắc bén, tất cả sự lợi hại của hắn đều bị giấu dưới nụ cười ôn nhu an lành, cũng chỉ có Văn Khang Bình mới biết, gã chưa bao giờ chiếm được chỗ tốt ở chỗ Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cũng chưa từng chịu thiệt thòi trong tay của gã.
Dần dần, Văn Khang Bình lại mê luyến tư vị đối chọi gay gắt với Diệp Thiều An, đầu óc của gã vốn linh hoạt tư duy rộng rãi, rất nhiều lúc người khác căn bản không theo kịp suy nghĩ của gã, chỉ mình Diệp Thiều An, gã vừa lên tiếng, hắn đã nhìn thấu mục đích cuối cùng của gã.
Giống như con giun trong bụng gã.
Kỳ phùng địch thủ, đối chọi gay gắt, rất kích thích.
Mấy ngày kế tiếp, khoảng thời gian Văn Khang Bình đi tìm Diệp Thiều lại dài dài dài hơn, bởi vì giữa bọn họ có một trận cá cược, Văn Khang Bình càng thích lấy trận cá cược gã tất thắng ấy đi kích thích Diệp Thiều An, Diệp Thiều An lại khá là xem thường, chỉ hời hợt nói: “Trước kia có nghe thấy một câu thế này, ngày hôm nay muốn chia sẻ cùng Văn thiếu.”
“Trước khi biết được kết quả, bất luận kẻ nào cũng có thể hoan hô chúc mừng.” Diệp Thiều An tâm bình khí hòa mỉm cười, “Thế nhưng sau khi có kết quả, kẻ khóc thảm nhất thường là người chúc mừng sớm nhất.”
“Câu nói đó đúng ra sinh ra vì Văn thiếu.” Diệp Thiều An cười bỏ cuốn sách giáo khoa vật lý của mình xuống, trước khi Văn Khang Bình phản kích, ôn hòa lễ độ nói: “Lớp VIII chúng tôi còn phải học, xin mời những người không liên quan rời đi, tránh ảnh hưởng đến việc học của lớp chúng tôi.”
“Nếu không, tôi sẽ hoài nghi dụng ý của Văn thiếu.” Diệp Thiều An nghiêm nghiêm túc túc nói: “Đã đòi một trận cá cược không công bằng, lại còn dùng tới thủ đoạn cạnh tranh ác ý, rút ngắn thời gian học tập của các bạn lớp VIII.”
Diệp Thiều An làm một tư thế mời, mỉm cười nói: “Văn thiếu, mời.”
“Không nhọc cậu phải cung kính như thế.” Văn Khang Bình tự tiếu phi tiếu câu lên khóe môi, chuyển đề tài: “Song, nhìn vào thái độ cung kính của cậu, tôi tặng cho cậu một tình báo.”
“Phạm vi giới hạn của môn toán trong kỳ thi giữa kỳ này là cả kiến thức kỳ I.” Con ngươi của Văn Khang Bình sáng rực lên, trong nụ cười tràn đầy tà khí, “Nhìn vào thái độc cung kính quá mức của cậu, tặng cậu tình báo miễn phía, không cần cám ơn.”
Văn Khang Bình vừa dứt lời liền nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không cho Diệp Thiều An có cơ hội đáp trả.
Một cái tin tức con con như vậy đối với gã cũng không đáng kể.
Ngược lại gã cũng không chịu thiệt.
Diệp Thiều An rút ra một quyển sách tập một từ trong đống sách số học, phạm vi giới hạn giáo viên đã nói cho bọn họ biết từ lâu, trọng điểm lời Văn Khang Bình nói rơi vào mấy chữ “cung cung kính kính” này cơ.
Diệp Thiều An mỉm cười bước lên bục giảng, lại cười nói: “Dựa theo thông tin Văn thiếu mới cung cấp, xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn tinh thần học lại kiến thức kỳ I, bất cứ lúc nào cũng có thể học bù.”
Học sinh lớp VIII: “…”
Giảm thọ rồi!!!!
Lần đầu tiên, toàn thể học sinh lớp VIII sinh ra ác cảm nồng dậm với nhân vật nổi tiếng vườn trường Văn Khang Bình.
Đó là loại ác muốn muốn trùm bao tải đánh hội đồng gã sau giờ học!
Ác nhân tất có ác nhân trị.
Đứng ngoài cửa nhìn vào trong lớp VIII, hiệu trưởng cảm thán sâu sắc.
Mấy ngày nay, các giáo viên bộ môn có tiết ở lớp VIII đều trước trước sau sau tìm ông rất nhiều lần, trung bình mỗi giáo viên đều tìm ông hơn hai lần, mà phản ánh lần nào cũng giống nhau, chỉ là học sinh lớp VIII đổi tính rồi, lớp VIII uống lộn thuốc à? Giờ không tranh đoạt địa vị đàn anh đàn chị với lớp VII nữa, lớp VII đến khiêu khích cũng coi như không nhìn thấy, lúc lên lớp còn nghiêm túc nghe giảng nữa!! Quan trọng nhất là, học sinh lớp VIII còn làm bài tập về nhà!!
Nếu những hành vi trước còn trong giới hạn chịu đựng của giáo viên bộ môn, vậy hành vi làm bài tập của học trò lớp VIII khiến họ rợn cả da gà!
Mặc cho giáo viên bộ môn lo lắng lo lắng đi tìm hiệu trưởng, học sinh lớp VIII có phải định chơi một trận lớn không? Chúng định đốt trường ư?
So với đáp án đổi tính hay uống lộn thuốc vô căn cứ, học sinh lớp VIII đang chuẩn bị một kế hoạch phá hủy cả Học viện Thương Hải tựa hồ càng đáng tin hơn.
Vón đang cảm thấy sự chuyển biến của học sinh lớp VIII rất tốt, hiệu trưởng sau khi nghe thấy suy đoán lo lắng của các giáo viên bộ môn cũng cảm thấy cả người không khỏe, ông ở trong phòng hiệu trưởng do dự chừng mấy ngày, rốt cục không nhịn được chạy đến phòng học của lớp VIII.
Đúng dịp thấy cảnh Diệp Thiều An nói phải đi học bù còn học sinh lớp VIII giận mà không dám nói gì.
Ác nhân tất có ác nhân trị mà.
Lòng hiệu trưởng tràn đầy cảm thán, rốt cục cũng có người chăm sóc đám ranh ma lớp VIII này rồi!
Trời mới biết mỗi lần thu thập hỗn loạn của đám tiểu ác ma này đáng ghét nhường nào!!
Hiệu trưởng mới không thèm quan tâm Diệp Thiều An đã làm gì khiến đám tiểu ác ma lớp VIII này phải nghe lời, ngược lại đám tiểu ác ma này cũng không mách gia trưởng hay mách giáo viên, ông liền trực tiếp coi như không biết,
Xem bộ dáng muốn tao nhã có tao nhã của đứa trẻ kia, phỏng chừng cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Hiệu trưởng hài lòng rời đi.
Kỳ thực không có ai biết ông từng đến.
Lúc Văn Khang Bình trở lại vẫn còn sớm, gã miễn cưỡng ngồi xuống chỗ, tẻ nhạt lật xem một quyển tạp chí, Lục Thiên Hoa chạm vào cánh tay gã, cười nói: “Làm sao vậy? Mấy hôm nay vừa hết tiết đã không thấy bóng cậu đâu, có lúc ngay cả lúc lên lớp cũng không thấy cậu, để người đẹp ngồi một mình, đuổi tới tay rồi à?”
Văn Khang Bình nhíu mày lại, không thèm để ý, lật một trang tạp trí trong tay, Lục Thiên Hoa nhìn, Văn Khang Bình căn bản không có phản ứng gì, cũng không có ý tứ ngăn cản, liền tễ mi lộng nhãn tiếp tục nói, “Chiếm được rồi thì không thích nữa? Có phải là có đối tượng theo đuổi mới không? Ở lớp VIII? Cậu mấy ngày nay rất chuyên cần chạy đến lớp VIII đó, nếu thực lòng yêu thích so không bắt chuyển đến lớp I, để dưới mí mắt của mình không tốt sao? Chạy đi chạy lại tự dằn vặt mình, không ngại phiền à?”
“Nhìn điệu bộ của cậu này, bọn này còn tưởng Châu Châu là chân mệnh thiên nữ đích thực của cậu chứ, không ngờ rằng là một người khác nha, xem cái trình độ để bụng của cậu này, mười cô Châu Châu cũng không đuổi kịp!”
“Bụp ——!”
Lục Thiên Hoa cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Văn Khang Bình.
Tạp chí trong tay Văn Khang Bình đột nhiên bị đóng lại, lúc này gã nhìn chằm chằm vào Lục Thiên Hoa đầy bất thiện.
“Không biết Văn thiếu nửa đêm tới chỗ tôi làm gì?” Diệp Thiều An nói trước: “Nếu như không có gì, xin hỏi tôi có thể đi ngủ được chưa?”
Đây rõ ràng là lời đuổi khách.
Văn Khang Bình khí định thần nhàn ngồi trên giường Diệp Thiều An, tự tiếu phi tiếu nói: “Vậy cậu ngủ đi.”
Ánh mắt Diệp Thiều An sâu kín nhìn Văn Khang Bình, lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi Văn thiếu, xu hướng tình dục của tôi rất bình thường, không có đam mê ngủ với đàn ông.”
“… Kìa, đúng dịp thật.” Văn Khang Bình bị Diệp Thiều An làm cho nghẹn họng, ngay cả câu trả lời cũng mang theo vài phần cứng ngắc, “Tôi cũng không có.”
“Há, vậy thì tốt.” Diệp Thiều An đã tắm từ lâu, trên người mặc áo ngủ, nghe được đáp án làm mình thoả mãn, trên mặt cũng lộ ra thần sắc thoả mãn, dứt khoát chui vào chăn, dụi dụi mắt, nói: “Vậy lúc Văn thiếu ra ngoài xin hãy tắt điện hộ tôi.”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ dự định cứ như vậy đi ngủ.
Văn Khang Bình: “…”
Cái tên này ngủ thật bà con ạ!
Văn Khang Bình âm u nhìn Diệp Thiều An nằm trên giường, người nào đó đã sớm nhắm hai mắt lại, hô hấp bằng phẳng, như đã ngủ say, làn da của hắn rất trắng, dưới ánh đèn càng thêm non mềm, thần sắc khi ngủ đã mất một phần sắc bén khiến người ta nhìn không thấu, chỉ còn sự ôn hòa an tĩnh nhàn nhạt, cái cằm nhỏ nhắn vùi sâu vào gối, mái tóc mềm mại đen bóng làm khuôn mặt của hắn càng thêm trắng nõn, hắn tựa hồ ngủ ngon lắm, khóe môi hơi nhếch lên, rất vui vẻ.
Môi của hắn là màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng ướt át đẹp đẽ, khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên.
Văn Khang Bình bị ý nghĩ trong đầu của mình doạ sợ, gã vội đứng lên, làm sao gã lại có ý niệm như vậy chứ? Gã đâu phải đồng tính luyến ái!
Hơn nữa gã thích Châu Châu mà!
Chẳng lẽ là do bờ môi ấy rất giống môi của Châu Châu sao?
Văn Khang Bình không nhịn được nhớ đến, đúng, môi của Châu Châu cũng là màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng non mềm, làm người ta muốn hôn hôn một cái.
Nhịp tim “thình thịch thình thịch” của Văn Khang Bình lúc này mới bình ổn lại, ánh mắt lại không tự chủ được lại nhìn về phía Diệp Thiều An, điểm nhìn khi đứng lên không giống lúc ngồi, lúc đứng nhìn Diệp Thiều An, sẽ cảm thấy hắn thật nhỏ nhắn, co ro vùi mình vào trong chăn, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khóe môi còn hơi hơi nhếch lên, ngọt ngào như viên kẹo, thoạt nhìn vừa ngoan vừa nhỏ, làm lòng người ta cũng trở nên mềm mại.
Văn Khang Bình hừ lạnh một tiếng, đột nhiên không muốn bỏ đi.
Có vài người, bạn càng tiếp xúc, càng cảm thấy có ý tứ với họ.
Đối với Văn Khang Bình mà nói, Diệp Thiều An chính là loại người như thế, chỉ có điều Diệp Thiều An am hiểu ngụy trang hơn mà thôi, lúc mới gặp mặt, bạn cho rằng hắn là một người ôn nhuận hồ đồ giống như con thỏ, ở lâu mới biết, đó là một con mãnh hổ biết che giấu nanh vuốt.
Văn Khang Bình nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu khó khăn, bạn bè xung quanh luôn lấy gã làm trung tâm, không ai dám trêu chọc gã, người cao tầng đều biết Văn Khang Bình có địa vị thế nào ở Văn gia, Văn lão gia tử là người nghiêm túc cứng nhắc như vậy còn từng đút cơm, chơi trò chơi với Văn Khang Bình lúc còn bé nữa là!
Đối với Văn gia mà nói, họ vất vả lắm mới đoạt lại được thằng cháu này từ tay Thần Chết, có chiều nữa cũng không quá, Văn Khang Bình lúc nhỏ chỉ cần lộ ra thần sắc không cao hứng, lão nhân hai họ đều nguyện ý hái sao trên trời xuống cho gã.
Cho nên, đương nhiên không một ai có can đảm trêu chọc Văn Khang Bình, trong đám bạn cùng lứa, gã luôn là người ra lệnh, nói một không hai.
Sau đó dù cho gã tiếp nhận một công ty con nào đó của Mộc gia trong ngữ khí trêu đùa của mẹ, dù gã bộc lộ thiên phú và sự mẫn cảm với thương mại, thế nhưng trên thương trường có ai không phải là kẻ thành tinh? Có ai không biết người đứng sau Văn Khang Bình là ai?
Đứng sau gã là hai gia tộc lớn Văn gia và Mộc gia, Văn gia thì tòng quân tham chính, không nói đến cha gã trong quan trường như cá gặp nước, chỉ nói Văn lão gia tử cũng là một người nói một không ai dám nói hai trong quân bộ, ông cha ta có câu này: dân không đấu với quan, hơn nữa lấy địa vị trên thương trường của Mộc gia, có tên nào không muốn sống ra tay hạ ám chiêu với Văn Khang Bình?
Chỉ cần trưởng bối sau lưng người ta chưa ngã ngựa, ai dám không tôn kính gã? Lỡ không cẩn thận đắc tội thằng nhỏ, khiến ‘thằng lớn’ phải ra mặt, vậy quả thực chính là muốn chết mà!
Cho nên cho dù thật sự tiếp nhận công ty con của Mộc gia, trà trộn vào thương trường, Văn Khang Bình cũng chưa từng ăn chút thiệt thòi nào.
Mười lăm năm trong đời gã, quả đắng đầu tiên là của Diệp Thiều An, rồi mỗi một quả đắng sau này, đều tới từ Diệp Thiều An.
Thiếu niên nhìn qua bình thản chẳng có gì lạ ấy, là một con mãnh hổ biết giấu móng vuốt và răng nanh sắc bén, tất cả sự lợi hại của hắn đều bị giấu dưới nụ cười ôn nhu an lành, cũng chỉ có Văn Khang Bình mới biết, gã chưa bao giờ chiếm được chỗ tốt ở chỗ Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cũng chưa từng chịu thiệt thòi trong tay của gã.
Dần dần, Văn Khang Bình lại mê luyến tư vị đối chọi gay gắt với Diệp Thiều An, đầu óc của gã vốn linh hoạt tư duy rộng rãi, rất nhiều lúc người khác căn bản không theo kịp suy nghĩ của gã, chỉ mình Diệp Thiều An, gã vừa lên tiếng, hắn đã nhìn thấu mục đích cuối cùng của gã.
Giống như con giun trong bụng gã.
Kỳ phùng địch thủ, đối chọi gay gắt, rất kích thích.
Mấy ngày kế tiếp, khoảng thời gian Văn Khang Bình đi tìm Diệp Thiều lại dài dài dài hơn, bởi vì giữa bọn họ có một trận cá cược, Văn Khang Bình càng thích lấy trận cá cược gã tất thắng ấy đi kích thích Diệp Thiều An, Diệp Thiều An lại khá là xem thường, chỉ hời hợt nói: “Trước kia có nghe thấy một câu thế này, ngày hôm nay muốn chia sẻ cùng Văn thiếu.”
“Trước khi biết được kết quả, bất luận kẻ nào cũng có thể hoan hô chúc mừng.” Diệp Thiều An tâm bình khí hòa mỉm cười, “Thế nhưng sau khi có kết quả, kẻ khóc thảm nhất thường là người chúc mừng sớm nhất.”
“Câu nói đó đúng ra sinh ra vì Văn thiếu.” Diệp Thiều An cười bỏ cuốn sách giáo khoa vật lý của mình xuống, trước khi Văn Khang Bình phản kích, ôn hòa lễ độ nói: “Lớp VIII chúng tôi còn phải học, xin mời những người không liên quan rời đi, tránh ảnh hưởng đến việc học của lớp chúng tôi.”
“Nếu không, tôi sẽ hoài nghi dụng ý của Văn thiếu.” Diệp Thiều An nghiêm nghiêm túc túc nói: “Đã đòi một trận cá cược không công bằng, lại còn dùng tới thủ đoạn cạnh tranh ác ý, rút ngắn thời gian học tập của các bạn lớp VIII.”
Diệp Thiều An làm một tư thế mời, mỉm cười nói: “Văn thiếu, mời.”
“Không nhọc cậu phải cung kính như thế.” Văn Khang Bình tự tiếu phi tiếu câu lên khóe môi, chuyển đề tài: “Song, nhìn vào thái độ cung kính của cậu, tôi tặng cho cậu một tình báo.”
“Phạm vi giới hạn của môn toán trong kỳ thi giữa kỳ này là cả kiến thức kỳ I.” Con ngươi của Văn Khang Bình sáng rực lên, trong nụ cười tràn đầy tà khí, “Nhìn vào thái độc cung kính quá mức của cậu, tặng cậu tình báo miễn phía, không cần cám ơn.”
Văn Khang Bình vừa dứt lời liền nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không cho Diệp Thiều An có cơ hội đáp trả.
Một cái tin tức con con như vậy đối với gã cũng không đáng kể.
Ngược lại gã cũng không chịu thiệt.
Diệp Thiều An rút ra một quyển sách tập một từ trong đống sách số học, phạm vi giới hạn giáo viên đã nói cho bọn họ biết từ lâu, trọng điểm lời Văn Khang Bình nói rơi vào mấy chữ “cung cung kính kính” này cơ.
Diệp Thiều An mỉm cười bước lên bục giảng, lại cười nói: “Dựa theo thông tin Văn thiếu mới cung cấp, xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn tinh thần học lại kiến thức kỳ I, bất cứ lúc nào cũng có thể học bù.”
Học sinh lớp VIII: “…”
Giảm thọ rồi!!!!
Lần đầu tiên, toàn thể học sinh lớp VIII sinh ra ác cảm nồng dậm với nhân vật nổi tiếng vườn trường Văn Khang Bình.
Đó là loại ác muốn muốn trùm bao tải đánh hội đồng gã sau giờ học!
Ác nhân tất có ác nhân trị.
Đứng ngoài cửa nhìn vào trong lớp VIII, hiệu trưởng cảm thán sâu sắc.
Mấy ngày nay, các giáo viên bộ môn có tiết ở lớp VIII đều trước trước sau sau tìm ông rất nhiều lần, trung bình mỗi giáo viên đều tìm ông hơn hai lần, mà phản ánh lần nào cũng giống nhau, chỉ là học sinh lớp VIII đổi tính rồi, lớp VIII uống lộn thuốc à? Giờ không tranh đoạt địa vị đàn anh đàn chị với lớp VII nữa, lớp VII đến khiêu khích cũng coi như không nhìn thấy, lúc lên lớp còn nghiêm túc nghe giảng nữa!! Quan trọng nhất là, học sinh lớp VIII còn làm bài tập về nhà!!
Nếu những hành vi trước còn trong giới hạn chịu đựng của giáo viên bộ môn, vậy hành vi làm bài tập của học trò lớp VIII khiến họ rợn cả da gà!
Mặc cho giáo viên bộ môn lo lắng lo lắng đi tìm hiệu trưởng, học sinh lớp VIII có phải định chơi một trận lớn không? Chúng định đốt trường ư?
So với đáp án đổi tính hay uống lộn thuốc vô căn cứ, học sinh lớp VIII đang chuẩn bị một kế hoạch phá hủy cả Học viện Thương Hải tựa hồ càng đáng tin hơn.
Vón đang cảm thấy sự chuyển biến của học sinh lớp VIII rất tốt, hiệu trưởng sau khi nghe thấy suy đoán lo lắng của các giáo viên bộ môn cũng cảm thấy cả người không khỏe, ông ở trong phòng hiệu trưởng do dự chừng mấy ngày, rốt cục không nhịn được chạy đến phòng học của lớp VIII.
Đúng dịp thấy cảnh Diệp Thiều An nói phải đi học bù còn học sinh lớp VIII giận mà không dám nói gì.
Ác nhân tất có ác nhân trị mà.
Lòng hiệu trưởng tràn đầy cảm thán, rốt cục cũng có người chăm sóc đám ranh ma lớp VIII này rồi!
Trời mới biết mỗi lần thu thập hỗn loạn của đám tiểu ác ma này đáng ghét nhường nào!!
Hiệu trưởng mới không thèm quan tâm Diệp Thiều An đã làm gì khiến đám tiểu ác ma lớp VIII này phải nghe lời, ngược lại đám tiểu ác ma này cũng không mách gia trưởng hay mách giáo viên, ông liền trực tiếp coi như không biết,
Xem bộ dáng muốn tao nhã có tao nhã của đứa trẻ kia, phỏng chừng cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Hiệu trưởng hài lòng rời đi.
Kỳ thực không có ai biết ông từng đến.
Lúc Văn Khang Bình trở lại vẫn còn sớm, gã miễn cưỡng ngồi xuống chỗ, tẻ nhạt lật xem một quyển tạp chí, Lục Thiên Hoa chạm vào cánh tay gã, cười nói: “Làm sao vậy? Mấy hôm nay vừa hết tiết đã không thấy bóng cậu đâu, có lúc ngay cả lúc lên lớp cũng không thấy cậu, để người đẹp ngồi một mình, đuổi tới tay rồi à?”
Văn Khang Bình nhíu mày lại, không thèm để ý, lật một trang tạp trí trong tay, Lục Thiên Hoa nhìn, Văn Khang Bình căn bản không có phản ứng gì, cũng không có ý tứ ngăn cản, liền tễ mi lộng nhãn tiếp tục nói, “Chiếm được rồi thì không thích nữa? Có phải là có đối tượng theo đuổi mới không? Ở lớp VIII? Cậu mấy ngày nay rất chuyên cần chạy đến lớp VIII đó, nếu thực lòng yêu thích so không bắt chuyển đến lớp I, để dưới mí mắt của mình không tốt sao? Chạy đi chạy lại tự dằn vặt mình, không ngại phiền à?”
“Nhìn điệu bộ của cậu này, bọn này còn tưởng Châu Châu là chân mệnh thiên nữ đích thực của cậu chứ, không ngờ rằng là một người khác nha, xem cái trình độ để bụng của cậu này, mười cô Châu Châu cũng không đuổi kịp!”
“Bụp ——!”
Lục Thiên Hoa cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Văn Khang Bình.
Tạp chí trong tay Văn Khang Bình đột nhiên bị đóng lại, lúc này gã nhìn chằm chằm vào Lục Thiên Hoa đầy bất thiện.
Danh sách chương