Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc vài giây, phản bác lại: “Tớ về Nam An, cũng là ở nhà.”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa, hỏi: “Cậu nhất định phải lý lẽ cùn như vậy sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngậm miệng lại.
Mạnh Dao hừ nhẹ, nhướng mày nói: “Giang tổng ngồi xuống rồi.”
Nguyễn Khinh Họa yên lặng ăn cơm.
Mạnh Dao ăn được hai miếng, lại tiếp tục báo cáo: “Ồ, vị trí mà Giang tổng ngồi không được tốt lắm, bên cạnh còn có người.”
Nguyễn Khinh Họa vẫn không thèm để ý tới Mạnh Dao.
Đột nhiên, Mạnh Dao ở dưới gầm bàn lại đá chân cô một cái nữa, đè thấp giọng nói: ” Đàm Diễm bưng đĩa cơm đến chỗ Giang tổng rồi.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa tay cầm đũa dừng lại một chút rồi cụp mắt tiếp tục lựa xương cá, bình tĩnh nói: “Ừm.”
“?”
Mạnh Dao chớp chớp mắt, không thể tin được hỏi: “Cậu chỉ……ừm?”
“Không thì sao.” Nguyễn Khinh Họa gắp miếng cá đã được gỡ hết xương lên, nhìn cô một cái: “Đàm Diễm là nhân viên của công ty, tìm ông chủ nói chuyện phiếm một chút không phải là chuyện bình thường sao?”
Mạnh Dao: “…… Cậu cảm thấy cô ta chỉ đơn thuần đi nói chuyện phiếm?”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Mạnh Dao nhìn chằm chằm đối phương, nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm, tớ liền đâm đầu xuống đất.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.
Mạnh Dao nhận thấy cô không có bất cứ phản ứng nào khác, sốt ruột: “Tớ thật sự không hiểu nổi cậu, theo lý mà nói đáng ra cậu là người có nhiều cơ hội tiếp cận hơn, vậy mà lại thờ ơ, chẳng lẽ Giang tổng ưu tú như vậy mà cậu lại không động tâm sao?”
Nói xong, cô để ý Nguyễn Khinh Họa thần sắc có gì đó không đúng, kích động nói: “Thế nào, có phải giờ cậu cảm thấy tớ nói có lý không?”
Nguyễn Khinh Họa ho khan hai tiếng, nói không rõ: “Mau đưa nước ở chỗ cậu cho tớ.”
“A……” Mạnh Dao theo bản năng đưa cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy, một hơi uống cạn lon nước, lại nhét vào miệng mấy miếng cơm trắng, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhìn thấy một loạt hành động của cô, Mạnh Dao khó hiểu hỏi: “Mắc xương cá à?”
“Một chút.”
Nguyễn Khinh Họa nhéo nhéo cần cổ, không được thoải mái: “Cậu còn ăn không?”
Mạnh Dao lắc đầu.
“Vậy quay lại văn phòng đi, tớ muốn uống thêm nước.”
“Thật sự không sao chứ?”
Mạnh Dao vừa đi cùng cô vừa lo lắng hỏi: “Hay là đến bệnh viện xem thế nào?”
“Không cần, chút chuyện nhỏ này mà phải đến bệnh viện thì không khéo tớ lại hoài nghi chính mình là Lâm Đại Ngọc mất.” Nguyễn Khinh Họa nhìn cô bạn, nói đùa: “Hơi khó chịu một chút, ăn thứ khác vào sẽ đỡ thôi.”
*Lâm Đại Ngọc: nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng. Nhắc đến Lâm Đại Ngọc ý chỉ tiểu thư con nhà quyền quý, luôn được nâng niu, chở che.
Mạnh Dao gật gật đầu, không yên tâm nói: “Nếu phải tới bệnh viện thì gọi cho tớ, tớ đưa cậu đi.”
“Được rồi.”
Hai người trò chuyện, ra khỏi nhà ăn.
……
“Giang tổng.”
Đàm Diễm nói xong thấy anh không phản ứng, bất giác cũng hoài nghi chính mình, không đợi Giang Hoài Khiêm đáp lại gọi thêm lần nữa.
Cô ta nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.
Trống không.
Chỗ mà Giang Hoài Khiêm nhìn, không có ai cả.
Cô ta nhíu mày, có chút bối rối và bất an.
Lưu Tuấn đương nhiên biết Giang Hoài Khiêm đã nhìn ai, anh ta ho khan vài tiếng, thay anh trả lời: “Cô Đàm.”
Lưu Tuấn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mấy vấn đề mà cô vừa đưa ra, có thể tham khảo ý kiến, thảo luận cũng như hỏi các nhà thiết kế khác. Giang tổng lần này là một trong những giám khảo của cuộc thi. Tiết lộ quá nhiều thì thật không hay cho lắm.”
Ban nãy Đàm Diễm đi tới, nói rằng cô ta có một vài vấn đề muốn hỏi Giang Hoài Khiêm, mới được để cho ngồi xuống.
Tuy nhiên cô ta lại hỏi một vài thứ liên quan đến cuộc thi.
Đàm Diễm giật mình, gật gật đầu: “Là tôi quá nóng vội rồi.”
Dù nói vậy, cô ta vẫn không có ý định rời đi.
Cô ta lén liếc trộm người đàn ông ngồi ở bên cạnh, tim đập loạn nhịp.
Ngay từ khoảnh khắc Giang Hoài Khiêm xuất hiện, Đàm Diễm đã để ý đến anh. Như mọi khi, cô ta cũng cho rằng mình có cơ hội.
Dạng hào môn công tử như Giang Hoài Khiêm ai cũng như nhau. Cô ta không tin, Giang Hoài Khiêm có thể lạnh lùng mãi như thế với cô ta.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói lãnh đạm của Giang Hoài Khiêm vang lên.
“Cô Đàm.”
Anh còn không thèm liếc nhìn Đàm Diễm lấy một cái, nói thẳng: “Ăn cơm không nói chuyện công việc.”
Đàm Diễm sắc mặt hơi cứng lại, vâng vâng dạ dạ gật đầu: “Xin lỗi Giang tổng, lần sau tôi sẽ ghi nhớ.”
Suốt bữa ăn, Giang Hoài Khiêm không nói thêm lời nào nữa.
Ăn xong, nhìn bóng dáng Giang Hoài Khiêm và Lưu Tuấn rời đi, Đàm Diễm không nhịn được tức giận: “Giang tổng hôm nay tâm tình không tốt.”
Đồng nghiệp bên cạnh cũng phụ họa: “Có lẽ vậy.”
–
Giang Hoài Khiêm trở lại văn phòng, tâm trạng của anh hôm nay đã không được tốt, nhận được cuộc điện thoại gọi đến lại càng tệ hại hơn.
“Giang tổng, chừng nào thì cậu trả lại điện thoại cho tôi?”
Chu Nghiêu thực sự mờ mịt, không hiểu tại sao vừa khoe bức ảnh anh ta chụp lén một mỹ nữ trên tàu vào thứ bảy tuần trước, liền bị Giang Hoài Khiêm cướp mất điện thoại đem đi.
Giang Hoài Khiêm cười lạnh.
Chu Nghiêu: “?”
Anh ta nghĩ mãi không thông: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì.” Giang Hoài Khiêm lạnh nhạt nói: “Thời gian nghỉ trưa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.”
Chu Nghiêu: “……”
“Cậu còn ở đó giảng đạo lý sao. Nếu cậu không lấy điện thoại của tôi đi mất thì sao tôi phải gọi cho cậu vào giờ này?”
Giang Hoài Khiêm không trả lời, lấy điện thoại di động của Chu Nghiêu từ trong ngăn kéo ra.
Mật khẩu điện thoại di động của Chu Nghiêu rất đơn giản, Giang Hoài Khiêm dễ dàng mở được.
Anh cúi đầu mở khóa, cũng chả thèm xem mấy mở hỗn độn trong điện thoại của Chu Nghiêu, chỉ bấm vào album ảnh.
Trong album, Chu Nghiêu có chụp hai bức ảnh, một bức là sườn mặt của Nguyễn Khinh Họa và một bức ảnh là bóng lưng cô.
Lúc chụp trộm, anh ta cũng không có ý đồ gì. Chỉ đơn giản muốn khoe khoang là bản thân đã thực sự gặp được mỹ nữ.
Việc anh ta chạm vào họng súng của Giang Hoài Khiêm chỉ là một sự tình cờ.
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm lắng của Nguyễn Khinh Họa một lát, rồi di chuyển ngón tay của mình.
Ngay lập tức, hai bức ảnh ấy biến mất khỏi album.
Một lúc lâu sau, Chu Nghiêu nhận được tin nhắn từ Giang Hoài Khiêm trên điện thoại di động mới của anh ta.
【 Đến lấy di động của cậu đi. 】
Chu Nghiêu: “……”
Lời này không có chút tình nghĩa huynh đệ gì hết.
–
Từ buổi trưa hôm bị mắc xương cá đó, Nguyễn Khinh Họa đã mấy ngày không nhìn thấy Giang Hoài Khiêm ở công ty.
Theo lời một đồng nghiệp, hình như anh đã đi công tác.
Thứ sáu hôm nay, trong khi các đồng nghiệp ở bộ phận khác thư thái và chỉ chờ đợi khoảnh khắc tụ tập sau khi tan làm thì bộ phận thiết kế lại khác hẳn. Mọi người đều tràn đầy năng lượng và chuẩn bị với một tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Cũng hiếm khi Nguyễn Khinh Họa cảm thấy căng thẳng như lần này.
Sau khi vào nhà vệ sinh hai lần, cô uống một nửa cốc nước để bình tĩnh lại.
Từ Tử Vi thấy cô như vậy, ngạc nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu hồi hộp như vậy đấy.”
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười: “Ừ.”
Từ Tử Vi nói lại câu mọi người ở đây thường hay nói: “Dù gì thì khí thế đàn áp của Giang tổng cũng rất mạnh.”
Cô ấy vỗ vỗ bả vai Nguyễn Khinh Họa, an ủi nói: “Cậu đừng căng thẳng, nếu cậu còn không làm được, thì bộ phận thiết kế cũng chẳng có ai làm được cả.”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Không phải đâu, thiết kế những thứ này, chủ yếu đến từ cảm hứng.”
Không ai có thể bất khả chiến bại mãi, cũng không có người vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Trong mọi cuộc thi, phải luôn đặt đối thủ của mình lên trên, đó là tôn trọng bản thân và cũng như đối thủ.
Từ Tử Vi mỉm cười nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Lát nữa cậu định nói gì?”
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười, đối diện với cô ấy: “Tùy cơ ứng biến thôi, thực ra tôi cũng chưa nghĩ tới.”
Từ Tử Vi ngượng ngùng: “Cũng đúng, cũng không biết điều Giang tổng muốn nghe là gì.”
“Ừm, cố lên.”
Hai người nói chuyện một lúc, đến giờ, nhóm người đi vào phòng họp.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, Giang Hoài Khiêm liền tới.
Anh mặc một bộ vest tối màu chỉnh trang, trên sống mũi có đeo một cặp kính vàng, trông vô cùng thâm trầm và đặc biệt cuốn hút.
Khi ngồi xuống, anh thuận tay cởi một cúc áo vest.
Những ánh mắt của mọi người có mặt ở đây nhất loạt đều đổ dồn vào anh với những suy nghĩ, tâm tư khác nhau.
Vài giây sau, tất cả lại ngầm thu hồi về.
Giang Hoài Khiêm ngồi ở vị trí trung tâm, nâng cằm ra hiệu.
Lưu Tuấn hiểu ý, giới thiệu với mọi người những người vừa đến cùng Giang Hoài Khiêm.
“Hai vị này là nhà thiết kế của J&A, cũng là giám khảo trong cuộc thi lần này. Bên cạnh đó, Giang tổng cùng trưởng phòng Thạch Giang cũng tham gia chấm điểm, nhà thiết kế nào đạt được đầy đủ phiếu hoặc ba phiếu tán đồng sẽ được ưu tiên giành phần thắng.”
Lưu Tuấn nói đơn giản về quy tắc cuộc thi.
Nghe thấy từ ‘ưu tiên’, Từ Tử Vi cau mày, thấp giọng thảo luận với Nguyễn Khinh Họa: “Nói như vậy, khả năng sẽ có vòng thi tiếp theo?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn mấy người trong ban giám khảo, lắc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Mấy ngày nay cô không liên lạc với Giang Hoài Khiêm, cũng chưa nghe anh nhắc qua chuyện này.
Cuộc tuyển chọn nội bộ đã chính thức bắt đầu.
Trình tự do rút thăm quyết định, tham gia cuộc thi thiết kế lần này có sáu người, Nguyễn Khinh Họa số thứ tự thứ năm.
Ba người đầu tiên trình bày trên bục là những tiền bối đã gắn bó với SU nhiều năm.
Phong cách thiết kế của họ khá bảo thủ và an toàn, có người được một phiếu, có người được hai phiếu.
Người thứ tư là Đàm Diễm.
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình máy chiếu, trong tay còn có bản thảo thiết kế.
Lần này, Đàm Diễm thiết kế một đôi bốt ngắn gót nhọn với đinh tán ở phía sau, trông rất táo bạo và thời thượng.
Cô ta lên bục thuyết trình và phát biểu về cảm hứng thiết kế cùng những suy nghĩ của mình khi lên ý tưởng.
Nghe cô ta nói xong, một trong những nhà thiết kế của J&A đã lên tiếng và hỏi: “Độ thoải mái của mẫu giày này là bao nhiêu?”
Đàm Diễm hơi giật mình: “Mức độ thoải mái là chín điểm.”
Nhà thiết kế gật gật đầu.
Giang Hoài Khiêm từ đầu tới cuối không lên tiếng, khi biểu quyết cũng không giơ tay.
Nhưng Đàm Diễm vẫn được ba phiếu.
Tiếp theo là Nguyễn Khinh Họa.
Trước khi lên bục thuyết trình, cô liếc nhìn Giang Hoài Khiêm một cách kỳ lạ, Giang Hoài Khiêm cũng ngẩng lên nhìn cô.
Rất nhanh chóng, cả hai hiểu ý liền quay đi.
Tác phẩm của Nguyễn Khinh Họa là một đôi giày cao gót. Sau khi nhận được bản thảo thiết kế, nhà thiết kế của J&A đã thốt lên: “Ôi trời.”
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Đôi giày này mang phong cách retro của Pháp? “
Nguyễn Khinh Họa gật đầu:” Đúng vậy, ý tưởng thiết kế ban đầu là như vậy.”
Cô lên bục thuyết trình và lấy ra đôi giày mà cô đã làm, đó là một đôi giày cao gót bằng da màu trắng.
Chủ đề của thiết kế của cô là thanh lịch và tao nhã, cho dù đó là những dịp quan trọng hay dùng đi hàng ngày, đều có thể mang nó.
Quan trọng hơn, nó thoải mái và không thấm nước. Nắng hay mưa đều có thể mang được.
Gót cũng không cao, khoảng sáu phân.
Nguyễn Khinh Họa vẫn luôn cảm thấy, một đôi giày tốt, quan trọng nhất chính là thoải mái, sau đó mới là vẻ đẹp.
Đối với giày cao gót, phụ nữ nhiều khi vừa yêu vừa ghét. Chúng xinh đẹp, nhưng cũng giống như hoa hồng, thỉnh thoảng sẽ làm người cầm nó bị thương. (ý chỉ nhiều mẫu giày cao gót đẹp nhưng đi rất đau chân, dễ bị đau, trầy da)
Mà thứ Nguyễn Khinh Họa theo đuổi, chính là giúp cho người ta cầm “hoa hồng” mà không bị thương.
Cô rất có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế, những chi tiết nhỏ của đôi giày cũng có thể thể hiện nhiều ý tưởng đặc biệt.
Nguyễn Khinh Họa nói xong, phòng họp một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Cô đứng trên bục, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, thần thái tự tin, không hề có cảm giác căng thẳng.
Giang Hoài Khiêm nhìn bản thảo thiết kế một lúc, ngước mắt lên nhìn cô.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Nguyễn Khinh Họa lần này cũng không né tránh.
Vài giây sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng trước tiên: “Nguồn cảm hứng là gì?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “Là vào những ngày mưa.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Lúc thiết kế có suy nghĩ gì không?”
Nguyễn Khinh Họa không hiểu sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời.
“Lúc tôi thiết kế bản thảo tưởng tượng tới cảnh trời đang mưa, lúc ấy tôi phải đi gặp một đối tác quan trọng, nhưng lại bị kẹt xe.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Sau đó?”
“Thời gian không còn nhiều, nhưng lại không thể xuống xe chạy bộ.”
Nguyễn Khinh Họa nói không nhanh không chậm, nhưng khiến người nghe rất thoải mái.
Cô nói: “Hầu hết phụ nữ ở công sở đều đi giày cao gót, nhưng giày cao gót không thích hợp để chạy bộ, chúng sẽ dễ làm mòn da chân, và vô tình làm cho bàn chân của họ bị chai sạn.”
Cô nói: “Mục đích của việc thiết kế mẫu giày này của tôi là hy vọng họ sẽ không bị thương khi chạy vội hay kể cả khi đi bộ hàng ngày. ”
Mong muốn những người phụ nữ được tận hưởng sự tự tin và niềm vui mà những đôi giày cao gót mang lại cho họ.
Lời này của Nguyễn Khinh Họa vừa nói xong, Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Không tồi.”
Nhà thiết kế của J&A mỉm cười nhìn cô và nói: “Suy nghĩ và ý tưởng rất tốt. Đôi giày mang phong cách retro của Pháp, đi hàng ngày hay sử dụng trong các yến hội đều thích hợp, không tồi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Cảm ơn.”
Một nhà thiết kế khác nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi hỏi thẳng: “Cô Nguyễn một năm trước có phải nhận được lời mời phỏng vấn của J&A đúng không? ”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt: “Ừm.”
Nhà thiết kế đó nở nụ cười: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra…” cô ấy nói: “Tôi rất ngạc nhiên, cô là một nhà thiết kế tài năng, J&A của chúng tôi đã mời nhưng cô lại không đến.”
Một nhà thiết kế khác cũng bừng tỉnh nhớ lại: “Cô chính là người mà giám đốc thiết kế của chúng tôi đã mời đến ba lần nhưng chưa đồng ý đến J&A?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô không trả lời, Giang Hoài Khiêm lên tiếng giải cứu.
“Việc riêng để nói sau, mọi người còn câu hỏi nào khác không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Nguyễn Khinh Họa nhận được tất cả phiếu tán thành.
Người cuối cùng là Từ Tử Vi, người đang lơ đãng lắng nghe, cuối cùng chỉ kịp nhìn lướt qua bản thảo thiết kế.
Khi nhìn thấy sản phẩm của cô ấy, Nguyễn Khinh Họa có chút kinh ngạc.
Rất tốt, thiết kế lần này của Từ Tử Vi vượt qua tưởng tượng của cô.
Cuối cùng, Từ Tử Vi cũng nhận được ba phiếu.
Bởi vì Từ Tử Vi và Đàm Diễm có số phiếu giống nhau, cho nên quyết định cuối cùng sẽ cần được đánh giá và bàn bạc lại.
–
Cuộc bình chọn kết thúc, vài người đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Nguyễn Khinh Họa vừa đứng lên đã bị gọi lại: “Tiểu Nguyễn.”
Thạch Giang nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Cô ở lại một chút.”
Các nhà thiết kế khác quay lại nhìn cô, Nguyễn Khinh Họa “Dạ” một tiếng rồi lại ngồi xuống.
Nháy mắt, phòng họp trở nên trống trải.
Thạch Giang cũng vài người đang tiến hành thảo luận giữa Đàm Diễm và Từ Tử Vi, rốt cuộc nên chọn ai.
Thảo luận một hồi, bọn họ cũng chưa đưa ra được đáp án.
Giang Hoài Khiêm không tham dự, anh cầm một chiếc bút trên tay nghịch nghịch, không chút để ý.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân ngồi ở đây có chút xấu hổ, cô đang định rời đi, Thạch Giang đột nhiên hướng về phía cô nói: “Tiểu Nguyễn, cô nói một chút xem, cô cảm thấy trong hai bản thiết kế này của Đàm Diễm và Từ Tử Vi, ai tốt hơn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhìn bốn người trong ban giám khảo, không biết nên mở miệng nói thế nào.
Lúc sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng.
“Mấy người ra ngoài trước đi.”
Ba người đều sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Được, Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm gọi: “Trưởng phòng Thạch.”
Thạch Giang nhìn anh.
“Gửi cho tôi bản thảo thiết kế của hai người đó ở SU trước đây.”
“Được, Giang tổng.”
Thạch Giang đi ra ngoài, theo sau là hai nhà thiết kế của J&A.
Trước khi mọi người đi ra ngoài hết, một nhà thiết kế đã quay lại nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Trước khi đi tôi có thể mạo muội hỏi cô Nguyễn một câu được không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Anh cứ nói.”
Trước mặt cô là một nhà thiết kế cấp cao của J&A, cô nhận ra anh ta.
Nhà thiết kế đó mỉm cười truy vấn: “Tôi muốn biết tại sao cô lại từ bỏ J&A rồi lựa chọn tới SU làm việc. Điều kiện, đãi ngộ ở đây tốt hơn sao? Câu hỏi đột ngột này khiến Nguyễn Khinh Họa không kịp đề phòng, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: “Bên này áp lực công việc ít hơn nhiều.”
Anh ta xem ra đã hiểu: “Được thôi, vậy tôi trở về liền nói cho sếp của chúng tôi biết, cả năm qua anh ấy cứ nhắc tới cô suốt, có lẽ nên từ bỏ thôi.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Mọi người đã ra ngoài hết, cửa phòng họp liền bị đóng lại.
Không hiểu sao, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy không khí bên trong như bị bọn họ mang đi hết, trở nên vô cùng ngột ngạt, khó thở.
Cô và Giang Hoài Khiêm ngồi ở hai đầu bàn họp, cách xa nhau.
Phòng họp yên tĩnh một lúc, Nguyễn Khinh Họa ngước mắt lên nhìn anh: “Giang tổng, anh có việc gì muốn nói với tôi sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, xoay xoay chiếc bút trong tay: “Câu hỏi ban nãy, em trả lời lại một lần nữa.”
“Cái gì?” Nguyễn Khinh Họa không hiểu.
Giang Hoài Khiêm nhìn thẳng cô, lười biếng dựa lưng vào ghế, lãnh đạm hỏi: “Lúc trước vì sao không tới J&A.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, môi trên mấp máy, cười ngượng ngùng nói:
“Tôi vừa nói rồi mà.”
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đứng dậy đến gần.
Thân hình anh cao lớn, vừa đứng dậy đã chắn mất một nửa ánh sáng mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, bóng anh che khuất ánh sáng chiếu trên người cô.
Giang Hoài Khiêm dựa vào cạnh bàn, chân dài hơi chùng xuống, một tay đút túi nhìn cô.
Khi anh lại gần, Nguyễn Khinh Họa có thể ngửi thấy mùi hương gỗ sạch sẽ quen thuộc trên người anh, mát lạnh, xen chút cảm giác chua xót.
Cô cố kìm nén trái tim đang không chịu nghe lời của mình, buộc bản thân phải ngước mắt lên nhìn anh.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Hoài Khiêm bình tĩnh nói: “Em đang nói dối.”
Nguyễn Khinh Họa hô hấp căng thẳng.
Đột nhiên anh cúi đầu lại gần, nhìn cô bằng anh mắt sắc bén, có vài phần độc chiếm.
Nguyễn Khinh Họa đôi mắt long lanh, muốn né tránh, nhưng lại bị anh nói trúng tim đen, quên mất phải phản ứng như thế nào.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ, em không đến J&A, có phải vì sự việc lần trước.”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Giang Hoài Khiêm nhẹ giọng, khẳng định nói: “Nguyễn Khinh Họa, em muốn né tránh tôi.”
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc vài giây, phản bác lại: “Tớ về Nam An, cũng là ở nhà.”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa, hỏi: “Cậu nhất định phải lý lẽ cùn như vậy sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngậm miệng lại.
Mạnh Dao hừ nhẹ, nhướng mày nói: “Giang tổng ngồi xuống rồi.”
Nguyễn Khinh Họa yên lặng ăn cơm.
Mạnh Dao ăn được hai miếng, lại tiếp tục báo cáo: “Ồ, vị trí mà Giang tổng ngồi không được tốt lắm, bên cạnh còn có người.”
Nguyễn Khinh Họa vẫn không thèm để ý tới Mạnh Dao.
Đột nhiên, Mạnh Dao ở dưới gầm bàn lại đá chân cô một cái nữa, đè thấp giọng nói: ” Đàm Diễm bưng đĩa cơm đến chỗ Giang tổng rồi.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa tay cầm đũa dừng lại một chút rồi cụp mắt tiếp tục lựa xương cá, bình tĩnh nói: “Ừm.”
“?”
Mạnh Dao chớp chớp mắt, không thể tin được hỏi: “Cậu chỉ……ừm?”
“Không thì sao.” Nguyễn Khinh Họa gắp miếng cá đã được gỡ hết xương lên, nhìn cô một cái: “Đàm Diễm là nhân viên của công ty, tìm ông chủ nói chuyện phiếm một chút không phải là chuyện bình thường sao?”
Mạnh Dao: “…… Cậu cảm thấy cô ta chỉ đơn thuần đi nói chuyện phiếm?”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Mạnh Dao nhìn chằm chằm đối phương, nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm, tớ liền đâm đầu xuống đất.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.
Mạnh Dao nhận thấy cô không có bất cứ phản ứng nào khác, sốt ruột: “Tớ thật sự không hiểu nổi cậu, theo lý mà nói đáng ra cậu là người có nhiều cơ hội tiếp cận hơn, vậy mà lại thờ ơ, chẳng lẽ Giang tổng ưu tú như vậy mà cậu lại không động tâm sao?”
Nói xong, cô để ý Nguyễn Khinh Họa thần sắc có gì đó không đúng, kích động nói: “Thế nào, có phải giờ cậu cảm thấy tớ nói có lý không?”
Nguyễn Khinh Họa ho khan hai tiếng, nói không rõ: “Mau đưa nước ở chỗ cậu cho tớ.”
“A……” Mạnh Dao theo bản năng đưa cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy, một hơi uống cạn lon nước, lại nhét vào miệng mấy miếng cơm trắng, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhìn thấy một loạt hành động của cô, Mạnh Dao khó hiểu hỏi: “Mắc xương cá à?”
“Một chút.”
Nguyễn Khinh Họa nhéo nhéo cần cổ, không được thoải mái: “Cậu còn ăn không?”
Mạnh Dao lắc đầu.
“Vậy quay lại văn phòng đi, tớ muốn uống thêm nước.”
“Thật sự không sao chứ?”
Mạnh Dao vừa đi cùng cô vừa lo lắng hỏi: “Hay là đến bệnh viện xem thế nào?”
“Không cần, chút chuyện nhỏ này mà phải đến bệnh viện thì không khéo tớ lại hoài nghi chính mình là Lâm Đại Ngọc mất.” Nguyễn Khinh Họa nhìn cô bạn, nói đùa: “Hơi khó chịu một chút, ăn thứ khác vào sẽ đỡ thôi.”
*Lâm Đại Ngọc: nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng. Nhắc đến Lâm Đại Ngọc ý chỉ tiểu thư con nhà quyền quý, luôn được nâng niu, chở che.
Mạnh Dao gật gật đầu, không yên tâm nói: “Nếu phải tới bệnh viện thì gọi cho tớ, tớ đưa cậu đi.”
“Được rồi.”
Hai người trò chuyện, ra khỏi nhà ăn.
……
“Giang tổng.”
Đàm Diễm nói xong thấy anh không phản ứng, bất giác cũng hoài nghi chính mình, không đợi Giang Hoài Khiêm đáp lại gọi thêm lần nữa.
Cô ta nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.
Trống không.
Chỗ mà Giang Hoài Khiêm nhìn, không có ai cả.
Cô ta nhíu mày, có chút bối rối và bất an.
Lưu Tuấn đương nhiên biết Giang Hoài Khiêm đã nhìn ai, anh ta ho khan vài tiếng, thay anh trả lời: “Cô Đàm.”
Lưu Tuấn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mấy vấn đề mà cô vừa đưa ra, có thể tham khảo ý kiến, thảo luận cũng như hỏi các nhà thiết kế khác. Giang tổng lần này là một trong những giám khảo của cuộc thi. Tiết lộ quá nhiều thì thật không hay cho lắm.”
Ban nãy Đàm Diễm đi tới, nói rằng cô ta có một vài vấn đề muốn hỏi Giang Hoài Khiêm, mới được để cho ngồi xuống.
Tuy nhiên cô ta lại hỏi một vài thứ liên quan đến cuộc thi.
Đàm Diễm giật mình, gật gật đầu: “Là tôi quá nóng vội rồi.”
Dù nói vậy, cô ta vẫn không có ý định rời đi.
Cô ta lén liếc trộm người đàn ông ngồi ở bên cạnh, tim đập loạn nhịp.
Ngay từ khoảnh khắc Giang Hoài Khiêm xuất hiện, Đàm Diễm đã để ý đến anh. Như mọi khi, cô ta cũng cho rằng mình có cơ hội.
Dạng hào môn công tử như Giang Hoài Khiêm ai cũng như nhau. Cô ta không tin, Giang Hoài Khiêm có thể lạnh lùng mãi như thế với cô ta.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói lãnh đạm của Giang Hoài Khiêm vang lên.
“Cô Đàm.”
Anh còn không thèm liếc nhìn Đàm Diễm lấy một cái, nói thẳng: “Ăn cơm không nói chuyện công việc.”
Đàm Diễm sắc mặt hơi cứng lại, vâng vâng dạ dạ gật đầu: “Xin lỗi Giang tổng, lần sau tôi sẽ ghi nhớ.”
Suốt bữa ăn, Giang Hoài Khiêm không nói thêm lời nào nữa.
Ăn xong, nhìn bóng dáng Giang Hoài Khiêm và Lưu Tuấn rời đi, Đàm Diễm không nhịn được tức giận: “Giang tổng hôm nay tâm tình không tốt.”
Đồng nghiệp bên cạnh cũng phụ họa: “Có lẽ vậy.”
–
Giang Hoài Khiêm trở lại văn phòng, tâm trạng của anh hôm nay đã không được tốt, nhận được cuộc điện thoại gọi đến lại càng tệ hại hơn.
“Giang tổng, chừng nào thì cậu trả lại điện thoại cho tôi?”
Chu Nghiêu thực sự mờ mịt, không hiểu tại sao vừa khoe bức ảnh anh ta chụp lén một mỹ nữ trên tàu vào thứ bảy tuần trước, liền bị Giang Hoài Khiêm cướp mất điện thoại đem đi.
Giang Hoài Khiêm cười lạnh.
Chu Nghiêu: “?”
Anh ta nghĩ mãi không thông: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì.” Giang Hoài Khiêm lạnh nhạt nói: “Thời gian nghỉ trưa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.”
Chu Nghiêu: “……”
“Cậu còn ở đó giảng đạo lý sao. Nếu cậu không lấy điện thoại của tôi đi mất thì sao tôi phải gọi cho cậu vào giờ này?”
Giang Hoài Khiêm không trả lời, lấy điện thoại di động của Chu Nghiêu từ trong ngăn kéo ra.
Mật khẩu điện thoại di động của Chu Nghiêu rất đơn giản, Giang Hoài Khiêm dễ dàng mở được.
Anh cúi đầu mở khóa, cũng chả thèm xem mấy mở hỗn độn trong điện thoại của Chu Nghiêu, chỉ bấm vào album ảnh.
Trong album, Chu Nghiêu có chụp hai bức ảnh, một bức là sườn mặt của Nguyễn Khinh Họa và một bức ảnh là bóng lưng cô.
Lúc chụp trộm, anh ta cũng không có ý đồ gì. Chỉ đơn giản muốn khoe khoang là bản thân đã thực sự gặp được mỹ nữ.
Việc anh ta chạm vào họng súng của Giang Hoài Khiêm chỉ là một sự tình cờ.
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm lắng của Nguyễn Khinh Họa một lát, rồi di chuyển ngón tay của mình.
Ngay lập tức, hai bức ảnh ấy biến mất khỏi album.
Một lúc lâu sau, Chu Nghiêu nhận được tin nhắn từ Giang Hoài Khiêm trên điện thoại di động mới của anh ta.
【 Đến lấy di động của cậu đi. 】
Chu Nghiêu: “……”
Lời này không có chút tình nghĩa huynh đệ gì hết.
–
Từ buổi trưa hôm bị mắc xương cá đó, Nguyễn Khinh Họa đã mấy ngày không nhìn thấy Giang Hoài Khiêm ở công ty.
Theo lời một đồng nghiệp, hình như anh đã đi công tác.
Thứ sáu hôm nay, trong khi các đồng nghiệp ở bộ phận khác thư thái và chỉ chờ đợi khoảnh khắc tụ tập sau khi tan làm thì bộ phận thiết kế lại khác hẳn. Mọi người đều tràn đầy năng lượng và chuẩn bị với một tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Cũng hiếm khi Nguyễn Khinh Họa cảm thấy căng thẳng như lần này.
Sau khi vào nhà vệ sinh hai lần, cô uống một nửa cốc nước để bình tĩnh lại.
Từ Tử Vi thấy cô như vậy, ngạc nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu hồi hộp như vậy đấy.”
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười: “Ừ.”
Từ Tử Vi nói lại câu mọi người ở đây thường hay nói: “Dù gì thì khí thế đàn áp của Giang tổng cũng rất mạnh.”
Cô ấy vỗ vỗ bả vai Nguyễn Khinh Họa, an ủi nói: “Cậu đừng căng thẳng, nếu cậu còn không làm được, thì bộ phận thiết kế cũng chẳng có ai làm được cả.”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Không phải đâu, thiết kế những thứ này, chủ yếu đến từ cảm hứng.”
Không ai có thể bất khả chiến bại mãi, cũng không có người vĩnh viễn không thể đứng dậy.
Trong mọi cuộc thi, phải luôn đặt đối thủ của mình lên trên, đó là tôn trọng bản thân và cũng như đối thủ.
Từ Tử Vi mỉm cười nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Lát nữa cậu định nói gì?”
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười, đối diện với cô ấy: “Tùy cơ ứng biến thôi, thực ra tôi cũng chưa nghĩ tới.”
Từ Tử Vi ngượng ngùng: “Cũng đúng, cũng không biết điều Giang tổng muốn nghe là gì.”
“Ừm, cố lên.”
Hai người nói chuyện một lúc, đến giờ, nhóm người đi vào phòng họp.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, Giang Hoài Khiêm liền tới.
Anh mặc một bộ vest tối màu chỉnh trang, trên sống mũi có đeo một cặp kính vàng, trông vô cùng thâm trầm và đặc biệt cuốn hút.
Khi ngồi xuống, anh thuận tay cởi một cúc áo vest.
Những ánh mắt của mọi người có mặt ở đây nhất loạt đều đổ dồn vào anh với những suy nghĩ, tâm tư khác nhau.
Vài giây sau, tất cả lại ngầm thu hồi về.
Giang Hoài Khiêm ngồi ở vị trí trung tâm, nâng cằm ra hiệu.
Lưu Tuấn hiểu ý, giới thiệu với mọi người những người vừa đến cùng Giang Hoài Khiêm.
“Hai vị này là nhà thiết kế của J&A, cũng là giám khảo trong cuộc thi lần này. Bên cạnh đó, Giang tổng cùng trưởng phòng Thạch Giang cũng tham gia chấm điểm, nhà thiết kế nào đạt được đầy đủ phiếu hoặc ba phiếu tán đồng sẽ được ưu tiên giành phần thắng.”
Lưu Tuấn nói đơn giản về quy tắc cuộc thi.
Nghe thấy từ ‘ưu tiên’, Từ Tử Vi cau mày, thấp giọng thảo luận với Nguyễn Khinh Họa: “Nói như vậy, khả năng sẽ có vòng thi tiếp theo?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn mấy người trong ban giám khảo, lắc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Mấy ngày nay cô không liên lạc với Giang Hoài Khiêm, cũng chưa nghe anh nhắc qua chuyện này.
Cuộc tuyển chọn nội bộ đã chính thức bắt đầu.
Trình tự do rút thăm quyết định, tham gia cuộc thi thiết kế lần này có sáu người, Nguyễn Khinh Họa số thứ tự thứ năm.
Ba người đầu tiên trình bày trên bục là những tiền bối đã gắn bó với SU nhiều năm.
Phong cách thiết kế của họ khá bảo thủ và an toàn, có người được một phiếu, có người được hai phiếu.
Người thứ tư là Đàm Diễm.
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình máy chiếu, trong tay còn có bản thảo thiết kế.
Lần này, Đàm Diễm thiết kế một đôi bốt ngắn gót nhọn với đinh tán ở phía sau, trông rất táo bạo và thời thượng.
Cô ta lên bục thuyết trình và phát biểu về cảm hứng thiết kế cùng những suy nghĩ của mình khi lên ý tưởng.
Nghe cô ta nói xong, một trong những nhà thiết kế của J&A đã lên tiếng và hỏi: “Độ thoải mái của mẫu giày này là bao nhiêu?”
Đàm Diễm hơi giật mình: “Mức độ thoải mái là chín điểm.”
Nhà thiết kế gật gật đầu.
Giang Hoài Khiêm từ đầu tới cuối không lên tiếng, khi biểu quyết cũng không giơ tay.
Nhưng Đàm Diễm vẫn được ba phiếu.
Tiếp theo là Nguyễn Khinh Họa.
Trước khi lên bục thuyết trình, cô liếc nhìn Giang Hoài Khiêm một cách kỳ lạ, Giang Hoài Khiêm cũng ngẩng lên nhìn cô.
Rất nhanh chóng, cả hai hiểu ý liền quay đi.
Tác phẩm của Nguyễn Khinh Họa là một đôi giày cao gót. Sau khi nhận được bản thảo thiết kế, nhà thiết kế của J&A đã thốt lên: “Ôi trời.”
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Đôi giày này mang phong cách retro của Pháp? “
Nguyễn Khinh Họa gật đầu:” Đúng vậy, ý tưởng thiết kế ban đầu là như vậy.”
Cô lên bục thuyết trình và lấy ra đôi giày mà cô đã làm, đó là một đôi giày cao gót bằng da màu trắng.
Chủ đề của thiết kế của cô là thanh lịch và tao nhã, cho dù đó là những dịp quan trọng hay dùng đi hàng ngày, đều có thể mang nó.
Quan trọng hơn, nó thoải mái và không thấm nước. Nắng hay mưa đều có thể mang được.
Gót cũng không cao, khoảng sáu phân.
Nguyễn Khinh Họa vẫn luôn cảm thấy, một đôi giày tốt, quan trọng nhất chính là thoải mái, sau đó mới là vẻ đẹp.
Đối với giày cao gót, phụ nữ nhiều khi vừa yêu vừa ghét. Chúng xinh đẹp, nhưng cũng giống như hoa hồng, thỉnh thoảng sẽ làm người cầm nó bị thương. (ý chỉ nhiều mẫu giày cao gót đẹp nhưng đi rất đau chân, dễ bị đau, trầy da)
Mà thứ Nguyễn Khinh Họa theo đuổi, chính là giúp cho người ta cầm “hoa hồng” mà không bị thương.
Cô rất có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế, những chi tiết nhỏ của đôi giày cũng có thể thể hiện nhiều ý tưởng đặc biệt.
Nguyễn Khinh Họa nói xong, phòng họp một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Cô đứng trên bục, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, thần thái tự tin, không hề có cảm giác căng thẳng.
Giang Hoài Khiêm nhìn bản thảo thiết kế một lúc, ngước mắt lên nhìn cô.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Nguyễn Khinh Họa lần này cũng không né tránh.
Vài giây sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng trước tiên: “Nguồn cảm hứng là gì?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “Là vào những ngày mưa.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Lúc thiết kế có suy nghĩ gì không?”
Nguyễn Khinh Họa không hiểu sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời.
“Lúc tôi thiết kế bản thảo tưởng tượng tới cảnh trời đang mưa, lúc ấy tôi phải đi gặp một đối tác quan trọng, nhưng lại bị kẹt xe.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Sau đó?”
“Thời gian không còn nhiều, nhưng lại không thể xuống xe chạy bộ.”
Nguyễn Khinh Họa nói không nhanh không chậm, nhưng khiến người nghe rất thoải mái.
Cô nói: “Hầu hết phụ nữ ở công sở đều đi giày cao gót, nhưng giày cao gót không thích hợp để chạy bộ, chúng sẽ dễ làm mòn da chân, và vô tình làm cho bàn chân của họ bị chai sạn.”
Cô nói: “Mục đích của việc thiết kế mẫu giày này của tôi là hy vọng họ sẽ không bị thương khi chạy vội hay kể cả khi đi bộ hàng ngày. ”
Mong muốn những người phụ nữ được tận hưởng sự tự tin và niềm vui mà những đôi giày cao gót mang lại cho họ.
Lời này của Nguyễn Khinh Họa vừa nói xong, Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Không tồi.”
Nhà thiết kế của J&A mỉm cười nhìn cô và nói: “Suy nghĩ và ý tưởng rất tốt. Đôi giày mang phong cách retro của Pháp, đi hàng ngày hay sử dụng trong các yến hội đều thích hợp, không tồi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Cảm ơn.”
Một nhà thiết kế khác nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi hỏi thẳng: “Cô Nguyễn một năm trước có phải nhận được lời mời phỏng vấn của J&A đúng không? ”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt: “Ừm.”
Nhà thiết kế đó nở nụ cười: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra…” cô ấy nói: “Tôi rất ngạc nhiên, cô là một nhà thiết kế tài năng, J&A của chúng tôi đã mời nhưng cô lại không đến.”
Một nhà thiết kế khác cũng bừng tỉnh nhớ lại: “Cô chính là người mà giám đốc thiết kế của chúng tôi đã mời đến ba lần nhưng chưa đồng ý đến J&A?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô không trả lời, Giang Hoài Khiêm lên tiếng giải cứu.
“Việc riêng để nói sau, mọi người còn câu hỏi nào khác không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Nguyễn Khinh Họa nhận được tất cả phiếu tán thành.
Người cuối cùng là Từ Tử Vi, người đang lơ đãng lắng nghe, cuối cùng chỉ kịp nhìn lướt qua bản thảo thiết kế.
Khi nhìn thấy sản phẩm của cô ấy, Nguyễn Khinh Họa có chút kinh ngạc.
Rất tốt, thiết kế lần này của Từ Tử Vi vượt qua tưởng tượng của cô.
Cuối cùng, Từ Tử Vi cũng nhận được ba phiếu.
Bởi vì Từ Tử Vi và Đàm Diễm có số phiếu giống nhau, cho nên quyết định cuối cùng sẽ cần được đánh giá và bàn bạc lại.
–
Cuộc bình chọn kết thúc, vài người đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Nguyễn Khinh Họa vừa đứng lên đã bị gọi lại: “Tiểu Nguyễn.”
Thạch Giang nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Cô ở lại một chút.”
Các nhà thiết kế khác quay lại nhìn cô, Nguyễn Khinh Họa “Dạ” một tiếng rồi lại ngồi xuống.
Nháy mắt, phòng họp trở nên trống trải.
Thạch Giang cũng vài người đang tiến hành thảo luận giữa Đàm Diễm và Từ Tử Vi, rốt cuộc nên chọn ai.
Thảo luận một hồi, bọn họ cũng chưa đưa ra được đáp án.
Giang Hoài Khiêm không tham dự, anh cầm một chiếc bút trên tay nghịch nghịch, không chút để ý.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân ngồi ở đây có chút xấu hổ, cô đang định rời đi, Thạch Giang đột nhiên hướng về phía cô nói: “Tiểu Nguyễn, cô nói một chút xem, cô cảm thấy trong hai bản thiết kế này của Đàm Diễm và Từ Tử Vi, ai tốt hơn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhìn bốn người trong ban giám khảo, không biết nên mở miệng nói thế nào.
Lúc sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng.
“Mấy người ra ngoài trước đi.”
Ba người đều sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Được, Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm gọi: “Trưởng phòng Thạch.”
Thạch Giang nhìn anh.
“Gửi cho tôi bản thảo thiết kế của hai người đó ở SU trước đây.”
“Được, Giang tổng.”
Thạch Giang đi ra ngoài, theo sau là hai nhà thiết kế của J&A.
Trước khi mọi người đi ra ngoài hết, một nhà thiết kế đã quay lại nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Trước khi đi tôi có thể mạo muội hỏi cô Nguyễn một câu được không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Anh cứ nói.”
Trước mặt cô là một nhà thiết kế cấp cao của J&A, cô nhận ra anh ta.
Nhà thiết kế đó mỉm cười truy vấn: “Tôi muốn biết tại sao cô lại từ bỏ J&A rồi lựa chọn tới SU làm việc. Điều kiện, đãi ngộ ở đây tốt hơn sao? Câu hỏi đột ngột này khiến Nguyễn Khinh Họa không kịp đề phòng, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: “Bên này áp lực công việc ít hơn nhiều.”
Anh ta xem ra đã hiểu: “Được thôi, vậy tôi trở về liền nói cho sếp của chúng tôi biết, cả năm qua anh ấy cứ nhắc tới cô suốt, có lẽ nên từ bỏ thôi.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Mọi người đã ra ngoài hết, cửa phòng họp liền bị đóng lại.
Không hiểu sao, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy không khí bên trong như bị bọn họ mang đi hết, trở nên vô cùng ngột ngạt, khó thở.
Cô và Giang Hoài Khiêm ngồi ở hai đầu bàn họp, cách xa nhau.
Phòng họp yên tĩnh một lúc, Nguyễn Khinh Họa ngước mắt lên nhìn anh: “Giang tổng, anh có việc gì muốn nói với tôi sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, xoay xoay chiếc bút trong tay: “Câu hỏi ban nãy, em trả lời lại một lần nữa.”
“Cái gì?” Nguyễn Khinh Họa không hiểu.
Giang Hoài Khiêm nhìn thẳng cô, lười biếng dựa lưng vào ghế, lãnh đạm hỏi: “Lúc trước vì sao không tới J&A.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, môi trên mấp máy, cười ngượng ngùng nói:
“Tôi vừa nói rồi mà.”
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đứng dậy đến gần.
Thân hình anh cao lớn, vừa đứng dậy đã chắn mất một nửa ánh sáng mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, bóng anh che khuất ánh sáng chiếu trên người cô.
Giang Hoài Khiêm dựa vào cạnh bàn, chân dài hơi chùng xuống, một tay đút túi nhìn cô.
Khi anh lại gần, Nguyễn Khinh Họa có thể ngửi thấy mùi hương gỗ sạch sẽ quen thuộc trên người anh, mát lạnh, xen chút cảm giác chua xót.
Cô cố kìm nén trái tim đang không chịu nghe lời của mình, buộc bản thân phải ngước mắt lên nhìn anh.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Hoài Khiêm bình tĩnh nói: “Em đang nói dối.”
Nguyễn Khinh Họa hô hấp căng thẳng.
Đột nhiên anh cúi đầu lại gần, nhìn cô bằng anh mắt sắc bén, có vài phần độc chiếm.
Nguyễn Khinh Họa đôi mắt long lanh, muốn né tránh, nhưng lại bị anh nói trúng tim đen, quên mất phải phản ứng như thế nào.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ, em không đến J&A, có phải vì sự việc lần trước.”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Giang Hoài Khiêm nhẹ giọng, khẳng định nói: “Nguyễn Khinh Họa, em muốn né tránh tôi.”
Danh sách chương