Edit: Đá bào

Beta: Lươns

Bởi vì lời nói bốn nãy của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa không thèm nói chuyện với anh nữa.

Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, Giang Hoài Khiêm vẫn còn chưa ngủ.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Khinh Họa đột nhiên nghĩ tới lời mình vừa nói.

Cô hơi nghẹn ngào, rất, rất xấu hổ, gương mặt bắt đầu đỏ bừng.

Giang Hoài Khiêm quan sát phản ứng của cô, thấp giọng cười: “Lại đây.”

Nguyễn Khinh Họa đi tới, xốc chăn lên giường.

Vừa chui vào đã bị Giang Hoài Khiêm kéo vào trong lồ ng ngực.

Cô hơi khựng lại, ngửi thấy mùi hương thư giãn trên người anh, lẩm bẩm: “Anh đang làm gì vậy.”

Giang Hoài Khiêm cúi người hôn lên môi cô, nói nhỏ: “Không làm gì cả, ngủ đi.”

Nguyễn Khinh Họa: “…”

Cô “Ồ” một tiếng, mím môi nói: “Ngủ thôi.”

Giang Hoài Khiêm cười, nhéo nhéo má cô hỏi: “Sao em vẫn còn ngại ngùng vậy?”

Nguyễn Khinh Họa vỗ vỗ tay anh, liếc anh một cái: “Tốt hơn hết là anh không nên nói chuyện.”

Bây giờ cô không muốn nói chuyện với một tên lưu manh.

Giang Hoài Khiêm nhướng mày, rất nghe lời nói: “Được.”

Anh nói: “Anh sẽ không nói lời nào nữa, chỉ làm thôi.”

“…”

“???”

Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng, anh đã tiến lên kề môi cạnh cô, không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Âm thanh của Nguyễn Khinh Họa như bị bóp nghẹt, cặp môi bị anh chặn lại, nửa lời cũng không thốt ra được.

……

Cũng may cuối cùng, Giang Hoài Khiêm dường như đã cân nhắc tới tình hình, sợ ngày mai cô không đứng dậy nổi sẽ rất xấu hổ, nên cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Anh không thật sự làm, nhưng lại hôn khắp người Nguyễn Khinh Họa một lượt.

Càn quấy một hồi, làm cho cô không còn chút sức lực chống cự, chỉ có thể ở dưới xin anh tha thứ.

Ở nhà họ Giang tới buổi chiều ngày hôm sau, hai người mới về chung cư.

Nguyễn Khinh Họa đối với chuyện Giang Hoài Khiêm cầu hôn thật ra cũng chưa kịp thích ứng.

Mỗi khi thấy chiếc nhẫn trên tay, cô mới phản ứng lại.

Giang Hoài Khiêm đã cầu hôn mình.



Thứ hai đi làm.

Giang Hoài Khiêm đi cùng cô, hai người công khai sánh vai bên nhau.

Khi xuống xe ở bãi đậu xe, cả hai cũng tình cờ gặp đồng nghiệp cùng công ty.

Nhìn thấy hai người nắm tay nhau, từ xa đồng nghiệp đã lên tiếng chào: “Giang Tổng, Khinh Họa, buổi sáng tốt lành.”

Giang Hoài Khiêm gật đầu.

Nguyễn Khinh Họa mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.”

Đồng nghiệp cũng biết ý không ở cùng hai người nữa, rảo bước nhanh đi vào thang máy bên kia trước.

Nguyễn Khinh Họa nhìn, kéo kéo tay Giang Hoài Khiêm, thấp giọng hỏi: “Anh có cảm thấy kỳ lạ không?”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Ý em là sao?”

Nguyễn Khinh Họa sờ sờ chóp mũi, thấp giọng nói: “Lúc trước chúng ta tính công khai một cách tự nhiên, vậy mà chẳng gặp ai ở bãi đỗ xe. Thứ sáu vừa rồi vừa công khai, hôm nay đã gặp luôn.”

Cô cũng không biết là ông trời cố ý muốn sắp xếp cho cô và Giang Hoài Khiêm công khai trong bữa tiệc mừng ngày thứ sáu, hay là cố ý che giấu hộ cô vài ngày.

Giang Hoài Khiêm cười nhẹ: “Ừ, anh có thấy.”

Anh lặng lẽ nhìn Nguyễn Khinh Họa: “Có cần anh đi cùng em đến phòng thiết kế không?”

Nguyễn Khinh Họa lập tức lắc đầu: “Không cần không cần, em có thể tự giải quyết.”

Các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế thân thiết với nhau hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, và mọi người đều rất tốt.

Nguyễn Khinh Họa cảm nhận được mọi người sẽ không làm cô khó xử ngoài mấy câu trêu chọc đùa vui, chắc là cũng không có gì khác.

Giang Hoài Khiêm cười một cái, trầm giọng: “Được.”

Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.



Đúng như Nguyễn Khinh Họa dự đoán, các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế không làm khó dễ cô.

Chỉ hỏi đùa vài câu.

“Khinh Họa, cô không bán đứng chúng tôi đấy chứ?”

Một đồng nghiệp thích thú hỏi.

Nguyễn Khinh Họa: “Không có.”

Cô ngượng ngùng nói: “Tôi sẽ không bán đứng mọi người đâu.”

“Tốt, vậy là tốt rồi.” Có người nói đùa: “Làm tôi cuối tuần vẫn còn lo, sợ ngày thường chúng ta nói gì khiến Khinh Hoa phật lòng.”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Không có chuyện đó đâu.”

Cô xấu hổ: “Huống chi, em cũng nói không ít.”

Cô cũng không thể bán đứng chính bản thân mình được.

Mọi người nghe xong không nhịn được cười.

“Khinh Họa, cô và Giang tổng ở bên nhau từ khi nào vậy?”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Đã được một thời gian rồi.” Cô mím môi nói: “Xin lỗi, trước đây đã giấu mọi người.”

“Không sao đâu.” Có người nói: “Cũng bình thường thôi, khi mới yêu thì chúng tôi cũng không tiết lộ với những người xung quanh ngay, đúng không?”

“Đúng đúng đúng.”

“…”

Bầu không khí ở J&A có lẽ là nơi tốt nhất mà Nguyễn Khinh Họa từng được trải qua.

Với chuyện Giang Hoài Khiêm là bạn trai cô, buổi sáng mọi người còn có hơi câu nệ, đến buổi chiều, họ lại thân thiết với cô như thường. Qua mấy ngày, tất cả lại quay về cuộc sống bình thường, các đồng nghiệp vẫn vui vẻ như chưa có gì xảy ra.

Thỉnh thoảng gặp phải một số vấn đề, họ vẫn sẽ tranh luận với Nguyễn Khinh Họa trước.

Mà Đỗ Sâm cũng vậy, chắc chắn sẽ không vì cô là bạn gái Giang Hoài Khiêm mà thủ hạ lưu tình. Những công việc anh ta giao cho cô vẫn không hề ít đi, nhiệm vụ cũng không nhẹ nhàng là bốo.

Giang Hoài Khiêm hỏi cô, Nguyễn Khinh Họa còn hay phàn nàn vài câu với anh về chuyện này.

Nhưng cả hai đều không để trong lòng, bởi vì bọn họ biết đó chỉ là mấy câu chuyện phiếm bình thường, Nguyễn Khinh Họa không bốo giờ muốn để Giang Hoài Khiêm thay mặt giúp đỡ mình.

Thoáng cái, đã tới thứ sáu.

Nguyễn Khinh Họa tới gặp lại các đồng nghiệp ở SU.

Giang Hoài Khiêm đi cùng cô, nhìn vẻ mặt có hơi hồi hộp của cô, anh có chút buồn cười.

“Em căng thẳng đến vậy à?”

Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh không hiểu đâu.”

Mối quan hệ của cô với một số đồng nghiệp ở SU cũng khá tốt, sao cô có thể không căng thẳng.

Giang Hoài Khiêm cười cười, nhẹ nhàng nói: “Thoải mái đi, có chuyện gì thì có anh ở đây mà.”

Nguyễn Khinh Họa không nhịn được, bật cười: “Được.”

Cô khẽ nhắc: “Vậy lát nữa mọi người mời rượu, anh uống thay em nhé.”

Giang Hoài Khiêm đồng ý, “Được.”

Nguyễn Khinh Họa cong môi vui vẻ.



Vừa đến địa điểm liên hoan, mọi người ai cũng nhìn thấy hai người cùng xuất hiện, vài giây sau mới có người kêu lên.

“Giang Tổng, Khinh Họa, hai người tới muộn đó.”

Giang Hoài Khiêm mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Tôi chịu phạt bố ly trước?”

Nguyễn Khinh Họa: “Ừm.”

Mọi người: “…”

Đậu xanh, lại là cơm tró.

Giang Hoài Khiêm thật sự uống bố ly rượu phạt, sau đó mới kéo Nguyễn Khinh Họa ngồi xuống.

Đều là đồng nghiệp, nhưng ở trước mặt Giang Hoài Khiêm mọi người vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng so với lúc trước đã thoải mái hơn rồi.

Mạnh Dao cũng có mặt trong bữa tiệc ăn mừng này.

Cô ấy và Tiểu Huyên đang ngồi cùng nhau, mỉm cười nhìn sang đây.

Tiểu Huyên nhìn cô ấy, khó hiểu hỏi: “Chị Mạnh Dao, có phải chị đã biết từ trước.”

Mạnh Dao thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiểu Huyên: “… Aaa, các chị đều lừa em.”

Mạnh Dao cười: “Đừng khóc, đợi lát gọi Khinh Họa qua đây an ủi tạ lỗi với em.” Tiểu Huyên nghe vậy, không nói gì nữa.

Nguyễn Khinh Họa vừa lúc đi đến bên này, dở khóc dở cười: “Không phải tôi cố ý giấu mọi người đâu, chỉ là… Không biết nên nói như thế nào, trước đây cũng không chắc chắn.”

Mọi người tỏ vẻ đã biết.

Sau bữa ăn này, mọi người ở SU cũng nhận ra một số điều ở Giang Hoài Khiêm.

Lúc trước sao bọn họ lại không nhận ra, giữa Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa có tình cảm. Bất kể là ánh mắt chạm nhau hay bất cứ điều gì khác, thì đều rất rõ ràng.

Ăn cơm xong, Giang Hoài Khiêm và các đồng nghiệp nam chịu trách nhiệm đưa đón các đồng nghiệp nữ về nhà.

Sắp xếp xong, bên này chỉ còn lại có Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao.

Nguyễn Khinh Họa cười: “Đi thôi, chúng ta đưa Mạnh Dao về.”

Giang Hoài Khiêm gật đầu.

Mạnh Dao đùa giỡn nói: “Tớ vẫn là vị khách VIP nhất.”

Nguyễn Khinh Họa: “Đương nhiên.”

Hai người nhìn nhau cười.

Giang Hoài Khiêm đã không còn ăn dấm một cách khó hiểu nữa, còn cố ý nhường ghế sau cho hai người.

Đưa Mạnh Dao về tới nhà xong, hai người mới về.

“Anh say rồi à?” Buổi tối Nguyễn Khinh Họa không uống nhiều, nhưng Giang Hoài Khiêm lại uống không ít.

Giang Hoài Khiêm lắc lắc đầu, nhìn cô: “Không sao, nhưng đầu anh hơi đau.”

Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, suy nghĩ một chút nói: “Vậy em mát xa cho anh?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”

Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái, nghi ngờ là anh đang cố ý.

Dù vậy, cô vẫn sẵn sàng xoa bóp cho Giang Hoài Khiêm một lúc.

Khi đến cửa nhà, bố Nguyễn có gọi điện thoại cho cô.

Nguyễn Khinh Họa hơi bất ngờ.

Tuy cô và bố Nguyễn vẫn rất tốt, nhưng trên thực tế, hai bố con thường không nói chuyện nhiều, có gì cũng là trao đổi qua WeChat.

Nguyễn Khinh Họa nhìn Giang Hoài Khiêm, “Em đi nghe điện thoại chút.”

Giang Hoài Khiêm: “Ừm.”

“Alo.”

Nguyễn Khinh Họa đi tới bốn công mới nối máy: “Bố, đã muộn vậy rồi sao còn chưa đi nghỉ?”

Bố Nguyễn: “Ừm.”

Ông nói: “Hôm nay bố nghe được một tin.”

Nguyễn Khinh Họa nheo mắt, đột nhiên có dự cảm không lành.

“Sao ạ?”

Bố Nguyễn nói: “Có phải … Bạn trai con đã cầu hôn con không?”

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, “Làm sao bố biết?”

Bố Nguyễn: “Trước tiên con đừng hỏi bố vì sao mà biết, con chỉ cần nói có phải hay không.”

Ông rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với Nguyễn Khinh Họa như vậy.

Nguyễn Khinh Họa dừng lại, nhấp môi dưới: “Vâng, chuyện này con đang định nói với bố. Không biết khi nào bố rảnh, con sẽ đưa anh ấy về nhà một chuyến.”

Bố Nguyễn hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc nói: “Ngày mai bố rảnh đấy, con mai dẫn bạn trai về đi.”

Nguyễn Khinh Họa: “…”



Cúp điện thoại xong, Nguyễn Khinh Họa cất di động, đi tìm Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm đang pha trà trong bếp.

“Làm sao vậy?”

Anh nhìn vẻ mặt khẩn trương của Nguyễn Khinh Họa, thấp giọng hỏi: “Bố em có chuyện gì à?”

“Không có gì.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh chằm chằm một lúc, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh thì có thể có chuyện đấy.”

Giang Hoài Khiêm: “?”

Nguyễn Khinh Họa nói thẳng: “Bố em vừa mới hỏi em, có phải anh đã cầu hôn em không.”

“…” Giang Hoài Khiêm kinh ngạc: “Em chưa nói cho bố biết à?”

Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, ngây người nói: “Em còn chưa kịp nói.”

Cô định lần tới về nhà sẽ nói cho bố Nguyễn biết.

Nguyễn Khinh Họa từ nhỏ đã như vậy, vốn dĩ cô không phải kiểu người chuyện gì cũng chia sẻ, tâm sự với bố mẹ.

Giang Hoài Khiêm: “…”

Anh không hỏi Nguyễn Khinh Họa, vì anh biết Nguyễn Khinh Họa chắc chắn sẽ nói.

Hai người nhìn nhau một lúc.

Giang Hoài Khiêm cười nói: “Vậy bố em nói thế nào?”

“Bảo em ngày mai đưa anh về nhà.” Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, cười hỏi: “Giang Tổng, anh có đi không?”

Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo khuôn mặt của cô, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Đi.”

Anh nói: “Không đi thì làm sao có vợ?”

Nguyễn Khinh Họa bị anh làm cho buồn cười, liếc xéo anh một cái nói: “Không cần khoa trương thế.”

Cô suy nghĩ, “Bố em thật ra cũng không khó tính đến vậy đâu.”

Bố Nguyễn là người rất ôn hòa.

Giang Hoài Khiêm lắc đầu: “Đó là đối với em thôi.”

Đối với con rể tương lai thì chưa chắc.

Nguyễn Khinh Họa “ồ” một tiếng: “Cũng đúng, anh bắt mất con gái của ông ấy, không chừng còn không có nổi một sắc mặt tốt với anh, ngày mai tốt nhất anh nên bảo trọng.”

Giang Hoài Khiêm bị cô làm cho buồn cười.

“Em không bảo vệ anh à?”

Nguyễn Khinh Họa cười, ôm anh nói: “Em tin vào năng lực của Giang Tổng, Giang Tổng chắc chắn có thể thuyết phục được bố em.”

Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái.

Nguyễn Khinh Họa nói: “Nhưng sao bố em biết được, ngày mai em phải cậy miệng một chút, để xem rốt cuộc là ai lỡ miệng nói cho ông ấy biết.”

“…”



Sáng sớm hôm sau, hai người dậy sớm lên đường đi Nam An.

Cân nhắc đến lộ trình, Nguyễn Khinh Họa kéo Giang Hoài Khiêm tới tàu ngầm đi cho tiện.

Hai người vừa đến ga tàu, Nguyễn Khinh Họa đã nhận được điện thoại của bố Nguyễn.

“Con xuống tàu chưa?”

“Rồi ạ.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Bọn con về ngay đây.”

“Ừm.”

Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm đi đến lối ra ga, mới vừa bước ra, Giang Hoài Khiêm đã nhận thấy một ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Anh nhìn qua, bên tai còn truyền đến tiếng gọi của người bên cạnh: “Bố.”

Bố Nguyễn nhìn Giang Hoài Khiêm, dừng một chút, ánh mắt lại rơi xuống nơi hai người đang tay trong tay, sắc mặt không được vui cho lắm.



Tác giả có lời muốn nói: Giang Tổng toang rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện