Edit: Yang
Beta: Đá bào
Nguyễn Khinh Họa ngơ ngác nhìn anh, dường như muốn xác nhận xem anh đang nghiêm túc hay là nói đùa.
Cô cúi đầu nhìn hai lần rồi lắc đầu: “Vậy thì em không cần.”
Giang Hoài Khiêm: “….”
Anh nhịn không được mà bật cười, thấp giọng hỏi: “Tại sao không cần?”
“Anh cho em cái này để làm gì?” Nguyễn Khinh Họa buồn cười nói: “Em cầm cũng có tác dụng gì đâu.’
“Có tác dụng.”
Giang Hoài Khiêm ngồi bên cạnh cô, cầm bút ở bên cạnh nhét vào tay cô, nắm lấy tay cô bắt đầu lật trang kí tên.
Toàn bộ hơi thở nóng rực của anh phả bên tai làm cho cô muốn tránh cũng không được.
“Đừng….” Nguyễn Khinh Họa vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh biết em không muốn, em gả cho anh cũng không phải vì cái này nhưng đây là anh muốn cho em.”
Nguyễn Khinh Họa: “Nhưng em thật sự không muốn.”
Cô dịu dàng nói: “Bố mẹ đã tặng em rất nhiều thứ rồi.”
Nhà ở gì đó, tất cả đều đứng tên cô.
Nguyễn Khinh Họa không có lòng tham, cô gả cho Giang Hoài Khiêm chỉ đơn giản là vì cô thích con người này, yêu anh mới nguyện ý kết hôn với anh mà không phải bởi vì gia thế của anh hay tiền của anh.
Giang Hoài Khiêm mỉm cười: “Ừ, anh biết mà.”
Anh đương nhiên là biết rồi.
Anh nhìn cô, suy nghĩ hỏi: “Không cho em thì em có cảm thấy không có cảm giác an toàn không?”
“Không đâu.” Nguyễn Khinh Họa buồn cười nhìn anh: “Anh cho rằng cảm giác an toàn là như thế này à?”
Đương nhiên Giang Hoài Khiêm không cho rằng là như vậy, nhưng mà vật chất ở một mức độ nào đó lại thật sự làm cho con người ta cảm thấy an toàn.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Nguyễn Khinh Họa, ôn nhu nói: “Ký đi, để cho anh yên tâm.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì cũng không động đậy.
Hai người giằng co một lúc, Giang Hoài Khiêm khuyên cô: “Chỉ là kí cái tên thôi sẽ không có ảnh hưởng gì đến anh đâu. Em là bà Giang, nắm giữ cổ phần của tập đoàn là hợp tình hợp lí, hiểu không?”
Nguyễn Khinh Họa không còn cách nào khác, cuối cùng bị Giang Hoài Khiêm nắm tay, từng nét từng nét kí xuống tên mình.
Cô cũng không nhìn kĩ, Giang Hoài Khiêm ấn lại tay cô kí tên thật nhiều lần.
Kí xong, Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Anh không sợ ngày nào đó em bán cổ phần của anh đi sao?”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười: “Nếu thật sự có ngày đó, nhất định là anh đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi.”
“…..”
Đã nói đến mức độ này, Nguyễn Khinh Họa nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Cô chống cằm nhìn anh một lúc, nhỏ giọng nói: “Em chưa thấy người nào đi tặng tiền người khác như anh. Hào môn nhà người khác đều kí thỏa thuận trước hôn nhân, làm tài sản của vợ chồng sau khi kết hôn không phải tài sản chung, anh thì đúng là khen ngược, tự mình chủ động dâng tiền lên.”
Giang Hoài Khiêm cười một cái, thân mật cọ cọ mũi cô, giọng trầm trầm nói: “Ai bảo anh bị em thu phục rồi còn đâu.”
Anh nói giỡn: “Sợ em chạy nên chỉ có thể dùng cách này trói chặt em lại.”
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Ở phương diện miệng lưỡi nhanh nhẹn, Nguyễn Khinh Họa không chiếm được bất kì tiện nghi gì từ chỗ Giang Hoài Khiêm.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cô cười cười,chủ động hôn lên khóe môi anh, mi mắt cong cong nói: “Được, cảm ơn Giang tổng đã tặng em quà tân hôn.”
Giang Hoài Khiêm kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên người mình: “Không cần khách khí, đây là việc nên làm.”
Nguyễn Khinh Họa cười, ghé vào vai anh ngáp một cái, nói nhỏ: “Vậy từ hôm nay trở đi, em trở thành tiểu phú bà rồi phải không?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Vậy còn phải đợi vài hôm nữa.”
“Hả?” Nguyễn Khinh Họa không hiểu.
Giang Hoài Khiêm chậm rãi giải thích: “Việc xử lí hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cần phải có thời gian, không phải có hiệu lực ngay lập tức.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ồ….”
Hãy tha thứ cho cô, trên phương diện này thì cô hoàn toàn mù tịt
—
Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cuộc sống của Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa dường như có một chút thay đổi nhỏ.
Hai người càng ngày càng thích cái gia đình nhỏ này của bọn họ.
Hai người vẫn bận như cũ nhưng vẫn sẽ dành chút thời gian ra ngoài cùng đối phương.
Mỗi tuần, Giang Hoài Khiêm đều sẽ dành nửa ngày để bên cạnh Nguyễn Khinh Họa, đôi khi cùng cô xem phim, có đôi khi lại cùng cô ra ngoài mua sắm, ăn cơm, đi dao trên đường một lúc.
Có kì nghỉ cuối tuần trọn vẹn, anh sẽ đưa Nguyễn Khinh Họa đi du lịch ngắn ngày, mặc dù mệt nhưng hai người đều vui vẻ tận hưởng.
Tết năm nay, Nguyễn Khinh Họa lần đầu đón Tết ở nhà họ Giang. Ban đầu cô muốn đón tết với bố Nguyễn nhưng bị từ chối.
Ngày 30 Tết, Giang Hoài Khiêm và cô ăn cơm ở nhà họ Giang sau đó anh đã cho cô một bất ngờ.
Anh dẫn cô về Nam An, ăn sủi cảo đoàn viên với bố Nguyễn vào đêm khuya, xem xong Xuân Vãn đồng hồ cũng điểm 12 giờ.
Giang Hoài Khiêm là một người dịu dàng tỉ mỉ từ trong xương cốt.
Anh có thể cảm nhận được mọi biến đổi cảm xúc của Nguyễn Khinh Họa, cảm nhận được khát vọng và suy nghĩ của cô.
Mồng một mồng hai, hai người đều ở nhà cùng bố Nguyễn.
Bố Nguyễn vừa cảm động vừa lo lắng không ổn, đến mồng ba thì đuổi hai người về Nam Thành.
Giản Thục Vân nhìn hai người trở về, kinh ngạc hỏi: “Sao lại trở về nhanh vậy?”
Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Bọn con về hai ngày là được rồi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn bà, giải thích: “Bố lo lắng bọn con ở lại Nam An sẽ ảnh hưởng không tốt đến bên này.”
Giản Thục Vân không nói gì: “Cái này có gì không tốt đâu, ông ấy một mình cũng không muốn đến đây, đương nhiên phải sắp xếp hai đứa bọn con trở về với ông áy, ăn Tết một mình rất cô đơn.
Giản Thục Vân không phải là người quá đặt nặng những điều này.
Nguyễn Khinh Họa bật cười, đưa tay ôm bà: “Cảm ơn mẹ, bố con biết suy nghĩ của mẹ nhưng từ trước đến giờ bố con không quen bọn con ở lại lâu quá, thỉnh thoảng về thăm ông là được rồi.”
Giản Thục Vân thở dài, xoa xoa đầu cô: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tết năm nay là một trong những cái Tết hạnh phúc và hài lòng nhất mà Nguyễn Khinh Họa trải qua.
Cô rất hạnh phúc, cũng rất may mắn khi tất cả những bạn bè thân thiết, người thân và người yêu đều ở bên cạnh cô.
Hy vọng rằng mỗi một năm trong tương lai đều có thể như ý nguyện như thế này.
—
Sau Tết nguyên đán, Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm lại bắt đầu vùi đầu bận rộn làm việc.
Vì hôn lễ và tuần trăng mặt vào tháng 5 mà Giang Hoài Khiêm càng trở nên bận rộn hơn trước kia.
Cuối tháng 3, anh hiếm khi có thời gian rảnh rỗi được mấy ngày, dẫn Nguyễn Khinh Họa ra nước ngoài.
Khi bị Giang Hoài Khiêm mang lên máy bay, Nguyễn Khinh Họa vẫn có chút mơ hồ.
Sao nói đi liền đi luôn thế.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Tới rồi em sẽ biết.”
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Cô bật cười, cũng không hỏi nhiều, dù sao Giang Hoài Khiêm cũng không có khả năng mang cô đi bán.
Khi hai người tới nơi.
Nguyễn Khinh Họa mới biết được là anh mang cô đi xem váy cưới.
Váy cưới là do Giang Hoài Khiêm thiết kế, nhưng anh cũng không thể tự tay may được.
Sau khi thiết kế xong, anh đã giao nó cho một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới chế tạo.
Lần này mang Nguyễn Khinh Họa tới đây là để mặc thử.
Nguyễn Khinh Họa nghe anh nói xong thì cả người đều ngây ngẩn.
Cho đến khi bước vào cửa hàng váy cưới cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cửa hàng váy cưới rất lớn, cô nhìn qua một lát, là một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, thương hiệu mà khiến cho không ít chị em phụ nữ đều mơ mộng có thể được mặc lên người, vô cùng nổi tiếng.
Mỗi một chiếc váy cưới của thương hiệu này đều được định chế cao cấp, vừa xinh đẹp vừa độc đáo.
Mọi khía cạnh của thiết kế đều chạm trúng sở thích của phụ nữ, khiến cho mọi người khao khát không thôi.
Nguyễn Khinh Họa kéo kéo tay Giang Hoài Khiêm, thấp giọng hỏi: “Anh quen biết với nhà thiết kế này à?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Ừ.”
Anh nói: “Đợi lát nữa sẽ giới thiệu cho hai người.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được.”
Một lúc sau nhà thiết kế đã xuất hiện.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, kinh ngạc nhìn Giang Hoài Khiêm, nhà thiết kế này….Cô là người không chú ý nhiều nhưng cũng biết vị này là người sáng lập thương hiệu váy cưới này và cũng là nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng nhất thế giới.
Giang Hoài Khiêm cười cười, giới thiệu hai người với nhau.
Nhà thiết kế nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Vị này là bà Giang đúng không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Xin…xin chào ngài.”
Nhà thiết kế mỉm cười: “Chào cô, không cần phải câu nệ như vậy đâu.”
Anh ấy chỉ Giang Hoài Khiêm: “Chúng tôi là người quen cũ.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, ngượng ngùng cười: “Được.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô khẩn trương, nhéo vào lòng bàn tay cô: “Sao lại căng thẳng vậy?”
Nguyễn Khinh Họa ghé vào tai anh nói thầm: “Anh ấy rất nổi tiếng.”
Nhà thiết kế như thế này đều là mục tiêu hướng đến và là người được những đồng nghiệp trong ngành sùng bái.
Tuy Nguyễn Khinh Họa là nhà thiết kế giày cao gót nhưng cũng không ngăn cản được cô sùng bái các nhà thiết kế trang phục và váy cưới.
Ngành thiết kế này vừa không dễ làm lại gian khổ, cho nên họ sẽ dễ dàng sinh ra một cảm giác kính trọng với những người cùng thời.
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười.
Anh “Ừ” một tiếng, dặn dò nói: “Hãy xem anh ấy như người bình thường.”
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Hai người lên lầu, vừa đi lên thì Nguyễn Khinh Họa đã thấy chiếc váy cưới sáng lấp lánh giữa đại sảnh.
Váy cưới lớn, là phong cánh cúp ngực cổ điển.
Cô vừa nhìn thấy đã không thể dời mắt được.
Giang Hoài Khiêm chú ý tới ánh mắt của cô, cười nói: “Đi thử kích thước trước nhé?”
Kích cỡ là do anh cung cấp, chắc không có sai biệt nhiều.
Nhưng hiện tại anh muốn nhìn dáng vẻ cô mặc váy cưới xem thế nào.
Nguyễn Khinh Họa không từ chối.
Cô bước vào phòng thay váy cưới, Giang Hoài Khiêm ở bên ngoài đợi.
Váy cưới rất vừa người, kích thước rất vừa vặn.
Dù là chỗ nào cũng rất vừa người.
Nguyễn Khinh Họa mặc thử xong, khi dèm bên ngoài tự động kéo sang hai bên, cô xuất hiện trong tầm mắt của Giang Hoài Khiêm.
Khi Giang Hoài Khiêm vẽ bản thiết kế thì đã biết nó sẽ rất thích hợp với cô. Nhưng anh không ngờ được nó lại thích hợp đến như vậy.
Nguyễn Khinh Họa bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, kéo kéo làn váy: “Như thế nào?”
Giang Hoài Khiêm còn chưa kịp nói chuyện thì nhà thiết kế bên cạnh đã trêu chọc: “Anh ấy đều nhìn đến ngây người ra rồi, bà Giang cảm thấy như thế nào?”
“…..”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng nhìn Giang Hoài Khiêm một lúc.
Giang Hoài Khiêm hoàn hồn, yết hầu lăn lăn nói: “Rất đẹp.”
Anh tới gần, thấp giọng nói: “Khi anh vẽ thì đã tưởng tượng đến dáng vẻ khi em mặc nó rồi.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Có như anh suy nghĩ không?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, kéo tay cô nói: “So với anh tưởng tượng thì còn đẹp hơn.”
Nguyễn Khinh Họa cười.
Váy cưới thật sự rất đẹp.
Là kiểu làn váy lớn phong cách cổ điển mà cô thích, nhìn rất gợi cảm lại hấp dẫn người khác, trên váy lụa mỏng còn gắn những hạt kim sa lấp lánh càng làm nổi bật và tỏa sáng, đẹp đến mức khiến người nhìn không rời mắt ra được.
Kích cỡ cũng rất thích hợp, cũng không cần phải sửa lại.
Chỉ có một số chi tiết nhỏ, Giang Hoài Khiêm dặn dò vài câu để hỗ trợ sửa lại.
Thử váy cưới xong Giang Hoài Khiêm dẫn cô đi dạo phố.
Túi lớn túi nhỏ, Giang Hoài Khiêm mua cho cô không ít đồ.
Sau khi kết hôn cùng Giang Hoài Khiêm, toàn bộ quần áo của Nguyễn Khinh Họa về cơ bản đều là anh mua, đều là anh chuẩn bị cho cô.
Hai người không ở nước ngoài lâu, sau khi thử xong váy cưới thì về nước.
Mạnh Dao đã sớm nhận được ảnh cưới của Nguyễn Khinh Họa gửi cho cô thì điên cuồng bật đèn* cho Giang Hoài Khiêm.
Bật đèn: yêu thích và ủng hộ.
Ông xã kiểu này đi đâu tìm vậy.
—
Hôn lễ được định vào này 27 tháng 5, một ngày rất bình thường nhưng ngày này lại là một ngày rất tốt, thích hợp cưới gả.
Hôn lễ tổ chức ở một trang viên tại nước Anh.
Trang viên khách sạn nằm ở cuối đại lộ bóng cây xanh mát, xung quang có dòng sông bao bọc, có cảm giác như tách biệt với thế giới.
Cuối cùng của nơi ấy, con đường đi đến trang viên kia là con đường hạnh phúc.
Đi đến cuối, hạnh phúc sẽ đến với người.
Đây là nơi mà Nguyễn Khinh Họa đi khắp mấy tòa lâu đài chọn được.
Cô thích cảm giác cỏ xanh mơn mởn khắp nơi, thích một hôn lễ đầy hứa hẹn.
Vài ngày trước đám cưới, bạn bè và người thân đã đến rất náo nhiệt.
Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa cũng vậy.
Vào ngày cưới, ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh và những đám mây trôi trên không trung như một vầng hào quang hạnh phúc chiếu vào cặp vợ chồng mới cưới.
Khi Nguyễn Khinh Họa nắm tay bố Nguyễn đi đến gần Giang Hoài Khiêm, chung quanh đều là ánh mắt chăm chú của bạn bè và người thân.
Đôi mắt họ tràn ngập yêu thương, tràn đầy chúc phúc cho cô và Giang Hoài Khiêm.
Mỗi một bước đi, Nguyễn Khinh Họa đều đi rất vững vàng.
Cô nhìn người đàn ông cách đó không xa, kìm chế tâm trạng kích động của mình bước đến gần anh.
Giang Hoài Khiêm cũng giống cô, nhìn người đang đi về phía mình mà kích động dâng tràn trong lòng.
Anh hi vọng cô đi nhanh một chút, lại nhanh hơn một chút nữa, anh muốn được nắm tay cô thật sớm.
Hai người sớm đã lãnh chứng, nhưng khi làm hôn lễ vẫn có cảm giác gì đó rất lạ lẫm.
Ánh mắt hai người như dính vào trên đối phương, ai cũng không muốn dời.
Bố Nguyễn đem Nguyễn Khinh Họa giao cho Giang Hoài Khiêm, thời điểm anh đưa tay nắm lấy tay cô, tay có chút lạnh.
Là căng thẳng.
Khóe môi Nguyễn Khinh Họa cong lên, cùng anh im lặng nhìn nhau.
Tình yêu của bọn họ không che giấu được.
Luôn toát ra từ trong đôi mắt khiến cho người ta không có cánh nào cưỡng lại được.
Khi họ tuyên thệ, dường như tất cả mọi người trong hội trường đều bị họ làm cho cảm động.
Nguyễn Khinh Họa cũng bị Giang Hoài Khiêm làm cho cảm động.
Nước mắt không kìm chế được mà chảy ra.
Khi hai người nói “Tôi đồng ý”, tình yêu của ho lan tỏa vô bờ bến.
Đời này, cũng chỉ có đối phương mới có thể để cho bọn họ cam tâm tình nguyện đón nhận, cam tâm tình nguyện yêu đối phương.
….
Từ rất lâu, Nguyễn Khinh Họa đã luôn tưởng tượng về hôn lễ của mình.
Cô nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng, cũng mơ mộng rất nhiều điều.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ khóc như mưa trong lễ cưới.
Rõ ràng Giang Hoài Khiêm nói những lời đó, cô đều biết.
Nhưng khi anh lấy một lá thư bày tỏ đọc cho cô nghe, cô vẫn không kìm chế được mà cảm động.
Sao mà đơi này cô lại may mắn như vậy, có thể khiến Giang Hoài Khiêm yêu cô, kiên trì đợi cô.
Hai mắt Nguyễn Khinh Họa đẫm lệ nhìn anh, khi anh nói ba chữ “Anh yêu em” thì không nhịn được lao vào lòng anh.
“Em cũng vậy.”
Cô nhìn anh, lại lặp lại lần nữa: “Em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu anh.”
Cô không giỏi ăn nói, cũng cảm thấy rất ngại ngùng khi nói những lời này, nhưng thời khắc này cô vẫn muốn nói cho mọi người đều biết.
Cô yêu Giang Hoài Khiêm.
Thật sự rất yêu anh, sẵn sàng vứt bỏ sự thẹn thùng sang một bên, cùng anh tuyên bố với cả thế giới.
Beta: Đá bào
Nguyễn Khinh Họa ngơ ngác nhìn anh, dường như muốn xác nhận xem anh đang nghiêm túc hay là nói đùa.
Cô cúi đầu nhìn hai lần rồi lắc đầu: “Vậy thì em không cần.”
Giang Hoài Khiêm: “….”
Anh nhịn không được mà bật cười, thấp giọng hỏi: “Tại sao không cần?”
“Anh cho em cái này để làm gì?” Nguyễn Khinh Họa buồn cười nói: “Em cầm cũng có tác dụng gì đâu.’
“Có tác dụng.”
Giang Hoài Khiêm ngồi bên cạnh cô, cầm bút ở bên cạnh nhét vào tay cô, nắm lấy tay cô bắt đầu lật trang kí tên.
Toàn bộ hơi thở nóng rực của anh phả bên tai làm cho cô muốn tránh cũng không được.
“Đừng….” Nguyễn Khinh Họa vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh biết em không muốn, em gả cho anh cũng không phải vì cái này nhưng đây là anh muốn cho em.”
Nguyễn Khinh Họa: “Nhưng em thật sự không muốn.”
Cô dịu dàng nói: “Bố mẹ đã tặng em rất nhiều thứ rồi.”
Nhà ở gì đó, tất cả đều đứng tên cô.
Nguyễn Khinh Họa không có lòng tham, cô gả cho Giang Hoài Khiêm chỉ đơn giản là vì cô thích con người này, yêu anh mới nguyện ý kết hôn với anh mà không phải bởi vì gia thế của anh hay tiền của anh.
Giang Hoài Khiêm mỉm cười: “Ừ, anh biết mà.”
Anh đương nhiên là biết rồi.
Anh nhìn cô, suy nghĩ hỏi: “Không cho em thì em có cảm thấy không có cảm giác an toàn không?”
“Không đâu.” Nguyễn Khinh Họa buồn cười nhìn anh: “Anh cho rằng cảm giác an toàn là như thế này à?”
Đương nhiên Giang Hoài Khiêm không cho rằng là như vậy, nhưng mà vật chất ở một mức độ nào đó lại thật sự làm cho con người ta cảm thấy an toàn.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Nguyễn Khinh Họa, ôn nhu nói: “Ký đi, để cho anh yên tâm.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì cũng không động đậy.
Hai người giằng co một lúc, Giang Hoài Khiêm khuyên cô: “Chỉ là kí cái tên thôi sẽ không có ảnh hưởng gì đến anh đâu. Em là bà Giang, nắm giữ cổ phần của tập đoàn là hợp tình hợp lí, hiểu không?”
Nguyễn Khinh Họa không còn cách nào khác, cuối cùng bị Giang Hoài Khiêm nắm tay, từng nét từng nét kí xuống tên mình.
Cô cũng không nhìn kĩ, Giang Hoài Khiêm ấn lại tay cô kí tên thật nhiều lần.
Kí xong, Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Anh không sợ ngày nào đó em bán cổ phần của anh đi sao?”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười: “Nếu thật sự có ngày đó, nhất định là anh đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi.”
“…..”
Đã nói đến mức độ này, Nguyễn Khinh Họa nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Cô chống cằm nhìn anh một lúc, nhỏ giọng nói: “Em chưa thấy người nào đi tặng tiền người khác như anh. Hào môn nhà người khác đều kí thỏa thuận trước hôn nhân, làm tài sản của vợ chồng sau khi kết hôn không phải tài sản chung, anh thì đúng là khen ngược, tự mình chủ động dâng tiền lên.”
Giang Hoài Khiêm cười một cái, thân mật cọ cọ mũi cô, giọng trầm trầm nói: “Ai bảo anh bị em thu phục rồi còn đâu.”
Anh nói giỡn: “Sợ em chạy nên chỉ có thể dùng cách này trói chặt em lại.”
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Ở phương diện miệng lưỡi nhanh nhẹn, Nguyễn Khinh Họa không chiếm được bất kì tiện nghi gì từ chỗ Giang Hoài Khiêm.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cô cười cười,chủ động hôn lên khóe môi anh, mi mắt cong cong nói: “Được, cảm ơn Giang tổng đã tặng em quà tân hôn.”
Giang Hoài Khiêm kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên người mình: “Không cần khách khí, đây là việc nên làm.”
Nguyễn Khinh Họa cười, ghé vào vai anh ngáp một cái, nói nhỏ: “Vậy từ hôm nay trở đi, em trở thành tiểu phú bà rồi phải không?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Vậy còn phải đợi vài hôm nữa.”
“Hả?” Nguyễn Khinh Họa không hiểu.
Giang Hoài Khiêm chậm rãi giải thích: “Việc xử lí hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cần phải có thời gian, không phải có hiệu lực ngay lập tức.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ồ….”
Hãy tha thứ cho cô, trên phương diện này thì cô hoàn toàn mù tịt
—
Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cuộc sống của Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa dường như có một chút thay đổi nhỏ.
Hai người càng ngày càng thích cái gia đình nhỏ này của bọn họ.
Hai người vẫn bận như cũ nhưng vẫn sẽ dành chút thời gian ra ngoài cùng đối phương.
Mỗi tuần, Giang Hoài Khiêm đều sẽ dành nửa ngày để bên cạnh Nguyễn Khinh Họa, đôi khi cùng cô xem phim, có đôi khi lại cùng cô ra ngoài mua sắm, ăn cơm, đi dao trên đường một lúc.
Có kì nghỉ cuối tuần trọn vẹn, anh sẽ đưa Nguyễn Khinh Họa đi du lịch ngắn ngày, mặc dù mệt nhưng hai người đều vui vẻ tận hưởng.
Tết năm nay, Nguyễn Khinh Họa lần đầu đón Tết ở nhà họ Giang. Ban đầu cô muốn đón tết với bố Nguyễn nhưng bị từ chối.
Ngày 30 Tết, Giang Hoài Khiêm và cô ăn cơm ở nhà họ Giang sau đó anh đã cho cô một bất ngờ.
Anh dẫn cô về Nam An, ăn sủi cảo đoàn viên với bố Nguyễn vào đêm khuya, xem xong Xuân Vãn đồng hồ cũng điểm 12 giờ.
Giang Hoài Khiêm là một người dịu dàng tỉ mỉ từ trong xương cốt.
Anh có thể cảm nhận được mọi biến đổi cảm xúc của Nguyễn Khinh Họa, cảm nhận được khát vọng và suy nghĩ của cô.
Mồng một mồng hai, hai người đều ở nhà cùng bố Nguyễn.
Bố Nguyễn vừa cảm động vừa lo lắng không ổn, đến mồng ba thì đuổi hai người về Nam Thành.
Giản Thục Vân nhìn hai người trở về, kinh ngạc hỏi: “Sao lại trở về nhanh vậy?”
Nguyễn Khinh Họa cười cười: “Bọn con về hai ngày là được rồi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn bà, giải thích: “Bố lo lắng bọn con ở lại Nam An sẽ ảnh hưởng không tốt đến bên này.”
Giản Thục Vân không nói gì: “Cái này có gì không tốt đâu, ông ấy một mình cũng không muốn đến đây, đương nhiên phải sắp xếp hai đứa bọn con trở về với ông áy, ăn Tết một mình rất cô đơn.
Giản Thục Vân không phải là người quá đặt nặng những điều này.
Nguyễn Khinh Họa bật cười, đưa tay ôm bà: “Cảm ơn mẹ, bố con biết suy nghĩ của mẹ nhưng từ trước đến giờ bố con không quen bọn con ở lại lâu quá, thỉnh thoảng về thăm ông là được rồi.”
Giản Thục Vân thở dài, xoa xoa đầu cô: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tết năm nay là một trong những cái Tết hạnh phúc và hài lòng nhất mà Nguyễn Khinh Họa trải qua.
Cô rất hạnh phúc, cũng rất may mắn khi tất cả những bạn bè thân thiết, người thân và người yêu đều ở bên cạnh cô.
Hy vọng rằng mỗi một năm trong tương lai đều có thể như ý nguyện như thế này.
—
Sau Tết nguyên đán, Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm lại bắt đầu vùi đầu bận rộn làm việc.
Vì hôn lễ và tuần trăng mặt vào tháng 5 mà Giang Hoài Khiêm càng trở nên bận rộn hơn trước kia.
Cuối tháng 3, anh hiếm khi có thời gian rảnh rỗi được mấy ngày, dẫn Nguyễn Khinh Họa ra nước ngoài.
Khi bị Giang Hoài Khiêm mang lên máy bay, Nguyễn Khinh Họa vẫn có chút mơ hồ.
Sao nói đi liền đi luôn thế.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Tới rồi em sẽ biết.”
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Cô bật cười, cũng không hỏi nhiều, dù sao Giang Hoài Khiêm cũng không có khả năng mang cô đi bán.
Khi hai người tới nơi.
Nguyễn Khinh Họa mới biết được là anh mang cô đi xem váy cưới.
Váy cưới là do Giang Hoài Khiêm thiết kế, nhưng anh cũng không thể tự tay may được.
Sau khi thiết kế xong, anh đã giao nó cho một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới chế tạo.
Lần này mang Nguyễn Khinh Họa tới đây là để mặc thử.
Nguyễn Khinh Họa nghe anh nói xong thì cả người đều ngây ngẩn.
Cho đến khi bước vào cửa hàng váy cưới cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cửa hàng váy cưới rất lớn, cô nhìn qua một lát, là một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, thương hiệu mà khiến cho không ít chị em phụ nữ đều mơ mộng có thể được mặc lên người, vô cùng nổi tiếng.
Mỗi một chiếc váy cưới của thương hiệu này đều được định chế cao cấp, vừa xinh đẹp vừa độc đáo.
Mọi khía cạnh của thiết kế đều chạm trúng sở thích của phụ nữ, khiến cho mọi người khao khát không thôi.
Nguyễn Khinh Họa kéo kéo tay Giang Hoài Khiêm, thấp giọng hỏi: “Anh quen biết với nhà thiết kế này à?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Ừ.”
Anh nói: “Đợi lát nữa sẽ giới thiệu cho hai người.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được.”
Một lúc sau nhà thiết kế đã xuất hiện.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, kinh ngạc nhìn Giang Hoài Khiêm, nhà thiết kế này….Cô là người không chú ý nhiều nhưng cũng biết vị này là người sáng lập thương hiệu váy cưới này và cũng là nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng nhất thế giới.
Giang Hoài Khiêm cười cười, giới thiệu hai người với nhau.
Nhà thiết kế nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Vị này là bà Giang đúng không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Xin…xin chào ngài.”
Nhà thiết kế mỉm cười: “Chào cô, không cần phải câu nệ như vậy đâu.”
Anh ấy chỉ Giang Hoài Khiêm: “Chúng tôi là người quen cũ.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, ngượng ngùng cười: “Được.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô khẩn trương, nhéo vào lòng bàn tay cô: “Sao lại căng thẳng vậy?”
Nguyễn Khinh Họa ghé vào tai anh nói thầm: “Anh ấy rất nổi tiếng.”
Nhà thiết kế như thế này đều là mục tiêu hướng đến và là người được những đồng nghiệp trong ngành sùng bái.
Tuy Nguyễn Khinh Họa là nhà thiết kế giày cao gót nhưng cũng không ngăn cản được cô sùng bái các nhà thiết kế trang phục và váy cưới.
Ngành thiết kế này vừa không dễ làm lại gian khổ, cho nên họ sẽ dễ dàng sinh ra một cảm giác kính trọng với những người cùng thời.
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười.
Anh “Ừ” một tiếng, dặn dò nói: “Hãy xem anh ấy như người bình thường.”
Nguyễn Khinh Họa: “…..”
Hai người lên lầu, vừa đi lên thì Nguyễn Khinh Họa đã thấy chiếc váy cưới sáng lấp lánh giữa đại sảnh.
Váy cưới lớn, là phong cánh cúp ngực cổ điển.
Cô vừa nhìn thấy đã không thể dời mắt được.
Giang Hoài Khiêm chú ý tới ánh mắt của cô, cười nói: “Đi thử kích thước trước nhé?”
Kích cỡ là do anh cung cấp, chắc không có sai biệt nhiều.
Nhưng hiện tại anh muốn nhìn dáng vẻ cô mặc váy cưới xem thế nào.
Nguyễn Khinh Họa không từ chối.
Cô bước vào phòng thay váy cưới, Giang Hoài Khiêm ở bên ngoài đợi.
Váy cưới rất vừa người, kích thước rất vừa vặn.
Dù là chỗ nào cũng rất vừa người.
Nguyễn Khinh Họa mặc thử xong, khi dèm bên ngoài tự động kéo sang hai bên, cô xuất hiện trong tầm mắt của Giang Hoài Khiêm.
Khi Giang Hoài Khiêm vẽ bản thiết kế thì đã biết nó sẽ rất thích hợp với cô. Nhưng anh không ngờ được nó lại thích hợp đến như vậy.
Nguyễn Khinh Họa bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, kéo kéo làn váy: “Như thế nào?”
Giang Hoài Khiêm còn chưa kịp nói chuyện thì nhà thiết kế bên cạnh đã trêu chọc: “Anh ấy đều nhìn đến ngây người ra rồi, bà Giang cảm thấy như thế nào?”
“…..”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng nhìn Giang Hoài Khiêm một lúc.
Giang Hoài Khiêm hoàn hồn, yết hầu lăn lăn nói: “Rất đẹp.”
Anh tới gần, thấp giọng nói: “Khi anh vẽ thì đã tưởng tượng đến dáng vẻ khi em mặc nó rồi.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Có như anh suy nghĩ không?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, kéo tay cô nói: “So với anh tưởng tượng thì còn đẹp hơn.”
Nguyễn Khinh Họa cười.
Váy cưới thật sự rất đẹp.
Là kiểu làn váy lớn phong cách cổ điển mà cô thích, nhìn rất gợi cảm lại hấp dẫn người khác, trên váy lụa mỏng còn gắn những hạt kim sa lấp lánh càng làm nổi bật và tỏa sáng, đẹp đến mức khiến người nhìn không rời mắt ra được.
Kích cỡ cũng rất thích hợp, cũng không cần phải sửa lại.
Chỉ có một số chi tiết nhỏ, Giang Hoài Khiêm dặn dò vài câu để hỗ trợ sửa lại.
Thử váy cưới xong Giang Hoài Khiêm dẫn cô đi dạo phố.
Túi lớn túi nhỏ, Giang Hoài Khiêm mua cho cô không ít đồ.
Sau khi kết hôn cùng Giang Hoài Khiêm, toàn bộ quần áo của Nguyễn Khinh Họa về cơ bản đều là anh mua, đều là anh chuẩn bị cho cô.
Hai người không ở nước ngoài lâu, sau khi thử xong váy cưới thì về nước.
Mạnh Dao đã sớm nhận được ảnh cưới của Nguyễn Khinh Họa gửi cho cô thì điên cuồng bật đèn* cho Giang Hoài Khiêm.
Bật đèn: yêu thích và ủng hộ.
Ông xã kiểu này đi đâu tìm vậy.
—
Hôn lễ được định vào này 27 tháng 5, một ngày rất bình thường nhưng ngày này lại là một ngày rất tốt, thích hợp cưới gả.
Hôn lễ tổ chức ở một trang viên tại nước Anh.
Trang viên khách sạn nằm ở cuối đại lộ bóng cây xanh mát, xung quang có dòng sông bao bọc, có cảm giác như tách biệt với thế giới.
Cuối cùng của nơi ấy, con đường đi đến trang viên kia là con đường hạnh phúc.
Đi đến cuối, hạnh phúc sẽ đến với người.
Đây là nơi mà Nguyễn Khinh Họa đi khắp mấy tòa lâu đài chọn được.
Cô thích cảm giác cỏ xanh mơn mởn khắp nơi, thích một hôn lễ đầy hứa hẹn.
Vài ngày trước đám cưới, bạn bè và người thân đã đến rất náo nhiệt.
Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa cũng vậy.
Vào ngày cưới, ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh và những đám mây trôi trên không trung như một vầng hào quang hạnh phúc chiếu vào cặp vợ chồng mới cưới.
Khi Nguyễn Khinh Họa nắm tay bố Nguyễn đi đến gần Giang Hoài Khiêm, chung quanh đều là ánh mắt chăm chú của bạn bè và người thân.
Đôi mắt họ tràn ngập yêu thương, tràn đầy chúc phúc cho cô và Giang Hoài Khiêm.
Mỗi một bước đi, Nguyễn Khinh Họa đều đi rất vững vàng.
Cô nhìn người đàn ông cách đó không xa, kìm chế tâm trạng kích động của mình bước đến gần anh.
Giang Hoài Khiêm cũng giống cô, nhìn người đang đi về phía mình mà kích động dâng tràn trong lòng.
Anh hi vọng cô đi nhanh một chút, lại nhanh hơn một chút nữa, anh muốn được nắm tay cô thật sớm.
Hai người sớm đã lãnh chứng, nhưng khi làm hôn lễ vẫn có cảm giác gì đó rất lạ lẫm.
Ánh mắt hai người như dính vào trên đối phương, ai cũng không muốn dời.
Bố Nguyễn đem Nguyễn Khinh Họa giao cho Giang Hoài Khiêm, thời điểm anh đưa tay nắm lấy tay cô, tay có chút lạnh.
Là căng thẳng.
Khóe môi Nguyễn Khinh Họa cong lên, cùng anh im lặng nhìn nhau.
Tình yêu của bọn họ không che giấu được.
Luôn toát ra từ trong đôi mắt khiến cho người ta không có cánh nào cưỡng lại được.
Khi họ tuyên thệ, dường như tất cả mọi người trong hội trường đều bị họ làm cho cảm động.
Nguyễn Khinh Họa cũng bị Giang Hoài Khiêm làm cho cảm động.
Nước mắt không kìm chế được mà chảy ra.
Khi hai người nói “Tôi đồng ý”, tình yêu của ho lan tỏa vô bờ bến.
Đời này, cũng chỉ có đối phương mới có thể để cho bọn họ cam tâm tình nguyện đón nhận, cam tâm tình nguyện yêu đối phương.
….
Từ rất lâu, Nguyễn Khinh Họa đã luôn tưởng tượng về hôn lễ của mình.
Cô nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng, cũng mơ mộng rất nhiều điều.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ khóc như mưa trong lễ cưới.
Rõ ràng Giang Hoài Khiêm nói những lời đó, cô đều biết.
Nhưng khi anh lấy một lá thư bày tỏ đọc cho cô nghe, cô vẫn không kìm chế được mà cảm động.
Sao mà đơi này cô lại may mắn như vậy, có thể khiến Giang Hoài Khiêm yêu cô, kiên trì đợi cô.
Hai mắt Nguyễn Khinh Họa đẫm lệ nhìn anh, khi anh nói ba chữ “Anh yêu em” thì không nhịn được lao vào lòng anh.
“Em cũng vậy.”
Cô nhìn anh, lại lặp lại lần nữa: “Em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu anh.”
Cô không giỏi ăn nói, cũng cảm thấy rất ngại ngùng khi nói những lời này, nhưng thời khắc này cô vẫn muốn nói cho mọi người đều biết.
Cô yêu Giang Hoài Khiêm.
Thật sự rất yêu anh, sẵn sàng vứt bỏ sự thẹn thùng sang một bên, cùng anh tuyên bố với cả thế giới.
Danh sách chương