Edit: Đá Bào

Beta: Lươns

Giang Hoài Khiêm làm bộ không nghe hiểu con trai đang cà khịa mình.

Anh nhìn cậu bé một cái, gãi gãi chóp mũi nói: “Con suy luận cũng khá tốt.”

Giang Cổn Cổn vẫn không thể hiểu được từ đó, tò mò hỏi: “Bố, khi nào thì rút ra được một suy luận như bố ạ.”

Giang Hoài Khiêm: “Như con bây giờ.”

Giang Cổn Cổn khó hiểu nhìn anh.

Giang Hoài Khiêm không muốn giải thích thêm với cậu bé, sợ đánh thức Nguyễn Khinh Họa.

Anh im lặng một lát, nhìn củ cải nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, dịu dàng nói: “Ngồi cạnh bố này.”

“Nhưng có đánh thức mẹ không ạ?” Bạn nhỏ Cổn Cổn rất lo chuyện này.

Giang Hoài Khiêm cười cười: “Sẽ không đâu, con yên tâm đi.”

Anh xoa xoa đầu Cổn Cổn, thấp giọng nói: “Có bố và con, mẹ sẽ ngủ ngon giấc hơn.”

Cổn Cổn chớp đôi mắt to tròn, khó hiểu hỏi: “Vì sao ạ?”

Cậu bé vẫn không hiểu.

Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một lúc và bắt đầu giảng giải với con trai.

“Vì bố và Cổn Cổn sẽ bảo vệ mẹ, mẹ sẽ cảm thấy an toàn, đúng không?”

Giang Cổn Cổn không hiểu được nhiều lắm, mấy đạo lý lớn thì càng khó nghe hiểu hơn, nhưng cậu bé hiểu việc bảo vệ mẹ mình là như thế nào.

Khoảng thời gian trước, cậu bé xem TV với mẹ Nguyễn Khinh Họa, trên TV có cảnh quay một người đàn ông đang ra sức để bảo vệ mẹ mình, Giang Cổn Cổn xem xong còn hỏi Nguyễn Khinh Họa, sao người đấy lại hộc máu, Nguyễn Khinh Họa cũng giải thích cho cậu bé một chút.

Nghe xong, Cổn Cổn đã giơ tay thề thốt với Nguyễn Khinh Họa, bằng giọng nói vẫn còn ngọng nghịu hứa rằng sẽ bảo vệ mẹ khi cậu bé lớn lên.

Nguyễn Khinh Họa bị con trai làm cho bật cười.

Giang Hoài Khiêm cũng biết chuyện này.

Anh cụp mắt nhìn cậu con trai có vẻ hiểu mà lại không hiểu, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Con hiểu ý của bố chứ?”

Cổn Cổn gật đầu: “Bố, con hiểu rồi, con sẽ nỗ lực bảo vệ mẹ.”

Giang Hoài Khiêm xoa xoa mái tóc ngắn của cậu, “Ừm. Mẹ chính là công chúa nhỏ trong nhà.”

“Dạ?” Giang Cổn Cổn kinh ngạc, “Là mẹ ạ?”

Giang Hoài Khiêm liếc mắt nhìn cậu bé, “Ừm? Bằng không con nghĩ là ai?”

Cổn Cổn rất nghiêm túc mà trả lời: “Bà nội nói là chị Quyển Quyển ạ.”

“…”

Giang Hoài Khiêm im lặng một lát, lãnh đạm nói: “Gia đình chúng ta có nhiều công chúa nhỏ. Bà nội, mẹ con và chị Quyển Quyển đều là công chúa nhỏ. Họ là công chúa nhỏ của chúng ta, là đàn ông thì chúng ta nhất định phải bảo vệ họ.”

Giang Cổn Cổn nghe không hiểu gì cả, nhưng cậu bé biết bản thân rất muốn bảo vệ họ.

Cậu bé trịnh trọng gật gật đầu, “Bố, con hiểu rồi.”

Giang Hoài Khiêm thấy dáng vẻ ngây thơ của con trai, biết cậu bé không thật sự hiểu. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé khi nhìn Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm lại cảm thấy… Thằng nhóc này có vẻ không tồi.

Đây là kết tinh của tình yêu giữa anh và Nguyễn Khinh Họa, nên sự dễ thương ấy cũng tốt.

Hai bố con không ai rời đi, yên lặng nhìn Nguyễn Khinh Họa ngủ.

Không quá lâu, Giang Cổn Cổn cũng mệt rã rời, ngồi dựa cạnh Giang Hoài Khiêm rồi ngủ.

Giang Hoài Khiêm bị hai người tựa, hoàn toàn không có cách nào để nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Khinh Họa mới từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, đầu tiên cô nhìn thấy Giang Hoài Khiêm đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, mà bên tay trái anh còn có một cái đầu củ cải nhỏ đang canh giữ.

Nguyễn Khinh Họa giật mình, hơi kinh ngạc.

Cảm nhận được động tĩnh, Giang Hoài Khiêm mở mắt ra nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi à.”

Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, chỉ chỉ hỏi: “Cục cưng đến đây khi nào vậy?”

Giang Hoài Khiêm cười cười: “Lúc em đang ngủ.”

Nguyễn Khinh Họa khẽ cong môi, cô ngồi dậy khỏi người anh, nhìn chằm chằm Cổn Cổn một lúc, dở khóc dở cười: “Anh có bị tê chân tay không?”

Giang Hoài Khiêm im lặng một lúc, khẽ chạm vào hai chân đang cứng đờ, day day đầu lông mày nói: “Có một chút.”

“…”

Nguyễn Khinh Họa bất lực nói: “Sao anh không gọi bố hay mẹ tới bế cục cưng đi?”

Giang Hoài Khiêm: “Cứ để kệ thằng bé, trẻ con khi ngủ rất dễ bị đánh thức.”

Hai vợ chồng đang thì thầm nói chuyện.

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, sau đó lại nhìn Giang Cổn Cổn còn đang say giấc nồng, đại khái có thể hiểu được tại sao anh không gọi mọi người tới bế cục cưng đi.

Khi Cổn Cổn được sinh ra, tuy Giang Hoài Khiêm không được vui lắm vì không phải là con gái như anh vẫn mong chờ, nhưng thực ra anh thương Giang Cổn Cổn hơn bất cứ ai.

Giang Hoài Khiêm là người đầu tiên thay tã cho Cổn Cổn, việc tắm giặt hay cho con uống sữa cũng là anh lo cho con trai. Rất nhiều rất nhiều việc, Nguyễn Khinh Họa còn chưa học được, Giang Hoài Khiêm đã thuần thục, thậm chí còn có thể dạy cho cô.

Nghĩ tới đây, khoé môi Nguyễn Khinh Họa cong lên, cô tựa vào vai Giang Hoài Khiêm, thấp giọng nói: “Mấy tháng nữa Cổn Cổn phải đi nhà trẻ rồi.”

Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng, rũ mắt nhìn cô: “Không nỡ à?”

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải, em chỉ sợ con ở trong trường học bị bắt nạt, cũng sợ con bắt nạt người ta, phải xa chúng ta, cả ngày sinh hoạt cùng với cô giáo và các bạn.”

Cảm giác này, có lẽ cặp bố mẹ nào cũng sẽ có những lo lắng như vậy khi con mình tới tuổi đi học.

Ít nhất có Nguyễn Khinh Họa.

Giang Hoài Khiêm biết cô đang lo lắng cái gì, anh im lặng một lát, an ủi cô: “Con người lớn lên, ai cũng sẽ phải thích ứng thôi.”

Anh nói: “Giờ mới chỉ đi mẫu giáo, mỗi ngày vẫn có thể gặp con, về sau lên tới cấp hai cấp ba, có thể cũng không gặp được mấy.”

“Anh đừng nói nữa.” Nguyễn Khinh Họa buồn buồn nói: “Càng nói em càng không nỡ.”

Giang Hoài Khiêm cười cười, xoa xoa đầu cô, hôn lên tai cô nói: “Nhưng em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em.”

Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên trong giây lát, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Ừm, em biết.”

Cô vẫn luôn biết, Giang Hoài Khiêm sẽ luôn đi cùng cô, từ bình minh tới hoàng hôn, từ khi còn trẻ tới khi bạc đầu.



Khi Cổn Cổn tỉnh dậy, bố và mẹ đã không còn ở trong phòng nữa.

Cậu bé lê dép lê đi ra ngoài tìm hai người, hai người cũng không ở trong nhà.

“Bà nội, bố mẹ con đâu rồi?”

Giản Thục Vân thấy cậu bé vẫn chưa mặc hết quần áo, nhìn rất đáng thương.

Bà dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói: “Bố mẹ đi tản bộ rồi, bà nội đưa con đi mặc quần áo nhé.”

Cổn Cổn tỏ vẻ tội nghiệp, “Có phải bố mẹ không cần con nữa không?”

Giản Thục Vân không nói nên lời: “Sao con lại nghĩ như vậy.”

Bà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Cổn Cổn, ôn tồn nói: “Cổn Cổn của chúng ta đáng yêu nhất thế giới, làm gì có ai không thương con chứ.”

Cổn Cổn không nói lời nào.

Giản Thục Vân thấy cậu bé như vậy, cũng hơi không đành lòng: “Được rồi, bà nội dẫn con đi tìm mẹ được không?”

Cổn Cổn lắc đầu: “Bà nội, không cần đâu ạ.”

Cậu bé nghĩ nghĩ: “Con ở nhà đợi bố mẹ về là được rồi.”

Giản Thục Vân thấy cháu như vậy, buồn cười: “Được, có muốn ăn gì không, bà nội bảo dì giúp việc mang cho con chút trái cây ăn nhé.”

Cổn Cổn gật đầu: “Cảm ơn bà nội.”

Giản Thục Vân nhìn cậu bé ngồi xem TV trong phòng khách thì gọi điện cho Giang Hoài Khiêm.

Nhìn thấy cuộc điện thoại của Giản Thục Vân, Giang Hoài Khiêm hơi ngạc nhiên.

Nguyễn Khinh Họa đứng ở cạnh anh, nhướng mày trước vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của anh.

Sau khi cúp máy, cô tò mò: “Cổn Cổn xảy ra chuyện gì à?”

“Không có.”

Giang Hoài Khiêm rũ mắt nhìn cô, cau mày nói: “Mẹ nói Cổn Cổn vừa tỉnh đã đi tìm chúng ta, còn hỏi có phải chúng ta không cần thằng bé nữa không.”

Nguyễn Khinh Họa: “…”

Cô “A” một tiếng, nói trong sự kinh ngạc: “Cổn Cổn không có cảm giác an toàn vậy sao?”

Giang Hoài Khiêm cũng rất kinh ngạc.

Mặc dù hai người họ là lần đầu làm bố mẹ, nhưng thành thật mà nói, cả hai đã làm rất tốt.

Ít nhất về mọi mặt chăm sóc Cổn Cổn luôn chu đáo và đầy đủ, sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì.

Đây là lần đầu tiên hai người họ nghe thấy điều này.

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô kéo kéo áo Giang Hoài Khiêm: “Mau, anh mua trái cây này rồi chúng ta đi về.”

Giang Hoài Khiêm: “Được.”

Khi cả hai về đến nhà, Cổn Cổn vẫn ngồi trên ghế sô pha, tay cầm trái cây mà Giản Thục Vân kêu người làm cho cậu bé, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình.

Nghe thấy tiếng động, cậu bé quay đầu nhìn về phía hai người, “Mẹ.”

Trái tim Nguyễn Khinh Họa mềm nhũn, bỗng nhiên hơi hối hận khi đột ngột ra ngoài cùng Giang Hoài Khiêm.

Cô giang hai tay, đem cậu bé ôm vào trong lồ ng ngực: “Cổn Cổn của mẹ làm sao vậy?”

Cô hôn lên gò má Cổn Cổn, dịu dàng hỏi: “Tỉnh dậy không thấy mẹ, có phải rất buồn đúng không?”

Cổn Cổn gật đầu, nói với giọng tỉnh bơ: “Mẹ, con nằm mơ, rấtđáng sợ.”

Cậu bé quơ chân múa tay nói: “Con mơ thấy mẹ và bố đều không cần con nữa.”

“…”

Nguyễn Khinh Họa nhẹ nhàng thở phào, xoa xoa đầu cậu bé, hứa hẹn: “Sẽ không đâu.”

Cô nghiêm túc nói: “Bố mẹ sẽ luôn yêu con và không bao giờ rời xa con.”

Cổn Cổn ngửa đầu nhìn Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm cười cười, thấp giọng nói: “Bố và mẹ đi ra ngoài mua nho cho con, để bố đi rửa nho nhé?”

Cổn Cổn: “Vâng, cảm ơn bố.”

Bởi vì chuyện này, buổi tối khi Cổn Cổn ngủ, Nguyễn Khinh Họa cũng không yên tâm để cậu bé ngủ một mình nữa.

Mà Cổn Cổn, xem như đạt được ý nguyện, được nằm giữa hai người.

Cậu bé hết nhìn trái rồi nhìn phải, vui vẻ nói: “Mẹ, con yêu mẹ lắm.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười.

Giang Hoài Khiêm đang định nói, Cổn Cổn lại lại lăn tới gần anh và nói: “Bố, con cũng rất yêu bố.”

Hai vợ chồng liếc nhau, dở khóc dở cười.

“Ngủ cùng bố mẹ vui đến vậy sao?” Nguyễn Khinh Họa nhìn cậu bé, không khỏi nghĩ trước đây có phải mình đã hơi thờ ơ với con trong vấn đề này hay không.

Cổn Cổn gật đầu: “Vâng.”

Cậu bé ôm lấy cánh tay Nguyễn Khinh Họa làm nũng, “Mẹ, mẹ thơm quá.”

Giang Hoài Khiêm lạnh lùng liếc cậu bé một cái, mặt không biểu cảm nói: “Giang Cổn Cổn, nếu đã ngủ cùng bố mẹ thì nên thành thật một chút.”

Giang Cổn Cổn còn chưa mở lời, Nguyễn Khinh Họa đã lên tiếng che chở.

“Anh hung dữ với con như vậy làm gì?” Cô liếc Giang Hoài Khiêm: “Đều là do anh cứ hung dữ như vậy mà Cổn Cổn mới cho rằng chúng ta không cần thằng bé.”

Giang Hoài Khiêm nghẹn lời, thiệt tình cảm thấy bản thân hơi oan ức.

Nguyễn Khinh Họa không thèm nghe anh giải thích, ôm Cổn Cổn ngủ: “Để bố kể chuyện cho con trước khi ngủ, được không?”

Cổn Cổn: “Được ạ.”

Giang Hoài Khiêm vừa chịu sự ghét bỏ, vừa bị lợi dụng.

Anh lấy cuốn truyện ra và chọn một câu chuyện cổ tích.

Đọc xong, Cổn Cổn đã lăn ra ngủ.

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, Giang Hoài Khiêm để sách xuống, rũ mắt nhìn cậu bé: “Ngủ rồi.”

Nguyễn Khinh Họa cười, nhìn chằm chằm hai người một lúc, cười khẽ nói: “Chúng ta cũng ngủ đi.”

Giang Hoài Khiêm gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Vợ.”

“Hả?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh.

Giang Hoài Khiêm nhẹ nhàng nói: “Anh yêu hai mẹ con.”

Nguyễn Khinh Họa cong môi, “Ồ.”

Cô biết, cô cũng vậy. Một nhà ba người nắm chặt tay nhau chìm vào giấc ngủ say.

Tương lai còn rất dài, chỉ cần có người ở bên cạnh, mỗi một ngày, mỗi một thời khắc đều ngọt ngào và hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện