Thẩm Vọng nắm chặt tay Cố Sanh Sanh, ánh mắt tràn ngập ấm áp: "Đừng căng thẳng, có tôi ở đây."
Lòng bàn tay nóng hổi của Thẩm Vọng có sức mạnh truyền tải vô hạn, Cố Sanh Sanh thấp giọng nói: "Ai thèm sợ mấy người đó."
Cố Sanh Sanh dứt lời, tự mình đẩy xe lăn của Thẩm Vọng tiến lên phía trước. Tất cả bậc cửa của căn nhà này đều đã được tháo bỏ, có thể thấy ông cụ Thẩm quan tâm đứa cháu Thẩm Vọng này đến cỡ nào.
Vẻ ngoài ông cụ Thẩm trẻ hơn so với tưởng tượng của Cố Sanh Sanh, dáng người khỏe khoắn, trông ông nghiêm túc hệt như một quân nhân già: "Thẩm Vọng tới rồi hả, ta còn tưởng cháu không thèm đến chúc tết ta cơ đấy."
Thẩm Vọng nhàn nhạt chào một tiếng: "Ông nội." Rồi anh nắm tay Cố Sanh Sanh, "Đây là cháu dâu của ông."
Cố Sanh Sanh ngọt ngào lên tiếng: "Cháu chàu ông nội."
Ông cụ Thẩm rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa mà cười xán lạn, nhìn Cố Sanh Sanh bằng ánh mắt yêu thương: "Sanh Sanh đây à, cháu xinh quá, xinh hơn trên ảnh nhiều."
Đâu chỉ là xinh bình thường. Tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên mặt Cố Sanh Sanh, ai cũng chấn động đến thật lâu sau chưa nói được tiếng nào.
Bọn họ biết chuyện Thẩm Vọng cưới một cô minh tinh nhỏ hạng ba, tất cả là nhờ những tấm hình xấu xí của Cố Sanh Sanh do Thẩm Giai Huyên cật lực rêu rao.
Nhưng nói Cố Sanh Sanh đang đứng trước mặt đây nói xinh đẹp thôi vẫn chưa đủ, da trắng tóc đen, môi chúm chím má đào, cặp mắt đảo quanh chấn động hồn phách con người, làm gì có chỗ nào giống bị dao kéo động chạm qua.
Trước ánh mắt khích lệ của ông cụ Thẩm, Cố Sanh Sanh mỉm cười: "Cảm ơn ông nội đã khen ạ."
Ông cụ Thẩm thầm đánh giá Cố Sanh Sanh, lại nhìn Thẩm Vọng bên cạnh cô. Thẩm Vọng mặc áo khoác nỉ đen, mái tóc được chải cẩn thận, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thần thái dồi dào như ngọc, hoàn toàn không có dáng vẻ tiều tụy như trong ký ức của ông.
Phía trước đôi mắt đen nhánh sâu xa không còn băng vải che phủ, từng cái chớp nháy mắt đều dán trên người Cố Sanh Sanh, bên trong như ẩn chứa ý tứ ôn nhu khó nói thành lời.
Ông cụ Thẩm bưng chén trà lên, che giấu cảm xúc trong mắt: "Tốt, tốt lắm."
Cố Sanh Sanh mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng. Thẩm Vọng biết rõ tâm tư của ông cụ, cho nên dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh vội vàng đưa món quà trong ngực ra: "Ông nội, đây là quà của con với Thẩm Vọng chuẩn bị."
Quản gia thay ông cụ nhận quà.
Ông cụ Thẩm cố ý nói: "Thẩm Vọng á? Nó tự chuẩn bị quà cho ta á? Có năm nào không vứt cho người làm lo đâu."
Cố Sanh Sanh chân thành nói: "Thẩm Vọng rất hiếu thảo, anh ấy tự chọn quà đó ạ!"
Ông cụ Thẩm nhìn về phía Thẩm Vọng: "Thật ư?"
"Giả đó." Thẩm Vọng làm mặt lạnh, còn nhìn Cố Sanh Sanh như để cảnh cáo.
Cố Sanh Sanh không thèm sợ anh, cười tủm tỉm nói với ông cụ Thẩm: "Ông mở ra xem thử đi ạ."
Ông cụ Thẩm cười ha hả mở hai cái hộp một lớn một nhỏ ra, bên trong hộp lớn là một chiếc bình hoa cổ, còn trong hộp nhỏ là óc chó ngào đường, tuy được bọc giấy thấm dầu nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi hương thơm lừng.
Bình hoa cổ này có giá trị không nhỏ, ông cụ Thẩm nhìn thấy liền tỏ vẻ xúc động: "Buổi đấu giá lần trước đúng lúc ta nhập viện, cái bình này bị người ta mua mất. Làm sao cháu biết ta thích cái này?"
Thẩm Vọng không nói gì, Cố Sanh Sanh đáp lại giòn giã: "Thẩm Vọng thương ông mà, bình hoa này anh ấy phải bỏ ra một số tiền rất lớn để lấy về. Óc chó kia cũng là Thẩm Vọng tự tay lột đó."
Ông cụ Thẩm cười sằng sặc, nếp nhăn giãn hết ra, mặt mày đỏ lừ. Cố Sanh Sanh xem như đã nhận ra hai ông cháu ông cụ Thẩm và Thẩm Vọng đều là những người trong nóng ngoài lạnh, Thẩm Vọng rõ ràng rất quan tâm ông nội, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận. Ông cụ Thẩm còn nói bóng nói gió, bắt Thẩm Vọng phải nói một câu dễ nghe mới hài lòng.
Cố Sanh Sanh đành phải làm người truyền tin.
Ông cụ Thẩm vừa cười vừa nói: "Óc chó ngào đường này mùi rất thơm, hơn cả đồ của đầu bếp trong nhà làm. Sanh Sanh còn nhỏ như vậy mà tay nghề tốt quá! Dáng dấp cũng xinh xắn nữa! Tên nhóc Thẩm Vọng này đúng là quá may mắn."
Ba ông cháu hợp thành một nhóm cười cười nói nói, hoàn toàn xem những người xung quanh là không khí.
Người ngoài không nói, gia đình ba người Thẩm Quốc Xương, Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên lại có những suy nghĩ khác thường. Từ lúc Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh vào cửa chưa từng nhìn qua bọn họ lấy một lần, chứ đừng nói gì là chào hỏi.
Thẩm Vọng thì thôi đi, còn Cố Sanh Sanh là cái thá gì chứ? Một đứa con gái lụn bại gả đến xung hỉ, ngay cả một tiếng ba chồng mẹ chồng cũng không muốn thưa? Đối với Thẩm Quốc Xương, trước mặt Thẩm Vọng ông chưa bao giờ có được uy nghiêm của người làm cha, nên đành mắt nhắm mắt mở, tự nhấp ngụm trà cho qua. Liễu Bình cũng cố gắng mỉm cười trước con mắt dè bỉu của đám chị em dâu.
Thẩm Giai Huyên thì không như vậy. Cả đời cô ghét nhất những cô gái xinh đẹp hơn mình, lúc này Cố Sanh Sanh hiển nhiên trở thành cái gai trong mắt cô. Cố Sanh Sanh không những có vẻ ngoài hoàn mỹ, cử chỉ hành động cũng dịu dàng nên rất được ông cụ Thẩm yêu thích, đường đường là đứa cháu gái ruột duy nhất, Thẩm Giai Huyên không thể nào chịu luồn cúi như vậy.
Thẩm Giai Huyên ỷ ông cụ Thẩm thương mình, nên nhào đến quấn quýt ông: "Ông nội, cháu không xinh sao?"
Ông cụ Thẩm cười ha ha: "Cháu cũng xinh, Giai Huyên nhà ta đương nhiên xinh rồi! Chẳng qua là mấy người các cháu cộng lại vẫn còn kém Sanh Sanh một chút!"
Những cô gái khác chỉ biết cười trừ, Thẩm Giai Huyên thì đen mặt tại chỗ.
Những người khác còn phụ họa thêm: "Chứ còn gì nữa. Sanh Sanh là minh tinh trên TV, làm được minh tinh sao có thể tầm thường được?"
"Đứa cháu dâu này, sao lại xinh đẹp như vậy."
"Thẩm Vọng thật may mắn, hahaha."
Thẩm Giai Huyên vốn định dụ dỗ ông cụ Thẩm để ông khen mình, cũng như tiện thể dằn mặt Cố Sanh Sanh. Nào ngờ đám người này lại a dua theo, làm cô tức giận đến đỏ mắt, dứt khoát bỏ ra ngoài.
Liễu Bình nháy mắt với cô, Thẩm Giai Huyên cũng không thèm để ý. Liễu Bình chạy theo, nhỏ giọng nói: "Con tự tìm đường chết hả! Ông nội ăn tết coi trọng cát lợi nhất, con bày ra vẻ mặt đó làm gì?"
"Con làm sao? Cái điệu bộ hồ ly kia của nó thật đáng ghét... Á!" Thẩm Giai Huyên vừa nói thì bị Liễu Bình đánh một cái, đau đến nỗi kêu thành tiếng.
Ông cụ Thẩm đang nói chuyện với Cố Sanh Sanh, tiếng hét này của cô truyền đến rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Ông cụ Thẩm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Giai Huyên oan ức định mở miệng, Liễu Bình đã giành trước: "Không có gì, con bé uống trà bị nóng chút thôi ạ. Con gái lớn như thế rồi mà vẫn còn hấp tấp."
Nụ cười của ông cụ Thẩm nhạt đi: "Con cái không hiểu chuyện là do cha mẹ dạy dỗ không tốt. Giai Huyên thì thôi đi, Đình Sâm gần đây càng lúc càng tệ. Sao hôm nay nó còn chưa đến nữa?"
Thẩm Quốc Xương thấy việc không liên quan đến mình nên chỉ im lặng ngồi nhìn. Liễu Bình tức giận lắm nhưng vẫn cười lấy lòng: "Gần đây Đình Sâm rất tiến bộ, thằng bé nói việc quản lý chi nhánh công ty đang rất rối loạn, cứ muốn tự làm mọi chuyện, ngày nào cũng phải tăng ca. Con đã gọi điện hỏi rồi, chắc chắn hôm nay nó sẽ quay về."
Vẻ mặt của mọi người trong sảnh không ai giống ai. Có một người chú bác nào đó lên tiếng: "Không phải Đình Sâm đang làm ở tổng công ty rất tốt ư? Sao lại qua chi nhánh rồi?"
Một lời nói ra, cả đám người liền hùa theo. Bọn họ không dám động vào Thẩm Vọng, chẳng qua đang có ông cụ Thẩm ở đây, nên mới cạnh khóe anh: "Bây giờ Thẩm Vọng đã trở về công ty, có Đình Sâm bên cạnh ít gì cũng thêm một người trợ giúp."
"Cũng không phải..." Người nào đó vừa nói đã bị vợ mình nhéo một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Cố Sanh Sanh không rành chuyện làm ăn, nhưng nhìn ánh mắt và ngữ khí của đám người này, có thể nghe ra bọn họ đang nhắm vào Thẩm Vọng.
Cô phẫn nộ, nắm chặt tay anh.
Thẩm Vọng giương mắt nhìn Cố Sanh Sanh, thấy khuôn mặt nhỏ của cô đang đỏ bừng bừng liền vuốt tay cô để trấn an. Sau đó lạnh lùng nói: "Để Thẩm Đình Sâm xuống chi nhánh công ty là ý của tôi, ai có ý kiến thì đi thay nó đi."
Mọi người đồng loạt im lặng như bị bóp cổ. Công ty chi nhánh năm nào cũng thua lỗ, đến chỗ đó chẳng khác nào bị lưu đày, ai muốn đi cơ chứ?
Thẩm Vọng không giống ông cụ Thẩm, hắn nói được làm được.
Thấy lũ người trước mặt câm như hến, Cố Sanh Sanh như được trút giận, trừng mắt nhìn một vòng, bỗng cô trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trong đó, đường đường chính chính nhìn chằm chằm mình.
Cố Sanh Sanh quan sát thật kỹ, thì ra là người quen nha --- chính là kẻ trước kia đến biệt thự gây chuyện cùng Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên, Thẩm Thế Ân.
Hai con mắt của Thẩm Thế Ân gần như gắn chặt vào mặt Cố Sanh Sanh, khiến cô khó chịu phải nhích sát đến cạnh Thẩm Vọng. Thẩm Vọng chỉ nghĩ cô đang không vui nên thưa với ông cụ Thẩm: "Ông nội, cháu về phòng nghỉ ngơi một chút."
Ông cụ Thẩm cũng sợ thân thể của Thẩm Vọng chịu không nổi, liền nói: "Được được được. Phòng của cháu đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cháu và Sanh Sanh về nghỉ một lát, đến tối ăn cơm sẽ gọi các cháu."
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng rời đi, ông cụ Thẩm cũng thu lại ý cười. Những người khác đều hiểu ý mà tản ra, chỉ còn vợ chồng Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình ở lại.
Ông cụ Thẩm nói: "Rốt cuộc Đình Sâm đang ở đâu?"
Liễu Bình: "Ba, Đình Sâm thật sự bận công việc..."
Ông cụ Thẩm đặt thật mạnh chén trà trong tay xuống: "Còn không chịu nói thật! Nó có thể có việc gì được, một mình Thẩm Vọng quản lý cả công ty cũng về kịp, nó thì không kịp sao? Còn nữa, vừa rồi mấy lời đó của chị là nói cho ai nghe? Phân Đình Sâm xuống chi nhánh là ý của tôi, chị thấy bất mãn với tôi đúng không?"
Liễu Bình bị dọa cho run rẩy, vội vàng đứng dậy: "Ba, con không có ý đó, sao con dám bất mãn với ba được!"
Ông cụ Thẩm lại tiếp tục chỉ mặt Thẩm Quốc Xương mắng: "Đình Sâm tiếp quản tổng công ty nửa năm, vừa có chút dụng tâm liền dây dưa mập mờ với cái cô minh tinh kia, đều nhờ anh chỉ dạy hết đấy! Nếu không có Thẩm Vọng thì sớm muộn gì cái công ty này cũng bị cha con hai người phá sạch!"
Thẩm Quốc Xương cũng không chịu thua, phản bác lại: "Phải, Thẩm Vọng là báu vật của ba. Nó quái đản, vợ nó cũng quái đản. Ba cũng thấy rồi đó, từ lúc bước vào cửa đến giờ hai đứa nó có chào con tiếng nào đâu."
Ông cụ Thẩm mắng tiếp: "Anh có dáng vẻ của người làm cha sao? Là tôi tôi cũng chướng mắt! Tôi cảnh cáo các anh chị, ít bày ra điệu bộ trưởng bối trước mặt Cố Sanh Sanh một chút đi. Ban đầu Sanh Sanh vì sao gả đến, trong lòng các người biết rõ nhất. Thẩm gia chúng ta mãi mãi nợ con bé, nếu để tôi biết các người ức hiếp Sanh Sanh, xem tôi có trừng trị các người không!"
Hơn nửa cuộc đời của Thẩm Quốc Xương đều sống dưới sự chỉ trích của ông cụ Thẩm, đã sớm chai lì dần. Còn Liễu Bình thì tức đến choáng váng đầu óc, ông cụ Thẩm rõ ràng là chỉ chó mắng mèo, từng câu từng chữ của ông đều đang ám chỉ bà.
Ông cụ Thẩm mắng xong, mắt thấy khuôn mặt thờ ơ của Thẩm Quốc Xương và oán hận của Liễu Bình, hét lớn một tiếng: "Đừng ở đây chướng mắt tôi nữa, cút hết đi!"
Liễu Bình bụm mặt, nhịn không nổi nữa liền xoay người chạy.
Vài người chị em họ và Thẩm Giai Huyên đang vây quanh bể cá trong sân ngắm cá chép, từ xa thấy Liễu Bình ôm mặt chạy ra khỏi sảnh, tiếng cười nói chợt dừng lại.
Tất cả mọi người đều biết ông cụ Thẩm không thích Liễu Bình, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy bà bị tức khóc. Có người nói: "Giai Huyên, mẹ chị hình như đang khóc thì phải?"
Thẩm Giai Huyên vừa tức vừa mất mặt, chỉ có thể cúi đầu ném đồ ăn cho cá: "Không có đâu, đừng nói bậy!"
Dừng một chút, lại có người khơi mào chuyện khác: "Giai Huyên, không phải chị bảo Cố Sanh Sanh kia bị hủy mặt rồi sao? Sao giờ nhìn cô ta còn đẹp hơn lúc trước vậy?"
Thẩm Giai Huyên nghe vậy càng tức hơn, khuôn mặt vặn vẹo: "Nó sửa mặt đó! Chắc chắc đã làm ở Nhật, không chống được bao lâu đâu, rồi sẽ cứng đờ cả thôi."
"Nhìn không giống chỉnh sửa chút nào, chị nhìn da người ta đi, thật quá đẹp, em muốn biết hãng mỹ phẩm mà cô ấy dùng quá."
"Tôi cũng muốn biết."
Thẩm Giai Huyên bỗng nhiên ném hết đồ ăn cho cá, vung tay bỏ đi: "Mấy người phiền quá! Thích nịnh bợ Cố Sanh Sanh thì đi tìm nó đi!"
Thẩm Giai Huyên tự nhận là cháu gái độc nhất của Thẩm gia, cha mẹ đám chị em họ này đều muốn lấy lòng cha mẹ Thẩm Giai Nghi, bọn họ tự nhiên cũng muốn lấy lòng cô, nên xưa nay đều rất hống hách. Nhưng gió bây giờ đã thổi chiều khác, Thẩm Giai Huyên bỏ đi nửa ngày cũng không có ai đuổi theo để dỗ dành cô.
Thẩm Giai Huyên tức giận nghiến răng, chợt cô nghĩ đến Thẩm Thế Ân. Người khiến cô vui vẻ nhất ở cái nhà này chỉ có mỗi hắn, không biết lúc này hắn đang ở đâu.
Thẩm Giai Huyên bắt một người làm hỏi: "Thẩm Thế Ân đâu?"
Người làm nói: "Thiếu gia đang ở trong vườn hoa ạ."
Thẩm Giai Huyên xuyên qua hành lang, đi thẳng đến vườn hoa phía sau, cô nhìn quanh bốn phía nhưng lại không thấy bóng dáng của Thẩm Thế Ân. Vừa định đi thì nghe thấy trong hồ nước có tiếng động.
Cô tò mò đi qua nhìn thử, liền giật mình hét lên: "Áaa! Thẩm Thế Ân chết đuối rồi!"
"Anh... anh không sao..." Thẩm Thế Ân run rẩy há miệng nói, hai hàm răng của hắn không ngừng va vào nhau.
Vào mùa đông thường có rất ít người lui tới vườn hoa này, hồ nước toàn là cành cây khô lá héo bẩn thỉu. Thẩm Thế Ân ngâm mình trong hồ nước, quần áo mùa đông ngấm nước vừa lạnh vừa nặng, cả người cóng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, chật vật không nhìn nổi.
Thẩm Giai Huyên tuy có hơi ghét bỏ nhưng vẫn quan tâm nói: "Anh mau trèo lên đi, sao lại để rơi xuống đó vậy?"
Thẩm Thế Ân khóc không ra nước mắt. Hắn vừa nhìn thấy Cố Sanh Sanh, trong lòng nhất thời ngứa ngáy khó chịu, đành phải kéo một cô người làm xinh đẹp đến vườn hoa trêu ghẹo. Nào ngờ vừa nói được mấy câu thì Thẩm Vọng đến.
Thẩm Thế Ân thấy Thẩm Vọng như chuột thấy mèo, toàn thân liền hóa đá.
Thẩm Vọng bình tĩnh bảo hắn xem thử nhiệt độ nước trong hồ.
Thẩm Thế Ân bị Thẩm Vọng đì đã quen, ngay cả một câu "vì sao" cũng không dám hỏi, liền nhảy tõm xuống hồ nước.
Thẩm Vọng từ trên bờ nhìn hắn đang vùng vẫy trong hồ nước, chỉ lạnh lùng phun ra một câu: "Lần sau còn nhìn những thứ không nên nhìn thì tôi sẽ móc mắt cậu."
Qua đó Thẩm Thế Ân mới biết họa từ đâu mà ra.
Trước kia có người mắng Thẩm Vọng là chó liền bị anh tặng cho một lỗ trên đầu. Thẩm Thế Ân chỉ nói xấu mẹ của Thẩm Vọng có một câu, Thẩm Vọng không nói không rằng đạp hắn gãy ba cái xương sườn. Hôm nay Thẩm Thế Ân lại cả gan dòm ngó người phụ nữ của Thẩm Vọng, bị đông chết có lẽ là kết cục cuối cùng của hắn.
Mùa đông, nước trong hồ lạnh thấu xương, Thẩm Thế Ân hận chỉ không thể cứ thế chết quách cho xong. Đúng lúc này, vệ sĩ của Thẩm Vọng đứng trên cầu thay anh chuyển lời: Thẩm Thế Ân ngâm đủ 1 tiếng có thể lên bờ.
Chờ vệ sĩ đi khuất, Thẩm Giai Huyên tức giận mắng: "Thẩm Vọng đúng là kẻ điên! Hắn cho mình có thể một tay che trời sao!"
Thẩm Thế Ân run rẩy hỏi: "Hiện, hiện... tại... là... mấy, mấy... giờ..."
Thẩm Giai Huyên khó hiểu nói: "1 giờ 35 phút."
Ttn: "Còn... còn 25 phút... phút... nữa..."
Thẩm Giai Huyên dậm chân nói: "Sao anh phải sợ hắn chứ! Trời lạnh như vậy, sẽ chết cóng mất thôi! Em đi mách ông nội!"
Thẩm Thế Ân vội cản lại: "Đừng... đừng đi... được, được một nửa rồi... không... không thể... để phí..."
Thẩm Giai Huyên tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Đồ vô dụng, chết cóng đáng đời anh!"
......
Trước lúc Cố Sanh Sanh vào phòng, Thẩm Vọng đã nói trước với cô: "Không cho phép."
Cố Sanh Sanh hiếu kỳ hỏi lại: "Có gì vui hả?"
Vẻ mặt Thẩm Vọng kỳ quái, cánh môi giật giật nhưng không nói tiếng nào. Mãi cho đến lúc đẩy cửa vào phòng, Cố Sanh Sanh mới biết Thẩm Vọng xấu hổ vì cái gì.
Nhà cũ Thẩm gia được xây dựng rất cẩn thận, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ. Phòng của Thẩm Vọng chiếm vị trí rất đẹp, khi mở cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài sẽ xuyên qua các song cửa chiếu mạnh mẽ xuống mặt sàn.
Trước cửa sổ đặt một cái bàn dài, bên trên trưng bày mấy mô hình thuyền buồm. Trên tường có dán rất nhiều bằng khen, một loạt cúp vàng óng ánh và mô hình lớn nhỏ gác trên kệ. Phía góc phòng treo một bao cát, dưới mặt đất còn có một trái bóng rổ.
Cả căn phòng tựa như một mảnh hổ phách, lưu giữ và bảo vệ ký ức thời niên thiếu của Thẩm Vọng.
"Hẳn là ông nội thường xuyên đến phòng anh lắm, anh nên ở cùng ông nhiều hơn." Trước mắt Cố Sanh Sanh phảng phất hiện ra khung cảnh ông cụ Thẩm một mình ra vào căn phòng, chắp tay sau lưng thưởng thức từng tấm bằng khen và những chiếc cúp sáng lấp lánh.
Thẩm Vọng rũ mắt, ánh mắt rơi xuống hai chân mình: "Đã thành thế này rồi, nhìn thấy càng thêm phiền."
Cố Sanh Sanh nói: "Mắt anh đã khỏe, hai chân rất nhanh sẽ tốt lên thôi! Anh không thấy ông nội đã vui biết bao nhiêu khi nhìn thấy anh à."
Thẩm Vọng nhấc mắt nhìn cô: "Ông rất thích em."
Cố Sanh Sanh nghe vậy liền ưỡn ngực: "Tất nhiên rồi. Lúc nhỏ ông bà nội thương tôi nhất... Mấy cô dì chú bác đều thích tôi, không giống như anh, miệng mồm chẳng ngọt chút nào."
Cố Sanh Sanh nói xong liền quay đầu nhìn mấy tấm bằng khen trên tường, nhanh chóng chuyển đề tài: "Thẩm Vọng có nhiều giải thưởng quá đi! Cuộc thi gì đó... còn có cả tiếng Anh nữa nè. Đỉnh thật nha! Nhiều cúp như vậy, Thẩm Vọng đúng là thiên tài!"
Cố Sanh Sanh gượng gạo xoay chuyển chủ đề, lại ra sức nịnh nọt, sắc mặt Thẩm Vọng dần giãn ra, anh đẩy xe lăn đến gần bàn đọc sách: "Trí thông minh của tôi đúng là cao hơn người bình thường thật."
Cố Sanh Sanh cũng lại gần, đoạt lấy khung hình trong tay Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng, đây là anh lúc nhỏ hả?"
Thẩm Vọng nói: "Trả đây!"
"Không trả~ hihi~ lấy không tới chứ gì~" Cố Sanh Sanh lui lại trốn ra phía sau bàn.
Ảnh chụp được giữ gìn rất tốt, dưới tán cây hoa hải đường trong sân, ông cụ Thẩm trẻ hơn bây giờ khoảng 20 tuổi bồng Thẩm Vọng trên tay, nụ cười trên mặt cực kỳ hạnh phúc. Mà cái mặt bánh bao nhỏ của Thẩm Vọng thì nhíu lại, hệt như con mèo nhỏ không chịu phối hợp uốn éo qua một bên, toàn thân đều viết đầy chữ từ chối.
Trong tấm hình khác, cậu bé trai độ 4 5 tuổi, mặc áo sơ mi quần đùi mang giày da, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhăn nhó, chắc chắn là Thẩm Vọng, không sai vào đâu được.
"Đây là anh à, đáng yêu quá đi mất!" Cố Sanh Sanh cầm khung hình, trái tim đập loạn nhịp vì sự đáng yêu của Thẩm Vọng: "Bây giờ mà anh còn giống thế này, tôi nhất định sẽ hôn chết anh cho mà xem!"
Thẩm Vọng chỉ nghe lọt câu cuối, lập tức nói lại: "Tới luôn đi."
Cố Sanh Sanh còn đang bận ôm hình chụp cười ngây ngô: "Mặt bánh bao nè, cặp mắt nhỏ hơn bây giờ, chân cũng ngắn nữa."
Thẩm Vọng bị điếc tạm thời.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Cố Sanh Sanh lấy quyển sách đè khung hình lại, bước đến mở cửa.
Một nữ giúp việc chừng 50 tuổi bưng đĩa tiến vào, niềm nở nói: "Thiếu gia Thẩm Vọng, thiếu phu nhân, ông cụ đã dặn nhà bếp làm ít bánh sữa và bánh nhân thịt bò, sợ hai người trên máy bay ăn không no."
Cố Sanh Sanh cười: "Được, để ông nội phải nhọc lòng rồi."
Thẩm Vọng nhàn nhạt gọi "vú Lâm" một tiếng.
Cố Sanh Sanh lập tức gọi theo: "Vú Lâm ạ."
Vú Lâm cười đáp lại, tiện đà dò xét Cố Sanh Sanh từ trên xuống dưới, rất vừa ý, bà lại nhìn Thẩm Vọng: "A di đà phật, mắt của thiếu gia Thẩm Vọng đã khỏe hơn, còn cưới được thiếu phu nhân tốt như vậy. Qua được cửa này, về sau nhất định khổ tận cam lai."
Cố Sanh Sanh vui vẻ hàn thuyên với vú Lâm thêm mấy câu. Có thể nói vú Lâm là người chứng kiến Thẩm Vọng lớn lên, cho nên bà nắm rất rõ thói quen ăn uống và sinh hoạt thường ngày của anh, bà còn nói: "Thiếu gia Thẩm Vọng của chúng ta trông vô tình lạnh lùng vậy, chứ trong lòng rất ấm áp, đối với người làm cực kỳ khoan dung. Có điều cái gì cũng không chịu nói ra, đôi khi còn hơi cố chấp nữa."
Uầy, đây là đang nói Thẩm Vọng á? Cố Sanh Sanh nhịn cười liếc anh.
Thẩm Vọng lật quyển sách trên bàn, đưa lưng về phía hai người, nhưng thấy tốc độ sang trang ào ào cùng bả vai cứng đờ của anh, liền biết người nào đó hẳn là đang dỏng tai nghe trộm.
Vú Lâm biết Thẩm Vọng đang nghe cũng không nói nữa, bà nháy mắt với Cố Sanh Sanh rồi lớn tiếng nói: "Không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa. Tối nay còn bữa cơm gia đình, thiếu gia Thẩm Vọng và thiếu phu nhân nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Chờ vú Lâm đi rồi, Cố Sanh Sanh phủi phủi tay, cầm bánh sữa lên cắn một miếng. Vừa xốp vừa mềm, mùi sữa tỏa ra thơm nức mũi: "Ngon quá, Thẩm Vọng, có muốn ăn chút không?"
Thẩm Vọng thả sách xuống, đẩy xe lăn qua: "Không ăn."
"Hình chụp đâu? Anh giấu chỗ nào rồi hả?" Cố Sanh Sanh kéo xe lăn của Thẩm Vọng lại, không cho anh đi.
Thẩm Vọng nói: "Đừng phá nữa, lên giường ngủ mau."
Cố Sanh Sanh lầm bầm: "Tôi không muốn ăn cơm với đám người đó."
Thẩm Vọng: "Đây là phong tục mà ông cụ kiên trì thực hiện, em vào bàn gắp hai gắp, không thích thì rời đi, không ai dám làm khó em."
Cố Sanh Sanh nghĩ một chút rồi nói: "Được. Ông nội rất tốt, tôi sẽ ở lại vì ông."
Thẩm Vọng ngoắc cằm cô, tiếng nói trầm thấp quyến rũ: "Ngoan."
Không hiểu sao bên tai Cố Sanh Sanh lại đỏ lên, cô vội vàng xoay người bỏ chạy: "Tôi đi rửa mặt, nhúng khăn cho anh luôn nhé!"
Căn phòng đã được cải tạo qua, bên trong có phòng tắm độc lập. Cố Sanh Sanh tháo trang sức, rửa mặt bằng nước ấm, thay áo ngủ rồi mới ra ngoài.
Thẩm Vọng đã đi đâu mất.
Cố Sanh Sanh đành lủi thủi bò lên giường, gói ghém chăn mềm thật kỹ càng. Thành phố cổ mùa đông vừa ẩm vừa lạnh, chăn mền vài ngày không phơi sẽ lạnh như một khối sắt. Nhưng chăn trên giường Thẩm Vọng vẫn khô ráo, còn có mùi nắng dìu dịu, hiển nhiên là vừa được giặt phơi sạch sẽ.
Cố Sanh Sanh cuốn chăn, nghiên cứu mấy tấm bằng trên tường, thỉnh thoảng sẽ có một tấm poster ngân hà xen vào. Phía đầu giường có vài mô hình thuyền buồm xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên khắc mấy chữ non nớt: thuyền của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh cười phụt thành tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Vọng mang một thân khí lạnh tiến vào: "Cười cái gì?"
Cố Sanh Sanh ngồi dậy, gạt hết chăn mền sang một bên, dang tay nhào đến Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng đẩy xe lăn đến gần: "Lại làm nũng."
Cố Sanh Sanh áp mặt lên ngực Thẩm Vọng, hai tay ôm chặt cổ anh: "Thẩm Vọng của Sanh Sanh."
=====
Mé, nó ngọt mà tui sợ mọi người chán luôn á chài (¬_¬;)