Nửa tháng sau, 《 Bạch kình 》 chính thức hơ khô thẻ tre.
Cách đây không lâu đoàn phim mới nhận một số tiền đầu tư, Tôn Hoài Quân khó có được hào phóng, tìm một nhà hàng gần phim trường tổ chức tiệc đóng máy.
Quay《 Bạch kình 》 rất khó khăn, Tôn Hoài Quân và phó đạo diễn đã chuẩn bị từ lâu, hiện tại rốt cuộc đã quay xong, tiếp theo trông cậy vào chỉnh sửa hiệu ứng, hai huynh đệ suýt nữa khóc ngập bàn rượu, cuối cùng rượu vào lời ra, không kiềm chế được kể hết những khó khăn trong quá trình làm phim, ngày thường thì chỉ nói những chuyện vui vẻ.
Tạ Nhan là diễn viên chính, khó tránh khỏi phải uống. Tửu lượng cậu không cao, cũng sẽ không để người khác ép buộc, nhưng lần này cũng tình nguyện uống, bởi vì ở chung với mọi người suốt mấy tháng, Tạ Nhan cũng rất thoải mái hài lòng.
Chu Ngọc không ăn cũng không uống, ở bên cạnh gấp đến độ bốc hỏa. Vừa rồi đàn em nhắn cho hắn bên kia đang đánh nhau không trấn áp được, xin hắn giúp đỡ, hắn làm đại ca đương nhiên nghĩa bất dung từ(1), nên tự mình ra trận. Nhưng bên này đang uống rượu hắn lại gách vác trách nhiệm an toàn đưa Tạ Nhan về nhà, không thể đi.
Cuối cùng Tạ Nhanv vô tình thấy Chu Ngọc đứng ngồi không yên, mới hỏi một câu.
Chu Ngọc thật sự sốt ruột, nói thật mọi chuyện.
Tạ Nhan nhấp hợp rượu, khoát tay: "Đi đi, tôi không thể tự về sao?"
Chu Ngọc chỉ chờ câu này, cầm chìa khóa chạy đi. Bất quá vẫn nghĩ tới Phó Thanh đã dặn dò, trên đường gửi tin nhắn cho Phó Thanh, nói Tạ Nhan bên này dự tiệc đóng máy, uống nhiều rượu, mình có việc phải đi trước.
Phó Thanh đang mở hội nghị buổi chiều, điện thoại ở chế độ im lặng, chỉ đối với Tạ Nhan có điều chỉnh riêng biệt, Chu Ngọc không có đãi ngộ này. Thẳng đến khi họp xong, anh mới nhìn thấy tin nhắn, đơn giản đem việc còn lại để đến ban đêm làm tiếp, đi đón Tạ Nhan trước.
Tiệc kết thúc, nhiếp ảnh gia đòi chụp ảnh tập thể cho cả đoàn, hiện trường loạn thành một đoàn, Tạ Nhan không rảnh xem điện thoại, thẳng đến cảm giác có chút choáng váng, đẩy cửa phòng bao, muốn vào toilet, lại thấy có một người dựa vào tường.
Cậu nhấc mắt, đường nhìn có chút không rõ, lại nhìn thêm mấy lần: "Sao Phó ca đến đây?"
Phó Thanh đi tới trước mặt của cậu, giải thích một câu: "Chu Ngọc có việc đi trước, anh tới đón em về nhà."
Tạ Nhan giật mình, kỳ thực cậu nghe Chu Ngọc nói như vậy, âm thầm suy đoán có phải Phó Thanh cần giúp đỡ nên Chu Ngọc mới gấp gáp. Nhưng bây giờ Phó Thanh đến đón mình, rất rõ ràng không phải.
Ước chừng là để che giấu chột dạ, Tạ Nhan lầm bầm: "Có mấy con đường, còn có thể lạc sao?"
Phó Thanh cười cười: "Có chút sợ, dù sao cũng là một bạn nhỏ uống say."
Tạ Nhan lại không nói, cậu không uống được rượu, hiện tại muốn ói.
Cậu đi thẳng tới toilet cuối hành lang, Phó Thanh bên ngoài đợi cậu, anh nghe được hai người đang thấp giọng trò chuyện.
"Có biết Tạ Nhan không?"
Một người khác nói: "Chính là người của đoàn phim đang ăn cơm ở cách vách sao? Thật đẹp mắt."
"Chính là cậu ta."
Giọng nói người kia không có ý tốt: "Nghe nói lúc kim chủ tặng cậu ta hoa hồng, bên trong còn kèm theo chi phiếu."
Người kia không khỏi cảm thán một câu: "Thật có giá."
Hắn bật cười một tiếng: "Thật đúng là vừa lãng mạn vừa thực tế, hình thức nội dung đều có đủ. Chẳng phải chỉ là thứ đồ chơi trả tiền là có thể chơi sao, lớn lên đẹp mắt cũng chỉ..."
Câu này của hắn lời còn chưa nói hết, liền trực tiếp bị người nắm cổ áo xốc lên, quẳng lên tường.
Phó Thanh rất cao, khí lực cánh tay rất lớn, xách một nam nhân gầy yếu như vậy hoàn toàn không tốn sức.
Người nọ liều mạng giãy dụa, chân không chạm đất, thét lên một tiếng mới ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ Phó Thanh. Tóc cắt rất ngắn, đang chau mày, sắc mặt âm trầm, vết sẹo trên mắt rất dữ tợn.
Phó Thanh đẩyngười còn lại ra, khóa trái cửa phòng rửa tay, cúi đầu, hỏi từng chữ: "Mày mới nói cái gì?"
Người nọ sợ vỡ mật, thậm chí không phản ứng kịp tại sao Phó Thanh lại động thủ: "Tôi nói gì chứ?"
Phó Thanh không nói tiếng nào, dùng quả đấm chế trụ người kia, tay trái mở vòi nước rót đầy bồn, đem đầu người kia ấn vào.
Âm thanh cầu xin tha thứ từ nước truyền lên.
Phó Thanh không màng, thực tế vẻ mặt anh chưa từng thay đổi, chỉ là chậm rãi đếm nhịp, sau đó vớt người kia lên, lại hỏi: "Mày mới nói cái gì?"
Hắn chỉ cảm thấy sắp kề cận cái chết lại bị lôi về, vốn định cầu xin tha thứ, lại không kiềm được mắn lên: "Tao cmm, không phải Tạ Nhan sao, dám làm lại không để người ta..."
Hắn chưa dứt lời, Phó Thanh đếm xong rồi, lại đem đầu hắn đè xuống nước.
Đầu óc Tạ Nhan choáng váng nặng nề, lại ói không ra, bên ngoài thế nào cậu nghe không rõ, nhưng động tĩnh của Phó Thanh quá lớn, cậu ngồi dậy, từ phòng bên cạnh đi qua, không quan tâm người đang run rẩy trước cửa, đi thẳng qua phòng rửa tay.
Cậu biết tính tình Phó Thanh rất tốt, bình thường sẽ không động thủ, nếu ra tay chính là muốn thương gân động cốt rồi.
Nhưng Phó Thanh không mở cửa, cứ như vậy không nhanh không chậm, thấp giọng đếm.
Tạ Nhan đạp cửa ra.
Cánh cửa kia không quá rắn chắc, chỉ là vách ngăn tượng trưng.
Cậu lao vào, vừa nhấc mắt, chỉ thấy nửa bên mặt Phó Thanh, viền mặt sắc bén, nhãn thần hung ác nham hiểm.
Dư quang Phó Thanh liếc tới Tạ Nhan, động tác trên tay không tự chủ buông lỏng, người nọ giãy giụa thoát ra,vô lực ngồi dưới đất, ho khan kịch liệt.
Người còn lại cũng vọt ra, thậm chí không quản người nằm trên đất, trực tiếp chạy.
Tạ Nhan không quản bọn họ, mà đi tới bên cạnh Phó Thanh.
Cả tai và mặt cậu đều đỏ, mặt mày rủ xuống, nhẹ giọng nói: "Bình thường gặp phải loại sự tình này vốn phải là tự mình động thủ."
Phó Thanh giật mình, không ngờ tới Tạ Nhan sẽ nói những lời này.
Tạ Nhan dừng một chút nói tiếp: "Nhưng hôm nay em uống say, không có sức, cảm ơn Phó ca."
Cậu sẽ không nói, đừng đánh, làm sai rồi, sẽ xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng không tốt gì đó...
Bởi vì Phó ca là ra mặt giúp cậu.
Tạ Nhan không ngốc, cậu cũng có thể mơ hồ đoán được là chuyện gì.
Phó Thanh biết Tạ Nhan đang lo lắng cái gì, chính là sợ thân phận đại ca của mình gây chuyện. Anh nở nụ cười miễn cưỡng: "Sẽ không xảy ra chuyện, cũng không cần sợ bọn họ báo nguy. Anh đòi nợ thường xuyên giao lưu với cảnh sát, biết đúng mực."
Anh mới vừa rồi cũng đã đè ép tính khí. Kỳ thực dưới tình huống đó, động thủ thế nào cũng không hả giận, nhưng anh bận tâm Tạ Nhan, dùng phương thức không để lại dấu vết.
Tạ Nhan đứng bên kia rửa mặt, nói: "Em đi nói đạo diễn một tiếng, chúng ta về thôi."
Người kia đã sớm chạy.
Lúc trở về, hành lang tựa như dài ra.
Phó Thanh nhẹ giọng hỏi: "Ngày đó nhận hoa hồng, còn có cái gì khác sao?"
Tạ Nhan rũ mắt, thờ ơ nói: "Ngoại trừ hoa hồng, còn có chi phiếu mười triệu, là tiền đầu tư."
Trong nháy mắt, Phó Thanh ngừng hô hấp.
Kỳ thực từ trong lời nói của người kia đều có thể đoán được, nhưng nghe chính Tạ Nhan nói anh cũng không chắc chắn.
Anh xác thực có tặng hoa hồng, nhưng không có chi phiếu.
Tạ Nhan rất phiền vì chuyện kia, nhưng không muốn Phó Thanh cũng phiền, hời hợt giải thích: "Chỉ là đầu tư cho đoàn phim, đưa cũng đưa rồi, không có gì."
Làm sao lại không có gì? Tặng hoa hồng là tình cảm khó kiềm chế, còn có thể dùng thân phận fan điện ảnh. Nhưng bên trong kèm theo tờ chi phiếu, dù là tiền đầu tư, cũng khó tránh người ta nghị luận.
Ngày hôm nay đã nghe được như thế, nhất định còn có nhiều người nói những lời khó nghe hơn.
Phó Thanh sống đến ba mươi hai tuổi, đối với lời nói người khác cũng rất cởi mở, không thèm để ý mấy lời nghị luận sau lưng, nhưng người bọ họ chửi rủa vũ nhục lại là Tạ Nhan mà anh đặt ở đầu quả tim.
Như vậy không được.
Tạ Nhan sau khi trở về cáo biệt Tôn Hoài Quân, Phó Thanh tìm quản lý, bồi thường cánh cửa Tạ Nhan đạp hỏng. Sau đó xuống lầu ngồi đợi trên xe, đến khi Tạ Nhan ngồi ở ghế phó lái.
Gió đêm thật lạnh hai bên cửa sổ đều mở, dọc đường Phó Thanh đều không nói gì.
Anh đốt điếu thuốc nhưng không hút, cứ kẹp trên tay, tay trái đập một cái lên tay lái, rất vang.
Rượu có tác dụng chậm, Tạ Nhan vừa rồi miễn cưỡng ép mình tỉnh táo, hiện tại lại thấy hỗn loạn, không mở nổi mắt, tầm nhìn mơ màng vẫn rơi trên người Phó Thanh.
Bỗng nhiên, Tạ Nhan nhích gần phía tay lái, nhẹ nhàng níu tay áo Phó Thanh.
Phó Thanh nghiêng đầu nhìn cậu.
Ước chừng do say rượu, khóe mắt Tạ Nhan đỏ hồng, từng mảng đỏ nhuộm lên da. Cổ tay rất mảnh, rất trắng,xuyên thấu qua da có thể thấy gân xanh, lúc níu Phó Thanh động tác cũng rất nhẹ.
Cậu mềm giọng nói: "Đừng vỗ tay trái, sẽ đau."
Phó Thanh không tự chủ nhìn về phía tay trái, nơi đó có vết sẹo đôi khi chính mình cũng không nhớ rõ.
Nhưng Tạ Nhan nhớ kỹ, cho dù say đến mơ mơ màng màng cũng sẽ không quên.
Phó Thanh dừng xe ở một bên.
Đầu óc Tạ Nhan không tỉnh táo lắm, chuyện gì cũng phải nghĩ thật lâu mới có thể nói ra.
Cậu lôi tay áo Phó Thanh, bảo trì tư thế này một lúc lâu, nói tiếp: "Không cần để ý mấy lời nhàm chán đó. Em không buồn, thật sự không."
Nói đến đây lại dừng một chút.
Tạ Nhan thậm chí không thèm nghĩ đến Phó Thanh sẽ xem những lời đồn này là thật, chỉ cảm thấy Phó Thanh sẽ không vui.
Cậu nói tiếp: "Những người đó dù nói gì cũng không khiến em để ý. Nhưng nếu Phó ca vì vậy không vui, em sẽ buồn."
Phó Thanh biết Tạ Nhan đã say thật, lúc thanh tỉnh cậu sẽ không mềm yếu nói với anh mấy câu như "sẽ buồn."
Anh chuẩn bị dỗ dành tiểu Tạ đang uống say, không ngờ Tạ Nhan ngồi dậy, nửa người trên dựa vào Phó Thanh, cố sức nắm tay trái của anh, ngửa đầu, trong mắt chứa đầy thủy quang, rất giống đang làm nũng: "Phó ca đừng làm em buồn được không?"
*Gâu gâu gâu
Những lời này khiến tim Phó Thanh co lại thành một đoàn.
Vì sao tiểu Tạ của anh lại khiến người ta thích đến như vậy, khiến mình mỗi phút mỗi giây đều càng thích em ấy.
Phó Thanh cúi người, nhịn không được nhẹ nhàng dùng miệng dán lên thái dương Tạ Nhan, chỉ là trong nháy mắt, thậm chí không thể coi là hôn.
Anh nói: "Anh biết."
Nhưng đó đích thực là sai lầm.
(1) Nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ.
Đã đi được nửa chặng đường rồi mấy thím ơi!
Cách đây không lâu đoàn phim mới nhận một số tiền đầu tư, Tôn Hoài Quân khó có được hào phóng, tìm một nhà hàng gần phim trường tổ chức tiệc đóng máy.
Quay《 Bạch kình 》 rất khó khăn, Tôn Hoài Quân và phó đạo diễn đã chuẩn bị từ lâu, hiện tại rốt cuộc đã quay xong, tiếp theo trông cậy vào chỉnh sửa hiệu ứng, hai huynh đệ suýt nữa khóc ngập bàn rượu, cuối cùng rượu vào lời ra, không kiềm chế được kể hết những khó khăn trong quá trình làm phim, ngày thường thì chỉ nói những chuyện vui vẻ.
Tạ Nhan là diễn viên chính, khó tránh khỏi phải uống. Tửu lượng cậu không cao, cũng sẽ không để người khác ép buộc, nhưng lần này cũng tình nguyện uống, bởi vì ở chung với mọi người suốt mấy tháng, Tạ Nhan cũng rất thoải mái hài lòng.
Chu Ngọc không ăn cũng không uống, ở bên cạnh gấp đến độ bốc hỏa. Vừa rồi đàn em nhắn cho hắn bên kia đang đánh nhau không trấn áp được, xin hắn giúp đỡ, hắn làm đại ca đương nhiên nghĩa bất dung từ(1), nên tự mình ra trận. Nhưng bên này đang uống rượu hắn lại gách vác trách nhiệm an toàn đưa Tạ Nhan về nhà, không thể đi.
Cuối cùng Tạ Nhanv vô tình thấy Chu Ngọc đứng ngồi không yên, mới hỏi một câu.
Chu Ngọc thật sự sốt ruột, nói thật mọi chuyện.
Tạ Nhan nhấp hợp rượu, khoát tay: "Đi đi, tôi không thể tự về sao?"
Chu Ngọc chỉ chờ câu này, cầm chìa khóa chạy đi. Bất quá vẫn nghĩ tới Phó Thanh đã dặn dò, trên đường gửi tin nhắn cho Phó Thanh, nói Tạ Nhan bên này dự tiệc đóng máy, uống nhiều rượu, mình có việc phải đi trước.
Phó Thanh đang mở hội nghị buổi chiều, điện thoại ở chế độ im lặng, chỉ đối với Tạ Nhan có điều chỉnh riêng biệt, Chu Ngọc không có đãi ngộ này. Thẳng đến khi họp xong, anh mới nhìn thấy tin nhắn, đơn giản đem việc còn lại để đến ban đêm làm tiếp, đi đón Tạ Nhan trước.
Tiệc kết thúc, nhiếp ảnh gia đòi chụp ảnh tập thể cho cả đoàn, hiện trường loạn thành một đoàn, Tạ Nhan không rảnh xem điện thoại, thẳng đến cảm giác có chút choáng váng, đẩy cửa phòng bao, muốn vào toilet, lại thấy có một người dựa vào tường.
Cậu nhấc mắt, đường nhìn có chút không rõ, lại nhìn thêm mấy lần: "Sao Phó ca đến đây?"
Phó Thanh đi tới trước mặt của cậu, giải thích một câu: "Chu Ngọc có việc đi trước, anh tới đón em về nhà."
Tạ Nhan giật mình, kỳ thực cậu nghe Chu Ngọc nói như vậy, âm thầm suy đoán có phải Phó Thanh cần giúp đỡ nên Chu Ngọc mới gấp gáp. Nhưng bây giờ Phó Thanh đến đón mình, rất rõ ràng không phải.
Ước chừng là để che giấu chột dạ, Tạ Nhan lầm bầm: "Có mấy con đường, còn có thể lạc sao?"
Phó Thanh cười cười: "Có chút sợ, dù sao cũng là một bạn nhỏ uống say."
Tạ Nhan lại không nói, cậu không uống được rượu, hiện tại muốn ói.
Cậu đi thẳng tới toilet cuối hành lang, Phó Thanh bên ngoài đợi cậu, anh nghe được hai người đang thấp giọng trò chuyện.
"Có biết Tạ Nhan không?"
Một người khác nói: "Chính là người của đoàn phim đang ăn cơm ở cách vách sao? Thật đẹp mắt."
"Chính là cậu ta."
Giọng nói người kia không có ý tốt: "Nghe nói lúc kim chủ tặng cậu ta hoa hồng, bên trong còn kèm theo chi phiếu."
Người kia không khỏi cảm thán một câu: "Thật có giá."
Hắn bật cười một tiếng: "Thật đúng là vừa lãng mạn vừa thực tế, hình thức nội dung đều có đủ. Chẳng phải chỉ là thứ đồ chơi trả tiền là có thể chơi sao, lớn lên đẹp mắt cũng chỉ..."
Câu này của hắn lời còn chưa nói hết, liền trực tiếp bị người nắm cổ áo xốc lên, quẳng lên tường.
Phó Thanh rất cao, khí lực cánh tay rất lớn, xách một nam nhân gầy yếu như vậy hoàn toàn không tốn sức.
Người nọ liều mạng giãy dụa, chân không chạm đất, thét lên một tiếng mới ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ Phó Thanh. Tóc cắt rất ngắn, đang chau mày, sắc mặt âm trầm, vết sẹo trên mắt rất dữ tợn.
Phó Thanh đẩyngười còn lại ra, khóa trái cửa phòng rửa tay, cúi đầu, hỏi từng chữ: "Mày mới nói cái gì?"
Người nọ sợ vỡ mật, thậm chí không phản ứng kịp tại sao Phó Thanh lại động thủ: "Tôi nói gì chứ?"
Phó Thanh không nói tiếng nào, dùng quả đấm chế trụ người kia, tay trái mở vòi nước rót đầy bồn, đem đầu người kia ấn vào.
Âm thanh cầu xin tha thứ từ nước truyền lên.
Phó Thanh không màng, thực tế vẻ mặt anh chưa từng thay đổi, chỉ là chậm rãi đếm nhịp, sau đó vớt người kia lên, lại hỏi: "Mày mới nói cái gì?"
Hắn chỉ cảm thấy sắp kề cận cái chết lại bị lôi về, vốn định cầu xin tha thứ, lại không kiềm được mắn lên: "Tao cmm, không phải Tạ Nhan sao, dám làm lại không để người ta..."
Hắn chưa dứt lời, Phó Thanh đếm xong rồi, lại đem đầu hắn đè xuống nước.
Đầu óc Tạ Nhan choáng váng nặng nề, lại ói không ra, bên ngoài thế nào cậu nghe không rõ, nhưng động tĩnh của Phó Thanh quá lớn, cậu ngồi dậy, từ phòng bên cạnh đi qua, không quan tâm người đang run rẩy trước cửa, đi thẳng qua phòng rửa tay.
Cậu biết tính tình Phó Thanh rất tốt, bình thường sẽ không động thủ, nếu ra tay chính là muốn thương gân động cốt rồi.
Nhưng Phó Thanh không mở cửa, cứ như vậy không nhanh không chậm, thấp giọng đếm.
Tạ Nhan đạp cửa ra.
Cánh cửa kia không quá rắn chắc, chỉ là vách ngăn tượng trưng.
Cậu lao vào, vừa nhấc mắt, chỉ thấy nửa bên mặt Phó Thanh, viền mặt sắc bén, nhãn thần hung ác nham hiểm.
Dư quang Phó Thanh liếc tới Tạ Nhan, động tác trên tay không tự chủ buông lỏng, người nọ giãy giụa thoát ra,vô lực ngồi dưới đất, ho khan kịch liệt.
Người còn lại cũng vọt ra, thậm chí không quản người nằm trên đất, trực tiếp chạy.
Tạ Nhan không quản bọn họ, mà đi tới bên cạnh Phó Thanh.
Cả tai và mặt cậu đều đỏ, mặt mày rủ xuống, nhẹ giọng nói: "Bình thường gặp phải loại sự tình này vốn phải là tự mình động thủ."
Phó Thanh giật mình, không ngờ tới Tạ Nhan sẽ nói những lời này.
Tạ Nhan dừng một chút nói tiếp: "Nhưng hôm nay em uống say, không có sức, cảm ơn Phó ca."
Cậu sẽ không nói, đừng đánh, làm sai rồi, sẽ xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng không tốt gì đó...
Bởi vì Phó ca là ra mặt giúp cậu.
Tạ Nhan không ngốc, cậu cũng có thể mơ hồ đoán được là chuyện gì.
Phó Thanh biết Tạ Nhan đang lo lắng cái gì, chính là sợ thân phận đại ca của mình gây chuyện. Anh nở nụ cười miễn cưỡng: "Sẽ không xảy ra chuyện, cũng không cần sợ bọn họ báo nguy. Anh đòi nợ thường xuyên giao lưu với cảnh sát, biết đúng mực."
Anh mới vừa rồi cũng đã đè ép tính khí. Kỳ thực dưới tình huống đó, động thủ thế nào cũng không hả giận, nhưng anh bận tâm Tạ Nhan, dùng phương thức không để lại dấu vết.
Tạ Nhan đứng bên kia rửa mặt, nói: "Em đi nói đạo diễn một tiếng, chúng ta về thôi."
Người kia đã sớm chạy.
Lúc trở về, hành lang tựa như dài ra.
Phó Thanh nhẹ giọng hỏi: "Ngày đó nhận hoa hồng, còn có cái gì khác sao?"
Tạ Nhan rũ mắt, thờ ơ nói: "Ngoại trừ hoa hồng, còn có chi phiếu mười triệu, là tiền đầu tư."
Trong nháy mắt, Phó Thanh ngừng hô hấp.
Kỳ thực từ trong lời nói của người kia đều có thể đoán được, nhưng nghe chính Tạ Nhan nói anh cũng không chắc chắn.
Anh xác thực có tặng hoa hồng, nhưng không có chi phiếu.
Tạ Nhan rất phiền vì chuyện kia, nhưng không muốn Phó Thanh cũng phiền, hời hợt giải thích: "Chỉ là đầu tư cho đoàn phim, đưa cũng đưa rồi, không có gì."
Làm sao lại không có gì? Tặng hoa hồng là tình cảm khó kiềm chế, còn có thể dùng thân phận fan điện ảnh. Nhưng bên trong kèm theo tờ chi phiếu, dù là tiền đầu tư, cũng khó tránh người ta nghị luận.
Ngày hôm nay đã nghe được như thế, nhất định còn có nhiều người nói những lời khó nghe hơn.
Phó Thanh sống đến ba mươi hai tuổi, đối với lời nói người khác cũng rất cởi mở, không thèm để ý mấy lời nghị luận sau lưng, nhưng người bọ họ chửi rủa vũ nhục lại là Tạ Nhan mà anh đặt ở đầu quả tim.
Như vậy không được.
Tạ Nhan sau khi trở về cáo biệt Tôn Hoài Quân, Phó Thanh tìm quản lý, bồi thường cánh cửa Tạ Nhan đạp hỏng. Sau đó xuống lầu ngồi đợi trên xe, đến khi Tạ Nhan ngồi ở ghế phó lái.
Gió đêm thật lạnh hai bên cửa sổ đều mở, dọc đường Phó Thanh đều không nói gì.
Anh đốt điếu thuốc nhưng không hút, cứ kẹp trên tay, tay trái đập một cái lên tay lái, rất vang.
Rượu có tác dụng chậm, Tạ Nhan vừa rồi miễn cưỡng ép mình tỉnh táo, hiện tại lại thấy hỗn loạn, không mở nổi mắt, tầm nhìn mơ màng vẫn rơi trên người Phó Thanh.
Bỗng nhiên, Tạ Nhan nhích gần phía tay lái, nhẹ nhàng níu tay áo Phó Thanh.
Phó Thanh nghiêng đầu nhìn cậu.
Ước chừng do say rượu, khóe mắt Tạ Nhan đỏ hồng, từng mảng đỏ nhuộm lên da. Cổ tay rất mảnh, rất trắng,xuyên thấu qua da có thể thấy gân xanh, lúc níu Phó Thanh động tác cũng rất nhẹ.
Cậu mềm giọng nói: "Đừng vỗ tay trái, sẽ đau."
Phó Thanh không tự chủ nhìn về phía tay trái, nơi đó có vết sẹo đôi khi chính mình cũng không nhớ rõ.
Nhưng Tạ Nhan nhớ kỹ, cho dù say đến mơ mơ màng màng cũng sẽ không quên.
Phó Thanh dừng xe ở một bên.
Đầu óc Tạ Nhan không tỉnh táo lắm, chuyện gì cũng phải nghĩ thật lâu mới có thể nói ra.
Cậu lôi tay áo Phó Thanh, bảo trì tư thế này một lúc lâu, nói tiếp: "Không cần để ý mấy lời nhàm chán đó. Em không buồn, thật sự không."
Nói đến đây lại dừng một chút.
Tạ Nhan thậm chí không thèm nghĩ đến Phó Thanh sẽ xem những lời đồn này là thật, chỉ cảm thấy Phó Thanh sẽ không vui.
Cậu nói tiếp: "Những người đó dù nói gì cũng không khiến em để ý. Nhưng nếu Phó ca vì vậy không vui, em sẽ buồn."
Phó Thanh biết Tạ Nhan đã say thật, lúc thanh tỉnh cậu sẽ không mềm yếu nói với anh mấy câu như "sẽ buồn."
Anh chuẩn bị dỗ dành tiểu Tạ đang uống say, không ngờ Tạ Nhan ngồi dậy, nửa người trên dựa vào Phó Thanh, cố sức nắm tay trái của anh, ngửa đầu, trong mắt chứa đầy thủy quang, rất giống đang làm nũng: "Phó ca đừng làm em buồn được không?"
*Gâu gâu gâu
Những lời này khiến tim Phó Thanh co lại thành một đoàn.
Vì sao tiểu Tạ của anh lại khiến người ta thích đến như vậy, khiến mình mỗi phút mỗi giây đều càng thích em ấy.
Phó Thanh cúi người, nhịn không được nhẹ nhàng dùng miệng dán lên thái dương Tạ Nhan, chỉ là trong nháy mắt, thậm chí không thể coi là hôn.
Anh nói: "Anh biết."
Nhưng đó đích thực là sai lầm.
(1) Nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ.
Đã đi được nửa chặng đường rồi mấy thím ơi!
Danh sách chương