Tạ Nhan biết Phó Thanh nhất định rất lo lắng. Ngay cả câu nói sau cùng của anh cũng không phải nói giỡn, mà là thật sự chạy tới, nhưng đi nửa đường lại nghĩ đến sẽ mang thêm phiền phức cho đối phương, nên dừng lại, mới nói thêm một câu kia.
Quay tiết mục và quay phim không giống nhau, quay phim chỉ quay một đoạn thời gian trong ngày, mà quay tiết mục cơ hồ là cả ngày, 《Đi đâu? 》lại ở nơi hoang dã, xung quanh đều là người của tổ tiết mục, Phó Thanh mà tới mọi người đều sẽ biết, rất không tiện.
Phó Thanh có lẽ nghĩ đến điểm này, cho nên mới nói là đùa giỡn, không tới nữa.
Nhưng Tạ Nhan không muốn để Phó Thanh lo lắng, đặc biệt còn năm ngày không thể gặp mặt.
Cậu suy nghĩ chốc lát, quyết định chụp ảnh vết thương cho đối phương xem.
Kỳ thực vết thương không nghiêm trọng, trên cánh tay có vết trầy nhợt nhạt sớm không còn chảy máu nữa, chỉ còn lại chút dấu vết.
Bất quá nếu vén áo lên, xương sườn và bụng dưới là tảng lớn vết máu ứ đọng, in trên làn da tuyết trắng rất rõ ràng, thậm chí có chút rợn người.
Tạ Nhan đụng một cái, thấy có chút đau.
Cậu chụp xong cánh tay bị thương, do dự chốc lát, không biết có nên chụp luôn thân thể. Tuy rằng cậu cảm thấy không có gì, nhưng nhìn vẫn có chút dọa người.
Chụp hình là để Phó Thanh yên tâm, không thể để sau khi xem xong lại càng lo lắng hơn.
Nhưng Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định chụp. Dù sao cũng lăn vài vòng trên sườn núi, nếu chỉ bị thương trên tay thì quá giả rồi. Hơn nữa Phó Thanh đánh nhau rất nhiều, sẽ rất biết phán đoán vết thương, sẽ không cảm thấy nghiêm trọng.
Tạ Nhan nghĩ vậy, liền vén áo lên, lộ ra chỗ da bị thương, nhưng làm sao cũng không chụp được.
Trong lều quá nhỏ, Tạ Nhan đứng trong lều chỉ có thể cúi người, nhưng như vậy áo sẽ che khuất vết thương. Cậu thử nằm xuống, áo sẽ không rơi, nhưng ánh sáng không tốt, Tạ Nhan chọn vài góc độ, đều chụp không rõ.
Tạ Nhan giằng co hồi lâu, không chỉ phải chụp được vết thương, tư thế còn phải đẹp, độ khó rất cao, không tấm nào có thể dùng được.
Hơn nữa lúc cậu đối mặt với ống kính điện thoại rất căng thẳng, lúc đối diện với ống kính quay phim cũng không có như vậy.
Cậu không thể hiểu rõ ràng, cũng không nghĩ nữa.
Bởi vì hiện tại cần làm chuyện quan trọng nhất.
Tạ Nhan suy nghĩ chỉ chốc lát, vẫn là hơi cúi người, phía sau tựa vào gối đầu. Cậu vén góc áo lên, dùng rằng ngậm lấy, kéo lưng quần xuống, trên xương sườn, trên bụng, hiện ra từng mảng lớn bầm đen.
Trong lều rất an tĩnh, chỉ có ngọn đèn dầu lay lắt một bên, ánh sáng cũng rất hỗn loạn.
Tạ Nhan hơi ngửa đầu, từ mặt đến tai đều đỏ, không dám nhìn ống kính, chỉ hơi liếc mình trên màn hình, thật vất vả tìm được một góc thích hợp, nhưng vì tay cầm điện thoại hơi run, hình chụp cũng hơi mờ.
Cậu thử nhiều lần, áo cũng thấm ướt, mới miễng cưỡng chụp được hai tấm, liền giữ nguyên tư thế, gửi hình cho Phó Thanh.
*Á chời ơi, Phó ca coi hình xong thấy sao chứ tui edit xong đoạn này muốn xỉu:) Coi con tui lựa tới lui lựa ra cái tư thế gì nè??? Có lẽ vì quá tập trung, Tạ Nhan không chú ý có tiếng bước chân hướng về phía lều. Cửa lều cũng không kéo kín, có người từ bên ngoài mở ra ló đầu vào.
Là Nguyễn An Ninh.
Tạ Nhan lúc này mới phản ứng, điện thoại đập xuống chỗ bầm, nhưng chỉ hơi nhíu mi ánh mắt hai người giao nhau ba giây, rồi chỉ có trầm mặc.
Nguyễn An Ninh: "...xin lỗi, quấy rầy."
Cô lập tức chui ra.
Tạ Nhan thấp giọng mắn một câu: "M*!"
Quả thực muốn giết người diệt khẩu.
Bất quá lại mất ba giây bình tĩnh, cậu buông góc áo như chưa có chuyện gì, thay áo mới.
Cậu nhắm hai mắt, xoa nhẹ mặt, lãnh đạm nói: "Vào đi."
Nguyễn An Ninh lại kéo khóa, cởi giày, quy củ chui vào, làm như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì: "Tôi chỉ muốn xem cậu tỉnh chưa...buổi chiều có đến xem mấy lần."
Đầu cô nhỏ, nửa người trên cũng ngắn, nâng mắt, ngẩn đầu nhìn Tạ Nhan.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô nhìn chính diện Tạ Nhan.
Khi còn bé cô và Tạ Nhan ở cùng viện mồ côi, khi đó cô còn rất nhỏ, người xung quanh đều rất sợ Tạ Nhan, nói cậu lúc tâm tình không tốt sẽ đánh người, hơn nữa mười ngày có tám ngày tâm tình không tốt. Nguyễn An Ninh rất nhát gan, rất sợ đòn, tình nguyện dâng lên đồ ăn của mình, cũng sẽ không xung đột với người khác. Trước giờ cô luôn cách xa Tạ Nhan, thỉnh thoảng gặp phải sẽ trốn một bên, cũng không có nói chuyện với nhau. Bất quá cô rất hiếu kỳ, tính tình như vậy, suốt ngày đánh người, lớn lên sẽ có dáng dấp gì.
Tạ Nhan từ nhỏ đến lớn luôn là nổi bật nhất, đẹp mắt nhất trong đám người.
Cô ước ao được như Tạ Nhan, bất quá giấu trong lòng, không nói cho ai.
Nguyễn An Ninh nhìn Tạ Nhan một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Tạ Nhan ngược lại không quá để bụng, cậu đối với Nguyễn An Ninh có một loại tình cảm đặc thù, cho nên qua nhiều năm như vậy, vẫn không quên cô.
Nguyễn An Ninh nở nụ cười: "Vì chuyện trước kia, nhiều năm trước tôi nợ cậu, lại chưa kịp nói ra."
Sau lần đó, Tạ Nhan dược đưa vào bệnh viện, vì không để ảnh hưởng đến đứa trẻ, Nguyễn An Ninh bị cấp tốc đưa đến viện mồ côi thành phố. Trước khi đi, có người hỏi Nguyễn An Ninh có muốn thăm Tạ Nhan, cô không có đi.
Nhắc tới việc này, âm thanh của Nguyễn An Ninh vẫn có chút run: "Bởi vì rất sợ, sợ có người nhắc tới chuyện năm đó, cho nên giả vờ cái gì cũng không biết. Thật là có lỗi."
Tạ Nhan nghiêm túc nói: "Không sao, sẽ không ai biết."
Nguyễn An Ninh biết, đây là cậu hứa hẹn, sẽ không nói ra.
Cô ôm cái gối, lại nhắc chuyện trước đây: "Khi còn bé, tất cả mọi người rất sợ cậu, tôi cũng sợ. Nhưng mà, Tạ ca thật sự rất tốt, lần này cũng là Tạ ca cứu tôi."
Tạ Nhan do dự, không biết có nên hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên Nguyễn An Ninh rời khỏi viện mồ côi, trong hoàn cảnh mới, tính cách thoáng cái cường thế hẳn lên, ít nhất nhìn thấy là như vậy.
Cô suy nghĩ một chút nói: "Vương Trọng Đạo thật sự rất buồn nôn, đã táy máy tay chân với rất nhiều người trong giới, nhưng rất ít người lớn gan như hắn, tôi nghĩ chắc hắn không sợ cái gì, cho rằng tôi không dám phản kháng. Bất quá hắn ở trong giới rất lợi hại, không có biện pháp."
Nguyễn An Ninh quay đầu hỏi: "Sao Tạ ca lại muốn vào nghề này?"
Tạ Nhan không có ý kiến với câu "không có biện pháp", chỉ nói: "Tôi thích đóng phim."
Nguyễn An Ninh tựa hồ rất bất ngờ: "Vậy sao? Thật không nghĩ tới, tôi làm MC vì trời xuôi đất khiến, làm cũng làm rồi, hơn nữa thù lao cao đến tôi không thể tưởng tượng, cho nên vẫn tiếp tục."
Cô nói đến đây, ngừng một chút, lại cười với Tạ Nhan, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Cảm kích nhất là, cậu không chỉ từng ra mặt giúp tôi, còn cho tôi biết ngoài chịu đựng, còn có cách giải quyết khác"
Tạ Nhan còn chưa kịp trả lời, Nguyễn An Ninh bỗng nhiên nói: "Thế nhưng trong vòng giải trí tôi là tiền bối của cậu! Cậu mới hai mười, lại đi còn đường tiểu sinh bạo hồng, tốt nhất đừng có hẹn hò, sẽ làm lỡ con đường phát triển."
Tạ Nhan lạnh lùng: "Không phải hẹn hò."
Nguyễn An Ninh không nghe cậu giải thích, tiếp tục dạy dỗ cậu cách làm minh tinh, đều là lời lẽ chí lý: "Dù cho hẹn hò rồi, có ý loạn tình mê, tình thâm tựa như biển, hận không thể đồng sinh cộng tử, cũng không nên gửi mấy cái ảnh khoe thân này, sau khi chia tay rất dễ xảy ra chuyện."
Tạ Nhan cau mày: "Anh ấy không phải người như vậy."
Nguyễn An Ninh lập tức nắm được nhược điểm: "Không phải không hẹn hò sao?"
*Hay lắm An Ninh =)))
Tạ Nhan nghĩ, được thôi.
Đấu võ mồm, cậu không đấu lại MC.
Nguyễn An Ninh cười cười, trong lòng nghĩ, có thể để Tạ Nhan thích, sẽ là một người rất dũng cảm, rất tốt.
Cô mong tất cả nguyện vọng của Tạ Nhan đều được viên mãn.
Bên ngoài truyền đến âm thanh rất nhẹ, là Từ Hoa Ý: "An Ninh, Tạ Nhan tỉnh chưa? Cá nướng xong rồi."
Kỳ thực vốn có quy tắc sau khi bắt được con thú đầu tiên mới được lấy nồi, nhưng Tạ Nhan vì cứu người mà bị thương, tổ tiết mục cho nhóm bọ họ một cái lưới cá, Từ Hoa Ý làm tiết mục bao nhiêu năm, rất quen với đồ chơi này, nhẹ nhàng bắt được rất nhiều cá.
Tạ Nhan tiện tay lấy áo khoát nói: "Tỉnh rồi."
Cậu liếc nhìn điện thoại, hai tấm hình chụp vết thương đã gửi đi, một tấm đã hiện dấu chấm than, một tấm vẫn đang gửi.
Tính hiệu trên núi quá kém.
Tổ tiết mục lần này chọn địa điểm cách Tể An ba trăm kilomet, lái xe mất ba bốn tiếng đồng hồ, Phó Thanh lái đến nửa đường dừng lại, nhắn tin cho Tạ Nhan nói là đùa thôi, nhưng cũng không quay lại.
Anh ở ven đường hút non nửa hộp thuốc lá, điện thoại lại run lên vài cái, nhận được mấy tấm hình.
Là vết thương trên cánh tay.
Tay của Tạ Nhan rất trắng, vết thương lần trước bị rạch còn lưu lại vết sẹo rõ ràng, lần này lại nhiều thêm mấy vết.
Cậu nói: "Phó ca đừng lo, không bị thương tích gì, cũng không đau."
Phó Thanh nghĩ không ra, tiểu Tạ của anh vì sao luôn bị thương.
Lần này lại là vì cái gì? Hình như đỡ một cô gái từ trên cây ngã xuống.
Phó Thanh đôi khi mong muốn lòng của Tạ Nhan cũng cứng rắn như cách cậu biểu hiện ra, sẽ không vì chuyện người khác mà bị thương nữa.
Nhưng lòng Tạ Nhan rất mềm mại, tính cách cậu như vậy không thể nào thay đổi.
Phó Thanh xem hình ảnh trên tin tức, dựa theo lực ngã như vậy, Tạ Nhan bị thương chắc không chỉ có một chỗ, anh đang đợi thêm ảnh.
Anh nghĩ, có thể chỗ khác bị thương nghiêm trọng, nhưng Tạ Nhan sẽ làm như không có chuyện gì, sẽ không chụp nữa.
Phải làm sao đây?
Nhất định phải vạch trần. Bạn nhỏ sao có thể gạt người?
Phó Thanh hiện tại rất không bình tĩnh, không giống như bình thường. Lần trước Tạ Nhan bị thương, anh ý thức được mình thích cậu, suốt đêm chạy tới. Mà lần này đã xác định tâm ý của mình, lại không thể đến được, Phó Thanh nóng nảy chưa từng có.
Anh đã rất nhiều năm chưa cảm thấy như vậy.
Sở Phục liên tục gọi, trước đó cũng nhắn nhiều tin, nhưng Phó Thanh không nhận.
Lúc này điện thoại thông rồi.
Sở Phục vội vàng hỏi: "Chu Chân nói cậu không ở đây, cậu không phải lại chạy đi tìm Tạ Nhan chứ?"
Phó Thanh trầm mặc.
Sở Phục không thể làm gì đành nói tiếp: "Kỳ thực Tạ Nhan không quay về, nói rõ thương thế không nghiêm trọng, thực sự không cần đi, đi rồi Tạ Nhan tiếp đón cậu thế nào, chính cậu ấy luôn ở trước máy quay..."
Phó Thanh cắt lời Sở Phục, thanh âm có chút hàm hồ: "Đi rồi, đến nửa đường thì ngừng."
Tuy rằng Sở Phục đã nghĩ tới, nhưng vẫn hít không khí: "Cậu đối với chuyện của Tạ Nhan, thật sự có thể phát rồ."
Sở Phục nhanh chóng kết thúc đề tài, ý đồ dùng chuyện quan trọng dẫn dắt Phó Thanh: "Hứa Tiểu Hồng nói với cậu chuyện Hứa Tam chưa? Hứa Tam ở chỗ hắn lâu như vậy, vẫn không nói cho cậu, có ý gì đây."
Phó Thanh rũ mắt, ánh mắt rơi trên tàn thuốc: "Không sao, trong lòng tôi hiểu rõ."
Hứa Tiểu Hồng vô luận có cùng anh hắn làm việc hay không, Phó Thanh cũng không ngạc nhiên, lòng người cách cái bụng, cho dù nhìn một người lớn lên, cũng chưa chắc hiểu rõ.
Điện thoại Phó Thanh lại run vài cái.
Trên đường không người, anh trực tiếp mở ra.
Tạ Nhan nói: "Chỉ bị mấy chỗ này, có lẽ do em quá trắng, chứ không có nghiêm trọng, cũng không đau."
Có hai hình ảnh mới, anh không mở toàn màn hình, chỉ thấy bóng mơ hồ, hình ảnh load vài giây, rốt cục hiện ra.
Tạ Nhan co người, cúi đầu, tựa hồ không dám ngẩng lên, gương mặt đỏ như cánh hoa hồng, hàm răng rất trắng, cắn nhẹ góc áo, đem phần da đọng máu bầm lộ ra.
Đèn trong lều mờ ảo, ảnh chụp không quá rõ, nhưng Phó Thanh thấy rõ mỗi một chi tiết, bao gồm biểu tình đấu tranh của Tạ Nhan.
Cậu rất ngây thơ, lại xấu hổ, lại cố gắng làm ra động tác như vậy, chụp ảnh như vậy, chỉ vì để Phó Thanh không lo lắng.
Tạ Nhan không thấy rõ tình hình, nhưng vì đẹp quá phận, đối mặt với ống kính khó có được lại thuận theo, mặt mày mềm mại, không tự chủ xen lẫn một tia dụ dỗ.
Tựa hồ dễ dàng mê hoặc người khác đến thương cậu, hôn cậu, cùng cậu làm tình.
Phó Thanh cúp điện thoại.
Cắt đứt Sở Phục đang nói bên kia.
"Bây giờ anh điên rồi"
Phó Thanh gửi tin nhắn âm thanh, thanh âm rất thấp: "Chụp thêm vài tấm cho anh xem được không?"
Tin nhắn cuối cùng từ bên kia lúc này mới tới, Tạ Nhan cũng gửi tin âm thanh: "Phó ca đến nhà chưa?"
Quay tiết mục và quay phim không giống nhau, quay phim chỉ quay một đoạn thời gian trong ngày, mà quay tiết mục cơ hồ là cả ngày, 《Đi đâu? 》lại ở nơi hoang dã, xung quanh đều là người của tổ tiết mục, Phó Thanh mà tới mọi người đều sẽ biết, rất không tiện.
Phó Thanh có lẽ nghĩ đến điểm này, cho nên mới nói là đùa giỡn, không tới nữa.
Nhưng Tạ Nhan không muốn để Phó Thanh lo lắng, đặc biệt còn năm ngày không thể gặp mặt.
Cậu suy nghĩ chốc lát, quyết định chụp ảnh vết thương cho đối phương xem.
Kỳ thực vết thương không nghiêm trọng, trên cánh tay có vết trầy nhợt nhạt sớm không còn chảy máu nữa, chỉ còn lại chút dấu vết.
Bất quá nếu vén áo lên, xương sườn và bụng dưới là tảng lớn vết máu ứ đọng, in trên làn da tuyết trắng rất rõ ràng, thậm chí có chút rợn người.
Tạ Nhan đụng một cái, thấy có chút đau.
Cậu chụp xong cánh tay bị thương, do dự chốc lát, không biết có nên chụp luôn thân thể. Tuy rằng cậu cảm thấy không có gì, nhưng nhìn vẫn có chút dọa người.
Chụp hình là để Phó Thanh yên tâm, không thể để sau khi xem xong lại càng lo lắng hơn.
Nhưng Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định chụp. Dù sao cũng lăn vài vòng trên sườn núi, nếu chỉ bị thương trên tay thì quá giả rồi. Hơn nữa Phó Thanh đánh nhau rất nhiều, sẽ rất biết phán đoán vết thương, sẽ không cảm thấy nghiêm trọng.
Tạ Nhan nghĩ vậy, liền vén áo lên, lộ ra chỗ da bị thương, nhưng làm sao cũng không chụp được.
Trong lều quá nhỏ, Tạ Nhan đứng trong lều chỉ có thể cúi người, nhưng như vậy áo sẽ che khuất vết thương. Cậu thử nằm xuống, áo sẽ không rơi, nhưng ánh sáng không tốt, Tạ Nhan chọn vài góc độ, đều chụp không rõ.
Tạ Nhan giằng co hồi lâu, không chỉ phải chụp được vết thương, tư thế còn phải đẹp, độ khó rất cao, không tấm nào có thể dùng được.
Hơn nữa lúc cậu đối mặt với ống kính điện thoại rất căng thẳng, lúc đối diện với ống kính quay phim cũng không có như vậy.
Cậu không thể hiểu rõ ràng, cũng không nghĩ nữa.
Bởi vì hiện tại cần làm chuyện quan trọng nhất.
Tạ Nhan suy nghĩ chỉ chốc lát, vẫn là hơi cúi người, phía sau tựa vào gối đầu. Cậu vén góc áo lên, dùng rằng ngậm lấy, kéo lưng quần xuống, trên xương sườn, trên bụng, hiện ra từng mảng lớn bầm đen.
Trong lều rất an tĩnh, chỉ có ngọn đèn dầu lay lắt một bên, ánh sáng cũng rất hỗn loạn.
Tạ Nhan hơi ngửa đầu, từ mặt đến tai đều đỏ, không dám nhìn ống kính, chỉ hơi liếc mình trên màn hình, thật vất vả tìm được một góc thích hợp, nhưng vì tay cầm điện thoại hơi run, hình chụp cũng hơi mờ.
Cậu thử nhiều lần, áo cũng thấm ướt, mới miễng cưỡng chụp được hai tấm, liền giữ nguyên tư thế, gửi hình cho Phó Thanh.
*Á chời ơi, Phó ca coi hình xong thấy sao chứ tui edit xong đoạn này muốn xỉu:) Coi con tui lựa tới lui lựa ra cái tư thế gì nè??? Có lẽ vì quá tập trung, Tạ Nhan không chú ý có tiếng bước chân hướng về phía lều. Cửa lều cũng không kéo kín, có người từ bên ngoài mở ra ló đầu vào.
Là Nguyễn An Ninh.
Tạ Nhan lúc này mới phản ứng, điện thoại đập xuống chỗ bầm, nhưng chỉ hơi nhíu mi ánh mắt hai người giao nhau ba giây, rồi chỉ có trầm mặc.
Nguyễn An Ninh: "...xin lỗi, quấy rầy."
Cô lập tức chui ra.
Tạ Nhan thấp giọng mắn một câu: "M*!"
Quả thực muốn giết người diệt khẩu.
Bất quá lại mất ba giây bình tĩnh, cậu buông góc áo như chưa có chuyện gì, thay áo mới.
Cậu nhắm hai mắt, xoa nhẹ mặt, lãnh đạm nói: "Vào đi."
Nguyễn An Ninh lại kéo khóa, cởi giày, quy củ chui vào, làm như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì: "Tôi chỉ muốn xem cậu tỉnh chưa...buổi chiều có đến xem mấy lần."
Đầu cô nhỏ, nửa người trên cũng ngắn, nâng mắt, ngẩn đầu nhìn Tạ Nhan.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô nhìn chính diện Tạ Nhan.
Khi còn bé cô và Tạ Nhan ở cùng viện mồ côi, khi đó cô còn rất nhỏ, người xung quanh đều rất sợ Tạ Nhan, nói cậu lúc tâm tình không tốt sẽ đánh người, hơn nữa mười ngày có tám ngày tâm tình không tốt. Nguyễn An Ninh rất nhát gan, rất sợ đòn, tình nguyện dâng lên đồ ăn của mình, cũng sẽ không xung đột với người khác. Trước giờ cô luôn cách xa Tạ Nhan, thỉnh thoảng gặp phải sẽ trốn một bên, cũng không có nói chuyện với nhau. Bất quá cô rất hiếu kỳ, tính tình như vậy, suốt ngày đánh người, lớn lên sẽ có dáng dấp gì.
Tạ Nhan từ nhỏ đến lớn luôn là nổi bật nhất, đẹp mắt nhất trong đám người.
Cô ước ao được như Tạ Nhan, bất quá giấu trong lòng, không nói cho ai.
Nguyễn An Ninh nhìn Tạ Nhan một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Tạ Nhan ngược lại không quá để bụng, cậu đối với Nguyễn An Ninh có một loại tình cảm đặc thù, cho nên qua nhiều năm như vậy, vẫn không quên cô.
Nguyễn An Ninh nở nụ cười: "Vì chuyện trước kia, nhiều năm trước tôi nợ cậu, lại chưa kịp nói ra."
Sau lần đó, Tạ Nhan dược đưa vào bệnh viện, vì không để ảnh hưởng đến đứa trẻ, Nguyễn An Ninh bị cấp tốc đưa đến viện mồ côi thành phố. Trước khi đi, có người hỏi Nguyễn An Ninh có muốn thăm Tạ Nhan, cô không có đi.
Nhắc tới việc này, âm thanh của Nguyễn An Ninh vẫn có chút run: "Bởi vì rất sợ, sợ có người nhắc tới chuyện năm đó, cho nên giả vờ cái gì cũng không biết. Thật là có lỗi."
Tạ Nhan nghiêm túc nói: "Không sao, sẽ không ai biết."
Nguyễn An Ninh biết, đây là cậu hứa hẹn, sẽ không nói ra.
Cô ôm cái gối, lại nhắc chuyện trước đây: "Khi còn bé, tất cả mọi người rất sợ cậu, tôi cũng sợ. Nhưng mà, Tạ ca thật sự rất tốt, lần này cũng là Tạ ca cứu tôi."
Tạ Nhan do dự, không biết có nên hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên Nguyễn An Ninh rời khỏi viện mồ côi, trong hoàn cảnh mới, tính cách thoáng cái cường thế hẳn lên, ít nhất nhìn thấy là như vậy.
Cô suy nghĩ một chút nói: "Vương Trọng Đạo thật sự rất buồn nôn, đã táy máy tay chân với rất nhiều người trong giới, nhưng rất ít người lớn gan như hắn, tôi nghĩ chắc hắn không sợ cái gì, cho rằng tôi không dám phản kháng. Bất quá hắn ở trong giới rất lợi hại, không có biện pháp."
Nguyễn An Ninh quay đầu hỏi: "Sao Tạ ca lại muốn vào nghề này?"
Tạ Nhan không có ý kiến với câu "không có biện pháp", chỉ nói: "Tôi thích đóng phim."
Nguyễn An Ninh tựa hồ rất bất ngờ: "Vậy sao? Thật không nghĩ tới, tôi làm MC vì trời xuôi đất khiến, làm cũng làm rồi, hơn nữa thù lao cao đến tôi không thể tưởng tượng, cho nên vẫn tiếp tục."
Cô nói đến đây, ngừng một chút, lại cười với Tạ Nhan, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Cảm kích nhất là, cậu không chỉ từng ra mặt giúp tôi, còn cho tôi biết ngoài chịu đựng, còn có cách giải quyết khác"
Tạ Nhan còn chưa kịp trả lời, Nguyễn An Ninh bỗng nhiên nói: "Thế nhưng trong vòng giải trí tôi là tiền bối của cậu! Cậu mới hai mười, lại đi còn đường tiểu sinh bạo hồng, tốt nhất đừng có hẹn hò, sẽ làm lỡ con đường phát triển."
Tạ Nhan lạnh lùng: "Không phải hẹn hò."
Nguyễn An Ninh không nghe cậu giải thích, tiếp tục dạy dỗ cậu cách làm minh tinh, đều là lời lẽ chí lý: "Dù cho hẹn hò rồi, có ý loạn tình mê, tình thâm tựa như biển, hận không thể đồng sinh cộng tử, cũng không nên gửi mấy cái ảnh khoe thân này, sau khi chia tay rất dễ xảy ra chuyện."
Tạ Nhan cau mày: "Anh ấy không phải người như vậy."
Nguyễn An Ninh lập tức nắm được nhược điểm: "Không phải không hẹn hò sao?"
*Hay lắm An Ninh =)))
Tạ Nhan nghĩ, được thôi.
Đấu võ mồm, cậu không đấu lại MC.
Nguyễn An Ninh cười cười, trong lòng nghĩ, có thể để Tạ Nhan thích, sẽ là một người rất dũng cảm, rất tốt.
Cô mong tất cả nguyện vọng của Tạ Nhan đều được viên mãn.
Bên ngoài truyền đến âm thanh rất nhẹ, là Từ Hoa Ý: "An Ninh, Tạ Nhan tỉnh chưa? Cá nướng xong rồi."
Kỳ thực vốn có quy tắc sau khi bắt được con thú đầu tiên mới được lấy nồi, nhưng Tạ Nhan vì cứu người mà bị thương, tổ tiết mục cho nhóm bọ họ một cái lưới cá, Từ Hoa Ý làm tiết mục bao nhiêu năm, rất quen với đồ chơi này, nhẹ nhàng bắt được rất nhiều cá.
Tạ Nhan tiện tay lấy áo khoát nói: "Tỉnh rồi."
Cậu liếc nhìn điện thoại, hai tấm hình chụp vết thương đã gửi đi, một tấm đã hiện dấu chấm than, một tấm vẫn đang gửi.
Tính hiệu trên núi quá kém.
Tổ tiết mục lần này chọn địa điểm cách Tể An ba trăm kilomet, lái xe mất ba bốn tiếng đồng hồ, Phó Thanh lái đến nửa đường dừng lại, nhắn tin cho Tạ Nhan nói là đùa thôi, nhưng cũng không quay lại.
Anh ở ven đường hút non nửa hộp thuốc lá, điện thoại lại run lên vài cái, nhận được mấy tấm hình.
Là vết thương trên cánh tay.
Tay của Tạ Nhan rất trắng, vết thương lần trước bị rạch còn lưu lại vết sẹo rõ ràng, lần này lại nhiều thêm mấy vết.
Cậu nói: "Phó ca đừng lo, không bị thương tích gì, cũng không đau."
Phó Thanh nghĩ không ra, tiểu Tạ của anh vì sao luôn bị thương.
Lần này lại là vì cái gì? Hình như đỡ một cô gái từ trên cây ngã xuống.
Phó Thanh đôi khi mong muốn lòng của Tạ Nhan cũng cứng rắn như cách cậu biểu hiện ra, sẽ không vì chuyện người khác mà bị thương nữa.
Nhưng lòng Tạ Nhan rất mềm mại, tính cách cậu như vậy không thể nào thay đổi.
Phó Thanh xem hình ảnh trên tin tức, dựa theo lực ngã như vậy, Tạ Nhan bị thương chắc không chỉ có một chỗ, anh đang đợi thêm ảnh.
Anh nghĩ, có thể chỗ khác bị thương nghiêm trọng, nhưng Tạ Nhan sẽ làm như không có chuyện gì, sẽ không chụp nữa.
Phải làm sao đây?
Nhất định phải vạch trần. Bạn nhỏ sao có thể gạt người?
Phó Thanh hiện tại rất không bình tĩnh, không giống như bình thường. Lần trước Tạ Nhan bị thương, anh ý thức được mình thích cậu, suốt đêm chạy tới. Mà lần này đã xác định tâm ý của mình, lại không thể đến được, Phó Thanh nóng nảy chưa từng có.
Anh đã rất nhiều năm chưa cảm thấy như vậy.
Sở Phục liên tục gọi, trước đó cũng nhắn nhiều tin, nhưng Phó Thanh không nhận.
Lúc này điện thoại thông rồi.
Sở Phục vội vàng hỏi: "Chu Chân nói cậu không ở đây, cậu không phải lại chạy đi tìm Tạ Nhan chứ?"
Phó Thanh trầm mặc.
Sở Phục không thể làm gì đành nói tiếp: "Kỳ thực Tạ Nhan không quay về, nói rõ thương thế không nghiêm trọng, thực sự không cần đi, đi rồi Tạ Nhan tiếp đón cậu thế nào, chính cậu ấy luôn ở trước máy quay..."
Phó Thanh cắt lời Sở Phục, thanh âm có chút hàm hồ: "Đi rồi, đến nửa đường thì ngừng."
Tuy rằng Sở Phục đã nghĩ tới, nhưng vẫn hít không khí: "Cậu đối với chuyện của Tạ Nhan, thật sự có thể phát rồ."
Sở Phục nhanh chóng kết thúc đề tài, ý đồ dùng chuyện quan trọng dẫn dắt Phó Thanh: "Hứa Tiểu Hồng nói với cậu chuyện Hứa Tam chưa? Hứa Tam ở chỗ hắn lâu như vậy, vẫn không nói cho cậu, có ý gì đây."
Phó Thanh rũ mắt, ánh mắt rơi trên tàn thuốc: "Không sao, trong lòng tôi hiểu rõ."
Hứa Tiểu Hồng vô luận có cùng anh hắn làm việc hay không, Phó Thanh cũng không ngạc nhiên, lòng người cách cái bụng, cho dù nhìn một người lớn lên, cũng chưa chắc hiểu rõ.
Điện thoại Phó Thanh lại run vài cái.
Trên đường không người, anh trực tiếp mở ra.
Tạ Nhan nói: "Chỉ bị mấy chỗ này, có lẽ do em quá trắng, chứ không có nghiêm trọng, cũng không đau."
Có hai hình ảnh mới, anh không mở toàn màn hình, chỉ thấy bóng mơ hồ, hình ảnh load vài giây, rốt cục hiện ra.
Tạ Nhan co người, cúi đầu, tựa hồ không dám ngẩng lên, gương mặt đỏ như cánh hoa hồng, hàm răng rất trắng, cắn nhẹ góc áo, đem phần da đọng máu bầm lộ ra.
Đèn trong lều mờ ảo, ảnh chụp không quá rõ, nhưng Phó Thanh thấy rõ mỗi một chi tiết, bao gồm biểu tình đấu tranh của Tạ Nhan.
Cậu rất ngây thơ, lại xấu hổ, lại cố gắng làm ra động tác như vậy, chụp ảnh như vậy, chỉ vì để Phó Thanh không lo lắng.
Tạ Nhan không thấy rõ tình hình, nhưng vì đẹp quá phận, đối mặt với ống kính khó có được lại thuận theo, mặt mày mềm mại, không tự chủ xen lẫn một tia dụ dỗ.
Tựa hồ dễ dàng mê hoặc người khác đến thương cậu, hôn cậu, cùng cậu làm tình.
Phó Thanh cúp điện thoại.
Cắt đứt Sở Phục đang nói bên kia.
"Bây giờ anh điên rồi"
Phó Thanh gửi tin nhắn âm thanh, thanh âm rất thấp: "Chụp thêm vài tấm cho anh xem được không?"
Tin nhắn cuối cùng từ bên kia lúc này mới tới, Tạ Nhan cũng gửi tin âm thanh: "Phó ca đến nhà chưa?"
Danh sách chương