*raw là ngủ nóng

Bọn họ quấn quýt lấy nhau, Tạ Nhan cởi bỏ T shirt mỏng manh, lộ ra xương vai đẹp đẽ, Phó Thanh hôn lên, liên tục hôn thêm chỗ khác.

Trong phòng không có một tia sáng, bọn họ không thấy rõ mặt nhau, chỉ có âm thanh ám muội, khó giải thích được, không cách nào hình dung tình cờ truyền đến.

Trong bóng tối yên tĩnh này, Tạ Nhan bỗng nhiên ngẩng cổ thật cao, lưng tạo thành độ cong cực đẹp, giống như là một con thiên nga trắng sắp chết, nhưng vẫn là dùng khí lực cuối cùng để nhẫn nại. Mười ngón tay của cậu nắm chặc vào chăn, bởi vì quá độ đau đớn, đến đầu ngón tay cũng trở nên xanh trắng.

Cả người cậu đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đến đôi môi cũng lạnh.

Phó Thanh lại lần nữa khiến Tạ Nhan nóng lên.

Cho đến lúc này, anh mới có thể cảm giác được, Tạ Nhan thật sự rất gầy.

Eo cậu quá nhỏ, da dẻ quá trắng, âm thanh quá mềm, như là rất dễ dàng sẽ hỏng mất, sẽ bị phá hủy, rên rỉ đều bị nuốt hết trong cổ họng, đến âm thanh  xin tha cũng sẽ không phát ra.

Tạ Nhan vừa tỉnh táo vừa mơ hồ.

Cậu không còn nhận biết được xung quanh, nhưng có thể biết rõ ràng, cậu đang cùng người mình thích nhất làm chuyện thân mật nhất.

Cho nên bất kể là thống khổ hoặc là vui vẻ, chỉ cần là đối phương dành cho, Tạ Nhan đều sẽ toàn bộ tiếp nhận.

Một đêm chìm trong giấc mộng.

Tạ Nhan không biết đã ngủ bao lâu, đồng hồ sinh học của cậu vẫn luôn rất đúng giờ, cho dù trước đây lúc còn chuyển gạch tại công trường, cũng sẽ không ngủ quên.

Nhưng hôm nay không như vậy, cậu thật sự vẫn chưa tỉnh táo lại, nỗ lực mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cằm Phó Thanh.

Tạ Nhan cảm giác có một cánh tay đặt ngang thắt lưng mình, hơi vùng vẫy một hồi, mới phát hiện mình nằm trong lồng ngực Phó Thanh.

Phó Thanh đã tỉnh rồi, bất quá không nỡ bạn nhỏ trong lồng ngực, nên vẫn không động đậy, sau khi nhận ra được động tác của Tạ Nhan, anh cúi đầu hôn một cái lên hàng lông mày đang nhăn lại, tiếng nói khàn khàn lại đầy thoả mãn: "Còn sớm, ngủ thêm một hồi."

Tạ Nhan nghiêng đầu đi, có thể nhìn thấy ánh mặt trời  đã xuyên thấu rèm cửa sổ dày đặc.

Khẳng định không còn sớm.

Tạ Nhan từ trong chăn đưa tay ra, lấy điện thoại di động để trên tủ đầu giường. Cánh tay của cậu rất trắng, mà gầy, có thể nhìn thấy gân mạch màu xanh bên trong, còn có vết tích màu hồng nhạt bên ngoài, phân tán khắp trên phần da dẻ mỏng manh kia.

Đến màu sắc của dấu hôn cũng dường như rất ôn nhu.

Đã tám giờ rưỡi. Vào lúc này, thường học được nửa tiết thứ nhất rồi.

Tạ Nhan rất nhanh liền tỉnh lại, cậu vén chăn lên, từ trên giường bò dậy, lúc vừa xuống đất chân không tự chủ được mềm nhũn một chút, thiếu chút nữa không thể đứng lên.

Dù sao cũng là Tạ Nhan, thân thể của cậu lắc lư mấy lần, vẫn là đứng vững vàng.

Ngày hôm qua sau khi làm xong, ý thức Tạ Nhan liền mơ mơ hồ hồ, Phó Thanh ôm cậu vào phòng tắm tắm xong, cũng không mặc quần áo cho cậu, Tạ Nhan hiện tại lỏa thể, muốn đi tới tủ quần áo, tìm đồ mặc.

Tạ Nhan cảm giác chính mình như là đang đi trên cây bông. Cậu chưa bao giờ khó chịu như vậy, cũng không phải đau đớn sắc bén, chính là thân thể không có sức lực gì, mặt sau cảm giác rất quái dị, như là vẫn chưa có khép lại.

... Quá lớn.

Tạ Nhan mới đi được hai bước, không thể không lấy tay đỡ tường, nghỉ ngơi một hồi, mới chuẩn bị đi tiếp, chợt thân thể nhẹ bẫng, bị ôm ngang lên.

Cậu cao như vậy cũng chỉ có Phó Thanh mới có thể ẵm được.

Tạ Nhan không giãy dụa, hai tay vòng qua sau cổ Phó Thanh, cậu nghe Phó Thanh nói: "Ngày hôm qua xem rồi, không có bị thương, nên không thoa thuốc, bây giờ còn đau lắm hả?"

Tạ Nhan ngơ ngác, hai lỗ tai lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đỏ lên, bất quá vẻ mặt vẫn căng, cho dù như thế nào, vẫn là  cần mặt mũi.

Cậu lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Phó Thanh dán vào lỗ tai Tạ Nhan nói: "Nếu thật sự đau phải nói cho anh biết, đừng nhẫn nhịn."

Anh biết rằng bạn nhỏ trong lồng ngực thực sự rất am hiểu cách  chịu đau, anh cũng rất không nỡ.

Phó Thanh dễ như ăn cháo mà ẵm Tạ Nhan trở về trên giường, lại không lấy quần áo trong tủ, mà là mở hành lý ra, từ bên trong lấy một cái áo thun của mình đưa tới trước mặt Tạ Nhan.

Tạ Nhan vẫn không hiểu ý, cầm lấy bộ quần áo kia, có chút nghi hoặc nhìn Phó Thanh.

Phó Thanh rất nghiêm túc nói: "Đã để cho tiểu ngọt ngào ngủ rồi, em có thể mặc đồ của anh không, anh muốn nhìn"

Tạ Nhan: "..."

Càng không có lời nào để nói.

Vì vậy, làm một idol nhân cách có khuyết điểm dám ngủ với fan, Tạ Nhan đành chịu nhục mà mặc  quần áo của fan vào. Áo thun của Phó Thanh vừa rộng vừa dài, Tạ Nhan mặc vào có vẻ trống trải, miễn cưỡng có thể che đến đùi, Tạ Nhan giả vờ như sửa lại một chút tóc ở thái dương, nghiêng đầu đi, cũng không nhìn tới Phó Thanh.

Hô hấp Phó Thanh nặng thêm mấy phần, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh xong, không để Tạ Nhan phát hiện.

Tạ Nhan mặc một hồi, trong lòng còn băn khoăn chuyện đi học, liền muốn xuống thay quần áo.

Phó Thanh đè vai Tạ Nhan lại, còn nói: "Xin nghỉ một ngày đi, đã để cho tiểu ngọt ngào..."

Tạ Nhan thực sự nghe không nổi nữa, ngắt lời anh, hít sâu một hơi: "Được rồi, xin nghỉ, sau buổi trưa lại đi."

Phó Thanh cầm điện thoại di động của Tạ Nhan, đi ra ngoài gọi điện cho Giang Đồng, nói là có thể xin nghỉ mấy tiết sắp tới.

Anh đi ra ngoài gọi điện thoại cũng chỉ mất chút thời gian, lúc trở lại lần nữa, Tạ Nhan đã nghiêng đầu ngủ. Kỳ thực thân thể cậu từ ban đầu rất khó chịu, vẫn luôn dựa vào ý chí chống đỡ đến bây giờ.

Phó Thanh hơi ôm Tạ Nhan, đem cậu nhét vào trong chăn, muốn hôn nhẹ bạn nhỏ, vẫn là nhịn được, không quấy rầy giấc ngủ của Tạ Nhan, liền đứng ở đầu giường, nhìn cậu một hồi lâu mới rời khỏi.

Lúc Tạ Nhan tỉnh lại lần nữa, đến nửa ngày mới phản ứng được hiện tại đã là buổi trưa.

Cậu nhìn một vòng xung  quanh, lại không tìm được Phó Thanh, ý thức cũng còn mơ mơ hồ hồ, bản năng đem áo thun kéo lên đến mũi, dường như còn có thể ngửi được mùi của Phó Thanh.

Bất quá Tạ Nhan rất nhanh liền tỉnh lại, không làm như vậy nữa, cậu ngồi ở trên giường một phút chốc, vẫn cảm giác có chút khó chịu, nhưng mà tốt hơn nhiều so với buổi sáng.

Chẳng được bao lâu, Phó Thanh đẩy cửa ra, trên tay mang theo một cái hộp cơm, mở ra đặt ở trước mặt Tạ Nhan, đũa cũng bày xong.

Tạ Nhan chỉ nếm thử một miếng, cũng biết là Phó Thanh tự mình làm.

Từ buổi sáng đến bây giờ cậu chưa ăn cơm, đói bụng quá mức, uống xong chén canh mới dễ chịu chút, liền từ từ ăn cơm trưa.

Phó Thanh nhìn cậu ăn, hỏi: "Còn đau hay không?"

Tạ Nhan lắc đầu một cái, tựa hồ là nhận ra được Phó Thanh rất lưu ý chuyện này, trầm mặc chốc lát, vẫn là nói thêm: "Cũng không chỉ có đau."

Nhưng cậu chỉ nói tới chỗ này, liền không nữa nói.

Mà Phó Thanh đã rõ ràng.

Cơm nước xong, Tạ Nhan vừa nghỉ ngơi nên lập tức rất có tinh thần, cùng Phó Thanh nói một tiếng, liền chuẩn bị đi học.

Cậu đẩy cửa ra, xuyên qua hành lang, đúng dịp thấy Rebekka  đi vào. Ngô Vân cũng ở cùng một tầng với cậu tại khách sạn này, Rebekka rảnh rỗi sẽ tới thăm chồng, Tạ Nhan thỉnh thoảng sẽ gặp phải cô.

Rebekka vóc người cao gầy, chỉ thấp một ít  so với Tạ Nhan, cô ngẩng đầu liếc mắt một cái, ánh mắt dừng lại, giọng nói mang vẻ chút trêu đùa, nói: "Yêu đương vui vẻ."

Sau khi nói xong câu đó, cô cũng không đợi Tạ Nhan đáp lại, trực tiếp đi vào.

Tạ Nhan ngẩn ra, bước chân chôn ở một chỗ.

Cậu đi về phía trước một đoạn, lúc đi ngang qua cửa kính giương mắt nhìn chính mình, trên cổ có một dấu hôn rất nhẹ, nhưng do làn da của cậu quá trắng, dấu hôn này quá dễ thấy.

Tạ Nhan không tự chủ sờ chỗ kia một chút kia, cậu thấp giọng nói: "Rất vui vẻ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện