Sau khi Phó Thanh xuống máy bay liền cho người thăm dò chuyện Phùng gia.
Mà tiến độ điều tra không tính là quá nhanh, trước mắt chỉ biết Phùng Hoằng có hứng thú với Tạ Nhan, cái khác vẫn chưa biết. Phùng gia quan hệ rắc rối phức tạp, việc nhà này nọ giấu giếm rất sâu, chỉ có thể điều tra từng chút từ những việc Tạ Nhan từng trải qua.
Tra xét hết hai tuần mới tìm ra chút manh mối, tất cả chỉnh lý thành văn bản, đưa tới trước mặt Phó Thanh.
Hứa Tiểu Hồng gõ cửa tiến vào, trong tay cầm những tư liệu kia.
Phó Thanh để túi hồ sơ ở một bên.
Hứa Tiểu Hồng gãi đầu một cái, hắn do dự phút chốc, hỏi: "Phó Ca, anh gần đây đang hẹn hò?"
Phó Thanh nghe vậy gật đầu một cái, nhưng vẫn im lặng, lại không nhịn được cười cười, mặt mày liền trở nên rất ôn nhu, anh nói: "Đang hẹn hò, lần sau em ấy trở về giới thiệu cho mọi người quen nhau."
Hứa Tiểu Hồng xưa nay chưa từng thấy Phó Thanh như vậy, không giống bình thường, mãi đến tận khi ra khỏi văn phòng còn chưa có phản ứng lại.
Nhà hắn từ nhỏ đã nghèo, anh cả chết rồi, anh hai cũng đã chết, anh ba thì đi, Phó Thanh đến nhà hắn, nói sau này sẽ chăm sóc hắn, hắn liền khăng khăng một mực cùng Phó Thanh.
Trong lòng Hứa Tiểu Hồng rất rõ ràng, so với những người cùng tuổi ở phố cũ, hắn không tính là có bản lĩnh, nhưng có thể ngồi đến vị trí hiện tại, phần lớn là nhờ có Phó Thanh cam kết.
Nhưng bây giờ anh ba trở lại, còn nói cho hắn vài chuyện trước đây, Hứa Tiểu Hồng liền không biết nên tin ai.
Hứa Tiểu Hồng đi rồi, Phó Thanh mở túi hồ sơ ra, bên trong ghi chép chuyện giữa Phùng gia cùng Tạ Nhan. Mười năm trước, Phùng gia đã từng thu dưỡng Tạ Nhan, nhưng thời gia vô cùng ngắn ngủi, chỉ giằng co hai tháng, kết thúc bằng việc Phùng gia trả Tạ Nhan lại. Chuyện này không có người nào biết, lúc nhận lúc trả đều là lặng lẽ làm, thời gian qua đi nhiều năm, nhiều tư liệu đều lạc mất.
Bởi vì dính tới chuyện thu dưỡng đứa nhỏ, trong tài liệu còn tỉ mỉ ghi lại tình huống Phùng gia. Cha của Phùng Hoằng là Phùng Chử là tay trắng dựng nghiệp, cưới thanh mai trúc mã, sinh ra Phùng Hoằng. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, mẹ Phùng Hoằng vì một cơn bệnh nặng qua đời, Phùng Chử liền cưới con gái một của Dung gia, Dung Nguyên Nguyên. Trước đó Phùng Chử bất quá mới nổi lên ở Tể An, sau có Dung gia chống đỡ liền một đường thẳng tới mây xanh. Kết hôn được mấy năm, Dung Nguyên Nguyên mới mang thai sinh ra một đứa bé, bất quá đứa bé này mệnh không tốt, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, dấu ở nhà, lúc vừa mới học đi liền vì người hầu trong nhà nhất thời không quan sát mà đi lạc mất. Ước chừng là vì an ủi Dung Nguyên Nguyên, Phùng gia thu dưỡng một bé gái tuổi tác không chênh lệch nhiều, Phùng Như, sau đó thành lập tìm quỹ tìm con. Nhưng mà chỗ kỳ quái là, qua bảy, tám năm sau, không hiểu tại sao lại thu dưỡng Tạ Nhan, mà chỉ nuôi mấy tháng. Hiện tại Phùng Chử bị bệnh liệt giường, Dung Nguyên Nguyên đã lâu không ra ngoài, ít nhất ở bề ngoài Phùng Hoằng biến thành chủ nhân, còn có một Phùng Như.ở bên ngoài học đại học
Trong chuyện này khẳng định còn có nội tình, mà trước mắt còn chưa tra ra được.
Phó Thanh cau mày, ngón tay dừng lại dưới tên của Phùng Hoằng cùng Phùng Như chốc lát.
Anh không muốn để Tạ Nhan lại liên quan đến Phùng gia, cũng không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt Tạ Nhan.
Bất kể là lý do gì, khi đó Tạ Nhan chỉ là đứa nhở mười tuổi, lòng tràn đầy vui vẻ được gia đình mới thu nhận, chưa được bao lâu lại trả về viện mồ côi, dùng lý do không thể quản giáo, vô lý như vậy.
Phó Thanh không dám nghĩ khi đó Tạ Nhan sẽ thấy khó chịu thế nào, bạn nhỏ của anh thoạt nhìn tính khí vừa lạnh vừa cứng, trong lòng lại mềm mại hơn bất cứ ai.
Bỗng nhiên liền muốn đi gặp cậu.
Hai vụ án đầu chiếm thời gian khá ít, 《 Tạm biệt, hoa hồng 》 rất nhanh đã quay đến án giết người thứ ba. Lần này địa điểm xảy ra vụ án quay về nội thành. Người bị hại là một phú hào rất nổi danh ở địa phương. Theo người làm trong nhà kể lại, ban đêm hôm ấy, sau khi ông chủ bọn họ về nhà không lâu thì bỗng nhiên cúp điện, mạch điện dự bị cũng không thể khởi động, chờ qua một tiếng, rốt cuộc mới tìm được vấn đề trong hệ thống điện. Người vợ về nhà muộn dắt theo con gái đẩy cửa phòng ra, đúng lúc thấy thi thể trên mặt đất, máu tươi thấm ướt toàn bộ thảm trải sàn.
Cảnh sát rất nhanh đến hiện trường vụ án, kéo lên đường cảnh giới.
Có lẽ vì vấn đề thời gian, lần này khuôn mặt vẫn được giữ rất hoàn chỉnh, thế nhưng thân thể vẫn bị hành hạ đến chết bằng cách chém mấy chục đao như trước. Mức độ thương tổn thế này, cho dù miệng nạn nhân bị chặn cũng sẽ phát ra động tĩnh rất lớn nhưng là bởi vì gian phòng này có hiệu quả cách âm quá tốt, nên không có một người nào nghe thấy động tĩnh dị thường.
Trên gương vẫn như trước có một dòng chữ viết bằng máu: "Đoán xem tao là ai."
Bất quá lần này không chỉ là câu nói kia, phía sau còn thêm hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Con • điếm."
Cùng với đó, hung thủ phá hủy bộ phận sinh dục của hắn, cơ hồ là đập thành một đám bùn nhão.
Tất cả cảnh sát ở đây đều cảm giác được rùng cả mình, xem xét hiện trường được một lúc, Cố Tuyết Văn mới khoan thai đến chậm.
Y nói xin lỗi với Trần Vân Sinh: "Đội trưởng thật xin lỗi, tôi sau khi trở về quá mệt mỏi, lúc tắm không cẩn thận ngủ mất, tỉnh lại mới nhìn đến điện thoại."
Đám người bọn họ ở nơi xảy ra vụ án thứ hai đợi hơn nửa tháng, thu góp đầu mối, điều tra các mối quan hệ của người bị hại, cũng không tra được lý do, tổ chuyên án không thể làm gì khác hơn là chật vật trở lại.
Nhưng bọn họ quay về được một ngày, hung thủ liền lập tức gây ra vụ án thứ ba.
*Mấy thím có nghĩ điều mà tui đang nghĩ hong? ( ̄O ̄;)
Trần Vân Sinh "Hứ" một tiếng: "Cậu mệt cái gì? Chỉ làm chút việc lặt vặt, đến cả đường cũng không đi."
Anh nhìn thấy Cố Tuyết Văn thay áo sơ mi mới, tóc tai vẫn là ướt nhẹp, trên người dính mùi vị sữa tắm, rất ngọt.
Trần Vân Sinh ngăn cản Cố Tuyết Văn tại cửa, không cho y vào xem tình trạng hiện tại như thế nào, sợ y lại ói ra, phí công tắm gội.
Cố Tuyết Văn ngơ ngác, không hiểu tại sao.
Ánh mắt Trần Vân Sinh thoáng nhìn qua, rơi vào trên người Cố Tuyết Văn. Ngày hôm y vội ra cửa, tay áo không chỉnh tề giống bình thường, mà là không cẩn thận vén lên một vòng, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay trắng như tuyết, phía trên có một vết thương cũ, rất tròn, Trần Vân Sinh liếc mắt một cái liền nhận ra, là vết tàn thuốc nóng.
Cố Tuyết Văn tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, vội vàng thả ống tay áo xuống, gập ghềnh trắc trở mà nói dối: "Vết thương này, chính là ta khi còn bé không cẩn thận bị bỏng..."
Trần Vân Sinh bị y chọc cười, nắm lấy cổ tay trắng ngần của Cố Tuyết Văn: "Cậu gạt tôi làm gì? Vết thương như vậy, hoặc là chính cậu có bệnh tự hại, hoặc là người khác kéo cậu tay cưỡng bách nhấn tàn thuốc lên. Còn có thể gọi là không cẩn thận sao?"
Cố Tuyết Văn trầm mặc chốc lát, y nhẹ nhàng vén tay áo lên, lộ ra toàn bộ cánh tay nhỏ, không chỉ có vết sẹo kia, rải rác còn có mấy cái, đều là bị tàn thuốc nóng ấn vào.
Y nói: "Đội trưởng, tôi không phải cố ý muốn nói dối, chính là nói ra rất mất mặt. Mấy vết thương này là bởi vì ta khi còn bé thành tích không quá tốt, nên người trong nhà làm vậy."
Trần Vân Sinh khoát tay, đem tàn thuốc ấn tắt ở trên tường, hắn cúi đầu, kéo ống tay áo Cố Tuyết Văn xuống, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Cố Tuyết Văn nở nụ cười với hắn, mặt mày đều cong cong, dáng dấp rất khả ái: "Không sao, em biết đội trưởng quan tâm em."
Từ đó về sau, Trần Vân Sinh không có hút thuốc ở trước mặt Cố Tuyết Văn.
Sau khi vụ án này phát sinh, trong cục đã không ém được tin tức, bị ép phải công bố án giết người liên hoàn này với đại chúng, cục yêu cầu Trần Vân Sinh nhất định phá án trước khi người bị hại tiếp theo xuất hiện, bằng không đừng nghĩ muốn làm đội trưởng nữa.
Trần Vân Sinh cùng mọi người trong tổ trọng án thảo luận, hắn cho rằng hung thủ này so với trước kia đã bại lộ càng nhiều tin tức hơn.
"Đầu tiên, hung thủ tuy rằng rất điên cuồng, nhưng hắn là có mục đích, chứ không phải không mục đích mà giết người. Thứ hai vụ án trước hắn giết chết một nhà ba người, thế nhưng lần này người bị hại có vợ có con, hắn lại chỉ giết chết một người."
Trước mắt vấn đề chủ yếu nhất là không tìm được động cơ giết người. Loại án giết người liên hoàn này, chủ yếu nhất chính là phải tìm ra nguyên nhân căn bản, tìm ra manh mối liên quan tới mỗi người bị hại, mới có thể đoán trước bước kế tiếp mà hung thủ hành động. Mà lực lượng cảnh sát đã điều tra tư liệu của người bị hại, cơ hồ không tìm được liên hệ giữa bọn họ, người bị hại giống như là không có điểm chung.
Trần Vân Sinh nhìn bản ghi chép nhiều lần, bỗng nhiên dùng sức gõ mặt bàn một cái, nghĩ thông suốt trong vụ án thứ hai, tại sao hung thủ không để cho cô gái kia viết câu nói kia.
Hắn tỉnh táo nói: "Bởi vì cô gái kia chưa từng thấy hắn, căn bản đoán không được hắn là ai. Nhưng hung thủ vẫn giết cô ta, nói rõ cô nhất định xuất hiện lúc sự việc phát sinh. Đi thăm dò xem những lúc không có ghi chép thì cô gái kia đã xảy ra những chuyện gì, hoặc là nói chủ yếu nhất cần phải điều tra chính là lúc cô đi với mẹ, đến tột cùng làm cái gì."
Trần Vân Sinh cơ hồ có thể khẳng định đây là báo thù. Mà không có chứng cứ, hắn sẽ không đem cái kết luận này dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Cố Tuyết Văn trừng mắt nhìn: "Đội trưởng thật là lợi hại."
Y hơi rũ mắt xuống, lại mặc niệm một câu: "Đội trưởng thật là lợi hại."
Ngô Vân đứng ở sau camera, hô một câu "Cắt", ánh sáng trong trường quay tắt đi, Tạ Nhan còn vẫn duy trì động tác lúc đầu một hồi lâu, mới đi tới bên tường, tựa lưng lên.
Giang Đồng cũng không dám đi quấy rầy cậu.
Tạ Nhan ngẩng đầu, từ trong áo khoác cạnh lấy ra điếu thuốc, Cố Tuyết Văn thì không hút thuốc lá, cho nên cậu muốn hút.
Cậu châm lửa, cứ như vậy nhìn chăm chú ảnh lửa bùng lên, cũng không có đốt thuốc, sắc mặt tối tăm, thuốc cũng không cháy.
Thời điểm quay bộ phim này, Tạ Nhan cũng không phải là không muốn thoát khỏi nhân vật Cố Tuyết Văn, mà là có lúc xác thực không có cách nào.
Quá tệ.
Tạ Nhan cầm điện thoại di động lên, màn hình không sáng lên, cậu quay lâu như vậy, Phó Ca cũng không nhắn tin cho cậu.
Cậu hôm nay quay cả ngày, buổi tối ngoại trừ cảnh này, tiếp theo còn có một cảnh đêm.
Tạ Nhan mở ra Wechat, ngón tay ngừng trên màn ảnh chốc lát, vẫn là đổi thành âm thanh, cậu thả tiếng nói mềm nhũn, âm thanh rất nhẹ: "Ngày hôm nay hơi mệt một chút, ngày mai Phó Ca phải nói chuyện với em đó."
Cậu biết rõ trạng thái của mình gần đây rất không đúng, liền muốn nghe âm thanh của Phó Thanh nhiều một chút, nói chuyện yêu đương, nhớ tới người mình thích.
Nghỉ ngơi nửa giờ, đại đa số diễn viên đều rời đi, Ngô Vân lại đây vỗ vỗ vai Tạ Nhan, nói tiếp tục quay.
Tạ Nhan để điện thoại di động xuống, mím mím môi.
Cậu quay xong cảnh cuối cùng, cho dù đã thay đổi quần áo, cả người cũng đều mùi máu nhân tạo. Tạ Nhan cực kỳ mệt mỏi, lại không thể hoàn toàn thoát khỏi kịch bản vừa nãy, tay cậu còn đang khẽ run, một mình ngồi ở trên ghế, mở mắt quay về phía ánh đèn lờ mờ.
Qua một hồi lâu, Tạ Nhan mới miễn cưỡng mở điện thoại di động, 3 phút trước Phó Thanh gửi tin nhắn âm thanh.
Anh nói: "Ngày mai tới rồi, anh tới rồi."
Hiện tại là hừng đông một giờ rưỡi.
Tạ Nhan đột nhiên ngẩng đầu, tóc đen cũng thuận theo giương lên, Phó Thanh đang đứng ở cách đó không xa. Vóc người anh cao to, cái bóng kéo rất dài, anh tuấn cực kỳ.
Là bạn trai của cậu.
Giang Đồng nhìn thấy Tạ Nhan bỗng nhiên đứng lên, còn chưa kịp hỏi làm sao vậy, cứ như vậy trực tiếp đi ra ngoài.
Phó Thanh nhìn Tạ Nhan đi tới trước mặt mình, nâng cằm của cậu lên, đầu ngón tay chạm vào da dẻ nhẵn nhụi mềm mại. Bạn nhỏ vốn là rất gầy, vì hợp với hình tượng Cố Tuyết Văn, trong quá trình quay luôn chú ý chế độ ăn, hiện tại cơ hồ gầy thành một bộ xương, nơi cổ chỉ có một tầng da thịt mỏng manh, gần như trong suốt, có thể thấy rõ gân mạch màu xanh bên trong.
Quá gầy, lại không có cách nào.
Anh biết rõ Tạ Nhan quay bộ phim này quá mức vất vả, hao hết tinh thần, tâm lý tối tăm, cả người đều không thích hợp, lại không thể nói một câu ngăn cản.
Đó là giấc mộng của Tạ Nhan, là điều cậu theo đuổi, Phó Thanh rất không nỡ, cũng chỉ có thể ở bên cậu nhiều hơn.
Anh hỏi: "Muốn hôn môi không?"
Tạ Nhan nghoẹo đầu, ôm cổ Phó Thanh, đem hơn nửa trọng lượng đều treo ở trên người anh, rất nghiêm túc mà trả lời, "Muốn."
Hôn môi có thể xác định yêu, cũng có thể xác định lẫn nhau.
Giang Đồng ở cách đó không xa nhìn hai người bọn họ, chủ yếu là để canh chừng, mặc dù bây giờ dạ hắc phong cao, nhưng mà vẫn sợ bọn họ bị chụp trộm.
Phó Thanh khóe mắt liếc hắn một cái, sau khi thu hồi ánh mắt thì cởi áo khoác, choàng lên đỉnh đầu Tạ Nhan, che hơn nửa bên mặt, ngoại trừ từ góc độ của Phó Thanh, ai cũng không nhìn thấy Tạ Nhan.
Giang Đồng bị ánh mắt của Phó Thanh đâm một nhát, sửng sốt một hồi lâu, sau khi phản ứng lại thì thực lạnh lùng. Là một thẳng nam, hắn cũng không phải rất muốn nhìn hai tên gay dinh dính nhơm nhớp, vừa ôm vừa hôn, cho dù có đẹp trai hơn nữa cũng không thèm!
Hôm nay là trăng tròn, xung quanh không có đèn đường, trên đường vẫn sáng rõ.
Tạ Nhan bị bọc trong áo khoác Phó Thanh, bên trong tràn đầy khí tức của Phó Thanh, đem cậu cùng bên ngoài ngăn cách ra. Tim cậu đập rất nhanh, nhưng thân thể lại không có nóng lên.
Phó Thanh cúi đầu, nửa khuôn mặt tiến vào bên trong áo khoác, hôn lên đôi môi Tạ Nhan.
Bọn họ hôn môi ở bên trong không gian thu hẹp chỉ có lẫn nhau.
Đôi môi Tạ Nhan lạnh, cũng rất mềm mại.
Phó Thanh hôn cậu nhiều lần, vừa ôn nhu vừa kịch liệt, mãi đến tận khi cậu nóng lên.
Bọn họ ôm ấp càng ngày càng gần, hai cái bóng quấn quýt cùng nhau, dần dần dung thành một thể.
Tạ Nhan có thể cảm giác được khí tức của Phó Thanh, còn có một chút mùi thuốc lá.
Cậu cũng không nhìn thấy những người khác chuyện khác, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng không có, trong mắt chỉ tràn đầy Phó Thanh.
Rốt cục, cậu thấy an tâm.
Nhớ vote và comment nha!^ω^
Mà tiến độ điều tra không tính là quá nhanh, trước mắt chỉ biết Phùng Hoằng có hứng thú với Tạ Nhan, cái khác vẫn chưa biết. Phùng gia quan hệ rắc rối phức tạp, việc nhà này nọ giấu giếm rất sâu, chỉ có thể điều tra từng chút từ những việc Tạ Nhan từng trải qua.
Tra xét hết hai tuần mới tìm ra chút manh mối, tất cả chỉnh lý thành văn bản, đưa tới trước mặt Phó Thanh.
Hứa Tiểu Hồng gõ cửa tiến vào, trong tay cầm những tư liệu kia.
Phó Thanh để túi hồ sơ ở một bên.
Hứa Tiểu Hồng gãi đầu một cái, hắn do dự phút chốc, hỏi: "Phó Ca, anh gần đây đang hẹn hò?"
Phó Thanh nghe vậy gật đầu một cái, nhưng vẫn im lặng, lại không nhịn được cười cười, mặt mày liền trở nên rất ôn nhu, anh nói: "Đang hẹn hò, lần sau em ấy trở về giới thiệu cho mọi người quen nhau."
Hứa Tiểu Hồng xưa nay chưa từng thấy Phó Thanh như vậy, không giống bình thường, mãi đến tận khi ra khỏi văn phòng còn chưa có phản ứng lại.
Nhà hắn từ nhỏ đã nghèo, anh cả chết rồi, anh hai cũng đã chết, anh ba thì đi, Phó Thanh đến nhà hắn, nói sau này sẽ chăm sóc hắn, hắn liền khăng khăng một mực cùng Phó Thanh.
Trong lòng Hứa Tiểu Hồng rất rõ ràng, so với những người cùng tuổi ở phố cũ, hắn không tính là có bản lĩnh, nhưng có thể ngồi đến vị trí hiện tại, phần lớn là nhờ có Phó Thanh cam kết.
Nhưng bây giờ anh ba trở lại, còn nói cho hắn vài chuyện trước đây, Hứa Tiểu Hồng liền không biết nên tin ai.
Hứa Tiểu Hồng đi rồi, Phó Thanh mở túi hồ sơ ra, bên trong ghi chép chuyện giữa Phùng gia cùng Tạ Nhan. Mười năm trước, Phùng gia đã từng thu dưỡng Tạ Nhan, nhưng thời gia vô cùng ngắn ngủi, chỉ giằng co hai tháng, kết thúc bằng việc Phùng gia trả Tạ Nhan lại. Chuyện này không có người nào biết, lúc nhận lúc trả đều là lặng lẽ làm, thời gian qua đi nhiều năm, nhiều tư liệu đều lạc mất.
Bởi vì dính tới chuyện thu dưỡng đứa nhỏ, trong tài liệu còn tỉ mỉ ghi lại tình huống Phùng gia. Cha của Phùng Hoằng là Phùng Chử là tay trắng dựng nghiệp, cưới thanh mai trúc mã, sinh ra Phùng Hoằng. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, mẹ Phùng Hoằng vì một cơn bệnh nặng qua đời, Phùng Chử liền cưới con gái một của Dung gia, Dung Nguyên Nguyên. Trước đó Phùng Chử bất quá mới nổi lên ở Tể An, sau có Dung gia chống đỡ liền một đường thẳng tới mây xanh. Kết hôn được mấy năm, Dung Nguyên Nguyên mới mang thai sinh ra một đứa bé, bất quá đứa bé này mệnh không tốt, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, dấu ở nhà, lúc vừa mới học đi liền vì người hầu trong nhà nhất thời không quan sát mà đi lạc mất. Ước chừng là vì an ủi Dung Nguyên Nguyên, Phùng gia thu dưỡng một bé gái tuổi tác không chênh lệch nhiều, Phùng Như, sau đó thành lập tìm quỹ tìm con. Nhưng mà chỗ kỳ quái là, qua bảy, tám năm sau, không hiểu tại sao lại thu dưỡng Tạ Nhan, mà chỉ nuôi mấy tháng. Hiện tại Phùng Chử bị bệnh liệt giường, Dung Nguyên Nguyên đã lâu không ra ngoài, ít nhất ở bề ngoài Phùng Hoằng biến thành chủ nhân, còn có một Phùng Như.ở bên ngoài học đại học
Trong chuyện này khẳng định còn có nội tình, mà trước mắt còn chưa tra ra được.
Phó Thanh cau mày, ngón tay dừng lại dưới tên của Phùng Hoằng cùng Phùng Như chốc lát.
Anh không muốn để Tạ Nhan lại liên quan đến Phùng gia, cũng không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt Tạ Nhan.
Bất kể là lý do gì, khi đó Tạ Nhan chỉ là đứa nhở mười tuổi, lòng tràn đầy vui vẻ được gia đình mới thu nhận, chưa được bao lâu lại trả về viện mồ côi, dùng lý do không thể quản giáo, vô lý như vậy.
Phó Thanh không dám nghĩ khi đó Tạ Nhan sẽ thấy khó chịu thế nào, bạn nhỏ của anh thoạt nhìn tính khí vừa lạnh vừa cứng, trong lòng lại mềm mại hơn bất cứ ai.
Bỗng nhiên liền muốn đi gặp cậu.
Hai vụ án đầu chiếm thời gian khá ít, 《 Tạm biệt, hoa hồng 》 rất nhanh đã quay đến án giết người thứ ba. Lần này địa điểm xảy ra vụ án quay về nội thành. Người bị hại là một phú hào rất nổi danh ở địa phương. Theo người làm trong nhà kể lại, ban đêm hôm ấy, sau khi ông chủ bọn họ về nhà không lâu thì bỗng nhiên cúp điện, mạch điện dự bị cũng không thể khởi động, chờ qua một tiếng, rốt cuộc mới tìm được vấn đề trong hệ thống điện. Người vợ về nhà muộn dắt theo con gái đẩy cửa phòng ra, đúng lúc thấy thi thể trên mặt đất, máu tươi thấm ướt toàn bộ thảm trải sàn.
Cảnh sát rất nhanh đến hiện trường vụ án, kéo lên đường cảnh giới.
Có lẽ vì vấn đề thời gian, lần này khuôn mặt vẫn được giữ rất hoàn chỉnh, thế nhưng thân thể vẫn bị hành hạ đến chết bằng cách chém mấy chục đao như trước. Mức độ thương tổn thế này, cho dù miệng nạn nhân bị chặn cũng sẽ phát ra động tĩnh rất lớn nhưng là bởi vì gian phòng này có hiệu quả cách âm quá tốt, nên không có một người nào nghe thấy động tĩnh dị thường.
Trên gương vẫn như trước có một dòng chữ viết bằng máu: "Đoán xem tao là ai."
Bất quá lần này không chỉ là câu nói kia, phía sau còn thêm hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Con • điếm."
Cùng với đó, hung thủ phá hủy bộ phận sinh dục của hắn, cơ hồ là đập thành một đám bùn nhão.
Tất cả cảnh sát ở đây đều cảm giác được rùng cả mình, xem xét hiện trường được một lúc, Cố Tuyết Văn mới khoan thai đến chậm.
Y nói xin lỗi với Trần Vân Sinh: "Đội trưởng thật xin lỗi, tôi sau khi trở về quá mệt mỏi, lúc tắm không cẩn thận ngủ mất, tỉnh lại mới nhìn đến điện thoại."
Đám người bọn họ ở nơi xảy ra vụ án thứ hai đợi hơn nửa tháng, thu góp đầu mối, điều tra các mối quan hệ của người bị hại, cũng không tra được lý do, tổ chuyên án không thể làm gì khác hơn là chật vật trở lại.
Nhưng bọn họ quay về được một ngày, hung thủ liền lập tức gây ra vụ án thứ ba.
*Mấy thím có nghĩ điều mà tui đang nghĩ hong? ( ̄O ̄;)
Trần Vân Sinh "Hứ" một tiếng: "Cậu mệt cái gì? Chỉ làm chút việc lặt vặt, đến cả đường cũng không đi."
Anh nhìn thấy Cố Tuyết Văn thay áo sơ mi mới, tóc tai vẫn là ướt nhẹp, trên người dính mùi vị sữa tắm, rất ngọt.
Trần Vân Sinh ngăn cản Cố Tuyết Văn tại cửa, không cho y vào xem tình trạng hiện tại như thế nào, sợ y lại ói ra, phí công tắm gội.
Cố Tuyết Văn ngơ ngác, không hiểu tại sao.
Ánh mắt Trần Vân Sinh thoáng nhìn qua, rơi vào trên người Cố Tuyết Văn. Ngày hôm y vội ra cửa, tay áo không chỉnh tề giống bình thường, mà là không cẩn thận vén lên một vòng, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay trắng như tuyết, phía trên có một vết thương cũ, rất tròn, Trần Vân Sinh liếc mắt một cái liền nhận ra, là vết tàn thuốc nóng.
Cố Tuyết Văn tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, vội vàng thả ống tay áo xuống, gập ghềnh trắc trở mà nói dối: "Vết thương này, chính là ta khi còn bé không cẩn thận bị bỏng..."
Trần Vân Sinh bị y chọc cười, nắm lấy cổ tay trắng ngần của Cố Tuyết Văn: "Cậu gạt tôi làm gì? Vết thương như vậy, hoặc là chính cậu có bệnh tự hại, hoặc là người khác kéo cậu tay cưỡng bách nhấn tàn thuốc lên. Còn có thể gọi là không cẩn thận sao?"
Cố Tuyết Văn trầm mặc chốc lát, y nhẹ nhàng vén tay áo lên, lộ ra toàn bộ cánh tay nhỏ, không chỉ có vết sẹo kia, rải rác còn có mấy cái, đều là bị tàn thuốc nóng ấn vào.
Y nói: "Đội trưởng, tôi không phải cố ý muốn nói dối, chính là nói ra rất mất mặt. Mấy vết thương này là bởi vì ta khi còn bé thành tích không quá tốt, nên người trong nhà làm vậy."
Trần Vân Sinh khoát tay, đem tàn thuốc ấn tắt ở trên tường, hắn cúi đầu, kéo ống tay áo Cố Tuyết Văn xuống, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Cố Tuyết Văn nở nụ cười với hắn, mặt mày đều cong cong, dáng dấp rất khả ái: "Không sao, em biết đội trưởng quan tâm em."
Từ đó về sau, Trần Vân Sinh không có hút thuốc ở trước mặt Cố Tuyết Văn.
Sau khi vụ án này phát sinh, trong cục đã không ém được tin tức, bị ép phải công bố án giết người liên hoàn này với đại chúng, cục yêu cầu Trần Vân Sinh nhất định phá án trước khi người bị hại tiếp theo xuất hiện, bằng không đừng nghĩ muốn làm đội trưởng nữa.
Trần Vân Sinh cùng mọi người trong tổ trọng án thảo luận, hắn cho rằng hung thủ này so với trước kia đã bại lộ càng nhiều tin tức hơn.
"Đầu tiên, hung thủ tuy rằng rất điên cuồng, nhưng hắn là có mục đích, chứ không phải không mục đích mà giết người. Thứ hai vụ án trước hắn giết chết một nhà ba người, thế nhưng lần này người bị hại có vợ có con, hắn lại chỉ giết chết một người."
Trước mắt vấn đề chủ yếu nhất là không tìm được động cơ giết người. Loại án giết người liên hoàn này, chủ yếu nhất chính là phải tìm ra nguyên nhân căn bản, tìm ra manh mối liên quan tới mỗi người bị hại, mới có thể đoán trước bước kế tiếp mà hung thủ hành động. Mà lực lượng cảnh sát đã điều tra tư liệu của người bị hại, cơ hồ không tìm được liên hệ giữa bọn họ, người bị hại giống như là không có điểm chung.
Trần Vân Sinh nhìn bản ghi chép nhiều lần, bỗng nhiên dùng sức gõ mặt bàn một cái, nghĩ thông suốt trong vụ án thứ hai, tại sao hung thủ không để cho cô gái kia viết câu nói kia.
Hắn tỉnh táo nói: "Bởi vì cô gái kia chưa từng thấy hắn, căn bản đoán không được hắn là ai. Nhưng hung thủ vẫn giết cô ta, nói rõ cô nhất định xuất hiện lúc sự việc phát sinh. Đi thăm dò xem những lúc không có ghi chép thì cô gái kia đã xảy ra những chuyện gì, hoặc là nói chủ yếu nhất cần phải điều tra chính là lúc cô đi với mẹ, đến tột cùng làm cái gì."
Trần Vân Sinh cơ hồ có thể khẳng định đây là báo thù. Mà không có chứng cứ, hắn sẽ không đem cái kết luận này dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Cố Tuyết Văn trừng mắt nhìn: "Đội trưởng thật là lợi hại."
Y hơi rũ mắt xuống, lại mặc niệm một câu: "Đội trưởng thật là lợi hại."
Ngô Vân đứng ở sau camera, hô một câu "Cắt", ánh sáng trong trường quay tắt đi, Tạ Nhan còn vẫn duy trì động tác lúc đầu một hồi lâu, mới đi tới bên tường, tựa lưng lên.
Giang Đồng cũng không dám đi quấy rầy cậu.
Tạ Nhan ngẩng đầu, từ trong áo khoác cạnh lấy ra điếu thuốc, Cố Tuyết Văn thì không hút thuốc lá, cho nên cậu muốn hút.
Cậu châm lửa, cứ như vậy nhìn chăm chú ảnh lửa bùng lên, cũng không có đốt thuốc, sắc mặt tối tăm, thuốc cũng không cháy.
Thời điểm quay bộ phim này, Tạ Nhan cũng không phải là không muốn thoát khỏi nhân vật Cố Tuyết Văn, mà là có lúc xác thực không có cách nào.
Quá tệ.
Tạ Nhan cầm điện thoại di động lên, màn hình không sáng lên, cậu quay lâu như vậy, Phó Ca cũng không nhắn tin cho cậu.
Cậu hôm nay quay cả ngày, buổi tối ngoại trừ cảnh này, tiếp theo còn có một cảnh đêm.
Tạ Nhan mở ra Wechat, ngón tay ngừng trên màn ảnh chốc lát, vẫn là đổi thành âm thanh, cậu thả tiếng nói mềm nhũn, âm thanh rất nhẹ: "Ngày hôm nay hơi mệt một chút, ngày mai Phó Ca phải nói chuyện với em đó."
Cậu biết rõ trạng thái của mình gần đây rất không đúng, liền muốn nghe âm thanh của Phó Thanh nhiều một chút, nói chuyện yêu đương, nhớ tới người mình thích.
Nghỉ ngơi nửa giờ, đại đa số diễn viên đều rời đi, Ngô Vân lại đây vỗ vỗ vai Tạ Nhan, nói tiếp tục quay.
Tạ Nhan để điện thoại di động xuống, mím mím môi.
Cậu quay xong cảnh cuối cùng, cho dù đã thay đổi quần áo, cả người cũng đều mùi máu nhân tạo. Tạ Nhan cực kỳ mệt mỏi, lại không thể hoàn toàn thoát khỏi kịch bản vừa nãy, tay cậu còn đang khẽ run, một mình ngồi ở trên ghế, mở mắt quay về phía ánh đèn lờ mờ.
Qua một hồi lâu, Tạ Nhan mới miễn cưỡng mở điện thoại di động, 3 phút trước Phó Thanh gửi tin nhắn âm thanh.
Anh nói: "Ngày mai tới rồi, anh tới rồi."
Hiện tại là hừng đông một giờ rưỡi.
Tạ Nhan đột nhiên ngẩng đầu, tóc đen cũng thuận theo giương lên, Phó Thanh đang đứng ở cách đó không xa. Vóc người anh cao to, cái bóng kéo rất dài, anh tuấn cực kỳ.
Là bạn trai của cậu.
Giang Đồng nhìn thấy Tạ Nhan bỗng nhiên đứng lên, còn chưa kịp hỏi làm sao vậy, cứ như vậy trực tiếp đi ra ngoài.
Phó Thanh nhìn Tạ Nhan đi tới trước mặt mình, nâng cằm của cậu lên, đầu ngón tay chạm vào da dẻ nhẵn nhụi mềm mại. Bạn nhỏ vốn là rất gầy, vì hợp với hình tượng Cố Tuyết Văn, trong quá trình quay luôn chú ý chế độ ăn, hiện tại cơ hồ gầy thành một bộ xương, nơi cổ chỉ có một tầng da thịt mỏng manh, gần như trong suốt, có thể thấy rõ gân mạch màu xanh bên trong.
Quá gầy, lại không có cách nào.
Anh biết rõ Tạ Nhan quay bộ phim này quá mức vất vả, hao hết tinh thần, tâm lý tối tăm, cả người đều không thích hợp, lại không thể nói một câu ngăn cản.
Đó là giấc mộng của Tạ Nhan, là điều cậu theo đuổi, Phó Thanh rất không nỡ, cũng chỉ có thể ở bên cậu nhiều hơn.
Anh hỏi: "Muốn hôn môi không?"
Tạ Nhan nghoẹo đầu, ôm cổ Phó Thanh, đem hơn nửa trọng lượng đều treo ở trên người anh, rất nghiêm túc mà trả lời, "Muốn."
Hôn môi có thể xác định yêu, cũng có thể xác định lẫn nhau.
Giang Đồng ở cách đó không xa nhìn hai người bọn họ, chủ yếu là để canh chừng, mặc dù bây giờ dạ hắc phong cao, nhưng mà vẫn sợ bọn họ bị chụp trộm.
Phó Thanh khóe mắt liếc hắn một cái, sau khi thu hồi ánh mắt thì cởi áo khoác, choàng lên đỉnh đầu Tạ Nhan, che hơn nửa bên mặt, ngoại trừ từ góc độ của Phó Thanh, ai cũng không nhìn thấy Tạ Nhan.
Giang Đồng bị ánh mắt của Phó Thanh đâm một nhát, sửng sốt một hồi lâu, sau khi phản ứng lại thì thực lạnh lùng. Là một thẳng nam, hắn cũng không phải rất muốn nhìn hai tên gay dinh dính nhơm nhớp, vừa ôm vừa hôn, cho dù có đẹp trai hơn nữa cũng không thèm!
Hôm nay là trăng tròn, xung quanh không có đèn đường, trên đường vẫn sáng rõ.
Tạ Nhan bị bọc trong áo khoác Phó Thanh, bên trong tràn đầy khí tức của Phó Thanh, đem cậu cùng bên ngoài ngăn cách ra. Tim cậu đập rất nhanh, nhưng thân thể lại không có nóng lên.
Phó Thanh cúi đầu, nửa khuôn mặt tiến vào bên trong áo khoác, hôn lên đôi môi Tạ Nhan.
Bọn họ hôn môi ở bên trong không gian thu hẹp chỉ có lẫn nhau.
Đôi môi Tạ Nhan lạnh, cũng rất mềm mại.
Phó Thanh hôn cậu nhiều lần, vừa ôn nhu vừa kịch liệt, mãi đến tận khi cậu nóng lên.
Bọn họ ôm ấp càng ngày càng gần, hai cái bóng quấn quýt cùng nhau, dần dần dung thành một thể.
Tạ Nhan có thể cảm giác được khí tức của Phó Thanh, còn có một chút mùi thuốc lá.
Cậu cũng không nhìn thấy những người khác chuyện khác, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng không có, trong mắt chỉ tràn đầy Phó Thanh.
Rốt cục, cậu thấy an tâm.
Nhớ vote và comment nha!^ω^
Danh sách chương