Đội ngũ xếp hàng trước cửa hàng kem thật dài, phần lớn là tình nhân, cũng có đôi bạn gái, một tên con trai như Tạ Nhan cũng rất ít thấy.

Cậu mang khẩu trang màu đen, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi lông mày thanh tú, da dẻ rất trắng, đuôi mắt nhuộm chút hồng, màu sắc rất đẹp.

Cho dù Tạ Nhan hơi cúi đầu, rũ mắt, đứng trong góc, tận lực tránh né ánh mắt của mọi người, mà xung quanh vẫn có người chú ý tới cậu.

Bất quá câu tự mang khí thế người sống chớ gần, những ánh mắt đánh giá kia cũng không dám quá phận.

Tạ Nhan đợi rất lâu, mới rốt cục tới cậu, cậu gọi một kem ly tình nhân.

Nhân viên cửa hàng tay chân lanh lẹ, tốc độ rất nhanh, lúc Tạ Nhan tiếp nhận ly kem nhíu mày lại, liếc mắt nhìn xung quanh, Phó Thanh vẫn chưa về.

Cậu xuyên qua tầng tầng đoàn người, dự định đến một bên chờ Phó Thanh, phía sau có hai nữ sinh thấy cậu sắp rời đi, cũng không xếp hàng nữa, đi theo Tạ Nhan ra ngoài, không nhịn được đuổi theo hỏi một câu: "Là Nhan Nhan sao?"

Kỳ thực các cố đã rất xác định, thân hình cùng mặt mày đều tương tự, tay trái có một nốt ruồi nhỏ, hơn nữa Tạ Nhan gần đây cũng quay phim ở Hồng Thành, lịch trình cũng tương ứng.

Tạ Nhan ngẩn ra, cậu không quay người, lắc lắc đầu.

Nếu như là một mình cậu, bình thường có bị người nhận ra, chụp ảnh cũng được, kí tên cũng được, đều không có vấn đề gì, nhưng mà chủ yếu là cậu đang cùng Phó Thanh hẹn hò, nên không muốn bị bất luận người nào quấy rầy.

Bước chân của cậu tăng nhanh, muốn cắt đuôi hai người sau lưng. Nhưng các cô đã xác định thân phận idol, làm sao sẽ dễ dàng buông tha, chạy chậm theo phía sau Tạ Nhan, kêu tên của cậu. Tuy âm thanh ép tới rất thấp, nhưng xung quanh vẫn có người nghe thấy. Hơn nữa Tạ Nhan trước mắt nhân khí rất cao, đặc biệt đối với mấy cô gái trẻ, bọn họ vừa chạy vừa đi, dọc theo đường đi càng có nhiều người đuổi tới.

Tạ Nhan chạy nhanh hơn mấy cô gái đó, nhưng đáng tiếc người chung quanh quá nhiều, không có khoảng cách, trốn không thoát tầm mắt các cô.

Một đường mênh mông cuồn cuộn mà truy đuổi, tựa hồ thành một kỳ cảnh trên đường.

Đường lớn không được, Tạ Nhan không thể làm gì khác hơn chạy vào hẻm nhỏ. May là phố thương mại này tuy rằng rất phồn hoa, nhưng vẫn là thuộc về khu trung tâm thành phố cũ, xung quanh không hoàn toàn là nhà cao tầng, còn có không ít nhà cũ, hẻm nhỏ từ thế kỷ trước rất nhiều, con đường rắc rối phức tạp.

Tạ Nhan chạy vào hẻm trước các cô một bước, ở ngã rẽ thứ nhất bị người kéo vào một bên. Cậu thậm chí không có quay lại xem, có thể nhận ra người kia là Phó Thanh.

Anh cúi đầu, mặt mày thả lỏng, bên trong tròng mắt màu hổ phách tựa hồ có thật nhiều cảm xúc khó giải thích được, Tạ Nhan xem không hiểu, lại nghe Phó Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, tâm tình không tốt tựa hồ cũng tan hết, anh rất nghiêm túc nói: "Tuy rằng không đúng lắm với các fan khác, thế nhưng Tiểu Tạ ngủ anh rồi, chính là của riêng anh. Ít nhất Tiểu Tạ ở ngoài ống kính, là không thể cùng người khác chia sẻ."

Tạ Nhan ngước đầu, kinh ngạc mà nhìn anh.

Phó Thanh nói dừng một chút, rất nhanh liền nói tiếp: "Nhan Nhan, chúng ta chạy trốn đi."

Tạ Nhan gật gật đầu. Cậu biết rõ Phó Thanh đối với mình có rất nhiều loại xưng hô, lúc thường sẽ gọi cậu Tiểu Tạ, lúc dỗ cậu gọi là bạn nhỏ hoặc là bé ngoan, nhưng lúc xem cậu là thần tượng sẽ gọi theo các fan trên mạng thích gọi cậu là Nhan Nhan.

Quan hệ giữa fan và idol vừa thân mật vừa xa xôi, làm bạn với nhau cùng sinh tồn, rồi lại vĩnh viễn xa không thể với tới, như là bọt biển mộng ảo, càng mỹ lệ càng dễ dàng biến mất.

Nhưng Phó Thanh là duy nhất, đặc biệt nhất.

Anh có thể dùng tình yêu đem Tạ Nhan làm của riêng.

Phó Thanh nắm tay Tạ Nhan, xung quanh hết thảy đều là xa lạ, bọn họ ở trong hẻm nhỏ đi qua đi lại.

Tim Tạ Nhan đập rất nhanh, gió thổi qua má cậu, cậu nhấc mắt lên, có thể nhìn thấy nửa bên gò má Phó Thanh, trong nháy mắt cậu cảm thấy được chính mình thật giống đang bay.

Không biết xuyên qua bao nhiêu hẻm nhỏ, bọn họ rốt cục dừng bước.

Tạ Nhan lúc này mới cảm giác được tay đều lạnh lẽo, cúi đầu liếc mắt nhìn mới ý thức tới kem ly đã tan hơn phân nửa.

Cậu có chút ảo não, lại có chút tức giận, môi đều nhếch lên, trầm mặc chốc lát mới nói: "Kem ly tình nhân chảy hết rồi."

Tạ Nhan nghĩ, nếu như không phải bởi vì mình bị fan phát hiện, bọn họ vốn sẽ vẫn đang tiếp tục nhàn nhã hẹn hò, sẽ nắm tay, tình cờ ở trong góc ôm ấp, mỗi người một chút mà từ từ ăn hết ly kem này.

Phó Thanh nhìn xoáy trên đỉnh đầu Tạ Nhan, cúi người xuống, liền dùng tư thế này, cắn một miếng kem, một tay lấy xuống khẩu trang của Tạ Nhan, chậm rãi hôn lên đôi môi cậu.

Kem rất ngọt, mang theo một chút vị chua, mùi vị đó lan tràn trong miệng Tạ Nhan, cậu chậm rãi trợn tròn cặp mắt.

Phó Thanh buông đôi môi cậu ra, dùng ngón tay cái cọ đi vết kem không cẩn thận dính lên mặt Tạ Nhan, trầm thấp cười cười: "Là ngọt, rất ngọt, là vị ngọt giống Nhan Nhan tiểu ngọt ngào(1)."

Bất quá lần này Phó Thanh không thể dỗ được Tạ Nhan.

Cái hôn này kết thúc, vui sướng thật giống như cũng theo đó kết thúc.

Tạ Nhan cau mày, đá một cục đá ven đường, nỗ lực khắc chế trong một phút chốc, nhưng đáng tiếc cậu vốn cũng không phải là người có thể nhẫn nại tính tình, ở trước mặt Phó Thanh, vẫn là không thể nhịn xuống nói: "Em muốn công khai."

Cái ý niệm này có từ khi bọn họ vừa bắt đầu nói chuyện yêu đương. Cậu không nghĩ sẽ giống như bây giờ trốn trốn tránh tránh, gạt tất cả mọi người mà yêu đương, giống như là đem Phó Thanh giấu ở chỗ không thể cho ai biết.

Phó Thanh đang lau nước đường trên tay Tạ Nhan, nghe vậy ngừng động tác lại, trầm mặc tiếp tục chuyện vừa mới làm.

Anh cũng không phải là không muốn trả lời, chỉ là chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.

Tạ Nhan nó ra lời nói tự đáy lòng sau đó trái lại tỉnh táo, một lần nữa suy tư.

Cậu biết nguyên nhân Phó Thanh không muốn công khai, là ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, toàn bộ là vì cậu mà suy nghĩ, vì tương lai của cậu phụ trách.

Ngón tay Tạ Nhan khoát lên lòng bàn tay Phó Thanh, nhẹ nhàng run rẩy, âm thanh bỗng nhiên mềm nhũn ra, cậu nói: "Phó Ca, em vừa rồi có phải là rất tùy hứng?"

Cậu từ nhỏ đã rất rõ ràng tính khí của mình, vừa độc lập vừa kiên cường, không để ý cái nhìn cùng ý kiến của người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ thay đổi, bởi vì không cần thiết, cậu không cần người khác tán đồng.

Cho tới hôm nay.

Phó Thanh rốt cục lau khô ngón tay Tạ Nhan, anh thở dài: "Nếu như nói mới vừa rồi Tiểu Tạ xác thực đã làm sai một chuyện, đó chính là ở trước mặt anh, em đưa ra bất kỳ yêu cầu gì cũng sẽ không gọi là tùy hứng."

Anh ngẩng đầu lên, khi cười với Tạ Nhan đến vết sẹo trên thái dương cũng trở nên ôn nhu: "Vô luận Tiểu Tạ sau này có bao lớn, anh cũng vĩnh viễn lớn hơn em mười hai tuổi. Ở chỗ anh, em mãi mãi cũng là bạn nhỏ. Hơn nữa chuyện này là anh đem suy nghĩ của mình áp đặt cho em."

Tạ Nhan nghe vậy ngẩn ra, cậu dùng sức mà lắc lắc đầu: "Không phải như thế..."

Phó Ca của cậu bất luận chỗ nào cũng rất tốt, ai cũng không được nói anh không tốt, cho dù là Phó Thanh tự mình nói cũng không được.

Phó Thanh nói tiếp: "Nếu như Tiểu Tạ muốn công khai, cũng không có gì không thể."

Mới bắt đầu anh không muốn đem phần tình cảm này đặt ở dưới mắt công chúng, là bởi vì lo lắng cho sự nghiệp của Tạ Nhan, sau này sẽ vì sự phiến diện của thế nhân mà không nhận được kịch bản yêu thích. Mà nếu như bởi vì như vậy khiến Tạ Nhan không vui, đó chính là lẫn lộn đầu đuôi(2).

Đối Phó Thanh mà nói, ngoại trừ Tạ Nhan, chuyện khác đều là có thể khống chế.

Phó Thanh thân thủ đem Tạ Nhan kéo vào trong lồng ngực, anh có thể cảm nhận được da dẻ mềm mại, hô hấp ấm áp, đường viền xương vai rõ ràng của Tạ Nhan, mỗi một nơi đều quen thuộc với anh, thật yêu thích, Phó Thanh dán vào bên tai Tạ Nhan nói: "Kỳ thực cũng không vì nguyên nhân nào khác. Nói thế nào đây, anh mong em không bị ràng buộc, vĩnh viễn là thiếu niên ngông cuồng."

Thế sự này vĩnh viễn không như ý muốn, trong quá trình lớn lên một ít bản chất tươi đẹp đều sẽ bị mài mất.

Nhưng Tiểu Tạ không cần như vậy, cho dù thế sự ra sao, xưa nay cậu không cúi đầu, ra sức giãy giụa hai mươi năm, làm càn mà sống đến nay.

Từ trước đã như vậy, sau này cũng nên là như vậy. Phó Thanh không mong Tiểu Tạ bởi vì cùng mình yêu đương, mà khom lưng.

Tạ Nhan nghiêng mặt, đôi môi dán vào hai má Phó Thanh, tinh tế dầy đặc mà hôn lên, lời nói ra đều là mơ mơ hồ hồ: "A, em nghĩ xong rồi, vẫn là sau này hãy nói. Chờ em lấy được giải ảnh đế đầu tiên, kỹ năng diễn xuất được thừa nhận, chẳng phải chịu sự ảnh hưởng vì mọi người đánh giá nữa, lúc đó công khai là được."

Cậu đứng ở góc độ của Phó Thanh suy nghĩ, nếu là bởi vì công khai mà sản sinh ảnh hưởng quá lớn, đối phương chắc chắn sẽ không vui vẻ.

Đây lần đầu tiên cậu không vì bản thân, đứng ở góc độ của người khác suy nghĩ vấn đề, rất mới mẻ, cũng rất dễ dàng nghĩ thông suốt một ít chuyện.

Phó Thanh không hề trả lời cậu.

Tạ Nhan tiếp tục hôn lên, cậu nói: "Em chính là thay đổi ý nghĩ, lại nói, chuyện hẹn hò..."

Còn lại nửa câu nói cậu vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.

Chuyện hẹn hò làm sao có thể gọi là cúi đầu khom lưng chứ?

Cậu không thể làm gì khác hơn là dùng cách nói khác: "Không sao, sau này còn rất nhiều thời gian, cũng không cần chỉ để ý một phút chốc như thế."

Phó Thanh không cố chấp kiên trì ý tưởng ban đầu nữa, trái lại gật đầu đáp một tiếng.

Ý nghĩ của Tạ Nhan không phải không thể thay đổi, chỉ cần không phải là bởi vì ủy khuất chính mình mà làm ra quyết định, thì không có gì khiến cho cậu phải thay đổi.

Đúng là như thế, cuộc sống sau này còn dài. Dựa trên bản chất mà nói Phó Thanh là một người tình cảm lâu dài, làm một chuyện sẽ làm từ đầu tới cuối, vì phố cũ phụ trách như cũng vậy, yêu thích Tạ Nhan cũng là như thế.

Từ nhất kiến chung tình bắt đầu, đến tuổi già đầu bạc kết thúc.

Bọn họ ở trong hẻm nhỏ hết nửa ngày, tận tới đêm khuya mới từ một đầu hẻm khác đi ra đón xe trở về khách sạn. Ngày mai còn có nghỉ một ngày kỳ, bọn họ không dự định ra khỏi cửa, liền ở trong phòng làm ổ một ngày.

Mà Tạ Nhan cuối cùng cũng coi như minh bạch một chuyện, Phó Thanh ba mươi hai tuổi so với chính mình hai mươi tuổi rất cởi mở.

Buồng tắm thật sự không tính là cái gì...

Thể lực Phó Ca cũng quá tốt rồi đi...

Trước khi cậu kiệt sức mà hôn mê ngủ thiếp đi, trong đầu chỉ có này hai cái ý nghĩ mơ mơ hồ hồ.

Tác giả có lời muốn nói:

"Anh có thể dùng tình yêu đem Tạ Nhan làm của riêng." biến thể từ câu "Ai có thể dùng yêu thương đem núi Phú Sĩ làm của riêng." (Bài hát Dưới núi Phú Sĩ)

(1) Về xưng hô "Tiểu ngọt ngào", bản gốc là "đậu ngọt", chữ đậu này trong "ái đậu" (idol), cho nên có thể hiểu ý tác giả tiểu đậu ngọt là idol ngọt ngào. Tui thấy để "đậu ngọt" thì nghe hơi khó hiểu, idol ngọt ngào thì nghe hơi ghê, sau khi suy nghĩ thì tiểu ngọt ngào tương đối thuận miệng

(2) lẫn lộn đầu đuôi: (本末倒置- Bản mạt đảo trí) là một thành ngữ của Trung Quốc. Nó có nghĩa là phép ẩn dụ về sự đảo ngược mối quan hệ giữa chính và phụ, thiết yếu và không thiết yếu.

----

"Quan hệ giữa fan và idol vừa thân mật vừa xa xôi, làm bạn với nhau cùng sinh tồn, rồi lại vĩnh viễn xa không thể với tới, như là bọt biển mộng ảo, càng mỹ lệ càng dễ dàng biến mất."

Mấy ngày trước có tin idol nhà mình lấy vợ, mọi người ủng hộ cũng được, chúc phúc cũng được, tức giận cũng được, trách móc cũng được. Mình nghĩ cảm xúc của mỗi người đều cần được tôn trọng, với lại vốn làm fangirl thì luôn ích kỷ mà <3. Nhưng cái việc đuổi ảnh ra khỏi nhóm, KHÔNG AI CÓ QUYỀN HẾT!

Mình viết mấy lời này ở đây, muốn chia sẻ với mọi người, dù có cùng idol với mình hay không. Mọi người cũng thấy 2019 là một năm ảm đạm đen tối thế nào. Vậy nên khi idol hẹn hò yêu đương, cho dù không thể cao thượng chúc mừng thì cũng đừng cay nghiệt. Vì dù sao tin yêu đương cũng tốt hơn là tin tức người ta không còn tồn tại trên cuộc đời này nữa.

Đáng lẽ ngày Tết phải vui vẻ, xin lỗi mọi người vì đột nhiên viết những lời sướt mướt thế này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện