Trong một khoản thời gian rất dài, Tạ Nhan luôn suy nghĩ làm sao để có thể cùng Phó Thanh bên nhau. 

Nhưng nghĩ không cũng là vô dụng, phải làm bước đầu tiên. 

Cậu muốn Phó Thanh ý thức được, mình đã lớn rồi, không còn là trẻ con, có suy nghĩ độc lập cũng có thể thích một người. 

Có một lần Tạ Nhan đang cùng Phó gia gia Tán gẫu thì đột nhiên hỏi: "Hình như con chưa từng thấy Phó ca yêu đương?" 

Phó gia gia vốn đang cười nói, đột nhiên ngưng lại: "Nó bận rộn như vậy, làm sao gặp được người thích hợp."

Tạ Nhan ngơ ngác, có chút không yên lòng thêm vào một câu: "Cũng đúng, anh bận như vậy."

Có lẽ là ngữ khí của cậu cùng bình thường không giống nhau, Phó gia gia có điềy suy nghĩ, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: "Tiểu Tạ, có phải con nghe được lời nó bóng gió gì không? Trước đây còn nhỏ nên không nói cho con biết, anh con thích nam nhân, nên cũng thật khó tìm."

Tạ Nhan cắn môi, cố nén tiếng cười trong cổ họng, không để cho ông nhìn thấy sự khác thường. Trong lòng lại nghĩ, không khó tìm, cậu không phải đã ở đây rồi sao? Lại qua hơn nửa năm, Phó Thanh cuối cùng cũng xem như kết thúc hạng mục đầu tiên trong tay, tuy rằng sau đó còn rất nhiều chuyện bận rộn, nhưng mỗi tháng đã có thể nhín chút thời gian về nhà mấy ngày, chủ yếu là ở cạnh ông và Tạ Nhan. 

Tạ Nhan rất là ngoan, không gặp phải phiền toái lớn gì. Nhưng Phó Thanh vẫn rất căng thẳng, thiếu niêng mười sáu, mười bảy tuổi là dễ gây chuyện nhất. 

Trong đó cũng có chút tâm tư bù đắp, thời niên thiếu của Phó Thanh kết thúc sớm, phải gánh vác trách nhiệm, nên luôn hi vọng bạn nhỏ nhà mình vui vẻ lớn lên, muốn gì được nấy. 

Hôm đó Tạ Nhan từ trường học trở về, tháo cặp sách xuống, thấy Phó Thanh ngồi ở phòng khách, cậu dừng chân lại, trước tiên nhìn kính cửa sổ chỉnh sửa tóc rối, rồi mới xoay qua hỏi: "Anh, anh trở về lúc nào? Đúng rồi, chiều mai anh rảnh không."

Ánh mắt Phó Thanh rơi trên người cậu, cười nói: "Rảnh, làm sao vậy?"

Tạ Nhan nhích đến gần chút, hơi dựa vào cái bàn trước mặt Phó Thanh. Bạn nhỏ một năm nay đang phát triển, cao nhanh hơn, đầu đã sắp đụng tới cằm Phó Thanh, lúc nghiêng đầu lộ ra da dẻ ở cổ, trắng kinh người, cậu nói: "Trường học làm kỷ niệm 70 năm, em có tham gia một tiết mục." 

Phó Thanh đứng lên, nghiêm túc nói: "Đương nhiên anh phải đi, tiểu Tạ biểu diễn tiết mục gì?"

Anh còn tưởng rằng Tạ Nhan như vậy, sẽ không tham gia hoạt động tập thể. 

Tạ Nhan mím mím môi: "Là kịch sân khấu."

Thành tích trung khảo của cậu rất tốt, bạn bè đều rất ôn hoà, hăng say học tập, bình thường cũng không xảy ra chuyện ẩu đả, tuy nhân duyên Tạ Nhan không tốt, nhưng cũng không ai đến chọc ghẹo cậu. Cậu ở trường độc lai độc vãng, không có bạn bè, càng không tham gia hoạt động tập thể. 

Nhưng lần này thì khác, trường học kỷ niệm 70 năm, mỗi lớp đều phải có tiết mục. Ba của lớp trưởng la một biên kịch rất nổi danh. Lớp trưởng liền nhờ ba viết cho một kịch bản tên là "Hoa Hồng phu nhân", kịch bản rất hay, nhà trường chọn tiết mục này làm then chốt. Nhưng lớp trưởng rất lớn mật, không chỉ muốn diễn mà còn phải đổi mới, dự định hoán đổi giới tính nhân vật. Bản thân cô thì diễn hoàng tử, tìm một người khác đóng vai phu nhân Hoa Hồng. Nhưng nữ giả nam thì dễ, nam giả nữ lại khó, lớp trưởng nhìn chằm chằm Tạ Nhan, mỗi ngày đi cầu xin cậu, thậm chí nhờ giáo viên tới khuyên.

Tạ Nhan đáp ứng, bởi vì cậu xem kịch bản, xác thực rất có ý nghĩa, nhất là nhân vật phu nhân Hoa Hồng. 

Cậu có chút muốn diễn nhân vật này. 

Hiệu quả dàn dựng và luyện tập tiết mục rất tốt. Tạ Nhan muốn đem nhân vật đẹp đẽ, động nhân, dụ dỗ lòng người này tặng cho Phó Thanh. Hình như thích một người chính là như vậy, sẽ muốn đẹp những mặt quyến rũ nhất cho mình cho đối phương xem, giống như là chim công xoè đuôi tìm bạn tình. 

Hôm sau Phó Thanh đột nhiên có việc, đi hơi trễ, lễ kỷ niệm đã diễn ra được một nửa, Phó Thanh ngồi vào chỗ Tạ Nhan chừa cho anh. 

Các học sinh biểu diễn đều rất tậm tâm, không khí ở hiện trường vô cùng náo nhiệt. 

Phó Thanh chỉ biết là Tạ Nhan diễn kịch cuối cùng, còn vai diễn là gì thì bạn nhỏ không chịu nói.

Mãi đến tận khi tiết mục cuối cùng phải lên sân khấu, đến lúc tắt đèn nghỉ ngơi. Hoa khôi của trường rất cao giá, mượn đạo cụ từ trong rạp hát thành phố, dựa theo chỉ đạo của lớp trưởng, tỉ mỉ bố trí sân khấu.

Màn che rốt cuộc chậm rãi kéo lên. 

Mới bước lên chính là lớp trưởng, đóng vai hoàng tử anh tuấn tuổi trẻ, không ngại khổ cực đến thăm hỏi quốc vương một đất nước xa xôi. 

Hắn xuyên ủng cưỡi ngựa, trang bị kiếm, cùng quốc vương già cả gặp mặt trong vườn hoa. Vườn hoa rất lớn, chung quanh toàn la hoa hồng, kỳ lạ chính là một toà tháp cao đứng lặng giữa vườn.

Quốc vương vì có việt phải xử lý, đi tiếp kiến đại thần, một mình hoàng tử ở lại trong vườn hoa, bỗng nhiên một cơn gió thổi đến, hắn nhìn thấy giữa những bông hồng xa xa tựa hồ có một người. 

Ánh đèn dần dần dời đi.

Có một người ngồi giữa hoa hồng, một thân váy vàng rực rỡ, mái tóc dài màu xanh biển cài đầy trâm hoa, tựa hồ nhận ra có ánh mắt của người khác, nhìn qua hướng của hoàng tử. 

Trong phút chốc ngẩng đầu, toàn trường yên tĩnh, có lẽ bởi vì ánh đèn, có lẽ bởi vì trang dung, một khắc kia nàng đẹp đến không giống người thật. 

Phó Thanh ngẩn ra, suýt nữa không nhận ra đó chính là Tạ Nhan. 

Lớp trưởng lựa chọn rất chính xác, thậm chí cho dù không đổi vai, vẻ đẹp vượt giới tính, ngoại trừ Tạ Nhan, không ai có thể diễn vai này. 

Bởi vì tất cả nhân vật đều là đổi vai. Cho câu chuyện đều là diễn viên với khán giả hoàn thành(?!)

*chỗ này để mai check lại raw T.T

Lời thoại vang lên. 

Hoàng tử hỏi: "Nàng là ai?

Tỳ nữ trả lời: "Đó là ái thiếp của quốc vương, phu nhân Hoa Hồng."

Hoàng tử vừa gặp đã yêu. 

Dù biết phu nhân Hoa Hồng là ái thiếp của quốc vương, đêm muộn ngày hôm đó, hoàngtử vẫn không nhịn được đi tới hoa viên. Phu nhân Hoa Hồng không có ở cạnh những bụi hoa, bên cạnh đỉnh tháp cao lại thắp một chiếc đèn.

Hoàng tử không mở cửa tháp, thuận theo cái than bên ngoài bò lên, nhẹ nhàng gõ vang cửa sổ.

Không ai mở cửa sổ cho hắn.

Buổi tối đầu tiên, hoàng tử biểu đạt yêu thương với phu nhân Hoa Hồng.

Buổi tối thứ hai phu nhân Hoa Hồng nói với hoàng tử, nàng ta bị quốc vương đánh gãy hai chân, giam cầm trong tháp.

Buổi tối thứ ba, hoàng tử chuẩn bị kỹ càng, muốn đem phu nhân Hoa Hồng trốn đi, nhưng lại bị cự tuyệt.

Phu nhân Hoa Hồng mở cửa sổ, dùng quạt che ở đại nửa khuôn mặt,chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp đẽ,  đôi mắtTạ Nhan hẹp dài, vốn nên hiện ra lạnhnhạt xa cách, lúc này lại ướt nhẹp, như là thấm ướt nước mắt, vừa xinh đẹp vừa đáng thương mà nhìn phía hoàng tử.

Nàng nói: "Ta không thể chạy trốn, ngươi muốn cưới ta sao?"

Phó Thanh nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng nói chuyện.

"Ngọa tào, người này ai có thể gặp được đây, tôi cũng muốn là hoàng tử! Người diễn phu nhân Hoa Hồng tên gì? Tôi muốn theo đuổi cổ!"

"Tôi...cậu làm gay sao, đây là vở kịch thế vai, lớp trưởng Lớp Ba đóng vai hoàng tử, một bạn nam khác trong lớp họ đóng vai phu nhân Hoa Hồng."

"Xinh đẹp như vậy, làm gay cũng đáng."

Anh nhăn mặt, không khỏi buồn bực, như là trân bảo trong lòng mình bị người ta nhìn ngó, cho dù không có được, cũng rất buồn phiền.

Hoàng tử không thể cưới ái thiếp của quốc vương nước khác, hắn phải bỏ ra rất nhiều công sức, mới hái được đóa hoa hồng trên tháp cao này.

Diễn biến nửa sau vở kịch, phu nhân Hoa Hồng chẳng khác nào bức tượng, vĩnh viễn đoan trang ngồi trên tháp cao xa xa, thỉnh thoảng mở cửa sổ, vén lên tầng tầng hoa hồng, nở nụ cười với hoàng tử đang ra sức chém giết ở dưới.

Hoàng tử vô số lần rơi vào cảnh sinh tử, đều vì nàng mà sống sót.

Vừa như ảo tưởng, vừa như chân thực, lại như cùng phu nhân Hoa Hồng cùng nàng yêu.

Nhưng ngoại trừ hoàng tử, tất cả khán giả cũng có thể cảm nhận được phu nhân Hoa Hồng yêu hoàng tử sâu sắc.

Hoàng tử trải qua trăm ngàn cực khổ, rốt cuộc một lần nữa đến quốc gia này, liền gõ vang cửa sổ.

Có người mở cửa sổ ra, hoàng tử chui vào.

Phu nhân Hoa Hồng hỏi: "Chàng yêu ta sao?"

Hoàng tử cúi đầu, thành kính hôn váy phu nhân Hoa Hồng: "Phu nhân, ta thành kính yêu nàng, vô luận sống hay chết."

Phu nhân Hoa Hồng nói: "Cảm tạ tình yêu của chàng."

Sau một khắc, thân thể hoàng tử xụi lơ, máu đỏ tươi nhuộm khắp làn váy rực rỡ của Phu nhân Hoa Hồng.

Nàng là tiên cá lên bờ, không thể trở lại biển rộng, chỉ có thể dựa vào hút linh hồn những người ái mộ nàng làm thức ăn.

Càng kiên cường, càng trung trinh, càng hăng hái, càng trải qua đau khổ linh hồn càng quý giá, như bảo thạch thuần khiết, tản ra ánh sáng đẹp đẽ.

Mà đối với Phu nhân Hoa Hồng linh hồn như vậy mới có thể no bụng.

Dưới tháp cao là đầy rẫy xương trắng.

Thời gian dằng dặc trôi qua, Phu nhân Hoa Hồng cũng quên mất lúc trước tại sao lại từ bỏ đuôi cá, chỉ là như trước ngồi bên cửa sổ, chờ đợi một hoàng tử khác đến.

Đó lại bắt đầu một câu chuyện khác.

Câu chuyện này kết thúc bằng một khắc Phu nhân Hoa Hồng rũ mắt, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi kết thúc, tiếng vỗ tay ở hiện trường nổ vang. Phóng viên được mời tới ngược lại rất hứng thú, không nghĩ tới học sinh trung học có thể làm ra sân khấu tốt như vậy, tranh nhau lên phỏng vấn.

Phó Thanh nhìn Tạ Nhan mặc đồ diễn đi xuống, dáng rất cao đứng giữa một đám người, như hạc trong bầy gà, may là suốt phần diễn cậu chỉ ngồi, không thì cái này cũng quá rõ ràng.

Tuy rằng hoàng tử mới là nhân vật chính, nhưng phóng viên chủ yếu hứng thú với Phu nhân Hoa Hồng và Tạ Nhan, cậu quá nổi bật, mọi ánh mắt đều tập hợp trên người cậu.

Nhưng Tạ Nhan cũng không để ý những người này, cậu đã diễn xong, hiện tại chỉ muốn tìm kiếm thân ảnh Phó Thanh giữa hàng ghế khán giả.

Nhân vật này là tặng cho anh.

Đợi đến khi người đều tan hết, Phó Thanh mới dựa theo tin nhắn của Tạ Nhan, ra hậu đài tìm cậu.

Hậu đài cũng không có ai, rất vắng vẻ, Phó Thanh một đường đi tới chỉ nhìn thấy một dì lao công.

Anh nghe thấy phía trước có tiếng nữ sinh nói.

Cô nói: "Tạ Nhan, tôi thích cậu."

Bước chân Phó Thanh dừng ở nơi đó, hô hấp hơi ngưng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện