Sau khi Bạch Kình công chiếu, nhờ có Mạc Phục thao tác, xếp hạng so với phim cùng loại cũng rất cao. Tuy rằng vé bán ra so với các phim thương mại cùng đợt không có cách nào so được, nhưng mà đối với một bộ phim nghệ thuật vậy là rất tốt rồi. Hơn nữa là, khán giả bình thường cũng đánh giá rất tốt, danh tiến dần dần tăng lên, số vé đang chầm chậm tích lũy.
Cuối cùng không chỉ có hoàn vốn, còn kiếm lời được một ít, đủ để Tôn Hoài Quân khởi động bộ phim tiếp theo.
Trước đây, Tạ Nhan không có tác phẩm tiêu biểu, chỉ có ở chương trình tống nghệ Đi đâu? nổi lên một lần, vốn là dùng nhan sắc xuất hiện, các cô gái đu idol đều nhớ rõ cậu là nhan sắc chân thật, không có thủy phân (?!) chút nào. Cũng từng diễn vai phụ trong Nhập Sáo, có diễn tốt thì cũng không phải nhân vật chính, cứ như vậy xuất hiện hai lần, trong lòng khán giả bất quá chỉ là tiểu diễn viên diễn xuất khá tốt.
Mãi đến tận khi Bạch Kình được chiếu, vai Lục Phùng Xuân của Tạ Nhan thành công trở thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng rất nhiều người.
Ống kính của Tôn Hoài Quân thập phần ôn nhu mà khắc chế, hoàn toàn bắt được vẻ đẹp của Tạ Nhan, đẹp đẽ, ngây thơ, nhạy cảm cùng nhiệt tình lộ ra đều không thể nghi ngờ, mỗi một cảnh đều đẹp đẽ, không tự chủ dẫn dắt lòng người.
Bạch Kình chiếu xong không lâu, đã sắp đến thời gian của buổi lễ trao giải Tân Tinh năm đó.
Trước đó một tuần, Tạ Nhan hỏi Hứa Ảnh Chi: "Tôi lần này có thể lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất không?"
Hứa Ảnh Chi đang sắp xếp lịch trình tiếp theo cho cậu, nghe vậy sững sờ: "Cậu rất muốn?"
Tạ Nhan gật đầu một cái.
Hứa Ảnh Chi có chút kỳ lạ, lấy hiểu biết của cô đối với Tạ Nhan, đối phương sẽ không quan tâm đến giải thưởng như vậy, liền hỏi: "Sao lại muốn nhận giải này?"
Tạ Nhan nghiêng đầu, giải thích một câu: "Tôi với Phó ca đã ước định, lấy được ảnh đế liền công khai."
Hứa Ảnh Chi biết bọn họ đã lĩnh giấy kết hôn, nghe xong vẫn thấy đau đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Cậu nghiêm túc hả?"
Tạ Nhan nói: "Đương nhiên nghiêm túc."
Tạ Nhan đóng phim chỉ vì niềm vui, nhưng trên thế giới này phim hay cũng không phải chỉ cần diễn giỏi, phải có sự nghiêm túc mới được. Cho nên Hứa Ảnh Chi phụ trách vì cậu tìm điểm cân bằng giữa mơ ước và thị trường. Hai người hợp tác tới nay, hai bên ở chung rất tốt, cho nên Tạ Nhan muốn báo cho cô có sự chuẩn bị.
Hứa Ảnh Chi từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, Tạ Nhan được xếp vào loại đỡ phải lo lắng nhất, yêu cầu rất ít, giới hạn cũng không cao, kêu cậu đi hoạt động doanh nghiệp cũng sẽ đi, hơn nữa fan quen thấy cậu như thế rồi, biết tính cách cậu như vậy có rất nhiều hành động thân mật không thể làm, cũng bỏ qua cho cậu.
Nhưng mặc khác, Tạ Nhan chỉ có đúng hoặc không đúng, có thể hoặc không thể, không có mơ hồ, cò kè mặc cả.
Giống như bây giờ, Hứa Ảnh Chi biết dù mình có lấy ra bao nhiêu lý do để phản đối, cũng không thể dao động ý nghĩ của Tạ Nhan, chỉ có thể giúp cậu thu dọn những hỗn loạn sau khi công khai.
Hứa Ảnh Chi thở dài, kéo lên chút tinh thần: "Nhưng mà lần này cậu chắc chắn không lấy được ảnh đế."
Tạ Nhan cau mày: "Tại sao?"
Hứa Ảnh Chi suy nghĩ một hồi, giải thích với cậu: "Bạch Kình kịch bản tốt, cậu diễn cũng rất tốt, nhưng cậu không phải xuất thân chính quy, cùng những giám khảo đó không có quan hệ, lại là bộ phim đầu tiên, bên ngoài chắc chắn sẽ có người nói này nọ, bọn họ tại sao phải nâng đỡ cậu?"
Cô dừng một chút: "Đương nhiên, đây là dựa trên cơ sở cậu diễn rất tốt, nhưng không đủ để tiêu trừ lo âu của giám khảo. Thực tế thì cậu đã có đủ ưu thế để áp đảo đối thủ, năm nay cũng không có phim điện ảnh nào tốt, có thể còn có ngoài ý muốn."
"Cậu xem Trong núi rừng đi, kịch bản không ra sao, nhưng diễn viên là ngôi sao lão làng diễn rất tốt, hơn nữa đó là tác phẩm cuối cùng của lão tiên sinh, địa vị của hắn trong giới điện ảnh rất cao, giám khảo cũng phải cho hắn mặt mũi, lần này dù như thế nào, ảnh đế cũng sẽ là hắn."
Tạ Nhan tư chất tốt, bộ phim đầu tiên xuất đạo đã xuất sắc như vậy, Hứa Ảnh Chi nghĩ tới làm sao giúp cậu lấy ảnh đế của Tân Tinh, dùng tên tuổi diễn viên thiên tài đứng vững trong giới, nhưng gặp phải chuyện như vậy đúng là hết cách rồi, chính là thời cơ không tốt.
Tạ Nhan cúi đầu, lông mi vừa dài vừa rậm che đi đôi mắt, bóng râm phủ trên mí mắt, cậu nói: "Cũng không nhất định."
Cậu không có chấp niệm gì đối với giải ảnh đế, biết mình quay phim ra sao là được, nhưng mà thời gian công khai bị lùi lại.
Nên có chút không vui. Nhưng cũng không bao nhiêu, vì diễn xuất của lão tiên sinh kia xác thực rất tốt, phương pháp kỹ xảo đều là dày công tôi luyện. Nếu như không phải lý do này, chỉ dựa vào thực lực Tạ Nhan cũng không thể chắc chắn mình làm tốt hơn.
Một tuần sau, kỳ tích chưa ập tới, Tạ Nhan không thể lấy được Nam diễn viên xuất sắc nhất, mà mang về giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, Tôn Hoài Quân lấy được Đạo diễn xuất sắc nhất, đoàn phim cũng lấy được giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất còn có giải thưởng quay phim.
Cảm nghĩ nhận thưởng của Tạ Nhan rất ít, cậu là loại người không biết nói chuyện, tính cách cũng không kích động, ngược lại Tôn Hoài Quân luôn cảm ơn cậu, còn đùa giỡn nói, e rằng sau khi xem Bạch Kình, Tạ Nhan sẽ là "Muse" (Chàng thơ) của nhiều đạo diễn đẳng cấp.
Sau khi nhận thưởng xong, Tôn Hoài Quân hiếm thấy hào phóng một lần, mời thành viên đoàn phim đi nhà hàng cao cấp ở gần đó ăn uống xa hoa một trận.
Tạ Nhan lúc thường lãnh lãnh đạm đạm, hôm nay hứng thú càng không quá cao.
Bởi vì người ở đây đều quen thuộc, Tôn Hoài Quân và phó đạo diễn hai anh em cũng bắt đầu thả lỏng nói chuyện, cái gì cũng dám nói ra miệng, giơ cốc nói với Tạ Nhan: "Lần này là bất ngờ, dưới cái nhìn của tôi, cậu mới xứng đáng lấy Ảnh đế."
Tạ Nhan mời Tôn Hoài Quân một ly, không nói gì.
Cho dù xứng đáng hay không, lần này cũng không lấy được.
Trên bàn vẫn rất náo nhiệt, tuy Tạ Nhan không lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng có thể cầm giải thưởng cao nhất trong nước, mọi người rất vui, Tạ Nhan cũng không muốn mất hứng, tửu lượng cậu không tốt, cho dù uống từ chút từng chút cũng say mơ mơ màng màng. Nhưng cậu ở trước mắt người không quen thuộc sẽ không có biểu cảm dư thừa.
Phó đạo diễn cũng uống nhiều rồi, thời điểm này không nói đến cái gì mà sáng tác nghệ thuật, liền nói đến Tạ Nhan, hắn giống như mỗi người trung niên bận tâm đến vãn bối, "Tôi có đứa cháu gái, mới học xong đại học, chuẩn bị học nghiên cứu sinh, lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, lại cực kỳ thích cậu, nếu không hai người gặp mặt, trò chuyện một chút."
Nói xong liền thở dài: "Không phải nói con gái trong giới có gì không tốt, nhưng mà cả hai vợ chồng đều làm nghề này, thời gian không sắp xếp được, một năm cũng khó gặp được mấy lần, thế nào cũng phải có một người cố gia (quản chuyện nhà) đúng không?"
Phó đạo diễn ở trong giới đã lâu, thấy rất nhều nam nam nữ nữ không có trách nhiệm. Cũng không phải nói trong vòng quá xấu, mà là thân ở trong đó, so với người bình thường sẽ thấy được càng nhiều mê hoặc, ý chí không đủ không tránh được trầm luân. Hắn chính là thấy tính cách Tạ Nhan tốt, không giống như loại người dễ bị dụ dỗ, mới nghĩ nói với cậu.
Nhưng Tạ Nhan nghe xong, nhíu nhíu mày: "Tôi có đối tượng."
Lời của cậu dừng một chút, nói ra bí mật lớn hơn: "Tôi kết hôn rồi."
Người ở đây toàn bộ đều kinh hãi, bất quá sau khi bình tĩnh lại đều dồn dập biểu đạt sẽ giữ bí mật cho Tạ Nhan, không tùy tiện nói ra.
Bất quá kết hôn lúc này cũng quá sớm, Tạ Nhan mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ như vậy, người bình thường đều ít kết hôn ở tuổi này, huống chi là minh tinh trong thời kỳ đang lên.
Lúc này, có người từ trong bóng tối đi ra, người kia vóc người rất cao, khuôn mặt có chút mơ hồ, người ở chỗ này cũng không nhận ra là ai, vừa định chất vấn, Tôn Hoài Quân say chuếnh choáng cuối cùng cũng coi như nhận ra: "Là ca ca của Tạ Nhan sao?"
Tạ Nhan chỉ nghe được tên của mình, còn chưa kịp qua đầu lại xem, tay đã bị người ta nắm lấy, là hơi thở rất quen thuộc, cậu rất tự nhiên nắm trở lại, lòng bàn tay nóng bỏng, nói với Tôn Hoài Quân: "Không phải, là tiên sinh của tôi." (tiên sinh, là cách gọi chồng ớ ^^)
Câu nói này trực tiếp khiến tất cả mọi người ở đây tỉnh rượu.
Tạ Nhan nói một bí mật, lại liên tục dọa bọn họ ba lần.
Tướng mạo Phó Thanh lạnh lẽo cứng rắn, vừa nhìn liền biết khó dây vào, lại cười cười với Tôn Hoài Quân, giải thích: "Tôi là Phó Thanh, tiên sinh của Tiểu Tạ. Vừa lúc có việc gần đây, nên muốn tới xem một chút, người thân có thể tới chứ."
Tuy rằng Tôn Hoài Quân sớm biết hai người có vấn đề, không ngờ tới sẽ kết hôn nhanh như vậy, lăng lăng gật đầu một cái.
Phó Thanh sau khi tiếp nhận chén rượu trong tay Tạ Nhan, rót đầy, uống một hơi cạn sạch, "Đa tạ Tôn đạo chăm sóc tiểu Tạ thời gian dài như vậy."
Sau khi Phó Thanh đến, Tạ Nhan liền hoàn toàn thanh tĩnh, vừa rồi còn mặt lạnh, hiện tại thả lỏng mặt mày, nghiêng đầu, hai má kề sát mu bàn tay Phó Thanh, thoạt nhìn cũng không quá thân mật, lại mềm mại đáng yêu.
Những người kia chưa từng thấy Tạ Nhan như vậy.
Phó Thanh rốt cuộc là người ngoài, sau mấy chén rượu liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Phó Thanh đỡ tay Tạ Nhan, quay qua cười cười với phó đạo diễn: "Công việc của tôi không ở trong giới, rất cố gia."
Phó đạo diễn phản ứng một hồi lâu, mới vỗ đùi: "Tôi thao! Lại cản trở tôi!"
Sau đó có uống nhiều rượu hơn, nói nhiều chuyện hơn cũng không liên quan đến Tạ Nhan.
Phó Thanh hỏi thăm Giang đồng một chút, tài xế chờ ở bên ngoài, trực tiếp lái xe về nhà trọ trong thành phố. Phố cũ xác thực quá xa, có lúc không kịp trở về, bọn họ liền ở đây.
Hai người đều ngồi phía sau, Tạ Nhan gối đầu trong lồng ngực Phó Thanh, mở cửa sổ, hứng gió lạnh.
Phó Thanh hỏi: "Hôm nay không vui sao, sao uống nhiều rượu vậy?"
Tạ Nhan mím mím môi, vì say rượu nên phản ứng chậm nửa nhịp, hồi lâu mới nói: "Không lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất."
Phó Thanh sờ đầu Tạ Nhan: "Không sao, không phải em diễn không tốt, chờ giải thưởng lần sau là được."
Lời của anh tới đây dừng một chút, hình như nhớ ra cái gì, ngữ điệu rất ôn nhu: "Sang năm công khai cũng không muộn, có đúng không?"
Tạ Nhan uống rất nhiều rượu, say hồ hồ, trên mặt hiện ra sắc hoa hồng, da dẻ nóng bỏng, hơi thở ẩm ướt, mềm nhũn gật đầu một cái.
Phó Thanh rất muốn hôn cậu, ngẫm lại vẫn là thôi, sợ không thu được dục vọng, lúc đó tình hình sẽ rất tệ.
Tài xế cũng không dám nhìn gương chiếu hậu.
Sau khi tài xế trở về, dục vọng của Phó Thanh đã bị chế trụ, hoặc là nói bị dục vọng cấp độ sâu hơn chiến thắng.
Phó Thanh giúp Tạ Nhan tắm xong, ôm cậu đi ra, lại không về phòng ngủ mà là đến phòng khách.
Phó Thanh thả cậu trên ghế sa lông, mở ti vi, chiếu một bộ phim.
Là Bạch Kình.
Tạ Nhan không hiểu ý Phó Thanh, gối lên trên bắp đùi của anh, không hỏi tại sao.
Đoạn thời gian phim được chiếu Tạ Nhan rất bận, chạy khắp nơi, Phó Thanh một mình đi xem Bạch Kình.
Anh ngồi ở rạp phim, nhìn Lục Phùng Xuân trên màn ảnh rộng. Sau khi kết thúc, nghe khán giả nhỏ giọng nghị luận, diễn viên đóng vai Lục Phùng Xuân kia là ai, sao có thể đẹp đến như vậy?
Phó Thanh nghĩ, xinh đẹp hơn nữa cũng là người của anh, Tạ Nhan của anh. Giống như là hiện tại, gối lên trên đùi của mình, vừa thả lỏng vừa mềm mại, không ai thấy qua Tạ Nhan như vậy.
Tạ Nhan ngáp một cái, cậu say nên có chút mệt mỏi. Nhưng Phó Thanh không cho cậu ngủ, nhất định bắt cậu xem phim chung.
Nội dung đã tới đoạn Lục Phùng Xuân bị tất cả mọi người bài xích, một mình từ ngoài biển bơi vào, bò lên, để trần phía sau lưng, cô độc ngồi trên bến tàu hút thuốc.
Chính là cảnh đã từng gửi cho Phó Thanh.
Lúc đó ở trong rạp chiếu phim, khi chiếu tới cảnh này rất nhiều người không tự chủ nín thở, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.
Phó Thanh cũng vậy, anh nhấn nút tạm dừng.
Tạ Nhan kéo tay anh, ngửa đầu không tiếng động hỏi tại sao.
Phó Thanh ôm lấy Tạ Nhan, sửa thành tư thế khóa ngồi trên chân mình.
Tạ Nhan nghiêng qua, cà cà bên tai cùng má Phó Thanh như con mèo nhỏ.
Như là đang làm nũng, hoặc là thật sự đang làm nũng.
Phó Thanh tựa hồ là tâm địa sắt đá, cũng không hề bị lay động, anh hôn Tạ Nhan một chút, rất nhẹ, lại không cho phản kháng.
Tạ Nhan trừng mắt nhìn: "Phó ca đang nghĩ cái gì?"
Phó Thanh đến gần, nói một câu bên tai Tạ Nhan.
Ngữ điệu anh rất bình tĩnh, chỉ nói cho một mình Tạ Nhan nghe.
Đại não Tạ Nhan chưa có phản ứng lại, thân thể đã vì câu nói này nóng lên.
Cậu biết rõ Phó Thanh là người ôn nhu, nhưng ở trên giường thì không giống vậy, đây là lời nói lúc động tình, rất ít ai nói thẳng ra như hiện tại.
Nhưng vô luận là gì, cậu đều nguyện ý thoả mãn.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, tránh thoát ôm ấp của Phó Thanh, lảo đảo đi tới cạnh bàn, chậm rãi tháo dây áo tắm, kéo áo đến tận eo mông, lộ ra da dẻ trắng trẻo sau lưng. Cuối cùng đốt điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Phó Thanh, giống như tình cảnh trong phim, mà lại không giống.
Lục Phùng Xuân là cô độc hiu quạnh, mà cậu là tận lực dụ dỗ.
Tạ Nhan nhếch miệng, không nói ra tiếng, mở mở khép khép, làm ra khẩu hình.
Phó Thanh thấy cậu không tiếng động nói: "Đến đây đi."
Hết thảy dục vọng mà anh nghĩ đến, em đều có thể thoả mãn.
Phó Thanh không gấp gáp, ngược lại rất bình tĩnh, chắc là ăn sơn hào hải vị, cho nên phải tinh tế thưởng thức mới không phụ lòng mỹ vị.
Trong phòng không bật đèn, rèm kéo lại chặt chẽ, cơ hồi không có một tia sáng.
Xung quanh rất yên tĩnh, họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, âm thanh rất nhẹ, lại giống như đang nổi trống.
Phó Thanh không thấy rõ Tạ Nhan. Chỉ dùng bản năng dục vọng cùng tình yêu hôn cậu. Hôn rất tỉ mỉ, không để sót một tất da dẻ nào.
Đến tận giờ phút này, Tạ Nhan mới có thể cảm nhận được sự kích động của anh.
Cậu nghe Phó Thanh nói: "Từ rất lâu trước đây, còn trước cả lúc xem phim, khi anh thấy cảnh phim kia, đã muốn làm như thế."
Thời gian qua hai năm, cuối cùng được như mong muốn.
Tạ Nhan uống say rất biết điều, từ thân đến tâm đều mềm mại, bao gồm cả bộ phận bí ẩn nhất trên thân thể, nhu thuận, vì Phó Thanh mở ra không có chút cản trở nào.
Dằn vặt đến nửa đêm, Phó Thanh mới bế Tạ Nhan từ bàn lên giường.
Có lẽ bởi vì bàn quá cứng, rõ ràng động tác rất nhẹ nhàng, sau lưng Tạ Nhan lại xanh xanh tím tím, cậu núp ở trong chăn trắng như tuyết, đôi mắt ửng hồng, trên lông mi còn vương nước mắt, dường như rất đáng thương.
Phó Thanh mềm lòng đến rồi tinh rối mù.
Anh không biết tại sao Tạ Nhan có thể đáng yêu thành như vậy.
Bất quá không thể làm tiếp.
Phó Thanh vén chăn lên, ôm Tạ Nhan vào trong ngực, hôn cậu một cái.
Bọn họ đều ngủ rất sâu.
Cuối cùng không chỉ có hoàn vốn, còn kiếm lời được một ít, đủ để Tôn Hoài Quân khởi động bộ phim tiếp theo.
Trước đây, Tạ Nhan không có tác phẩm tiêu biểu, chỉ có ở chương trình tống nghệ Đi đâu? nổi lên một lần, vốn là dùng nhan sắc xuất hiện, các cô gái đu idol đều nhớ rõ cậu là nhan sắc chân thật, không có thủy phân (?!) chút nào. Cũng từng diễn vai phụ trong Nhập Sáo, có diễn tốt thì cũng không phải nhân vật chính, cứ như vậy xuất hiện hai lần, trong lòng khán giả bất quá chỉ là tiểu diễn viên diễn xuất khá tốt.
Mãi đến tận khi Bạch Kình được chiếu, vai Lục Phùng Xuân của Tạ Nhan thành công trở thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng rất nhiều người.
Ống kính của Tôn Hoài Quân thập phần ôn nhu mà khắc chế, hoàn toàn bắt được vẻ đẹp của Tạ Nhan, đẹp đẽ, ngây thơ, nhạy cảm cùng nhiệt tình lộ ra đều không thể nghi ngờ, mỗi một cảnh đều đẹp đẽ, không tự chủ dẫn dắt lòng người.
Bạch Kình chiếu xong không lâu, đã sắp đến thời gian của buổi lễ trao giải Tân Tinh năm đó.
Trước đó một tuần, Tạ Nhan hỏi Hứa Ảnh Chi: "Tôi lần này có thể lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất không?"
Hứa Ảnh Chi đang sắp xếp lịch trình tiếp theo cho cậu, nghe vậy sững sờ: "Cậu rất muốn?"
Tạ Nhan gật đầu một cái.
Hứa Ảnh Chi có chút kỳ lạ, lấy hiểu biết của cô đối với Tạ Nhan, đối phương sẽ không quan tâm đến giải thưởng như vậy, liền hỏi: "Sao lại muốn nhận giải này?"
Tạ Nhan nghiêng đầu, giải thích một câu: "Tôi với Phó ca đã ước định, lấy được ảnh đế liền công khai."
Hứa Ảnh Chi biết bọn họ đã lĩnh giấy kết hôn, nghe xong vẫn thấy đau đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Cậu nghiêm túc hả?"
Tạ Nhan nói: "Đương nhiên nghiêm túc."
Tạ Nhan đóng phim chỉ vì niềm vui, nhưng trên thế giới này phim hay cũng không phải chỉ cần diễn giỏi, phải có sự nghiêm túc mới được. Cho nên Hứa Ảnh Chi phụ trách vì cậu tìm điểm cân bằng giữa mơ ước và thị trường. Hai người hợp tác tới nay, hai bên ở chung rất tốt, cho nên Tạ Nhan muốn báo cho cô có sự chuẩn bị.
Hứa Ảnh Chi từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, Tạ Nhan được xếp vào loại đỡ phải lo lắng nhất, yêu cầu rất ít, giới hạn cũng không cao, kêu cậu đi hoạt động doanh nghiệp cũng sẽ đi, hơn nữa fan quen thấy cậu như thế rồi, biết tính cách cậu như vậy có rất nhiều hành động thân mật không thể làm, cũng bỏ qua cho cậu.
Nhưng mặc khác, Tạ Nhan chỉ có đúng hoặc không đúng, có thể hoặc không thể, không có mơ hồ, cò kè mặc cả.
Giống như bây giờ, Hứa Ảnh Chi biết dù mình có lấy ra bao nhiêu lý do để phản đối, cũng không thể dao động ý nghĩ của Tạ Nhan, chỉ có thể giúp cậu thu dọn những hỗn loạn sau khi công khai.
Hứa Ảnh Chi thở dài, kéo lên chút tinh thần: "Nhưng mà lần này cậu chắc chắn không lấy được ảnh đế."
Tạ Nhan cau mày: "Tại sao?"
Hứa Ảnh Chi suy nghĩ một hồi, giải thích với cậu: "Bạch Kình kịch bản tốt, cậu diễn cũng rất tốt, nhưng cậu không phải xuất thân chính quy, cùng những giám khảo đó không có quan hệ, lại là bộ phim đầu tiên, bên ngoài chắc chắn sẽ có người nói này nọ, bọn họ tại sao phải nâng đỡ cậu?"
Cô dừng một chút: "Đương nhiên, đây là dựa trên cơ sở cậu diễn rất tốt, nhưng không đủ để tiêu trừ lo âu của giám khảo. Thực tế thì cậu đã có đủ ưu thế để áp đảo đối thủ, năm nay cũng không có phim điện ảnh nào tốt, có thể còn có ngoài ý muốn."
"Cậu xem Trong núi rừng đi, kịch bản không ra sao, nhưng diễn viên là ngôi sao lão làng diễn rất tốt, hơn nữa đó là tác phẩm cuối cùng của lão tiên sinh, địa vị của hắn trong giới điện ảnh rất cao, giám khảo cũng phải cho hắn mặt mũi, lần này dù như thế nào, ảnh đế cũng sẽ là hắn."
Tạ Nhan tư chất tốt, bộ phim đầu tiên xuất đạo đã xuất sắc như vậy, Hứa Ảnh Chi nghĩ tới làm sao giúp cậu lấy ảnh đế của Tân Tinh, dùng tên tuổi diễn viên thiên tài đứng vững trong giới, nhưng gặp phải chuyện như vậy đúng là hết cách rồi, chính là thời cơ không tốt.
Tạ Nhan cúi đầu, lông mi vừa dài vừa rậm che đi đôi mắt, bóng râm phủ trên mí mắt, cậu nói: "Cũng không nhất định."
Cậu không có chấp niệm gì đối với giải ảnh đế, biết mình quay phim ra sao là được, nhưng mà thời gian công khai bị lùi lại.
Nên có chút không vui. Nhưng cũng không bao nhiêu, vì diễn xuất của lão tiên sinh kia xác thực rất tốt, phương pháp kỹ xảo đều là dày công tôi luyện. Nếu như không phải lý do này, chỉ dựa vào thực lực Tạ Nhan cũng không thể chắc chắn mình làm tốt hơn.
Một tuần sau, kỳ tích chưa ập tới, Tạ Nhan không thể lấy được Nam diễn viên xuất sắc nhất, mà mang về giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, Tôn Hoài Quân lấy được Đạo diễn xuất sắc nhất, đoàn phim cũng lấy được giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất còn có giải thưởng quay phim.
Cảm nghĩ nhận thưởng của Tạ Nhan rất ít, cậu là loại người không biết nói chuyện, tính cách cũng không kích động, ngược lại Tôn Hoài Quân luôn cảm ơn cậu, còn đùa giỡn nói, e rằng sau khi xem Bạch Kình, Tạ Nhan sẽ là "Muse" (Chàng thơ) của nhiều đạo diễn đẳng cấp.
Sau khi nhận thưởng xong, Tôn Hoài Quân hiếm thấy hào phóng một lần, mời thành viên đoàn phim đi nhà hàng cao cấp ở gần đó ăn uống xa hoa một trận.
Tạ Nhan lúc thường lãnh lãnh đạm đạm, hôm nay hứng thú càng không quá cao.
Bởi vì người ở đây đều quen thuộc, Tôn Hoài Quân và phó đạo diễn hai anh em cũng bắt đầu thả lỏng nói chuyện, cái gì cũng dám nói ra miệng, giơ cốc nói với Tạ Nhan: "Lần này là bất ngờ, dưới cái nhìn của tôi, cậu mới xứng đáng lấy Ảnh đế."
Tạ Nhan mời Tôn Hoài Quân một ly, không nói gì.
Cho dù xứng đáng hay không, lần này cũng không lấy được.
Trên bàn vẫn rất náo nhiệt, tuy Tạ Nhan không lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng có thể cầm giải thưởng cao nhất trong nước, mọi người rất vui, Tạ Nhan cũng không muốn mất hứng, tửu lượng cậu không tốt, cho dù uống từ chút từng chút cũng say mơ mơ màng màng. Nhưng cậu ở trước mắt người không quen thuộc sẽ không có biểu cảm dư thừa.
Phó đạo diễn cũng uống nhiều rồi, thời điểm này không nói đến cái gì mà sáng tác nghệ thuật, liền nói đến Tạ Nhan, hắn giống như mỗi người trung niên bận tâm đến vãn bối, "Tôi có đứa cháu gái, mới học xong đại học, chuẩn bị học nghiên cứu sinh, lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt, lại cực kỳ thích cậu, nếu không hai người gặp mặt, trò chuyện một chút."
Nói xong liền thở dài: "Không phải nói con gái trong giới có gì không tốt, nhưng mà cả hai vợ chồng đều làm nghề này, thời gian không sắp xếp được, một năm cũng khó gặp được mấy lần, thế nào cũng phải có một người cố gia (quản chuyện nhà) đúng không?"
Phó đạo diễn ở trong giới đã lâu, thấy rất nhều nam nam nữ nữ không có trách nhiệm. Cũng không phải nói trong vòng quá xấu, mà là thân ở trong đó, so với người bình thường sẽ thấy được càng nhiều mê hoặc, ý chí không đủ không tránh được trầm luân. Hắn chính là thấy tính cách Tạ Nhan tốt, không giống như loại người dễ bị dụ dỗ, mới nghĩ nói với cậu.
Nhưng Tạ Nhan nghe xong, nhíu nhíu mày: "Tôi có đối tượng."
Lời của cậu dừng một chút, nói ra bí mật lớn hơn: "Tôi kết hôn rồi."
Người ở đây toàn bộ đều kinh hãi, bất quá sau khi bình tĩnh lại đều dồn dập biểu đạt sẽ giữ bí mật cho Tạ Nhan, không tùy tiện nói ra.
Bất quá kết hôn lúc này cũng quá sớm, Tạ Nhan mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ như vậy, người bình thường đều ít kết hôn ở tuổi này, huống chi là minh tinh trong thời kỳ đang lên.
Lúc này, có người từ trong bóng tối đi ra, người kia vóc người rất cao, khuôn mặt có chút mơ hồ, người ở chỗ này cũng không nhận ra là ai, vừa định chất vấn, Tôn Hoài Quân say chuếnh choáng cuối cùng cũng coi như nhận ra: "Là ca ca của Tạ Nhan sao?"
Tạ Nhan chỉ nghe được tên của mình, còn chưa kịp qua đầu lại xem, tay đã bị người ta nắm lấy, là hơi thở rất quen thuộc, cậu rất tự nhiên nắm trở lại, lòng bàn tay nóng bỏng, nói với Tôn Hoài Quân: "Không phải, là tiên sinh của tôi." (tiên sinh, là cách gọi chồng ớ ^^)
Câu nói này trực tiếp khiến tất cả mọi người ở đây tỉnh rượu.
Tạ Nhan nói một bí mật, lại liên tục dọa bọn họ ba lần.
Tướng mạo Phó Thanh lạnh lẽo cứng rắn, vừa nhìn liền biết khó dây vào, lại cười cười với Tôn Hoài Quân, giải thích: "Tôi là Phó Thanh, tiên sinh của Tiểu Tạ. Vừa lúc có việc gần đây, nên muốn tới xem một chút, người thân có thể tới chứ."
Tuy rằng Tôn Hoài Quân sớm biết hai người có vấn đề, không ngờ tới sẽ kết hôn nhanh như vậy, lăng lăng gật đầu một cái.
Phó Thanh sau khi tiếp nhận chén rượu trong tay Tạ Nhan, rót đầy, uống một hơi cạn sạch, "Đa tạ Tôn đạo chăm sóc tiểu Tạ thời gian dài như vậy."
Sau khi Phó Thanh đến, Tạ Nhan liền hoàn toàn thanh tĩnh, vừa rồi còn mặt lạnh, hiện tại thả lỏng mặt mày, nghiêng đầu, hai má kề sát mu bàn tay Phó Thanh, thoạt nhìn cũng không quá thân mật, lại mềm mại đáng yêu.
Những người kia chưa từng thấy Tạ Nhan như vậy.
Phó Thanh rốt cuộc là người ngoài, sau mấy chén rượu liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Phó Thanh đỡ tay Tạ Nhan, quay qua cười cười với phó đạo diễn: "Công việc của tôi không ở trong giới, rất cố gia."
Phó đạo diễn phản ứng một hồi lâu, mới vỗ đùi: "Tôi thao! Lại cản trở tôi!"
Sau đó có uống nhiều rượu hơn, nói nhiều chuyện hơn cũng không liên quan đến Tạ Nhan.
Phó Thanh hỏi thăm Giang đồng một chút, tài xế chờ ở bên ngoài, trực tiếp lái xe về nhà trọ trong thành phố. Phố cũ xác thực quá xa, có lúc không kịp trở về, bọn họ liền ở đây.
Hai người đều ngồi phía sau, Tạ Nhan gối đầu trong lồng ngực Phó Thanh, mở cửa sổ, hứng gió lạnh.
Phó Thanh hỏi: "Hôm nay không vui sao, sao uống nhiều rượu vậy?"
Tạ Nhan mím mím môi, vì say rượu nên phản ứng chậm nửa nhịp, hồi lâu mới nói: "Không lấy được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất."
Phó Thanh sờ đầu Tạ Nhan: "Không sao, không phải em diễn không tốt, chờ giải thưởng lần sau là được."
Lời của anh tới đây dừng một chút, hình như nhớ ra cái gì, ngữ điệu rất ôn nhu: "Sang năm công khai cũng không muộn, có đúng không?"
Tạ Nhan uống rất nhiều rượu, say hồ hồ, trên mặt hiện ra sắc hoa hồng, da dẻ nóng bỏng, hơi thở ẩm ướt, mềm nhũn gật đầu một cái.
Phó Thanh rất muốn hôn cậu, ngẫm lại vẫn là thôi, sợ không thu được dục vọng, lúc đó tình hình sẽ rất tệ.
Tài xế cũng không dám nhìn gương chiếu hậu.
Sau khi tài xế trở về, dục vọng của Phó Thanh đã bị chế trụ, hoặc là nói bị dục vọng cấp độ sâu hơn chiến thắng.
Phó Thanh giúp Tạ Nhan tắm xong, ôm cậu đi ra, lại không về phòng ngủ mà là đến phòng khách.
Phó Thanh thả cậu trên ghế sa lông, mở ti vi, chiếu một bộ phim.
Là Bạch Kình.
Tạ Nhan không hiểu ý Phó Thanh, gối lên trên bắp đùi của anh, không hỏi tại sao.
Đoạn thời gian phim được chiếu Tạ Nhan rất bận, chạy khắp nơi, Phó Thanh một mình đi xem Bạch Kình.
Anh ngồi ở rạp phim, nhìn Lục Phùng Xuân trên màn ảnh rộng. Sau khi kết thúc, nghe khán giả nhỏ giọng nghị luận, diễn viên đóng vai Lục Phùng Xuân kia là ai, sao có thể đẹp đến như vậy?
Phó Thanh nghĩ, xinh đẹp hơn nữa cũng là người của anh, Tạ Nhan của anh. Giống như là hiện tại, gối lên trên đùi của mình, vừa thả lỏng vừa mềm mại, không ai thấy qua Tạ Nhan như vậy.
Tạ Nhan ngáp một cái, cậu say nên có chút mệt mỏi. Nhưng Phó Thanh không cho cậu ngủ, nhất định bắt cậu xem phim chung.
Nội dung đã tới đoạn Lục Phùng Xuân bị tất cả mọi người bài xích, một mình từ ngoài biển bơi vào, bò lên, để trần phía sau lưng, cô độc ngồi trên bến tàu hút thuốc.
Chính là cảnh đã từng gửi cho Phó Thanh.
Lúc đó ở trong rạp chiếu phim, khi chiếu tới cảnh này rất nhiều người không tự chủ nín thở, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.
Phó Thanh cũng vậy, anh nhấn nút tạm dừng.
Tạ Nhan kéo tay anh, ngửa đầu không tiếng động hỏi tại sao.
Phó Thanh ôm lấy Tạ Nhan, sửa thành tư thế khóa ngồi trên chân mình.
Tạ Nhan nghiêng qua, cà cà bên tai cùng má Phó Thanh như con mèo nhỏ.
Như là đang làm nũng, hoặc là thật sự đang làm nũng.
Phó Thanh tựa hồ là tâm địa sắt đá, cũng không hề bị lay động, anh hôn Tạ Nhan một chút, rất nhẹ, lại không cho phản kháng.
Tạ Nhan trừng mắt nhìn: "Phó ca đang nghĩ cái gì?"
Phó Thanh đến gần, nói một câu bên tai Tạ Nhan.
Ngữ điệu anh rất bình tĩnh, chỉ nói cho một mình Tạ Nhan nghe.
Đại não Tạ Nhan chưa có phản ứng lại, thân thể đã vì câu nói này nóng lên.
Cậu biết rõ Phó Thanh là người ôn nhu, nhưng ở trên giường thì không giống vậy, đây là lời nói lúc động tình, rất ít ai nói thẳng ra như hiện tại.
Nhưng vô luận là gì, cậu đều nguyện ý thoả mãn.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, tránh thoát ôm ấp của Phó Thanh, lảo đảo đi tới cạnh bàn, chậm rãi tháo dây áo tắm, kéo áo đến tận eo mông, lộ ra da dẻ trắng trẻo sau lưng. Cuối cùng đốt điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Phó Thanh, giống như tình cảnh trong phim, mà lại không giống.
Lục Phùng Xuân là cô độc hiu quạnh, mà cậu là tận lực dụ dỗ.
Tạ Nhan nhếch miệng, không nói ra tiếng, mở mở khép khép, làm ra khẩu hình.
Phó Thanh thấy cậu không tiếng động nói: "Đến đây đi."
Hết thảy dục vọng mà anh nghĩ đến, em đều có thể thoả mãn.
Phó Thanh không gấp gáp, ngược lại rất bình tĩnh, chắc là ăn sơn hào hải vị, cho nên phải tinh tế thưởng thức mới không phụ lòng mỹ vị.
Trong phòng không bật đèn, rèm kéo lại chặt chẽ, cơ hồi không có một tia sáng.
Xung quanh rất yên tĩnh, họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, âm thanh rất nhẹ, lại giống như đang nổi trống.
Phó Thanh không thấy rõ Tạ Nhan. Chỉ dùng bản năng dục vọng cùng tình yêu hôn cậu. Hôn rất tỉ mỉ, không để sót một tất da dẻ nào.
Đến tận giờ phút này, Tạ Nhan mới có thể cảm nhận được sự kích động của anh.
Cậu nghe Phó Thanh nói: "Từ rất lâu trước đây, còn trước cả lúc xem phim, khi anh thấy cảnh phim kia, đã muốn làm như thế."
Thời gian qua hai năm, cuối cùng được như mong muốn.
Tạ Nhan uống say rất biết điều, từ thân đến tâm đều mềm mại, bao gồm cả bộ phận bí ẩn nhất trên thân thể, nhu thuận, vì Phó Thanh mở ra không có chút cản trở nào.
Dằn vặt đến nửa đêm, Phó Thanh mới bế Tạ Nhan từ bàn lên giường.
Có lẽ bởi vì bàn quá cứng, rõ ràng động tác rất nhẹ nhàng, sau lưng Tạ Nhan lại xanh xanh tím tím, cậu núp ở trong chăn trắng như tuyết, đôi mắt ửng hồng, trên lông mi còn vương nước mắt, dường như rất đáng thương.
Phó Thanh mềm lòng đến rồi tinh rối mù.
Anh không biết tại sao Tạ Nhan có thể đáng yêu thành như vậy.
Bất quá không thể làm tiếp.
Phó Thanh vén chăn lên, ôm Tạ Nhan vào trong ngực, hôn cậu một cái.
Bọn họ đều ngủ rất sâu.
Danh sách chương