Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Sở Tuyên tới đây vốn là vì nói rõ ràng việc này, Giản Tiểu Sương là người thẳng tính, một lời nói ra lại có chút xấu hổ. Hai người đối diện nhau trong giây lát, trong con mắt sáng của Giản Tiểu Sương là tức giận vì bị xem nhẹ, còn lại Sở Tuyên trầm mặt, không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt.

Dẫn đến làm cho Tịch Lan Vi không biết nên nói chen vào như thế nào.

Giằng co như thế một lát, Giản Tiểu Sương mang theo oán trách và không vui, đứng dậy phúc thân với nàng: "Nô tỳ cáo lui."

"Tiểu Sương..." Tịch Lan Vi gọi một tiếng lại không gọi lại được, khi quay đầu, chỗ mới vừa rồi Sở Tuyên ngồi cũng đã trống trơn.

Đây là chuyện gì...

Nhìn phong thư trong tay, nàng cảm thấy giống như chính mình lừa Giản Tiểu Sương, thậm chí không biết thư này còn có thể gửi hay không.

...

Chạng vạng, thanh âm guốc gỗ "lộc cộc" kéo Hoắc Kỳ ra khỏi suy tư, không nhìn cũng biết là ai, hắn hơi lộ ra ý cười.

Đợi đến khi lại đến gần chút, hắn mới hoàn toàn buông việc trước mắt xuống, ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại có thái độ mày ủ mặt ê khác thường.

"... Làm sao vậy?" Hắn cười hỏi nàng.

Tịch Lan Vi thở dài một tiếng: "Bọn họ cãi nhau."

"..." Hoắc Kỳ cẩn thận suy nghĩ, vẫn là khó hiểu nói: "Ai... bọn họ?"

Vì thế nàng lại thở dài một tiếng, hoàn toàn là bộ dáng vô lực, bằng chứng là cằm trề ra, ngập ngừng nói: "Sở Tuyên và Tiểu Sương."

Nghe nàng nói như vậy, Hoắc Kỳ khó tránh khỏi cảm thấy... đây không phải rất bình thường sao? Hắn làm như không sao cả mà tiếp tục xem tấu chương. Tịch Lan Vi nhìn hắn, suy nghĩ, nhận ra hắn hiểu lầm, liền nói: "Không phải... cái loại cãi nhau này."

Hoắc Kỳ ngẩn ra, khó hiểu: "Loại nào?"

Quả thực không có cách nào giải thích!

Hoắc Kỳ mang theo nghi hoặc trên mặt, tò mò buồn bực mà nhìn nàng, nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng mày đẹp nhíu lại, ngừng lại trong chốc lát lại vẫn cứng đầu, chốc lát ấp a ấp úng nói: "Không phải cái loại cãi nhau của thần thiếp và bệ hạ."

Bừng tỉnh đại ngộ.

"À..." Hoắc Kỳ lộ ra ý cười, ngừng lại một chút, lại nghiêm túc hỏi nàng: "Đó là loại nào?"

"Bọn họ... Bọn họ không phải đôi bên tình nguyện." Tịch Lan Vi một lần nữa phủ phục lên bàn, ủ rũ cụp đuôi.

"Không phải?" Hoắc Kỳ hơi kinh ngạc, vốn hắn cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là... Mặc dù không phải thì có vẻ cũng không phải chuyện gì to tát, ít nhất cũng không phải chuyện mà bọn họ nên quản. Hắn gật đầu một cái, cười mà trêu ghẹo nàng: "Cũng rất bình thường, nàng bận tâm vì việc này?"

...

Tịch Lan Vi cũng biết chính mình không nên bận tâm, nhưng sau khi nhờ Tiểu Sương làm việc kia, nàng lại không để tâm thì không thích hợp.

Ở trước cửa phòng do dự hồi lâu, nhưng sau khi lấy đủ dũng khí, nàng gõ cửa.

"Ai?" Bên trong nghi ngờ đặt câu hỏi, rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở. Tịch Lan Vi cắn chặt răng, đẩy cửa vào.

"Chiêu nghi nương nương..." Giản Tiểu Sương rời giường hành lễ, gục đầu xuống, Tịch Lan Vi vẫn tinh tường nhìn thấy hai mắt nàng ấy đỏ lên vì khóc.

Khép cửa phòng lại, nàng đi đến trước mặt Tiểu Sương, đè nén quẫn bách trong lòng, kéo tay nàng ấy cùng nhau ngồi xuống, cân nhắc khuyên nhủ: "Hắn... Hắn là một du hiệp, chỉ sợ khó tránh khỏi nói chuyện không để tâm, ngươi đừng khổ sở..."

Trong lòng lại trách Sở Tuyên cũng quá "không để tâm". Lúc trước chỉ bảo nàng cho Thanh Hòa lui ra, làm nàng cảm thấy có lẽ hắn có điều gì muốn nói với Giản Tiểu Sương, kết quả... Thế nhưng lại là một câu như vậy, còn nói không chút uyển chuyển.

Thư đặt ở trên bàn, Tịch Lan Vi ngưng thần, cười cười: "Cái này... Nếu ngươi không muốn thì cầm lại đi. Là trước đây bổn cung cầu ngươi, ta còn cho rằng các ngươi chắc hẳn phải vậy..."

Còn tưởng rằng bọn họ thật sự tâm đầu ý hợp.

Giản Tiểu Sương nhìn thư kia, lắc đầu, hàm răng cắn chặt, quả quyết nói: "Hoắc Trinh đáng chết... và Sở công tử có thích nô tỳ hay không là hai việc khác nhau."

Nàng ấy vẫn phân định rất rõ ràng.

Tịch Lan Vi nhẹ nhàng thở ra, im lặng, lại nói: "Thế... Bổn cung đi nói rõ ràng với Sở công tử giúp ngươi?"

Giản Tiểu Sương lại lắc đầu: "Không cần."

Nghe không ra là thiệt tình hay vẫn là giận dỗi, Tịch Lan Vi quan sát thần sắc của nàng ấy, không nói chuyện. Giản Tiểu Sương do dự gật đầu, rốt cuộc nói: "Tùy hắn muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nô tỳ đâu phải không thể gả. Cùng lắm thì... thì an tâm ở lại trong cung thêm mấy năm, rồi về nhà gả cho ai đó."

Không ngờ nàng ấy "nghĩ thông suốt" thật nhanh.

Chuyện như vậy luôn là có thể lớn có thể nhỏ, nghĩ thông suốt thì không có vấn đề gì, nhưng nếu nghĩ không thông thì tự sát cũng có thể. Tịch Lan Vi tất nhiên không an tâm, lại muốn khuyên vài câu, Giản Tiểu Sương càng kiên quyết đáp lời: "Nương nương không cần khuyên, hắn cho rằng nô tỳ có lòng đi mê hoặc hắn, nương nương đi nói tất nhiên hắn sẽ không tin, trong lòng nô tỳ hiểu rõ."

Lau nước mắt, Giản Tiểu Sương lộ ra tươi cười nhẹ nhàng, hai mắt đẫm lệ mê mang mà nhìn nàng nói: "Nô tỳ cũng không phải quá thích hắn, lại nói, hai vị tỷ tỷ Thu Bạch, Thanh Hòa đều còn chưa có hôn ước, nô tỳ gấp cái gì?"

Ý là muốn hoàn toàn buông việc này xuống. Tịch Lan Vi nhìn nàng ấy một cái, không biết nên nói cái gì, cúi đầu, lại nhìn nàng ấy lần nữa... vẫn là không biết nên nói cái gì.

Lúc này chính là thật sự nợ Giản Tiểu Sương một cái nhân tình.

...

Khi Hoắc Kỳ đến Duyệt Hân điện, vừa lúc thấy Tịch Lan Vi nằm sững sờ trên giường.

Xa xa nhìn lại, dáng người yểu điệu nằm nghiêng trên giường, vô cùng thướt tha; đến gần hai bước, liền thấy mỹ nhân ánh mắt rã rời, tinh thần hoảng hốt.

Dịch sang một bước, đi sát vào một bên, tạm thời chưa xuất hiện trong tầm mắt nàng, quấy nhiễu nàng ngây người.

Lại là cho đến khi tới gần, nàng vẫn còn không có phản ứng, Hoắc Kỳ đợi trong chốc lát, nhưng không kiên nhẫn nổi, khua tay trước mặt nàng, hỏi là: "Trợn tròn mắt mà ngủ rồi sao?"

"..." Tịch Lan Vi hoàn hồn đồng thời chớp mắt nhìn hắn, nhân thể nghiêng người vào trong, để chỗ trống cho hắn.

Đầu vai trắng nõn tất nhiên là một "phong cảnh" rất đẹp, lời nói ra lại rất buồn sầu: "Tại sao Sở Tuyên lại... không thích Tiểu Sương chứ?"

Hoắc Kỳ ngẩn người, vừa nằm xuống vừa nghiêm túc nói: "Cũng giống như nàng từng hỏi trẫm vì sao không thích Vân Tư."

"..." Tịch Lan Vi nhịn không được lại trừng hắn một cái, sửa lời: "Cô nương kia kêu Tư Vân."

"... À." Hoắc Kỳ đáp lớp, tiện đà càng thêm thuận lý thành chương[1] nói: "Nàng xem, đến tên nàng ta trẫm cũng chưa nhớ kỹ, nàng nói vì sao?"

[1]thuận lý thành chương: thuận theo lý thuyết, như lẽ đương nhiên

"Đó là... Bởi vì thần thiếp ở bên cạnh bệ hạ." Tịch Lan Vi nói không chút khiêm tốn: "Trong mắt bệ hạ, so sánh Tư Vân với thần thiếp, nàng ta tất nhiên không bằng."

Yên lặng một lát, Hoắc Kỳ như đang suy tư gì đó, giống như rất tán thành cách nói của nàng. Bỗng dưng "Aiz?" Một tiếng, cười nhìn về phía nàng nói: "Thì trong mắt Sở Tuyên, Giản Tiểu Sương so với nàng, chẳng phải cũng chỉ rất bình thường?"

Đương nhiên rất rõ ràng hắn tận dụng mọi thứ mà khen nàng, trong lòng Tịch Lan Vi càng phức tạp, một mặt được khen đến cảm thấy mỹ mãn, một mặt lại là phiền muộn. Xoay người tới, nàng hung hăng vùi đầu vào trong ngực hắn, truyền ra thanh âm buồn buồn: "Sở công tử a... xin ngươi thích Tiểu Sương đi."

Nhất thời không nghe được hắn nói nữa, thậm chí đến tiếng hít thở cũng không thấy. Tịch Lan Vi yên lặng chôn trong ngực hắn, đang muốn ngẩng đầu nhìn xem hắn làm sao, chợt thấy dây áo sau lưng bỗng dưng bị rút ra. Trong giọng nói của Hoắc Kỳ có ý gian tà: "Ở trong lòng trẫm kêu Sở công tử? Lan Vi nàng..."

Kế tiếp là thời điểm làm nàng kêu khổ thấu trời.

...

Sau một đêm ngủ ngon, khi Hoắc Kỳ rời giường, nàng cũng tỉnh. Cùng nhau ngồi dậy, hắn như thường, xuống giường, Tịch Lan Vi lại vừa động, một trận đau nhức.

Nghe ra thanh âm không đúng, Hoắc Kỳ quay đầu lại, thấy nàng khẽ cắn môi hồng, nước mắt đọng hàng mi, tất nhiên cực kỳ "hiểu lòng người": "Thanh Hòa, thay Chiêu nghi đi Thư Nhan cung xin phép, nói hôm nay nàng..." Hắn suy nghĩ một lượt các lý do có thể sử dụng, chọn một cái mà ngày gần đây chưa nói: "Mất ngủ trắng đêm, tinh thần thật là uể oải nên không thể đi vấn an."

Lời còn chưa dứt, đã cảm giác ánh mắt sắc bén sau lưng như muốn lăng trì hắn mới vừa lòng. Hoắc Kỳ nhẹ giọng cười, không thèm để ý, dường như không có việc gì mà sai cung nhân đi trắc điện hầu hạ rửa mặt.

Không cho nàng trừng.

Tịch Lan Vi đã không đếm được gần một tháng qua, đây là lần thứ mấy nàng chịu loại "ủy khuất" này. Còn không thể trách hắn, tính ra đầu sỏ gây tội còn chính là nàng, là nàng làm cho hắn không đi chỗ phi tần khác, dù sao cũng phải cho hắn có nơi "phát tiết".

Uống cháo cũng cảm thấy trên người không thích hợp, Tịch Lan Vi hít vào khí lạnh, dặn dò Thanh Hòa đi mang thuốc giảm đau tới.

Trong lòng suy tư lý do trốn tránh mấy lần tới hắn tìm nàng "Lăn lộn", tiện đà nghĩ đến đề tài "không thể nhắc đến" nhất: Sở Tuyên.

Nhưng vẫn là nói đến chính sự.

...

Hoắc Kỳ xem xong lá thư Giản Tiểu Sương viết, cuối cùng hiểu rõ tối qua Tịch Lan Vi làm ra cái vẻ gì.

Thật là nhờ người gia giúp một việc rất lớn, trái lại lại đâm người ta một đao...

Cầm trên tay vài tờ giấy viết thư, Hoắc Kỳ nhìn nàng, bi thương nói: "Nàng tính chuyện này..."

"Thần thiếp lại không biết hai người bọn họ không phải... như vậy. Trước đó bệ hạ nói ra một câu, lúc sau nghe ý tứ trong lời nói của Tiểu Sương... Nghĩ như thế nào cũng cho rằng thật sự... thành đôi." Nói lắp bắp, Tịch Lan Vi hít sâu một hơi, lại nói: "Nhưng mà Tiểu Sương cũng nói đồng ý giúp việc này, Hoắc Trinh và Sở Tuyên là hai việc khác nhau."

Tịch Lan Vi không còn quá áy náy, Hoắc Kỳ yên tâm thoải mái, gấp lá thư trên tay lại, vừa dán niêm phong lại vừa hỏi nàng: "Vậy sao còn chưa đưa đi?"

"..." Tịch Lan Vi thoáng nhìn hắn, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chuyện lớn như vậy... Tất nhiên là muốn bệ hạ đồng ý mới được. Lúc trước cảm thấy một hai câu nói không rõ, mới bảo nàng ấy viết xong, đưa bệ hạ xem sẽ hiểu ngay."

"Ừ." Ánh mắt nàng thoáng nhìn hắn gật đầu một cái, tiện đà vỗ trán nàng, lại nghe được hắn nói: "Ngoan..."

Trên người đau nhức, lại thêm màn "đùa giỡn" trước mắt làm Tịch Lan Vi không muốn phản ứng hắn, hàm răng khẽ cắn, nàng nói: "Đêm nay bệ hạ không được tới trêu chọc thần thiếp."

Hắn giương mắt đảo qua nàng, nhẹ nói ra hai chữ: "Nguyên nhân?"

Mặt mày mang cười, lý do là có sẵn, sáng nay hắn đã "cho" nàng: "Thần thiếp mất ngủ trắng đêm, tinh thần thật là uể oải, đầu óc cũng không tỉnh táo, thật sự không thể thị tẩm."

"À." Hắn khẽ lên tiếng, một bên giao thư kia cho Viên Tự, phân phó người lập tức đưa thư kia đi, một bên nhìn về phía nàng, ý cười tới tận đáy mắt: "Vừa lúc, trẫm sai ngự y khai phương thuốc an thần, buổi tối mang tới cho nàng, thuận tiện kể cho nàng nghe mấy cái chuyện xưa, để nàng ngủ ngon một giấc, ý nương tử thế nào?"

Tịch Lan Vi môi đỏ khẽ mở, thâm trầm nói: "Không tốt lắm......"

"À." Hắn nghiêm nghị gật đầu một cái, thoải mái tựa lưng, khẩu khí nhàn nhạt: "Viên Tự, truyền chỉ, đêm nay triệu Nghiên Chiêu nghi đi Tuyên Thất Điện thị tẩm."

Nghe được Viên Tự trầm ổn mà đáp lời "Vâng", Tịch Lan Vi suýt nữa phát khóc: "Viên đại nhân..."

Có thể kháng chỉ sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện