Edit: Hy Thái Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

"Hoàng huynh..." Hà Nguyệt Trưởng Công chúa do do dự dự mà mở miệng. Nàng nhìn Tịch Lan Vi, trong lòng điên cuồng giãy giụa.

Một mặt nàng cảm thấy, chuyện này đương nhiên là nên nói rõ ràng sự thật, một mặt lại cảm thấy... cả trái tim Sở Tuyên đều là Tịch Lan Vi, nếu có thể trừ bỏ Tịch Lan Vi thì tốt...

Trong lòng nàng lặp đi lặp lại suy nghĩ này mấy lần, nàng có chút hoảng loạn nâng mắt lên, ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt của Sở Tuyên, ngay lập tức nàng không còn có dũng khí nói dối hại Tịch Lan Vi.

Nói dối trước mặt hắn, nàng không mở miệng được.

Hà Nguyệt Trưởng Công chúa ổn định tinh thần, thở ra một hơi rồi tiếp tục nói: "Hoàng huynh, lúc ta chịu Tướng quân nhờ vả đến trong viện của Chiêu nghi nương nương tìm nàng ấy... ta vừa lúc thấy được có người khiêng nàng ấy ra khỏi viện. Người đó nhảy tường mà ra, Chiêu nghi nương nương lại không giãy giụa chút nào, giống như... đã ngất đi rồi."

Trong lòng Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi đều buông lỏng. Đối với Tịch Lan Vi đây là lời chứng cứu mệnh nàng, đối với Hoắc Kỳ thì... chỉ cần hắn xác định người chạy ra khỏi phủ kia không phải Lan Vi là tốt, hắn có thể xử lý chuyện này thỏa đáng.

Lời nói của thân muội muội tất nhiên đáng tin hơn hai tên thái giám kia. Sau khi Hoàng đế nghe xong cũng không có nói cái gì nữa, ngay lúc này hắn cũng chưa làm quyết định, chỉ cho mọi người lui ra ngoài.

---

"Đến đây." Hắn nói nhỏ hai chữ, Tịch Lan Vi đáp lại "Vâng!" sau đó bước vào ngồi xuống, trong lòng nàng vẫn còn đang kinh hoảng, nàng không biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

"Không phải trẫm gọi Cảnh Phi đến." Hắn nói, sau đó dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trẫm tuyệt đối không có ý định để người khác nhìn nàng chê cười."

Nàng cúi đầu, gật nhẹ một cái nhưng môi vẫn cắn chặt, trong lòng càng thêm khẩn trương.

"Người nọ... Hắn không động vào nàng chứ?" Những lời này Hoắc Kỳ hỏi rất cẩn thận. Giống như không thể không hỏi, lại sợ làm nàng bị tổn thương.

Tịch Lan Vi im lặng lắc đầu, lẳng lặng nói: "Nếu hắn động thần thiếp thì sao thần thiếp còn có mặt mũi hồi cung cùng Bệ hạ?"

Chỉ còn cách tự sát cho xong.

Hắn gật đầu một cái.

Trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng thấp thỏm mà suy đoán lung tung, nàng muốn thăm dò xem tiếp theo hắn còn muốn hỏi gì nữa nhưng lại không đoán được.

Một lúc sau, Hoắc Kỳ mở miệng lần nữa: "Trẫm còn có việc, nàng đi tẩm điện ngủ một lúc trước đi."

"... Bệ hạ?" Tịch Lan Vi ngạc nhiên, nhìn hắn mà trên mặt tràn đầy kinh hãi.

Hoắc Kỳ không nói gì một lúc lâu, sau đó day day trán nhìn vào ánh mắt của nàng, ôn hòa cười: "Thôi, trẫm cũng ngủ một lát."

Hai người đều "lăn lộn" mãi đến hơn nửa đêm, ai cũng mệt mỏi không thôi. Hoắc Kỳ thay quần áo lên giường, Tịch Lan Vi vẫn còn đứng bên cạnh giường, tâm trạng nàng cực kỳ do dự.

Chuyện lớn như vậy còn chưa điều tra rõ ràng, vữa mới lúc nãy nàng còn bị hắn "bắt gian tại giường", lúc này hai người lại cùng nhau ngủ... Nghĩ theo chiều hướng nào đều thấy không vui.

Tịch Lan Vị bị Hoắc Kỳ nhìn chằm chằm, ý tứ chính là nàng không đi ngủ thì hắn vẫn cứ nhìn khiến cho nàng dù trong lòng không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn lên giường. Hoắc Kỳ nằm nghiêng người duỗi tay ra ôm nàng, cười không ra tiếng rồi nói: "Nguyên nhân của việc này là do trẫm sai."

"... Cái gì?" Nàng sửng sốt hỏi lại.

"Nếu trẫm không sủng ái nàng như vậy thì chuyện này sẽ không xảy ra. Còn một chuyện nữa, gần đây điều tra người đứng sau những chuyện này... Có lẽ sẽ dồn thế gia vào "chân tường"."

Lúc nãy hắn nhìn thấy những thứ ở trong phòng khiến hắn sợ ghê người, hắn cũng không thể phục hồi tinh thần lại, lúc này đã bình tĩnh hơn tự nhiên có thể nhìn rõ đầu đuôi của chuyện này.

Âm mưu to lớn tỉ mỉ như vậy nếu như người kia không có thế lực là không thể làm được. Ra tay đúng lúc nàng ấy về nhà thăm viếng, có lẽ vì lúc ấy dễ dàng ra tay nhất, cũng có một khả năng nữa là hắn đang ở trong cung, không ở bên cạnh nàng ấy.

"Nàng không có việc gì thật tốt." Hắn thở phào, thu lại ý cười, lại nói: "Nàng không cần lo lắng những lời đồn thổi trong cung, trẫm sẽ ngăn chận."

Nghe hắn nói như thế nàng liền yên tâm, nhưng ngay sau đó là mỏi mệt và tủi thân như gió lốc kéo đến. Nàng cũng không quan tâm gì nữa mà chui vào lồng ngực của Hoắc Kỳ, muốn nhờ việc này xóa tan những lo sợ từ nãy đến giờ.

Tịch Lan Vi hơi cuộn người lại, cân nhắc một chút, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp... Thần thiếp đại khái biết, người đứng sau tất cả chuyện này là ai."

Nàng định uyển chuyển nói ra người này là ai, ai ngờ vừa mới mở miệng nói được một câu liền nghe thấy hắn lạnh lùng nói: "Trẫm cũng biết."

Nàng kinh ngạc im lặng một lát rồi mới nó tiếp: "Người này... Hiện tại không thể vạch trần."

Hoắc Kỳ gật đầu: " Đúng vậy! Hiện tại không thể vạch trần."

"Bức nóng nảy, bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu." Nàng bình tĩnh nói. Chuyện hôm nay cũng coi như là một lần "Chó cùng rứt giậu", lại tiếp tục bức bọn họ thì sẽ có thêm chuyện khác xảy ra.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc của nàng có chút khó xử: "Nhưng hiện tại... Không thể làm cho bọn họ "chó cùng rứt giậu", hiện tại thần thiếp có... có chuyện quan trọng hơn."

Hoắc Kỳ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì?"

Mặt Tịch Lan Vi ửng hồng lên.

Trong phòng chưa tắt nến, cả phòng sáng ngời, trên mặt Tịch Lan Vi đỏ ửng càng khiến dung mạo của nàng thêm vài phền kiều diễm. Nàng cúi thấp cằm, mở miệng nhẹ nhàng uyển chuyển nói: "Tính ngày... Thì năm ngày trước thần thiếp nên đến nguyệt sự, nhưng đến tận hôm nay. Thần thiếp khả năng..."

Khả năng có thai.

Tay Hoắc Kỳ ôm eo nàng bỗng ôm chặt lại xong rồi vội vàng nới lỏng ra, vui mừng khó nén: "Thật sự?"

Nàng gật gật đầu, chần chừ lại nói: "Cũng có thể... có thể...chỉ là nguyệt sự đến muộn. Ngày mai gọi ngự y đến xem mới biết..." Nàng cắn chặt hàm răng, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Cho nên...... Nếu như dồn bọn họ đến "chân tường" thì việc đầu tiên bọn họ muốn làm là hại đứa bé này. Trong mắt của thần thiếp, không có gì quan trong hơn việc đứa bé này có thể bình an ra đời. Thần thiếp muốn cầu Bệ hạ..." Nàng nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, gằn từng chữ một nói: "Tạm thời bình ổn mọi việc, đợi đến đứa bé này bình an ra đời rồi lại xử lý những chuyện khác."

Đấu tranh đến mức nào cũng không đáng để hài tử của nàng gặp nguy hiểm. Không chỉ có nàng chờ mong mà ngay cả Hoắc Kỳ, phụ thân, Mị Điềm đều chờ mong đứa bé này. Không cần biết kẻ thù là ai nàng đều có thể tạm thời không quan tâm, chỉ cần đứa bé này bình ra ra đời.

Nhưng cho dù Hoắc Kỳ không tiếp tục điều tra những chuyện trong hậu cung thì người kia cũng tuyệt đối không cho phép nàng bình an sinh hạ hài tử.

Thời gian chỉ bằng một cái hít thở, những việc kinh hãi hôm nay lại hiện lên trong đầu nàng, nàng gật đầu suy nghĩ, nghĩ kỹ cả những chi tiết nhỏ nhất sau đó cười nói: "Thần thiếp có một biện pháp."

"Hả?" Hắn cười nói: "Nàng nói xem!"

"Biện pháp này... tạm thời có thể khiến người kia nhẫn nhịn không ra tay, nhưng nhất định sẽ ra tay ngày thần thiếp sinh con. Thần thiếp đã phát hiện trước thì sẽ sớm bố trí đề phòng, người kia chắc chắn sẽ không thành công, như vậy chuyện đó sẽ trở thành chứng cứ phạm tội."

Nếu như có chứng cứ phạm tội, như vậy, cho dù người kia là ai, thế lực lớn bao nhiêu, đều có thể thuận lý thành chương mà hỏi tội, so với hiện tại không có chứng cứ âm thầm điều tra thì tốt hơn nhiều.

Hoắc Kỳ hỏi biện pháp cụ thể, Tịch Lan Vi cười nhẹ, nàng chống người nằm ở bên cạnh hắn, ghé vào tai hắn nói từng chữ rõ ràng.

Sau khi Hoắc Kỳ nghe xong, lông mày giãn ra rồi lại cau lại, lắc lắc đầu: "Không được."

"Tại sao lại không được?" Tịch Lan Vi cảm thấy biện pháp của mình rất thỏa đáng nhưng lại bị hắn phản đối nhanh như vậy có chút không vui.

Nàng vừa muốn mở miệng giải thích thì hắn lại nói: "Như vậy nàng chịu khổ quá nhiều. Nếu như bình thường thì không sao, nhưng bây giờ nàng đang có thai, làm như vậy không được."

"Không khổ!" Nàng ngậm cười nằm ở trên ngực Hoắc Kỳ, nghe thấy tiếng tim đập của hắn, có lẽ rất lâu nàng mới được nghe lại, hít sâu một cái nói: "Trong lòng thần thiếp rõ ràng, như vậy thì có cái gì khổ? Hơn nữa, thần thiếp chịu khổ nhất thời nhưng có thể cho đứa bé này bình an ra đời, rất đáng giá."

Hoắc Kỳ trầm mặc, hắn cân nhắc thật lâu cuối cùng gật đầu đáp ứng: "Nhưng... đợi thêm một thời gian nữa, qua một tháng nữa, lúc đó thai nhi cũng ổn định hơn bây giờ, trẫm cũng yên tâm hơn."

---

Khoảng giữa tháng hai, tin tức Nghiên Chiêu nghi có thai nhanh chóng lan truyền trong cung.

Lục cung đều nghe nói Hoàng đế cho gọi Nghiên Chiêu nghi đi Tuyên Thất điện, mà cung nhân ở ngự tiền truyền đến tin tức, là khi Hoàng đế nghe được việc này tâm trạng không hề vui sướng.

Trong Tuyên Thất điện, Tịch Lan Vi nhún người hành lễ, Thu Bạch và Thanh Hòa cũng hành lễ theo. Hoàng đế ngồi ngay ngắn trước bàn, lấy tay day trán giống như đang đau khổ suy nghĩ cái gì, một lúc lâu cũng không có phản ứng.

Tịch Lan Vi đợi thật lâu, trong điện an tĩnh khiến nàng có chút sợ hãi, nàng ngước mắt lên, do dự mở miệng: "... Bệ hạ?"

Hoàng đế cuối cùng là nâng mắt lên, ánh mắt đảo qua mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Trẫm nghe ngự y nói..."

Hắn không có nói tiếp, Tịch Lan Vi ngậm cười khom người nói: "Vâng! Thần thiếp... có thai."

Nàng nói xong thì nghe được tiếng Hoàng đế thở dài.

Các cung nhân trong điện đều đã lui ra ngoài, ngoại trừ cung nữ bên người nàng là Thu Bạch và Thanh Hòa thì chỉ còn đại thái giám bên người Hoàng đế là Viên Tự còn ở. Hoàng đế liếc nhìn nàng giây lát, mở miệng gọi: "Viên Tự."

Trong lúc ba người khó hiểu thì Viên Tự nâng một khay gỗ đến gần Tịch Lan Vi. Trên khay gỗ là một bát thuốc đầy, bát thuốc màu xanh lá nhạt, bên trong chứa đầy nước thuốc màu nâu đậm.

"Lan Vi." Hoàng đế đi đến gần nàng, giọng nói trầm thấp: "Chuyện hơn một tháng trước, trẫm tin là nàng bị người khác hãm hại, nhưng là..."

Hắn tạm dừng một lát, suy nghĩ tốt lời muốn nói rồi mới nói tiếp: "Giống như nàng nói, lúc đó nàng bị chuốc mê dược, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

Tịch Lan Vi cả kinh lui về phía sau nửa bước, nàng nhìn bát thuốc kia lại lại hãi nhìn về phía Hoàng đế: "Bệ hạ..."

"Trẫm tin nàng vô tội, nhưng..." Trên mặt Hoàng đế không có biểu tình gì, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo nhìn nàng: "Đến tột cùng đêm đó xảy ra chuyện gì, nàng không thể nói rõ, đúng hay không?"

Nàng không biết nói gì.

"Nàng uống hết bát thuốc này, chuyện này liền hoàn toàn trôi qua." Hoàng đế bình tĩnh mà nói, lời nói vô tình đến cực điểm: "Sau này trẫm cũng không nhắc lại chuyện này trước mặt nàng. Nàng... sẽ còn có hài tử khác. Như vậy tốt cho cả hai."

Thu Bạch và Thanh Hòa giống như bị câm, bọn họ muốn giúp Tịch Lan Vi giải thích lại không biết nói như thế nào. Chuyện đêm đó bọn họ đều rõ ràng, mặc dù bọn họ đều giống Hoàng đế tin tưởng Tịch Lan Vi vô tội, nhưng... bọn họ cũng giống Hoàng đế, không biết Tịch Lan Vi có thật sự còn thanh bạch hay không.

Bọn họ đều nghe nói, lúc đó trong phòng có quần áo của nam nhân, lại có người nhảy sông trốn thoát. Nếu như theo quan niệm "mắt thất là thật" thì bọn họ không có lý do gì để giải thích giúp Tịch Lan Vi.

"Bệ hạ..." Nàng run rẩy ngẩng đầu, cắn chặt môi dưới, nhìn thẳng hắn một lúc lâu, không thể tin tưởng nói: "Hổ dữ không ăn thịt con..."

"Nếu như đứa bé này không phải là hài tử của trẫm thì sao!" Hoàng đế buột miệng thốt ra, trong giọng nói có tức giận: "Nàng nên rõ ràng, nếu đứa bé này không phải là hài tử của trẫm, nàng sinh nó ra thì không ai có thể cứu được nàng."

"Đứa bé này là hài tử của Bệ hạ..." Nàng nâng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sáng trần đầy nước mắt: "Đứa bé này là..."

"Nếu không phải thì sao?" Giọng Hoắc Kỳ bình tĩnh hỏi lại.

Bát thuốc vẫn nâng ở trước mặt nàng, bên trong là thứ thuốc phá thai để giết chết đứa bé đầu tiên của nàng. Từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến đứa bé đầu tiên của nàng sẽ bị chính tay hắn bức tử, nàng vô lực lui lại một bước, suýt nữa ngã đi xuống, may mà được Thu Bạch và Thanh Hòa đúng lúc đỡ lấy.

Nàng cố gắng bình tính một lúc lâu, hơi thở mới từ từ vững vàng lại. Nàng cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ một: "Nếu đúng thì sao!... Nếu đúng thì sao!"

Hoàng đế nhìn nàng, cũng không biết trả lời nàng như thế nào.

"Đúng vậy... Thần thiếp không thể nói rõ chuyện xảy ra đêm đó..." Nàng cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Nhưng mà... Chỉ cần có một chút khả năng... chỉ cần có một chút khả năng đứa bé này là hài tử của Bệ hạ. Thần thiếp tuyệt đối không cho phép Bệ hạ tự tay giết chết nó."

"Lan Vi!" Hắn đi lên một bước, muốn bắt lấy tay của nàng. Nàng quýnh lên, hoảng loạn phất tay đi chắn, trong lúc vô ý đánh vào mặt hắn.

"Bệ hạ..." Nàng ngẩn ra, kinh hoảng thất thố, xoay người giống như chạy trốn về phía ngoài điện. Viên Tự đang muốn ngăn cản thì bị Hoàng đế giơ tay ngăn lại.

Ba người hoàn toàn nghe thấy Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ phân phó nói: "Thông báo với lục cung... Nghiên Chiêu nghi có thai, tấn vị lên từ nhất phẩm Phi."

"Cho dù hắn nghi ngờ đứa bé nàng đang mang thai không phải của hắn thì hắn cũng không muốn nàng chịu khổ" - đến lúc chuyện hôm nay xảy ra trong Tuyên Thất điện truyền ra ngoài thì người kia chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.

Rồi sau đó, liền chờ - chờ người muốn dùng một chiêu đẩy nàng vào tử lộ kiên nhẫn chờ đợi, người kia sẽ chờ đến ngày nàng sinh hài tử mới ra tay, chắc chắn sẽ ra tay ở chuyện nghiệm thân cho đứa bé kia.

---

Hoắc Kỳ giơ tay chạm vào gương mặt, sau đó nhìn nhìn ngón tay của mình, mặc dù không chảy máu nhưng cũng rất đau.

Hắn nhíu mày, hít sâu một hơi: "Nàng ấy đánh thật a..."

Viên Tự đứng ở bên cạnh bưng bát thuốc không dám hé răng, trong lòng chửi thầm: Đại khái là Nghiên Phi báo thù chuyện hơn một tháng trước đi, vì Bệ hạ "mắt thấy là thật" mà nghi ngờ Nghiên Phi...

----

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Kỳ: T_T nói tốt làm đồng đội mà... Nàng đánh thật a...Còn đánh mạnh như vậy...

Lan Vi: Ha hả ha hả... Ai bảo ngươi dám nghi ngờ ta hồng hạnh xuất tường.

Hoắc Kỳ: T_T Lúc đó ta bị dọa ngốc... Quan tâm sẽ bị loạn...

Lan Vi: Mặc kệ, ngươi nghi ngờ ta.

Hoắc Kỳ: T_T ta có thể đánh lại chứ? Lan Vi: Ta đang mang thai, Bệ hạ nhìn mà làm.

Hoắc Kỳ: T_T ta nhịn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện