Lư Hủ buồn bực, có chút buồn bực, có chút uỷ khuất.Hắn chọn ai chọc ai thì ngày đó sẽ qua.Hắn nằm ở trên giường buồn bực một lúc lâu, nghe thấy Nguyên Mạn Nương gọi Tịch Nguyệt là người trong nhà, nàng cõng Lư Duệ đi đào rau dại, lại ngồi bật dậy.Chỉ có vậy thôi, hắn thật đúng là không thể nằm tiếp được nữa.Tịch Nguyệt đang chơi với tiểu hài tử nhà hàng xóm ở cửa, hai tiểu hài tử một cái năm tuổi một cái ba tuổi, không biết tuổi tác, giữa trưa cũng không né tránh mặt trời, liền ngồi xổm ở đó nhặt lá cây chơi đến cao hứng.Nhìn thấy Lư Hủ đi ra, Tịch Nguyệt thân mật gọi ca ca.Người đi cùng nàng là gia tộc hàng xóm Nhan Văn Trinh, năm nay ba tuổi, lớn lên cũng văn tĩnh thanh tú giống như ca ca của hắn, nhưng mặt hắn lớn hơn ca viên một chút, nhìn thân nhân còn đôn hậu hơn ca ca một chút.

Hai nhà cùng ở trong thôn, ngày bình thường lui tới Nhan Văn Trinh cũng gọi hắn là ca ca.Lư Hủ xoa đầu bọn họ hỏi từng người:- Không nóng à?Hai đứa trẻ lắc đầu.Lư Hủ để cho bọn họ hai bóng cây dịch dịch, trèo lên đại thụ gãy căn trên cây, để cho bọn họ tự mình túm lá cây chơi.Câu Lá Thụ rất đơn giản, một người nhặt một lá cây, ở trong tay lá cây chọn cuống lá rắn chắc cùng đối phương xếp thành hình chữ thập, sau khi xếp xong mỗi người túm lá cây của mình dùng sức câu, ai kéo cuống lá của đối phương chặt đứt thì coi như thắng.Trong trò chơi này không chỉ cần lá cây rắn chắc, mà còn cần sức lực, Tịch Nguyệt lớn hơn Nhan Văn Trinh hai tuổi, ưu thế không nhỏ, đã thắng một chồng lá cây.Lá cây trong tay Nhan Văn Trinh gần như không sai biệt lắm, hắn túm lá cây trên nhánh cây, tay của hắn nhỏ hơn Tịch Nguyệt, túm lá cây cũng chậm hơn.Lư Hủ hỏi:- Ca ca của ngươi đâu?Nhan Văn Trinh:- Ca ca đọc sách.- À...Thiếu chút nữa đã quên, Nhan Quân Tề là lang đọc sách duy nhất trong thôn bọn họ, ngày tốt phải nắm chặt thời gian đọc sách.- Các ngươi chơi đi.Lư Hủ đi dọc theo dòng suối nhỏ về phía bên cạnh ruộng.

Khi vào đúng là lúc chơi nước, nước trong sông sâu, trẻ con trong thôn không có người lớn đi theo thì không được đến bờ sông chơi.


Dòng suối cao hứng như vậy, sâu không đồng nhất thước, có thể làm cho trẻ con ngã xuống cũng không thiếu.Nhà của Lư Hủ ở bên cạnh thôn, sau lưng chính là núi, suối nước từ trên núi chảy xuống từ trước cửa nhà lão, ra cửa đi đến bên dòng suối không tới 20m, dọc theo dòng suối nhỏ đi, một đường thấy vài con khỉ đang chơi đùa ở trên bậc thang.

Bên dòng suối nhiều năm bị nước nhấn chìm bởi rêu phong, sau khi Lư Hủ đi chưa được một lát đã thấy hai đứa nhỏ bảy tám tuổi bị trượt chân ngã xuống nước.

Bọn nó chắc nịch đến tàn nhẫn, quăng ngã cũng không khóc, bò dậy tiếp tục chơi, nếu ai khóc thì sẽ bị những đứa nhỏ khác cười ha ha nửa ngày.Đệ đệ của hắn là Lư Chu đang khiêng sọt cắt cỏ ở bên cạnh dòng suối.giỏ mây đặt ở ven đường, đã đựng được một nửa.Một tiểu hài tử chạy tới hỏi:- Chu ca đi chơi bùn sao?Đệ đệ của hắn:- Ta muốn cắt cỏ.Lại một tiểu hài tử chạy qua hỏi:- Ngũ Lang có đi bắt cua hay không?Đệ đệ của hắn:- Ta muốn cắt cỏ.Lư Hủ thở dài, ngay cả tiểu hài tử mười tuổi cũng phải cắt cỏ, cho gà, cho heo ăn, gánh vác trách nhiệm gia đình, tâm tình càng trầm trọng.Hắn đi về phía lưỡi hái của Lư Chu muốn:- Ta sẽ cắt cỏ cho ngươi, ngươi đi chơi với bọn họ đi.Lư Chu lắc đầu.Lư Hủ không kiên trì, từ nhỏ Lư Chu đã rất có nghị lực, hắn nguyện ý làm, Lư Hủ cũng không ngăn cản, tìm một tảng đá san bằng ở bên cạnh rồi ngồi xuống, chống cằm nhìn đệ đệ cắt cỏ.Nhà bọn họ có Lư Chu làm việc rất cảnh đẹp ý vui, cắt một cây cỏ, xếp chỉnh tề, lại bỏ vào sọt, sọt cũng chỉnh tề, quá dài, chiết khấu, ngắn, bó đến tâm, nhìn nhiều ít có chút cưỡng bách.Còn chưa chất đầy sọt, Lư Chu đã không chịu nổi, con nít da mặt mỏng, ngồi bên cạnh một đốc công sẽ không chịu nổi.L Lư Chu cầm lưỡi hái đi đến bên cạnh hắn, nghĩ nghĩ, ngồi xuống ở bên cạnh hắn, đặt lưỡi hái vào bên chân, ở mí mắt nhìn xuống, bảo đảm sẽ không bị người khác thuận theo.Hắn hỏi:- Ca ca còn đau đầu à?Lư Hủ:- Không đau.Lư Chu:- Vậy ca ca không cao hứng à?Lư Hủ rất không cao hứng, cho dù hắn có trải qua chuyện này thì ai có thể cao hứng được? Hắn là một con mọt xã hội hiện đại hóa, hoàn cảnh có thể ăn cơm bất cứ lúc nào, chua chua đến mức muốn rơi nước mắt.- Chỉ là có chút phiền còn có chút cô độc.Nhìn xung quanh, không một ai hiểu nỗi đau của hắn.Khuôn mặt nhỏ của Lư Chu cau mày, không nói gì.Hai huynh đệ từng người nhìn chằm chằm suối nước đang ào ào chảy xuống, ai nấy đều phát sầu riêng.Một lúc lâu sau, Lư Chu hỏi:- Ca ca vẫn muốn đi làm học đồ trong huyện sao?Lư Hủ:- Hả?Lư Chu làm ra lựa chọn trọng đại, trịnh trọng nói:- Ca ca muốn đi thì đi đi, ta sẽ giúp nương chiếu cố tốt Tịch Nguyệt tiểu duệ, hết thảy có ta, ca ca không cần lo lắng.Lư Hủ:- ...Lư Hủ nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, khóe miệng vểnh lên, chưởng ấn đến trên đầu Lư Chu một chút, vuốt v e, vuốt v e đến mức làm cho mái tóc chỉnh tề của nàng thành ổ gà, vừa lòng vỗ vỗ mông, tức giận nói:- Cắt cỏ của ngươi đi!Lưu lại Lư Chu đang mờ mịt, Lư Hủ đi bộ đến bên cạnh ruộng, nhìn nhà hắn còn sót lại hai mẫu đất.Trong trí nhớ, cha của hắn là một người rất cần cù và thật thà, cày ruộng, bón phân, cũng không chậm trễ vụ mùa, trồng lúa mạch đều chỉnh tề hơn người khác, năm trước gieo lúa mạch, hiện tại đã có râu, nhìn lại giống như một mảnh biển xanh, không bao lâu nữa chính là mùa quý.- Đại Lang tới xem lúa mạch à? Thân thể có tốt không?Lý Chính mang theo con trai ở ngoài ruộng giẫy cỏ, thấy hắn từ xa chào hỏi.- Đại gia gia tốt.Theo tính chất bối phận trong thôn, Lý Chính là tộc trưởng, hay là lão đại của huynh đệ họ hàng kia của gia gia hắn, bọn họ đều phải gọi là đại gia gia.


Khi nhà bọn họ vội vã dùng tiền bán đất, vẫn là Lý Chính không ép giá mua đất nhà bọn họ.Lý Chính nói:- Năm nay lúa mạch lớn lên tốt, có thể được mùa, ngày mai đi lên xem thử, trong nhà còn trông cậy vào ngươi, biết không?- Đã rõ.Lư Hủ đi một vòng quanh nhà hắn, quay đầu trở về nhà.Cho dù như thế nào thì ít nhất cũng phải mua lại ruộng đã bị bán đi trở về.Đợi hắn đi xa, cháu trai của Lý Chính chống cái cuốc nói:- Gia gia nhìn hắn như vậy, hắn còn tưởng sẽ trở về sao?Liên tục đánh mười năm sau, khắp nơi đều là đất hoang, khai hoang còn hai năm không thu thuế, nhà ai không phải là một mảnh lớn chứ? Ai nguyện ý mua đất? Cũng chính là gia gia của hắn mềm lòng, một hai phải mua nhà bọn họ.Lý Chính vui vẻ:- Nếu hắn có bản lĩnh thì phải trở về, đó chính là tiền đồ.Lư Hủ về nhà, tìm một cái gậy gỗ ở trên đất trống ném đi.Hắn phải suy nghĩ kỹ năng của hắn.Trước đó, Lư Hủ muốn đi đến huyện làm học đồ, tuy học đồ không cho tiền công, nhưng tốt xấu gì cũng là bao ăn bao ở.

Nhưng con đường này hiện tại không thích hợp, gần đây, lúc trước Lư Hủ là bởi vì cảm thấy ở nhà hắn giống như một người ngoài dư thừa, lại dư thừa lại biệt nữu mới muốn chạy trốn, hiện tại không giống, hắn thật sự cảm thấy người nhà bọn họ rất thân thiện, thứ hai, hắn cũng không thích làm nghề mộc, càng không thích bị người sai sử dọn gỗ, ba là, hắn có thể ăn no, thừa yếu nhỏ yếu chịu đói sao?Ở đây hắn đã là đại nhân, hắn phải suy xét sinh kế cả nhà.Hắn cũng xem qua một ít tiểu thuyết xuyên qua, giống người khác làm kỹ thuật cải tiến? Nhưng hắn là sinh viên văn khoa, chế xà phòng thơm, làm giấy, làm pha lê, xây dựng cầu đường...!Toàn bộ sẽ không.Đi học à? Đừng có mà, cha mẹ hắn bỏ tiền ra nhét hắn vào trọng điểm còn mời giảng viên nổi tiếng một chọi một, hắn còn không cuốn vào ba trăm dặm phía trước được.trồng trọt? Điền là nhất định phải mua về, nhưng hắn chuẩn bị mua thuê.

Đừng nói là hắn, từ trong trí nhớ xem, vốn trồng trọt của Lư Hủ đã không quá tốt, đừng nói là so với cha hắn, hắn cũng không bằng đường đệ của hai người bọn họ, cho nên mới bắt đầu sinh ý định làm học đồ.Sở trưởng, tay nghề? Trừ chơi game ra thì không biết gì khác.Làm nuôi dưỡng? Giai đoạn đầu đầu tư quá cao, hơn nữa lấy sức lao động của nhà bọn họ, cực hạn chính là nuôi một con gà, một con vịt, một con heo.Làm cu li, dỡ hàng, khiêng bao tải? Thả hắn đi.Kinh thương? Không có tiền vốn.


Nhà bọn họ còn mắc nợ.Đi săn à? Phía sau nhà hắn chính là núi, cũng không biết hắn vào là để săn thú hay là bị săn.Lư Hủ cẩn thận suy nghĩ, phát hiện hắn lại không biết gì cả!- Ai!Lư Hủ ném nhánh cây nhỏ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn lại một con đường có thể điViết thoại bản!Hắn có một bụng câu chuyện về trò chơi Võng Vân, tiểu chuyện xưa!Chuyện sống được thì tìm người làm chuyên nghiệp, hắn không làm được, chữ đầu tiên không được, hắn cũng sẽ không viết chữ cổ ở đây.

Sau này hắn có thể biên, nhưng viết ra là một chuyện khác, hắn phải tìm người viết thay!Lư Hủ giẫm lên gỗ leo lên đầu tường nhìn về phía đối diện, tiểu thư nhà hàng xóm quả nhiên đang ở trên nhánh cây bên kia.

Trong tay hắn đang cầm quyển sách, môi vừa động vừa động đọc sách vở, trên mặt đất đã có một đống lớn sách vở, nhìn còn rất chỉnh tề!Trong lòng Lư Hủ mưa dầm chuyển tình, cuối cùng làm hắn gặp được chuyện hài lòng!Hắn vui tươi hớn hở hô to:- Ai! Quân Tề, có vội không?Nhan Quân Tề nghe tiếng theo bản năng xoay người, đầu óc vẫn còn ở trong sách, lẩm bẩm lầm bầm đọc sách quay đầu lại nhìn Lư Hủ ở chỗ cao, vẻ mặt mênh mang mà lắc lắc đầu.Lư Hủ vui vẻ, tiểu hài tử này nhìn thật ngoan:- Chờ đã!Lư Hủ chạy đến phòng bếp, múc nửa bát ốc đồng xào từ trong nồi thẳng đến Nhan gia.Trước kia, Lư Hủ không thích chơi với Nhan Quân Tề, gần đây Nhan Quân Tề nhỏ hơn hắn, thứ hai, Nhan Quân Tề là một lang đọc sách, hắn không biết chữ, câu nệ, tự ti.Nhưng hiện tại, Lư Hủ không giống vậy, hắn tự giác bị giáo dục bắt buộc, còn dựa vào chính mình thi vào đại học, nói như thế nào thì hắn cũng coi như là một nửa người có học.Lư Hủ không có gánh nặng tâm lý nào bưng đồ ăn vặt đi thẳng đến thư phòng của Nhan Quân Tề.Nhan Quân Tề có một thư phòng, thật ra chính là nửa phòng ngủ của hắn.

Ở giữa treo một cái mành lớn, dựa vào cửa sổ lấy ánh sáng tốt, nửa bên là thư phòng, nửa bên là phòng ngủ.


Ngày bình thường rất ít khi có người tới.Nhan Quân Tề thu thập sách vở, ngồi cùng Lư Hủ ở bên cửa sổ, vừa ăn ốc vừa nghe hắn nói muốn bán thoại bản.Mặt mày Lư Hủ hớn hở nói về Tây Du Ký, một hơi nói đến Tôn Ngộ Không bị đè ở dưới Ngũ Hành Sơn, mới nâng chung trà lên, ọc ọc ọc uống nước sôi để nguội.

Bọn họ không sản xuất trà, muốn uống thì đi lên trên thị trấn mua.

Nhan Quân Tề thật ra có trà, năm văn tiền một hai tách trà thô, mùi vị rất khổ, chỉ có buổi chiều xem sách không vào mới uống một chén.Lư Hủ hỏi:- Sao lại có ý tứ như vậy?Nhan Quân Tề gật đầu:- Thú vị, chỉ là có chút khó hiểu ở một số nơi.Hắn biết ai có thể ngăn cản được Tôn Ngộ Không! Lư Hủ nghiêng về phía Nhan Quân Tề, làm bộ dạng huynh đệ hỏi hắn:- Ngươi nói?Nhan Quân Tề hỏi:- Tại sao là thế giới cực lạc ở phương đông không phải phương đông phương bắc hoặc phương nam? Phật Như Lai là thần tiên, Bồ Tát làm sao giải thích được, Thái Thượng Lão Quân chính là Dược Thần của chúng ta? Vì sao chức vị của Thần ở thổ địa lại thấp như vậy? Ngũ cốc Thần lại ở đâu? Vậy Phong Thần Vũ Thần Hà Thần nói Thần sẽ đảm nhiệm chức vụ ở Thiên Đình? Tất cả Sơn Thần ở Thiên Đình sẽ có chức vụ ở Thiên Đình chúng ta?Lư Hủ:- ...Không ngờ thiết bị lại ở đây!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện