Nói thật Chi Chi không hề thích Cố Kiều, thậm chí có thể nói là chán ghét, còn có cả căm hận. Nếu nàng ta chịu nói thật thì sự oán hận củaChi Chi cũng không đến nỗi như vậy.

Nhưng Cố Kiều lại sớm đã ủmưu tặng đồ cho Cố Tĩnh, một khi xảy ra chuyện Cố Tĩnh sẽ là người phảimang tiếng xấu thay cho nàng ta. Hai người thường xuyên mặc quần áo, đeo trang sức giống nhau, người bán cũng chỉ biết người mua chính là thiênkim của Cố gia. Về sau nàng ta nhất định sẽ nói Cố Tĩnh mua cho nàng,không ai có thể làm gì được nàng ta cả.

Hơn nữa Nhị hoàng tử cũng không ngốc, hắn chắc chắn sẽ đi tra thân phận của Cố Kiều, Cố Kiều cầngì phải giả dạng làm Cố Ninh Bình? Việc Cố Kiều cần làm đầu tiên đểchiếm được lòng tin của đối phương chính là khẳng định Cố Ninh Bình làngười nhà của nàng ta.

Nàng ta chỉ cần mua vài món đồ và nói choNhị hoàng tử biết mấy món đồ này là mua cho muội muội của mình. Về sauNhị hoàng tử phát hiện ra Cố Nhị tiểu thư mang những vật kia, tự nhiênsẽ nghĩ rằng Cố Kiều là Cố Tĩnh hoặc Cố Ninh Bình.

Chi Chi nhắmmắt lại, Cố Kiều và Cố Ninh Bình có vẻ ngoài giống nhau đến bốn, nămphần tương tự. Nếu bọn họ ăn mặc giống nhau, người lạ quả thực nhìn xacũng sẽ không phân biệt được đâu là Cố Ninh Bình, đâu là Cố Kiều.

Có lẽ Cố Kiều đã dựa theo mấy cái này mới có thể thuận lợi đổi trắng thayđen như vậy. Chi Chi hận nàng ta độc ác mưu hại nàng và Cố Ninh Bình.

Nàng càng hận nàng ta hơn chỉ vì mưu đồ vinh hoa phú quý mà muốn đưa Cố Ninh Bình vào chỗ chết. Hiện tại nếu nàng ta có ích lợi gì cho nàng, nàng tự nhiên sẽ không khách khí.

Chi Chi suy nghĩ một lúc, chuyện nàynàng không thể tự mình động thủ. Nếu mà như vậy sẽ làm cho Cố Kiều camtâm tình nguyện hãm hại nàng, buộc nàng không còn đường lui.

Chi Chi đi giày và thay tất, phủ thêm áo ngoài rồi bước ra cửa. Nàng dẫntheo nha hoàn đến sân viện của Cố phu nhân. Hôm nay Cố phu nhân bị mắcmưa cho nên đang ngồi trong viện uống canh gừng, vừa nghe tin thứ nữ đến thăm, bà còn cảm thấy hơi kinh ngạc: "Để nàng vào đi".

Chi Chi bước vào cửa, che khuất tia nắng ngoài cửa, y phục màu nhạt phản chiếu dưới ánh nắng vàng, ôn nhu như ngọc.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Cố phu nhân đặt chén trong tay xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn thường ngày không thay đổi.

Chi Chi vén váy lên, lặng lẽ quỳ xuống trước mặt Cố phu nhân.

Cố phu nhân sững sờ: "Hôm nay cũng đâu phải ngày lễ, ngươi hành đại lễ làm gì?"

"Nữ nhi muốn xin mẫu thân giúp đỡ một chuyện".

Chi Chi nhìn thẳng vào mắt Cố phu nhân: "Chuyện này đối với con hay Cố gia đều.....là chuyện tốt!"

Cố phu nhân vặn chặt chiếc khăn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nói nghe một chút?"

Chi Chi cúi đầu, như đang cố gắng sắp xếp lời nói, trong lúc Cố phu nhânđang sốt ruột chuẩn bị chờ không nổi nữa thì cuối cùng nàng cũng lêntiếng: "Mẫu thân, con muốn vào Đông Cung". Giọng nói trầm thấp nhưng lại rõ ràng và kiên định.

Cố phu nhân nhìn chằm chằm bóng lưng củanàng, cơ hồ như muốn chọc thủng nàng. Thứ nữ này dựa vào gì mà cảm thấybản thân có thể vào được Đông cung? Chẳng lẽ chỉ vì dáng vẻ đẹp đẽ củanàng hay là do Thái tử đã nhìn nàng ta vài lần? Mặc dù Cố phunhân đã nghĩ tới việc đưa nàng tới Đông cung, để mang lại vinh hoa phúquý cho Cố gia. Thế nhưng cách làm của bà vốn dĩ không giống với cáchlàm của thứ nữ vô liêm sỉ này.

Chi Chi bất động, vô cùng bình tĩnh.

Cố phu nhân trầm mặc một hồi, cũng không từ chối, chỉ hỏi nàng: "Muốn vàoĐông cung thì tìm ta có ích gì? Ta cũng không phải là Thái tử, đâu thểtự quyết định được".

Chi Chi hít sâu một hơi: "Mẫu thân, con vàĐại tỷ ra khỏi được Ninh vương phủ đều là do ý chỉ của Thái tử. Ngài cảm thấy thái tử điện hạ là người khoan dung như vậy sao? Hai người chúngcon chỉ là mấy nữ tử nho nhỏ, đáng để hắn phải đích thân tự mình làmchuyện này sao?"

Nói thật, đây chính xác cũng là một điểm mà Cốphu nhân luôn cảm thấy kì lạ. Thái tử làm gì nhàn rỗi đến mức phải điquản chuyện vợ chồng nhà người ta.

Chi Chi cúi đầu, trên mặt đỏbừng, nhẹ giọng nói: "Ninh vương từng tổ chức yến tiệc chiêu đãi tháitử. Hôm đó điện hạ uống rượu quá nhiều, lỡ sủng ái một nữ tử ở phía sauvườn hoa, vì để bù đắp cho chuyện đó nên hắn mới làm ra chuyện này".

Cố phu nhân đột nhiên đứng thẳng lưng, giọng nói đầy tức giận: "Cố Chi!"

"Cố gia của ta chỉ có một nữ nhi đã gả chồng, vậy mà ngươi lại dám ở NinhVương phủ dâm loạn cùng thái tử. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, Cốgia của ta sẽ vứt mặt mũi đi đâu! Ngươi còn không biết xấu hổ sao?"



Chi Chi cũng đã đoán trước được phản ứng của bà, nàng cũng không cảm thấysợ hãi. Chỉ đợi bà trút giận xong, nhẹ giọng nói: "Điện hạ nhất quyết ép buộc chuyện này, con chỉ là một nữ tử yếu đuối còn có thể chống lạisao?"

Ánh mắt lạnh buốt như dao của Cố phu nhân phóng qua ngườinàng, nếu nó đã nói như vậy... Chẳng trách Cố Ninh Bình hiểu chuyện nhưvậy, làm sao lại có can đảm không màng liên luỵ đến Cố gia mà dám hoà ly với Ninh vương. Hoá ra tất cả mọi chuyện đều là do Chi Chi.

Cái đồ thứ nữ này sinh ra quả thật là để khắc bà mà.

Chi Chi đối diện với ánh mắt của bà, tiếp tục nói: "Điện hạ nói với con,mọi chuyện đều để cho con quyết định vào Đông cung hay gả cho ngườikhác. Hiện tại con cũng đã quyết định xong, chỉ là cần mẫu thân giúp đỡmột chút".

Cố phu nhân cười lạnh: "Ngươi cũng đã hứa hẹn với thái tử rồi, còn đến tìm ta làm gì? Chẳng lẽ còn sợ ta ngăn cản ngươi sao!"

Chi Chi không tranh cãi với bà, chỉ nói theo ý riêng của mình: "Mẫu thân,con muốn vào Đông cung chứ không phải trạch viện nào cả. Trong Đông Cung gió tanh mưa máu, con phải mưu đồ vì bản thân. Cũng là vì mưu đồ vì Cốgia nữa, nếu không vào đó rồi cũng chỉ là con đường chết".

Cố phu nhân cân nhắc, cuối cùng cũng chấp nhận vì lợi ích của Cố gia sau khi thứ nữ gả vào đông cung: "Ngươi muốn làm gì?"

"Con muốn khiến cho điện hạ cảm thấy con không còn lựa chọn nào khác cho nên mới phải vào Đông cung. Thật ra bản thân con cũng không muốn đi, concũng không thích hắn".

Lúc này Chi Chi cảm thấy bản thân cực kỳtỉnh táo, không còn suy nghĩ ngây thơ như trước nữa. Dường như vào thờikhắc hiện tại nàng giống như đã học được sự tàn nhẫn và lạnh lùng củaLam Hương Nhi trước kia. Nàng cảm thấy bản thân có chút mơ hồ, người này nhìn qua không giống nàng, nhưng quả thực ngay lúc này đây lại chính là nàng.

Sau khi trải qua những chuyện này, nàng đã thay đổi nhiềuđến nỗi không còn nhận ra bản thân mình nữa. Nàng đã không còn là tiểucô nương có chút thông minh chỉ muốn trốn chạy khỏi thế gian, ngay cảước mơ được lấy làm chính thê dường như cũng không còn quan trọng nữarồi.

Chi Chi dừng một chút, tiếp tục nói: "Nam nhan đều là một lũ khốn nạn, chỉ có cách khiến cho bọn họ cầu mà không được. Khi đó mới có thể cầm được thứ mình muốn từ trên người của họ. Mà con thì muốn rấtnhiều thứ, cho nên nhất định phải mưu tính từ ngay bây giờ.

Cốphu nhân cảm thấy chẳng trách Trương di nương lại thất sủng trước mặtbà. Không ngờ nàng ta lại sinh được đứa con gái thông minh như vậy, bảnthân nàng ta cũng là một con hồ ly thông minh. Chỉ là hiện tại Trương di nương đang bị chèn ép không dám ra ngoài mà thôi. Cố phu nhân cũng lười nói, chỉ hỏi: "Ngươi cần ta làm gì?"

Chi Chi nói: "Cố Kiều ở Tam phòng đã hãm hại Ninh Bình tỷ tỷ, con nghĩ mẫu thân chắc hẳn cũng rấthận nàng. Việc mẫu thân cần làm là chỉ cần thay Cố Ninh Bình báo thù".

Cố phu nhân không hiểu lời nàng nói.

"Mẫu thân đi đến tam phòng nói rằng muốn làm mối cho Cố Kiều, ngài đã tìmđược một nam nhân vừa nghèo vừa xấu, chơi bời lêu lổng. Tam phòng hiểnnhiên sẽ không đồng ý chuyện này, sau đó ngài lộ ra ý định muốn bắt congả thay cho Cố Kiều".

Vẻ mặt Chi Chi lạnh lùng nói: "Đến lúc đóbọn họ chắc chắn sẽ cố hết sức để kéo con xuống nước. Khi đó bọn họ sẽnghĩ rằng con vì muốn tránh né mối hôn sự buồn nôn này, cho nên mớithuận lý thành chương đồng ý tiến vào Đông cung".

Cố phu nhân cảm thấy lạnh buốt: "Ngươi đúng là người nhẫn tâm".Cố phu nhân lắc đầu: "Ngay cả bản thân mình cũng dám hại".

"Con không có cách nào khác".

Chi Chi đột nhiên cười khổ: "Mẫu thân, con và Đại tỷ cùng nhau vào cungthỉnh an Hoàng hậu. Bà ta không thèm cho chúng con mặt mũi.... Hoànghâu... bà ta nói thẳng cho chúng con biết, muốn bọn con đời đời kiếpkiếp sống ở Ninh vương phủ và bị Ninh vương hành hạ đến chết".

"Bây giờ chúng con đã hoà ly, Khương hoàng hậu nhất định sẽ không bỏ qua.Chỉ có thái tử điện hạ mới có thể bảo hộ được chúng ta thôi." Chi Chinhìn Cố phu nhân: "Mẫu thân cũng chỉ có thể giúp con, nếu không con vàNinh Bình tỷ tỷ chỉ có con đường chết mà thôi".

Cố phu nhân tức giận không thôi: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Đúng vậy". Chi Chi nhẹ nhàng nói: "Con đang uy hiếp người".

Cố phu nhân lạnh lùng nhìn nàng, hận không thể để cho Chi Chi chết đi.Nhưng bà lại không nỡ nhìn nữ nhi ruột thịt của bà bị hại như vậy, NinhBình chính là miếng thịt rơi ra trên người bà: "Ta sẽ giúp ngươi, chỉcần làm mối cho Cố Kiều đúng không!"

Cố phu nhân cười lạnh: "Dám bắt nữ nhi của ta làm bè, ta sẽ xé nát mặt nàng".

Chi Chi đạt được mục đích của mình, đứng dậy nói: "Đa tạ mẫu thân!"

Cố phu nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên thở dài: "Chi Chi,ngươi cũng là đứa trẻ do ta nuôi dưỡng từ nhỏ. Những năm này mặc dù takhông chiếu cố cho ngươi nhưng mọi việc lớn nhỏ đều là một tay do ta sắp xếp..."

P/s: Cố phu nhân thực ra không hề ác, về sau gấc là cute:>



"Mẫu thân, người yên tâm. Trong lòng con hiểu rõ chuyện này". Chi Chi dứtkhoát nói: "Mẫu thân là mẫu thân, tất nhiên sẽ có ơn dưỡng dục đối vớicon, con chắc chắn sẽ không lấy oán trả ơn cho người".

Cố phu nhân yên tâm gật đầu.

Chi Chi lui ra ngoài, váy áo màu nhạt sáng lung linh dưới ánh nắng mặttrời. Cố phu nhân bỗng nhiên thở dài, đưa Chi Chi vào Đông Cung tấtnhiên là chuyện tốt. Nếu không với thủ đoạn của nha đầu này, Ninh Bìnhvà Cố Tĩnh về sau, thậm chí cả Tề Lĩnh đều không phải là đối thủ củanàng.

Nhỡ đâu nàng mưu đoạt tài sản của Cố gia thì phải làm sao?

Vẫn là như này tốt hơn.

Chi Chi đi dạo trong vườn hoa, sau cơn mưa bách hoa(*) đã tàn lụi gần hết,trên mặt đất từng cánh hoa rơi đỏ thẫm lên. Hiện tại đã bắt đầu sangtháng tám, những bông hoa này đã nở một lần, có lẽ sẽ phải đợi hoa nởvào năm sau. Chi Chi đưa tay kéo xuống bông hoa cuối cùng đã nở trêncành, nắm vuốt cành hoa rồi cúi xuống ngửi. Hương thơm lan tỏa từ lỗ mũi đến toàn thân khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

(*) Bách Hoa: Các loại hoa.

Chi Chi mỉm cười dịu dàng. Là vậy đấy! Dù có giông bão gì đi chăng nữa, vẫn luôn có một bông hoa kiên cường chịu đựng và không bao giờ chịu chết.Đương nhiên, nàng muốn làm một bông hoa như vậy để mọi người có thể nhìn thấy nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Về phần những người kia, ai thèmquan tâm chứ?

Nàng cầm bông hoa quay trở lại sân viện của mình.Lúc đi qua phòng của Chu Tước, nàng đột nhiên nhớ tới gì đó, bước chândừng lại. Nàng cảm thấy bản thân mình quá chủ quan rồi, nghĩ đến sựthông minh của Chu Tước chắc hẳn cũng đã đoán ra được tâm tư của nàngrồi. Mà Chu Tước lại chứng kiến Cố Kiều bị một trận như vậy, có khi nàocàng che giấu càng lộ không?

Lỡ như bị Chu Tước nhìn thấu hết,liệu nàng sẽ nói cho Thẩm Cảnh Quân biết không.... Chi Chi cau mày, suynghĩ một chút rồi đột nhiên bật cười ra tiếng, kêu nha hoàn tới: "Cắmbông hoa này vào trong bình cho ta".

Chu Tước nghe thấy giọng nói của nàng liền mở cửa ra: "Sao tam tiểu thư lại vui vẻ như vậy?"

Lông mày Chi Chi cong lên, "Chẳng qua chỉ là cảm thấy hoa cỏ đẹp như vậy,không cần thiết phải tự nhốt mình trong một thế giới, sự khó xử trước đó cũng coi như chưa từng tồn tại".

Trong lòng Chu Tước bất ngờ.

Chi Chi mỉm cười nhìn nàng, thẳng thừng nói: "Hôm nay ta lên núi gặp đượcThái tử điện hạ, cho nên sinh ra một số tâm tư không nên có. Hiện tại đã hiểu rõ, ta tự nhiên sáng tỏ thông suốt."

Chu Tước cảm thấy bản thân không phải đột nhiên sáng tỏ thông suốt.

Cố Tam tiểu thư sinh ra đã có vẻ đẹp vô cùng diễm lệ không ai sánh bằng,lại là một nữ tử có hi vọng được Thái tử sủng ái. Nếu như nàng khôngchịu vào Đông cung, lẽ nào Điện hạ sẽ phải một mình đến cả người thừa kế cũng không có?

Chu Tước thân là Tam phẩm nữ quan, thường ngàythân cận hầu hạ Thẩm Cảnh Quân. Nàng cũng giống như đám người ở Đôngcung đều rất quan tâm đến chung thân đại sự cả đời của điện hạ. Lúc nàynghe được lời của Chi Chi, nàng cảm thấy có hơi đau lòng.

Sao Tam tiểu thư chỉ vừa mới ra cửa một lúc lại đột nhiên thay đổi ý định?

Chu Tước nhìn Chi Chi, trên khuôn mặt cười một tiếng, giấu đi sự bối rốitrong lòng: "Ta không hiểu Tam tiểu thư nói những lời này là có ý gì? Có một số việc Chu Tước cũng biết, nếu như Tam tiểu thư nổi lên tâm tư, đó tự nhiên là một chuyện tốt. Làm sao lại không thích hợp cho được?"

Chi Chi cúi đầu, tai hơi đỏ lên: "Chu Tước tỷ tỷ, tuổi của ta vẫn còn nhỏ,về yêu hay suy nghĩ cũng đều không có. Chẳng qua ta chỉ là nữ nhi củamột thương nhân, còn trải qua một chuyện đáng hổ thẹn như vậy. Cho dù đó có là sự thật.....Thì nhiều nhất ta cũng chỉ là một thị thiếp. Ta cầngì phải như thế? Ta thà rằng để cho bản thân mình được hạnh phúc cònhơn."

Chu Tước á khẩu không nói lên lời.

Chi Chi nói quá chân thành.

Sau khi vào Đông cung, nàng nhiều nhất cũng chỉ được phong cửu phẩm phụngnghi. Thời gian ở đó cũng không tốt lắm, nói không chừng còn không bằngnơi ăn ở của Cố gia, nàng quả thật không cần thiết phải mạo hiểm nhưvậy.

Chu Tước có hơi phiền muộn, nhưng vẫn nói: "Chuyện của Đôngcung đều là do điện hạ nắm giữ. Điện hạ muốn ai là chủ tử người khác đều không có quyền quyết định. Thật ra mấy loại thân phận này cũng khôngquá quan trọng đâu".

Chi Chi lắc đầu: "Hiện tại ta đã suy nghĩ kĩ, chỉ cần mẫu thân không bức ta gả đi thì cuộc sống như bây giờ đã là tốt rồi".

Chu Tước nhìn nàng nhẹ bước ra ngoài trở về phòng của mình.

Suy nghĩ xem phải làm sao mới tốt đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện