Nửa canh giờ sau hắn liền phá tan một sợi dây xích, mà linh lực trong người hắn đã tích trữ rất nhiều, hắn đã cảm nhận mình lại sắp đột phá, nhưng hắn nén lại, đi qua sợi dây xích khác bắt đầu luyện hóa.
Hắc Long thấy một sợi xích đã được phá vỡ thì liền vui mừng, xem ra lần này nó sẽ thoát khốn được rồi! ...
Bốn ngày sau, hắn đã hoàn thành thôn phệ dây xích nhưng lượng tinh hoa băng kia quá mức tinh nhuần, làm hắn phải ngồi xuống đột phá.
Ầm Ầm!
Một cỗ linh lực ba động đánh ra khắp nơi trong hang động, Hắc Long kế bên thấy vậy liền co rụt con mắt lại, nó được truyền thừa huyết mạch nên cũng biết một chút. Trên thế giới này không những có võ giả, ma tộc, yêu tộc, thần tộc, mà còn có Tiên Nhân, đây là chí cao phía trên.
Không lẽ đối phương là Tiên Nhân sao, đây cũng có khả năng vì vậy hắn mới nói mấy trận pháp này dễ như đồ bỏ, hơn nữa còn lấy mấy sợi xích làm từ Băng Diễm Tinh Sa này hấp thụ luôn.
Trần Vũ mỉm cười mở mắt ra, bây giờ hắn đã thành công đột phá Ngưng Thần hậu kỳ, thần thức cũng đã cường đại hơn trước, khoản cách bao trùm của hắn bây giờ đã là mười lăm mét, mà hơn thế hắn còn có thể dễ dàng chơi tay đôi với võ giả Khí Tông Cảnh.
Hắn nhìn ra xung quanh sau đó đứng dậy đi lại gần tảng băng lớn kia, bây giờ hắn thấy tảng băng này rất có tác dụng đối với mình, nên muốn thu vào trong.
Chạm tay vào trong Băng Diễm Tinh Sa hàn khí liền đóng băng hắn ngay lập tức, nhưng thần thức hắn vẫn còn, liền động thần niệm thu nó vào trong Khai Thiên Tháp, chuyển nó đến gần chỗ của vợ mình, nếu nàng có cần thì sử dụng.
Thấy Băng Diễm Tinh Sa đột ngột biến mất con ngươi của Hắc Long liền co rụt lại, hắn có thể dễ dàng thu được Băng Diễm Tinh Sa như vậy sao, không đùa chứ!
...
Trong Khai Thiên Tháp Cơ Nguyệt thấy trên tiểu đảo của mình có nhiều thứ được vứt linh tinh như vậy, liền bay ra ngoài xem sao.
Trước mặt nàng là một núi nhẫn cao tầm một mét, kế bên là núi binh khí cao tần ba mét, kế bên còn có một tảng băng tỏa ra hàn khí cực mạnh.
Lông mày lá liễu của nàng khẽ nheo lại một cái, nhìn chằm chằm vào khối băng một chút, sau đó môi anh đào khẽ mở.
- Hắn lấy đâu ra nhiều nhẫn giới chỉ, cùng binh khí như vậy, hơn nữa còn có Băng Diễm Tinh Sa vạn năm này!
Cơ Nguyệt nhìn chằm chằm vào Băng Diễm Tinh Sa, có phần vui mừng, trên kia nàng đã tìm kiếm qua loại băng này nhưng rất khó tìm, lần này xem ra phu quân của mình là mèo mù vớ phải cá rán rồi!
Nàng mỉm cười một cái, bay vào trong cung điện của mình, những thứ này cứ để ngoài này, cho dù ngàn năm sau cũng không ai đánh cắp được, cần gì phải lo lắng.
...
- Bây giờ ta đã thoát khỏi trói buộc rồi, nhưng nơi đây vẫn còn Khốn Long Trận, làm sao ta ra ngoài được!
Bây giờ Hắc Long đã khâm phục thiếu niên trước mặt này hơn, còn có nhiều phần kính trọng, giọng điệu cũng không còn kinh thường nữa, mà là ôn hòa nói:
- Chuyện nhỏ, phá trận rồi ra chứ sao, không lẽ đứng đây đợi nó tự tàn rồi ra sao, chắc ta chết già mất!
Trần Vũ nói xong liền vận linh lực lên đôi mắt của mình, bắt đầu tìm kiếm mắt trận.
Muốn phá một trận pháp nào đó bắt buộc phải tìm được mắt trận của nó, đó là nơi yếu nhất của Trận Pháp, cũng là nơi vận hành trận pháp.
Hắn quét mắt sang một hơi, sau đó đi chầm chậm về phía trước, tay bắt thủ ấn kỳ lạ, thủ ấn liên tục không ngừng.
Một lúc sau hắn liền quát lớn một tiếng:
- Phá!
Tay phải liền đánh xuống mắt trận, một đường ánh sáng lan ra sang bốn phía.
Có nhiều tiếng rắc rắc vang lên, sau đó như thủy tinh vỡ vụn văn khắp nơi, không khí trong hang động cũng ấm dần trở lại, không còn lạnh như trước nữa.
- Ha ha ha, cuối cùng ta cũng thoát ra được rồi! Hai ngàn năm, hai ngàn năm cuối cùng ta cũng thoát khốn.
Hắc Long cười lớn, làm hang động rung động thật mạnh, hồi lâu mới bình tỉnh lại, hắn cũng biết mình quá vui mừng mới quá trớn như vậy, hắn thì mặc kệ, muốn cười thì cứ cười, đừng có cười xong bị điên là được!
- Ngươi nói mỏ linh thạch kia ở đâu, ở đâu, dẫn ta đi, hắc hắc...
Mắt hắn sáng như lồng đèn, lúc trước hắn nghe Hắc Long nói có linh thạch, lúc đó hắn mừng như điên trong lòng không khỏi kinh hỉ.
Nhưng vẫn cố giả vờ không quan tâm để một mũi tên trúng hai con nhạn, đây mới là mục đích thật của hắn.
Nếu mà có linh thạch mà không quan tâm, chắc chắn là người ngu, trừ khi những người thực lực quá cao như vợ hắn thì may ra không quan tâm lắm về nó.
- Ngươi có thể biến nhỏ lại được không, ngươi lớn quá căn bản khó đi trong nơi đây.
Trần Vũ vừa nói xong, Hắc Long không hai lời, lập tức từ một trượng biến nhỏ lại còn hai tất tay, thân hình màu đen, hai cộng râu dài lằng ngoằn ngoe ngẩu, Hắc Long nhanh chóng bay lại gần phía Trần Vũ, dùng đầu cọ cọ vào sát người Trần Vũ như thể hiện ý thân cận.
Hắc Long thấy một sợi xích đã được phá vỡ thì liền vui mừng, xem ra lần này nó sẽ thoát khốn được rồi! ...
Bốn ngày sau, hắn đã hoàn thành thôn phệ dây xích nhưng lượng tinh hoa băng kia quá mức tinh nhuần, làm hắn phải ngồi xuống đột phá.
Ầm Ầm!
Một cỗ linh lực ba động đánh ra khắp nơi trong hang động, Hắc Long kế bên thấy vậy liền co rụt con mắt lại, nó được truyền thừa huyết mạch nên cũng biết một chút. Trên thế giới này không những có võ giả, ma tộc, yêu tộc, thần tộc, mà còn có Tiên Nhân, đây là chí cao phía trên.
Không lẽ đối phương là Tiên Nhân sao, đây cũng có khả năng vì vậy hắn mới nói mấy trận pháp này dễ như đồ bỏ, hơn nữa còn lấy mấy sợi xích làm từ Băng Diễm Tinh Sa này hấp thụ luôn.
Trần Vũ mỉm cười mở mắt ra, bây giờ hắn đã thành công đột phá Ngưng Thần hậu kỳ, thần thức cũng đã cường đại hơn trước, khoản cách bao trùm của hắn bây giờ đã là mười lăm mét, mà hơn thế hắn còn có thể dễ dàng chơi tay đôi với võ giả Khí Tông Cảnh.
Hắn nhìn ra xung quanh sau đó đứng dậy đi lại gần tảng băng lớn kia, bây giờ hắn thấy tảng băng này rất có tác dụng đối với mình, nên muốn thu vào trong.
Chạm tay vào trong Băng Diễm Tinh Sa hàn khí liền đóng băng hắn ngay lập tức, nhưng thần thức hắn vẫn còn, liền động thần niệm thu nó vào trong Khai Thiên Tháp, chuyển nó đến gần chỗ của vợ mình, nếu nàng có cần thì sử dụng.
Thấy Băng Diễm Tinh Sa đột ngột biến mất con ngươi của Hắc Long liền co rụt lại, hắn có thể dễ dàng thu được Băng Diễm Tinh Sa như vậy sao, không đùa chứ!
...
Trong Khai Thiên Tháp Cơ Nguyệt thấy trên tiểu đảo của mình có nhiều thứ được vứt linh tinh như vậy, liền bay ra ngoài xem sao.
Trước mặt nàng là một núi nhẫn cao tầm một mét, kế bên là núi binh khí cao tần ba mét, kế bên còn có một tảng băng tỏa ra hàn khí cực mạnh.
Lông mày lá liễu của nàng khẽ nheo lại một cái, nhìn chằm chằm vào khối băng một chút, sau đó môi anh đào khẽ mở.
- Hắn lấy đâu ra nhiều nhẫn giới chỉ, cùng binh khí như vậy, hơn nữa còn có Băng Diễm Tinh Sa vạn năm này!
Cơ Nguyệt nhìn chằm chằm vào Băng Diễm Tinh Sa, có phần vui mừng, trên kia nàng đã tìm kiếm qua loại băng này nhưng rất khó tìm, lần này xem ra phu quân của mình là mèo mù vớ phải cá rán rồi!
Nàng mỉm cười một cái, bay vào trong cung điện của mình, những thứ này cứ để ngoài này, cho dù ngàn năm sau cũng không ai đánh cắp được, cần gì phải lo lắng.
...
- Bây giờ ta đã thoát khỏi trói buộc rồi, nhưng nơi đây vẫn còn Khốn Long Trận, làm sao ta ra ngoài được!
Bây giờ Hắc Long đã khâm phục thiếu niên trước mặt này hơn, còn có nhiều phần kính trọng, giọng điệu cũng không còn kinh thường nữa, mà là ôn hòa nói:
- Chuyện nhỏ, phá trận rồi ra chứ sao, không lẽ đứng đây đợi nó tự tàn rồi ra sao, chắc ta chết già mất!
Trần Vũ nói xong liền vận linh lực lên đôi mắt của mình, bắt đầu tìm kiếm mắt trận.
Muốn phá một trận pháp nào đó bắt buộc phải tìm được mắt trận của nó, đó là nơi yếu nhất của Trận Pháp, cũng là nơi vận hành trận pháp.
Hắn quét mắt sang một hơi, sau đó đi chầm chậm về phía trước, tay bắt thủ ấn kỳ lạ, thủ ấn liên tục không ngừng.
Một lúc sau hắn liền quát lớn một tiếng:
- Phá!
Tay phải liền đánh xuống mắt trận, một đường ánh sáng lan ra sang bốn phía.
Có nhiều tiếng rắc rắc vang lên, sau đó như thủy tinh vỡ vụn văn khắp nơi, không khí trong hang động cũng ấm dần trở lại, không còn lạnh như trước nữa.
- Ha ha ha, cuối cùng ta cũng thoát ra được rồi! Hai ngàn năm, hai ngàn năm cuối cùng ta cũng thoát khốn.
Hắc Long cười lớn, làm hang động rung động thật mạnh, hồi lâu mới bình tỉnh lại, hắn cũng biết mình quá vui mừng mới quá trớn như vậy, hắn thì mặc kệ, muốn cười thì cứ cười, đừng có cười xong bị điên là được!
- Ngươi nói mỏ linh thạch kia ở đâu, ở đâu, dẫn ta đi, hắc hắc...
Mắt hắn sáng như lồng đèn, lúc trước hắn nghe Hắc Long nói có linh thạch, lúc đó hắn mừng như điên trong lòng không khỏi kinh hỉ.
Nhưng vẫn cố giả vờ không quan tâm để một mũi tên trúng hai con nhạn, đây mới là mục đích thật của hắn.
Nếu mà có linh thạch mà không quan tâm, chắc chắn là người ngu, trừ khi những người thực lực quá cao như vợ hắn thì may ra không quan tâm lắm về nó.
- Ngươi có thể biến nhỏ lại được không, ngươi lớn quá căn bản khó đi trong nơi đây.
Trần Vũ vừa nói xong, Hắc Long không hai lời, lập tức từ một trượng biến nhỏ lại còn hai tất tay, thân hình màu đen, hai cộng râu dài lằng ngoằn ngoe ngẩu, Hắc Long nhanh chóng bay lại gần phía Trần Vũ, dùng đầu cọ cọ vào sát người Trần Vũ như thể hiện ý thân cận.
Danh sách chương