Người vô tội hắn quyết không ra tay, làm như vậy trái với đạo lý nhân thường, về sau sẽ để lại tâm ma cho hắn.

- Trần Long, ngươi dám!

Chu Đông kia lại tức giận quát.

- Người của đoàn ba, toàn bộ lui ra phía sau trăm mét.

Trần Long ngược lại cũng là một hán tử, quyết đoán mở miệng nói, sau đó tự mình dẫn đầu lui về sau.

- Trần Long ngươi cái tên phản đồ này, đợi bọn ta giết tên tiểu tử này lát nữa mới tính sổ với ngươi!

Chu Đông càng giận tím mặt, thiếu chút nữa đã muốn thanh lý môn hộ trước, nhưng nghĩ đến tự loạn trận cước chỉ tổ bị người ta đánh bại liền đè xuống đoàn lửa giận này.

Trần Long cũng không xem là như vậy, tuy chỉ là một thiếu niên mà lại chém giết được cường giả Bạo Khí Cảnh trung kỳ, hơn nữa còn không có chút tổn hao nào, chứng tỏ hắn rất mạnh.

Hơn nữa hắn đã ghét Thanh Long đoàn này lâu rồi, không có chuyện ác nào là không làm, mà hắn bị ép buộc đi vào, hơn nữa còn lấy vợ con hắn ra uy hiếp, làm hắn hận càng thêm hận.

Nay lại có cơ hội, sao lại không rời khỏi cái nơi dơ bẩn này chứ!

- Đến lúc chơi với các ngươi rồi!

Trần Vũ nhàn nhạt liếc nhìn trận thế đối diện, từng bước chầm chậm tiến đến đám người trước mặt.

- Bắn!

Chu Đông thấy tiểu tử không biết sống chết này lại dám xông tới, lập tức ra lệnh một tiếng, mưa tên dày đặc lập tức phô thiên bắn về phía Trần Vũ.

Hai mắt Trần Vũ ngưng trọng, liền xuất ra Linh Khí Hộ Thuẫn, một vầng sáng màu lam liền nhanh chóng bao phủ hắn vào bên trong. Những mũi tên này không làm gì được hắn cả, có một ít mũi tên thậm chí bắn trúng Linh Khí Hộ Thuẫn của hắn còn bị bắn ngược ra nữa.

- Chết đi!

Đợi đến khi cách trận hình đối phương chưa đầy 10m, trong nội tâm Trần Vũ quát lạnh nói, hắn thi trển Khu Vật Thuật bắt lấy một mũi tên phóng đến người Chu Đông.

Vèo!

Một đạo hàn quang màu đen hiện lên, thớt tuấn mã màu đen kia rên rĩ một tiếng, tử cổ đến bụng đều bị một mũi tên kia rạch đứt, lại còn bị Chu Đông kéo đầu ngựa giơ lên, huyết nhục văng khắp nơi, tràng diện cực kỳ huyết tinh.

- Tiểu tử dám càn rỡ như thế!

Chu Đông kia lớn tiếng gào thét, phi thân một cước dẫm đại mã màu đen kia xuống, bản thân lại mượn lực phi thân nhảy xuống, trong tay quơ lấy một thanh đại đao dài chừng một trường, từ trên cao xuống mở núi phá đá, từ trên cao chém xuống Trần Vũ, trên lưỡi đao kia lóe lên chân khí màu cam chói mắt, khiến người thiếu chút nữa không mở mắt ra nổi.

Không hổ là Bạo Khí Cảnh đỉnh phong! Trần Vũ trông thấy một đao uy thế mười phần kia, trong lòng cũng cũng không nổi lên một chút sợ hãi.

Trần Vũ một chỉ về phía trước, một quần sáng màu lam như thiểm điện lại lần nữa lao tới ngây mi tâm của Chu Đông, Chu Đông mặt đại biến lấy thanh đao chắn phía trước.

Phịch! một thanh âm vang lên lên, thân thể của Chu Đông lại từ trên cao rơi xuống đất một cách nặng nề.

Cao thủ Bạo Khí Cảnh đỉnh phong, cứ như vậy trừng mắt, ầm ầm ngã xuống đất.

- Đại đoàn trưởng chết rồi!

- Nhanh! Nhanh bắn chết hắn, báo thù cho đại đoàn trưởng!

- Hắn chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng ta đâu! Liều mạng.

- Cùng tiến lên giết chết hắn! Chúng ta gần trăm người chẳng lẻ lại sợ một người như hắn sao? Sưu sưu sưu!

Lại một trận mưa tên phóng tới.

- Muốn chết!

Sắc mặt Trần Vũ lạnh lẽo, âm thanh như từ dưới cữu tuyền vang lên, làm mọi người sởn gai óc.

- Đã như vậy, cũng đừng trách ta đại khai sát giới!

Trần Vũ vung tay phải lên, ngăn lấy một mũi tên bắn về phía mắt mình, sau đó đón lấy mưa tên, phi thân nhảy lên, đánh một chưởng về phía một mạo hiểm giả cách hắn không xa.

Bành! Trần Vũ đánh một chưởng lên lưng ngựa, lập tức người ngã ngựa đổ.

Oanh! Tiếp theo Trần Vũ trực tiếp đá một cước lên người tên kia, hiện giờ lực lượng thân thể hắn lớn cỡ nào, một đạp trực tiếp bị đạp vỡ xương ngực. Hắn không cần phải triển khai pháp thuật cũng có thể đối phó những người này.

- Tiếp theo!

Thân hình Trần Vũ lại động, lần này hắn bay lên không, lăng không đứng nơi đó, nhìn xuống phía dưới như nhìn những con kiến đích thực. Hắn từng chỉ từng chỉ bắn xuống liên tục nhiều mạo hiểm giả ngã xuống.

Đám người Trần Long thấy thiếu niên trước mặt có thể lăng không phi hành, cũng không phải kẻ yếu gì, xem ra lần này hắn đã chọn đúng con đường, không tham gia vào trận này.

Nhưng đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng quát chói tai.

- Tiểu tử ta đến chơi với ngươi!

Lúc này một gã võ giả Ngưng Khí tầng chín chủ động nhảy xuống ngựa ra, sử ra một hắc sắc trường thương, như độc xà xuất động đâm thẳng tới trái tim Trần Vũ.

- Hừ!

Trần Vũ đột nhiên quay đầu lại, một chỉ lần nữa tiễn tên không biết sống chết này đi đầu thai.

Chết!

Trần Vũ quát lạnh một tiếng, hắn phất tay một đoàn sương mù liền hiện lên trên đầu tất cả mọi người, bao phủ phạm vi trăm mét xung quanh, những người đứng quan sát thấy vậy liền rời khỏi phạm vi đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện