Rầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, một hòn đá trên vách đá nổ tung, một vệt dài khảm vào trong vách đá, đó là vết kiếm.
Trần Vũ đã ở đây khổ luyện được bảy ngày, trên vách núi đầy những vết kiếm có sâu có nông, có vệt ngang vệt dọc.
Bạt Kiếm thuật chỉ theo đuổi hai điểm, nhanh, nhanh cực kỳ, còn thứ nữa là uy lực, uy lực không gì sánh kịp bùng phát khi rút kiếm ra.
Về phần quỹ tích góc độ xuất kiếm thì tùy ý tùy tâm, vốn chỉ có một kiếm, nếu cố định thì chẳng lẽ người ta không nhìn thấu, Bạt Kiếm thuật là không nghiên cứu kiếm pháp kiếm thuật.
Trần Vũ không để ý đến mồ hôi ướt đẫm người, vẫn liên tục rút kiếm và rút kiếm. Thực lực tăng lên không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ có kiên trì bền bỉ, có được ý chí vô cùng cứng cỏi thì mới có thể trở thành cường giả võ đạo.
Đã trải qua nhiều chuyện nên Trần Vũ vẫn luôn ghi nhớ mà không dám quên đi, tuy thế giới này tràn ngập nhiệt huyết hào hùng, nhưng cũng đầy nguy cơ, không mạnh thì sẽ bị ức hiếp, giống như Trần Vũ lúc trước.
Thật lâu sau, hắn cũng ngừng đi động tác tập luyện của mình. Cắm trường kiếm vào vỏ làm từ da yêu thú, hình dáng Trần Vũ vụt lên, lại bắt đầu luyện tập vũ kỹ thân pháp.
Trần Vũ liền thi triển ra Vân Tinh Bộ, liền từ gốc cây này biến đên gốc cây kia, tuy trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng đã thành công dịch chuyển tới địa điểm kia.
Trần Vũ chỉ vừa nắm giữ một chút, liền phát hiện tốc độ của mình so với trước kia đã được đề thăng gần gấp đôi! Một khi thi triển ra, bóng người chớp động, ánh sáng pha tạp chiếu vào trên người hắn, ngược lại ẩn ẩn lộ ra vài phần cảm giác thần bí.
Bởi vì giờ đã là trời thu mát mẻ nên cây lúc này cũng đã nhao nhao rụng lá, vì vậy sau khi Trần Vũ luyện tập liền nhảy đến dưới một cây đại thụ.
Lợi dụng Vân Tinh Bộ trong phạm vi một bước cố gắng né tránh những lá cây rơi xuống, bắt đầu vốn là mười phiến chỉ có thể tránh tránh được vài lá, nhưng sau khi dần dần quen thuộc thì đã có thể tránh được nhiều hơn phân nửa rồi.
...
Ba ngày sau, sau khi tập luyện Vân Tinh Bộ cùng Bạt Kiếm Thuật đến mức tiểu thành, Trần Vũ liền đi kiếm Trần Thiên Hàn hỏi ý muốn đi lịch lãm lần nữa, hắn hiện tại rất hăng hái, vì khi đi lịch lãm hắn rèn luyện được rất nhiều thứ.
Ví như tính cẩn thận, vì ở trong sơn mạch mà không cẩn thận thì sẽ bị yêu thú xé xác, mất mạng như chơi!
Đi theo lối ban công đi đến trước đại sảnh, thấy gia gia mình đang ngồi uống trà, hắn liền đi tới, nói:
- Gia gia, con muốn đi lịch lãm tại U Minh sơn cốc.
Nghe Trần Vũ muốn đi U Minh sơn cốc, Trần Thiên Hàn cau mài lại, hắn đã sống mấy chục năm rồi làm sao không biết đến địa danh đó chứ!
- Nơi đó rất nguy hiểm, con không nên đi, trong đó có nhiều yêu thú cấp cao hơn Thanh Diễm Sâm Lâm lúc trước con đi nhiều lắm, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
Trần Vũ lòng đầy quyết tâm, đáp:
- Gia gia, ta thật sự muốn đi lịch lãm tại đó để tìm đại cơ duyên của chính mình, sẽ không làm quá sức mình, cũng không chạy loạn vào sâu bên trong đâu!
Trần Thiên Hàn, cau mài suy ngẫm một lát sau liền thở dài, nói.
- Haizz... con cũng lớn rồi, nếu đi thì hãy cẩn thận, trong đó rất nguy hiểm, nói với mẫu thân con một tiếng.
- Con định đi trong bao lâu? Ngẫm nghĩ một lát Trần Vũ đáp:
- Con cũng không rõ nữa, có lẽ sẽ đi một thời gian dài để nhanh chóng trưởng thành hơn.
Trân Thiên Hàn gật đầu một cái, sau đó để hắn đi gặp Hàn Nguyệt.
Sau khi nói muốn đi U Minh Sơn Cốc, ban đầu mẫu thân hắn phản đối kịch liệt, hắn năng nỉ đến gẩy lưỡi nhưng mẫu thân hắn quyết không cho là không cho, nên hắn ra hạ sách, trốn đi cho lẹ! Nhưng vẫn để lại bức thư cho mẫu thân hắn an tâm.
Trước khi đi hắn muốn mua một cái túi trữ vật cùng một tấm địa đồ, cần mua theo túi trữ vật vì hắn đi vào đó không biết ngày ra, nên cần một không gian lớn để chứa đồ, còn địa đồ là phải có vì hắn không biết đường đi.
Theo Trần Vũ biết, ở Nam Lĩnh Thành nếu có thể mua được túi trữ vật tốt thì chỉ có thể đi đến Tàng Vân Các. Tàng Vân Các ở khắp Việt Triều đều có phân các, tiền vốn có thể nói vô cùng hùng hậu, nghe nói truyền thuyết gia tộc đứng sau lưng là nhất phẩm chân vũ thế gia!
Tuy Tàng Vân Các cũng kinh doanh luyện dược sinh ý, nhưng không giống như Tần gia cùng Ngô gia, chủ yếu kinh doanh linh dược linh dịch cấp cùng đan dược, mà còn cung cấp các loại tài liệu luyện khí cùng sản phẩm luyện khí.
Tàng Vân Các cũng chính là nơi duy nhất không dựa vào tứ đại gia tộc, vì thế lực sau lưng của họ còn mạnh hơn Thành Chủ.
Đi theo con hẻm nhỏ ra đến đường chính, đông nghịch người, có nhiều người đi ngược, đi xuôi, người buông bá hò hét.
- Kẹo hồ lô đây…
Đương nhiên, Tàng Vân Các xa hoa chẳng khác gì cung điện kia hiện tại đại khí huy hoàng, chói mắt sáng lạn, liếc mắt liền có thể nhìn thấy. Trần Vũ trong bộ hắc bào bao phủ, cũng không thích hợp ở lâu trên con đường phồn hoa bên ngoài, lập tức hướng Tàng Vân Các đi tới.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, một hòn đá trên vách đá nổ tung, một vệt dài khảm vào trong vách đá, đó là vết kiếm.
Trần Vũ đã ở đây khổ luyện được bảy ngày, trên vách núi đầy những vết kiếm có sâu có nông, có vệt ngang vệt dọc.
Bạt Kiếm thuật chỉ theo đuổi hai điểm, nhanh, nhanh cực kỳ, còn thứ nữa là uy lực, uy lực không gì sánh kịp bùng phát khi rút kiếm ra.
Về phần quỹ tích góc độ xuất kiếm thì tùy ý tùy tâm, vốn chỉ có một kiếm, nếu cố định thì chẳng lẽ người ta không nhìn thấu, Bạt Kiếm thuật là không nghiên cứu kiếm pháp kiếm thuật.
Trần Vũ không để ý đến mồ hôi ướt đẫm người, vẫn liên tục rút kiếm và rút kiếm. Thực lực tăng lên không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ có kiên trì bền bỉ, có được ý chí vô cùng cứng cỏi thì mới có thể trở thành cường giả võ đạo.
Đã trải qua nhiều chuyện nên Trần Vũ vẫn luôn ghi nhớ mà không dám quên đi, tuy thế giới này tràn ngập nhiệt huyết hào hùng, nhưng cũng đầy nguy cơ, không mạnh thì sẽ bị ức hiếp, giống như Trần Vũ lúc trước.
Thật lâu sau, hắn cũng ngừng đi động tác tập luyện của mình. Cắm trường kiếm vào vỏ làm từ da yêu thú, hình dáng Trần Vũ vụt lên, lại bắt đầu luyện tập vũ kỹ thân pháp.
Trần Vũ liền thi triển ra Vân Tinh Bộ, liền từ gốc cây này biến đên gốc cây kia, tuy trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng đã thành công dịch chuyển tới địa điểm kia.
Trần Vũ chỉ vừa nắm giữ một chút, liền phát hiện tốc độ của mình so với trước kia đã được đề thăng gần gấp đôi! Một khi thi triển ra, bóng người chớp động, ánh sáng pha tạp chiếu vào trên người hắn, ngược lại ẩn ẩn lộ ra vài phần cảm giác thần bí.
Bởi vì giờ đã là trời thu mát mẻ nên cây lúc này cũng đã nhao nhao rụng lá, vì vậy sau khi Trần Vũ luyện tập liền nhảy đến dưới một cây đại thụ.
Lợi dụng Vân Tinh Bộ trong phạm vi một bước cố gắng né tránh những lá cây rơi xuống, bắt đầu vốn là mười phiến chỉ có thể tránh tránh được vài lá, nhưng sau khi dần dần quen thuộc thì đã có thể tránh được nhiều hơn phân nửa rồi.
...
Ba ngày sau, sau khi tập luyện Vân Tinh Bộ cùng Bạt Kiếm Thuật đến mức tiểu thành, Trần Vũ liền đi kiếm Trần Thiên Hàn hỏi ý muốn đi lịch lãm lần nữa, hắn hiện tại rất hăng hái, vì khi đi lịch lãm hắn rèn luyện được rất nhiều thứ.
Ví như tính cẩn thận, vì ở trong sơn mạch mà không cẩn thận thì sẽ bị yêu thú xé xác, mất mạng như chơi!
Đi theo lối ban công đi đến trước đại sảnh, thấy gia gia mình đang ngồi uống trà, hắn liền đi tới, nói:
- Gia gia, con muốn đi lịch lãm tại U Minh sơn cốc.
Nghe Trần Vũ muốn đi U Minh sơn cốc, Trần Thiên Hàn cau mài lại, hắn đã sống mấy chục năm rồi làm sao không biết đến địa danh đó chứ!
- Nơi đó rất nguy hiểm, con không nên đi, trong đó có nhiều yêu thú cấp cao hơn Thanh Diễm Sâm Lâm lúc trước con đi nhiều lắm, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
Trần Vũ lòng đầy quyết tâm, đáp:
- Gia gia, ta thật sự muốn đi lịch lãm tại đó để tìm đại cơ duyên của chính mình, sẽ không làm quá sức mình, cũng không chạy loạn vào sâu bên trong đâu!
Trần Thiên Hàn, cau mài suy ngẫm một lát sau liền thở dài, nói.
- Haizz... con cũng lớn rồi, nếu đi thì hãy cẩn thận, trong đó rất nguy hiểm, nói với mẫu thân con một tiếng.
- Con định đi trong bao lâu? Ngẫm nghĩ một lát Trần Vũ đáp:
- Con cũng không rõ nữa, có lẽ sẽ đi một thời gian dài để nhanh chóng trưởng thành hơn.
Trân Thiên Hàn gật đầu một cái, sau đó để hắn đi gặp Hàn Nguyệt.
Sau khi nói muốn đi U Minh Sơn Cốc, ban đầu mẫu thân hắn phản đối kịch liệt, hắn năng nỉ đến gẩy lưỡi nhưng mẫu thân hắn quyết không cho là không cho, nên hắn ra hạ sách, trốn đi cho lẹ! Nhưng vẫn để lại bức thư cho mẫu thân hắn an tâm.
Trước khi đi hắn muốn mua một cái túi trữ vật cùng một tấm địa đồ, cần mua theo túi trữ vật vì hắn đi vào đó không biết ngày ra, nên cần một không gian lớn để chứa đồ, còn địa đồ là phải có vì hắn không biết đường đi.
Theo Trần Vũ biết, ở Nam Lĩnh Thành nếu có thể mua được túi trữ vật tốt thì chỉ có thể đi đến Tàng Vân Các. Tàng Vân Các ở khắp Việt Triều đều có phân các, tiền vốn có thể nói vô cùng hùng hậu, nghe nói truyền thuyết gia tộc đứng sau lưng là nhất phẩm chân vũ thế gia!
Tuy Tàng Vân Các cũng kinh doanh luyện dược sinh ý, nhưng không giống như Tần gia cùng Ngô gia, chủ yếu kinh doanh linh dược linh dịch cấp cùng đan dược, mà còn cung cấp các loại tài liệu luyện khí cùng sản phẩm luyện khí.
Tàng Vân Các cũng chính là nơi duy nhất không dựa vào tứ đại gia tộc, vì thế lực sau lưng của họ còn mạnh hơn Thành Chủ.
Đi theo con hẻm nhỏ ra đến đường chính, đông nghịch người, có nhiều người đi ngược, đi xuôi, người buông bá hò hét.
- Kẹo hồ lô đây…
Đương nhiên, Tàng Vân Các xa hoa chẳng khác gì cung điện kia hiện tại đại khí huy hoàng, chói mắt sáng lạn, liếc mắt liền có thể nhìn thấy. Trần Vũ trong bộ hắc bào bao phủ, cũng không thích hợp ở lâu trên con đường phồn hoa bên ngoài, lập tức hướng Tàng Vân Các đi tới.
Danh sách chương