Mọi người im lặng một chút, thì Vu Lão lên tiếng hỏi: 

- Ta thấy tên Học Viện của ngươi rất tốt! Nhưng mà có nhiều điều ta cảm thấy không ổn, ví như điều thứ nhất, thu tất cả mọi người vào bên trong Học Viện! Nếu làm như vậy thì Học Viện của chúng ta sẽ rất pha tạp, mất đi đẳng cấp của nó! 

Vu Lão nói xong thì mọi người đều gật đầu tán thành, chuyện cho mọi người đều vào được nghe rất tốt, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì lại là một chuyện khác. 

- Vu Lão nói rất đúng, nhưng mà người đã nghĩ sai rồi! Cái đẳng cấp của chúng ta đó là thu tất cả mọi người, không có phân biết thiên phú! Trên đời này có rất nhiều người có thiên phú tốt nhưng mà không vào được trong tông môn nên mới bị lu mờ! 

- Đó chỉ là một trường hợp, còn những người không có thiên phú thì sao? Đơn nhiên là sẽ nhận, chúng ta cho họ thử thách bản thân chính mình, đơn nhiên với những người không thể khai võ mạch thì ta có cách để giúp! Thậm chí là tăng lên võ mạch ta cũng làm được! 

- Tuy Võ Mạch đại lục lấy võ vi tôn, nhưng mà không phải ai cũng muốn làm võ giả! Cũng có người thích làm Thư Sinh, Y Sư để giúp ích cho đời, lấy đó làm niềm vui! Vậy chúng ta bỏ những người đó vậy có đáng hay không? 

- Là con người thì ai cũng có ước mơ của mình, ví như con chẳng hạn! Lúc trước, thiên phú bị hủy, nhưng vẫn ước mơ sẽ có một ngày khởi quật trở lại! Cũng may trời không phụ lòng người, đã cho con một cơ hội nên mới có như ngày hôm nay! Vậy thử hỏi có bao nhiêu ngươi rơi vào trường hợp như con? 

Trần Vũ nói một lèo, làm ai cũng cứng họng. Đúng vậy, trên đời ai mà không có mơ ước của mình mình, tại sao chúng ta lại không cho mọi người một cơ hội để thể hiện. 

- Quả nhiên con có tầm nhìn sâu xa hơn chúng ta! Đáng khen, nhưng mà điều thứ ba, cung cấp đan dược, vũ kỹ, công pháp tất tần tật như vậy, liệu chúng ta có thể làm được điều này hay không? Cho dù là gom hết tất cả vũ kỹ của ba nhà lại thì chỉ sợ cũng chẳng được bao nhiêu! 

Vương Mạc gật đầu nhẹ một cái, nhưng sau đó lại đặt ra một vấn đề hóc búa. Đây chính là điều khúc mắt trong xây dựng một tông môn, nếu không có nó thì cũng chỉ là hư danh mà thôi. 

- Ha ha, chuyện này mọi người không cần phải lo lắng! Đan dược ư, công pháp ư, vũ kỹ ư,... Tất cả con đều có hết, hơn nữa cấp bật vũ kỹ lên tới Thần Cấp, mà cái Tàng Kinh Các của con nó còn lớn hơn cả Học Viện nữa! 

Trần Vũ nghe mọi người nói tới vấn đề này thì cũng thầm nể những lão cao nhân này, sống lâu rồi nên suy nghĩ kỹ càng hơn rất nhiều, nhưng bất quá hắn đã giải quyết từ trước rồi. 

- Cái...cái gì? Công pháp Thần...Thần Cấp! 

Trần Thiên Hàn vỗ bàn đứng dậy, hoàn toàn không thể tin vào những điều mà tai mình vừa nghe, trên Võ Mạch đại lục này thì Thiên Cấp đã là cao nhất, vậy mà đứa cháu mình lại có đến Thần Cấp. 

Đây không phải là chuyện đùa chứ! 

Nó quả thật là phá vỡ thế giới quan của bọn họ rồi! 

Tất cả mọi người có mặt trong đây thì không khỏi khép được mồn lại, người này liếc mắt nhìn người kia, sau đó nhìn lại. 

- Ngươi thử đánh ta một phát, xem là ta đang mơ hay là đang thực vậy? 

Trần Long nghe đoàn trưởng của mình nói như vậy thì không khỏi ngoáy tai vài lần, quay qua nhìn Vu Lão. 

Bốp! 

Vu Lão cũng ngơ ngác, một cái đánh thí đại lên mặt của Trần Long khiến hắn bừng tỉnh, miệng thầm nói: 

- Vẫn đau, chứng tỏ là ta không có mơ! 

- Đúng vậy, Thần Cấp! Trong Tàng Kinh Các đều có mọi thứ từ mọi lĩnh vực, thứ gì cũng có thể vào trong đó mà tra! Hơn nữa còn có Tiên Pháp! Đây chính là món quà mà sư phụ đã tặng cho con! 

Trần Vũ nhìn sang mọi người, thành thật mà nói, cái Tàng Kinh Các này cho dù thiên hạ có biết thì cho dù kéo hết lại đây cũng không lấy được, hắn sẽ lấy Khai Thiên Tháp đè chết những người kia. 

- Vậy hiện tại Tàng Kinh Các đó đang ở đâu vậy? 

Huyền Lão hồi hợp lên tiếng, lão ta cũng đi theo Trần Vũ đã lâu rồi, cho nên cũng không còn ngại ngùng nữa. 

- Trên người của con! 

Trần Vũ quét mắt nhìn mọi người, mỉm cười nói. 

- Trên người của con? Làm sao mà chứa được? Mà ta quên con đang tu Tiên! 

Trần Chính Thiên vừa hỏi xong thì lại tự trả lời chính mình, dù sao thì Tiên họ có rất nhiều pháp thuật lợi hại hơn võ giả rất nhiều. 

- Cái gì, tiểu tử này đang tu Tiên trong truyền thuyết hay sao? 

Tất cả mọi người, trừ Vu Lão, Huyền Lão, Vương Khải Hoàng cùng với Cha và gia gia hắn, thì còn lại đều đứng dậy hết, cách thức tu Tiên đã thất truyền bấy lâu nay rồi, vậy mà vẫn còn người tu luyện được. 

- Đúng vậy! 

Bất ngờ một tiếng nói từ hư không truyền tới, mọi người giật mình nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy một lão nhân tóc trắng xé rách không gian đi tới trước mặt. 

Người này không ai khác chính là Tháp Lão! 

- Tiên Sinh! Mọi người đều đứng dậy hành lễ, xé rách không gian mà đi thì đã không phải là người thường nữa, bọn hắn cho dù có nghĩ thì cũng không nghĩ ra được Tháp Lão lại cường đại như thế. 

- Ừm! Các ngươi đều ngồi xuống đi! 

Tháp Lão phất tay ra hiệu, sau đó vào bàn ngồi xuống, lần này lão lại đọc một bài thơ: 

- Cơ trời thế cuộc đổi xây, 

- Ta mới theo lệnh xuống chốn phàm gian. 

- Thấy đời ly loạn bất an, 

- Khắp trong các nước nhộn nhàng đao binh. 

- Kẻ thời phụ nghĩa bố kình, 

- Người thời trung hiếu chẳng gìn vẹn hai. 

- Ta đây vưng lịnh Minh Vương, 

- Với lịnh Phật đường đi xuống giảng dân. 

- Thấy trong bá tánh phàm trần, 

- Kẻ khinh người nhạo Thần Tiên quỉ tà. 

- Phật, Trời thương kẻ nhu mì, 

- Trọng cha, yêu Chúa kính vì tổ tông. 

- Thế gian ít kẻ làm hiền, 

- Nhiều người tàn bạo làm phiền Hóa Công. 

- Thế gian chuyện có nói không, 

- Đến hội Mây Rồng thân chẳng toàn thây. 

- Dương trần tội ác liên miên, 

- Sau xuống huỳnh tuyền Địa ngục khó ra. 

- Tu cho qua cửa Diêm phù, 

- Khỏi sa Địa ngục ngao du Thiên đài. 

- Xưa nay không có mấy khi, 

- Dương trần có Phật vậy thì xuống đây. 

- BỬU châu công luyện chốn non Tần, 

- SƠN thủy môn giang bảo giác dân. 

- KỲ quái chờ nơi Thiên nhứt định, 

- HƯƠNG nồng dành thưởng kẻ tròn ân. 

- Hôm nay, thời cơ đã chín mùi! Ngọc Hoàng Đại Đế trên kia nhìn xuống thấy phàm nhân các ngươi đạo đức suy đồi, mãi mê theo đuổi thế lực mà làm ra nhiều chuyện tàn ác, trời đất bất dung! Ta xuống chính là theo lệnh của Thiên Thượng, Ngọc Hoàng Đại Đế xuống đây giáo pháp ba đạo, đó chính là đạo làm người, đạo tu Tiên, đạo tu Phật! 

Tất cả mọi người ngồi ở đây thì không khỏi hít một hơi khí lạnh, vâng lệnh Ngọc Hoàng đại đế đi xuống giáo dân, đây không phải là người thường mà bọn họ có thể nghĩ tới được. 

Mà dựa theo câu thơ kia, bọn họ ngồi suy ngẫm hồi lâu thấy không có sai lời nào cả, người phàm tục bọn hắn bây giờ đa số chỉ cần có lợi ích là giết người vô số, thậm chí còn có kẻ lấy đầu người tế tà ma. 

Trần Thiên Hàn mới nghĩ lại, tại sao lúc trước the sử sách Trần gia ghi lại thì mọi người rất là tốt, không có thảm sát nhiều như bây giờ, mà Ngọc Hoàng Đại Đế đó chỉ là truyền thuyết được ca tụng từ ngàn vạn năm rồi. 

Cũng không ai chứng thực Đức Ngọc Hoàng là có thật cả, nhưng mà nghe lời của Tháp Lão thì mọi người đa số đều tin đó là có thật, vì Tháp Lão này không phải người thường. 

Thiên Cơ đều tinh thông, không gì là không biết! Hơn nữa cũng có nhiều người đã chứng kiến nhiều kỳ tích từ lão. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện