Mấy người kia thấy Trần Vũ ngang nhiên rời đi thì dự định đi tới giữ hắn lại và tẩn cho một trận, nhưng mà Dương Lão nhanh chóng cản lại. 

- Không nên vọng động, nơi này là địa bàn của người ta, hơn nữa thần bí không ít, hiện tại tu vi của ta đang mất hết, các ngươi nghĩ mình có thể đánh lại hay không? 

- Nhưng mà tên tiểu tử này quá ngông cuồng, chúng ta đã xuống nước ăn nói nhỏ nhẹ như thế rồi mà lại còn...hừ! 

Một tên thị vệ đi theo không khỏi hừ lạnh, nếu là mấy tông chủ khác, cho dù là tông chủ của Huyền Thiên Tông cũng phải nể bọn họ bảy phần, nhưng nơi này chỉ là một tông môn nho nhỏ mà lại không cho bọn hắn một chút mặt mũi nào. 

- Tên này không thích cương cũng không thích nhu, cho dù nói như thế nào cũng không được! Nhưng không sao, để rồi xem! Các ngươi âm thầm đem tin tức công pháp Thiên Cấp là thực sự ra bên ngoài cho mọi người biết. Ta muốn xem hắn giải quyết như thế nào? 

Dương Lão phất tay, quả nhiên ngày hôm sau thì tin tức được truyền ra thì làm cho mọi người đang hoạt động ngầm tại Nam Lĩnh Thành càng thêm náo nhiệt. 

... 

Ngày hôm sau! 

Lại có người tới tìm hắn, lần này chính là người của Băng Lam Tông! 

Tông môn này rất ít khi xuất hiện trước thế nhân, chỉ nhận toàn nữ nhân, hơn nữa phải có thiên phú về “băng” mới được nhận vào, nhưng mà hôm nay cũng quyết định đi tới nơi này. 

Đoàn người tầm mười người, dáng vẻ ai nấy đều kiều diễm, nhìn chung đều đẹp hơn những nữ nhân phổ thông, tất cả đều đeo khăn che mặt màu trắng. 

Đi đầu là một thiếu nữ không đoán được tuổi tác, người này mặc váy dài kiêu sa lam nhạt, đeo khăn che mặt màu đỏ khác với những nữ tử kia, khí chất thanh nhã ôn nhu, xem ra thân thận cũng không phải bình thường. 

- Có thể cùng nàng ta lên giường, cho dù có chết ta cũng mãn nguyện! 

Không ít người đứng xung quanh, rỉ tai to nhỏ với nhau cùng đàm luận, đối với bọn hắn khó khi có dịp được gặp nhiều mỹ nhân như thế này, nên không dại gì mà không nhìn cho đã. 

Lần này Trần Vũ có chút bận rộn nên nhờ Tiểu Vũ ra mặt thay mình, dù sao thì cả hai thực chất cũng là một người tách ra mà thôi! 

Tiểu Vũ chậm rãi đi tới đám người Băng Lam Tông, nhưng long mày nhanh chóng cau lại vì phát hiện trong đám người đó có Ngô Nhã Phi, từng là hôn thê lúc trước của hắn, nàng ta đeo khăn che mặt nhưng không cách nào thoát khỏi thần thức tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của hắn được. 

Đeo khăn che mặt để làm người khác chú ý hơn sao? Đúng là múa riều qua mắt thợ! 

Tiểu Vũ được truyền thừa hết tất cả trí nhớ lúc trước nên không lạ gì, lúc trước nàng làm nhục hắn rất nhiều, chuyện trả thù Ngô Nhã Phi hắn sớm đã không thèm quan tâm. 

Hắn ra đời là để làm chuyện lớn chứ không phải làm chuyện đi so đo với đám nữ nhân làm gì, nếu không thì hắn mượn váy của thê tử mình mặc là vừa, nhưng nếu nàng ta vẫn cố tình gây sự thì đừng trách sao cái mạng mình giữ không được. 

Ngô Nhã Phi cũng không ngờ người mà mình đá đít năm đó bây giờ lại là một người đang làm mưa làm gió trong Việt Triều, đã vậy còn nắm trong tay công pháp Thiên Cấp. 

Nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, ánh mắt nhìn người của nàng bây giờ đã con hơn trước rất nhiều, cho dù hắn là tông chủ nhưng chỉ là một tiểu tông môn thì thế nào, chẳng lẽ có thể so sánh với tông môn mà nàng đang gia nhập vào chứ? 

Nàng tin chắc rằng quyết định đá đít Trần Vũ và Trương Thiếu La là quyết định đúng nhất đời mình, để nàng có thể vương lên một cấp bậc khác trong xã hội! 

Với lại, nàng cũng có nghe cha mình nói, hiện tại hắn chính là đầu lĩnh trong Nam Lĩnh Thành này, đến thành chủ cũng phải nể hắn tám phần, đã vậy thực lực còn không dò xét được. 

Lúc đầu ai cũng bán tính bán nghi, nhưng mà Dương Lão nói thì làm sao mà giả cho được, nên bọn họ cũng muốn tới đây một phen, biết đâu may mắn lấy được công pháp thì sao. 

Băng Lam Tông có một thế mạnh đó chính là nữ nhân đều rất xin đẹp, các nàng có thể thông qua đó mà dụ dỗ tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này. 

Nữ tử đeo khăn che mặt màu đỏ mỉm cười nhẹ như có thể làm cho bao người xao xuyến, nàng ta nhìn thẳng vào mắt của Trần Vũ, môi thơm tho ôn nhu nói:

- Trăm nghe không bằng một thấy, thì ra viện trưởng của Thiên Đạo lại trẻ như vậy! 

- Mị thuật đối với ta vô dụng, khỏi cần thi triển, dẹp đi là vừa! Có gì nói thẳng, nếu tới vì Thiên Cấp công pháp kia thì các ngươi đi được rồi! 

Tuy nữ tử kia dùng mị thuật làm chao đảo bao nhiêu nam nhân khác, nhưng mà xui một cái là ngay tên đầu sỏ Địa Ma vô cảm giết người không gớm tay như hắn, hơn nữa thần thức quét qua thì nữ tử này đối với hắn cũng bình thường. 

Trong con mắt của hắn, đám nữ tử trần gian này không khác gì một bông hoa sớm nở chiều tàn! Cái đẹp đó chỉ là nhất thời! 

Cho nên mị thuật mê hoặc người gì kia vốn là vô dụng, cũng không cần vận công để né tránh, chỉ cần tâm kiên định là có thể dễ dàng khắc tinh được mấy môn công pháp mê hoặc này. 

Cho dù các nàng đẹp thế nào thì so với thê tử của hắn cò thua kém xa rất nhiều, đến tiêu chuẩn xách dép cho nàng có khi còn chưa được nữa! Nên chuyện mê hoặc được hắn là con số 0. 

- Này...ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? 

Bất ngờ trong đám người có một nữ tử nhảy ra, hung hăng chỉ tay thẳng vào mặt Tiểu Vũ mắng lớn. 

Nào có nam nhân nào thô lỗ như thế với mỹ nữ chứ? Hơn nữa còn là trưởng lão của Băng Lam Tông, tội này làm sao có thể tha thứ chứ, nếu không phải vì công pháp kia bọn ta đã không hạ mình tới đây. 

- Cẩn thận cái tay của ngươi, nếu không thì đừng trách ta không nhắc trước! 

Lời nói của Tiểu Vũ vô cùng cục súc, lạnh nhạt vô cùng như lời từ cửu u truyền lên, mặc dù các nàng tu luyện là hệ băng nhưng mà dư sức để cảm thấy hàn khí lạnh lẽo thoát ra từ người hắn. 

Hơn nữa, hắn vố rất ghét người nào chỉ tay vào mình mắng, các ngươi không có diễm phúc đó đâu. 

- Ngươi... 

- Nhu Nhi, không được vô lễ! 

Lần này, nữ tử đeo khăn che mặt màu đỏ không thi triển mị thuật nữa, ánh mắt có phần đề phòng đối phương, nàng biết tên này đến gần còn không được chứ nói gì tới chuyện dụ dỗ mê hoặc hắn. 

Hơn hết chính là lời nói của hắn vô cùng thản nhiên và điềm đạm, nói ra chắc chắn sẽ làm được, nếu như nàng không ngăn cản lại chỉ sợ Nhu Nhi sẽ mất cánh tay thật chứ không phải đùa. 

Ngay lúc này. 

- Vũ đại ca, Nguyệt tỷ kêu muội nói với huynh một chút lên trên ăn món mới mà tỷ ấy mới làm, lát cho muội theo nha nha nha! 

Vương Trữ Huyên từ trong Mua Sắm Tháp đi ra, thấy Tiểu Vũ đang đứng nói chuyện với đám nữ tử thì vui mừng chạy lại, lắc lắc cái tay của hắn. 

- Được, muội muốn theo thì cứ tự nhiên, trước hết để ta giải quyết chuyện ở đây rồi cùng đi! 

Tiểu Vũ quay sang nhìn Vương Trữ Huyên, tuy hắn không cười nhưng mà trong lời nói không có một chút lạnh giá nào, đối với bạn bè hay người thân thì hắn sẽ như vậy. 

Với lại Vương Trữ Huyên còn là đồ đệ của Nguyệt Nhi, hắn làm sao từ chối? 

- Vị tiểu cô nương này, ngươi có muốn gia nhập cùng chúng ta không? Băng Lam Tông ta rất tốt với nữ nhân, hơn nữa khi gia nhập gia tộc cũng sẽ được hậu đãi! 

Nữ tử đeo khăn màu đỏ thấy Vương Trữ Huyên đi ra lắc lắc cái tay tên viện trưởng này, nói chuyện rất tự nhiên thì hơi ngạc nhiên vì thái độ của hắn khác hoàn toàn. 

Với lại khi nàng ta lại gần thì Băng Lam Thạch liền phát sáng, đây chứng tỏ là người có thiên phú tuyệt trác về băng hệ, nếu không thu nhận được thì quá là đáng tiếc, nên nàng liền ra điều kiện dụ hoặc để lôi kéo Vương Trữ Huyên. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện