Một ngày đông giá rét, một nhóm người thần bí đến thôn làng này. Họ không giống những đoàn thương nhân buôn hàng hóa, vì chẳng mang theo xe ngựa hay đồ đạc. Cả người họ trùm áo bông dày trắng muốt để chống chọi với tuyết, trên đầu đội nón rộng vành che khuất khuôn mặt và khó hiểu nhất là họ nói một ngôn ngữ kỳ lạ, chỉ có một người là phiên dịch. Thôn trưởng Tiêu Vinh nhiệt tình khoản đãi, dù sao những đoàn thương nhân hay những đội ngũ như vậy đi qua đây cũng không ít. Sau khi tá túc lại một đêm, hôm sau rời đi họ sẽ để lại một ít Lam tinh thạch, đủ để thôn dân sử dụng.

Tiêu Thanh nhìn thấy đám người này thì có chút cảm giác bất an, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ âm thầm để mắt đến họ. Hình ảnh đoàn thương nhân chặt đầu hổ mẹ nó vẫn nhớ như in, nó quyết tâm không để chuyện này lặp lại lần nữa.

Một người trong bọn họ nói gì đó, tên phiên dịch gật đầu rồi hỏi Tiêu Vinh:

- Lão bá, chúng ta nghe nói ở gần đây có một khu di tích rất nổi tiếng, không biết lão bá có biết không?

Tiêu Vinh ngẫm nghĩ một chút rồi chậm rãi trả lời:

- Thứ cho ta kiến thức nông cạn, thật sự ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này thì chẳng có khu di tích nào cả. Nếu các vị nhắc đến Rừng Diêm La thì có đấy, nhưng đó là câu chuyện mới bắt đầu từ hai năm trước. Có thể các vị muốn tới đó chăng?

Tên phiên dịch thì thầm với người vừa hỏi, Tiêu Thanh đứng gần đó chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ rồi lại chìm vào im lặng. Tên phiên dịch cũng mỉm cười cảm ơn Tiêu Vinh, cả đoàn người lập tức đứng dậy rời đi, để lại một túi lớn Lam tinh thạch. Tiêu Thanh đi ra cổng thôn, tận mắt nhìn thấy bọn họ rời khỏi mới thở phào một tiếng. Đoàn đội này tạo cho nó một áp lực quá lớn, rời đi là tốt rồi.

Vài ngày sau, Tiêu Thanh cảm giác càng lúc càng bất an hơn. Dường như có một đám mây đen lớn đang bao phủ trong tâm trí nó. Cảm giác rất giống với khi hổ mẹ chết. Cả mấy đêm chập chờn khó ngủ, nó quyết định muốn đưa tất cả thôn dân lùi ra xa khỏi khu vực này. Tiêu Thanh nói với Tiêu Vinh, ông chỉ mỉm cười xoa đầu nó:

- Đứa trẻ này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá lo xa. Chúng ta đã sống ở đây cả đời, rời bỏ là chuyện không thể. Thôi thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Tiêu Thanh nhiều lần khuyên bảo không được, cũng đành bất lực chấp nhận. Nó dựng hẳn một cái chòi cao, cả đêm ngồi trên đó canh gác. Trực giác mách bảo nó sắp có chuyện gì kinh khủng sắp đến.

Đêm đó, tuyết rơi dày đặc.

Tiêu Thanh ngẩn người ôm cây lao gỗ nhìn vào bóng tối phía xa nhớ lại. Trước đây ở trong rừng với hổ mẹ, cũng không có đợt tuyết nào lớn như vậy. Tán lá của cây rừng rậm rạp, dưới đất chỉ lác đác vài hạt tuyết nhỏ mà thôi. Cái giá rét của mùa đông cũng không khắc nghiệt như ở đây, cũng không lạnh lẽo như vậy.

Uuuuuuu…

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Đột nhiên một trang âm thanh kỳ quái vang lên, theo sau đó là năm tiếng nổ cực lớn. Mỗi lần tiếng nổ vang lên, mặt đất lại rung rinh một lần. Tiêu Thanh sợ hãi đứng bật dậy, một tay cầm vũ khí, một tay cầm đuốc lao xuống dưới. Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm, gần, gần lắm. Nó cần gọi mọi người dậy, rời khỏi đây ngay.

Không đợi nó có hành động gì thêm, từ phía khu rừng một người trong nhóm người lần trước lao tới. Có điều tên này không được thần bí như lần trước, chiếc mũ rộng vành đã rơi mất, lộ ra một khuôn mặt vô cùng tuấn tú cùng mái tóc màu bạch kim, giữa trán có một chấm màu tím rất đặc biệt. Áo khoác trắng cũng bị rách tả tơi, lộ ra một bộ hộ giáp lấp lánh ánh vàng bên trong. Tên trẻ tuổi đột nhiên ngã lăn xuống đất, ho ra máu đỏ sẫm, vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng. Từng tiếng nổ lớn vẫn tiếng tục, càng ngày càng lớn. Hắn ngoảnh lại nhìn về bóng tối phía sau, mặt xanh mét, gào lên:

- Chúng ta chỉ là đi ngang qua. Tôn giả đã ăn nhiều như vậy, còn chưa thỏa mãn sao?

Đáp lại hắn chỉ là tiếng cười âm hàn lạnh lẽo, âm thanh ngày càng gần. Tên này sợ hãi vội vã đứng dậy chạy tiếp. Bất chợt hắn nhìn thấy Tiêu Thanh vừa trên chòi leo xuống đất thì sáng mắt lên. Tay phải vung ra, một cây roi thật dài phóng tới trói lấy nó, trên thân roi lấp lánh ba Lam Hoàn.

Tiêu Thanh vừa nhảy xuống đất, đứng còn chưa vững đã bị trói chặt lại. Nó nghe tên tóc trắng nói được tiếng phổ thông của Nhân Tộc thì ngạc nhiên. Tên này biết tiếng người bình thường, vậy tại sao lại cần một tên phiên dịch? Ý nghĩa của nó ngay lập tức bị hành động của tên kia cắt đứt. Hắn cười lạnh ném nó về phía sau, thu roi lại tiếp tục bỏ chạy.

Tiêu Thanh cảm giác đằng vân giá vũ, bay vào trong bóng tối. Bịch một tiếng, nó bị thật nhiều dây leo cuốn lấy. Nó cố gắng giãy giụa nhưng lực bất tòng tâm. Ngày càng nhiều dây leo cuốn tới, siết chặt. Trên thân dây còn có nhiều gai nhọn, làm cả người nó máu chảy đầm đìa. Trong mờ hồ nó mở mắt, nhìn thấy thôn làng đã đốt lên vài ngọn đuốc. Nó nhìn thấy Tiêu Vinh, thấy Phủ đại thúc vội chạy ra khỏi nhà. Nó loàng thoáng nghe được một tiếng gầm đinh tai nhức óc. Tất cả mọi thứ, nhà cửa, thôn dân, căn chòi… đều vỡ nát. Từng lão nhân nó nhìn thấy cơ thể nổ tung, máu bắn khắp nơi. Ngũ quan Tiêu Thanh lần lượt chảy máu, nó cảm giác như toàn bộ cơ thể mình vỡ vụn, bất lực mà nhìn người thân của mình chết thêm lần nữa. Sau đó, không có sau đó. Nó lịm đi, chìm vào trong bóng tối sâu thẳm, rất sâu, rất sâu.

Ầm!

Toàn bộ hình ảnh xung quanh vỡ tan, Tiêu Thanh quỳ xuống, nước mắt từng giọt lăn dài. Nó vốn chỉ có từng mảnh ký ức vỡ nát, cố gắng tu luyện chỉ vì lấy lại quá khứ của chính mình. Nó đã làm được, nhưng đối với một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi thì những gì đã xảy ra là quá thảm khốc. Nó gầm lên từng tiếng đau thương, hai tay liên tục đấm xuống mặt sàn căn phòng. Đấm đến mức máu thịt lẫn lộn, lộ cả xương trắng ra ngoài. Tiêu Thanh thở hổn hển, từng hình ảnh như cứa vào lòng nó từng vết nứt thật dài, thật sâu. Nó không cần biết vì sao nó còn sống sót đến bây giờ, nó chỉ muốn chết đi, để không phải chịu nỗi đau khổ này nữa.

Đột nhiên lam năng dũng động, đổ vào người nó với tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Phía trước nó cũng hiện lên một thanh niên tóc trắng, trên tay cầm cây roi thật dài lấp lánh ba lam hoàn. Tiêu Thanh thù hận nhìn chằm chằm hắn, bất chấp lao tới. Thanh niên giơ roi lên, một đòn đơn giản đã khiến nó văng ra xa một đoạn, để lại cho nó một vết máu lớn trước ngực.

Tiêu Thanh bật dậy, cặp mắt chỉ còn lại màu của máu. Nó gào lên, tiếp tục lao tới. Lại là một roi nữa, lại thêm một vết thương lớn trên cơ thể. Nó lại càng hung tợn hơn, tiếp tục đứng lên. Dần dần, cả cơ thể nó tràn ngập vết thương, máu chảy lênh láng, bất lực nằm dưới sàn.

Thanh niên tóc trắng cúi người, mặt dí sát vào khuôn mặt đầy máu của Tiêu Thanh, cười lạnh:

- Ngươi, chỉ là một tên rác rưởi. Ngươi và những lão già đó chết, để ta sống, chính là vinh hạnh của các ngươi.

***

- Nhất Tuyến Thiên, rốt cục đáng sợ tới mức nào?

Niệm Lam trong khoảng thời gian chờ đợi, tò mò lay cánh lão Cửu hỏi:

Lão Cửu trợn mắt:

- Tiểu tử, ta còn chưa vào đó bao giờ thì làm sao mà biết hử?

- Nhất Tuyến Thiên, rất đáng sợ. - Phiên Long nghe thấy hai người nói chuyện, chậm rãi nói. - Đáng sợ nhất, không phải là lam năng, mà chính là lòng người.

Hiểu Phong đang đứng hóng hớt cũng vô cùng đồng cảm gật đầu. Nó không còn vẻ cười cợt nữa, nghiêm túc tiếp:

- Bất kì ai trong chúng ta, đều có một góc tối. Nhất Tuyến Thiên đáng sợ ở chỗ, nó có thể lôi chúng ta vào góc tăm tối nhất, đè bẹp dẫn đến tan vỡ tinh thần, không kiểm soát được lượng lam năng hấp thu vào cơ thể. Kết quả cuối cùng là bạo thể mà chết. Ví dụ ngươi có một kẻ thù không đội trời chung, Nhất Tuyến Thiên sẽ tạo ra hắn để chà đạp ngươi. Tất cả nhưng vết thương ngươi nhận được đều không phải do hắn gây ra, là do cơ thể đang không chịu được áp lực của lam năng mà tự nổ.

- Nhưng nếu chúng ta biết trước Nhất Tuyến Thiên sẽ tạo ra ảo ảnh, vậy thì chẳng phải chuẩn bị trước là xong sao?

- Không đơn giản như vậy. - Phiên Long nói, hắn vén tay áo bên trái lên. Bên trong là một vết sẹo lớn kéo dài từ bàn tay đến vai. - Từ trước tới nay chưa từng có ai có thể phá được ảo ảnh của Nhất Tuyến Thiên. Giống như tiểu đệ ngươi nằm mơ vậy, có những thứ rất vô lý nhưng vẫn tin đó là sự thật, hoặc biết rõ mình đang trong mơ nhưng không thể tự chủ được. Đây là vết thương mà ảnh ảo gây ra cho ta năm đó, hay nói đúng hơn là lam năng suýt nữa đã biến ta thành tàn phế.

Lam năng trong Nhất Tuyến Thiên của Tiêu Thanh đột nhiên lưu chuyển mạnh mẽ. Hàn Liễu nhíu mày, nói:

- Lượng lam năng này quá lớn cho một Nhất Lam, kể cả là Nhất Lam Thể Tu.

Vũ Khắc cũng gật đầu, tay giơ lên rồi lại hạ xuống. Hắn rất muốn trợ giúp cho Tiêu Thanh. Nhưng nếu có sự can thiệp từ bên ngoài, Tiêu Thanh chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tư cách tiến vào Thiên Lam Thư Viện. Hơn nữa nó còn chưa chắc có thể đột phá thành công. Hắn thở dài:

- Xem vào hắn vậy.

****

- Aaaaaaaa….

Tiêu Thanh điên cuồng gào lên, tiếp tục hấp thu lam năng. Cơ thể nó bắt đầu có dấu hiệu ăn quá no, phồng lên. Từng đường gân xanh lục nổi trên da như từng con rắn trườn trên khắp cơ thể. Nó không quan tâm, nó chỉ cần biết nó cần thêm lam năng, thật nhiều lam năng.

Thanh niên tóc trắng cười khinh bỉ nhìn nó rồi quay người rời đi. Tiêu Thanh đấm xuống đất, cả người bật lên đuổi theo.

- Con mẹ nó, ngươi đứng lại cho ta. Ta phải giết ngươi!

Thanh niên đi ngày càng xa, Tiêu Thanh dần dần hụt hơi, cả người rã rời. Các cơ bắp của nó đang kêu gào rên rỉ. Nó ngã xuống, chợt nhận ra xung quanh mình chỉ là một căn phòng vô cùng bình thường, còn mình thì nằm úp mặt xuống đất, máu bắn khắp nơi. Nó biết, mình đã đột phá thất bại. Nhưng tâm nguyện tìm lại quá khứ đã được hoàn thành rồi, chỉ là không thể tự tay báo thù, đáng tiếc.

****

Những người chờ đợi bên ngoài chỉ cảm thấy Nhất Tuyến Thiên đã yên lặng trở lại. Lam năng cũng không còn bạo động như vừa rồi. Giọng nói của Tiêu Thanh vang vọng ra bên ngoài, mang đầy bi thương, phẫn uất, lại có một chút thanh thản, giải thoát.

- Nhất Tuyến Thiên, Nhất Tuyến Thiên. Thì ra đây là Nhất Tuyến Thiên, ha ha, ha ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện